Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân

Chương 1: 1: Khai Giảng




Buổi sáng sớm của mùa thu trong lành.

Gió nhè nhẹ lướt qua, có vài lá cây khô lao xao dưới đường.

Một cô bé vẫn đang say nồng trong giấc ngủ.

Cô ôm con gấu bông nên một má áp vào đầu con gấu.

Hai má cô bé hơi ửng hồng còn phúng phính nữa.

Dáng lúc ngủ cũng đáng yêu.

- Hân Nhi, dậy thôi con.

Hôm nay phải đi học rồi con.

Cố Hoài Diễm đi đến vỗ nhẹ người con gái nhỏ của mình.

Cô bé nghe thấy mẹ gọi hơi nhúc nhích người rồi lại dúi đầu vào con gấu bông.

Hết cách bà đành phải bế cô xuống giường.

Bà lau mặt giúp cô để cho cô tỉnh táo hơn.

Cho nước vào một cái cốc hình con thỏ rồi đưa cho Hân Nghiên.

Lấy một ít kem đánh răng vào chiếc bàn chải nhỏ nhìn rất đáng yêu.

Cô bé 7 tuổi vẫn ngáp ngủ mãi còn vẫn nhắm tịt mắt lại.

- Hân Nhi đánh răng đi con, còn phải ăn sáng để đi học nữa.

.

truyện teen hay
Bà đưa bàn chải cho cô để cô tự đánh.

Hân Nghiên há miệng đánh răng rồi súc miệng đi ra ngoài.

Có vẻ cô bé đã tỉnh ngủ hơn.

Đi xuống dưới nhà thấy ba mình đang đọc báo liền chạy đến nhảy vào lòng ông.

- Ba.

- Hân Nhi của ba dậy rồi sao.

Hôm nay có tiến bộ rồi.

Nào, chúng ta ăn sáng nhé.


Hoàng Quân Thám lấy chiếc bánh sandwich kẹp thịt rồi đưa cho cô.

Hân Nghiên vui vẻ cầm lên ăn.

- Ngon không con?
- Dạ, ngon ạ.

Mẹ của Hân làm gì cũng ngon hết.

Nụ cười của cô gái nhỏ làm hai người lớn có động lực vào buổi sáng hơn hẳn.

- Hân Nhi ăn nhanh lên con.

Tiểu Dương chắc sắp đến rồi đó.

- Dạ.

Cô bé nói vậy nhưng vẫn ăn rất từ từ.

Thậm chí vừa ăn vừa xem phim hoạt hình nữa.

Một lát sau có cậu bé tầm tuổi cô đi vào trong nhà.

Cậu đi thẳng vào phòng ăn.

- Chú Thám, cô Diễm buổi sáng tốt lành.

- À, Tiểu Dương đến rồi à.

Ngồi đây ăn sáng cùng cô chú luôn.

Hân Nhi ăn nhanh lên con.

- Tiểu Dương đến rồi à.

Nào lại đây, ăn với cô chú cho vui.

- Thôi ạ, cháu ra ngoài đợi Hân Nghiên cũng được.

Nói xong cậu bé cũng đi ra ngoài phòng khách đợi.

Cô bé nhỏ vẫn vừa ăn còn vừa cười.

Vừa ăn bánh xong Hoài Diễm đã phải đưa ngay cốc sữa cho cô.

- Nhanh lên con, để Tiểu Dương phải chờ lâu rồi đấy.

- Dạ.

Trạch Dương ơi mình đang uống sữa.

Cô bé gật đầu còn vươn cổ ra bên ngoài nói to để cậu nghe được.

Trạch Dương thì đang cầm cuốn sách dạy về toán trung học mà không phải dành cho học sinh 7 tuổi như cậu.

Nhìn Trạch Dương cũng lớn hơn Hân Nghiên rất nhiều.

Từ lối suy nghĩ cho đến phong cách nói chuyện, cậu giống như một ông cụ non vậy.

Hân Nghiên ăn xong thay quần áo rồi đeo cặp sách xuống dưới nhà.

Cô bé tươi cười chạy đến ôm lấy Trạch Dương.

- Mình đi thôi Trạch Dương.

- Đưa cặp đây.1
Cậu bé giơ tay về phía Hân Nghiên.

Cô bé cũng nhanh nhẹn cởi cặp sách hình con thỏ liền đưa cho cậu.

Trạch Dương chào Hoài Diễm và Quân Thám rồi rời khỏi nhà họ.

Hân Nghiên cũng cào tạm biệt rồi đi luôn.

Hai cô cậu đi đến chỗ đèn giao thông rồi dừng lại.

Đợi xe đón học sinh đi đến liền nhảy lên.

Cô bé Hân Nghiên nhanh nhẹn tìm chỗ ngồi rồi vẫy tay với Trạch Dương.

- Ở đây có chỗ nè Trạch Dương.

Cậu bé tay xách cặp cho Hân Nghiên gật đầu đi đến.

- Hôm nay cậu dậy muộn.

- Đâu có, hôm nay mình dậy sớm lắm nha.

Ba đã khen mình đó.


- Chậm 1 phút 23 giây nữa thì xe sẽ đi mất.

- Mình biết rồi, từ lần sau sẽ dậy sớm hơn.

Hân Nghiên vui vẻ nói.

Tuy cô nói như vậy nhưng Trạch Dương vẫn chả thể tin nổi lời cô nói.

Đây không phải lần đầu.

Có những hôm vì Hân Nghiên dậy muộn nên cả hai đứa đều đi học muộn luôn.

Tuy vậy Trạch Dương vẫn luôn chờ để đi cùng với cô.

Hôm nay là buổi lễ khai giảng nên rất đông người.

Từ học sinh cho tới khách mời.

Trạch Dương còn phải nắm lấy tay Hân Nghiên sợ cô lại đi lạc mất.

- Chỉ được đi gần mình không được chạy lung tung đấy.

- Sao mình không được đi? Trạch Dương xấu tính quá.

- Xấu cái đầu cậu.

Đi lung tung mất công đi tìm.

- Mình có đi lung tung đâu.

Mình nhớ hết các nơi trong trường rồi.

Trạch Dương chả muốn nói lí với cô bạn nhỏ của mình.

Đây cũng chả phải lần đầu.

Có lần cô đi vệ sinh xong còn đi nhầm đến phòng Hiệu trưởng nữa.

Thành ra ở trường Hân Nghiên đi đâu thì Trạch Dương sẽ luôn theo sau.

Với tính cách, lối suy nghĩ và ăn nói thì không ai nghĩ cậu là cậu bé mới 7 tuổi.

Sau buổi khai giảng thì học sinh bắt đầu vào nhận lớp và giáo viên mới.

Hân Nghiên vui vẻ chưa gì đã quen được gần hết các bạn trong lớp.

Chỉ có Trạch Dương lạnh lùng nên các bạn không ai dám lại gần cậu để làm quen.

- Được rồi các em tự chọn chỗ của mình ngồi đi nào.

Một cô giáo bước vào lớp gõ bàn nói.

Học sinh bắt đầu tự tìm chỗ ngồi cho mình.

Hân Nghiên nhannh nhẹn đi về chỗ bàn của Trạch Dương ngồi cùng cậu.

- Cô xin tự giới thiệu, cô là Hồ Mẫn Hoa, các em có thể gọi cô à cô Hoa hoặc cô Hồ nhé.

- Dạ.

Tất cả học sinh đều đồng thanh hô.

Hân Nghiên bấu lấy tay Trạch Dương nhìn cậu nói.


- Trạch Dương, cô giáo lớp mình xinh quá đi.

- Cậu thấy vậy sao?
- Ừm, Trạch Dương không thấy cô đẹp sao?
- Ừ, bình thường.

- Trạch Dương khó tính thật đó.

Hân Nghiên chu mọi quay về phía bảng không nói chuyện với cậu nữa.

Cô giáo mở danh sách lớp rồi nói.

- Trong đây cô thấy Bắc Trạch Dương là học sinh ưu tú nhất.

Bạn nào là Trạch Dương vậy?
Trạch Dương nghe gọi tên mình thì từ từ gập cuốn sách lại đứng lên khuôn mặt điềm đạm nói.

- Là em.

- Ồ.

Trong đây cô thấy Trạch Dương có điểm cao nhất lớp vậy em làm lớp trưởng năm nay nhé?
- Em xin phép từ chối ạ.

Mọi người nghe vậy đều quay ra nhìn cậu.

Hân Nghiên cũng ngơ ngác không hiểu gì ngước lên nhìn.

- Em có thể cho cô biêt lí do được không?
- Em thấy mình không phù hơn với chức lớp trưởng thôi.

Ở đây chắc sẽ có bạn muốn nhận chức đó hơn em.

- Ừ được rồi.

Em ngồi xuống đi.

Vậy lớp mình cô thấy có bạn Lệ Uyển Đình có thành tích học tập cũng tốt vậy em nhận chức này nhé.

- Dạ vâng ạ.

Xong xuôi tất cả việc phân chia trong lớp thì cô giáo bắt đầu dạy bài.

Hân Nghiên buổi đầu phấn khởi nên đã ghi chép rất đầy đủ.

Một buổi khai giảng hứa hẹn rất nhiều điều với các bạn học sinh trong trường.

________
Mong các bạn sẽ ủng hộ bộ truyện này của mình nha????.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện