Huyết Anh Vũ

Chương 7: Hoảng sợ chết người



Đêm đã khuya.

Một khi đêm khuya, thanh âm cũng có nhiều.

Tiếng lồng chim đu đưa, tiếng côn trùng mùa thu, vốn là những thanh âm rất nhỏ, hiện tại đều nghe rất rõ.

Bên ngoài còn có tiếng gió, còn có tiếng nhạn.

Tiếng nhạn kêu lớn hơn, thê lương hơn.

(chỗ này còn thiếu vài câu thơ, vì chưa tìm ra nguyên văn nên bỏ trống, sẽ bổ sung sau)

Tiếng nhạn giữa tiếng thu, cơ hồ rất thường được thi nhân ứng dụng, những câu thơ trên của Hoàng Trọng là một thí dụ, ông lại nói tiếng thứ nhất nghe được không phải là tiếng nhạn.

Chỉ vì một khi nghe tiếng nhạn, sầu tư rất dễ dàng ập đến.

Trương Thiết, Lâm Bình hiện tại lại không sầu tư.

Tiếng nhạn kêu này, bọn chúng nghe cũng chỉ có cảm giác khủng bố.

Thi thể bị mổ xẻ toác hoác đã dùng vải bố trắng che phủ, còn có thi thể Tiêu Bá Thảo, lão chưởng quỹ, hai gã quan sai, tất cả đều đã dời đặt lên bàn.

Dưới ánh đèn lạnh lẽo thê lương, mặt người chết như muốn nói lên điều gì đáng sợ.

Thi thể của Đàm môn tam bá tuy phủ dưới tấm vải bố trắng, chỉ tiếc hai người bọn họ đã từng thấy qua lúc thi thể bị giải phẫu, đều đã có ấn tượng thâm sâu còn lưu lại.

Mục quang chỉ cần lướt qua tấm vải bố trắng ở trên, bọn họ phảng phất đã thấy liền người chết dưới tấm vải bố.

Mục quang của bọn họ không còn lệ thuộc vào bọn họ.

Vì phía bên đó có một thanh âm truyền lại.

Thanh âm cánh ruồi bay sè sè.

Hiện tại chỉ mới là sơ thu, còn là tiết mùa của ruồi.

Ruồi xuất hiện ban đêm, luôn luôn như bay lượn gần bóng đèn, hà huống dưới bóng đèn còn có thi thể.

Thi thể bầy nhầy của Đàm môn tam bá đã bắt đầu bốc mùi hôi.

Thi thể bốc mùi hôi đối với ruồi lại là một dụ hoặc rất cường liệt.

Huyết tinh cũng vậy.

Cho nên bốn thi thể còn nguyên ở trên, cũng có ruồi bay quần thảo.

Thanh âm đó trong cảm giác của bọn họ, đã không còn chỉ là ghê tởm mà thôi.

Bọn họ đã ngưng nói chuyện.

Nói chuyện là một biện pháp rất tốt để khu trừ khủng bố, nhưng cũng cần phải có tâm tình để nói chuyện.

Bọn họ hiện tại chỉ muốn ly khai nơi này nhanh chóng.

Chỉ là muốn.

Cho dù đảm khí của bọn họ có lớn tới cỡ nào, vẫn còn muốn sống.

Người không có đảm khí lớn, căn bản không thể đi theo Thường Tiếu xuất nhập.

Đêm càng khuya, bên ngoài sương lạnh mờ mịt.

Gió thổi qua cửa sổ, kéo theo sương lạnh vào.

Ánh đèn trong sương lạnh mông lung, mặt người còn sống cũng mông lung trong sương lạnh như mặt người chết.

Đám sương lạnh này xem ra cứ nhằm vào thân người mà bao phủ.

Người còn nói chuyện có nhân khí, người đã chết cũng có quỷ khí.

Người chết có bảy người, người sống lại chỉ có hai người.

Quỷ khí tự nhiên có nhiều hơn nhân khí.

Quỷ khí âm sâm!

Trương Thiết, Lâm Bình chỉ có cảm giác toàn thân đang tẩm trong băng thủy.

Cũng may Thường Tiếu lưu lại hai người.

Đêm dài đăng đẳng, nếu quả chỉ có một người, không biết làm sao qua được.

Bọn họ hai người cũng đã thầm liệu không thể ly khai nhau.

Chỉ đáng tiếc tính toán của một người bản thân cũng có nhiều sự tình bất đắc dĩ.

Trương Thiết tịnh không muốn nghĩ tới nhà xí, nhưng đã tới lúc cần đi, gã lại không có biện pháp nào khác.

Gã đương nhiên không muốn giải quyết cái ý tứ bất hảo này bằng cách muốn Lâm Bình đi theo bầu bạn.

Lâm Bình cũng không có cái ý tứ bất hảo như vậy.

Điếm đường hiện tại chỉ còn lại một mình Lâm Bình.

Dưới hoàn cảnh như vầy, dù là người sống cũng không hay hơn người chết là bao nhiêu.

Trương Thiết vừa đi khỏi, Lâm Bình liền cảm thấy hoang mang.

Hắn đột nhiên có cảm giác điếm đường lại lạnh lẽo hơn thập phần.

Thiếu một người sống, quỷ khí tự nhiên tương ứng trọng trùng.

Trán hắn lại xuất mồ hôi.

Mồ hôi lạnh.

Cũng ngay lúc đó, hắn nghe một tiếng động yếu ớt.

Thanh âm từ đằng sau hắn truyền tới, hắn không quay đầu, khuôn mặt bạnh ra, hỏi :

- Nhanh vậy hả?

Câu nói của hắn vừa ra khỏi miệng, sắc mặt hắn biến đổi liền.

Trương Thiết đi ra, không có lý do gì quay lại nhanh như vậy.

Tiếng bước chân của Trương Thiết không phải là nhẹ.

Hắn căn bản không nghe tiếng bước chân.

“Ai?” Gắt gỏng một tiếng, hắn quay đầu lại mau.

Vừa mới cử động, hắn phát giác cổ mình không thể quay qua quay lại, một đôi tay lạnh như băng đã giơ ra từ phía sau bóp vào cổ hắn.

Đây không giống tay người.

Không là người thì là gì?

Quỷ? Cương thi?

Mặt mày Lâm Bình xám xanh, há miệng la thảm một tiếng.

* * * * *

Khu vườn đằng sau điếm đường tối tăm phi thường.

Không có đèn, chỉ có ánh trăng lưỡi liềm chiếu mờ mờ ảm đạm nơi chân trời.

Nơi không có đèn vốn đã âm sâm, hà huống giữa khu vườn còn có một cây bạch dương.

Lá bạch dương to dài, gió thổi xào xạc, là loại cây mùa thu làm cho con người buồn thảm, cũng là đại biểu cho âm thanh mùa thu buồn thảm.

Trong vườn gió tây lùa khắc khoải.

Bạch dương vờn cơn gió buồn bả, rên rỉ nỗi sầu chết người.

Trong vườn, lúc này, lại không chỉ sầu chết người, đơn giản đã làm hoảng sợ chết người.

Đảm tâm của Trương Thiết lạnh ngắc.

Tên của gã tuy có một chữ “thiết”, trên người gã lại chỉ có một thứ làm bằng sắt.

Đao của gã.

Lưỡi đao tuy chưa rời khỏi vỏ, cán đao đã nằm trong tay gã.

Tại chỗ này, vô luận làm cái gì, gã tuyệt không để cán đao rời khỏi tay.

Đao có sát khí, một khi đao trong tay, nghe nói cả quỷ cũng phải nhượng ba phần, một tay gã nắm đao, một tay vừa mới cởi quần, đã nghe tiếng hô thảm thê lệ của Lâm Bình.

Gương mặt gã lập tức trắng nhợt, đao đã rút ra khỏi vỏ, hoang mang chạy về.

Sương mù dày đặc trong điếm đường, sương mù lại càng ảm đạm hơn trong ánh đèn.

Lâm Bình gục trên đất.

Mặt của hắn méo mó, sắc mặt kinh khiếp.

