Hồng Thần Huyết Ấn
Chương 36: Bỗng mất kiếm báu
Nhạc Xương giật bắn người lên, lập tức lượn mình quay trở vào điếm.
Chỉ thấy Truy Hồn Tẩu trợn ngược hai mắt, vẻ mặt lộ vẻ kinh hãi, chăm chăm ngắm nhìn Xảo Nương.
Bấy giờ Xảo Nương đã đứng phắt dậy bước tới chỗ cách xa Truy Hồn Tẩu khoảng bảy thước xếch ngược đôi mày liễu, chỉ tay vào mặt Truy Hồn Tẩu, nói giọng lạnh lùng :
- Hứ! Ngươi là thân tín của gã, làm gì có chuyện không biết hành tung của gã ư? Nếu bản cô nương không cho ngươi nếm chút mùi vị cay đắng, ngươi ắt không chịu khai đâu.
Nói xong, hất tay tấn công ra một chưởng.
Chưởng pháp của y mềm mại chẳng gây chút tiếng động nho nhỏ nào cả.
Lúc nãy Truy Hồn Tẩu đã đụng một chưởng với y, nên gã đã biết mùi lợi hại, bây giờ gặp đối phương lại tiếp tục tấn công một chưởng nữa, mặt hơi biến sắc, mặc dù gã biết rằng không phải là địch thủ của y, nhưng có biết bao nhiêu cặp mắt đang dòm ngó làm sao bảo gã chịu khuất phục một nữ nhân, nhất là ở trước mặt Mạnh Huy, hơn nữa mình đang nhờ y đề cử tiến chức, tuyệt không thể nào tỏ ra nhút nhát trước mặt y cả?
Gã suy nghĩ đến đây, lập tức nghiến răng vận khởi toàn bộ công lực, gầm hét một tiếng vung chưởng phản công ngay.
Bấy giờ số thực khách đã tránh ra hết, họ im hơi lặng tiếng theo dõi trận đấu!
Mạnh Huy vẫn luôn luôn ngồi yên tại chỗ, cứ nhàn hạ hớp từng hớp rượu.
Thình lình ngay lúc này, y đặt ly rượu lên bàn, khẽ phất tay áo ra ngoài một cái.
Nhạc Xương nhảy vọt tới bên cạnh Xảo Nương nhanh như cắt, khẽ hất táy trái một cái, đồng thời giơ tay phải kéo Xảo Nương ép sang một bên!
Cũng ngay lúc Nhạc Xương vừa hất tay vừa kéo Xảo Nương, bỗng có một đạo kình lực ập tới mạnh như vũ bão, tức thì cả hắn và Xảo Nương đã bị đẩy lùi ra sau ba bước liền.
Hắn phóng mắt nhìn tới trước thấy mặt mày Truy Hồn Tẩu tái mét, mồ hôi trên trán toát ra to bằng hột đậu, đứng ngẩn người ra tại chỗ.
Xảo Nương liếc mắt nhìn Nhạc Xương một cái nói giọng nũng nịu :
- Cũng tại chàng cả, bằng không quái vật này ắt phải bỏ xác tại chỗ cho mà coi?
Nhạc Xương chưa kịp lên tiếng, Mạnh Huy ngồi ở bàn kế bên đã buông tiếng cười một hơi dài nói :
- Há há... võ công của cô nương quả nhiên lợi hại thật, chẳng hay cô nương là người thế nào của Thất Xảo bà bà vậy?
Nói xong, đưa cặp mắt hoài nghi liếc nhìn Nhạc Xương mộ cái.
Xảo Nương đưa mắt quan sát Mạnh Huy từ trên xuống dưới một cái, sau đó cười khẩy đáp :
- Bà ta chính là gia mẫu, chẳng hay tôn giá có điều chi chỉ giáo chăng?
Nhạc Xương định lên tiếng chào hỏi, bỗng thấy ánh mắt Mạnh Huy lạ thường, tức thì câm mồm lại không nói gì hết.
Mạnh Huy mỉm cười nói :
- Không dám, võ công của Thất Xảo môn đặc biệt hơn người, đồng thời cô nương lại thông minh xuất chúng và lại được chân truyền của lệnh đường, chỉ ít lâu nữa ắt phải gây tiếng vang trên chốn giang hồ không sai!
Xảo Nương khẽ chau đôi mày liễu, nhủ thầm :
- “Người này ca ngợi mình, làm cho y tăng vẻ thần bí, nếu chẳng hỏi được gì hết, chi bằng rời khỏi đây càng sớm càng tốt”.
Thế rồi y nghiêm sắc mặt lại chậm rãi nói :
- Đa tạ tôn giá khen quá lời, Xảo Nương này không dám đảm đương.
Nói xong đưa cặp mắt lạnh lùng liếc nhìn Truy Hồn Tẩu một cái sau đó cùng Nhạc Xương quay về chỗ ngồi lúc nãy.
Mạnh Huy đợi hai người đi về chỗ họ, sau đó quay sang nói với Truy Hồn Tẩu :
- Này lão đệ, nơi đây không phải là chốn để luyện võ.
Truy Hồn Tẩu nghe nói thế, tức thì thẹn đỏ mặt, vội bước tới cúi đầu hành lễ nói :
- Đa tạ hộ pháp tương trợ, tiểu đệ mãi mãi không dám quên.
Mạnh Huy khoắt tay nói :
- Hãy ngồi xuống nào, hôm nay xem như là ngày xấu của ngươi.
Truy Hồn Tẩu sực nghĩ lại đạo nhân lúc nãy, bây giờ lại đụng với thiếu nữ xinh đẹp này, quả nhiên mình đã thọ nhục liên tiếp, gã suy nghĩ đến đây bất giác tỏ ra căm phẫn kêu hừ một tiếng.
Mạnh Huy khẽ lắc đầu lia lịa, kế đó gọi tiểu nhị dọn thêm thức ăn rượu thịt ra, hai người lại lặng lẽ ăn uống tiếp.
Bấy giờ số thực khách lẩn tránh ở xung quanh cũng đã lẳng lặng quay trở về chỗ ngồi của mình, họ vừa ăn uống vừa nhìn lén động tịnh bai bàn bên này.
Sau khi Nhạc Xương và Xảo Nương ngồi trên ghế, Xảo Nương lên tiếng hỏi :
- Chàng không đuổi kịp đạo nhân nọ chăng?
Nhạc Xương lắc đầu, nói :
- Ta vừa rượt ra cửa điếm, thì bóng người của đạo nhân nọ đã biến đi đâu mất, tại sao nàng lại đánh nhau với Truy Hồn Tẩu vậy?
Xảo Nương kêu hừ một tiếng, lại ngoái cổ ra sau nhìn Truy Hồn Tẩu một cái, sau đó căm phẫn nói :
- Lúc nãy thiếp dùng lời nói nhã nhặn hỏi gã có biết Tiếu Diện Âm Ma thường xuất hiện tại đâu để khi rảnh rỗi đến viếng thăm y, không ngờ gã chẳng phụng cáo thiếp đã đành, gã lại buông lời vô lễ cho nên thiếp giận quá đỗi mới xuất thủ dạy cho gã bài học là thế, chàng không trách cứ thiếp chứ?
Nhạc Xương gật đầu nói :
- Nếu quả thật là như thế, làm sao ta có thể trách nàng được?
Xảo Nương ngạc nhiên nói :
- Chàng... chàng không tin lời nói của thiếp đó ư?
Nhạc Xương lắc đầu nói :
- Không, ta nói rằng, quả nhiên Truy Hồn Tẩu không phải là địch thủ của nàng, thế nhưng đồng bọn của gã xuất thủ giải nguy, cả ta cũng chẳng làm gì được.
Thế rồi hai người không nói gì nữa, lại tiếp tục nâng ly uống rượu tiếp.
Bấy giờ Nhạc Xương cũng đã bắt đầu chếnh choáng hơi say rượu, hắn thoáng nghĩ đến sắp chia tay, tức thì trong lòng hơi lấy làm buồn bã, đồng thời cũng có chút xúc động.
Hắn nắm chặt bàn tay Xảo Nương đang đặt trên bàn, nói khẽ :
- Nào Xảo Nương, hai ta sắp chia tay tới nơi, nàng nên thận trọng, mặc dù một năm tuy ngắn ngủi, nhưng cũng có cả ba trăm mấy chục ngày, mong rằng lúc gặp lại hai ta thảy đều có thành tích lớn.
Xảo Nương thoạt vừa bị hắn nắm chặt cánh tay, bất giác run bắn người lên, trống ngực nàng cứ đập thình thịch không dừng.
Mặc dù trong đời nàng đã trải qua nhiều nam nhân, nhưng nàng chưa từng có cảm giác như bây giờ, một luồng khí ấm từ trong lòng bàn tay Nhạc Xương truyền sang cánh tay nàng và đến thẳng toàn thân.
Trái tim nàng càng lúc càng nhịp mạnh hơn, hai má nóng bừng lên luôn.
Bỗng nhiên, Xảo Nương vùng khỏi tay Nhạc Xương, đưa mắt nhìn hắn khẽ cười một tiếng, nói giọng nhu nì :
- Này Nhạc lang, hãy nhớ kỹ mỗi câu nói của chàng, năm sau ngày bôm nay chúng ta... sẽ gặp lại.
Dứt lời, đảo mình thấp thoáng một cái ra tới cửa điếm, sau đó cất bước chạy đi luôn.
Khi Nhạc Xương giật mình rượt ra ngoài, bóng người của Xảo Nương đã biến đi đâu mất.
Hắn phóng mắt dòm ngó một hồi lâu, sau đó mặt mày ủ rũ bước trở vào điếm, nâng ly nốc một hơi cạn, hắn cảm thấy vị rượu vừa đấng vừa cay.
Đầu óc hắn bắt đầu hỗn loạn.
Lúc Xảo Nương sắp đi đưa khóe thu ba khẽ cười chẳng phải nàng đang ra dấu bảo mình rượt theo đó ư?
Thế nhưng không thể được!
Nàng không bao giờ, ta không nền nghĩ thế!
Một nữ nhân từng trải tình trường, nếu một khi tình cảm nàng có nơi nương tựa đương nhiên sẽ kiên cố hơn sắt đế, đến chết cũng không hai lòng.
Ồ! Hiện giờ Xảo Nương là như thế đấy!
Lúc nàng sắp từ giả, chỉ nói vỏn vẹn hai câu thật vấn tất, song lại hàm chứa vô hạn tình ý.
Ai bảo rằng nữ nhân phong trần không làm vợ được?
Những thiên kim danh lưu, thục nữ quý phụ mặc dù sang trọng lộng lẫy, trông có vẻ thánh thiện bất khả xâm phạm, thế nhưng bên trong lại lén lén lút lút toàn làm những việc mờ ám.
Hắn vừa uống rượu vừa suy nghĩ lung tung.
Bấy giờ...
Số thực khách trong điếm cơm no rượu đủ cũng kẻ trước người sau lần lượt rời khỏi.
Mạnh Huy đưa mắt nhìn Nhạc Xương khẽ lắc đầu thở dài một tiếng sau đó cũng kéo Truy Hồn Tẩu đứng dậy và cất bước đi ra.
Hình như Truy Hồn Tẩu chưa hết giận, lúc sắp ra khỏi cửa điếm đã ngoái cổ ra sau căm phẫn liếc nhìn Nhạc Xương một cái.
Chưởng quỹ thấy tất cả khách nhân đã đi gần hết, cả bạn gái của Nhạc Xương cũng rời khỏi từ lâu, bây giờ chỉ còn một mình hắn là nhân vật giang hồ, chỉ sợ rằng sau khi hắn say rượu lại mượn cớ phá rối, vậy thì tửu điếm này phải dẹp tiệm cho mà coi, lão suy nghĩ đến đây, lập tức gượng cười từ từ bước tới bàn Nhạc Xương, cúi đầu vái chào nói :
- Thưa khách quan, ngài say rồi..
Nhạc Xương trợn ngược hai mắt la lớn tiếng nói :
- Con khỉ, ai bảo ta say đâu?
Lão chưởng quỹ bất giác giật bắn người lên, vội gật đầu lia lịa nói :
- Không, thưa khách quan, ta chỉ hỏi ngài có cần gì nữa chăng?
Nhạc Xương kêu hừ một tiếng, nói :
- Cần gì chăng? Ta cần rượu nữa!
Chưởng quỹ thoáng ngạc nhiễn đang muốn dựng cớ từ chối, không ngờ khi chạm phải ánh mắt Nhạc Xương, tức thì câm miệng lại ngay, lão quay người bảo tiểu nhị mang rượu ra tiếp. Lão thì ẩn núp chỗ cũ lẳng lặng canh chừng.
Nhạc Xương lại tiếp tục ngồi uống một mình.
Bỗng nhiên hắn trông thấy Xảo Nương hiện ra trước mắt.
Nàng đang mỉm cười đưa mắt nhìn mình.
Nhạc Xương cười há há nói :
- Nàng cuối cùng nàng đã quay trở lại.
Hắn vừa nói vừa dang hai tay ôm tới trước.
Bỗng nghe một tràng những tiếng kêu leng keng nổi lên, chén bát ly đĩa trên bàn đánh vỡ cả.
Hai tay Nhạc Xương chộp vào hư không cả, thượng bán thân té ngã trên mặt bàn, may mà mặt mũi và hai tay hắn chẳng bị mảnh vỡ ly bát rạch thương.
Lão chưởng quỹ nọ đã chạy tới, đồng thời hai tay dâng một chiếc khăn mặt thấm nước lạnh lên, ngập ngừng nói :
- Thưa khách quan, ngài say thật rồi.
Nhạc Xương gắng gượng ngóc đầu lên, nói :
- Ta say thật rồi sao? Được, vậy thì hãy tính tiền nào.
Chưởng quỹ vội xua tay nói :
- Vị đại gia lúc nãy đã trả tiền xong rồi.
Nhạc Xương tiện tay vứt chiếc khăn mặt lên bàn, nói :
- Lạ nào, người ta không trả tiền, ngươi cứ khăng khăng đòi lấy, bây giờ ta trả cho ngươi... ồ... nhưng ngươi lại không chịu lấy... lạ lùng thật?
Hắn vừa nói vừa loạng choạng ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó bước ra cửa điếm.
Nhưng hắn vừa đi được vài bước, bỗng lại luống cuống quay trở về, đến trước bàn ngồi của mình, bất giác thất thanh kêu lên một tiếng :
- A!
Hắn cả kinh thất sắc, tức thì tỉnh rượu ngay, hắn chạy xoay vòng bàn gỗ hai lượt, Thanh Minh kiếm của hắn đã biến đi đâu mất!
Hắn hồi tưởng mỗi một thực khách có mặt trong tửu điếm, thế nhưng hắn nghĩ nát óc vẫn không tìm ra chút manh mối nào hết.
Lão chưởng quỹ và điếm tiểu nhị lại tưởng hắn nổi cơn rượu điên, cả hai người đã co rút trong một góc trong không ai dám thò đầu ra hết.
Nhạc Xương bỗng cảm thấy thế sự vô thường, chỉ như một giấc chiêm bao, khẽ thở dài một tiếng, dậm chân bỏ đi luôn.
Lão chưởng quỹ thấy hắn bỏ đi thật, bỗng nhiên lão như nghĩ ra điều gì, lập tức luống cuống chạy ra cửa điếm, la lớn tiếng gọi :
- Thưa khách quan, hãy đợi một chút, khách quan hãy đợi một chút nào.
Thế nhưng Nhạc Xương đã đi khá xa rồi, mặc dù hắn văng vẳng nghe thấy có người kêu gọi hắn, nhưng trong lòng hắn buồn bực vô cùng, hắn không muốn phiền phứt nữa.
* * * * *
Thuyền gia giơ một tay che ánh nắng một tay chỉ về trước mặt nói :
- Thưa công tử, ngươi có nhìn thấy xung quanh cái đảo trồi lênh đênh những bèo xanh trước mặt không, có lẽ đó là Toái Bình đảo mà công tử đã nói rồi!
Bấy giờ một thiếu niên đứng trước mũi thuyền xếch ngược đôi lông mày kiếm nhìn về hướng thuyền gia vừa chỉ, quả nhiên hắn đã trông thấy một cái đảo nhỏ cô lập giữa sông lớn bao la.
Thuyền gia vừa chèo thuyền đi tới vừa lên tiếng nói :
- Vì dòng nước ở vùng sông phụ cận này chảy siết, nên những chiếc thuyền nhỏ không khi nào dám đến đây, vì thế rất ít người biết đảo này, may mà công tử gặp kẻ này, nếu có hỏi người khác cũng mù tịt thôi.
Thiếu niên nọ nghe nói thế, chỉ gật đầu mỉm cười không nói gì hết.
Thuyền gia bỗng la lớn tiếng nói tiếp :
- Này công tử! Ngài hãy cẩn thận, nơi đây gió lớn sông cao, rất là nguy hiểm, vì công tử chịu ra giá cao, đồng thời kẻ này sinh sống vùng này từ bé đến lớn cho nên kỹ thuật bơi chèo khá hơn bọn họ, nếu gặp người khác không ai dám bén mảng đến đây cả.
Nhạc Xương biết gã chẳng nói lời hư dối, thế rồi hắn gật đầu đáp :
- Ngươi cứ việc yên tâm, ta không té đâu mà ngươi phải lo sợ!
Bấy giờ chiếc thuyền cách đảo nhỏ nọ còn khoảng mười mấy trượng, thuyền gia đã dốc toàn lực chèo tới, thế nhúng gió to sóng lớn, nên chiếc thuyền lướt tới thật chậm, khi thuyền tiến tới khoảng một trượng, bỗng lại có một cơn sóng ập tới, tức thì chiếc thuyền lại bị đẩy lùi ra sau vài thước.
Một hồi thật lâu...
Khi chiếc thuyền lướt tới chỗ cách lục địa còn khoảng ba trượng một cách vô cùng vất vả, thế rồi không thể nào tiến lên nữa, thuyền gia dốc hết toàn thân khí lực, nhưng cũng khó mà tiến lên một thước nữa.
Gã chèo thuyền giơ tay lau mồ hôi trán lia lịa, mặt lộ vẻ bất lực, trông thấy tiền thù lao sờ sờ trước mắt, nhưng không cách nào lấy được cả, gã đành trơ mắt nhìn bờ sông lắc đầu thở dài một tiếng rất não nùng.
Nhạc Xương đưa mắt nhìn vào lục địa giây lát chỉ thấy vô số bèo lênh đênh gần bờ bất kể sóng gió vỗ mạnh đến cỡ nào nhưng cũng không làm sao đánh chúng trôi ra ngoài được hết.
Hắn trông thấy chiếc thuyền chỉ cách bờ bến khoảng ba trượng, thế rồi cũng chẳng làm khó dễ thuyền gia, lập tức giao đủ số thù lao cho gã lái thuyền, và trịnh trọng căn dặn gã :
- Ngươi ở tại đây chờ đến mặt trời lặn, nếu không thấy ta quay trở lại, ngươi cứ việc đi về một mình, nếu như ta quay trở lại trước mặt trời lặn, ngươi đưa ta về và ta sẽ trả thêm gấp đôi thù lao cho ngươi.
Gã lái thuyền kêu vâng lia lịa, mặt mày hớn hở đem cất số bạc nọ, đồng thời thả dây neo xuống sông, gã vừa quay người trở lại, mới thấy Nhạc Xương phi thân nhảy lên bờ, bất giác giật mình kinh hãi.
Nhạc Xương thoạt vừa đặt chân lên bờ, chẳng thấy có lối nào cả, hơn nữa cũng không biết rốt cuộc Tiêu Diêu Biệt Thự nằm tại hướng nào, thế rồi hắn thi triển thân pháp chạy về phía trước.
Hắn chạy khoảng giây lát, bỗng thấy dưới chân có một đường nứt, nước sông chảy trong khe đất kêu róc rách, hắn đảo mắt nhìn hai bên, mới hay một đầu khe đất quanh co dài vô tận còn đầu kia thì thông tới mặt sông.
Nhạc Xương đưa mắt nhìn trong giây lát sực vỡ lẽ lẩm bẩm nói :
- Ồ! Té ra Toái Bình đảo lấy danh từ khe đất này đây!
Thế rồi hắn đi dọc theo đường quanh co khe đất, chẳng mấy chốc, càng chạy tới trước đường càng hẹp lại, hình như hắn đang đi vào một tuyệt cốc không bằng.
Thế nhưng khi đến chỗ tận cùng rẽ sang bên phải, tức thì trước mắt sáng hẳn.
Chỉ thấy phía trước là một sơn cốc mọc đầy những hoa dại trăm sắc xinh đẹp vô cùng.
Trong bụi trăm hoa ngàn sắc có một căn lầu kiến trúc rất tinh xảo.
Nhạc Xương bất giác khen thầm :
- “Ồ! Tiêu Diêu tiền bối, quả nhiên là ngài rất tiêu diêu tự tại”.
Thế rồi hắn nhận định phương hướng sau đó phi thân chạy tới trước.
Nhưng hắn vừa phi thân chạy được khoảng một trượng, bỗng nghe một tiếng hét trong trẻo vang tới kế đó có hai bóng người một trắng một đen, chân khẽ đạp trên bông hoa lướt tới nhanh như gió.
Chỉ trong chớp mắt hai bóng người nọ đã chạy tới chỗ hắn.
Nhạc Xương dừng bước tại chỗ, lẳng lặng đưa mắt ngắm nhìn hai người vừa xuất hiện mới hay họ là hai đồng tử, một nam một nữ, cùng một trang phục quần dài áo ngắn, cả hai người đều mặt thanh mày tú.
Hai đồng tử nọ lướt tới chỗ cách trước mặt Nhạc Xương độ khoảng năm thước rồi dừng lại, động tác nhẹ nhàng, tư thế mỹ miều, cả hai cùng đưa mắt nhìn Nhạc Xương từ đầu đến chân một cái, tiểu nam đồng nọ bỗng quay sang nhăn mặt làm một trò hề với nữ đồng.
Nữ đồng tử bĩu môi, nói :
- Hứ! Chỉ có ngươi là quỷ tinh khôn, còn người khác đều là kẻ ngốc không biết gì hết?
Nam đồng tử thấp thoáng một cái lướt tới trước mặt nữ hài nhi, y đưa mắt chăm chăm nhìn trên mặt ả giây lát, sau đó nghiêm sắc mặt nói :
- Quả nhiên ngươi chẳng giống kẻ ngốc chút nào. Được! Xem như ngươi là quỷ tinh khôn! Như vậy được rồi chứ?
Nữ hài nhi thoáng nghe nói thế, đảo mình lao vào hướng nam đồng tử, lên tiếng nói :
- Khá lắm! Ngơi dám mắng ta, xem ta kéo lỗ tai giãn dài ra giả làm con thỏ mới được.
Nam đồng tử nọ thè lưỡi đảo mình núp ở sau lưng Nhạc Xương, đồng thời la lớn tiếng nói :
- Này nha đầu điên khùng! Có khách đến, ngươi chẳng lo tiếp đãi, lại lo tìm ta, người ta không biết lại cho rằng ngươi là tiểu thê tử của ta nữa cơ!
- Hí hí...
Nữ hài nhi đánh một kích không trúng, đang chuẩn bị chạy tới một lần nữa thì tiểu nam đồng nọ đã làm một trò hề cười hí hí co giò chạy mất.
Ả giận đến bĩu môi cứ dậm chân lia lịa mắng chửi inh ỏi :
- Quỷ tinh khôn, ta sẽ mách với sư phụ cho mà coi!
Nhạc Xương thấy nam hài nhi biến mất trong bụi hoa trăm sắc, sau đó ngoái cổ ra sau thấy hai mắt nữ hài nhi đỏ ngầu suýt nữa phải khóc oà lên, quả thật nam hài nhi nọ cũng hơi nghịch ngợm một chút.
Hắn đang suy nghĩ chẳng biết phải tìm lời thế nào để an ủi ả, bỗng thấy nữ hài nhi ngó đầu lên, nhìn Nhạc Xương cười một cái rất tươi, nói giọng hồn nhiên :
- Sư phụ bảo rằng có một người họ Nhạc sẽ đến viếng, chẳng hay ngươi có phải là họ Nhạc không?
Nhạc Xương thoạt vừa ngạc nhiên sau đó gật đầu mỉm cười nói :
- Đúng thế! Ta là Nhạc Xương đây, tiểu muội muội! Sư phụ ngươi là...
Nữ hài nhi nọ trợn to đôi mắt, nói :
- Sư phụ là sư phụ chứ còn sư phụ là gì nữa?
Nhạc Xương khẽ lắc đầu nói :
- Không, ta muốn bỏi sư phụ ngươi tên là gì thế thôi?
Nữ hài nhi lắc đầu nói :
- Sư phụ không có tên.
Nhạc Xương trầm ngâm giây lát nói :
- Vậy thì nơi đây có phải là Tiêu Diêu Biệt Thự không?
Nữ hài nhi nọ khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế!
Nhạc Xương lại hỏi tiếp :
- Vậy thì có lẽ Tiêu Diêu Cư Sĩ nọ chính là sư phụ của ngươi rồi?
Nữ hài nhi lắc đầu nói :
- Ta cũng chẳng biết, nhưng mà lúc sư phụ đi từng căn dặn rằng, nếu như ngươi có đến thì dẫn ngươi tới Thanh Phong Trúc.
Nhạc Xương ngạc nhiên hỏi :
- Sư phụ ngươi đi đâu vậy? Thính Phong Trúc là gì nữa?
Nữ hài nhi đưa mắt nhìn cốc khẩu nói :
- Không ai biết sư phụ đi đâu cả, còn Thính Phong Trúc là một hang đá ở mặt sau tiểu đảo. Ồ! Chỗ đó vui lắm.
Ả nói tới đây đưa mắt nhìn sắc trời, hấp tấp nói tiếp :
- A! Mặt trời đã lặn từ lâu rồi, đi nào, chúng ta ăn cơm trước, sau đó ta sẽ đưa ngươi đến Thính Phong Trúc.
Nữ hài nhi nọ ngây thơ dễ thương, ả nói xong, lập tức nắm tay Nhạc Xương vừa chạy vừa nhảy tung tăng tiến về hướng căn lầu nọ.
Nữ hài nhi dẫn Nhạc Xương vào tới một đại sảnh, trong sảnh đường rộng rãi thoáng mát, chẳng có chút bụi bặm nào hết, cách bố trí tuy không mấy hoa lệ, nhưng rất thanh nhã.
Nữ hài nhi đi chẳng bao lâu, sau đó hai tay bưng một mâm thức ăn quay trở lạ ngay.
Ả đứng ở một bên lẳng lặng chờ Nhạc Xương dùng bữa xong, sau đó vội vã dọn dẹp mới dẫn Nhạc Xương chạy ra sau đảo.
Chẳng mấy chốc...
Hai người chạy tới một nơi đá núi ngổn ngang, số đá núi này có nhiều hình thù quái gỡ, có những tảng đá giống hình cọp, beo, gấu v.v. hoặc đứng hoặc nằm, hoặc nhảy tới, mặc dù đây là những tảng đá quái lạ, nhưng ẩn hiện có một oai thế bất khả xâm phạm, làm cho Nhạc Xương không dám khinh suất bước tới.
Nữ hài nhi cười hí bí một tiếng, nắm tay Nhạc Xương chạy xuyên qua những tảng đá có hình thù quái lạ ấy, cuối cùng dừng ở trước mặt một cặp sư tử đá đang ở thế ngồi.
Mặc dù cặp sư tử đá đang ở thế ngồi nhưng cũng to lớn và cao cả bảy thước, nữ hài nhi giơ tay ấn vào hai chân trước của sư tử đá ở hướng bên trái, sau đó dùng sức đẩy sang một bên.
Tức thì cả ngôi sư tử đá nặng hơn ngàn cân đã bị nàng di chuyển ra khỏi hai thước.
Mặt chánh sư tử đá bên phải hiện ra một cửa huyệt nho nhỏ đủ để một người ra vào.
Nữ hài nhi chỉ tay vào cửa đá nọ, nói :
- Ngươi đi vào lối cửa đá này sẽ đến Thính Phong Trúc, ta còn bận việc khác, không thể dẫn ngươi đi.
Nhạc Xương đưa mắt nhìn ả do dự giây lát, cuối cùng khẽ gật đầu một cái, ưỡn ngực ngang nhiên bước vào cửa đá luôn.
Sau khi Nhạc Xương bước vào cửa hang, nữ hài nhi nọ lại đẩy sư tử đá bên trái trở về chỗ cũ, sau đó mới rời khỏi đây.
Nhạc Xương bước xuống hai bậc thang đá, bất giấc ngoái cố nhìn ra sau, mới thấy cửa đá đã đóng kín lại, bất giác nghĩ bụng :
- “Đã vào đây thì phải đành chịu, dù Thính Phong Trúc này là long đàm hổ huyệt ta cũng quyết phải xem qua cho biết”.
Thế rồi hắn từ từ bước xuống tiếp.
Hắn cũng chẳng biết đi được bao nhiêu bậc thang đá, đến chỗ tận cùng là một thạch thất rộng lớn, giữa vách thất có nhiều kẽ hở, nhưng kẽ hở chỉ rộng khoảng hai ngón tay, tiếng gió kêu vù vù từ bên ngoài thổi vào.
Thạch thất này không có cửa ngõ và cũng chẳng có cửa sổ, có một dòng nước suối từ đỉnh thất kêu róc rách chảy xuống, sát vách có một cái giường đá và một cái bàn đá, trên vách gần chỗ giường đá có treo một cái đèn dầu, nên trong thạch thất rất sáng sủa.
Nhạc Xương đưa mát quan sát xung quanh một vòng, nhủ thầm :
- “Rõ ràng đây là một nhà lao, thế nhưng quả thật Thính Phong Trúc rất xứng với kỳ danh tiếng gió xuyên qua kẽ hở kêu vù vù nghe thật kinh người, tại sao Tiêu Diêu tiền bối lại an trí ta ở đây để làm gì?”
Hắn sực nghĩ rằng :
- “Tiêu Diêu tiền bối xếp đặt như thế ắt phải có nguyên nhân, chi bằng thừa lúc lão chưa về hãy mang bí kíp thần công trong hộp đá ra nghiên cứu trước”.
Hắn đang suy nghĩ đến đây, lập tức móc túi lấy hộp đá ra, xem xét một hồi lâu, nhưng không có cách nào khai mở được hết.
Hắn bèn bước tới trước vách uống vài hớp nước suối, sau đó lại rửa sơ mặt mũi, mặt mày ủ rủ ngồi trên giường đá cúi đầu trầm tư.
Trong lúc hắn đang ôm hộp đá vào lòng khẽ chau đôi lông mày, suy nghĩ tìm cách nào khai mở hộp đá, vừa ngóc đầu lên, bỗng trông thấy bàn đá đang tự động từ từ di chuyển sang một bên.
Chỉ thấy Truy Hồn Tẩu trợn ngược hai mắt, vẻ mặt lộ vẻ kinh hãi, chăm chăm ngắm nhìn Xảo Nương.
Bấy giờ Xảo Nương đã đứng phắt dậy bước tới chỗ cách xa Truy Hồn Tẩu khoảng bảy thước xếch ngược đôi mày liễu, chỉ tay vào mặt Truy Hồn Tẩu, nói giọng lạnh lùng :
- Hứ! Ngươi là thân tín của gã, làm gì có chuyện không biết hành tung của gã ư? Nếu bản cô nương không cho ngươi nếm chút mùi vị cay đắng, ngươi ắt không chịu khai đâu.
Nói xong, hất tay tấn công ra một chưởng.
Chưởng pháp của y mềm mại chẳng gây chút tiếng động nho nhỏ nào cả.
Lúc nãy Truy Hồn Tẩu đã đụng một chưởng với y, nên gã đã biết mùi lợi hại, bây giờ gặp đối phương lại tiếp tục tấn công một chưởng nữa, mặt hơi biến sắc, mặc dù gã biết rằng không phải là địch thủ của y, nhưng có biết bao nhiêu cặp mắt đang dòm ngó làm sao bảo gã chịu khuất phục một nữ nhân, nhất là ở trước mặt Mạnh Huy, hơn nữa mình đang nhờ y đề cử tiến chức, tuyệt không thể nào tỏ ra nhút nhát trước mặt y cả?
Gã suy nghĩ đến đây, lập tức nghiến răng vận khởi toàn bộ công lực, gầm hét một tiếng vung chưởng phản công ngay.
Bấy giờ số thực khách đã tránh ra hết, họ im hơi lặng tiếng theo dõi trận đấu!
Mạnh Huy vẫn luôn luôn ngồi yên tại chỗ, cứ nhàn hạ hớp từng hớp rượu.
Thình lình ngay lúc này, y đặt ly rượu lên bàn, khẽ phất tay áo ra ngoài một cái.
Nhạc Xương nhảy vọt tới bên cạnh Xảo Nương nhanh như cắt, khẽ hất táy trái một cái, đồng thời giơ tay phải kéo Xảo Nương ép sang một bên!
Cũng ngay lúc Nhạc Xương vừa hất tay vừa kéo Xảo Nương, bỗng có một đạo kình lực ập tới mạnh như vũ bão, tức thì cả hắn và Xảo Nương đã bị đẩy lùi ra sau ba bước liền.
Hắn phóng mắt nhìn tới trước thấy mặt mày Truy Hồn Tẩu tái mét, mồ hôi trên trán toát ra to bằng hột đậu, đứng ngẩn người ra tại chỗ.
Xảo Nương liếc mắt nhìn Nhạc Xương một cái nói giọng nũng nịu :
- Cũng tại chàng cả, bằng không quái vật này ắt phải bỏ xác tại chỗ cho mà coi?
Nhạc Xương chưa kịp lên tiếng, Mạnh Huy ngồi ở bàn kế bên đã buông tiếng cười một hơi dài nói :
- Há há... võ công của cô nương quả nhiên lợi hại thật, chẳng hay cô nương là người thế nào của Thất Xảo bà bà vậy?
Nói xong, đưa cặp mắt hoài nghi liếc nhìn Nhạc Xương mộ cái.
Xảo Nương đưa mắt quan sát Mạnh Huy từ trên xuống dưới một cái, sau đó cười khẩy đáp :
- Bà ta chính là gia mẫu, chẳng hay tôn giá có điều chi chỉ giáo chăng?
Nhạc Xương định lên tiếng chào hỏi, bỗng thấy ánh mắt Mạnh Huy lạ thường, tức thì câm mồm lại không nói gì hết.
Mạnh Huy mỉm cười nói :
- Không dám, võ công của Thất Xảo môn đặc biệt hơn người, đồng thời cô nương lại thông minh xuất chúng và lại được chân truyền của lệnh đường, chỉ ít lâu nữa ắt phải gây tiếng vang trên chốn giang hồ không sai!
Xảo Nương khẽ chau đôi mày liễu, nhủ thầm :
- “Người này ca ngợi mình, làm cho y tăng vẻ thần bí, nếu chẳng hỏi được gì hết, chi bằng rời khỏi đây càng sớm càng tốt”.
Thế rồi y nghiêm sắc mặt lại chậm rãi nói :
- Đa tạ tôn giá khen quá lời, Xảo Nương này không dám đảm đương.
Nói xong đưa cặp mắt lạnh lùng liếc nhìn Truy Hồn Tẩu một cái sau đó cùng Nhạc Xương quay về chỗ ngồi lúc nãy.
Mạnh Huy đợi hai người đi về chỗ họ, sau đó quay sang nói với Truy Hồn Tẩu :
- Này lão đệ, nơi đây không phải là chốn để luyện võ.
Truy Hồn Tẩu nghe nói thế, tức thì thẹn đỏ mặt, vội bước tới cúi đầu hành lễ nói :
- Đa tạ hộ pháp tương trợ, tiểu đệ mãi mãi không dám quên.
Mạnh Huy khoắt tay nói :
- Hãy ngồi xuống nào, hôm nay xem như là ngày xấu của ngươi.
Truy Hồn Tẩu sực nghĩ lại đạo nhân lúc nãy, bây giờ lại đụng với thiếu nữ xinh đẹp này, quả nhiên mình đã thọ nhục liên tiếp, gã suy nghĩ đến đây bất giác tỏ ra căm phẫn kêu hừ một tiếng.
Mạnh Huy khẽ lắc đầu lia lịa, kế đó gọi tiểu nhị dọn thêm thức ăn rượu thịt ra, hai người lại lặng lẽ ăn uống tiếp.
Bấy giờ số thực khách lẩn tránh ở xung quanh cũng đã lẳng lặng quay trở về chỗ ngồi của mình, họ vừa ăn uống vừa nhìn lén động tịnh bai bàn bên này.
Sau khi Nhạc Xương và Xảo Nương ngồi trên ghế, Xảo Nương lên tiếng hỏi :
- Chàng không đuổi kịp đạo nhân nọ chăng?
Nhạc Xương lắc đầu, nói :
- Ta vừa rượt ra cửa điếm, thì bóng người của đạo nhân nọ đã biến đi đâu mất, tại sao nàng lại đánh nhau với Truy Hồn Tẩu vậy?
Xảo Nương kêu hừ một tiếng, lại ngoái cổ ra sau nhìn Truy Hồn Tẩu một cái, sau đó căm phẫn nói :
- Lúc nãy thiếp dùng lời nói nhã nhặn hỏi gã có biết Tiếu Diện Âm Ma thường xuất hiện tại đâu để khi rảnh rỗi đến viếng thăm y, không ngờ gã chẳng phụng cáo thiếp đã đành, gã lại buông lời vô lễ cho nên thiếp giận quá đỗi mới xuất thủ dạy cho gã bài học là thế, chàng không trách cứ thiếp chứ?
Nhạc Xương gật đầu nói :
- Nếu quả thật là như thế, làm sao ta có thể trách nàng được?
Xảo Nương ngạc nhiên nói :
- Chàng... chàng không tin lời nói của thiếp đó ư?
Nhạc Xương lắc đầu nói :
- Không, ta nói rằng, quả nhiên Truy Hồn Tẩu không phải là địch thủ của nàng, thế nhưng đồng bọn của gã xuất thủ giải nguy, cả ta cũng chẳng làm gì được.
Thế rồi hai người không nói gì nữa, lại tiếp tục nâng ly uống rượu tiếp.
Bấy giờ Nhạc Xương cũng đã bắt đầu chếnh choáng hơi say rượu, hắn thoáng nghĩ đến sắp chia tay, tức thì trong lòng hơi lấy làm buồn bã, đồng thời cũng có chút xúc động.
