Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 57
Có tổng cộng ba máy quay xung quanh lối ra của con hẻm, mục đích là để quay lại cảnh Tích Thần lần đầu tiên xuất hiện một cách hoàn mỹ.
Đạo diễn đứng trước màn hình chiếu, xung quanh cũng có rất nhiều người xúm lại, có cả Thẩm Ngọc Trì và Lý Huy đứng bên cạnh học hỏi và một số nhân viên công tác.
Hầu như đều hết sức chăm chú nhìn vào màn hình chiếu, chờ đợi Tích Thần từ trong con hẻm đi ra.
Cảnh này cũng được lên kế hoạch vào lúc hoàng hôn, nếu như không suôn sẻ thì cũng chỉ có thể quay tối đa ba lần, nếu nhiều hơn thì độ rực rỡ của ánh hoàng hôn còn sót lại không thể đạt được hiệu quả như mong muốn.
Trải qua tai nạn trong quá trình quay phim sáng hôm qua, không chỉ riêng đạo diễn và Thẩm Ngọc Trì bọn họ, ngay cả một vài nhân viên công tác nhìn thấy cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Đều là công sức trước giờ mọi người đi sớm về khuya, mỗi ngày vất vả đi bộ qua rất nhiều con phố, ngõ hẻm để xem xét các yếu tố ngoại cảnh, không ngờ chỉ sau cảnh quay sáng hôm qua, bao nhiêu công sức và tâm huyết trước đó đều tan thành mây khói.
Mặc dù ở trong cuộc họp không ai nói gì, nhưng suy cho cùng nếu như lúc ấy lên tiếng không đồng ý thì cũng không có cách giải quyết nào tốt hơn, lại còn khiến bản thân trở nên khác người.
Tuy rằng bọn họ đều rất bất lực nhưng chỉ có thể tiếp nhận, từ trước đến giờ cho là vất vả thì cũng không chấp nhận thành công chua xót.
Kể từ sau cuộc cãi vã giữa đạo diễn, nhà sản xuất và một số lãnh đạo cấp cao ngày hôm qua, gần như đã làm cho cả đoàn làm phim rơi vào trạng thái sa sút tinh thần.
Bất kỳ ai cũng có thể thấy, không chỉ riêng đội ngũ nhân viên công tác ít ỏi ấy mà ngay cả đạo diễn và nhà sản xuất phim cũng có chút quan điểm không giống nhau, dường như sự hòa hợp vốn có của đoàn phim này đang nứt ra từng chút một.
Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ bắt đầu lại tất cả mọi thứ, bây giờ Lộ Viễn Bạch đã hóa trang vào vai Tích Thần, là cảnh quay đầu tiên của hôm nay, cũng là điểm nhấn của bộ phim.
Ánh mắt của đạo diễn gắt gao nhìn chằm chằm vào máy quay, tay nắm chặt thành quyền trong vô thức, không chỉ riêng tâm lý của Lộ Viễn Bạch căng thẳng mà tâm trạng của ông ấy lúc này so với Lộ Viễn Bạch trước khi quay phim giống nhau đến một chín một mười.
Mặc dù cảnh quay hôm nay của Lộ Viễn Bạch chỉ là phân cảnh đơn nhưng cũng là then chốt để đoàn làm phim khôi phục lại khí thế.
Cảnh quay hôm nay không thể hỏng, đạo diễn cũng là người đã có kinh nghiệm mấy chục năm trong nghề, cùng Lộ Viễn Bạch hợp tác cũng nhiều năm rồi, đương nhiên cũng có thể nhìn ra trong lòng Lộ Viễn Bạch đang lo lắng trước khi quay.
Mặc dù đứa nhóc này bên ngoài không có biểu hiện gì, nhưng trước lúc mở máy Lộ Viễn Bạch không đi đến đợi ở vị trí chỉ định mà lại đến tìm ông, đạo diễn liền biết trong lòng Lộ Viễn Bạch cũng không ổn định.
Thực ra, ngẫm lại vừa rồi, đạo diễn cũng cảm thấy chinh minh có điểm không phải người.
Lộ Viễn Bạch đến tìm ông rất rõ ràng là bởi vì lo lắng, muốn hỏi lại một số vấn đề mà có thể ngay cả cậu ấy cũng không có cách nào giải quyết. Nhưng ông lại chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Lộ Viễn Bạch một cái, rồi hỏi: “Chuyện gì?”
Lúc đó bên cạnh ông ấy còn có phó đạo diễn Thẩm Ngọc Trì và Lý Huy.
Lộ Viễn Bạch là một người có bao nhiêu kiêu ngạo, nhất định sẽ không ở trước mặt người ngoài lộ ra vẻ nhún nhường, kỳ thật ông ấy có thể đi cùng Lộ Viễn Bạch đến nơi khác nói chuyện.
Nhưng ông ấy lại không làm vậy, bởi vì ông ấy biết rằng bản thân cũng có thể không giải quyết được.
Bọn họ đều là những kẻ kiếm lợi không có lương tâm, đem hết những vấn đề quan trọng không có cách nào giải quyết dồn lên người Lộ Viễn Bạch, cũng mặc kệ một mình Lộ Viễn Bạch có thể chịu đựng được hay không, có thể một mình đối mặt với những khó khăn đó hay không.
Nhưng bây giờ những điều này buộc phải đặt lên người ông ấy.
Ở lần quay trước, Lộ Viễn Bạch là người vô tội nhất, bản thân cậu không hề có bất kì vấn đề gì, dẫn đến việc không thể dùng những cảnh quay trước là do diễn viên chính nhưng cuối cùng bọn họ lại đem Lộ Viễn Bạch ra làm lá chắn.
Xung quanh Lộ Viễn Bạch là vách đá cheo leo hiểm trở, không còn đường lui, chỉ có một con đường dẫn đến thành công.
Ngay khi cậu bé bị bắt nạt khó khăn đứng lên, nhặt lên một chai rượu từ dưới đất, tấn công về phía sau gáy của kẻ bạo lực, trái tim của đạo diễn cũng theo đó mà treo lên.
Thân thể của Lộ Viễn Bạch lảo đảo đi đến trước máy quay, đứng tại chỗ thật lâu không có động tĩnh gì, trong khoảng thời gian trôi qua dài đằng đẵng này, tay của đạo diễn nắm chặt thanh quyền, ngay khi ông ấy nghĩ rằng cảnh quay chẳng đâu vào đâu thì Lộ Viễn Bạch chuyển động.
Bởi vì sự xuất hiện của Tích Thần là để tạo ra sự hồi hộp và không gian tưởng tượng cho người xem.
Tích Thần là vai kẻ bạo lực, khi dùng bạo lực với vai người bị hại, chỉ thấy được thân hình cao lớn chứ khuôn mặt không được thu vào trong ống kính.
Hoặc là bóng dáng từ đằng sau, hoặc là dáng vẻ bị ánh sáng hắt vào trông mờ mờ ảo ảo.
Kỹ xảo quay của cảnh này cũng là đạo diễn cố ý sắp xếp như vậy, bởi vì trong cuộc sống có rất nhiều người đóng vai kẻ bạo lực, kiểu quay như vậy cũng vô hình chung, người xem có thể đặt bản thân vào trong đó.
Tất cả những trắc trở và đau đớn của người bị hại, nỗi sợ hãi đối với kẻ bạo lực khi bị bắt nạt.
Dưới góc độ tâm lý là người bị hại, kẻ bạo lực là một sự tồn tại rất đáng sợ và nguy hiểm. Bọn họ to lớn như những con quái vật, áp chế, bắt nạt người khác để đạt được cảm giác suиɠ sướиɠ. Ngay cả khi chỉ nhìn thấy một bóng lưng cũng đã làm người khác hít thở không thông.
Chỉ nhìn thấy người đó đưa tay lên chạm vào vết thương, sau đó bàn tay dính đầy máu tươi xuất hiện trước màn hình.
Đạo diễn thấy vậy khẽ nhíu mày, ông ấy không biết rằng tổ đạo cụ còn gắn một túi máu trên người Lộ Viễn Bạch.
Nhưng cảnh tượng có thêm màu sắc cũng không có cảm giác đột ngột.
Cảnh tượng xảy ra tiếp theo làm người khác sởn gai óc, thân hình cao lớn của kẻ bạo lực quay lưng bước đến con hẻm sâu tít tối đen, cùng với cậu bé bị bắt nạt.
Giống hệt như ma quỷ kéo con người xuống vực sâu, kèm theo những lời van xin và kêu cứu thảm thiết.
Nhưng cho dù tiếng van xin đó như thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn không có ai đi cứu cậu học sinh đó.
