Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 40



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thủy Tích

Từ Phòng giáo vụ đi ra, LÝ Tân Long giao thẻ học sinh mới lãnh được cho Lý Tân Hạo: "Vân Phỉ, cậu đưa Hạo Hạo tới phòng học trước đi, tớ đi Phòng sinh hoạt lãnh đồ dùng hằng ngày cho Hạo Hạo, cũng tiện thể đem hành lý của nhóc tới phòng ngủ luôn. Có chuyện gì thì liên lạc qua điện thoại nhé."

"Được."

Mỗi cấp học trong trường Trung học số 1 đều được bố trí ở một tòa nhà độc lập.

"Hạo Hạo, phòng này là lớp 10-1 nè, chị đợi em ở bên ngoài nhé."

"Chị Vân Phỉ, em đoán là lát nữa sẽ hơi lâu đấy, chị cứ đi làm việc của chị trước đi, khi nào xong em lại gọi điện cho chị cùng anh trai."

"Cũng được, vậy lát nữa gặp lại nha Hạo Hạo."

"Vâng, lát gặp lại."

Lớp học ở Trung học số 1 được bố trí đồng đều, mỗi cấp đều có tám lớp, mỗi một lớp có bốn mươi học sinh.

Lúc Lý Tân Hạo tới báo danh thì tất cả các bạn học đều đã đến rồi. Chủ nhiệm lớp họ Trương, tên Trương Phương, là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, đeo một cặp mắt kính, nhìn có vẻ rất xinh đẹp.

Cô giáo nói một ít vất vả trong sinh hoạt của học sinh trung học cùng với cuộc sống đại học mỹ mãn sau này, nói một cách đơn giản là, những giá trị tốt đẹp nhận được ở đại học sẽ tỷ lệ thuận với công sức đã bỏ ra ở trung học.

Lúc bốn mươi học sinh đều đến đông đủ thì bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi.

Bàn học ở Trung học số 1 vô cùng tiện lợi, mặc dù là bàn dành cho hai người ngồi, nhưng thực ra là do hai cái bàn độc lập ghép lại với nhau, dưới bàn có tủ riêng, cũng có ổ khóa.

Lý Tân Hạo chỉ cao 163cm, trong một đám nam sinh, thì học sinh lớp mười mà mới cao 163cm đã bị xem là thấp rồi. Nói theo cách thông thường thì từ lớp mười đến lớp mười hai là giai đoạn mà nam sinh phát triển chiều cao nhiều nhất.

Tuy nhiên, nữ sinh khoảng 155cm lại rất phổ biến.

Chỗ ngồi chia thành bốn dãy, mỗi dãy có năm bàn, Lý Tân Hạo ngồi ở bàn thứ hai gần cửa ra vào. Bạn cùng bàn cũng cao cỡ cậu, trái lại còn là một nam sinh rất hướng ngoại: "Tớ tên là Diệp Vinh, mười bảy tuổi, ở phòng ngủ 308, là người thành phố Hạ Giang, còn cậu?"

Nam sinh trong thành phố đi học khá trễ, vả lại cần phải đủ tám tuổi mới có thể vào học lớp một. Có lẽ khi đó, các chính sách dạy học này chưa được áp dụng đến nông thôn cho nên Lý Tân Hạo mới nhặt được một món hời.

"Lý Tân Hạo, mười bốn tuổi, đến từ huyện Cảnh Thành, cũng ở phòng 308. Rất vui được biết cậu." Dưới thành phố Hạ Giang có sáu vùng nội thành, tám huyện, huyện Cảnh Thành là một huyện không tính là nhỏ trong số đó. Mà xã Áo Lí - nơi ở của gia đình Lý Tân Hạo lại là thị trấn nhỏ nhất của huyện Cảnh Thành.

"Woa, hải sản ở Cảnh Thành rất có tiếng. Quốc Khánh năm ngoái, lúc tớ đến đó chơi, giá cả rất là đắt."

"Ừ, hải sản tươi vừa mới bắt lên rất đắt."

Lúc hai người đang tán gẫu thì sách giáo khoa lớp mười đã phát xong.

"Bây giờ chúng ta tan học nhé. Mọi người đi làm chuyện của mình. Ngày mai sẽ bắt đầu vào học chính thức, thời khóa biểu và sách cũng đã phát cho các bạn rồi, chúc các bạn có một cuộc sống trung học vui vẻ ở Trung học số 1."

"Cảm ơn cô."

Lý Tân Hạo và Diệp Vinh cùng nhau đi về phòng ngủ. Lúc đến phòng ngủ thì Lý Tân Long đã bày biện giường cho cậu xong rồi.

Ký túc xá của Trung học số 1 theo phương thức khép kín, tất cả đồ dùng sinh hoạt trong phòng ngủ đều cùng một loại. Chẳng hạn như: thau rửa mặt, ly, đồ dùng trêи giường.

Phòng ngủ hình vuông, mở cửa đi vào, bên phải là bệ rửa mặt, bên trái là phòng tắm, cấu trúc giống như nhà trọ vậy. Lại đi vào bên trong, bên trái là hai cái giường, chia làm tầng trêи tầng dưới. Bên phải là một cái giường, cũng là tầng trêи cùng tầng dưới, nhưng mà còn có sáu cái tủ, trêи mỗi cái tủ đều có mảnh giấy ghi tên của mỗi người.

Bên ngoài phòng ngủ có sân thượng riêng, cung cấp cho học sinh dùng phơi quần áo.

Lúc Lý Tân Hạo và Diệp Vinh đi vào phòng ký túc thì có hai học sinh đã ở trong đó rồi.

"Hello." Một học sinh trong đó nhìn có vẻ rất hoạt bát, cao trêи dưới 170cm, có hơi gầy, nhưng khuôn mặt lại trắng nõn. "Tớ tên là Cát Phu, người khu Hạ Châu, cậu ấy tên là Trần Cố Bình, là bạn từ nhỏ của tớ." Hạ Châu là một trong sáu khu nội thành của Hạ Giang.

Trần Cố Bình là một nam sinh có làn da ngăm đen, cao khoảng 176cm, thái độ có vẻ hơi lạnh lùng cùng cao ngạo. Tuy nhiên, vì Cát Phu giới thiệu tới mình cho nên hắn cũng gật đầu tượng trưng với Lý Tân Hạo và Diệp Vinh.

"Tớ tên là Diệp Vinh, người Hạ Đông."

"Tớ tên Lý Tân Hạo, người huyện Cảnh Thành."

"Lý Tân Hạo?" Trần Cố Bình thì thầm ba chữ này, lại nhìn Lý Tân Hạo thêm mấy lần nữa.

Lý Tân Hạo khẽ nhướng mày: "Có vấn đề gì sao?"

Trần Cố Bình lắc đầu: "Ngưỡng mộ tên tuổi đã lâu."

"Lý Tân Hạo, đây là anh trai của cậu sao?" Cát Phu chỉ Lý Tân Long đang ngồi trêи giường của Lý Tân Hạo, "Đàn anh nói anh ấy học lớp mười hai, tên là Lý Tân Long, là anh trai của cậu."

"Ừm, anh tớ tới trải giường giúp tớ."

Một lát sau, hai học sinh còn lại cũng đã tới. Một người là con khỉ lưu manh, vừa đi vào đã rêu rao ồn ào: "Các anh em, tớ tên Trần Lâm, mẹ tớ họ Trần, ba tớ họ Lâm." Người này theo họ mẹ.

Cao 178cm, gầy như con khỉ, đeo mắt kiếng, nhìn rất thô bỉ.

"Tớ tên Ngô Tân Duy." Soái ca đó nha, Ngô Tân Duy này là một soái ca hàng thật giá thật. Khuôn mặt có tính lập thể của người phương Tây, mặc một cái quần tây màu đậm, cùng áo sơ mi tay ngắn màu trắng. Khí chất thiên về thành thục trưởng thành, có thể dễ nhận ra là con nhà có tiền.

Nhưng chỉ cao 172cm thôi.

Đời trước, Lý Tân Hạo học cấp ba ở huyện Cảnh Thành, cho nên bạn trung học đời này của Lý Tân Hạo đều là người mới, vì lẽ đó mà cậu rất mong đợi.

"Lát nữa, chúng ta cùng đi ăn cơm ha? Tớ đã hỏi thăm trước rồi, trong con phố đồ ăn ngon ở cổng phía Bắc trường chúng ta có một nhà bán lẩu cay Malatang (*) siêu ngon luôn, cùng đi nha?" Cát Phu hưng phấn hỏi.

Đương nhiên là Trần Cố Bình không có ý kiến, tính cách của Diệp Vinh cùng Trần Lâm khá là hiền hòa, Ngô Tân Duy bày tỏ OK, mọi người đồng loạt nhìn về phía Lý Tân Hạo.

"Tớ... Anh, không thì anh nói lại với anh Đông Lỗi, em đi ăn cùng bạn học nha."

"Được."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc - Chương 40

(*) Malatang: có nghĩa là cay – tê – nóng để diễn tả những vị chính của món lẩu xiên đường phố này. Có rất nhiều loại thực phẩm để lựa chọn và được xiên thành từng loại riêng như thịt, các loại rau, hải sản, đậu phụ... Tất cả sẽ được nhúng trong nồi nước lẩu cay nóng thơm lừng mùi gia vị rất đặc trưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện