Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc
Chương 87
Edit: Thủy Tích
Lý Tân Hạo hơi kinh ngạc, chỉ là đi tới hiệu thuốc trêи huyện mua thuốc dạ dày thôi mà tại sao có nhiều người ở trêи xe đến vậy? Hàn Đông Lỗi lái xe, Sơ Lam Phong ngồi ghế lái phụ, Lý Tân Hạo ngồi trêи đùi y. Hàng ghế phía sau là Lý Tân Long, Hàn Vân Phỉ, Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu. May mà phía sau có ba cô gái, mà không gian trong xe cũng rộng rãi cho nên không hề thấy chật chội.
Nhưng hai người ngồi phía trước chật chội lắm có được không?
Nhà Lý Tân Hạo là ở nông thôn, nên cho dù là trung tâm huyện thành thì cũng không có cảnh sát giao thông kiểm tra. Cả đường đi rất suôn sẻ, duy chỉ sợ bánh xe sẽ bỗng dưng bị chèn ép mà nổ thôi.
Thuốc dạ dày rất dễ mua, chỉ là loại giúp tiêu hóa. Sau khi mua thuốc dạ dày xong thì chưa tới sáu giờ, thấy thời gian còn sớm Hàn Vân Phỉ nói: "Đến bãi biển Từ Hải chơi đi mọi người?"
Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu dù mới vừa đi nhưng cũng rất có hứng thú.
"Không mang đồ bơi theo." Lý Linh Linh ảo não.
"Không sao, qua bên đó rồi mua luôn." Sơ Lam Phong mở miệng, với tư cách là người có vai vế lớn nhất cho nên y đã quyết định thì những người khác sẽ không phản đối.
Từ trung tâm huyện thành tới bãi biển Từ Hải lại phải chạy thêm nửa tiếng nữa.
Vào giờ này ở bãi biển Từ Hải có rất nhiều người, nhất là phái nữ, bởi vì mặt trời đã lặn, không sợ bị đen da cho nên mặc đủ loại đồ bơi đi dạo trêи bãi biển, vả lại nhiệt độ cũng vừa vặn.
"Tôi mời khách, mọi người thích cái gì thì chỉ cần lấy là được." Lúc đi vào trong tiệm bán đồ bơi, Sơ Lam Phong lên tiếng trước. Y là một người cẩn thận, rất quan tâm đến người khác, lời nói này là vì Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu.
Mọi người cũng không khách sáo, ba chị em gái đi chọn đồ bơi mình thích, còn mấy người nam thì không cần đổi.
Mua đồ bơi xong, ba chị em gái lập tức đi thay. Phải nói rằng, ba người đẹp đều có vóc dáng rất đẹp. Phải nói rằng, nhóm bảy người này rất thu hút ánh mắt người khác. Càng phải nói là với xác suất quay đầu lại của những người đi ngang qua thì sáu người khác đều tự nhiên được ghép thành đôi, duy chỉ trừ Lý Tân Hạo ra.
Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu một trái một phải kéo Lý Tân Hạo vào trong nước. Hàn Vân Phỉ và Lý Tân Long tự mình chơi đùa, thường thường là Lý Tân Long sẽ chụp hình cho Hàn Vân Phỉ.
Hàn Đông Lỗi đi cùng với Sơ Lam Phong, bỗng nhiên có hứng thú, cũng bắt đầu chụp hình rồi. Nhân vật chính trong hình là Lý Tân Hạo, nhưng Hàn Đông Lỗi chụp rất không được tự nhiên. Còn Sơ Lam Phong thì chẳng có động tác gì cả, y chỉ nhìn Lý Tân Hạo thôi.
"Hạo Hạo." Lý Linh Linh suy nghĩ một lúc, quyết định kể lại chuyện hồi xế chiều cho em trai nghe. Ở trong lòng Lý Linh Linh thì đứa em trai này là khác biệt, vị trí quan trọng hơn bất kỳ người nào trong nhà. "Hôm nay, lúc đến nhà bà nội, ba và bà nội có cãi nhau."
"Có chuyện gì vậy?" Hóa ra chị vẫn luôn kéo cậu là vì muốn kể cho cậu nghe chuyện này.
"Không phải là do bà cụ đó sao, chừng nửa bước nữa là tiến vào quan tài rồi mà còn không an phận như vậy." Lý Tiểu Tiểu vừa nhớ lại là đã thấy bực bội rồi.
"Rốt cuộc là có chuyện xảy ra vậy chị?" Lý Tân Hạo nhíu mày lại, mỗi lần nhắc tới bà cụ luôn khiến cậu không yên lòng.
"Hôm nay bà cụ tìm ba là vì muốn bảo ba ly dị mẹ, sau đó bà cụ sẽ tìm đối tượng khác cho ba." Lý Linh Linh kể lại chuyện mà bọn họ đã nghe được cho Lý Tân Hạo nghe, "Do tức quá cho nên Chị đã nói là sau này bà cụ có chết thì năm chị em chúng ta cũng sẽ không đi đưa tiễn."
Lý Tân Hạo nheo mắt lại, vẫn luôn không mở miệng. Ở đời trước, chuyện này cũng từng xảy ra, chỉ là cậu đã quên mất mà thôi.
Đời trước, lúc mẹ cậu bị bệnh phải nằm viện, bà cụ không chỉ không chịu cho mượn tiền chữa bệnh, mà còn khuyên ba bỏ mẹ đi. Thậm chí còn nói vung tiền vào đó là lãng phí.
Nhưng vì đã trải qua lâu quá rồi cho nên Lý Tân Hạo cũng quên mất những chuyện này rồi. Đời trước là chê mẹ cậu không khỏe mạnh, mà đời này lại là vì cái gì?
"Dù sao chúng ta cũng là con cháu, nếu như nói như vậy trước mặt ba sẽ làm ba đau lòng, khó chịu." Lý Tân Hạo giải thích cho hai chị gái nghe.
"Nhưng mà chị không thể kiềm chế được, bà ấy dựa vào cái gì mà ức hϊế͙p͙ mẹ mình như vậy chứ?" Tính cách của Lý Linh Linh có hơi nóng nảy.
"Nhưng làm ba đau lòng cũng không tốt." Cha Lý là người tốt, đời trước đã vất vả như vậy, nghèo khó như vậy cũng không vứt bỏ mẹ Lý thì ở đời này, cho dù bà cụ có gây xích mích kiểu nào cũng là vô ích thôi. "Muốn chọc ngoáy bà cụ thì không thể để cho ba biết. Bà cụ khiến ba đau lòng như vậy thì một ngày nào đó ba sẽ thất vọng thôi, nhưng nói đến cùng bà ấy vẫn là mẹ của ba. Trêи đời này, không có con cái sẽ hận cha mẹ mình."
"Chẳng trách sao mà lúc tối ba không muốn ăn cơm." Lý Tiểu Tiểu than thở.
"Không sao đâu chị. Trừ mẹ ra thì bà cụ đều quan tâm đến mấy nhà kia, em muốn nhìn thử xem sau này mấy nhà mà bà ấy quan tâm sẽ đối xử tốt với bà ấy cỡ nào. Nhà cô cả chẳng có ai có tương lai, nhà chú hai thì đều là con gái, cháu gái thì phải gả ra ngoài, bà cụ còn muốn dựa vào cháu rể tới nuôi sao?"
Ở đời trước, người xúi giục bà nội Lý còn có thím hai nữa. Sau khi chú hai chết, thím hai và cả nhà cô cả xúi giục bà nội Lý, mong muốn ba mẹ cậu ly dị, để thím hai hợp thành một đôi với cha Lý. Vừa nghĩ tới đây, Lý Tân Hạo đã thấy buồn cười rồi.
Cậu cũng không thể bỏ qua người thím hai này được.
Lý Tân Hạo rơi vào trầm tư, có lẽ cậu nên lập một kế hoạch hoàn chỉnh để đáp lại những người đó cho đàng hoàng mới được.
Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu thấy dáng vẻ lặng im suy nghĩ của em trai mình cũng không biết cậu đang nghĩ gì.
"Hạo Hạo." Lý Tân Long ở bên cạnh gọi bọn họ, "Mọi người mau tới đây, chúng ta chụp chung tấm hình đi."
"Chị cả, chị ba, mau tới đây." Hàn Vân Phỉ cũng hô lên theo.
"Em không đi đâu, mấy anh chị chụp đi." Lý Tân Hạo không thích chụp hình lắm, trông rất ngốc. "Chị, cứ xem như hai chị chưa từng nói chuyện này với em nha, đừng cho ba mẹ biết."
"Ừ."
"Biết rồi."
Biển khơi bao la luôn giúp cho người ta quên đi hết phiền não, chẳng hạn như lúc này.
Sơ Lam Phong đi tới bên cạnh Lý Tân Hạo, duỗi tay xoa xoa mái tóc bị gió biển thổi tán loạn của cậu. Thiếu niên mười bốn tuổi, tóc đen hơn người bình thường, da cũng mịn màng hơn người bình thường, cậu luôn luôn có được hết thảy những thứ tốt đẹp trong cuộc đời này.
Lý Tân Hạo dắt lấy cánh tay Sơ Lam Phong. Người này, luôn có thể khiến cậu muốn gần gũi với y. Trong lòng Lý Tân Hạo thì ba chị gái cùng một anh trai trong nhà đều chỉ là đứa trẻ, đều cần cậu quan tâm chăm sóc.
Duy chỉ có Sơ Lam Phong, khi đứng trước mặt y, lý Tân Hạo không sinh ra được chút ý muốn chăm sóc nào. Lúc nào cũng cảm thấy người này mạnh mẽ hơn mình, chín chắn hơn mình, cho nên, có thể làm mình yên tâm.
Cách đó không xa có một thanh niên đang ngồi. Thanh niên này hình như là một họa sĩ, hắn đang vẽ tranh, tranh hắn đang vẽ là cảnh tượng mấy người Lý Tân Hạo đang chơi đùa trêи bờ cát.
Đời người sẽ luôn có nhiều sự trùng hợp như vậy, mà người thanh niên này tên là Lâm Tiểu Mặc.
Tuy nhiên, Lý Tân Hạo không có phát hiện ra.
Chín giờ, mọi người kết thúc buổi đi chơi, chuẩn bị về nhà. Nhưng cả người đều là mùi mặn của nước biển cho nên cảm thấy rất khó chịu, thế là lại đi thuê nhà nghỉ để tắm rửa.
Lúc về đến nhà đã mười một giờ rồi.
Hàn Đông Lỗi đi ở cuối cùng, nhìn Sơ Lam Phong và Lý Tân Hạo đang sóng vai nhau, nhìn Sơ Lam Phong nắm lấy tay Lý Tân Hạo, nhìn Lý Tân Hạo dành cho Sơ Lam Phong sự gần gũi chưa bao giờ cho người khác, cộng thêm tiếng rêи rỉ truyền ra từ phòng Lý Tân Hạo lúc trưa, thì một ý tưởng không tưởng tượng nổi lập tức nảy ra
Chú và Hạo Hạo là người yêu sao?
Hàn Đông Lỗi rất muốn nói với bản thân là không thể nào, Hạo Hạo mới mười bốn tuổi, chú cũng không phải là đồng tính.
Nhưng từng chuyện từng chuyện xảy ra vào hôm nay lại khiến Hàn Đông Lỗi không thể không nghĩ như vậy.
Đi vào phòng, Lý Tân Hạo đóng cửa cũng đồng thời ngăn chặn lại tầm mắt của Hàn Đông Lỗi. "Cứ cảm thấy ánh mắt của Hàn Đông Lỗi rất kỳ lạ, có phải anh ta đã nhìn ra được gì rồi không?" Lý Tân Hạo lại đi vào phòng tắm xối nước một lần nữa, trong nhà nghỉ cũng không thoải mái lắm.
"Sợ à?" Sơ Lam Phong không có chối. Y làm hết thảy những chuyện này chỉ là để cố ý lộ ra chút sơ hở, giúp Hàn Đông Lỗi nhìn ra sớm một chút mà thôi.
Không hề vạch trần, mà là để Hàn Đông Lỗi tự mình phát hiện ra, khiến Hàn Đông Lỗi khó chịu nhiều hơn.
Đông Lỗi có ý tưởng với Hạo Hạo, chỉ là bây giờ Đông Lỗi còn chưa phát hiện ra thôi. Mà Sơ Lam Phong nhìn thì dịu dàng, lịch sự nhưng thật sự là rất bá đạo, tính chiếm hữu rất cao, làm sao mà y có thể để cho Hàn Đông Lỗi vẫn luôn nảy sinh ý tưởng với Hạo Hạo được.
Lý Tân Hạo tắm xong đi ra, nheo mắt lại quan sát Sơ Lam Phong: "Cứ luôn cảm thấy trong bụng anh chẳng tốt lành gì."
Sơ Lam Phong cười không nói gì cả, tốt bụng gì đó là đối với mỗi người sẽ khác nhau.
Giữa trưa ngày hôm sau, cả nhà Lý Tiểu Linh đã về. Phó Minh lái một chiếc Santana, còn có Phó Diên Lâm mới sáu tuổi.
"Bà ngoại." Xe chỉ mới dừng lại, Phó Diên Lâm đã tự mình đẩy cửa xe ra, chạy vào trong rồi. Con nít luôn sẽ vô cùng nhiệt tình với người mà mình thích. Phó Diên Lâm thích bà ngoại hơn bà nội, mặc dù vẫn luôn ở cùng bà nội nhưng bà nội lại chê mẹ nhóc. Đứa nhỏ mới sáu tuổi không hiểu chê là có ý gì, nhưng đứa nhỏ có tình cảm với mẹ là trời sinh, thái độ của bà nội dành cho mẹ không tốt, trong lòng Phó Diên Lâm cũng tự có suy nghĩ của mình.
"Diên Lâm về rồi đó hả." Đây là đứa cháu đầu tiên của mẹ Lý, cho nên dù là cháu ngoại thì đó cũng là cháu bà. Tới tuổi này mà được ôm cháu thì khỏi phải nói là hạnh phúc tới cỡ nào.
"Mẹ."
"Mẹ."
Phó Minh cũng gọi theo. Phó Minh hai mươi ba tuổi, mặc áo sơ mi và quần tây, khí chất tài giỏi và chín chắn thật sự rất khiến người khác thích. Nhìn lại lý Tiểu Linh, vì mấy năm nay đều chỉ có một mình chăm lo cho đứa nhỏ, sống cùng mẹ của Phó Minh cũng không được thoải mái lắm cho nên vóc dáng cũng không còn thon thả như trước kia, mà có hơi mập mạp, ăn mặc cũng mất đi vẻ trẻ trung xinh đẹp của tuổi này mà là nghiêng về phong cách phụ nữ trưởng thành.
Lý Tân Hạo từ phòng khách đi ra, nhìn chị hai của mình còn chưa kịp nhìn ngắm thế giới này phồn hoa này thì đã vì tình yêu mà kết hôn sinh con rồi, không, còn chưa kết hôn nữa.
"Hạo Hạo cũng về rồi à." Người trong nhà đều yêu thương đứa em trai này nhất, dù có là Lý Tiểu Linh đã kết hôn cũng vậy, cô vội vàng bước về phía trước ôm lấy Lý Tân Hạo, "Tới Hạ Giang học mà cũng không tới nhà chị, nhóc đã quên chị luôn rồi phải không hả?" Lý Tiểu Linh nhéo mặt cậu.
Lý Tân Hạo cười hớn hở nhìn cô: "Chị dưới có con trai, trêи có cha mẹ chồng, chẳng phải em sợ gây phiền toái cho chị sao? Chờ chị có nhà riêng rồi thì em sẽ ba ngày tới ở một thời gian ngắn, năm ngày tới ở một thời gian dài."
"Nhóc tưởng nhóc là Càn Long tới Giang Nam gặp Hạ Vũ Hà (*) sao?" Lý Linh Linh mỉa mai em trai mình.
(*) Nhân vật trong phim Hoàn Châu Cách Cách.
Lý Tân Hạo xem thường, rồi nhìn về phía Phó Minh: "Anh rể, khi nào anh và chị hai mua nhà vậy?"
Phó Minh hơi lúng túng, mỗi lần về nhà đụng phải cậu em vợ này là hắn đều không thể chống đỡ nổi: "Giá phòng bây giờ không rẻ, một căn khoảng trăm mét vuông cũng phải hơn sáu trăm ngàn rồi."
Nhưng mà Phó Minh không biết, đến năm 2008 thì giá phòng sáu ngàn một mét vuông đã có thể tăng tới mười lăm ngàn sáu rồi."
Lý Tân Hạo hơi kinh ngạc, chỉ là đi tới hiệu thuốc trêи huyện mua thuốc dạ dày thôi mà tại sao có nhiều người ở trêи xe đến vậy? Hàn Đông Lỗi lái xe, Sơ Lam Phong ngồi ghế lái phụ, Lý Tân Hạo ngồi trêи đùi y. Hàng ghế phía sau là Lý Tân Long, Hàn Vân Phỉ, Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu. May mà phía sau có ba cô gái, mà không gian trong xe cũng rộng rãi cho nên không hề thấy chật chội.
Nhưng hai người ngồi phía trước chật chội lắm có được không?
Nhà Lý Tân Hạo là ở nông thôn, nên cho dù là trung tâm huyện thành thì cũng không có cảnh sát giao thông kiểm tra. Cả đường đi rất suôn sẻ, duy chỉ sợ bánh xe sẽ bỗng dưng bị chèn ép mà nổ thôi.
Thuốc dạ dày rất dễ mua, chỉ là loại giúp tiêu hóa. Sau khi mua thuốc dạ dày xong thì chưa tới sáu giờ, thấy thời gian còn sớm Hàn Vân Phỉ nói: "Đến bãi biển Từ Hải chơi đi mọi người?"
Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu dù mới vừa đi nhưng cũng rất có hứng thú.
"Không mang đồ bơi theo." Lý Linh Linh ảo não.
"Không sao, qua bên đó rồi mua luôn." Sơ Lam Phong mở miệng, với tư cách là người có vai vế lớn nhất cho nên y đã quyết định thì những người khác sẽ không phản đối.
Từ trung tâm huyện thành tới bãi biển Từ Hải lại phải chạy thêm nửa tiếng nữa.
Vào giờ này ở bãi biển Từ Hải có rất nhiều người, nhất là phái nữ, bởi vì mặt trời đã lặn, không sợ bị đen da cho nên mặc đủ loại đồ bơi đi dạo trêи bãi biển, vả lại nhiệt độ cũng vừa vặn.
"Tôi mời khách, mọi người thích cái gì thì chỉ cần lấy là được." Lúc đi vào trong tiệm bán đồ bơi, Sơ Lam Phong lên tiếng trước. Y là một người cẩn thận, rất quan tâm đến người khác, lời nói này là vì Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu.
Mọi người cũng không khách sáo, ba chị em gái đi chọn đồ bơi mình thích, còn mấy người nam thì không cần đổi.
Mua đồ bơi xong, ba chị em gái lập tức đi thay. Phải nói rằng, ba người đẹp đều có vóc dáng rất đẹp. Phải nói rằng, nhóm bảy người này rất thu hút ánh mắt người khác. Càng phải nói là với xác suất quay đầu lại của những người đi ngang qua thì sáu người khác đều tự nhiên được ghép thành đôi, duy chỉ trừ Lý Tân Hạo ra.
Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu một trái một phải kéo Lý Tân Hạo vào trong nước. Hàn Vân Phỉ và Lý Tân Long tự mình chơi đùa, thường thường là Lý Tân Long sẽ chụp hình cho Hàn Vân Phỉ.
Hàn Đông Lỗi đi cùng với Sơ Lam Phong, bỗng nhiên có hứng thú, cũng bắt đầu chụp hình rồi. Nhân vật chính trong hình là Lý Tân Hạo, nhưng Hàn Đông Lỗi chụp rất không được tự nhiên. Còn Sơ Lam Phong thì chẳng có động tác gì cả, y chỉ nhìn Lý Tân Hạo thôi.
"Hạo Hạo." Lý Linh Linh suy nghĩ một lúc, quyết định kể lại chuyện hồi xế chiều cho em trai nghe. Ở trong lòng Lý Linh Linh thì đứa em trai này là khác biệt, vị trí quan trọng hơn bất kỳ người nào trong nhà. "Hôm nay, lúc đến nhà bà nội, ba và bà nội có cãi nhau."
"Có chuyện gì vậy?" Hóa ra chị vẫn luôn kéo cậu là vì muốn kể cho cậu nghe chuyện này.
"Không phải là do bà cụ đó sao, chừng nửa bước nữa là tiến vào quan tài rồi mà còn không an phận như vậy." Lý Tiểu Tiểu vừa nhớ lại là đã thấy bực bội rồi.
"Rốt cuộc là có chuyện xảy ra vậy chị?" Lý Tân Hạo nhíu mày lại, mỗi lần nhắc tới bà cụ luôn khiến cậu không yên lòng.
"Hôm nay bà cụ tìm ba là vì muốn bảo ba ly dị mẹ, sau đó bà cụ sẽ tìm đối tượng khác cho ba." Lý Linh Linh kể lại chuyện mà bọn họ đã nghe được cho Lý Tân Hạo nghe, "Do tức quá cho nên Chị đã nói là sau này bà cụ có chết thì năm chị em chúng ta cũng sẽ không đi đưa tiễn."
Lý Tân Hạo nheo mắt lại, vẫn luôn không mở miệng. Ở đời trước, chuyện này cũng từng xảy ra, chỉ là cậu đã quên mất mà thôi.
Đời trước, lúc mẹ cậu bị bệnh phải nằm viện, bà cụ không chỉ không chịu cho mượn tiền chữa bệnh, mà còn khuyên ba bỏ mẹ đi. Thậm chí còn nói vung tiền vào đó là lãng phí.
Nhưng vì đã trải qua lâu quá rồi cho nên Lý Tân Hạo cũng quên mất những chuyện này rồi. Đời trước là chê mẹ cậu không khỏe mạnh, mà đời này lại là vì cái gì?
"Dù sao chúng ta cũng là con cháu, nếu như nói như vậy trước mặt ba sẽ làm ba đau lòng, khó chịu." Lý Tân Hạo giải thích cho hai chị gái nghe.
"Nhưng mà chị không thể kiềm chế được, bà ấy dựa vào cái gì mà ức hϊế͙p͙ mẹ mình như vậy chứ?" Tính cách của Lý Linh Linh có hơi nóng nảy.
"Nhưng làm ba đau lòng cũng không tốt." Cha Lý là người tốt, đời trước đã vất vả như vậy, nghèo khó như vậy cũng không vứt bỏ mẹ Lý thì ở đời này, cho dù bà cụ có gây xích mích kiểu nào cũng là vô ích thôi. "Muốn chọc ngoáy bà cụ thì không thể để cho ba biết. Bà cụ khiến ba đau lòng như vậy thì một ngày nào đó ba sẽ thất vọng thôi, nhưng nói đến cùng bà ấy vẫn là mẹ của ba. Trêи đời này, không có con cái sẽ hận cha mẹ mình."
"Chẳng trách sao mà lúc tối ba không muốn ăn cơm." Lý Tiểu Tiểu than thở.
"Không sao đâu chị. Trừ mẹ ra thì bà cụ đều quan tâm đến mấy nhà kia, em muốn nhìn thử xem sau này mấy nhà mà bà ấy quan tâm sẽ đối xử tốt với bà ấy cỡ nào. Nhà cô cả chẳng có ai có tương lai, nhà chú hai thì đều là con gái, cháu gái thì phải gả ra ngoài, bà cụ còn muốn dựa vào cháu rể tới nuôi sao?"
Ở đời trước, người xúi giục bà nội Lý còn có thím hai nữa. Sau khi chú hai chết, thím hai và cả nhà cô cả xúi giục bà nội Lý, mong muốn ba mẹ cậu ly dị, để thím hai hợp thành một đôi với cha Lý. Vừa nghĩ tới đây, Lý Tân Hạo đã thấy buồn cười rồi.
Cậu cũng không thể bỏ qua người thím hai này được.
Lý Tân Hạo rơi vào trầm tư, có lẽ cậu nên lập một kế hoạch hoàn chỉnh để đáp lại những người đó cho đàng hoàng mới được.
Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu thấy dáng vẻ lặng im suy nghĩ của em trai mình cũng không biết cậu đang nghĩ gì.
"Hạo Hạo." Lý Tân Long ở bên cạnh gọi bọn họ, "Mọi người mau tới đây, chúng ta chụp chung tấm hình đi."
"Chị cả, chị ba, mau tới đây." Hàn Vân Phỉ cũng hô lên theo.
"Em không đi đâu, mấy anh chị chụp đi." Lý Tân Hạo không thích chụp hình lắm, trông rất ngốc. "Chị, cứ xem như hai chị chưa từng nói chuyện này với em nha, đừng cho ba mẹ biết."
"Ừ."
"Biết rồi."
Biển khơi bao la luôn giúp cho người ta quên đi hết phiền não, chẳng hạn như lúc này.
Sơ Lam Phong đi tới bên cạnh Lý Tân Hạo, duỗi tay xoa xoa mái tóc bị gió biển thổi tán loạn của cậu. Thiếu niên mười bốn tuổi, tóc đen hơn người bình thường, da cũng mịn màng hơn người bình thường, cậu luôn luôn có được hết thảy những thứ tốt đẹp trong cuộc đời này.
Lý Tân Hạo dắt lấy cánh tay Sơ Lam Phong. Người này, luôn có thể khiến cậu muốn gần gũi với y. Trong lòng Lý Tân Hạo thì ba chị gái cùng một anh trai trong nhà đều chỉ là đứa trẻ, đều cần cậu quan tâm chăm sóc.
Duy chỉ có Sơ Lam Phong, khi đứng trước mặt y, lý Tân Hạo không sinh ra được chút ý muốn chăm sóc nào. Lúc nào cũng cảm thấy người này mạnh mẽ hơn mình, chín chắn hơn mình, cho nên, có thể làm mình yên tâm.
Cách đó không xa có một thanh niên đang ngồi. Thanh niên này hình như là một họa sĩ, hắn đang vẽ tranh, tranh hắn đang vẽ là cảnh tượng mấy người Lý Tân Hạo đang chơi đùa trêи bờ cát.
Đời người sẽ luôn có nhiều sự trùng hợp như vậy, mà người thanh niên này tên là Lâm Tiểu Mặc.
Tuy nhiên, Lý Tân Hạo không có phát hiện ra.
Chín giờ, mọi người kết thúc buổi đi chơi, chuẩn bị về nhà. Nhưng cả người đều là mùi mặn của nước biển cho nên cảm thấy rất khó chịu, thế là lại đi thuê nhà nghỉ để tắm rửa.
Lúc về đến nhà đã mười một giờ rồi.
Hàn Đông Lỗi đi ở cuối cùng, nhìn Sơ Lam Phong và Lý Tân Hạo đang sóng vai nhau, nhìn Sơ Lam Phong nắm lấy tay Lý Tân Hạo, nhìn Lý Tân Hạo dành cho Sơ Lam Phong sự gần gũi chưa bao giờ cho người khác, cộng thêm tiếng rêи rỉ truyền ra từ phòng Lý Tân Hạo lúc trưa, thì một ý tưởng không tưởng tượng nổi lập tức nảy ra
Chú và Hạo Hạo là người yêu sao?
Hàn Đông Lỗi rất muốn nói với bản thân là không thể nào, Hạo Hạo mới mười bốn tuổi, chú cũng không phải là đồng tính.
Nhưng từng chuyện từng chuyện xảy ra vào hôm nay lại khiến Hàn Đông Lỗi không thể không nghĩ như vậy.
Đi vào phòng, Lý Tân Hạo đóng cửa cũng đồng thời ngăn chặn lại tầm mắt của Hàn Đông Lỗi. "Cứ cảm thấy ánh mắt của Hàn Đông Lỗi rất kỳ lạ, có phải anh ta đã nhìn ra được gì rồi không?" Lý Tân Hạo lại đi vào phòng tắm xối nước một lần nữa, trong nhà nghỉ cũng không thoải mái lắm.
"Sợ à?" Sơ Lam Phong không có chối. Y làm hết thảy những chuyện này chỉ là để cố ý lộ ra chút sơ hở, giúp Hàn Đông Lỗi nhìn ra sớm một chút mà thôi.
Không hề vạch trần, mà là để Hàn Đông Lỗi tự mình phát hiện ra, khiến Hàn Đông Lỗi khó chịu nhiều hơn.
Đông Lỗi có ý tưởng với Hạo Hạo, chỉ là bây giờ Đông Lỗi còn chưa phát hiện ra thôi. Mà Sơ Lam Phong nhìn thì dịu dàng, lịch sự nhưng thật sự là rất bá đạo, tính chiếm hữu rất cao, làm sao mà y có thể để cho Hàn Đông Lỗi vẫn luôn nảy sinh ý tưởng với Hạo Hạo được.
Lý Tân Hạo tắm xong đi ra, nheo mắt lại quan sát Sơ Lam Phong: "Cứ luôn cảm thấy trong bụng anh chẳng tốt lành gì."
Sơ Lam Phong cười không nói gì cả, tốt bụng gì đó là đối với mỗi người sẽ khác nhau.
Giữa trưa ngày hôm sau, cả nhà Lý Tiểu Linh đã về. Phó Minh lái một chiếc Santana, còn có Phó Diên Lâm mới sáu tuổi.
"Bà ngoại." Xe chỉ mới dừng lại, Phó Diên Lâm đã tự mình đẩy cửa xe ra, chạy vào trong rồi. Con nít luôn sẽ vô cùng nhiệt tình với người mà mình thích. Phó Diên Lâm thích bà ngoại hơn bà nội, mặc dù vẫn luôn ở cùng bà nội nhưng bà nội lại chê mẹ nhóc. Đứa nhỏ mới sáu tuổi không hiểu chê là có ý gì, nhưng đứa nhỏ có tình cảm với mẹ là trời sinh, thái độ của bà nội dành cho mẹ không tốt, trong lòng Phó Diên Lâm cũng tự có suy nghĩ của mình.
"Diên Lâm về rồi đó hả." Đây là đứa cháu đầu tiên của mẹ Lý, cho nên dù là cháu ngoại thì đó cũng là cháu bà. Tới tuổi này mà được ôm cháu thì khỏi phải nói là hạnh phúc tới cỡ nào.
"Mẹ."
"Mẹ."
Phó Minh cũng gọi theo. Phó Minh hai mươi ba tuổi, mặc áo sơ mi và quần tây, khí chất tài giỏi và chín chắn thật sự rất khiến người khác thích. Nhìn lại lý Tiểu Linh, vì mấy năm nay đều chỉ có một mình chăm lo cho đứa nhỏ, sống cùng mẹ của Phó Minh cũng không được thoải mái lắm cho nên vóc dáng cũng không còn thon thả như trước kia, mà có hơi mập mạp, ăn mặc cũng mất đi vẻ trẻ trung xinh đẹp của tuổi này mà là nghiêng về phong cách phụ nữ trưởng thành.
Lý Tân Hạo từ phòng khách đi ra, nhìn chị hai của mình còn chưa kịp nhìn ngắm thế giới này phồn hoa này thì đã vì tình yêu mà kết hôn sinh con rồi, không, còn chưa kết hôn nữa.
"Hạo Hạo cũng về rồi à." Người trong nhà đều yêu thương đứa em trai này nhất, dù có là Lý Tiểu Linh đã kết hôn cũng vậy, cô vội vàng bước về phía trước ôm lấy Lý Tân Hạo, "Tới Hạ Giang học mà cũng không tới nhà chị, nhóc đã quên chị luôn rồi phải không hả?" Lý Tiểu Linh nhéo mặt cậu.
Lý Tân Hạo cười hớn hở nhìn cô: "Chị dưới có con trai, trêи có cha mẹ chồng, chẳng phải em sợ gây phiền toái cho chị sao? Chờ chị có nhà riêng rồi thì em sẽ ba ngày tới ở một thời gian ngắn, năm ngày tới ở một thời gian dài."
"Nhóc tưởng nhóc là Càn Long tới Giang Nam gặp Hạ Vũ Hà (*) sao?" Lý Linh Linh mỉa mai em trai mình.
(*) Nhân vật trong phim Hoàn Châu Cách Cách.
Lý Tân Hạo xem thường, rồi nhìn về phía Phó Minh: "Anh rể, khi nào anh và chị hai mua nhà vậy?"
Phó Minh hơi lúng túng, mỗi lần về nhà đụng phải cậu em vợ này là hắn đều không thể chống đỡ nổi: "Giá phòng bây giờ không rẻ, một căn khoảng trăm mét vuông cũng phải hơn sáu trăm ngàn rồi."
Nhưng mà Phó Minh không biết, đến năm 2008 thì giá phòng sáu ngàn một mét vuông đã có thể tăng tới mười lăm ngàn sáu rồi."
Bình luận truyện