[HP Đồng Nhân] Truy Đuổi
Quyển 2 - Chương 71
Chương 70: Bắt đầu chia lìa.
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
"Draco Malfoy." Tom lịch sự nâng tách lên chào Draco.
"Tom Riddle." Draco nheo mắt lại.
"Potter nói cho mi tất cả." Tom cười: "Xem ra cậu ta rất tin tưởng mi."
"Tin tưởng hơn cả những gì ông nghĩ, tôi nghĩ ông biết lý do."
"Tất nhiên, bọn mi là bạn bè tốt." Tom cười cười: "Nói thật, ta vẫn rất ngạc nhiên vì sao cậu ta lại chọn Snape mà không phải mi."
"Bọn tôi không hợp." Draco thẳng thắng nói ra đáp án: "Đôi khi tin tưởng không đại biểu cho tình yêu, cũng như tình yêu thường không đầy tin tưởng."
"Đúng vậy." Nghĩ đến những hành động của Harry Potter, Tom gật đầu.
"Thật ra tôi nghĩ giờ ông hẳn cũng biết, lựa chọn nào mới thích hợp với ông nhất." Draco cười nói.
Tom không nhanh không chậm nhấp một ngụm cà phê, cười nói:"Sao mi biết được ta nghĩ gì?"
"Đừng vòng vo." Draco nói thẳng: "Harry cho tôi toàn quyền đại diện cậu ấy đàm phán, ông biết Voldemort không đáng tin và hắn cũng không thể cho những gì ông muốn. Hơn nữa thực ra ông không cần phải thuyết phục cha tôi, miễn ông thật sự đứng về phía Harry thì đã nắm chắc chiến thắng trong tay rồi."
Tom không trả lời mà chỉ nhếch miệng.
Thấy vẻ mặt của Tom, Draco trái lại có chút sáng tỏ:"Harry nói ông sẽ không tin bất kỳ ai, xem ra cậu ấy đoán rất đúng."
"Thì sao?" Tom không hề bận tâm đến đánh giá của Draco.
"Không, tôi thấy thế cũng tốt." Draco buông tách cà phê, lấy từ trong một cái bọc nhỏ ở bên cạnh mà cậu mang theo ngay từ đầu ra một cái hộp.
"Sớm đã chuẩn bị?" Tom nhướng mày nhìn cái hộp Draco vừa lấy ra.
"Đây là cái gì?" Lucius ở bên cạnh rốt cuộc cũng nhịn không được mà nói chen vào.
"Một lọ dược nho nhỏ, một kinh hỉ." Draco trả lời.
Tom kiểm tra cái hộp một chút, sau khi chắc chắn không có gì nguy hiểm mới mở nó ra trước mặt cha con Malfoy.
Một lọ độc dược màu vàng kim, và một mảnh giấy.
Hắn nhìn nội dung ở mặt trên, vẻ mặt do dự.
"Nhiêu đó còn chưa đủ sao?" Draco hỏi.
"Tất nhiên là đủ rồi." Tom gật đầu: "Quả thật là một kinh hỉ."
"Vậy đàm phán của chúng ta được thiết lập." Draco nói.
"Đương nhiên." Tom giơ đũa phép, Draco cũng lấy ra đũa phép của mình.
Đũa phép chạm nhau trong không trung phát ra những tia lửa, thấy khế ước được thành lập, hai người đều thở dài.
"Vậy hợp tác vui vẻ." Draco không chút do dự đứng lên cầm lấy ba lô.
"Hợp tác vui vẻ." Tom mỉm cười trả lời.
Thấy Draco nhanh chóng đi tới, Tom quay sang Lucius ở bên cạnh.
"Lucius."
"A?" Hiển nhiên gia chủ gia tộc Malfoy còn chưa phản ứng kịp đang đáp lại theo bản năng.
"Ta nghĩ miễn có thể giữ vững lợi ích của gia tộc Malfoy ở ma pháp giới, thì kết cục Voldemort thế nào cũng đâu quan trọng đúng không?"
"Đúng vậy." Có lẽ vì còn chưa hoàn hồn, nên Lucius nói thật theo bản năng.
"Một khi đã vậy..." Tom cười hài lòng: "Cậu sẽ biết sao phải làm thế." Hắn quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy người nào đó đã lỡ nói thật mà lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Sau khi để Draco mang theo lọ độc dược của mình đi, lòng Snape liền lâm vào trạng thái bất ổn, tuy tự tin với độc dược của mình nhưng anh cũng không chắc chắn được tất cả có đơn giản nhưng những gì đã nghĩ không. Trùng tu lại cơ thể thực ra là nằm trong lĩnh vực của Hắc ma pháp, nhưng phương án bọn họ đưa ra lúc này lại không giống với phương pháp mà Voldemort đã dùng để sống lại, nó nguy hiểm hơn nhưng kết quả lại rất tốt.
Chỉ cần đổ lọ độc dược vàng kim kia vào bồn nước vào ngày trăng rằm, rồi đem người tẩm vào bên trong, độc dược có thể thông qua việc phân biệt linh hồn và dấu vết linh hồn để trùng tu thân thể, nhưng điều kiện tiên quyết là cần một linh hồn chưa từng có nhân quả vì không rảnh để thanh lọc, mà trở trêu thay...đặc tính linh hồn Tom Riddle thế mà lại thật sự phù hợp với những yêu cầu của loại độc dược này.
A~, Snape lắc lắc đầu, quyết định không thèm nghĩ đến loại độc dược thực ra là biến đổi từ độc được an thai mà thành này nữa.
Sau khi vứt cái suy nghĩ kia ra khỏi đầu, Snape nhìn lọ độc dược đủ màu trên bàn mà lắc đầu, để đem nước trái cây chế tác được thành như vầy cũng cần có một trình độ không tầm thường đúng không? May mà cặp sinh đôi nhà Weasley đã giúp không ít việc.
Lúc này, Tom Riddle đang do dự đứng cạnh bồn nước, tất nhiên hắn biết đối phương không cần phải lừa mình, nếu linh hồn mình biến mất thì linh hồn Harry cũng sẽ bị thương tổn phần nào, đối với Snape mà nói thì đây là một chuyện mất nhiều hơn được, nhưng mà.....
Hắn vươn tay ra, cảm giác được mình đang sống...
Dù sao chăng nữa thì đây cũng là một cuộc mạo hiểm......
Nhưng hắn phải thử một chút.
Quả nhiên ngốc trong thân thể của Gryffindor lâu ngày thì mình cũng có một chút tính cách của Gryffindor.
Cuối cùng hắn nắm chặt tay còn lại, rồi vẫy đũa phép huỷ đi quần áo trên người, bước vào bồn tắm và nhắm mắt lại.
Kết thúc, hoặc hồi sinh.
[Dưới lòng Luân Đôn]
Tâm trạng Grindelwald cực kỳ tốt, tốt đến quá đáng.
Dumbledore nhìn đối phương vừa thí nghiệm vừa vui vẻ khua chân múa tay. [là một lão già hơn một trăm tuổi thì có vẻ hơi buồn cười.]
"Gellert." Dumbledore nói: "Cậu thật sự hiểu rõ rồi chứ?"
"Albus, đừng nói tới bây giờ rồi mà cậu vẫn muốn ngăn cản tôi chứ." Grindelwald nhìn Dumbledore.
"Tôi thấy ngăn cản cậu chẳng hiệu quả đâu." Dumbledore trả lời: "Tôi thấy so với tôi thì cậu giống kẻ điên hơn đấy."
"Chúng ta đều có những thứ quan trọng với mình, đối với cậu thì có thể là thế giới này, còn tôi thì là cậu...thế sao lại nói tôi điên rồi."
"......"
"Albus, chúng ta không còn trẻ nữa, tôi biết mình đang làm gì cũng rõ mình đã chọn gì, dù sao tôi luôn có chút điên cuồng, điên thêm một lần nữa thì cũng chả có gì ghê gớm."
"Được rồi, tùy cậu đấy." Dumbledore thấy hoa văn đối phương vẽ trên mặt đất cuối cùng cũng lộ ra, đầu gối của cụ bắt đầu đau đớn, bất quá điều này cũng chứng minh pháp thuật vừa rồi của Grindelwald có hiệu quả.
Cụ nhắm hai mắt lại, bắt đầu ngâm xướng.
Tiếng đọc thần chú vang vọng quanh quẩn trong lòng đất, tựa như tiếng kêu của phượng hoàng.
Ngọn lửa cuối cùng trước lúc suy tàn.
