Huyền Lục
Chương 450: Sống chết mặc bay
Không nói đến những người khác, chỉ riêng đội hình phe cánh của Bạch Chân thôi cũng thấy hùng hậu không ngờ. Cảnh giới của Bạch Chân thế nào thì Khương Hy không rõ nhưng có vẻ lão đã rất gần với hai chữ ‘phi thăng’.
Còn Thiên Nguyệt Tông chủ tại thời điểm đó tự nhiên sẽ thuộc Động Thiên chi cảnh, Khương Hy không biết người này nhưng Động Thiên chi cảnh chính là cảnh giới của các lãnh tụ Thập Đại Chính Phái, không cần suy nghĩ nhiều thì cũng đoán ra được.
Về phần tứ phương thần thú thì khỏi phải nói, tu vi chắc chắn đều nằm tại nửa sau Nguyên Anh cảnh, thậm chí còn hơn nữa.
Chỉ riêng việc Nguyệt Sư sống hơn vạn năm thì Khương Hy ít nhiều cũng nắm được một chút thông tin cảnh giới.
Kèm thêm việc yêu thú lấy nhục thân cường hoành làm gốc thì dư sức chống lại hai, ba tu sĩ nhân loại đồng giai cùng lúc.
Đúng như Nguyệt Sư nói, luận về thực lực thì sáu người Bạch Chân dư sức nghiền ép toàn bộ những cao thủ còn lại trong tông rồi.
Khương Hy trầm mặc tiêu hóa thông tin được một hồi rồi nói:
“Nguyệt Sư tiền bối biết tung tích của những người còn lại chứ?”.
Nguyệt Sư từ tốn đáp:
“Thiếu chủ, ta nhiều nhất cũng chỉ biết tung tích của Nguyệt Kình cùng lão bất tử Nguyệt Dương, về phần Bạch lão tổ, tông chủ cùng Nguyệt Loan thì ta không rõ”.
“Tiền tố ‘Nguyệt’ đều là hiệu của thần thú sao?”, Khương Hy hỏi.
Nguyệt Sư mỉm cười nói:
“Đúng như vậy, tứ phương thần thú của Thiên Nguyệt Tông canh giữ bốn hướng của sơn môn. Ta gọi Nguyệt Sư, trấn thủ phương tây. Nguyệt Kình trấn thủ phương bắc, Nguyệt Loan trấn thủ phương nam, còn lão bất tử Nguyệt Dương trấn thủ phương đông.
Trong đó thì lão bất tử Nguyệt Dương sống lâu nhất, cảnh giới đến mức nào rồi thì ta không chắc nhưng coi như Ma Kiếp đến thì lão vẫn sống tốt chán”.
Nghe vậy, Khương Hy liền có chút ngạc nhiên nói ra:
“Lão tiền bối Nguyệt Dương mạnh đến thế sao?”.
Nguyệt Sư cười ha hả đáp:
“Thiếu chủ đánh giá cao quá rồi, luận chiến lực thì Nguyệt Kình mạnh nhất, bất quá tên này quá im lặng, không thích gần người khác. Nguyệt Loan sở hữu thực lực không tồi nhưng lại quá kiêu ngạo, trừ bỏ Bạch lão tổ ra thì nàng chẳng cho ai mặt mũi.
Lão bất tử Nguyệt Dương kia thì lại lười biếng có thừa, suốt ngày không ăn thì cũng nằm, trong tứ phương thần thú của bản tông thì lão nhàn hạ nhất”.
“Vậy còn Nguyệt Sư tiền bối thì sao?”, Khương Hy hỏi.
Nguyệt Sư mỉm cười, tựa hồ có chút cao hứng, bên ngoài không có vẻ gì giống với người sở hữu sát khí cùng huyết khí kinh khủng ban này. Nó nói:
“Ta là thần thú chủ sát, nếu tông môn gặp chuyện thì ta là mũi giáo đầu tiên xuất quân, đáng tiếc năm đó theo Bạch lão tổ rời sơn môn nên nhiệm vụ này không thể tận lực được”.
Khương Hy trầm mặc một hồi tương đối lâu, dưới góc độ của hắn, Thiên Nguyệt Tông bị hao hụt khí vận có lẽ là do các đại tông môn bắt tay với nhau sau lưng để lập mưu hãm hại nhưng vì không có chứng cứ nên hắn cũng không thể suy đoán bậy bạ.
Hắn tin tưởng Nguyệt Sư cũng đoán ra nhưng đồng dạng, không có chứng cứ nên mới không nhắc lại chuyện khí vận hao hụt.
Mặt khác, Bạch Chân lựa chọn giải tán tông môn ngược lại là chuyện rất khôn ngoan, so với việc bị tận diệt thì chi bằng giải tán sớm chờ thời cơ khí vận khôi phục hẳn đông sơn tái khởi như Nguyệt Sư nói thì tốt hơn.
Đáng tiếc, đám trưởng lão cùng đệ tử trong tông có lẽ đã đắc tội với không ít người nên vẫn cần cái tên ‘Thiên Nguyệt Tông’ chống đỡ.
Nếu Thiên Nguyệt Tông không còn thì bọn hắn chẳng khác gì tán tu suốt ngày bị đuổi giết cả. Chưa kể khi giải tán tông môn, các truyền thừa hạch tâm tuyệt đối sẽ không cách nào về tay bọn hắn được.
Bạch Chân có lẽ cũng đoán được ý định này từ trước nên đã tập hợp hết toàn bộ truyền thừa hạch tâm rồi cùng những người trong phe cánh của mình rời đi, chờ đợi thời cơ tốt nhất để đông sơn tái khởi.
Về phần những người khác... Sống chết mặc bay thôi.
Suy nghĩ được một hồi, Khương Hy hướng Nguyệt Sư nói:
“Nguyệt Sư tiền bối, ta còn chuyện muốn hỏi”.
Nguyệt Sư đáp:
“Thiếu chủ muốn biết các truyền thừa hạch tâm khác phải không?”.
Khương Hy chần chừ một chút rồi gật đầu, bảo hắn không động tâm với đống truyền thừa này thì nói dối, hắn cực kỳ động tâm, thậm chí là tham lam.
Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ cùng Thiên Nguyệt Thoái Phá hắn đã trực tiếp cảm thụ rồi nên hắn có thể hiểu được phần nào các truyền thừa khác cũng sẽ mạnh mẽ không kém.
Hiện tại ở ngoại giới hắn lấy thân phận đệ tử Thiên Nguyệt Tông để hành tẩu, vậy thì hắn phải làm cho thật giống vào, nếu có thể âm thầm dẫn ra được ‘dư nghiệt’ của phe chống đối năm đó thì hắn có thể trả ơn truyền thụ truyền thừa của Bạch Chân.
Bằng cách diệt sạch đám người chống đối năm đó hoặc theo một cách khác ‘nhân đạo’ hơn chẳng hạn.
Nguyệt Sư thấy Khương Hy gật đầu liền cười cười vài tiếng, miệng phì phèo một vài ngụm khói rồi nói tiếp:
“Theo như ta thấy thì Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ hiện tại của thiếu chủ hẳn chỉ là thuần thần thông thôi đi, còn công pháp thì người không tu luyện. Về phần Thiên Nguyệt Thoái Phá có lẽ thiếu chủ nhận được toàn bộ nhưng theo ta thấy hình như có chút khác”.
Khương Hy gật đầu đáp:
“Xác thực vậy, vãn bối đã điều chỉnh lại Thiên Nguyệt Thoái Phá cho phù hợp với bản thân, giảm một chút lực phá hoại dư thừa, gia tăng sự tập trung sát thương cùng nội liễm pháp lực hơn”.
Nguyệt Sư mở to ba mắt chớp chớp một hồi rồi nói:
“Thiếu chủ tự mình điều chỉnh?”.
Khương Hy chớp chớp mắt nhìn nó một chút, đồng dạng tiểu Hoàng cũng làm tương tự, đương nhiên bộ dáng trông có vẻ ‘đáng thương’ hơn hắn nhiều.
Không bao lâu sau, hắn gật đầu đáp:
“Đúng là vãn bối tự điều chỉnh, Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ cũng không ngoại lệ”.
Nguyệt Sư tựa hồ vẫn chưa tin tưởng lắm, nó biết Khương Hy mạnh vượt trội rất nhiều so với cùng thế hệ, xem như đặt hắn vào thời đại hoàng hôn của Thiên Nguyệt Tông thì cũng là một đời thiên kiêu.
Nhưng kể cả thế thì việc điều chỉnh công pháp cùng chiến kỹ bậc cao như thế này cơ hồ là chuyện không thể nào. Đến bản thân nó còn chưa chắc tùy tiện điều chỉnh được Kim Đan công pháp chứ đừng nói là Khương Hy.
Bất quá căn cứ vào thực tế thì cả hai môn truyền thừa này xác thực đã bị động tay động chân qua. Suy nghĩ một hồi, Nguyệt Sư hướng Khương Hy nói:
“Thiếu chủ, người có thể thả lỏng tinh thần ra một chút được không?”.
Sắc mặt của Khương Hy có chút hơi đổi, đồng dạng tiểu Hoàng cũng cụp đôi tai của mình lại. Khương Hy hiểu ý của Nguyệt Sư là gì, nó muốn tự thân kiểm tra tình trạng thân thể của hắn.
Nếu hắn đã điều chỉnh công pháp thì bản thân tự nhiên sẽ nắm giữ lộ tuyến cũng kỹ xảo vận công rất thuần thục, người khác khó lòng bắt chước được.
Nhưng đây không phải chuyện Khương Hy có thể tùy tiện đồng ý. Hiện tại hắn cùng Nguyệt Sư tựa hồ có chút an ổn nhưng ai biết được Nguyệt Sư đang nghĩ cái gì trong đầu.
Xem như chuyện hắn nhận được truyền thừa Thiên Nguyệt sẽ dẫn đến thân phận thiếu chủ đi thì chưa chắc Nguyệt Sư đã thật sư coi trọng cái thân phận này.
Khương Hy còn hoài nghi nó đang có ý định cướp hai truyền thừa này ở trên người hắn về làm của riêng. Dù sao theo lời của nó ban nãy thì chỉ có Bạch Chân mới nắm rõ toàn vẹn Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ cùng Thiên Nguyệt Thoái Phá.
Hắn phải cẩn thận ra quyết định mới được.
...
Nguyệt Sư thấy hắn chần chừ như vậy thì nội tâm cũng âm thầm gật đầu, cẩn thận như vậy mới tốt, hơn nữa đối diện với lực lượng tuyệt đối thì thực lực có cao cũng chẳng nghĩa lý gì, cái nó muốn thấy ở Khương Hy chính là khả năng ứng biến.
Nguyệt Sư đã sống rất lâu, nó biết những người trong phe Bạch Chân năm đó bây giờ cũng chỉ còn lại tứ phương thần thú. Bạch lão tổ đã già, nếu không thể phi thăng thì chỉ còn một con đường chờ chết.
Về phần tông chủ thì khỏi nói, cảnh giới không bằng lão tổ, tư chất cũng không bằng, vạn năm trôi qua, bây giờ có lẽ cũng đã là một bộ xương trắng rồi.
Tứ phương thần thú còn sống nhưng cũng chưa hẳn có thể phò tá Khương Hy được bởi bọn hắn đều bị quấn thân khó ra, trừ phi hắn có thể trưởng thành tiếp nhận toàn bộ truyền thừa thì toàn bộ thần thú mới có thể phóng thích.
Nhưng đợi đến thời điểm đó thì Khương Hy về căn bản đã chẳng cần bọn hắn bảo vệ nữa.
Chim đã đủ lông, đủ cánh, vậy thì chỉ có bay về phương trời của mình thôi.
Cho nên Nguyệt Sư muốn biết kế tiếp Khương Hy sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, liệu hắn có xứng đáng làm thiếu chủ hay không, có xứng đáng làm người đối đầu với đám ‘tàn dư’ của Thiên Nguyệt Tông không.
Nguyệt Sư bình tĩnh đợi Khương Hy quyết định, còn Khương Hy thì trầm ngâm suy nghĩ một hồi rất lâu, trong lòng cố gắng câu thông thử với Tuyết Lam nhưng vô dụng.
Thượng Dao Thiên Trì cơ hồ đã cách biệt với ngoại giới cho nên xem như Khương Hy ‘ăn gian’ thì cũng vô pháp liên hệ thông qua Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế được, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Một lát sau, Khương Hy nói:
“Nguyệt Sư tiền bối có thể thực hiện một huyết khế với vãn bối được chứ?”.
Nguyệt Sư nhìn qua hắn một lần rồi nhả ra một ngụm khói đáp:
“Nếu ta từ chối thì thế nào?”.
Lời vừa ra, một cỗ uy áp của thiên địa bất ngờ buông xuống phiến thiên địa này, theo đó, không gian cũng rung động không ngừng nghỉ.
Ba con mắt của Nguyệt Sư lập tức co rụt lại, nó vội vàng quát lên:
“Thiếu chủ, mau thu Nguyên Anh Uy lại”.
Đúng vậy, chủ ý của Khương Hy chính là dùng Nguyên Anh Uy để uy hiếp Nguyệt Sư bởi phiến thiên địa Thượng Dao Thiên Trì này nghiêm cấm các loại lực lượng vượt biên vào Kim Đan cảnh.
Mặc dù hắn không hiểu được bằng cách nào Nguyệt Sư cùng một vài con thủy thú ở con sông kia có thể bỏ qua được loại quy củ này nhưng có lẽ đó là do ý chí của phương thế giới này quyết định.
Giả sử Nguyệt Sư thật sự thèm muốn truyền thừa trong người hắn thì hắn liền lấy Nguyên Anh Uy ra để ép, nếu Nguyệt Sư không nguyện ý ký huyết khế thì hắn sẽ giữ Nguyên Anh Uy rồi trực tiếp bị phương thế giới này trục xuất ra ngoại giới.
Xem như bỏ lỡ cơ hội tu luyện tại Thượng Dao Thiên Trì thì cái mạng nhỏ này của hắn vẫn quan trọng hơn. Khương Hy không đời nào đem mạng mình đặt vào tay người khác được.
Huống hồ, đây không chỉ là mạng của hắn mà còn là mạng của Tuyết Lam nữa.
Đương nhiên, hắn cũng không váng đầu để Nguyên Anh Uy hiển lộ quá lâu, Nguyệt Sư vừa lên tiếng thì hắn cũng đã cấp tốc thu lại rồi, đồng thời Tam Dục trong cơ thể cũng nhanh chóng thôi động để khôi phục.
So với lần trước thì hiện tại Khương Hy thôi động Nguyên Anh Uy cũng không đến nỗi hao hụt linh thức quá nhiều.
Nguyệt Sư thấy hắn đã thu lại rồi liền lắc cái đầu khổng lồ kia một chút rồi đưa một chân lên trên không, theo đó, một trận đồ án huyết quang đột nhiên bay ra từ lòng bàn chân trước của nó.
Đồ án này cực kỳ phức tạp, phù văn trên đó cũng cực kỳ loạn xạ không thể tả nhưng Khương Hy nhìn thấy đồ án trận văn này thì lập tức tỉnh hết cả người.
Hắn nói:
“Tiền bối tính làm thật sao?”.
Nguyệt Sư bình tĩnh đáp:
“Thiếu chủ, người thông quan, ta chính thức công nhận thân phận của người, vì vậy giao sinh mạng của mình cho người cũng là chuyện hết sức bình thường”.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi nói:
“Khó khăn lắm mới lấy được tự do, hà cớ gì tiền bối tiếp tục tự giam mình lại”.
Nguyệt Sư lắc đầu mỉm cười đáp:
“Thân là thần thú, nghĩa vụ cùng trách nhiệm một đời này của ta là thủ hộ tông môn, nay tông môn không còn thì trách nhiệm của ta là thủ hộ người kế nhiệm. Đây là tâm ý, đồng thời cũng là nghĩa vụ của ta, mong thiếu chủ không từ chối”.
Nghe vậy, Khương Hy liền thở dài, nội tâm cố gắng kiềm chế không kích động hét lên một tiếng vui vẻ.
Đồ án trận văn này là Chưởng Mệnh Thâu Hồn Đại Trận, gọi nôm na dễ hiểu là một dạng huyết khế chủ tớ.
Là ‘chủ’ có mọi quyền quyết định sinh tử của ‘tớ’.
Nguyệt Sư đã giao loại đồ án trận văn này ra thì Khương hy chỉ cần gật đầu thôi là hắn sẽ trở thành chủ nhân mới của Nguyệt Sư ngay.
Tu vi của Nguyệt Sư rất cao, hắn đương nhiên biết điều đó, vì vậy hắn sẽ chấp nhận loại giao dịch này, bất quá phải diễn sao cho đạt mới được, biểu lộ rõ ràng quá lại khiến hắn ‘mất điểm’ cũng không ổn.
Khương Hy cẩn thận đưa một tay lên cắn nhẹ, một dòng máu tươi theo đó liền chảy ra, miệng hắn khẽ lẩm bẩm một đoạn chú ngữ rất kỳ dị nghe không ra là tiếng gì.
Dòng máu đó theo từng đoạn chú ngữ lập tức bay thẳng lên dung nhập vào bên trong đồ án trận văn.
Không qua mười hơi thở, trận văn ngay tức khắc sáng lên hàng loạt các đạo huyết quang rồi phân biệt ra hướng thẳng về phía mi tâm của Khương Hy cùng Nguyệt Sư, hình thành lên một tiểu đồ án rồi dung nhập sâu vào bên trong.
Khương Hy thở nhẹ ra một hơi, hai mắt hắn liền tỏa ra một tia tinh quang, khóe miệng nhịn không được khẽ cong nhẹ lên.
Bởi hắn đã cảm nhận được sự tồn tại cùng sinh mệnh của Nguyệt Sư ở sâu trong linh hồn rồi.
Chưởng Mệnh Thâu Hồn Đại Trận chính thức hoàn tất.
Còn Thiên Nguyệt Tông chủ tại thời điểm đó tự nhiên sẽ thuộc Động Thiên chi cảnh, Khương Hy không biết người này nhưng Động Thiên chi cảnh chính là cảnh giới của các lãnh tụ Thập Đại Chính Phái, không cần suy nghĩ nhiều thì cũng đoán ra được.
Về phần tứ phương thần thú thì khỏi phải nói, tu vi chắc chắn đều nằm tại nửa sau Nguyên Anh cảnh, thậm chí còn hơn nữa.
Chỉ riêng việc Nguyệt Sư sống hơn vạn năm thì Khương Hy ít nhiều cũng nắm được một chút thông tin cảnh giới.
Kèm thêm việc yêu thú lấy nhục thân cường hoành làm gốc thì dư sức chống lại hai, ba tu sĩ nhân loại đồng giai cùng lúc.
Đúng như Nguyệt Sư nói, luận về thực lực thì sáu người Bạch Chân dư sức nghiền ép toàn bộ những cao thủ còn lại trong tông rồi.
Khương Hy trầm mặc tiêu hóa thông tin được một hồi rồi nói:
“Nguyệt Sư tiền bối biết tung tích của những người còn lại chứ?”.
Nguyệt Sư từ tốn đáp:
“Thiếu chủ, ta nhiều nhất cũng chỉ biết tung tích của Nguyệt Kình cùng lão bất tử Nguyệt Dương, về phần Bạch lão tổ, tông chủ cùng Nguyệt Loan thì ta không rõ”.
“Tiền tố ‘Nguyệt’ đều là hiệu của thần thú sao?”, Khương Hy hỏi.
Nguyệt Sư mỉm cười nói:
“Đúng như vậy, tứ phương thần thú của Thiên Nguyệt Tông canh giữ bốn hướng của sơn môn. Ta gọi Nguyệt Sư, trấn thủ phương tây. Nguyệt Kình trấn thủ phương bắc, Nguyệt Loan trấn thủ phương nam, còn lão bất tử Nguyệt Dương trấn thủ phương đông.
Trong đó thì lão bất tử Nguyệt Dương sống lâu nhất, cảnh giới đến mức nào rồi thì ta không chắc nhưng coi như Ma Kiếp đến thì lão vẫn sống tốt chán”.
Nghe vậy, Khương Hy liền có chút ngạc nhiên nói ra:
“Lão tiền bối Nguyệt Dương mạnh đến thế sao?”.
Nguyệt Sư cười ha hả đáp:
“Thiếu chủ đánh giá cao quá rồi, luận chiến lực thì Nguyệt Kình mạnh nhất, bất quá tên này quá im lặng, không thích gần người khác. Nguyệt Loan sở hữu thực lực không tồi nhưng lại quá kiêu ngạo, trừ bỏ Bạch lão tổ ra thì nàng chẳng cho ai mặt mũi.
Lão bất tử Nguyệt Dương kia thì lại lười biếng có thừa, suốt ngày không ăn thì cũng nằm, trong tứ phương thần thú của bản tông thì lão nhàn hạ nhất”.
“Vậy còn Nguyệt Sư tiền bối thì sao?”, Khương Hy hỏi.
Nguyệt Sư mỉm cười, tựa hồ có chút cao hứng, bên ngoài không có vẻ gì giống với người sở hữu sát khí cùng huyết khí kinh khủng ban này. Nó nói:
“Ta là thần thú chủ sát, nếu tông môn gặp chuyện thì ta là mũi giáo đầu tiên xuất quân, đáng tiếc năm đó theo Bạch lão tổ rời sơn môn nên nhiệm vụ này không thể tận lực được”.
Khương Hy trầm mặc một hồi tương đối lâu, dưới góc độ của hắn, Thiên Nguyệt Tông bị hao hụt khí vận có lẽ là do các đại tông môn bắt tay với nhau sau lưng để lập mưu hãm hại nhưng vì không có chứng cứ nên hắn cũng không thể suy đoán bậy bạ.
Hắn tin tưởng Nguyệt Sư cũng đoán ra nhưng đồng dạng, không có chứng cứ nên mới không nhắc lại chuyện khí vận hao hụt.
Mặt khác, Bạch Chân lựa chọn giải tán tông môn ngược lại là chuyện rất khôn ngoan, so với việc bị tận diệt thì chi bằng giải tán sớm chờ thời cơ khí vận khôi phục hẳn đông sơn tái khởi như Nguyệt Sư nói thì tốt hơn.
Đáng tiếc, đám trưởng lão cùng đệ tử trong tông có lẽ đã đắc tội với không ít người nên vẫn cần cái tên ‘Thiên Nguyệt Tông’ chống đỡ.
Nếu Thiên Nguyệt Tông không còn thì bọn hắn chẳng khác gì tán tu suốt ngày bị đuổi giết cả. Chưa kể khi giải tán tông môn, các truyền thừa hạch tâm tuyệt đối sẽ không cách nào về tay bọn hắn được.
Bạch Chân có lẽ cũng đoán được ý định này từ trước nên đã tập hợp hết toàn bộ truyền thừa hạch tâm rồi cùng những người trong phe cánh của mình rời đi, chờ đợi thời cơ tốt nhất để đông sơn tái khởi.
Về phần những người khác... Sống chết mặc bay thôi.
Suy nghĩ được một hồi, Khương Hy hướng Nguyệt Sư nói:
“Nguyệt Sư tiền bối, ta còn chuyện muốn hỏi”.
Nguyệt Sư đáp:
“Thiếu chủ muốn biết các truyền thừa hạch tâm khác phải không?”.
Khương Hy chần chừ một chút rồi gật đầu, bảo hắn không động tâm với đống truyền thừa này thì nói dối, hắn cực kỳ động tâm, thậm chí là tham lam.
Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ cùng Thiên Nguyệt Thoái Phá hắn đã trực tiếp cảm thụ rồi nên hắn có thể hiểu được phần nào các truyền thừa khác cũng sẽ mạnh mẽ không kém.
Hiện tại ở ngoại giới hắn lấy thân phận đệ tử Thiên Nguyệt Tông để hành tẩu, vậy thì hắn phải làm cho thật giống vào, nếu có thể âm thầm dẫn ra được ‘dư nghiệt’ của phe chống đối năm đó thì hắn có thể trả ơn truyền thụ truyền thừa của Bạch Chân.
Bằng cách diệt sạch đám người chống đối năm đó hoặc theo một cách khác ‘nhân đạo’ hơn chẳng hạn.
Nguyệt Sư thấy Khương Hy gật đầu liền cười cười vài tiếng, miệng phì phèo một vài ngụm khói rồi nói tiếp:
“Theo như ta thấy thì Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ hiện tại của thiếu chủ hẳn chỉ là thuần thần thông thôi đi, còn công pháp thì người không tu luyện. Về phần Thiên Nguyệt Thoái Phá có lẽ thiếu chủ nhận được toàn bộ nhưng theo ta thấy hình như có chút khác”.
Khương Hy gật đầu đáp:
“Xác thực vậy, vãn bối đã điều chỉnh lại Thiên Nguyệt Thoái Phá cho phù hợp với bản thân, giảm một chút lực phá hoại dư thừa, gia tăng sự tập trung sát thương cùng nội liễm pháp lực hơn”.
Nguyệt Sư mở to ba mắt chớp chớp một hồi rồi nói:
“Thiếu chủ tự mình điều chỉnh?”.
Khương Hy chớp chớp mắt nhìn nó một chút, đồng dạng tiểu Hoàng cũng làm tương tự, đương nhiên bộ dáng trông có vẻ ‘đáng thương’ hơn hắn nhiều.
Không bao lâu sau, hắn gật đầu đáp:
“Đúng là vãn bối tự điều chỉnh, Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ cũng không ngoại lệ”.
Nguyệt Sư tựa hồ vẫn chưa tin tưởng lắm, nó biết Khương Hy mạnh vượt trội rất nhiều so với cùng thế hệ, xem như đặt hắn vào thời đại hoàng hôn của Thiên Nguyệt Tông thì cũng là một đời thiên kiêu.
Nhưng kể cả thế thì việc điều chỉnh công pháp cùng chiến kỹ bậc cao như thế này cơ hồ là chuyện không thể nào. Đến bản thân nó còn chưa chắc tùy tiện điều chỉnh được Kim Đan công pháp chứ đừng nói là Khương Hy.
Bất quá căn cứ vào thực tế thì cả hai môn truyền thừa này xác thực đã bị động tay động chân qua. Suy nghĩ một hồi, Nguyệt Sư hướng Khương Hy nói:
“Thiếu chủ, người có thể thả lỏng tinh thần ra một chút được không?”.
Sắc mặt của Khương Hy có chút hơi đổi, đồng dạng tiểu Hoàng cũng cụp đôi tai của mình lại. Khương Hy hiểu ý của Nguyệt Sư là gì, nó muốn tự thân kiểm tra tình trạng thân thể của hắn.
Nếu hắn đã điều chỉnh công pháp thì bản thân tự nhiên sẽ nắm giữ lộ tuyến cũng kỹ xảo vận công rất thuần thục, người khác khó lòng bắt chước được.
Nhưng đây không phải chuyện Khương Hy có thể tùy tiện đồng ý. Hiện tại hắn cùng Nguyệt Sư tựa hồ có chút an ổn nhưng ai biết được Nguyệt Sư đang nghĩ cái gì trong đầu.
Xem như chuyện hắn nhận được truyền thừa Thiên Nguyệt sẽ dẫn đến thân phận thiếu chủ đi thì chưa chắc Nguyệt Sư đã thật sư coi trọng cái thân phận này.
Khương Hy còn hoài nghi nó đang có ý định cướp hai truyền thừa này ở trên người hắn về làm của riêng. Dù sao theo lời của nó ban nãy thì chỉ có Bạch Chân mới nắm rõ toàn vẹn Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ cùng Thiên Nguyệt Thoái Phá.
Hắn phải cẩn thận ra quyết định mới được.
...
Nguyệt Sư thấy hắn chần chừ như vậy thì nội tâm cũng âm thầm gật đầu, cẩn thận như vậy mới tốt, hơn nữa đối diện với lực lượng tuyệt đối thì thực lực có cao cũng chẳng nghĩa lý gì, cái nó muốn thấy ở Khương Hy chính là khả năng ứng biến.
Nguyệt Sư đã sống rất lâu, nó biết những người trong phe Bạch Chân năm đó bây giờ cũng chỉ còn lại tứ phương thần thú. Bạch lão tổ đã già, nếu không thể phi thăng thì chỉ còn một con đường chờ chết.
Về phần tông chủ thì khỏi nói, cảnh giới không bằng lão tổ, tư chất cũng không bằng, vạn năm trôi qua, bây giờ có lẽ cũng đã là một bộ xương trắng rồi.
Tứ phương thần thú còn sống nhưng cũng chưa hẳn có thể phò tá Khương Hy được bởi bọn hắn đều bị quấn thân khó ra, trừ phi hắn có thể trưởng thành tiếp nhận toàn bộ truyền thừa thì toàn bộ thần thú mới có thể phóng thích.
Nhưng đợi đến thời điểm đó thì Khương Hy về căn bản đã chẳng cần bọn hắn bảo vệ nữa.
Chim đã đủ lông, đủ cánh, vậy thì chỉ có bay về phương trời của mình thôi.
Cho nên Nguyệt Sư muốn biết kế tiếp Khương Hy sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, liệu hắn có xứng đáng làm thiếu chủ hay không, có xứng đáng làm người đối đầu với đám ‘tàn dư’ của Thiên Nguyệt Tông không.
Nguyệt Sư bình tĩnh đợi Khương Hy quyết định, còn Khương Hy thì trầm ngâm suy nghĩ một hồi rất lâu, trong lòng cố gắng câu thông thử với Tuyết Lam nhưng vô dụng.
Thượng Dao Thiên Trì cơ hồ đã cách biệt với ngoại giới cho nên xem như Khương Hy ‘ăn gian’ thì cũng vô pháp liên hệ thông qua Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế được, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Một lát sau, Khương Hy nói:
“Nguyệt Sư tiền bối có thể thực hiện một huyết khế với vãn bối được chứ?”.
Nguyệt Sư nhìn qua hắn một lần rồi nhả ra một ngụm khói đáp:
“Nếu ta từ chối thì thế nào?”.
Lời vừa ra, một cỗ uy áp của thiên địa bất ngờ buông xuống phiến thiên địa này, theo đó, không gian cũng rung động không ngừng nghỉ.
Ba con mắt của Nguyệt Sư lập tức co rụt lại, nó vội vàng quát lên:
“Thiếu chủ, mau thu Nguyên Anh Uy lại”.
Đúng vậy, chủ ý của Khương Hy chính là dùng Nguyên Anh Uy để uy hiếp Nguyệt Sư bởi phiến thiên địa Thượng Dao Thiên Trì này nghiêm cấm các loại lực lượng vượt biên vào Kim Đan cảnh.
Mặc dù hắn không hiểu được bằng cách nào Nguyệt Sư cùng một vài con thủy thú ở con sông kia có thể bỏ qua được loại quy củ này nhưng có lẽ đó là do ý chí của phương thế giới này quyết định.
Giả sử Nguyệt Sư thật sự thèm muốn truyền thừa trong người hắn thì hắn liền lấy Nguyên Anh Uy ra để ép, nếu Nguyệt Sư không nguyện ý ký huyết khế thì hắn sẽ giữ Nguyên Anh Uy rồi trực tiếp bị phương thế giới này trục xuất ra ngoại giới.
Xem như bỏ lỡ cơ hội tu luyện tại Thượng Dao Thiên Trì thì cái mạng nhỏ này của hắn vẫn quan trọng hơn. Khương Hy không đời nào đem mạng mình đặt vào tay người khác được.
Huống hồ, đây không chỉ là mạng của hắn mà còn là mạng của Tuyết Lam nữa.
Đương nhiên, hắn cũng không váng đầu để Nguyên Anh Uy hiển lộ quá lâu, Nguyệt Sư vừa lên tiếng thì hắn cũng đã cấp tốc thu lại rồi, đồng thời Tam Dục trong cơ thể cũng nhanh chóng thôi động để khôi phục.
So với lần trước thì hiện tại Khương Hy thôi động Nguyên Anh Uy cũng không đến nỗi hao hụt linh thức quá nhiều.
Nguyệt Sư thấy hắn đã thu lại rồi liền lắc cái đầu khổng lồ kia một chút rồi đưa một chân lên trên không, theo đó, một trận đồ án huyết quang đột nhiên bay ra từ lòng bàn chân trước của nó.
Đồ án này cực kỳ phức tạp, phù văn trên đó cũng cực kỳ loạn xạ không thể tả nhưng Khương Hy nhìn thấy đồ án trận văn này thì lập tức tỉnh hết cả người.
Hắn nói:
“Tiền bối tính làm thật sao?”.
Nguyệt Sư bình tĩnh đáp:
“Thiếu chủ, người thông quan, ta chính thức công nhận thân phận của người, vì vậy giao sinh mạng của mình cho người cũng là chuyện hết sức bình thường”.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi nói:
“Khó khăn lắm mới lấy được tự do, hà cớ gì tiền bối tiếp tục tự giam mình lại”.
Nguyệt Sư lắc đầu mỉm cười đáp:
“Thân là thần thú, nghĩa vụ cùng trách nhiệm một đời này của ta là thủ hộ tông môn, nay tông môn không còn thì trách nhiệm của ta là thủ hộ người kế nhiệm. Đây là tâm ý, đồng thời cũng là nghĩa vụ của ta, mong thiếu chủ không từ chối”.
Nghe vậy, Khương Hy liền thở dài, nội tâm cố gắng kiềm chế không kích động hét lên một tiếng vui vẻ.
Đồ án trận văn này là Chưởng Mệnh Thâu Hồn Đại Trận, gọi nôm na dễ hiểu là một dạng huyết khế chủ tớ.
Là ‘chủ’ có mọi quyền quyết định sinh tử của ‘tớ’.
Nguyệt Sư đã giao loại đồ án trận văn này ra thì Khương hy chỉ cần gật đầu thôi là hắn sẽ trở thành chủ nhân mới của Nguyệt Sư ngay.
Tu vi của Nguyệt Sư rất cao, hắn đương nhiên biết điều đó, vì vậy hắn sẽ chấp nhận loại giao dịch này, bất quá phải diễn sao cho đạt mới được, biểu lộ rõ ràng quá lại khiến hắn ‘mất điểm’ cũng không ổn.
Khương Hy cẩn thận đưa một tay lên cắn nhẹ, một dòng máu tươi theo đó liền chảy ra, miệng hắn khẽ lẩm bẩm một đoạn chú ngữ rất kỳ dị nghe không ra là tiếng gì.
Dòng máu đó theo từng đoạn chú ngữ lập tức bay thẳng lên dung nhập vào bên trong đồ án trận văn.
Không qua mười hơi thở, trận văn ngay tức khắc sáng lên hàng loạt các đạo huyết quang rồi phân biệt ra hướng thẳng về phía mi tâm của Khương Hy cùng Nguyệt Sư, hình thành lên một tiểu đồ án rồi dung nhập sâu vào bên trong.
Khương Hy thở nhẹ ra một hơi, hai mắt hắn liền tỏa ra một tia tinh quang, khóe miệng nhịn không được khẽ cong nhẹ lên.
Bởi hắn đã cảm nhận được sự tồn tại cùng sinh mệnh của Nguyệt Sư ở sâu trong linh hồn rồi.
Chưởng Mệnh Thâu Hồn Đại Trận chính thức hoàn tất.
Bình luận truyện