Chương 9: Trong núi có báu vật
Ngày thứ hai khi tỉnh dậy, Diệp Trạch Đào mới phát hiện bây giờ mình đang ngủ trong nhà của Dương Căn Dân.
Dụi mắt, lắc lắc đầu vẫn hơi đau, Diệp Trạch Đào thực sự không biết đêm hôm qua mình đã ngã xuống như thế nào. Dù sao người dân trong thôn quá nhiệt tình, mời mình uống từng bát rượu một, tuy rằng có Ngũ Cầm Hí, cũng không tiếp tục chọi được uống nhiều rượu như vậy.
Cảm thấy sự ấm áp trên người, lúc này mới phát hiện người một nhà của Dương Căn Dân trên người đều che bằng cỏ dại
Nhìn thấy tình huống này, Diệp Trạch Đào liền biết nhà bọn họ đem cái chăn duy nhất trên giường đắp cho mình.
Cảm nhận được tình hình khó khăn nơi đây, Diệp Trạch Đào liền nghĩ cách dẫn dắt mọi người thoát khỏi sự nghèo khó
Cơn say qua đi, Diệp Trạch Đào mới nghĩ đến chuyện mình chỉ là một nhân viên viên chức đang thử việc, may mà nơi này cách xa trong thành phố, chính mình nói những lời đó không truyền ra ngoài, nếu không thì không chừng sẽ bị mọi người trách mắng một phen.
Đôi khi, người này, muốn làm chút chuyện cũng rất khó.
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào không hề hối hận rằng chính mình đã nói ra những chuyện đó, cũng nhanh chóng ghi nhớ chuyện mà mình đã hứa phải làm với người dân trong thôn. Từ trong những đôi mắt sáng kia, Diệp Trạch Đào cảm nhận được tấm lòng khát vọng làm giàu của người dân nơi đây.
Cấu vào người một chút, Diệp Trạch Đào cảm thấy cơ thể mình đều ngứa ngáy, lúc lôi quần áo ra, đã nhìn thấy trên người xuất hiện một vài vết côn trùng đốt lớn
Nhanh chóng nhảy mình lên, Diệp Trạch Đào đi ra.
Ánh mặt trời đã xuất hiện ở chân trời, chợp mắt một chút, Diệp Trạch Đào đã lật tới lật lui quần áo của mình, nhìn thấy trên người không ít chỗ đều có vết đốt màu đỏ.
- Đồng chí Diệp, anh dậy rồi à?
Dương Căn Dân khoác quần áo đi ra.
Chịu đựng tình huống ngứa ngáy trên người, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói
- Quấy rầy các anh rồi!
- Người một nhà, đừng xem như người ngoài!
Dương Căn Dân cười hì hì nói.
Lời này một lần nữa làm cho Diệp Trạch Đào không nói được gì, nói
- Tôi chỉ muốn giúp Ngọc Tiên đứa trẻ đó một chút.
- Ừ, qua năm nay Ngọc Tiên đã mười sáu tuổi, nó biết ân tình của anh!
Diệp Trạch Đào nhìn thấy bộ dạng đó của Dương Căn Dân, đúng là không biết nói cái gì mới được, người một nhà này hoàn toàn xem mình là người bao dưỡng con gái họ rồi!
Thấy đã không có chuyện gì, Diệp Trạch Đào tùy ý ăn một miếng bánh mì mà mình đã mang tới, những cái khác đều để lại ở nhà Dương Căn Dân, liền đi về hướng núi.
Đi được nửa đường, Diệp Trạch Đào nhìn thấy Dương Quân đang ngồi đợi bên đường
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến, Dương Quân đứng dậy, nói với Diệp Trạch Đào
- Đồng chí Diệp, từ chỗ này đến xã cần bốn tiếng đi đường núi, lần đầu tiên anh đến, tôi lo anh bị lạc, đúng lúc tôi cũng muốn đi ra xã một chuyến, tôi tiễn anh
Nhìn thoáng qua Dương Quân, Diệp Trạch Đào ngầm gật đầu, lời nói của Dương Quân không nhiều, lại là người thành thật, càng là một người biết nghĩ chuyện, anh ta cố tình đợi ở đây tiễn mình về.
Đưa một điếu thuốc cho Dương Quân, Diệp Trạch Đào và Dương Quân cùng nhau lên đường.
- Anh Quân, nghe nói anh đã từng là bộ đội đặc chủng?
Diệp Trạch Đào không có việc gì nói chuyện với Dương Quân.
- Ừ
Ánh mắt của Dương Quân nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ ừ một tiếng liền không nói gì nữa.
Diệp Trạch Đào cũng không nói gì, nhìn dáng vẻ của Dương Quân, Diệp Trạch Đào đột nhiên có một ý tưởng, nếu như để người như thế này làm tài xế của mình, có thể là sự lựa chọn tốt nhất.
Sau đó lại cười, hiện tại bản thân mình còn là một nhân viên công vụ đang trong thời kì thử việc, có tư cách gì nói đến dùng tài xế chứ!
Thấm thoát, hai người đã đi được hơn hai tiếng.
Lúc hai người đang đi, bỗng nhiên, chỉ nhìn thấy Dương Quân lấy con dao nhỏ trên người ra ném về hướng bụi cỏ bên trái.
Tốc độ đó quá nhanh, cùng với việc ném con dao nhỏ ra, bóng dáng của Dương Quân nhanh như cắt đã tiến vào bụi cỏ.
Sau đó nhìn thấy Dương Quân mang theo một con gà rừng đi ra.
Tài nghệ giỏi!
Dựa vào tài năng Diệp Trạch Đào luyện năm năm Ngũ Cầm Hý cũng cảm nhận được Dương Quân này lợi hại hơn mình nhiều.
- Đồng chí Diệp, chúng ta tìm một nơi nướng con gà rừng này để ăn, anh thấy sao?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói
- Tùy anh
Vừa lúc phía trước có một con sông nhỏ, hai người tìm một nơi bằng phẳng, Dương Quân rất nhanh đã tìm thấy một chút cỏ khô, lại rất nhanh xử lý con gà rừng bên bờ sông nhỏ kia.
Diệp Trạch Đào căn bản không thể giúp, rất nhanh, con gà rừng đó đã bị mắc lên cái khung nướng
Nhìn thấy động tác thuần thục kia của Dương Quân, tình cảm của Diệp Trạch Đào đối với Dương Quân sâu đậm hơn nhiều.
Đây là một nhân tài!
Trên người Dương Quân lắp thêm không ít đồ, sau khi rắc một ít muối lên người con gà rừng kia, con gà đó rất nhanh đã tỏa ra một chút hương vị.
Diệp Trạch Đào cảm thấy trên người mình thực sự rất ngứa, nhìn thấy con sông nhỏ này, liền xuống sông tắm một cái, gặt sạch tất cả quần áo.
Mặc một chiếc quần đùi, đem phơi quần áp trên nhánh cây.
Mặt trời rất chói, quần áo đã khô một cách nhanh chóng.
Diệp Trạch Đào trong tình huống không có việc gì làm, nhìn thấy bên cạnh có một ngọn núi nhỏ, đi đến đó đi tiểu.
Sau khi đi tiểu xong, ánh mắt liền nhìn về phía đám cỏ dại kia
Bước nhanh xông tới, lúc chú ý nhìn, trong lòng Diệp Trạch Đào không ngừng hoang mang.
- Mẫu đơn Thịnh Thế!
- Đúng là mẫu đơn Thịnh Thế!
Nhìn tình hình mấy cọng hoa lan sống trong đống cỏ hoang đó, đặc biệt là nhìn tình huống đang nở hoa, tim của Diệp Trạch Đào liền đập nhanh hơn.
Là người đi học trong tỉnh thành, cùng kí túc xá có một bạn cùng lớp trong nhà có trồng hoa cỏ, nghe nói hoa lan nhà bọn họ rất đẹp, thường ngày bạn đó cũng đem một ít sách về lĩnh vực này cho mọi người xem, thường xuyên qua lại, Diệp Trạch Đào cũng không xa lạ gì với hoa lan. Loại ở trước mặt này gọi là hoa lan Mẫu đơn Thịnh Thế, Diệp Trạch Đào đã ghi nhớ lại.
Diệp Trạch Đào nhớ lúc sắp tham gia công việc, còn nói chuyện với bạn đó về hoa lan, đúng lúc nói đến loại hoa này, nghe nói loại hoa lan này giá niêm yết là hơn sáu trăm nghìn một chậu.
Diệp Trạch Đào lại không biết rốt cục loại hoa lan này tính theo hoa hay là tính theo chậu, dù sao giá là hơn sáu trăm nghìn.
Nếu như có thể cầm số hoa lan này đi bán cho nhà người bạn đó, có lẽ mấy trăm tệ có thể nằm trong tầm tay.
Điều này đối với một người đang thiếu tiền là Diệp Trạch Đào là một sự cám dỗ lớn
- Đồng chí Diệp, chuyện gì?
Dương Quân nhìn thấy Diệp Trạch Đào tiến đến một cách rất nhanh, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, trước cũng xông ra hỏi.
- Đây là hoa lan!
Diệp Trạch Đào chỉ vào chỗ có khoảng năm sáu gốc lan nói
Nhìn thoáng qua mấy gốc lan đó, Dương Quân mỉm cười nói
- Thứ này trong núi có rất nhiều.
Diệp Trạch Đào nghe được lời nói này, mắt liền sáng lên.
Ngẩng đầu nhìn về bốn hướng của ngọn núi này, thở dài nói
- Trong núi có báu vật!
Dương Quân nói
- Thứ này nghe nói trong tỉnh thành có không ít người chơi, thị trấn lại không nhiều
- Anh giúp tôi đào thứ này lên, đừng làm tổn thương tới rễ
Diệp Trạch Đào nhìn thấy Dương Quân có mang dao, liền nói với anh ta.