Giây phút cuối cùng đẹp nhất và độc nhất vô nhị!
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
"Draco Malfoy." Tom lịch sự nâng tách lên chào Draco.
"Tom Riddle." Draco nheo mắt lại.
"Potter nói cho mi tất cả." Tom cười: "Xem ra cậu ta rất tin tưởng mi."
"Tin tưởng hơn cả những gì ông nghĩ, tôi nghĩ ông biết lý do."
"Tất nhiên, bọn mi là bạn bè tốt." Tom cười cười: "Nói thật, ta vẫn rất ngạc nhiên vì sao cậu ta lại chọn Snape mà không phải mi."
"Bọn tôi không hợp." Draco thẳng thắng nói ra đáp án: "Đôi khi tin tưởng không đại biểu cho tình yêu, cũng như tình yêu thường không đầy tin tưởng."
"Đúng vậy." Nghĩ đến những hành động của Harry Potter, Tom gật đầu.
"Thật ra tôi nghĩ giờ ông hẳn cũng biết, lựa chọn nào mới thích hợp với ông nhất." Draco cười nói.
Tom không nhanh không chậm nhấp một ngụm cà phê, cười nói:"Sao mi biết được ta nghĩ gì?"
"Đừng vòng vo." Draco nói thẳng: "Harry cho tôi toàn quyền đại diện cậu ấy đàm phán, ông biết Voldemort không đáng tin và hắn cũng không thể cho những gì ông muốn. Hơn nữa thực ra ông không cần phải thuyết phục cha tôi, miễn ông thật sự đứng về phía Harry thì đã nắm chắc chiến thắng trong tay rồi."
Tom không trả lời mà chỉ nhếch miệng.
Thấy vẻ mặt của Tom, Draco trái lại có chút sáng tỏ:"Harry nói ông sẽ không tin bất kỳ ai, xem ra cậu ấy đoán rất đúng."
"Thì sao?" Tom không hề bận tâm đến đánh giá của Draco.
"Không, tôi thấy thế cũng tốt." Draco buông tách cà phê, lấy từ trong một cái bọc nhỏ ở bên cạnh mà cậu mang theo ngay từ đầu ra một cái hộp.
"Sớm đã chuẩn bị?" Tom nhướng mày nhìn cái hộp Draco vừa lấy ra.
"Đây là cái gì?" Lucius ở bên cạnh rốt cuộc cũng nhịn không được mà nói chen vào.
"Một lọ dược nho nhỏ, một kinh hỉ." Draco trả lời.
Tom kiểm tra cái hộp một chút, sau khi chắc chắn không có gì nguy hiểm mới mở nó ra trước mặt cha con Malfoy.
Một lọ độc dược màu vàng kim, và một mảnh giấy.
Hắn nhìn nội dung ở mặt trên, vẻ mặt do dự.
"Nhiêu đó còn chưa đủ sao?" Draco hỏi.
"Tất nhiên là đủ rồi." Tom gật đầu: "Quả thật là một kinh hỉ."
"Vậy đàm phán của chúng ta được thiết lập." Draco nói.
"Đương nhiên." Tom giơ đũa phép, Draco cũng lấy ra đũa phép của mình.
Đũa phép chạm nhau trong không trung phát ra những tia lửa, thấy khế ước được thành lập, hai người đều thở dài.
"Vậy hợp tác vui vẻ." Draco không chút do dự đứng lên cầm lấy ba lô.
"Hợp tác vui vẻ." Tom mỉm cười trả lời.
Thấy Draco nhanh chóng đi tới, Tom quay sang Lucius ở bên cạnh.
"Lucius."
"A?" Hiển nhiên gia chủ gia tộc Malfoy còn chưa phản ứng kịp đang đáp lại theo bản năng.
"Ta nghĩ miễn có thể giữ vững lợi ích của gia tộc Malfoy ở ma pháp giới, thì kết cục Voldemort thế nào cũng đâu quan trọng đúng không?"
"Đúng vậy." Có lẽ vì còn chưa hoàn hồn, nên Lucius nói thật theo bản năng.
"Một khi đã vậy..." Tom cười hài lòng: "Cậu sẽ biết sao phải làm thế." Hắn quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy người nào đó đã lỡ nói thật mà lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Sau khi để Draco mang theo lọ độc dược của mình đi, lòng Snape liền lâm vào trạng thái bất ổn, tuy tự tin với độc dược của mình nhưng anh cũng không chắc chắn được tất cả có đơn giản nhưng những gì đã nghĩ không. Trùng tu lại cơ thể thực ra là nằm trong lĩnh vực của Hắc ma pháp, nhưng phương án bọn họ đưa ra lúc này lại không giống với phương pháp mà Voldemort đã dùng để sống lại, nó nguy hiểm hơn nhưng kết quả lại rất tốt.
Chỉ cần đổ lọ độc dược vàng kim kia vào bồn nước vào ngày trăng rằm, rồi đem người tẩm vào bên trong, độc dược có thể thông qua việc phân biệt linh hồn và dấu vết linh hồn để trùng tu thân thể, nhưng điều kiện tiên quyết là cần một linh hồn chưa từng có nhân quả vì không rảnh để thanh lọc, mà trở trêu thay...đặc tính linh hồn Tom Riddle thế mà lại thật sự phù hợp với những yêu cầu của loại độc dược này.
A~, Snape lắc lắc đầu, quyết định không thèm nghĩ đến loại độc dược thực ra là biến đổi từ độc được an thai mà thành này nữa.
Sau khi vứt cái suy nghĩ kia ra khỏi đầu, Snape nhìn lọ độc dược đủ màu trên bàn mà lắc đầu, để đem nước trái cây chế tác được thành như vầy cũng cần có một trình độ không tầm thường đúng không? May mà cặp sinh đôi nhà Weasley đã giúp không ít việc.
Lúc này, Tom Riddle đang do dự đứng cạnh bồn nước, tất nhiên hắn biết đối phương không cần phải lừa mình, nếu linh hồn mình biến mất thì linh hồn Harry cũng sẽ bị thương tổn phần nào, đối với Snape mà nói thì đây là một chuyện mất nhiều hơn được, nhưng mà.....
Hắn vươn tay ra, cảm giác được mình đang sống...
Dù sao chăng nữa thì đây cũng là một cuộc mạo hiểm......
Nhưng hắn phải thử một chút.
Quả nhiên ngốc trong thân thể của Gryffindor lâu ngày thì mình cũng có một chút tính cách của Gryffindor.
Cuối cùng hắn nắm chặt tay còn lại, rồi vẫy đũa phép huỷ đi quần áo trên người, bước vào bồn tắm và nhắm mắt lại.
Kết thúc, hoặc hồi sinh.
[Dưới lòng Luân Đôn]
Tâm trạng Grindelwald cực kỳ tốt, tốt đến quá đáng.
Dumbledore nhìn đối phương vừa thí nghiệm vừa vui vẻ khua chân múa tay. [là một lão già hơn một trăm tuổi thì có vẻ hơi buồn cười.]
"Gellert." Dumbledore nói: "Cậu thật sự hiểu rõ rồi chứ?"
"Albus, đừng nói tới bây giờ rồi mà cậu vẫn muốn ngăn cản tôi chứ." Grindelwald nhìn Dumbledore.
"Tôi thấy ngăn cản cậu chẳng hiệu quả đâu." Dumbledore trả lời: "Tôi thấy so với tôi thì cậu giống kẻ điên hơn đấy."
"Chúng ta đều có những thứ quan trọng với mình, đối với cậu thì có thể là thế giới này, còn tôi thì là cậu...thế sao lại nói tôi điên rồi."
"......"
"Albus, chúng ta không còn trẻ nữa, tôi biết mình đang làm gì cũng rõ mình đã chọn gì, dù sao tôi luôn có chút điên cuồng, điên thêm một lần nữa thì cũng chả có gì ghê gớm."
"Được rồi, tùy cậu đấy." Dumbledore thấy hoa văn đối phương vẽ trên mặt đất cuối cùng cũng lộ ra, đầu gối của cụ bắt đầu đau đớn, bất quá điều này cũng chứng minh pháp thuật vừa rồi của Grindelwald có hiệu quả.
Cụ nhắm hai mắt lại, bắt đầu ngâm xướng.
Tiếng đọc thần chú vang vọng quanh quẩn trong lòng đất, tựa như tiếng kêu của phượng hoàng.
Ngọn lửa cuối cùng trước lúc suy tàn.
Giây phút cuối cùng đẹp nhất và độc nhất vô nhị!
Bình luận truyện