Rất nhiều người đứng ở trước màn hình máy qu@y tay đều nắm chặt thành đấm, thậm chí nhìn cảnh tượng trong máy quay có chút không thở nổi.
Đây là phân cảnh đầu tiên kẻ bạo lực dùng bạo lực đối với người khác, tuy rằng không thể nhìn thấy khuôn mặt của kẻ bạo lực, nhưng mà từ tận đáy lòng mình, tất cả mọi người đều đã khắc sâu dáng vẻ của kẻ bắt nạt họ.
Tức giận, không cam tâm, oán hận cứ thế mà tràn lan và bùng nổ trong lòng họ, thậm chí có một số người còn quên mất rằng đây chỉ là một cảnh quay.
Lý Huy đứng nhìn một màn này hốc mắt đỏ hoe, muốn bước lên phía trước thì bị phó đạo diễn đứng bên cạnh kéo lại.
Đôi mắt Lý Huy nổi đầy tơ máu, “Nếu còn không đi thì cậu ấy sẽ chết.”
Câu này rất rõ ràng là đang ám chỉ người bị bắt nạt ở trong hẻm nhỏ.
Vừa nói vừa cố gắng thoát khỏi bàn tay đang kiềm kẹp mình, bước về phía trước.
“Sẽ không chết.”
“Ông không nghe thấy sao? Cậu ấy đang kêu cứu!”
Phó đạo diễn gắt gao giữ chặt tay Lý Huy, cố gắng làm cho cậu ấy tỉnh táo một chút, “Lý Huy đây là đang đóng phim, đây là một cảnh diễn.”
Lý Huy còn muốn nói gì đó, phó đạo diễn đã kéo cậu ta ra khỏi màn hình.
“Trước hết cậu đừng xem nữa, chính mình bình tĩnh bình tĩnh lại trước đã.”
Nói rồi vẫn còn không vừa lòng mà nhấn mạnh thêm: “Bản thân cậu là một diễn viên, nhập vai vào nhân vật là rất tốt, nhưng nếu như đâu là thực tế đâu là diễn mà không phân biệt được, vậy chứng tỏ năng lực của cậu còn chưa đủ.”
Tuy rằng cách diễn của Lộ Viễn Bạch rất có sức cảm hóa, nhưng là một người làm trong cùng một ngành nếu như không có cách nào thoát khỏi tình huống này thì thật không phải.
Lý Huy đứng ở phía xa nhìn sang con hẻm, mồ hôi lạnh trên trán đều chảy xuống.
Thân hình cao lớn trong nơi u tối kia, khuôn mặt không rõ ràng của kẻ bạo lực, nỗi đau đớn ập lên người, không có cái nào là không chân thật, thậm chí khiến cậu ấy nhớ lại thời học sinh-quãng thời gian không dám nhớ lại trong quá khứ.
Cậu ấy muốn đi cứu người bên trong con hẻm, người đó đang than khóc và phát ra tín hiệu cầu cứu.
Nhưng đúng như vừa rồi phó đạo diễn đã nói, đây chỉ là một cảnh quay.
Rõ ràng chỉ là một cảnh quay, nhưng lại đặc biệt chân thật.
Lộ Viễn Bạch thậm chí còn không có để lộ mặt, chỉ với những chuyển động của cơ thể cùng với những động tác phối hợp của bạn diễn đã có thể làm cho người xem nhập mình vào trong đó.
Ánh mắt của Lý Huy vẫn luôn chăm chú nhìn vào con hẻm, mãi cho đến khi thiếu niên tàn nhẫn xé rách màn đêm bước ra từ trong hẻm nhỏ.
Chỉ bắt gặp đôi mắt đào hoa tàn nhẫn lơ đễnh, như thể những gì xảy ra trong con hẻm vừa rồi chỉ là nghiền chết một vài con bọ thôi.
Người nọ kẹp điếu thuốc giữa những khớp tay, theo đó đôi môi mỏng của thiếu niên phả nhẹ ra một làn khói mỏng từ trong miệng.
Con ngươi của Lý Huy co chặt lại trong thoáng chốc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ dáng cao lớn của người đang đứng trước hẻm hệt như một con quỷ.
Người đi ra là Tích Thần.
Tích Thần so với Lộ Viễn Bạch từ trong ra ngoài đều khác một trời một vực, không có một gam màu sắc nào giống với bản thân Lộ Viễn Bạch.
Lý Huy nhìn cậu với đôi mắt đỏ bừng, trước đây cậu ta có thành kiến cá nhân đối với Lộ Viễn Bạch.
Trước đây cậu ta cho rằng sự nổi tiếng của Lộ Viễn Bạch cùng lắm cũng chỉ là nhờ may mắn nhất thời cùng với việc gặp được một đạo diễn tốt mà thôi.
Nhưng những lời khen ngợi của người trong giới đối với cậu ấy lại cao không tưởng, giống như ở trong giới chỉ có một mình Lộ Viễn Bạch biết diễn xuất vậy, mỗi lần nghe thấy đều làm cậu ta cực kì khinh thường.
Học viện Điện ảnh Thủ đô mà cậu ta đang theo học cũng sử dụng các video diễn xuất của Lộ Viễn Bạch để phân tích và giảng giải cho sinh viên.
Bởi vì cậu ta vào vòng giải trí sớm, bình thường đều dành thời gian để làm việc rất ít khi lên lớp, nhưng bạn cùng phòng lại cố ý gửi cho cậu ta một bản sao tư liệu và kỹ năng diễn xuất của Lộ Viễn Bạch, nói rằng giáo viên đã nhờ bạn cùng phòng gửi cho cậu ta.
Lúc ấy cậu ta cũng không có mở ra, cảm thấy Lộ Viễn Bạch bị tâng bốc quá cao, danh không đúng với thực, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ ngã xuống, nhưng tất cả những suy đoán của cậu ta đều không hề ứng nghiệm.
Ngay khi Lộ Viễn Bạch kết hôn cùng Đoàn Dự, nhiệt độ cá nhân thậm chí còn tăng cao hơn chứ không tụt giảm.
Sau lưng có một chỗ dựa vững chắc như vậy, cũng không cần lo lắng về tài nguyên sau này.
Lúc ấy trong lòng Lý Huy cũng có chút bất bình, cảm thấy Lộ Viễn Bạch nổi tiếng quá đỗi dễ dàng, căn bản không có đánh đổi bằng nỗ lực vất vả.
Không giống như những người bọn họ, ngày ngày nhận công việc cả ngày lẫn đêm để kéo nhiệt độ, còn Lộ Viễn Bạch bởi vì có kim chủ làm chỗ dựa sau lưng, có thể dễ dàng lấy được vai diễn như ý muốn, có một lượng truy cập khổng lồ làm người khác phải ghen tị.
Tất cả mọi thứ đều khiến người khác cảm thấy ghen tị.
Huống hồ bây giờ bọn họ nói quay bộ phim này là để bắt đầu tuyển dụng những người mới và trao cơ hội được diễn xuất cho tất cả diễn viên trẻ, mỗi một người đều là thông qua sự chăm chỉ của bản thân và thực lực trong buổi thử vai, là người được đánh giá cao giữa hàng loạt đối thủ cạnh tranh, nhưng Lộ Viễn Bạch không phải, cậu là người mà nội bộ sắp xếp, nhân vật Tích Thần này vốn không hề có trong buổi thử vai.
Nghe nói lúc đầu nhà sản xuất đã đề xuất một diễn viên mới đóng, nhưng bởi vì Lộ Viễn Bạch đi cửa sau, vai diễn này mới đưa sang Lộ Viễn Bạch.
Trước mặt thì nói là cho tất cả mọi người một cơ hội, sau lưng thì đã sắp xếp xong nội bộ, điều này để người khác nghe được đúng là nực cười, trong lòng Lý Huy cũng nghĩ rằng tài nguyên của Lộ Viễn Bạch là dựa vào tư bản đứng đằng sau, hoàn toàn không phải vì thực lực.
Ngay cả lúc bình thường Thẩm Ngọc Trì - cùng là diễn viên chính ở trước mặt cậu ta tâng bốc Lộ Viễn Bạch, cậu ta cũng chỉ cười cười mà không nói lời nào.
Lộ Viễn Bạch chẳng qua chỉ là một minh tinh được tư bản đắp lên.
Nhưng lúc này nhìn thấy người từ trong con hẻm nhỏ bước ra, trong đầu Lý Huy đã không còn ý nghĩ này nữa.
Lúc này hai từ “diễn viên” được thể hiện một cách sống động trên người của Lộ Viễn Bạch.