Hắn nắm chặt bàn tay Xảo Nương đang đặt trên bàn, nói khẽ :
- Nào Xảo Nương, hai ta sắp chia tay tới nơi, nàng nên thận trọng, mặc dù một năm tuy ngắn ngủi, nhưng cũng có cả ba trăm mấy chục ngày, mong rằng lúc gặp lại hai ta thảy đều có thành tích lớn.
Xảo Nương thoạt vừa bị hắn nắm chặt cánh tay, bất giác run bắn người lên, trống ngực nàng cứ đập thình thịch không dừng.
Mặc dù trong đời nàng đã trải qua nhiều nam nhân, nhưng nàng chưa từng có cảm giác như bây giờ, một luồng khí ấm từ trong lòng bàn tay Nhạc Xương truyền sang cánh tay nàng và đến thẳng toàn thân.
Trái tim nàng càng lúc càng nhịp mạnh hơn, hai má nóng bừng lên luôn.
Bỗng nhiên, Xảo Nương vùng khỏi tay Nhạc Xương, đưa mắt nhìn hắn khẽ cười một tiếng, nói giọng nhu nì :
- Này Nhạc lang, hãy nhớ kỹ mỗi câu nói của chàng, năm sau ngày bôm nay chúng ta... sẽ gặp lại.
Dứt lời, đảo mình thấp thoáng một cái ra tới cửa điếm, sau đó cất bước chạy đi luôn.
Khi Nhạc Xương giật mình rượt ra ngoài, bóng người của Xảo Nương đã biến đi đâu mất.
Hắn phóng mắt dòm ngó một hồi lâu, sau đó mặt mày ủ rũ bước trở vào điếm, nâng ly nốc một hơi cạn, hắn cảm thấy vị rượu vừa đấng vừa cay.
Đầu óc hắn bắt đầu hỗn loạn.
Lúc Xảo Nương sắp đi đưa khóe thu ba khẽ cười chẳng phải nàng đang ra dấu bảo mình rượt theo đó ư?
Thế nhưng không thể được!
Nàng không bao giờ, ta không nền nghĩ thế!
Một nữ nhân từng trải tình trường, nếu một khi tình cảm nàng có nơi nương tựa đương nhiên sẽ kiên cố hơn sắt đế, đến chết cũng không hai lòng.
Ồ! Hiện giờ Xảo Nương là như thế đấy!
Lúc nàng sắp từ giả, chỉ nói vỏn vẹn hai câu thật vấn tất, song lại hàm chứa vô hạn tình ý.
Ai bảo rằng nữ nhân phong trần không làm vợ được?
Những thiên kim danh lưu, thục nữ quý phụ mặc dù sang trọng lộng lẫy, trông có vẻ thánh thiện bất khả xâm phạm, thế nhưng bên trong lại lén lén lút lút toàn làm những việc mờ ám.
Hắn vừa uống rượu vừa suy nghĩ lung tung.
Bấy giờ...
Số thực khách trong điếm cơm no rượu đủ cũng kẻ trước người sau lần lượt rời khỏi.
Mạnh Huy đưa mắt nhìn Nhạc Xương khẽ lắc đầu thở dài một tiếng sau đó cũng kéo Truy Hồn Tẩu đứng dậy và cất bước đi ra.
Hình như Truy Hồn Tẩu chưa hết giận, lúc sắp ra khỏi cửa điếm đã ngoái cổ ra sau căm phẫn liếc nhìn Nhạc Xương một cái.
Chưởng quỹ thấy tất cả khách nhân đã đi gần hết, cả bạn gái của Nhạc Xương cũng rời khỏi từ lâu, bây giờ chỉ còn một mình hắn là nhân vật giang hồ, chỉ sợ rằng sau khi hắn say rượu lại mượn cớ phá rối, vậy thì tửu điếm này phải dẹp tiệm cho mà coi, lão suy nghĩ đến đây, lập tức gượng cười từ từ bước tới bàn Nhạc Xương, cúi đầu vái chào nói :
- Thưa khách quan, ngài say rồi..
Nhạc Xương trợn ngược hai mắt la lớn tiếng nói :
- Con khỉ, ai bảo ta say đâu?
Lão chưởng quỹ bất giác giật bắn người lên, vội gật đầu lia lịa nói :
- Không, thưa khách quan, ta chỉ hỏi ngài có cần gì nữa chăng?
Nhạc Xương kêu hừ một tiếng, nói :
- Cần gì chăng? Ta cần rượu nữa!
Chưởng quỹ thoáng ngạc nhiễn đang muốn dựng cớ từ chối, không ngờ khi chạm phải ánh mắt Nhạc Xương, tức thì câm miệng lại ngay, lão quay người bảo tiểu nhị mang rượu ra tiếp. Lão thì ẩn núp chỗ cũ lẳng lặng canh chừng.
Nhạc Xương lại tiếp tục ngồi uống một mình.
Bỗng nhiên hắn trông thấy Xảo Nương hiện ra trước mắt.
Nàng đang mỉm cười đưa mắt nhìn mình.
Nhạc Xương cười há há nói :
- Nàng cuối cùng nàng đã quay trở lại.
Hắn vừa nói vừa dang hai tay ôm tới trước.
Bỗng nghe một tràng những tiếng kêu leng keng nổi lên, chén bát ly đĩa trên bàn đánh vỡ cả.
Hai tay Nhạc Xương chộp vào hư không cả, thượng bán thân té ngã trên mặt bàn, may mà mặt mũi và hai tay hắn chẳng bị mảnh vỡ ly bát rạch thương.
Lão chưởng quỹ nọ đã chạy tới, đồng thời hai tay dâng một chiếc khăn mặt thấm nước lạnh lên, ngập ngừng nói :
- Thưa khách quan, ngài say thật rồi.
Nhạc Xương gắng gượng ngóc đầu lên, nói :
- Ta say thật rồi sao? Được, vậy thì hãy tính tiền nào.
Chưởng quỹ vội xua tay nói :
- Vị đại gia lúc nãy đã trả tiền xong rồi.
Nhạc Xương tiện tay vứt chiếc khăn mặt lên bàn, nói :
- Lạ nào, người ta không trả tiền, ngươi cứ khăng khăng đòi lấy, bây giờ ta trả cho ngươi... ồ... nhưng ngươi lại không chịu lấy... lạ lùng thật?
Hắn vừa nói vừa loạng choạng ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó bước ra cửa điếm.
Nhưng hắn vừa đi được vài bước, bỗng lại luống cuống quay trở về, đến trước bàn ngồi của mình, bất giác thất thanh kêu lên một tiếng :
- A!
Hắn cả kinh thất sắc, tức thì tỉnh rượu ngay, hắn chạy xoay vòng bàn gỗ hai lượt, Thanh Minh kiếm của hắn đã biến đi đâu mất!
Hắn hồi tưởng mỗi một thực khách có mặt trong tửu điếm, thế nhưng hắn nghĩ nát óc vẫn không tìm ra chút manh mối nào hết.
Lão chưởng quỹ và điếm tiểu nhị lại tưởng hắn nổi cơn rượu điên, cả hai người đã co rút trong một góc trong không ai dám thò đầu ra hết.
Nhạc Xương bỗng cảm thấy thế sự vô thường, chỉ như một giấc chiêm bao, khẽ thở dài một tiếng, dậm chân bỏ đi luôn.
Lão chưởng quỹ thấy hắn bỏ đi thật, bỗng nhiên lão như nghĩ ra điều gì, lập tức luống cuống chạy ra cửa điếm, la lớn tiếng gọi :
- Thưa khách quan, hãy đợi một chút, khách quan hãy đợi một chút nào.
Thế nhưng Nhạc Xương đã đi khá xa rồi, mặc dù hắn văng vẳng nghe thấy có người kêu gọi hắn, nhưng trong lòng hắn buồn bực vô cùng, hắn không muốn phiền phứt nữa.
* * * * *
Thuyền gia giơ một tay che ánh nắng một tay chỉ về trước mặt nói :
- Thưa công tử, ngươi có nhìn thấy xung quanh cái đảo trồi lênh đênh những bèo xanh trước mặt không, có lẽ đó là Toái Bình đảo mà công tử đã nói rồi!
Bấy giờ một thiếu niên đứng trước mũi thuyền xếch ngược đôi lông mày kiếm nhìn về hướng thuyền gia vừa chỉ, quả nhiên hắn đã trông thấy một cái đảo nhỏ cô lập giữa sông lớn bao la.
Thuyền gia vừa chèo thuyền đi tới vừa lên tiếng nói :
- Vì dòng nước ở vùng sông phụ cận này chảy siết, nên những chiếc thuyền nhỏ không khi nào dám đến đây, vì thế rất ít người biết đảo này, may mà công tử gặp kẻ này, nếu có hỏi người khác cũng mù tịt thôi.
Thiếu niên nọ nghe nói thế, chỉ gật đầu mỉm cười không nói gì hết.
Thuyền gia bỗng la lớn tiếng nói tiếp :
- Này công tử! Ngài hãy cẩn thận, nơi đây gió lớn sông cao, rất là nguy hiểm, vì công tử chịu ra giá cao, đồng thời kẻ này sinh sống vùng này từ bé đến lớn cho nên kỹ thuật bơi chèo khá hơn bọn họ, nếu gặp người khác không ai dám bén mảng đến đây cả.
Nhạc Xương biết gã chẳng nói lời hư dối, thế rồi hắn gật đầu đáp :
- Ngươi cứ việc yên tâm, ta không té đâu mà ngươi phải lo sợ!
Bấy giờ chiếc thuyền cách đảo nhỏ nọ còn khoảng mười mấy trượng, thuyền gia đã dốc toàn lực chèo tới, thế nhúng gió to sóng lớn, nên chiếc thuyền lướt tới thật chậm, khi thuyền tiến tới khoảng một trượng, bỗng lại có một cơn sóng ập tới, tức thì chiếc thuyền lại bị đẩy lùi ra sau vài thước.
Một hồi thật lâu...
Khi chiếc thuyền lướt tới chỗ cách lục địa còn khoảng ba trượng một cách vô cùng vất vả, thế rồi không thể nào tiến lên nữa, thuyền gia dốc hết toàn thân khí lực, nhưng cũng khó mà tiến lên một thước nữa.
Gã chèo thuyền giơ tay lau mồ hôi trán lia lịa, mặt lộ vẻ bất lực, trông thấy tiền thù lao sờ sờ trước mắt, nhưng không cách nào lấy được cả, gã đành trơ mắt nhìn bờ sông lắc đầu thở dài một tiếng rất não nùng.
Nhạc Xương đưa mắt nhìn vào lục địa giây lát chỉ thấy vô số bèo lênh đênh gần bờ bất kể sóng gió vỗ mạnh đến cỡ nào nhưng cũng không làm sao đánh chúng trôi ra ngoài được hết.
Hắn trông thấy chiếc thuyền chỉ cách bờ bến khoảng ba trượng, thế rồi cũng chẳng làm khó dễ thuyền gia, lập tức giao đủ số thù lao cho gã lái thuyền, và trịnh trọng căn dặn gã :
- Ngươi ở tại đây chờ đến mặt trời lặn, nếu không thấy ta quay trở lại, ngươi cứ việc đi về một mình, nếu như ta quay trở lại trước mặt trời lặn, ngươi đưa ta về và ta sẽ trả thêm gấp đôi thù lao cho ngươi.
Gã lái thuyền kêu vâng lia lịa, mặt mày hớn hở đem cất số bạc nọ, đồng thời thả dây neo xuống sông, gã vừa quay người trở lại, mới thấy Nhạc Xương phi thân nhảy lên bờ, bất giác giật mình kinh hãi.
Nhạc Xương thoạt vừa đặt chân lên bờ, chẳng thấy có lối nào cả, hơn nữa cũng không biết rốt cuộc Tiêu Diêu Biệt Thự nằm tại hướng nào, thế rồi hắn thi triển thân pháp chạy về phía trước.
Hắn chạy khoảng giây lát, bỗng thấy dưới chân có một đường nứt, nước sông chảy trong khe đất kêu róc rách, hắn đảo mắt nhìn hai bên, mới hay một đầu khe đất quanh co dài vô tận còn đầu kia thì thông tới mặt sông.
Nhạc Xương đưa mắt nhìn trong giây lát sực vỡ lẽ lẩm bẩm nói :
- Ồ! Té ra Toái Bình đảo lấy danh từ khe đất này đây!
Thế rồi hắn đi dọc theo đường quanh co khe đất, chẳng mấy chốc, càng chạy tới trước đường càng hẹp lại, hình như hắn đang đi vào một tuyệt cốc không bằng.
Thế nhưng khi đến chỗ tận cùng rẽ sang bên phải, tức thì trước mắt sáng hẳn.
Chỉ thấy phía trước là một sơn cốc mọc đầy những hoa dại trăm sắc xinh đẹp vô cùng.
Trong bụi trăm hoa ngàn sắc có một căn lầu kiến trúc rất tinh xảo.
Nhạc Xương bất giác khen thầm :
- “Ồ! Tiêu Diêu tiền bối, quả nhiên là ngài rất tiêu diêu tự tại”.
Thế rồi hắn nhận định phương hướng sau đó phi thân chạy tới trước.
Nhưng hắn vừa phi thân chạy được khoảng một trượng, bỗng nghe một tiếng hét trong trẻo vang tới kế đó có hai bóng người một trắng một đen, chân khẽ đạp trên bông hoa lướt tới nhanh như gió.
Chỉ trong chớp mắt hai bóng người nọ đã chạy tới chỗ hắn.
Nhạc Xương dừng bước tại chỗ, lẳng lặng đưa mắt ngắm nhìn hai người vừa xuất hiện mới hay họ là hai đồng tử, một nam một nữ, cùng một trang phục quần dài áo ngắn, cả hai người đều mặt thanh mày tú.
Hai đồng tử nọ lướt tới chỗ cách trước mặt Nhạc Xương độ khoảng năm thước rồi dừng lại, động tác nhẹ nhàng, tư thế mỹ miều, cả hai cùng đưa mắt nhìn Nhạc Xương từ đầu đến chân một cái, tiểu nam đồng nọ bỗng quay sang nhăn mặt làm một trò hề với nữ đồng.
Nữ đồng tử bĩu môi, nói :
- Hứ! Chỉ có ngươi là quỷ tinh khôn, còn người khác đều là kẻ ngốc không biết gì hết?
Nam đồng tử thấp thoáng một cái lướt tới trước mặt nữ hài nhi, y đưa mắt chăm chăm nhìn trên mặt ả giây lát, sau đó nghiêm sắc mặt nói :
- Quả nhiên ngươi chẳng giống kẻ ngốc chút nào. Được! Xem như ngươi là quỷ tinh khôn! Như vậy được rồi chứ?
Nữ hài nhi thoáng nghe nói thế, đảo mình lao vào hướng nam đồng tử, lên tiếng nói :
- Khá lắm! Ngơi dám mắng ta, xem ta kéo lỗ tai giãn dài ra giả làm con thỏ mới được.
Nam đồng tử nọ thè lưỡi đảo mình núp ở sau lưng Nhạc Xương, đồng thời la lớn tiếng nói :
- Này nha đầu điên khùng! Có khách đến, ngươi chẳng lo tiếp đãi, lại lo tìm ta, người ta không biết lại cho rằng ngươi là tiểu thê tử của ta nữa cơ!
- Hí hí...
Nữ hài nhi đánh một kích không trúng, đang chuẩn bị chạy tới một lần nữa thì tiểu nam đồng nọ đã làm một trò hề cười hí hí co giò chạy mất.
Ả giận đến bĩu môi cứ dậm chân lia lịa mắng chửi inh ỏi :
- Quỷ tinh khôn, ta sẽ mách với sư phụ cho mà coi!
Nhạc Xương thấy nam hài nhi biến mất trong bụi hoa trăm sắc, sau đó ngoái cổ ra sau thấy hai mắt nữ hài nhi đỏ ngầu suýt nữa phải khóc oà lên, quả thật nam hài nhi nọ cũng hơi nghịch ngợm một chút.
Hắn đang suy nghĩ chẳng biết phải tìm lời thế nào để an ủi ả, bỗng thấy nữ hài nhi ngó đầu lên, nhìn Nhạc Xương cười một cái rất tươi, nói giọng hồn nhiên :
- Sư phụ bảo rằng có một người họ Nhạc sẽ đến viếng, chẳng hay ngươi có phải là họ Nhạc không?
Nhạc Xương thoạt vừa ngạc nhiên sau đó gật đầu mỉm cười nói :
- Đúng thế! Ta là Nhạc Xương đây, tiểu muội muội! Sư phụ ngươi là...
Nữ hài nhi nọ trợn to đôi mắt, nói :
- Sư phụ là sư phụ chứ còn sư phụ là gì nữa?
Nhạc Xương khẽ lắc đầu nói :
- Không, ta muốn bỏi sư phụ ngươi tên là gì thế thôi?
Nữ hài nhi lắc đầu nói :
- Sư phụ không có tên.
Nhạc Xương trầm ngâm giây lát nói :
- Vậy thì nơi đây có phải là Tiêu Diêu Biệt Thự không?
Nữ hài nhi nọ khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế!
Nhạc Xương lại hỏi tiếp :
- Vậy thì có lẽ Tiêu Diêu Cư Sĩ nọ chính là sư phụ của ngươi rồi?
Nữ hài nhi lắc đầu nói :
- Ta cũng chẳng biết, nhưng mà lúc sư phụ đi từng căn dặn rằng, nếu như ngươi có đến thì dẫn ngươi tới Thanh Phong Trúc.
Nhạc Xương ngạc nhiên hỏi :
- Sư phụ ngươi đi đâu vậy? Thính Phong Trúc là gì nữa?
Nữ hài nhi đưa mắt nhìn cốc khẩu nói :
- Không ai biết sư phụ đi đâu cả, còn Thính Phong Trúc là một hang đá ở mặt sau tiểu đảo. Ồ! Chỗ đó vui lắm.
Ả nói tới đây đưa mắt nhìn sắc trời, hấp tấp nói tiếp :
- A! Mặt trời đã lặn từ lâu rồi, đi nào, chúng ta ăn cơm trước, sau đó ta sẽ đưa ngươi đến Thính Phong Trúc.
Nữ hài nhi nọ ngây thơ dễ thương, ả nói xong, lập tức nắm tay Nhạc Xương vừa chạy vừa nhảy tung tăng tiến về hướng căn lầu nọ.
Nữ hài nhi dẫn Nhạc Xương vào tới một đại sảnh, trong sảnh đường rộng rãi thoáng mát, chẳng có chút bụi bặm nào hết, cách bố trí tuy không mấy hoa lệ, nhưng rất thanh nhã.
Nữ hài nhi đi chẳng bao lâu, sau đó hai tay bưng một mâm thức ăn quay trở lạ ngay.
Ả đứng ở một bên lẳng lặng chờ Nhạc Xương dùng bữa xong, sau đó vội vã dọn dẹp mới dẫn Nhạc Xương chạy ra sau đảo.
Chẳng mấy chốc...
Hai người chạy tới một nơi đá núi ngổn ngang, số đá núi này có nhiều hình thù quái gỡ, có những tảng đá giống hình cọp, beo, gấu v.v. hoặc đứng hoặc nằm, hoặc nhảy tới, mặc dù đây là những tảng đá quái lạ, nhưng ẩn hiện có một oai thế bất khả xâm phạm, làm cho Nhạc Xương không dám khinh suất bước tới.
Nữ hài nhi cười hí bí một tiếng, nắm tay Nhạc Xương chạy xuyên qua những tảng đá có hình thù quái lạ ấy, cuối cùng dừng ở trước mặt một cặp sư tử đá đang ở thế ngồi.
Mặc dù cặp sư tử đá đang ở thế ngồi nhưng cũng to lớn và cao cả bảy thước, nữ hài nhi giơ tay ấn vào hai chân trước của sư tử đá ở hướng bên trái, sau đó dùng sức đẩy sang một bên.
Tức thì cả ngôi sư tử đá nặng hơn ngàn cân đã bị nàng di chuyển ra khỏi hai thước.
Mặt chánh sư tử đá bên phải hiện ra một cửa huyệt nho nhỏ đủ để một người ra vào.
Nữ hài nhi chỉ tay vào cửa đá nọ, nói :
- Ngươi đi vào lối cửa đá này sẽ đến Thính Phong Trúc, ta còn bận việc khác, không thể dẫn ngươi đi.
Nhạc Xương đưa mắt nhìn ả do dự giây lát, cuối cùng khẽ gật đầu một cái, ưỡn ngực ngang nhiên bước vào cửa đá luôn.
Sau khi Nhạc Xương bước vào cửa hang, nữ hài nhi nọ lại đẩy sư tử đá bên trái trở về chỗ cũ, sau đó mới rời khỏi đây.
Nhạc Xương bước xuống hai bậc thang đá, bất giấc ngoái cố nhìn ra sau, mới thấy cửa đá đã đóng kín lại, bất giác nghĩ bụng :
- “Đã vào đây thì phải đành chịu, dù Thính Phong Trúc này là long đàm hổ huyệt ta cũng quyết phải xem qua cho biết”.
Thế rồi hắn từ từ bước xuống tiếp.
Hắn cũng chẳng biết đi được bao nhiêu bậc thang đá, đến chỗ tận cùng là một thạch thất rộng lớn, giữa vách thất có nhiều kẽ hở, nhưng kẽ hở chỉ rộng khoảng hai ngón tay, tiếng gió kêu vù vù từ bên ngoài thổi vào.
Thạch thất này không có cửa ngõ và cũng chẳng có cửa sổ, có một dòng nước suối từ đỉnh thất kêu róc rách chảy xuống, sát vách có một cái giường đá và một cái bàn đá, trên vách gần chỗ giường đá có treo một cái đèn dầu, nên trong thạch thất rất sáng sủa.
Nhạc Xương đưa mát quan sát xung quanh một vòng, nhủ thầm :
- “Rõ ràng đây là một nhà lao, thế nhưng quả thật Thính Phong Trúc rất xứng với kỳ danh tiếng gió xuyên qua kẽ hở kêu vù vù nghe thật kinh người, tại sao Tiêu Diêu tiền bối lại an trí ta ở đây để làm gì?”
Hắn sực nghĩ rằng :
- “Tiêu Diêu tiền bối xếp đặt như thế ắt phải có nguyên nhân, chi bằng thừa lúc lão chưa về hãy mang bí kíp thần công trong hộp đá ra nghiên cứu trước”.
Hắn đang suy nghĩ đến đây, lập tức móc túi lấy hộp đá ra, xem xét một hồi lâu, nhưng không có cách nào khai mở được hết.
Hắn bèn bước tới trước vách uống vài hớp nước suối, sau đó lại rửa sơ mặt mũi, mặt mày ủ rủ ngồi trên giường đá cúi đầu trầm tư.
Trong lúc hắn đang ôm hộp đá vào lòng khẽ chau đôi lông mày, suy nghĩ tìm cách nào khai mở hộp đá, vừa ngóc đầu lên, bỗng trông thấy bàn đá đang tự động từ từ di chuyển sang một bên.
Bình luận truyện