Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Chương 75: quyễn 2 : Chọc giận anh một lần nữa (1)
Uất Noãn Tâm trở về phòng làm việc của mình, trong lòng vẫn không yên, lolắng Ngũ Liên sẽ gây bất lợi cho Lương Cảnh Đường. Hơn nửa tiếng sau, không thểngồi yên được nữa, muốn mượn cơ hội mang nước vào để xem tình hình, nhưng trongphòng lại không có người nào.
Vội vàng chạy đi hỏi thư ký: “Hai người đó đâu rồi?”
“Tổng tài và Ngũ gia vừa mới xuống lầu rồi! Em lúc nãy có sao không? Ngũ giatức giận lắm đó!”Cô thư ký lo lắng hỏi. Boss ngầm dặn dò bọn họ phải chăm sóccho Uất Noãn Tâm thật tốt, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ đều không dámbước vào, thật không biết phải làm sao.
Nhưng người đó là Ngũ Liên! Bất cứ lúc nào cũng có thể lấy cái mạng của bọnhọ!
Xuống lầu? Không lẽ Ngũ Liên bắt Lương Cảnh Đường làm con tin sao?
Uất Noãn Tâm càng nghĩ càng lo lắng, chạy một mạch xuống dưới. Vừa nhìn thấyhai người lên xe, vội vàng gọi một chiếc taxi đuổi theo, chạy đến khách sạn, haingười bước vào. Nhìn bộ dạng hai người, hình như cũng không có mùi thuốc súng,nhưng ai biết được Ngũ Liên sẽ giở trò gì chứ.
Uất Noãn Tâm không nắm rõ tình hình, cũng không thể tùy tiện xông vào, chỉđành đứng chờ ở ngoài cửa, chờ đến hơn 4 tiếng, bản thân đói đến rã rời. Vội điđến cửa hàng gần đó mua bánh bao, trong lòng nghĩ nếu như thật sự xảy ra chuyệngì, bản thân ăn cho no, có sức lực, cũng không tệ.
Kết quả vừa bước ra ngoài cửa hàng tiện lợi thì nhìn thấy Ngũ Liên và LươngCảnh Đường đang lôi kéo nhau.
“Buông tôi ra…buông ra…tôi không muốn đi…”
“Anh ngoan ngoãn cho tôi, đừng động! Chết tiệt, còn động đậy tôi phế anhđó!”
“Mau buông anh ấy ra….” Uất Noãn Tâm ở bên kia đường gào lên, không màn xecộ, chạy băng băng qua.
“Khốn khiếp! Bảo anh đừng động mà! Nghe thấy không!” Ngũ Liên ba chân bốn cẳnđỡ lấy Lương Cảnh Đường đang say mèm. Người thì nặng muốn chết, đã vậy còn ở đâyđẩy tới đẩy lui, làm anh mệt muốn đứt hơi. Đổi lại là người khác, anh đã cho mộtđấm ngất xỉu rồi!
Anh biết cậu ấy không biết uống, nhưng ai biết được lại kém như vậy chứ. Mớiuống được vài ly whisky, đã ngã đùng xuống bàn rồi.
Anh không biết nhà của cậu ta ở đâu, đành phải mang về biệt thự của ông vậy.Chẳng qua ông cũng muốn gặp anh ta, chỉ là vì sỉ diện, không muốn mất mặt, nênbảo anh ta đến tặng ông một món quà thôi!
Ai biết được tên này, vừa nghe đến nhà ông, thì uống say đến thế này đã vậycòn liều mạng chống đối, bày ra cảnh lôi kéo nhau như thế này đây.
Vội vàng chạy đi hỏi thư ký: “Hai người đó đâu rồi?”
“Tổng tài và Ngũ gia vừa mới xuống lầu rồi! Em lúc nãy có sao không? Ngũ giatức giận lắm đó!”Cô thư ký lo lắng hỏi. Boss ngầm dặn dò bọn họ phải chăm sóccho Uất Noãn Tâm thật tốt, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ đều không dámbước vào, thật không biết phải làm sao.
Nhưng người đó là Ngũ Liên! Bất cứ lúc nào cũng có thể lấy cái mạng của bọnhọ!
Xuống lầu? Không lẽ Ngũ Liên bắt Lương Cảnh Đường làm con tin sao?
Uất Noãn Tâm càng nghĩ càng lo lắng, chạy một mạch xuống dưới. Vừa nhìn thấyhai người lên xe, vội vàng gọi một chiếc taxi đuổi theo, chạy đến khách sạn, haingười bước vào. Nhìn bộ dạng hai người, hình như cũng không có mùi thuốc súng,nhưng ai biết được Ngũ Liên sẽ giở trò gì chứ.
Uất Noãn Tâm không nắm rõ tình hình, cũng không thể tùy tiện xông vào, chỉđành đứng chờ ở ngoài cửa, chờ đến hơn 4 tiếng, bản thân đói đến rã rời. Vội điđến cửa hàng gần đó mua bánh bao, trong lòng nghĩ nếu như thật sự xảy ra chuyệngì, bản thân ăn cho no, có sức lực, cũng không tệ.
Kết quả vừa bước ra ngoài cửa hàng tiện lợi thì nhìn thấy Ngũ Liên và LươngCảnh Đường đang lôi kéo nhau.
“Buông tôi ra…buông ra…tôi không muốn đi…”
“Anh ngoan ngoãn cho tôi, đừng động! Chết tiệt, còn động đậy tôi phế anhđó!”
“Mau buông anh ấy ra….” Uất Noãn Tâm ở bên kia đường gào lên, không màn xecộ, chạy băng băng qua.
“Khốn khiếp! Bảo anh đừng động mà! Nghe thấy không!” Ngũ Liên ba chân bốn cẳnđỡ lấy Lương Cảnh Đường đang say mèm. Người thì nặng muốn chết, đã vậy còn ở đâyđẩy tới đẩy lui, làm anh mệt muốn đứt hơi. Đổi lại là người khác, anh đã cho mộtđấm ngất xỉu rồi!
Anh biết cậu ấy không biết uống, nhưng ai biết được lại kém như vậy chứ. Mớiuống được vài ly whisky, đã ngã đùng xuống bàn rồi.
Anh không biết nhà của cậu ta ở đâu, đành phải mang về biệt thự của ông vậy.Chẳng qua ông cũng muốn gặp anh ta, chỉ là vì sỉ diện, không muốn mất mặt, nênbảo anh ta đến tặng ông một món quà thôi!
Ai biết được tên này, vừa nghe đến nhà ông, thì uống say đến thế này đã vậycòn liều mạng chống đối, bày ra cảnh lôi kéo nhau như thế này đây.
Bình luận truyện