Dương Quân gật đầu, đi qua rất cẩn thận, lại đào vô cùng nhanh
Dương Quân ở phương diện này cũng là tay cừ khôi, đầu tiên đào từ bên cạnh, sau đó liền đào lên rễ của hoa lan mang theo đất
Nghĩ đến trong cái túi của mình cũng có túi ni-lon, Diệp Trạch Đào rất cẩn thận gói lại năm sáu gốc hoa lan có mang theo chút đất vào.
Lo lắng bọc vào trong túi sẽ làm hỏng hoa, Diệp Trạch Đào chỉ có thể cầm trên tay.
Hai người ngồi ở đó rất nhanh đã ăn hết con gà rừng.
Lúc này quần áp cũng đã khô, sau khi Diệp Trạch Đào mặc vào mới cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua số hoa cỏ kia, mỉm cười nói với Dương Quân
- Âm Lương Thiến rất nghèo khó, chúng ta phải nghĩ ra một vài cách giúp đỡ mọi người mới được. Trong thời điểm mấu chốt này, tác dụng của đảng viên tiên phong là rất lớn. Hiện tại tuy rằng đảng viên ở không ít nơi không đứng đắn, nhưng mà, nếu chúng ta đã là đảng viên, thì phải để cho người trong thôn cảm nhận được chúng ta không giống những người bình thường!
Lời này nếu có thể nói ở nơi thích hợp, chắc chắn mọi người sẽ khinh bỉ Diệp Trạch Đào, nhưng mà, từ sau cái đêm Diệp Trạch Đào nói nhiều lời với mọi người, người dân trong thôn Âm Lương Thiến rất tín nhiệm lời nói của hắn. Sáng sớm nay, đã có không ít người đã tới nhà Dương Phẩm Chí bàn bạc chuyện làm thế nào phát triển.
Trong lòng Dương Quân đối với Diệp Trạch Đào cũng có một cảm giác tín nhiệm không biết đến từ nơi nào, nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy, thở dài nói
- Quan trọng là vấn đề tiền bạc!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói
- Nếu như chỗ hoa lan này là thật, có lẽ sẽ đủ để phát triển Âm Lương Thiến, tôi dự định đi tìm người xem xem, có thể bán bao nhiêu tiền.
- Anh Diệp, tôi không hiểu những thứ này, anh nói sao thì tôi làm vậy!
Dương Quân ít nhiều cũng nghe nói chuyện hoa lan có thể bán với giá tiền lớn, nghe thấy Diệp Trạch Đào đồng ý đem số tiền bán được để phát triển Âm Lương Thiến, tự nhiên tiến hành thay đổi cách xưng hô.
Nhìn thoáng qua Dương Quân, Diệp Trạch Đào cảm thấy tên Dương Quân này ít nhất cũng hơn mình mấy tuổi, không ngờ anh ta lại gọi mình là “Anh Diệp”.
Đây là sự tín nhiệm rất lớn!
Nhìn Dương Quân, điều nhìn thấy là tình cảm tín nhiệm trong mắt Dương Quân, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, và không uốn nắn cách xưng hô của đối phương.
- Anh Diệp, tôi sẽ tìm một nơi, đem hết khả năng của mình tiến hành trồng tập trung số hoa lan này, lúc anh cần sẽ đem đến cho anh!
Dương Quân nói
Trong lòng cảm động, Diệp Trạch Đào biết Dương Quân đã hiểu cách cần hoa lan để kiếm tiền, chủ động gánh vác chuyện đào hoa lan lên.
Giơ tay ra vỗ vào vai Dương Quân, Diệp Trạch Đào nói
- Tin rằng con đường của chúng ta sẽ đi được xa hơn!
Diệp Trạch Đào cũng không dám hứa hẹn gì với đối phương, chỉ giãi bày suy nghĩ của mình mà thôi.
Đi được một đoạn đường, Dương Quân nhìn thấy bên đường có mấy bụi trúc núi, nhanh chóng dùng dao chặt xuống, sau đó rất nhanh liền đan thành một cái giỏ xách, để Diệp Trạch Đào đặt số hoa lan đang cầm trên tay kia vào trong đó.
Nhìn đóa hoa lan kia, trên mặt Diệp Trạch Đào lộ ra nét tươi cười, nếu như gặp may, ít ra cũng có thể mang đến mấy trăm nghìn tệ, đến lúc đó chuyện giúp đỡ Dương Ngọc Tiên và chuyện giúp Âm Lương Thiến phát triển liền có chỗ trông cậy
Mang theo cái giỏ xách, Diệp Trạch Đào ngay lập tức thoải mái rất nhiều, cười nói
- Quân tử biết làm nhiều thứ nhỉ!
Dương Quân cười không nói nhiều, tiếp tục đi về phía trước.
Đi đường rất nhanh, chính quyền xã đã trong tầm mắt.
Bình luận truyện