Đứng trước con hẻm tối tăm và bẩn thỉu, bản chất thiếu niên tùy ý và phô trương, cậu ấy chính là Tích Thần, Tích Thần chính là cậu ấy.
“Qua!”
Đạo diễn kích động tiến lên hai bước, sau đó lớn tiếng nói.
Tầm mắt nhìn chằm chằm vào người đang đứng ở lối ra của con hẻm, tảng đá treo trên tim cũng theo đó được đè x uống.
Cảnh quay này vô cùng thành công, không hề có bất kì một sai sót nào!
Dáng vẻ của Lộ Viễn Bạch được phản chiếu hoàn toàn trong con ngươi của đạo diễn.
Đứa trẻ tốt, quả nhiên ông ấy không nhìn nhầm người.
Sau khi đạo diễn dứt lời, không ít nhân viên công tác đều nhập tâm từ nãy đến giờ dần dần tỉnh táo lại, phân cảnh này của Lộ Viễn Bạch thật sự không thể bắt bẻ bất cứ điều gì.
Cảnh quay thành công này của Lộ Viễn Bạch cũng là một liều thuốc an thần dành cho ê-kíp, ngày đầu tiên bọn họ bắt đầu lại tất cả đã thu thập được trái ngọt đây là một nguồn cảm hứng vô cùng mạnh mẽ.
Thẩm Ngọc Trì nhìn trong màn hình chiếu, thấy Lộ Viễn Bạch còn chưa di chuyển, sự ngưỡng mộ trong lòng không thể thể hiện ra hết được.
Lộ Viễn Bạch không bao giờ làm người khác cảm thấy thất vọng.
Cho dù là trước đây bị hiểu lầm vượt đèn đỏ, hay là bây giờ phải diễn dưới áp lực vô cùng khủng khϊếp, dường như chỉ cần là việc cậu làm thì không có giả dụ “nếu như thất bại…”, dù cho quá trình này khá khó khăn, đầy ắp những nghi ngờ và những điều gây áp lực, nhưng không biết vì sao chỉ cần Lộ Viễn Bạch xuất hiện là có thể làm cho mọi người cảm thấy an tâm.
Sau đó Thẩm Ngọc Trì đứng thẳng người, khẽ chắp hai tay lại, bắt đầu vỗ tay cho Lộ Viễn Bạch, cho dù bây giờ đang ở hậu trường, bộ phim cũng chưa quay xong, nhưng lúc này Lộ Viễn Bạch vẫn xứng đáng nhận được những tràng vỗ tay.
Thuận theo hành động của Thẩm Ngọc Trì, những nhân viên công tác khác vừa nãy xem rất say mê cũng làm theo, con hẻm bên đường không tính là rộng rãi lại không ngớt những lời khen ngợi và khoe khoang.
Tất cả đều vì người thanh niên đứng trước con hẻm nhỏ.
Nhưng người nọ vẫn luôn đứng bất động trước con hẻm, khuôn mặt lạnh lùng không có lấy một chút biểu cảm, đôi mắt đào hoa nhìn về phương xa không rõ tiêu cự vô cùng trống rỗng, dường như lúc này cậu ấy là một người máy không có linh hồn.
Hoàn toàn không cảm nhận được tình cảm và sự lộng lẫy của thế giới bên ngoài.
Ánh hoàng hôn còn sót lại dần dần lặn xuống, ánh sáng rực rỡ chiếu lên gương mặt chàng trai ấy cũng theo thời gian dần dần mờ đi.
Lộ Viễn Bạch rũ mắt nhìn về phía hoàng hôn sắp biến mất sau chân trời, cậu không nghe thấy tiếng mọi người xung quanh đang cổ cho mình, những gì hiện lên trong đầu cậu là vô số ký ức vụn vỡ trong khoảng thời gian này, từ khi cậu tỉnh lại ở bệnh viện, cùng Đoàn Dự ở chung một nhà, hai người thân mật gắn bó, chung sống hòa hợp với nhau, còn có nụ hôn nhẹ nhàng khi xa nhau.
Cùng với lúc hoàng hôn khuất bóng, khói thuốc trong tay Lộ Viễn Bạch cũng dần cháy hết.
Nhưng cho dù nhớ lại những hình ảnh nào, trên gương mặt lạnh lùng của chàng trai ấy cũng không có một tia gợn sóng, trong đôi mắt đào hoa cũng không chất chứa bất kì sắc thái tình cảm, tựa như người ở trong ký ức ngọt ngào ấy không phải là cậu.
Như thể những việc đó là do một người mà cậu không hề quen biết làm, không hề liên quan gì đến Lộ Viễn Bạch cậu cả.
Hoàng hôn đã hoàn toàn chìm xuống mặt nước biển, sức lực cuối cùng của Lộ Viễn Bạch cũng bị tiêu hao vào lúc này.
Ngay khi đạo diễn muốn bước lên vỗ vỗ vai của Lộ Viễn Bạch, còn chưa kịp nhấc chân đã thấy diễn viên diễn cùng Lộ Viễn Bạch lúc nãy vội vàng chạy ra khỏi hẻm nhỏ.
“Anh Viễn Bạch!”
Song song với tiếng kêu “anh Viễn Bạch”, thân thể gầy yếu của Lộ Viễn Bạch ngã xuống, vết thương sau gáy không ngừng chảy ra máu tươi, nhuốm đỏ bộ đồng phục xanh trắng đan xen.
“Anh Viễn Bạch!”
Đạo diễn mở to hai mắt, vội vàng đẩy dàn máy móc bên người chạy sang bên cạnh Lộ Viễn Bạch.
Cậu diễn viên kia sau khi từ trong hẻm nhỏ bước ra, toàn thân đều đang run rẩy, vừa nãy cậu ta cầm nhầm đạo cụ rồi, đập lên đầu của Lộ Viễn Bạch chính là đạo cụ thật.
Lúc đó, cậu ta đã cảm thấy có điều gì đó không ổn sau khi đập chai rượu, cả người đều trong trạng thái hoảng sợ, nhưng cậu ta đang đóng vai một học sinh bị bắt nạt, hoảng loạn và sợ hãi là biểu hiện có thật, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta vẫn đang diễn.
Ngay lúc đó cậu ta đã lập tức hoảng loạn, Lộ Viễn Bạch sau khi lảo đảo đã sững người tại chỗ, cậu ta muốn đi tới hỏi đối phương có sao không nhưng khi cậu ta vừa định kêu tạm ngừng quay, Lộ Viễn Bạch quay đầu lại, cho cậu ta một ánh mắt, ý muốn bảo cậu ta tiếp tục diễn hết.
Lộ Viễn Bạch chịu một cái đập của đạo cụ thật nếu như cậu còn phá hỏng cảnh quay, thì chính là tội càng thêm tội, diễn viên tuy rằng trong lòng hoảng loạn nhưng vẫn tiếp tục diễn.
Mãi cho đến khi vừa nãy đạo diễn la lên, cậu ta mới dám chạy ra khỏi hẻm nhỏ, chỉ sợ chạy ra sớm thì sẽ làm hỏng cảnh quay.
Lộ Viễn Bạch đột ngột ngã xuống đất đã khiến tất cả mọi người ở đây khϊếp sợ, đạo diễn chạy vội tới chỗ của Lộ Viễn Bạch không thể tin được nhìn Lộ Viễn Bạch ngã trên mặt đất, vội vàng đưa tay đỡ cậu dậy.
Nhưng khi vừa đỡ lấy, lại sờ thấy cả bàn tay dính đầy máu đỏ tươi.
Đạo diễn trố mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay dính đầy máu, diễn viên diễn cùng vội hoảng loạn nói: “Thật xin lỗi đạo diễn, thực xin lỗi, vừa nãy tôi lấy nhầm đạo cụ, thực xin lỗi, anh Viễn Bạch…”
Đạo diễn tiến lên túm lấy cổ áo của diễn viên, “Không phải lúc nãy tôi đã bảo cậu đừng lấy nhầm đạo cụ sao?”
Gương mặt cậu diễn viên nọ tràn ngập nước mắt, “Thực xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý, thực xin lỗi, tôi…anh Viễn Bạch, anh ấy…”
“Xe cấp cứu! Mau gọi 120!”
Thẩm Ngọc Trì và một và nhân viên công tác đi đến, đỡ Lộ Viễn Bạch đứng lên, phát hiện chàng trai này nhẹ đến không ngờ, Thẩm Ngọc Trì nhìn Lộ Viễn Bạch, cả hai tay đều phát run.
Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng lúc nãy mọi chuyện đều rất ổn, Lộ Viễn Bạch vô cùng bình thường mà bước ra từ trong hẻm nhỏ.
Bọn họ lúc ấy chỉ vỗ tay hoan hô vì sự thành công của cảnh quay này nhưng lại không nhận thấy sự kỳ lạ của Lộ Viễn Bạch.
Lúc đó bọn họ ở phía sau màn hình tại sao lại không nghĩ xem, rõ ràng trong kịch bản không có cảnh Tích Thần để lại máu, bên phía đạo cụ cũng không có gắn thêm túi máu cho Lộ Viễn Bạch.
Đống máu đó đều là của chính Lộ Viễn Bạch, nhưng đối phương sau khi bị thương vẫn tiếp tục diễn cho hết phân cảnh, cho đến khi đạo diễn hét lên “qua rồi” mới ngã xuống.
Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này đều không thể nói nên lời, Lộ Viễn Bạch-người này luôn luôn vượt ra ngoài ý muốn.
____________
Sau khi Đoàn Dự liên lạc với trợ lý của Lộ Viễn Bạch, anh đứng đợi trước cửa của tiệm hoa, đối phương nói bây giờ sẽ đến đây tìm anh, Đoàn Dự cầm bó hoa trên tay nhìn hoàng hôn sắp lặn phía sau chân trời, trong đầu tràn đầy dáng vẻ tươi cười của Lộ Viễn Bạch khi nhìn thấy anh.
Đoàn Dự đang đứng cách tiệm hoa không xa, đột nhiên nghe thấy âm thanh hưởng ứng gì đó, quay đầu lại nhìn xem.
Bắt gặp đôi vợ chồng già bước ra khỏi tiệm hoa, bắt đầu thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đóng cửa tiệm.
Bởi vì đã khá lớn tuổi nên cả hai vợ chồng già đều cặm cụi thân thể, chuyển từng chậu nhỏ, từng chậu nhỏ vào trong cửa tiệm, nếu là chậu lớn hơn, nặng hơn một chút thì cả hai vợ chồng già cùng nắm chắc cả hai tay để di chuyển.
“Vợ à bà cẩn thận một chút, đừng để bị đụng vào chậu kia.”
“Tôi biết rồi, trước hết ông cứ đem những thứ trong tay ông vào đã.”
Ánh hoàng hôn chiếu lên người của đôi vợ chồng, bọn họ đã như vậy mà trải qua cả cuộc đời, không phải là ngày một ngày hai, cũng không phải một năm hay hai năm, mà là cả một đời có bốn mùa luân chuyển vô số lần.
Hai người nâng đỡ lẫn nhau, ở bên nhau đến già.
Đoàn Dự đứng cách đó không xa quan sát, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến những lời Lộ Viễn Bạch nói với anh lúc trước.
Người nọ với đôi mắt cười ngọt ngào nhìn anh, “Vợ ơi, chúng ta không cần cái gọi là tình thân, chúng ta sẽ sống hết mình với tình yêu suốt đời. Từ nay về sau, mỗi một ngày, mỗi một năm, anh đều sẽ ở bên cạnh em. Rồi sau này chúng ta sẽ trở thành những ông lão, đem tiền tiết kiệm được đi du lịch khắp thế giới, anh sẽ chăm chỉ kiếm tiền, hai chúng ta sống cùng nhau cả một đời!”
Không biết vì sao nhìn thấy cặp vợ chồng già kia, trong đầu Đoàn Dự lại bắt đầu ngăn không được mà tưởng tượng, sau này khi anh và Lộ Viễn Bạch già đi sẽ trông như thế nào.
Từ trước đến nay Đoàn Dự luôn là người có đầu óc tỉnh táo, chưa bao giờ ảo tưởng viễn vông về những điều hư vô như vậy.
Không ai nói trước được tương lai, nhưng cứ cho là vậy, Đoàn Dự vẫn muốn cùng Lộ Viễn Bạch có tương lai.
Anh ở trước mặt Lộ Viễn Bạch cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
Chẳng là nếu như bình thường, người ta sẽ mơ tưởng về tương lai, mà cái tương lai này có vô số khả năng, nhưng trong vô số khả năng tưởng tượng của Đoàn Dự, tất cả đều có Lộ Viễn Bạch.
Ngay khi đôi vợ chồng già cùng nhau gánh một chậu cây lớn hơn, vừa đi được mấy bước đã cảm thấy sức nặng trên đôi tay mỗi giây phút trôi qua lại càng nhẹ hơn.
Nhìn lại lần nữa, đã thấy Đoàn Dự duỗi tay ôm lấy chậu cây mà đôi vợ chồng già đang di chuyển.
Ông lão có hơi kinh ngạc: “Chàng trai này…”
Ánh mắt Đoàn Dự nhàn nhạt, trên mặt không có biểu lộ cảm xúc gì, “Con giúp hai người.”
Từ trước đến nay Đoàn Dự chưa bao giờ cảm thấy bản thân là một người nhiệt tình, bây giờ cũng chỉ vì trợ lý của Lộ Viễn Bạch còn chưa đến, anh không có việc gì để làm nên mới đi sang phụ giúp.
Hai vợ chồng già trong lúc nhất thời vẫn có chút bất ngờ, hồi sau bà lão cười nói với Đoàn Dự: “Thật là cảm ơn cháu nha, chàng trai.”
Đoàn Dự không nói gì, thân hình cao lớn rắn chắc bắt đầu ra ra vào vào tiệm hoa.
Bởi vì khung cửa hơi thấp, Đoàn Dự có đôi lúc không cẩn thận mà va trúng đầu.
Di chuyển xong mấy chậu cây, bên ngoài còn có một giá hoa lớn, trên giá có rất nhiều dây leo hoa trang trí.
“Chàng trai này, cháu đã dọn nhiều như vậy, giá hoa để cho hai vợ chồng già chúng ta thu dọn là được rồi.”
Đoàn Dự rũ mắt nhìn giá hoa kia một cái, giá hoa được làm bằng gỗ nguyên khối, trên đó có quét sơn màu trắng, nhìn qua cực kỳ cồng kềnh.
Nhìn rồi chàng trai nhàn nhạt nói: “Tùy ạ”
Tuy nhiên, sau khi hai vợ chồng già đặt chậu cây trong tay vào trong tiệm hoa, lại phát hiện có một giá hoa lớn đã được khiêng vào, rất nhanh sau đó chàng trai với thân hình cao lớn lại vác giá hoa thứ hai bước vào.
Ông lão vội vàng bước tới và nói: “Thật là vất vả cho cháu rồi chàng trai, cảm ơn.”
Đoàn Dự nhìn hai vợ chồng một cái cũng không nói gì.
Thường ngày, hai vợ chồng già dọn dẹp đồ đạc xong sẽ mang một cái ghế dài nhỏ ngồi trước tiệm hoa, ngắm hoàng hôn lặn xuống biển, hôm nay cũng không ngoài ý muốn, còn đặc biệt đưa cho Đoàn Dự một cái ghế dài để ngồi.
Sau đó đôi vợ chồng già bắt đầu nói chuyện phiếm với Đoàn Dự, nói nói một hồi thì bà lão đứng dậy nhặt lại những bông hoa và dây leo bởi vì lúc nãy dọn dẹp mà rơi xuống đất.
Rồi trở về ngồi trên băng ghế bắt đầu kết lại thành một vòng hoa có thể đeo trên tay.
Đoàn Dự không khỏi đưa mắt nhìn hai lần.
Sau khi bà lão chú ý đến, bà ấy cười nói với Đoàn Dự: “Người trẻ tuổi như cậu có muốn kết thử một chiếc vòng hoa hay không?”
Không đợi Đoàn Dự trả lời thì đã nghe bà lão nói tiếp: “Ở chỗ nhỏ này của chúng ta kết vòng hoa chính là phong tục, nếu như kết hoa lại thành một vòng đeo tay tặng cho người yêu đeo lên, hai người kiếp sau sẽ vẫn ở bên nhau.”
Đoàn Dự thản nhiên nói: “Chỉ là mê tín thôi.”
Đoàn Dự nghe xong trong lòng vô cùng phẳng lặng, ở đâu ra kiếp sau chứ.
Chẳng qua chỉ là các thế hệ trước tương đối tin tưởng vào những thứ này mà thôi.
Trợ lý đi qua các con đường và ngõ hẻm ở thị trấn nhỏ này rất lâu, mới ở chỗ đầu hẻm nhỏ tìm thấy tiệm hoa.
Sau đó lại gần tiệm hoa, cách đó không xa nhìn thấy một cảnh tượng làm trợ lý sửng sốt.
Trông thấy thân hình cao lớn của người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, trên gương mặt điển trai không có lấy một biểu cảm gì, đang cúi đầu hết sức chăm chú kết cái gì đó.
Đạo diễn đứng trước màn hình chiếu, xung quanh cũng có rất nhiều người xúm lại, có cả Thẩm Ngọc Trì và Lý Huy đứng bên cạnh học hỏi và một số nhân viên công tác.
Hầu như đều hết sức chăm chú nhìn vào màn hình chiếu, chờ đợi Tích Thần từ trong con hẻm đi ra.
Cảnh này cũng được lên kế hoạch vào lúc hoàng hôn, nếu như không suôn sẻ thì cũng chỉ có thể quay tối đa ba lần, nếu nhiều hơn thì độ rực rỡ của ánh hoàng hôn còn sót lại không thể đạt được hiệu quả như mong muốn.
Trải qua tai nạn trong quá trình quay phim sáng hôm qua, không chỉ riêng đạo diễn và Thẩm Ngọc Trì bọn họ, ngay cả một vài nhân viên công tác nhìn thấy cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Đều là công sức trước giờ mọi người đi sớm về khuya, mỗi ngày vất vả đi bộ qua rất nhiều con phố, ngõ hẻm để xem xét các yếu tố ngoại cảnh, không ngờ chỉ sau cảnh quay sáng hôm qua, bao nhiêu công sức và tâm huyết trước đó đều tan thành mây khói.
Mặc dù ở trong cuộc họp không ai nói gì, nhưng suy cho cùng nếu như lúc ấy lên tiếng không đồng ý thì cũng không có cách giải quyết nào tốt hơn, lại còn khiến bản thân trở nên khác người.
Tuy rằng bọn họ đều rất bất lực nhưng chỉ có thể tiếp nhận, từ trước đến giờ cho là vất vả thì cũng không chấp nhận thành công chua xót.
Kể từ sau cuộc cãi vã giữa đạo diễn, nhà sản xuất và một số lãnh đạo cấp cao ngày hôm qua, gần như đã làm cho cả đoàn làm phim rơi vào trạng thái sa sút tinh thần.
Bất kỳ ai cũng có thể thấy, không chỉ riêng đội ngũ nhân viên công tác ít ỏi ấy mà ngay cả đạo diễn và nhà sản xuất phim cũng có chút quan điểm không giống nhau, dường như sự hòa hợp vốn có của đoàn phim này đang nứt ra từng chút một.
Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ bắt đầu lại tất cả mọi thứ, bây giờ Lộ Viễn Bạch đã hóa trang vào vai Tích Thần, là cảnh quay đầu tiên của hôm nay, cũng là điểm nhấn của bộ phim.
Ánh mắt của đạo diễn gắt gao nhìn chằm chằm vào máy quay, tay nắm chặt thành quyền trong vô thức, không chỉ riêng tâm lý của Lộ Viễn Bạch căng thẳng mà tâm trạng của ông ấy lúc này so với Lộ Viễn Bạch trước khi quay phim giống nhau đến một chín một mười.
Mặc dù cảnh quay hôm nay của Lộ Viễn Bạch chỉ là phân cảnh đơn nhưng cũng là then chốt để đoàn làm phim khôi phục lại khí thế.
Cảnh quay hôm nay không thể hỏng, đạo diễn cũng là người đã có kinh nghiệm mấy chục năm trong nghề, cùng Lộ Viễn Bạch hợp tác cũng nhiều năm rồi, đương nhiên cũng có thể nhìn ra trong lòng Lộ Viễn Bạch đang lo lắng trước khi quay.
Mặc dù đứa nhóc này bên ngoài không có biểu hiện gì, nhưng trước lúc mở máy Lộ Viễn Bạch không đi đến đợi ở vị trí chỉ định mà lại đến tìm ông, đạo diễn liền biết trong lòng Lộ Viễn Bạch cũng không ổn định.
Thực ra, ngẫm lại vừa rồi, đạo diễn cũng cảm thấy chinh minh có điểm không phải người.
Lộ Viễn Bạch đến tìm ông rất rõ ràng là bởi vì lo lắng, muốn hỏi lại một số vấn đề mà có thể ngay cả cậu ấy cũng không có cách nào giải quyết. Nhưng ông lại chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Lộ Viễn Bạch một cái, rồi hỏi: “Chuyện gì?”
Lúc đó bên cạnh ông ấy còn có phó đạo diễn Thẩm Ngọc Trì và Lý Huy.
Lộ Viễn Bạch là một người có bao nhiêu kiêu ngạo, nhất định sẽ không ở trước mặt người ngoài lộ ra vẻ nhún nhường, kỳ thật ông ấy có thể đi cùng Lộ Viễn Bạch đến nơi khác nói chuyện.
Nhưng ông ấy lại không làm vậy, bởi vì ông ấy biết rằng bản thân cũng có thể không giải quyết được.
Bọn họ đều là những kẻ kiếm lợi không có lương tâm, đem hết những vấn đề quan trọng không có cách nào giải quyết dồn lên người Lộ Viễn Bạch, cũng mặc kệ một mình Lộ Viễn Bạch có thể chịu đựng được hay không, có thể một mình đối mặt với những khó khăn đó hay không.
Nhưng bây giờ những điều này buộc phải đặt lên người ông ấy.
Ở lần quay trước, Lộ Viễn Bạch là người vô tội nhất, bản thân cậu không hề có bất kì vấn đề gì, dẫn đến việc không thể dùng những cảnh quay trước là do diễn viên chính nhưng cuối cùng bọn họ lại đem Lộ Viễn Bạch ra làm lá chắn.
Xung quanh Lộ Viễn Bạch là vách đá cheo leo hiểm trở, không còn đường lui, chỉ có một con đường dẫn đến thành công.
Ngay khi cậu bé bị bắt nạt khó khăn đứng lên, nhặt lên một chai rượu từ dưới đất, tấn công về phía sau gáy của kẻ bạo lực, trái tim của đạo diễn cũng theo đó mà treo lên.
Thân thể của Lộ Viễn Bạch lảo đảo đi đến trước máy quay, đứng tại chỗ thật lâu không có động tĩnh gì, trong khoảng thời gian trôi qua dài đằng đẵng này, tay của đạo diễn nắm chặt thanh quyền, ngay khi ông ấy nghĩ rằng cảnh quay chẳng đâu vào đâu thì Lộ Viễn Bạch chuyển động.
Bởi vì sự xuất hiện của Tích Thần là để tạo ra sự hồi hộp và không gian tưởng tượng cho người xem.
Tích Thần là vai kẻ bạo lực, khi dùng bạo lực với vai người bị hại, chỉ thấy được thân hình cao lớn chứ khuôn mặt không được thu vào trong ống kính.
Hoặc là bóng dáng từ đằng sau, hoặc là dáng vẻ bị ánh sáng hắt vào trông mờ mờ ảo ảo.
Kỹ xảo quay của cảnh này cũng là đạo diễn cố ý sắp xếp như vậy, bởi vì trong cuộc sống có rất nhiều người đóng vai kẻ bạo lực, kiểu quay như vậy cũng vô hình chung, người xem có thể đặt bản thân vào trong đó.
Tất cả những trắc trở và đau đớn của người bị hại, nỗi sợ hãi đối với kẻ bạo lực khi bị bắt nạt.
Dưới góc độ tâm lý là người bị hại, kẻ bạo lực là một sự tồn tại rất đáng sợ và nguy hiểm. Bọn họ to lớn như những con quái vật, áp chế, bắt nạt người khác để đạt được cảm giác suиɠ sướиɠ. Ngay cả khi chỉ nhìn thấy một bóng lưng cũng đã làm người khác hít thở không thông.
Chỉ nhìn thấy người đó đưa tay lên chạm vào vết thương, sau đó bàn tay dính đầy máu tươi xuất hiện trước màn hình.
Đạo diễn thấy vậy khẽ nhíu mày, ông ấy không biết rằng tổ đạo cụ còn gắn một túi máu trên người Lộ Viễn Bạch.
Nhưng cảnh tượng có thêm màu sắc cũng không có cảm giác đột ngột.
Cảnh tượng xảy ra tiếp theo làm người khác sởn gai óc, thân hình cao lớn của kẻ bạo lực quay lưng bước đến con hẻm sâu tít tối đen, cùng với cậu bé bị bắt nạt.
Giống hệt như ma quỷ kéo con người xuống vực sâu, kèm theo những lời van xin và kêu cứu thảm thiết.
Nhưng cho dù tiếng van xin đó như thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn không có ai đi cứu cậu học sinh đó.
Rất nhiều người đứng ở trước màn hình máy qu@y tay đều nắm chặt thành đấm, thậm chí nhìn cảnh tượng trong máy quay có chút không thở nổi.
Đây là phân cảnh đầu tiên kẻ bạo lực dùng bạo lực đối với người khác, tuy rằng không thể nhìn thấy khuôn mặt của kẻ bạo lực, nhưng mà từ tận đáy lòng mình, tất cả mọi người đều đã khắc sâu dáng vẻ của kẻ bắt nạt họ.
Tức giận, không cam tâm, oán hận cứ thế mà tràn lan và bùng nổ trong lòng họ, thậm chí có một số người còn quên mất rằng đây chỉ là một cảnh quay.
Lý Huy đứng nhìn một màn này hốc mắt đỏ hoe, muốn bước lên phía trước thì bị phó đạo diễn đứng bên cạnh kéo lại.
Đôi mắt Lý Huy nổi đầy tơ máu, “Nếu còn không đi thì cậu ấy sẽ chết.”
Câu này rất rõ ràng là đang ám chỉ người bị bắt nạt ở trong hẻm nhỏ.
Vừa nói vừa cố gắng thoát khỏi bàn tay đang kiềm kẹp mình, bước về phía trước.
“Sẽ không chết.”
“Ông không nghe thấy sao? Cậu ấy đang kêu cứu!”
Phó đạo diễn gắt gao giữ chặt tay Lý Huy, cố gắng làm cho cậu ấy tỉnh táo một chút, “Lý Huy đây là đang đóng phim, đây là một cảnh diễn.”
Lý Huy còn muốn nói gì đó, phó đạo diễn đã kéo cậu ta ra khỏi màn hình.
“Trước hết cậu đừng xem nữa, chính mình bình tĩnh bình tĩnh lại trước đã.”
Nói rồi vẫn còn không vừa lòng mà nhấn mạnh thêm: “Bản thân cậu là một diễn viên, nhập vai vào nhân vật là rất tốt, nhưng nếu như đâu là thực tế đâu là diễn mà không phân biệt được, vậy chứng tỏ năng lực của cậu còn chưa đủ.”
Tuy rằng cách diễn của Lộ Viễn Bạch rất có sức cảm hóa, nhưng là một người làm trong cùng một ngành nếu như không có cách nào thoát khỏi tình huống này thì thật không phải.
Lý Huy đứng ở phía xa nhìn sang con hẻm, mồ hôi lạnh trên trán đều chảy xuống.
Thân hình cao lớn trong nơi u tối kia, khuôn mặt không rõ ràng của kẻ bạo lực, nỗi đau đớn ập lên người, không có cái nào là không chân thật, thậm chí khiến cậu ấy nhớ lại thời học sinh-quãng thời gian không dám nhớ lại trong quá khứ.
Cậu ấy muốn đi cứu người bên trong con hẻm, người đó đang than khóc và phát ra tín hiệu cầu cứu.
Nhưng đúng như vừa rồi phó đạo diễn đã nói, đây chỉ là một cảnh quay.
Rõ ràng chỉ là một cảnh quay, nhưng lại đặc biệt chân thật.
Lộ Viễn Bạch thậm chí còn không có để lộ mặt, chỉ với những chuyển động của cơ thể cùng với những động tác phối hợp của bạn diễn đã có thể làm cho người xem nhập mình vào trong đó.
Ánh mắt của Lý Huy vẫn luôn chăm chú nhìn vào con hẻm, mãi cho đến khi thiếu niên tàn nhẫn xé rách màn đêm bước ra từ trong hẻm nhỏ.
Chỉ bắt gặp đôi mắt đào hoa tàn nhẫn lơ đễnh, như thể những gì xảy ra trong con hẻm vừa rồi chỉ là nghiền chết một vài con bọ thôi.
Người nọ kẹp điếu thuốc giữa những khớp tay, theo đó đôi môi mỏng của thiếu niên phả nhẹ ra một làn khói mỏng từ trong miệng.
Con ngươi của Lý Huy co chặt lại trong thoáng chốc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ dáng cao lớn của người đang đứng trước hẻm hệt như một con quỷ.
Người đi ra là Tích Thần.
Tích Thần so với Lộ Viễn Bạch từ trong ra ngoài đều khác một trời một vực, không có một gam màu sắc nào giống với bản thân Lộ Viễn Bạch.
Lý Huy nhìn cậu với đôi mắt đỏ bừng, trước đây cậu ta có thành kiến cá nhân đối với Lộ Viễn Bạch.
Trước đây cậu ta cho rằng sự nổi tiếng của Lộ Viễn Bạch cùng lắm cũng chỉ là nhờ may mắn nhất thời cùng với việc gặp được một đạo diễn tốt mà thôi.
Nhưng những lời khen ngợi của người trong giới đối với cậu ấy lại cao không tưởng, giống như ở trong giới chỉ có một mình Lộ Viễn Bạch biết diễn xuất vậy, mỗi lần nghe thấy đều làm cậu ta cực kì khinh thường.
Học viện Điện ảnh Thủ đô mà cậu ta đang theo học cũng sử dụng các video diễn xuất của Lộ Viễn Bạch để phân tích và giảng giải cho sinh viên.
Bởi vì cậu ta vào vòng giải trí sớm, bình thường đều dành thời gian để làm việc rất ít khi lên lớp, nhưng bạn cùng phòng lại cố ý gửi cho cậu ta một bản sao tư liệu và kỹ năng diễn xuất của Lộ Viễn Bạch, nói rằng giáo viên đã nhờ bạn cùng phòng gửi cho cậu ta.
Lúc ấy cậu ta cũng không có mở ra, cảm thấy Lộ Viễn Bạch bị tâng bốc quá cao, danh không đúng với thực, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ ngã xuống, nhưng tất cả những suy đoán của cậu ta đều không hề ứng nghiệm.
Ngay khi Lộ Viễn Bạch kết hôn cùng Đoàn Dự, nhiệt độ cá nhân thậm chí còn tăng cao hơn chứ không tụt giảm.
Sau lưng có một chỗ dựa vững chắc như vậy, cũng không cần lo lắng về tài nguyên sau này.
Lúc ấy trong lòng Lý Huy cũng có chút bất bình, cảm thấy Lộ Viễn Bạch nổi tiếng quá đỗi dễ dàng, căn bản không có đánh đổi bằng nỗ lực vất vả.
Không giống như những người bọn họ, ngày ngày nhận công việc cả ngày lẫn đêm để kéo nhiệt độ, còn Lộ Viễn Bạch bởi vì có kim chủ làm chỗ dựa sau lưng, có thể dễ dàng lấy được vai diễn như ý muốn, có một lượng truy cập khổng lồ làm người khác phải ghen tị.
Tất cả mọi thứ đều khiến người khác cảm thấy ghen tị.
Huống hồ bây giờ bọn họ nói quay bộ phim này là để bắt đầu tuyển dụng những người mới và trao cơ hội được diễn xuất cho tất cả diễn viên trẻ, mỗi một người đều là thông qua sự chăm chỉ của bản thân và thực lực trong buổi thử vai, là người được đánh giá cao giữa hàng loạt đối thủ cạnh tranh, nhưng Lộ Viễn Bạch không phải, cậu là người mà nội bộ sắp xếp, nhân vật Tích Thần này vốn không hề có trong buổi thử vai.
Nghe nói lúc đầu nhà sản xuất đã đề xuất một diễn viên mới đóng, nhưng bởi vì Lộ Viễn Bạch đi cửa sau, vai diễn này mới đưa sang Lộ Viễn Bạch.
Trước mặt thì nói là cho tất cả mọi người một cơ hội, sau lưng thì đã sắp xếp xong nội bộ, điều này để người khác nghe được đúng là nực cười, trong lòng Lý Huy cũng nghĩ rằng tài nguyên của Lộ Viễn Bạch là dựa vào tư bản đứng đằng sau, hoàn toàn không phải vì thực lực.
Ngay cả lúc bình thường Thẩm Ngọc Trì - cùng là diễn viên chính ở trước mặt cậu ta tâng bốc Lộ Viễn Bạch, cậu ta cũng chỉ cười cười mà không nói lời nào.
Lộ Viễn Bạch chẳng qua chỉ là một minh tinh được tư bản đắp lên.
Nhưng lúc này nhìn thấy người từ trong con hẻm nhỏ bước ra, trong đầu Lý Huy đã không còn ý nghĩ này nữa.
Lúc này hai từ “diễn viên” được thể hiện một cách sống động trên người của Lộ Viễn Bạch.
Đứng trước con hẻm tối tăm và bẩn thỉu, bản chất thiếu niên tùy ý và phô trương, cậu ấy chính là Tích Thần, Tích Thần chính là cậu ấy.
“Qua!”
Đạo diễn kích động tiến lên hai bước, sau đó lớn tiếng nói.
Tầm mắt nhìn chằm chằm vào người đang đứng ở lối ra của con hẻm, tảng đá treo trên tim cũng theo đó được đè x uống.
Cảnh quay này vô cùng thành công, không hề có bất kì một sai sót nào!
Dáng vẻ của Lộ Viễn Bạch được phản chiếu hoàn toàn trong con ngươi của đạo diễn.
Đứa trẻ tốt, quả nhiên ông ấy không nhìn nhầm người.
Sau khi đạo diễn dứt lời, không ít nhân viên công tác đều nhập tâm từ nãy đến giờ dần dần tỉnh táo lại, phân cảnh này của Lộ Viễn Bạch thật sự không thể bắt bẻ bất cứ điều gì.
Cảnh quay thành công này của Lộ Viễn Bạch cũng là một liều thuốc an thần dành cho ê-kíp, ngày đầu tiên bọn họ bắt đầu lại tất cả đã thu thập được trái ngọt đây là một nguồn cảm hứng vô cùng mạnh mẽ.
Thẩm Ngọc Trì nhìn trong màn hình chiếu, thấy Lộ Viễn Bạch còn chưa di chuyển, sự ngưỡng mộ trong lòng không thể thể hiện ra hết được.
Lộ Viễn Bạch không bao giờ làm người khác cảm thấy thất vọng.
Cho dù là trước đây bị hiểu lầm vượt đèn đỏ, hay là bây giờ phải diễn dưới áp lực vô cùng khủng khϊếp, dường như chỉ cần là việc cậu làm thì không có giả dụ “nếu như thất bại…”, dù cho quá trình này khá khó khăn, đầy ắp những nghi ngờ và những điều gây áp lực, nhưng không biết vì sao chỉ cần Lộ Viễn Bạch xuất hiện là có thể làm cho mọi người cảm thấy an tâm.
Sau đó Thẩm Ngọc Trì đứng thẳng người, khẽ chắp hai tay lại, bắt đầu vỗ tay cho Lộ Viễn Bạch, cho dù bây giờ đang ở hậu trường, bộ phim cũng chưa quay xong, nhưng lúc này Lộ Viễn Bạch vẫn xứng đáng nhận được những tràng vỗ tay.
Thuận theo hành động của Thẩm Ngọc Trì, những nhân viên công tác khác vừa nãy xem rất say mê cũng làm theo, con hẻm bên đường không tính là rộng rãi lại không ngớt những lời khen ngợi và khoe khoang.
Tất cả đều vì người thanh niên đứng trước con hẻm nhỏ.
Nhưng người nọ vẫn luôn đứng bất động trước con hẻm, khuôn mặt lạnh lùng không có lấy một chút biểu cảm, đôi mắt đào hoa nhìn về phương xa không rõ tiêu cự vô cùng trống rỗng, dường như lúc này cậu ấy là một người máy không có linh hồn.
Hoàn toàn không cảm nhận được tình cảm và sự lộng lẫy của thế giới bên ngoài.
Ánh hoàng hôn còn sót lại dần dần lặn xuống, ánh sáng rực rỡ chiếu lên gương mặt chàng trai ấy cũng theo thời gian dần dần mờ đi.
Lộ Viễn Bạch rũ mắt nhìn về phía hoàng hôn sắp biến mất sau chân trời, cậu không nghe thấy tiếng mọi người xung quanh đang cổ cho mình, những gì hiện lên trong đầu cậu là vô số ký ức vụn vỡ trong khoảng thời gian này, từ khi cậu tỉnh lại ở bệnh viện, cùng Đoàn Dự ở chung một nhà, hai người thân mật gắn bó, chung sống hòa hợp với nhau, còn có nụ hôn nhẹ nhàng khi xa nhau.
Cùng với lúc hoàng hôn khuất bóng, khói thuốc trong tay Lộ Viễn Bạch cũng dần cháy hết.
Nhưng cho dù nhớ lại những hình ảnh nào, trên gương mặt lạnh lùng của chàng trai ấy cũng không có một tia gợn sóng, trong đôi mắt đào hoa cũng không chất chứa bất kì sắc thái tình cảm, tựa như người ở trong ký ức ngọt ngào ấy không phải là cậu.
Như thể những việc đó là do một người mà cậu không hề quen biết làm, không hề liên quan gì đến Lộ Viễn Bạch cậu cả.
Hoàng hôn đã hoàn toàn chìm xuống mặt nước biển, sức lực cuối cùng của Lộ Viễn Bạch cũng bị tiêu hao vào lúc này.
Ngay khi đạo diễn muốn bước lên vỗ vỗ vai của Lộ Viễn Bạch, còn chưa kịp nhấc chân đã thấy diễn viên diễn cùng Lộ Viễn Bạch lúc nãy vội vàng chạy ra khỏi hẻm nhỏ.
“Anh Viễn Bạch!”
Song song với tiếng kêu “anh Viễn Bạch”, thân thể gầy yếu của Lộ Viễn Bạch ngã xuống, vết thương sau gáy không ngừng chảy ra máu tươi, nhuốm đỏ bộ đồng phục xanh trắng đan xen.
“Anh Viễn Bạch!”
Đạo diễn mở to hai mắt, vội vàng đẩy dàn máy móc bên người chạy sang bên cạnh Lộ Viễn Bạch.
Cậu diễn viên kia sau khi từ trong hẻm nhỏ bước ra, toàn thân đều đang run rẩy, vừa nãy cậu ta cầm nhầm đạo cụ rồi, đập lên đầu của Lộ Viễn Bạch chính là đạo cụ thật.
Lúc đó, cậu ta đã cảm thấy có điều gì đó không ổn sau khi đập chai rượu, cả người đều trong trạng thái hoảng sợ, nhưng cậu ta đang đóng vai một học sinh bị bắt nạt, hoảng loạn và sợ hãi là biểu hiện có thật, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta vẫn đang diễn.
Ngay lúc đó cậu ta đã lập tức hoảng loạn, Lộ Viễn Bạch sau khi lảo đảo đã sững người tại chỗ, cậu ta muốn đi tới hỏi đối phương có sao không nhưng khi cậu ta vừa định kêu tạm ngừng quay, Lộ Viễn Bạch quay đầu lại, cho cậu ta một ánh mắt, ý muốn bảo cậu ta tiếp tục diễn hết.
Lộ Viễn Bạch chịu một cái đập của đạo cụ thật nếu như cậu còn phá hỏng cảnh quay, thì chính là tội càng thêm tội, diễn viên tuy rằng trong lòng hoảng loạn nhưng vẫn tiếp tục diễn.
Mãi cho đến khi vừa nãy đạo diễn la lên, cậu ta mới dám chạy ra khỏi hẻm nhỏ, chỉ sợ chạy ra sớm thì sẽ làm hỏng cảnh quay.
Lộ Viễn Bạch đột ngột ngã xuống đất đã khiến tất cả mọi người ở đây khϊếp sợ, đạo diễn chạy vội tới chỗ của Lộ Viễn Bạch không thể tin được nhìn Lộ Viễn Bạch ngã trên mặt đất, vội vàng đưa tay đỡ cậu dậy.
Nhưng khi vừa đỡ lấy, lại sờ thấy cả bàn tay dính đầy máu đỏ tươi.
Đạo diễn trố mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay dính đầy máu, diễn viên diễn cùng vội hoảng loạn nói: “Thật xin lỗi đạo diễn, thực xin lỗi, vừa nãy tôi lấy nhầm đạo cụ, thực xin lỗi, anh Viễn Bạch…”
Đạo diễn tiến lên túm lấy cổ áo của diễn viên, “Không phải lúc nãy tôi đã bảo cậu đừng lấy nhầm đạo cụ sao?”
Gương mặt cậu diễn viên nọ tràn ngập nước mắt, “Thực xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý, thực xin lỗi, tôi…anh Viễn Bạch, anh ấy…”
“Xe cấp cứu! Mau gọi 120!”
Thẩm Ngọc Trì và một và nhân viên công tác đi đến, đỡ Lộ Viễn Bạch đứng lên, phát hiện chàng trai này nhẹ đến không ngờ, Thẩm Ngọc Trì nhìn Lộ Viễn Bạch, cả hai tay đều phát run.
Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng lúc nãy mọi chuyện đều rất ổn, Lộ Viễn Bạch vô cùng bình thường mà bước ra từ trong hẻm nhỏ.
Bọn họ lúc ấy chỉ vỗ tay hoan hô vì sự thành công của cảnh quay này nhưng lại không nhận thấy sự kỳ lạ của Lộ Viễn Bạch.
Lúc đó bọn họ ở phía sau màn hình tại sao lại không nghĩ xem, rõ ràng trong kịch bản không có cảnh Tích Thần để lại máu, bên phía đạo cụ cũng không có gắn thêm túi máu cho Lộ Viễn Bạch.
Đống máu đó đều là của chính Lộ Viễn Bạch, nhưng đối phương sau khi bị thương vẫn tiếp tục diễn cho hết phân cảnh, cho đến khi đạo diễn hét lên “qua rồi” mới ngã xuống.
Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này đều không thể nói nên lời, Lộ Viễn Bạch-người này luôn luôn vượt ra ngoài ý muốn.
____________
Sau khi Đoàn Dự liên lạc với trợ lý của Lộ Viễn Bạch, anh đứng đợi trước cửa của tiệm hoa, đối phương nói bây giờ sẽ đến đây tìm anh, Đoàn Dự cầm bó hoa trên tay nhìn hoàng hôn sắp lặn phía sau chân trời, trong đầu tràn đầy dáng vẻ tươi cười của Lộ Viễn Bạch khi nhìn thấy anh.
Đoàn Dự đang đứng cách tiệm hoa không xa, đột nhiên nghe thấy âm thanh hưởng ứng gì đó, quay đầu lại nhìn xem.
Bắt gặp đôi vợ chồng già bước ra khỏi tiệm hoa, bắt đầu thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đóng cửa tiệm.
Bởi vì đã khá lớn tuổi nên cả hai vợ chồng già đều cặm cụi thân thể, chuyển từng chậu nhỏ, từng chậu nhỏ vào trong cửa tiệm, nếu là chậu lớn hơn, nặng hơn một chút thì cả hai vợ chồng già cùng nắm chắc cả hai tay để di chuyển.
“Vợ à bà cẩn thận một chút, đừng để bị đụng vào chậu kia.”
“Tôi biết rồi, trước hết ông cứ đem những thứ trong tay ông vào đã.”
Ánh hoàng hôn chiếu lên người của đôi vợ chồng, bọn họ đã như vậy mà trải qua cả cuộc đời, không phải là ngày một ngày hai, cũng không phải một năm hay hai năm, mà là cả một đời có bốn mùa luân chuyển vô số lần.
Hai người nâng đỡ lẫn nhau, ở bên nhau đến già.
Đoàn Dự đứng cách đó không xa quan sát, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến những lời Lộ Viễn Bạch nói với anh lúc trước.
Người nọ với đôi mắt cười ngọt ngào nhìn anh, “Vợ ơi, chúng ta không cần cái gọi là tình thân, chúng ta sẽ sống hết mình với tình yêu suốt đời. Từ nay về sau, mỗi một ngày, mỗi một năm, anh đều sẽ ở bên cạnh em. Rồi sau này chúng ta sẽ trở thành những ông lão, đem tiền tiết kiệm được đi du lịch khắp thế giới, anh sẽ chăm chỉ kiếm tiền, hai chúng ta sống cùng nhau cả một đời!”
Không biết vì sao nhìn thấy cặp vợ chồng già kia, trong đầu Đoàn Dự lại bắt đầu ngăn không được mà tưởng tượng, sau này khi anh và Lộ Viễn Bạch già đi sẽ trông như thế nào.
Từ trước đến nay Đoàn Dự luôn là người có đầu óc tỉnh táo, chưa bao giờ ảo tưởng viễn vông về những điều hư vô như vậy.
Không ai nói trước được tương lai, nhưng cứ cho là vậy, Đoàn Dự vẫn muốn cùng Lộ Viễn Bạch có tương lai.
Anh ở trước mặt Lộ Viễn Bạch cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
Chẳng là nếu như bình thường, người ta sẽ mơ tưởng về tương lai, mà cái tương lai này có vô số khả năng, nhưng trong vô số khả năng tưởng tượng của Đoàn Dự, tất cả đều có Lộ Viễn Bạch.
Ngay khi đôi vợ chồng già cùng nhau gánh một chậu cây lớn hơn, vừa đi được mấy bước đã cảm thấy sức nặng trên đôi tay mỗi giây phút trôi qua lại càng nhẹ hơn.
Nhìn lại lần nữa, đã thấy Đoàn Dự duỗi tay ôm lấy chậu cây mà đôi vợ chồng già đang di chuyển.
Ông lão có hơi kinh ngạc: “Chàng trai này…”
Ánh mắt Đoàn Dự nhàn nhạt, trên mặt không có biểu lộ cảm xúc gì, “Con giúp hai người.”
Từ trước đến nay Đoàn Dự chưa bao giờ cảm thấy bản thân là một người nhiệt tình, bây giờ cũng chỉ vì trợ lý của Lộ Viễn Bạch còn chưa đến, anh không có việc gì để làm nên mới đi sang phụ giúp.
Hai vợ chồng già trong lúc nhất thời vẫn có chút bất ngờ, hồi sau bà lão cười nói với Đoàn Dự: “Thật là cảm ơn cháu nha, chàng trai.”
Đoàn Dự không nói gì, thân hình cao lớn rắn chắc bắt đầu ra ra vào vào tiệm hoa.
Bởi vì khung cửa hơi thấp, Đoàn Dự có đôi lúc không cẩn thận mà va trúng đầu.
Di chuyển xong mấy chậu cây, bên ngoài còn có một giá hoa lớn, trên giá có rất nhiều dây leo hoa trang trí.
“Chàng trai này, cháu đã dọn nhiều như vậy, giá hoa để cho hai vợ chồng già chúng ta thu dọn là được rồi.”
Đoàn Dự rũ mắt nhìn giá hoa kia một cái, giá hoa được làm bằng gỗ nguyên khối, trên đó có quét sơn màu trắng, nhìn qua cực kỳ cồng kềnh.
Nhìn rồi chàng trai nhàn nhạt nói: “Tùy ạ”
Tuy nhiên, sau khi hai vợ chồng già đặt chậu cây trong tay vào trong tiệm hoa, lại phát hiện có một giá hoa lớn đã được khiêng vào, rất nhanh sau đó chàng trai với thân hình cao lớn lại vác giá hoa thứ hai bước vào.
Ông lão vội vàng bước tới và nói: “Thật là vất vả cho cháu rồi chàng trai, cảm ơn.”
Đoàn Dự nhìn hai vợ chồng một cái cũng không nói gì.
Thường ngày, hai vợ chồng già dọn dẹp đồ đạc xong sẽ mang một cái ghế dài nhỏ ngồi trước tiệm hoa, ngắm hoàng hôn lặn xuống biển, hôm nay cũng không ngoài ý muốn, còn đặc biệt đưa cho Đoàn Dự một cái ghế dài để ngồi.
Sau đó đôi vợ chồng già bắt đầu nói chuyện phiếm với Đoàn Dự, nói nói một hồi thì bà lão đứng dậy nhặt lại những bông hoa và dây leo bởi vì lúc nãy dọn dẹp mà rơi xuống đất.
Rồi trở về ngồi trên băng ghế bắt đầu kết lại thành một vòng hoa có thể đeo trên tay.
Đoàn Dự không khỏi đưa mắt nhìn hai lần.
Sau khi bà lão chú ý đến, bà ấy cười nói với Đoàn Dự: “Người trẻ tuổi như cậu có muốn kết thử một chiếc vòng hoa hay không?”
Không đợi Đoàn Dự trả lời thì đã nghe bà lão nói tiếp: “Ở chỗ nhỏ này của chúng ta kết vòng hoa chính là phong tục, nếu như kết hoa lại thành một vòng đeo tay tặng cho người yêu đeo lên, hai người kiếp sau sẽ vẫn ở bên nhau.”
Đoàn Dự thản nhiên nói: “Chỉ là mê tín thôi.”
Đoàn Dự nghe xong trong lòng vô cùng phẳng lặng, ở đâu ra kiếp sau chứ.
Chẳng qua chỉ là các thế hệ trước tương đối tin tưởng vào những thứ này mà thôi.
Trợ lý đi qua các con đường và ngõ hẻm ở thị trấn nhỏ này rất lâu, mới ở chỗ đầu hẻm nhỏ tìm thấy tiệm hoa.
Sau đó lại gần tiệm hoa, cách đó không xa nhìn thấy một cảnh tượng làm trợ lý sửng sốt.
Trông thấy thân hình cao lớn của người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, trên gương mặt điển trai không có lấy một biểu cảm gì, đang cúi đầu hết sức chăm chú kết cái gì đó.
Bình luận truyện