Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 5



Edit: Thủy Tích

Ngày hôm sau.

Chữa cháy cả một buổi tối, ruộng đất đã bị đốt cháy trụi lủi, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn. Bị ngọn lửa thiêu cháy còn có một ít hoa màu không đáng giá tiền. Tất cả mọi người là cùng là người trong một thôn, cho nên cũng không muốn Lý gia bồi thường gì cả, nhưng cha Lý tự cảm thấy băn khoăn liền đem trứng gà trứng vịt tặng cho mọi người.

Về nguyên nhân cháy lần này, cha Lý đi gặp trưởng thôn, hy vọng có thể sớm điều tra ra được rốt cuộc là người nào phóng hỏa mà ác độc như vậy. Nhưng niên đại này chưa có camera, làm sao có thể điều tra ra được cái gì, chỉ có thể lời ra tiếng vào, nghi này nghi nọ, việc này cũng liền như vậy mà qua đi.

Điều khiến Lý gia vui mừng chính là Lý Tân Hạo có thể nói được, nhưng vui thì vui cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Không có gia cầm, bọn họ làm sao mà sống tiếp được đây?

"Trưởng thôn nói e rằng không thể điều tra ra người nào phóng hỏa được." Lúc ăn cơm chiều, cha Lý mở miệng.

"Ông trời thật không có mắt, lại có người dám làm ra loại chuyện ác nhân thất đức này." Mẹ Lý không có biện pháp giải quyết, chỉ có thể oán trách ông trời.

Lý Tân Hạo ngồi bên cạnh nghe vậy, trợn trắng mắt, ông trời nếu thật sự có đôi mắt tinh tường còn sẽ không kêu Thần sét ra đánh chết cậu sao. Nhưng mà cũng phải cảm ơn ông trời, có lẽ ông trời thật sự có mắt cho nên mới cho cậu quay trở về.

"Thôi thôi, nhờ bị dọa như vậy Tiểu Hạo nhà chúng ta mới có thể nói được." Cuối cùng cũng có được chút an ủi.

"Ba, học phí học kỳ sau của con phải làm sao bây giờ? Không có gà vịt, cũng không thể đẻ ra trứng, học phí mới là vấn đề lớn." Lý Tiểu Linh nhắc nhở.

"Còn có con nữa, học kỳ này sắp kết thúc rồi mà học phí còn chưa đóng, cô giáo đã thúc giục rất nhiều lần." Lý Tiểu Tiểu mở miệng.

Vốn dĩ đám gà vịt lần này bị đốt đã tới lúc có thể đem đi bán rồi, Lý cha tính sau khi bán có thể nộp học phí cho bọn nhỏ, ai dè đâu, sau một trận lửa cháy chỉ còn lại một đống thịt bị nướng đen thui.

"Tiểu Hạo cũng đã bốn tuổi, nửa năm sau cũng đã có thể đi học dự thính rồi." Mẹ Lý lầm bầm thêm một câu.

"Con cũng phải nộp học phí." Lý Tân Long buồn bã nhắc nhở.

Cha Lý than một tiếng, trách nhiệm thật nặng đè ép ông đến sắp không thở nổi, "Tiểu Hạo còn nhỏ, hơn nữa chỉ mới mở miệng nói chuyện, có thể học trễ một chút."

"Vậy còn học phí của Tiểu Linh, Tiểu Tiểu, Tân Long làm sao bây giờ? Học kỳ này còn chưa đóng, học kỳ sau lại sắp tới nữa rồi." Sắc mặt mẹ Lý rất khó coi.

Nhưng mà này đó đều không phải vấn đề, vấn đề quan trọng nhất chính là mấy ngày nay cha Lý ho khan vô cùng nghiêm trọng. Cùng ngủ trong một phòng, mỗi ngày đều nghe thấy tiếng ho khan của cha Lý, Lý Tân Hạo cùng Lý Tân Long đều cảm thấy phổi rất có thể cũng bị khụ ra ngoài luôn.

Thật sự chịu không nổi nữa, cha Lý mới đi Sở y tế ở trấn trêи khám bệnh. Bác sĩ nói đây là do viêm khí quản gì đó, nguyên nhân chắc là lần trước cháy lớn, hít vào khói bụi cho nên phổi bị thương tổn.

Ở lúc ấy, viêm khí quản không phải bệnh nghiêm trọng cho nên Lý gia cũng không quá quan tâm tới.

Tháng bảy, Lý Tân Hạo biết dịch cúm gia cầm tới. Trong thôn có người ho khan phát sốt, hơn nữa sau khi đi bệnh viện kiểm tra qua, vẫn không có chuyển biến tốt đẹp hơn, thậm chí số lượng người mắc phải càng ngày càng nhiều hơn.

Lý Tân Hạo bắt đầu lo lắng, cậu không biết đám gia cầm bị cậu đốt chết đó có phải là nguyên nhân khiến Lý Linh Linh bị cảm nhiễm năm đó không, nhưng ở tuổi này, cậu thật sự không còn cách nào khác.

Trong thôn, số người có vấn đề càng ngày càng nhiều, rốt cuộc cũng khiến chính phủ chú ý đến, bên trêи ra lệnh, phàm là trong thôn có gia cầm đều phải thiêu rụi toàn bộ.

Tháng này, cả thôn bị cách ly, toàn bộ người bị cảm nhiễm cũng đã bị mang đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện