Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 46: Mùng ba tháng ba [3]
Hứa Hạo Nhiên đứng ở tại chỗ thật lâu, vẻ mặt bình tĩnh ngóng nhìn về phương hướng xe ngựa đã muốn biến mất.
Mà Tuệ Khả im lặng đứng ở phía sau hắn, vẫn cố gắng che dù cho hắn.
Hứa Hạo Nhiên suy nghĩ rất nhiều, trong đầu không ngừng hiện ra từng hình ảnh nhỏ giọt , thời điểm hắn luyện võ bị rách quần áo, nương ngồi xổm trước mặt hắn, cầm kim khâu, từng mũi kim một khâu lại cho hắn …… Hắn không nghe lời nương, ỷ vào có võ nghệ mà chạy ra bên ngoài đánh nhau , nhạ biết bao người chạy tới tận cửa cáo trạng, nương ấn đầu của hắn, bắt hắn nhận lỗi với người ta , hắn không chịu, nương mày liễu dựng thẳng, cầm lấy gậy , đánh hắn…… Lúc sinh bệnh , hắn ghét uống thuốc, đặc biệt dược do Vị Vị sắc , đặc biệt đắng , nương để lại thiệt nhiều mật ong , hống hắn rằng đó không phải dược , là nước cơm đen, hắn tin là thật, liền roàn roạt uống hết , kết quả, phun ra hết ……
Rất nhiều rất nhiều chuyện , hiện giờ đều chỉ có thể là hồi ức thôi sao ?
Hứa Hạo Nhiên chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối mình, hắn mới mười ba tuổi, tuy rằng không thông hiểu nhiều chuyện, nhưng hắn biết, gia đình bọn họ rốt cuộc đã không thể trở lại như xưa.
Ngơ ngác nhìn chằm chằm tuyết đọng trên mặt đất, Hứa Hạo Nhiên trong lòng mờ mịt.
Cho đến khi phía sau vang lên một tiếng phịch, hắn nghiêng đầu, chỉ thấy Tuệ Khả ngã sấp ở bên người hắn, không khỏi hoảng sợ, vội vươn tay nâng lên “Khả nhi , ngươi không sao chứ?”
Tuệ Khả ngượng ngùng bò lên, vừa mới, hắn kiễng chân che dù nên rất mỏi …… Hơn nữa đầu óc choáng váng , cư nhiên lạch cạch một cái liền ngã sấp xuống !
“Đại ca ca, ta không sao .” Tuệ Khả nhỏ tiếng , lắc đầu nói .
Hứa Hạo Nhiên kéo Tuệ Khả đứng lên, nhíu mày, sao đôi tay nhỏ bé này lại lạnh như thế ?!
Mà thoáng thấy cái dù ngã lăn lóc ở phía sau , trong lòng Hứa Hạo Nhiên ngẩn ra, lúc này mới phát hiện, không chỉ tay Tuệ Khả lạnh, mà sắc mặt cũng trắng bệch, thân mình còn hơi hơi phát run……
Ánh mắt Hứa Hạo Nhiên có chút phức tạp nhìn chằm chằm Tuệ Khả, tiểu ngu ngốc này!
Tuy rằng tâm tư của hắn từ sáng sớm đã mải nghĩ tới chuyện của nương , nhưng tiểu ngu ngốc này lại cố gắng che dù cho mình, hắn cũng mơ mơ hồ hồ biết, chính là…… Theo hiện tại xem ra, Khả nhi không những là tiểu ngu ngốc , còn là tiểu đầu đất! Nó chẳng lẽ sẽ không biết tự mình về trước sao ?
Ngu ngốc như vậy, đứng ở nơi này che dù chắn tuyết cho mình ……
“Đại ca ca?” Tuệ Khả có chút sợ hãi nhìn Hứa Hạo Nhiên.
Vị Vị nói qua , tốt nhất đừng nghe tâm thanh của đại ca ca, cho nên, hắn cố gắng khống chế chính mình, không đi nghe, nhưng lực lượng của hắn không đủ, có khi khống chế không được thì chợt nghe đến .
Giống hiện tại, hắn nghe được, đại ca ca dường như thực sinh khí? Vì cái gì?
“Khả nhi…… Ngươi là tiểu ngu ngốc.” Hứa Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Tuệ Khả sau một lúc lâu, cuối cùng có chút bất đắc dĩ cùng đau lòng , sờ sờ khuôn mặt bị rét cóng đến xanh trắng của Tuệ Khả “Chúng ta trở về đi.”
“Ân.” Tuệ Khả gật đầu, nhịn không được đem khuôn mặt đang bị cóng đến xanh trắng của mình áp lên tay của Hứa Hạo Nhiên , tay đại ca ca thật ấm áp.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Tuệ Khả không tự giác cọ cọ, khóe miệng cong lên.
Tâm tình, không hiểu sao cũng thoáng đãng hơn nhiều .
Được rồi, nếu, quá khứ là thứ trở về không được. Như vậy, còn có tương lai , không phải sao ?
Tựa như Vị Vị nói , nương vĩnh viễn đều là nương hắn, cha cũng vĩnh viễn là cha hắn.
Hứa Hạo Nhiên đem Tuệ Khả nắm chặt tay , bước nhanh hướng Hứa phủ đi đến.
Khi Hứa Hạo Nhiên đi rồi, bên cửa thành lóe ra một người, nhìn chằm chằm phương hướng Hứa Hạo Nhiên, vẻ mặt tựa hồ buông lỏng, lẩm bẩm nói “Xú tiểu tử, thật là…… Mới tý tuổi , đã biết dụ dỗ người ta a…… Ân…… Xem ra không có việc gì ……”
“Lão sư……” thanh âm yếu ớt nhẹ nhàng vang lên .
Người thì thào tự nói giật mình , quay đầu, trừng mắt “Đại Qua ngươi đột nhiên xuất tiếng , hù chết nhân a!”
[ Nguyệt : Vâng , sr mấy nàng. Đại Qua là quả dưa chuột bự ạ. Ta nhầm =)) ]
Kim Đại Vĩ nhìn nam nhân hung hăng trừng mắt trước mắt, lão sư hắn , Hứa Chính Nhất, trong lòng không khỏi hối hận, hắn ở Hứa phủ bất ổn lo lắng cái gì nha! Vội vàng chạy đến cửa thành lại là lo lắng gì nha!
Người ta có thừa tướng đại nhân ngay cả quan phục vào triều đều không kịp đổi liền vội vàng chạy tới an ủi, đệ tử hắn đây ở nơi này chịu rét cóng non nửa ngày mà câu cảm ơn cũng chưa được nghe , còn bị người ghét bỏ!
Kim Đại Vĩ bất mãn vô lực mở miệng “Thực xin lỗi, lão sư……”
Kết quả là, hắn còn phải nói lời thực xin lỗi.
“Ngươi xem hết rồi ?” Hứa Chính Nhất quay người lại hướng phía Thanh Dương thư viện đi đến, vừa đi vừa thờ ơ hỏi.
“Hả?” Kim Đại Vĩ nhất thời phản ứng không kịp, cho đến khi nhìn thấy Hứa Chính Nhất dừng bước , đột nhiên hướng bên phải nhìn lại, Kim Đại Vĩ theo tầm mắt Hứa Chính Nhất nhìn lại, chỉ thấy trên quan đạo, Trương Minh Thụy một thân bào phục đỏ sẫm ngồi trên lưng ngựa, mỉm cười gật đầu đối diện phương hướng bọn họ.
Mỉm cười gật đầu xong , Trương Minh Thụy liền phi nhanh đi.
“Lão sư? Ngài cùng Trương đại nhân……”
“A, từng là bằng hữu đi, bất quá, hiện tại bắt đầu chính là địch nhân rồi.” Hứa Chính Nhất rất nhẹ nhàng bâng quơ nói xong.
“……”
Lão sư, địch nhân và mấy thứ kiểu thế , đó là Trương Minh Thụy nha! Người nắm trong tay Trương gia có thế lực nhất trong mười hai gia tộc nha! Kinh thành ngầm đệ nhất nhân a! Ngài sao có thể sử dụng lời nói nhẹ nhàng đến vậy a!!
Kim Đại Vĩ trong lòng rơi lệ đầy mặt.
“Đại Qua!” Đột nhiên, Hứa Chính Nhất lại dừng bước, quay đầu, rất nghiêm túc nhìn Kim Đại Vĩ.
Kim Đại Vĩ theo bản năng cũng nghiêm túc dừng lại “ Có đệ tử .”
“Một năm sau, ngươi thượng bảng cho ta, năm năm sau, ngươi phải vào được kinh thành cho ta !” Hứa Chính Nhất nghiêm túc nói.
Mặt Kim Đại Vĩ nhất thời xịu xuống , thượng bảng và mấy thứ kiểu đó , hắn có tự tin, chính là, năm năm sau phải chạy tới được kinh thành , đó là kinh quan a!!! Đó là địa bàn hỗn chiến của mười hai gia tộc a!! Hắn là con vợ kế , trước đừng nói cùng gia tộc khác đấu đá , liền chỉ cần nói tới trong gia tộc, hắn vô căn vô cơ , dựa vào cái gì làm cho gia tộc duy trì hắn a!
Hứa Chính Nhất vừa thấy mặt Kim Đại Vĩ chuyển sang mặt khổ qua , cười tủm tỉm nói “Như thế nào? Làm không được?”
“Không! Đệ tử…… Làm được!” Kim Đại Vĩ vội vàng chính sắc, nghiêm túc nói, trong lòng cắn răng, còn có năm năm, liều mạng!
Hứa Chính Nhất vừa lòng gật đầu. Xoay người, tiếp tục hướng Thanh Dương thư viện chậm rãi bước đi thong thả.
“Lão sư…… Hôm nay học viện còn chưa có mở cửa đâu.” Nhìn Hứa Chính Nhất bước từng bước hướng Thanh Dương thư viện đi đến, Kim Đại Vĩ vội đuổi kịp, một bên thấp giọng nói.
Hứa Chính Nhất không nói.
“Ngạch…… Lão sư, nếu không, chúng ta về phủ trước?” Kim Đại Vĩ nhìn vẻ mặt Hứa Chính Nhất bình tĩnh đến cực điểm, trong lòng có chút không yên, cái dạng này của lão sư không quá đúng a .
Nghe được hai chữ hồi phủ, Hứa Chính Nhất dừng bước , trầm mặc một lúc lâu, mới có chút khàn khàn rất là gian nan nói ra “Đại Qua, về sau, ta sẽ ngụ ở thư viện , về sau ngươi cũng không tất chạy qua chạy lại.”
“Vi……” Vì cái gì ba chữ đúng lúc bị Kim Đại Vĩ nuốt trở về, ngẫm lại hôm nay ở cửa thành gặp một màn kia, còn có tiếng sáo……
Kim Đại Vĩ trong lòng bỗng nhiên minh bạch.
Là sợ…… Thấy vật đau lòng sao?
Kim Đại Vĩ cung kính chắp tay, thấp giọng nói “Dạ, đệ tử đã biết.”
*********
Trong phòng Hứa Vị, Mặc Tam trầm mặc nhìn Hứa Vị cúi đầu thu thập đồ vật này nọ.
“Không trở lại ?” Mặc Tam hỏi.
“Ân, đại khái. Cha cùng đại ca cũng sẽ không trở về .”
“Nga……”
“Đồ vật của cha ta đã được Trung bá thu thập xong rồi , Trung bá cùng Trương mụ sẽ đi theo cha tới thư viện để chiếu cố cha , sư phó của đại ca cũng chưa tới , cho nên, đại ca theo chúng ta tới Ngọc Hoa tự trụ là được, dù sao, Tuệ Khả ở nơi nào, đại ca ở đó……”
“…… Vị Vị, nơi này, ngươi bỏ được?” Mặc Tam tiến lên bắt lấy cánh tay Hứa Vị, cúi đầu nghiêm túc hỏi, thấy vẻ mặt giật mình của Hứa Vị, liền bổ sung một câu “Ta nói rồi, ở trước mặt ta, không cần cậy mạnh.”
Hứa Vị sửng sốt, lập tức cười, tươi cười không hề miễn cưỡng, lộ ra trấn an “Tiểu Mặc, ngươi đừng lo lắng. Ta không sao .” Dừng một chút, lại nhẹ giọng nói “Đương nhiên luyến tiếc, nhưng nơi này nơi nơi đều có bóng dáng nương, cha không có khả năng tái ở nơi này, cha không ở nơi này, ta cùng đại ca cũng không cần tất yếu trở về.”
Mặc Tam lúc này mới chậm rãi buông tay ra.
Thời điểm đi ra Hứa phủ, vừa vặn gặp Hứa Hạo Nhiên nắm tay Tuệ Khả đi đến .
Hứa Vị lộ ra tươi cười, thật to , rất là sáng lạn “Ca, ta đã đem đồ đạc của ngươi thu dọn xong rồi , ta cùng Tiểu Mặc về Ngọc Hoa tự trước.”
Thu thập đồ đạc ? Hứa Hạo Nhiên đầu tiên là ngẩn ra, nhưng khi thoáng nhìn thấy Trung bá cùng Trương mụ ôm một chồng sách đi tới , đó là…… Sách của cha ? Hứa Hạo Nhiên giật mình, lập tức chậm rãi gật đầu “Hảo, ta cùng Tuệ Khả chuẩn bị tốt thì liền lên núi.”
*********
Đi ở trên sơn đạo , bông tuyết bay tán loạn .
Hứa Vị ôm một vò rượu, trên tay Mặc Tam là hai bao đồ vật , trên lưng còn đeo một cái bao lớn .
Im lặng chậm rãi tiêu sái , đột nhiên đằng trước nhảy ra một đại bạch lang đang phe phẩy cái đuôi.
Đại bạch lang vốn là chạy hướng tới Hứa Vị, nhưng Mặc Tam lắc mình một cái, chắn trước mặt Hứa Vị, đại bạch lang trụ kịp lúc được , giơ lên móng vuốt , cúi đầu ô ô kêu lấy lòng.
Mặc Tam hừ lạnh một tiếng, buông tay rồi lấy cái bao lớn cột vào lưng của đại bạch lang .
Hứa Vị có chút dở khóc dở cười “Tiểu Mặc, nếu Tiểu Bạch làm rớt thì làm sao bây giờ ?”
Mặc Tam nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, hơi hơi gợi lên khóe miệng, hỏi “Ngươi sẽ sao?”
Tiểu Bạch vội không ngừng lắc đầu.
Mặc Tam vừa lòng , vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch “Đưa đến trong phòng ta.”
Vì thế, Tiểu Bạch vội vàng xoay người, chạy đi nhanh như chớp.
Hứa Vị có chút ngẩn ngơ nhìn Tiểu Bạch chạy xa, quay đầu trừng mắt “Tiểu Mặc, ngươi lại khi dễ Tiểu Bạch phải không ? Nó sao lại sợ ngươi như vậy ?”
“Ta không khi dễ nó.” Mặc Tam nói, đây là lời nói thật.
Hứa Vị trừng mắt, hắn mới không tin.
Mặc Tam nhìn bộ dáng Hứa Vị trừng mắt không tin, cúi đầu xem xét vò rượu mà Hứa Vị ôm chặt “Là rượu sao?”
Không khỏi nuốt nuốt nước miếng, từ khi hắn sống lại cũng chưa thưởng thức qua rượu đâu .
“Ân, quế hoa tửu mà nương ta ủ đó .” Hứa Vị gật đầu.
Thấy Mặc Tam nuốt nước miếng, không khỏi ngẩng đầu mỉm cười “Đợi khi tới trên núi, ta sẽ ủ bách thảo tửu nhé , mùa đông sang năm đào ra uống , nhất định ngon lắm . Bình này ngươi không thể uống . Ta muốn lưu trữ.”
Mặc Tam gật gật đầu, bách thảo rượu? Ngay cả rượu đều phải cùng dược thảo dính quan hệ?
Nhìn bông tuyết rơi đều đều trên bầu trời , Hứa Vị đột ngột quay đầu, nhìn về phía Mặc Tam “Tiểu Mặc, chờ đầu xuân , chúng ta cùng đại ca, Tuệ Khả cùng đi du xuân đi.”
“Du xuân?” Đó là cái gì?
“Ân, chính là cùng nhau đến vùng ngoại ô kỵ mã, chơi diều nha, ăn uống , đúng rồi, còn có, hái dược thảo !”
“……” Lại là dược thảo!
“Tiểu Mặc, cùng đi đi!”
“…… Hảo……”
Mà Tuệ Khả im lặng đứng ở phía sau hắn, vẫn cố gắng che dù cho hắn.
Hứa Hạo Nhiên suy nghĩ rất nhiều, trong đầu không ngừng hiện ra từng hình ảnh nhỏ giọt , thời điểm hắn luyện võ bị rách quần áo, nương ngồi xổm trước mặt hắn, cầm kim khâu, từng mũi kim một khâu lại cho hắn …… Hắn không nghe lời nương, ỷ vào có võ nghệ mà chạy ra bên ngoài đánh nhau , nhạ biết bao người chạy tới tận cửa cáo trạng, nương ấn đầu của hắn, bắt hắn nhận lỗi với người ta , hắn không chịu, nương mày liễu dựng thẳng, cầm lấy gậy , đánh hắn…… Lúc sinh bệnh , hắn ghét uống thuốc, đặc biệt dược do Vị Vị sắc , đặc biệt đắng , nương để lại thiệt nhiều mật ong , hống hắn rằng đó không phải dược , là nước cơm đen, hắn tin là thật, liền roàn roạt uống hết , kết quả, phun ra hết ……
Rất nhiều rất nhiều chuyện , hiện giờ đều chỉ có thể là hồi ức thôi sao ?
Hứa Hạo Nhiên chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối mình, hắn mới mười ba tuổi, tuy rằng không thông hiểu nhiều chuyện, nhưng hắn biết, gia đình bọn họ rốt cuộc đã không thể trở lại như xưa.
Ngơ ngác nhìn chằm chằm tuyết đọng trên mặt đất, Hứa Hạo Nhiên trong lòng mờ mịt.
Cho đến khi phía sau vang lên một tiếng phịch, hắn nghiêng đầu, chỉ thấy Tuệ Khả ngã sấp ở bên người hắn, không khỏi hoảng sợ, vội vươn tay nâng lên “Khả nhi , ngươi không sao chứ?”
Tuệ Khả ngượng ngùng bò lên, vừa mới, hắn kiễng chân che dù nên rất mỏi …… Hơn nữa đầu óc choáng váng , cư nhiên lạch cạch một cái liền ngã sấp xuống !
“Đại ca ca, ta không sao .” Tuệ Khả nhỏ tiếng , lắc đầu nói .
Hứa Hạo Nhiên kéo Tuệ Khả đứng lên, nhíu mày, sao đôi tay nhỏ bé này lại lạnh như thế ?!
Mà thoáng thấy cái dù ngã lăn lóc ở phía sau , trong lòng Hứa Hạo Nhiên ngẩn ra, lúc này mới phát hiện, không chỉ tay Tuệ Khả lạnh, mà sắc mặt cũng trắng bệch, thân mình còn hơi hơi phát run……
Ánh mắt Hứa Hạo Nhiên có chút phức tạp nhìn chằm chằm Tuệ Khả, tiểu ngu ngốc này!
Tuy rằng tâm tư của hắn từ sáng sớm đã mải nghĩ tới chuyện của nương , nhưng tiểu ngu ngốc này lại cố gắng che dù cho mình, hắn cũng mơ mơ hồ hồ biết, chính là…… Theo hiện tại xem ra, Khả nhi không những là tiểu ngu ngốc , còn là tiểu đầu đất! Nó chẳng lẽ sẽ không biết tự mình về trước sao ?
Ngu ngốc như vậy, đứng ở nơi này che dù chắn tuyết cho mình ……
“Đại ca ca?” Tuệ Khả có chút sợ hãi nhìn Hứa Hạo Nhiên.
Vị Vị nói qua , tốt nhất đừng nghe tâm thanh của đại ca ca, cho nên, hắn cố gắng khống chế chính mình, không đi nghe, nhưng lực lượng của hắn không đủ, có khi khống chế không được thì chợt nghe đến .
Giống hiện tại, hắn nghe được, đại ca ca dường như thực sinh khí? Vì cái gì?
“Khả nhi…… Ngươi là tiểu ngu ngốc.” Hứa Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Tuệ Khả sau một lúc lâu, cuối cùng có chút bất đắc dĩ cùng đau lòng , sờ sờ khuôn mặt bị rét cóng đến xanh trắng của Tuệ Khả “Chúng ta trở về đi.”
“Ân.” Tuệ Khả gật đầu, nhịn không được đem khuôn mặt đang bị cóng đến xanh trắng của mình áp lên tay của Hứa Hạo Nhiên , tay đại ca ca thật ấm áp.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Tuệ Khả không tự giác cọ cọ, khóe miệng cong lên.
Tâm tình, không hiểu sao cũng thoáng đãng hơn nhiều .
Được rồi, nếu, quá khứ là thứ trở về không được. Như vậy, còn có tương lai , không phải sao ?
Tựa như Vị Vị nói , nương vĩnh viễn đều là nương hắn, cha cũng vĩnh viễn là cha hắn.
Hứa Hạo Nhiên đem Tuệ Khả nắm chặt tay , bước nhanh hướng Hứa phủ đi đến.
Khi Hứa Hạo Nhiên đi rồi, bên cửa thành lóe ra một người, nhìn chằm chằm phương hướng Hứa Hạo Nhiên, vẻ mặt tựa hồ buông lỏng, lẩm bẩm nói “Xú tiểu tử, thật là…… Mới tý tuổi , đã biết dụ dỗ người ta a…… Ân…… Xem ra không có việc gì ……”
“Lão sư……” thanh âm yếu ớt nhẹ nhàng vang lên .
Người thì thào tự nói giật mình , quay đầu, trừng mắt “Đại Qua ngươi đột nhiên xuất tiếng , hù chết nhân a!”
[ Nguyệt : Vâng , sr mấy nàng. Đại Qua là quả dưa chuột bự ạ. Ta nhầm =)) ]
Kim Đại Vĩ nhìn nam nhân hung hăng trừng mắt trước mắt, lão sư hắn , Hứa Chính Nhất, trong lòng không khỏi hối hận, hắn ở Hứa phủ bất ổn lo lắng cái gì nha! Vội vàng chạy đến cửa thành lại là lo lắng gì nha!
Người ta có thừa tướng đại nhân ngay cả quan phục vào triều đều không kịp đổi liền vội vàng chạy tới an ủi, đệ tử hắn đây ở nơi này chịu rét cóng non nửa ngày mà câu cảm ơn cũng chưa được nghe , còn bị người ghét bỏ!
Kim Đại Vĩ bất mãn vô lực mở miệng “Thực xin lỗi, lão sư……”
Kết quả là, hắn còn phải nói lời thực xin lỗi.
“Ngươi xem hết rồi ?” Hứa Chính Nhất quay người lại hướng phía Thanh Dương thư viện đi đến, vừa đi vừa thờ ơ hỏi.
“Hả?” Kim Đại Vĩ nhất thời phản ứng không kịp, cho đến khi nhìn thấy Hứa Chính Nhất dừng bước , đột nhiên hướng bên phải nhìn lại, Kim Đại Vĩ theo tầm mắt Hứa Chính Nhất nhìn lại, chỉ thấy trên quan đạo, Trương Minh Thụy một thân bào phục đỏ sẫm ngồi trên lưng ngựa, mỉm cười gật đầu đối diện phương hướng bọn họ.
Mỉm cười gật đầu xong , Trương Minh Thụy liền phi nhanh đi.
“Lão sư? Ngài cùng Trương đại nhân……”
“A, từng là bằng hữu đi, bất quá, hiện tại bắt đầu chính là địch nhân rồi.” Hứa Chính Nhất rất nhẹ nhàng bâng quơ nói xong.
“……”
Lão sư, địch nhân và mấy thứ kiểu thế , đó là Trương Minh Thụy nha! Người nắm trong tay Trương gia có thế lực nhất trong mười hai gia tộc nha! Kinh thành ngầm đệ nhất nhân a! Ngài sao có thể sử dụng lời nói nhẹ nhàng đến vậy a!!
Kim Đại Vĩ trong lòng rơi lệ đầy mặt.
“Đại Qua!” Đột nhiên, Hứa Chính Nhất lại dừng bước, quay đầu, rất nghiêm túc nhìn Kim Đại Vĩ.
Kim Đại Vĩ theo bản năng cũng nghiêm túc dừng lại “ Có đệ tử .”
“Một năm sau, ngươi thượng bảng cho ta, năm năm sau, ngươi phải vào được kinh thành cho ta !” Hứa Chính Nhất nghiêm túc nói.
Mặt Kim Đại Vĩ nhất thời xịu xuống , thượng bảng và mấy thứ kiểu đó , hắn có tự tin, chính là, năm năm sau phải chạy tới được kinh thành , đó là kinh quan a!!! Đó là địa bàn hỗn chiến của mười hai gia tộc a!! Hắn là con vợ kế , trước đừng nói cùng gia tộc khác đấu đá , liền chỉ cần nói tới trong gia tộc, hắn vô căn vô cơ , dựa vào cái gì làm cho gia tộc duy trì hắn a!
Hứa Chính Nhất vừa thấy mặt Kim Đại Vĩ chuyển sang mặt khổ qua , cười tủm tỉm nói “Như thế nào? Làm không được?”
“Không! Đệ tử…… Làm được!” Kim Đại Vĩ vội vàng chính sắc, nghiêm túc nói, trong lòng cắn răng, còn có năm năm, liều mạng!
Hứa Chính Nhất vừa lòng gật đầu. Xoay người, tiếp tục hướng Thanh Dương thư viện chậm rãi bước đi thong thả.
“Lão sư…… Hôm nay học viện còn chưa có mở cửa đâu.” Nhìn Hứa Chính Nhất bước từng bước hướng Thanh Dương thư viện đi đến, Kim Đại Vĩ vội đuổi kịp, một bên thấp giọng nói.
Hứa Chính Nhất không nói.
“Ngạch…… Lão sư, nếu không, chúng ta về phủ trước?” Kim Đại Vĩ nhìn vẻ mặt Hứa Chính Nhất bình tĩnh đến cực điểm, trong lòng có chút không yên, cái dạng này của lão sư không quá đúng a .
Nghe được hai chữ hồi phủ, Hứa Chính Nhất dừng bước , trầm mặc một lúc lâu, mới có chút khàn khàn rất là gian nan nói ra “Đại Qua, về sau, ta sẽ ngụ ở thư viện , về sau ngươi cũng không tất chạy qua chạy lại.”
“Vi……” Vì cái gì ba chữ đúng lúc bị Kim Đại Vĩ nuốt trở về, ngẫm lại hôm nay ở cửa thành gặp một màn kia, còn có tiếng sáo……
Kim Đại Vĩ trong lòng bỗng nhiên minh bạch.
Là sợ…… Thấy vật đau lòng sao?
Kim Đại Vĩ cung kính chắp tay, thấp giọng nói “Dạ, đệ tử đã biết.”
*********
Trong phòng Hứa Vị, Mặc Tam trầm mặc nhìn Hứa Vị cúi đầu thu thập đồ vật này nọ.
“Không trở lại ?” Mặc Tam hỏi.
“Ân, đại khái. Cha cùng đại ca cũng sẽ không trở về .”
“Nga……”
“Đồ vật của cha ta đã được Trung bá thu thập xong rồi , Trung bá cùng Trương mụ sẽ đi theo cha tới thư viện để chiếu cố cha , sư phó của đại ca cũng chưa tới , cho nên, đại ca theo chúng ta tới Ngọc Hoa tự trụ là được, dù sao, Tuệ Khả ở nơi nào, đại ca ở đó……”
“…… Vị Vị, nơi này, ngươi bỏ được?” Mặc Tam tiến lên bắt lấy cánh tay Hứa Vị, cúi đầu nghiêm túc hỏi, thấy vẻ mặt giật mình của Hứa Vị, liền bổ sung một câu “Ta nói rồi, ở trước mặt ta, không cần cậy mạnh.”
Hứa Vị sửng sốt, lập tức cười, tươi cười không hề miễn cưỡng, lộ ra trấn an “Tiểu Mặc, ngươi đừng lo lắng. Ta không sao .” Dừng một chút, lại nhẹ giọng nói “Đương nhiên luyến tiếc, nhưng nơi này nơi nơi đều có bóng dáng nương, cha không có khả năng tái ở nơi này, cha không ở nơi này, ta cùng đại ca cũng không cần tất yếu trở về.”
Mặc Tam lúc này mới chậm rãi buông tay ra.
Thời điểm đi ra Hứa phủ, vừa vặn gặp Hứa Hạo Nhiên nắm tay Tuệ Khả đi đến .
Hứa Vị lộ ra tươi cười, thật to , rất là sáng lạn “Ca, ta đã đem đồ đạc của ngươi thu dọn xong rồi , ta cùng Tiểu Mặc về Ngọc Hoa tự trước.”
Thu thập đồ đạc ? Hứa Hạo Nhiên đầu tiên là ngẩn ra, nhưng khi thoáng nhìn thấy Trung bá cùng Trương mụ ôm một chồng sách đi tới , đó là…… Sách của cha ? Hứa Hạo Nhiên giật mình, lập tức chậm rãi gật đầu “Hảo, ta cùng Tuệ Khả chuẩn bị tốt thì liền lên núi.”
*********
Đi ở trên sơn đạo , bông tuyết bay tán loạn .
Hứa Vị ôm một vò rượu, trên tay Mặc Tam là hai bao đồ vật , trên lưng còn đeo một cái bao lớn .
Im lặng chậm rãi tiêu sái , đột nhiên đằng trước nhảy ra một đại bạch lang đang phe phẩy cái đuôi.
Đại bạch lang vốn là chạy hướng tới Hứa Vị, nhưng Mặc Tam lắc mình một cái, chắn trước mặt Hứa Vị, đại bạch lang trụ kịp lúc được , giơ lên móng vuốt , cúi đầu ô ô kêu lấy lòng.
Mặc Tam hừ lạnh một tiếng, buông tay rồi lấy cái bao lớn cột vào lưng của đại bạch lang .
Hứa Vị có chút dở khóc dở cười “Tiểu Mặc, nếu Tiểu Bạch làm rớt thì làm sao bây giờ ?”
Mặc Tam nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, hơi hơi gợi lên khóe miệng, hỏi “Ngươi sẽ sao?”
Tiểu Bạch vội không ngừng lắc đầu.
Mặc Tam vừa lòng , vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch “Đưa đến trong phòng ta.”
Vì thế, Tiểu Bạch vội vàng xoay người, chạy đi nhanh như chớp.
Hứa Vị có chút ngẩn ngơ nhìn Tiểu Bạch chạy xa, quay đầu trừng mắt “Tiểu Mặc, ngươi lại khi dễ Tiểu Bạch phải không ? Nó sao lại sợ ngươi như vậy ?”
“Ta không khi dễ nó.” Mặc Tam nói, đây là lời nói thật.
Hứa Vị trừng mắt, hắn mới không tin.
Mặc Tam nhìn bộ dáng Hứa Vị trừng mắt không tin, cúi đầu xem xét vò rượu mà Hứa Vị ôm chặt “Là rượu sao?”
Không khỏi nuốt nuốt nước miếng, từ khi hắn sống lại cũng chưa thưởng thức qua rượu đâu .
“Ân, quế hoa tửu mà nương ta ủ đó .” Hứa Vị gật đầu.
Thấy Mặc Tam nuốt nước miếng, không khỏi ngẩng đầu mỉm cười “Đợi khi tới trên núi, ta sẽ ủ bách thảo tửu nhé , mùa đông sang năm đào ra uống , nhất định ngon lắm . Bình này ngươi không thể uống . Ta muốn lưu trữ.”
Mặc Tam gật gật đầu, bách thảo rượu? Ngay cả rượu đều phải cùng dược thảo dính quan hệ?
Nhìn bông tuyết rơi đều đều trên bầu trời , Hứa Vị đột ngột quay đầu, nhìn về phía Mặc Tam “Tiểu Mặc, chờ đầu xuân , chúng ta cùng đại ca, Tuệ Khả cùng đi du xuân đi.”
“Du xuân?” Đó là cái gì?
“Ân, chính là cùng nhau đến vùng ngoại ô kỵ mã, chơi diều nha, ăn uống , đúng rồi, còn có, hái dược thảo !”
“……” Lại là dược thảo!
“Tiểu Mặc, cùng đi đi!”
“…… Hảo……”
Bình luận truyện