Sắc mặt kinh khiếp này, cho dù ai tưởng tượng cường liệt tới cỡ nào lại càng cường liệt hơn.

Đôi mắt của hắn xoe tròn, tròng mắt lòi ra ngưng kết.

Tròng mắt người chết căn bản không còn có thể biến hóa.

Xem ra hắn tự nhiên đã hoảng sợ tới chết.

Trên người hắn tịnh không có máu, y phục trên người lại tàn lụi, toàn thân bốc một làn khói trắng mờ ảo.

Tuyệt không phải là sương lạnh bao phủ, cũng tuyệt không phải là tử khí.

Tử khí không có màu sắc, sương lạnh thông thường ban đêm chỉ mang lại mùi thơm lá cây, làn khói trắng này lại phảng phất một mùi hôi khó chịu lỗ mũi.

Trong khói trắng mờ ảo, da thịt Lâm Bình chợt tiêu tán.

Chỉ trong phút chốc, tay của hắn không còn là tay người, mặt của hắn cũng không còn là mặt người.

Da thịt tiêu tán, hiện xương lòi ra, xương cốt cũng bắt đầu tiêu tán.

Gió thổi qua, cốt nhục tiêu tán tản mác theo gió, tản mác vào sương lạnh.

Trương Thiết thất thần nhìn thi thể của Lâm Bình, thân người gã cứng ngắc.

Tay gã cũng lạnh như băng, thậm chí cả tâm gã cũng lạnh như băng, sương lạnh phảng phất đã kết thành mũi kim đâm sâu vào tim gã.

Gã nhảy phắt lên, trong điếm đường tịnh không có người.

Hiện tại cũng không, nhưng không biết tại sao, gã luôn cảm thấy có người tồn tại, đằng sau lưng hắn.

Gã đột nhiên quay đầu.

Đằng sau người gã, quả nhiên có một người đứng yên.

Gã đột nhiên cảm thấy kinh hoàng, hoàn toàn không biết người này đến đằng sau người hắn từ lúc nào.

Người này giống như phóng ra từ cõi u linh.

Sự thật, người này đích xác đã chết bảy tám ngày rồi, không còn có thể là một người, lại chỉ sợ còn chưa xuống tới âm phủ.

Hai ngày nay hắn còn bồi hồi hoàn tại nhân gian.

Hắn còn là một cương thi.

Khuôn mặt lãnh đạm, nhãn thần tàn khốc.

Đứng đằng sau Trương Thiết chính là Thiết Hận.

“Thiết thủ vô tình” Thiết Hận!

Dung mạo hắn như lúc còn sống, thân mình thẳng đứng như ngọn tiêu thương.

Thân mình cương thi vốn rất cứng, rất thẳng.

Gương mặt của cương thi, có ai biết giống ra sao?

Đột nhiên thấy mặt cương thi, có ai không sợ?

“Thiết đô đầu!”

Trương Thiết thất thanh la hoảng, mặt mày trắng nhợt.

Thanh âm la hoảng của gã rất kỳ quái, hoàn toàn không còn là thanh âm của gã nữa.

Biểu tình trên mặt gã lại càng kỳ quái hơn, giống như một người đột nhiên gặp quỷ.

Gã sợ rằng đã gặp quỷ.

Thiết Hận phảng phất không nghe, trên mặt hoàn toàn không có chút biểu tình gì, song cước nhảy một cái, nhảy tới trước mặt Trương Thiết.

Trương Thiết hét lớn, mau mắn khởi đao trong tay.

Không ít người đã chết dưới đao của gã, trên đao đã có sát khí. Cương thi không thể chết, lại có thể nào ngã quỵ dưới sát khí trên đao của gã? Chỉ đáng tiếc đao của gã còn đang giơ lên, song thủ của Thiết Hận đã bóp trên yết hầu của gã.

Thiết thủ vốn vô tình, biến thành cương thi lại càng không thể lưu tình.

“Cương thi....”

Trương Thiết la thảm tắt nghẹn, ngữ thanh đã bị bóp chặn, lưỡi đã bị bóp nghẹn thè ra.

Đôi mắt của gã cũng như mắt cá chết.

Một mùi hôi thối đột nhiên bốc lên từ quần gã, quần của gã đã ướt đẫm.

Thiết Hận hiện tại nới lỏng tay một chút.

Tròng mắt của hắn chuyển động.

Tròng mắt của cương thi lại còn có thể chuyển động sao?

Mục quang rơi trên thi thể của Tiêu Bá Thảo, trên mặt Thiết Hận không ngờ lại lộ sắc thương tiếc.

Mặt mày của cương thi còn có thể biến hóa sao?

Cương thi còn có cảm tình sao?

* * * * *

Cổng đỏ tươi, đỏ như máu.

Trong hẻm chỉ có phiến cửa đỏ này.

Anh Vũ lâu cũng nằm sau phiến cửa đỏ này.

Cánh cửa đã mở.

Người mở cổng lại là một tiểu cô nương, một tiểu cô nương vận y phục đỏ, hai tròng mắt lại đen nhánh như than.

Lúc mở cửa cho Vương Phong, ả nhìn Vương Phong từ trên xuống dưới như muốn đánh giá Vương Phong, hiện tại mở cửa cho Thường Tiếu, mắt lại luôn luôn không dám nhìn Thường Tiếu một lần, chừng như ả đã thấy người này so với Vương Phong còn đáng sợ hơn nhiều.

Ả cúi đầu, ngập ngừng thốt :

- Ông là...

An Tử Hào ngắt lời :

- Bọn ta đến tra án.

Tiểu cô nương bây giờ mới thấy An Tử Hào, nhìn hắn một cách kỳ quái.

An Tử Hào hỏi ngay lập tức :

- Huyết Nô còn ở trong đó không?

Tiểu cô nương đáp :

- Còn, để tôi thế các ông thông truyền.

An Tử Hào chưa kịp nói, Thường Tiếu đã lắc đầu, thốt :

- Bất tất, bọn ta tự đi vào tìm nàng.

Câu nói vừa ra khỏi miệng, chân y đã giơ lên, một bước đi vào.

An Tử Hào đi nhanh tới trước dẫn đường.

Tiểu cô nương tránh mau nhường đường, một câu cũng không dám nói.

Ả tuy còn nhỏ tuổi, kiến thức cũng không có nhiều, nhưng đã thấy Thường Tiếu là một vị quan, so với An Tử Hào còn cao chức hơn, vô luận Thường Tiếu làm gì, ả đều chỉ có thể đứng bên lề nhìn, thậm chí tốt hơn là không nhìn, tránh càng xa càng tốt.

Ả đương nhiên không theo chân.

Xuyên qua hành lang, đi qua hoa kính.

Hoa hàn thị mộng, thiền ngữ tố thu tâm.

Trên đường đi chỉ có hương hoa, chỉ có tiếng côn trùng, không nghe tiếng hát hò, không thấy bóng ai, mùi rượu cũng không có.

Đây tịnh không giống Anh Vũ lâu hàng ngày, càng không giống một kỹ viện.

Hiện tại là giờ hoàng kim của kỹ viện, nhưng trừ đám bọn họ một hàng mười người đi vào ra, trừ hồng y tiểu cô nương mở cửa ra, không có một ai khác qua lại.

Lâu phòng hai bên tả hữu đều có thắp đèn, màn giấy cửa sổ cũng có in bóng người.

Bóng người trầm mặc phảng phất len lén nhìn trộm những vị khách không phải tầm thường này.

Sơn vũ dục lai phong mãn lâu.

Bọn họ có phải đã nghe phong thanh, trước hết đã trốn tránh?

Thường Tiếu đang đi bỗng thốt :

- Kỳ viện này làm ăn coi bộ không tốt lắm.

An Tử Hào lập tức lắc đầu :

- Chỉ là đêm nay không tốt.

Thường Tiếu hỏi :

- Chuyện ta phải đến kỹ viện này để điều tra, lại đã truyền tới đây?

An Tử Hào đáp :

- Địa phương này tuy nhỏ, người lại không ít, miệng có rất nhiều.

Thường Tiếu thốt :

- Người thông minh cũng có rất nhiều.

An Tử Hào nói :

- Sự tình phát sinh tại Bình An lão điếm và Anh Vũ lâu hai nơi này, đại nhân đã ghé qua Bình An lão điếm, bọn họ tịnh không dám tới Anh Vũ lâu.

Thường Tiếu đột nhiên cười hỏi :

- Đêm qua cương thi xuất hiện, cũng không phải là một nguyên nhân?

An Tử Hào miễn cưỡng cười, nói :

- Tôi cũng thấy vậy.

Nói chưa dứt, hắn đã run lên hai lần.

Bóng đêm dày đặc, hiện giờ là lúc cương thi thường xuất hiện hành động.

Thường Tiếu nhìn An Tử Hào chằm chằm, thốt :

- Đảm khí của ngươi tịnh không lớn.

An Tử Hào cười khổ :

- Vốn không lớn.

Thường Tiếu hỏi :

- Ngươi thật sự tin có cương thi tồn tại trên thế gian?

An Tử Hào thở dài, nói :

- Thủ hạ của tôi không còn nghi ngờ gì nữa đã hoảng sợ tới chết.

Thường Tiếu thốt :

- Tịnh không nhất định là cương thi làm hoảng sợ chết người.

Y cười lạnh một tiếng, nói tiếp :

- Thủ hạ của ngươi, một người tự nhiên trở lại chỗ quan tài, đằng sau tuyệt không có nguyên nhân?

An Tử Hào đáp :

- Có thể gã đã có phát hiện.

Thường Tiếu cười lạnh :

- Tại sao ngươi không nói gã đã thấy trong miệng Thiết Hận có ngậm viên tị độc châu?

An Tử Hào không nói một lời.

Thường Tiếu thốt :

- Thủ hạ của ngươi không phải đã nói bọn chúng nạy nắp quan tài, thấy diện mạo của Thiết Hận còn như đang sống, tịnh không giống người đã chết bảy tám ngày, Vương Phong nói với bọn chúng hoàn toàn chỉ vì miệng Thiết Hận có ngậm tị độc châu, có thể duy trì thi thể bất biến?

An Tử Hào gật đầu.

Thường Tiếu hỏi :

- Một viên minh châu như vậy, ngươi nói trị giá bao nhiêu?

An Tử Hào đáp :

- Giá trị liên thành.

Thường Tiếu hỏi :

- Có thể là nguyên nhân làm cho người phạm tội không?

An Tử Hào thở dài đáp :

- Thủ hạ của tôi quả thật có lòng tham.

Thường Tiếu thốt :

- Một người khi đi trộm thì tâm không khỏi sợ hãi, nếu đảm khí không cực lớn, không cần nói tới cương thi, một nguời đột nhiên từ trong quan tài bật dậy, đã đủ làm cho gã hoảng sợ tới chết.

An Tử Hào ngập ngừng lẩm bẩm :

- Nhưng... Thiết Hận nằm trong quan tài... Thiết Hận đã chết bảy tám ngày rồi... quan tài đã đóng đinh bảy tám ngày...

Cho dù còn là người sống, nằm trong quan tài đóng đinh bảy tám ngày, không bị ngộp chết cũng bị đói chết.

Người chết có phải không thể sống lại?

Hỏi bất cứ một ai điều này, ai chắc cũng lắc đầu.

Nhưng người xưa tương truyền, người chết có thể biến thành cương thi.

Truyền thuyết này có chân thật không? Không ai dám khẳng định.

Trên thế gian vốn có rất nhiều chuyện làm cho người ta không thể tin được, nhưng lại là chuyện không thể giải thích được.

Sự kiện này Thường Tiếu có thể giải thích không?

Thường Tiếu không giải thích, cười lạnh :

- Ai biết Thiết Hận bảy tám ngày nay đều nằm trong quan tài?

An Tử Hào đáp :

- Tối thiểu còn có một người biết.

Thường Tiếu hỏi :

- Ngươi nói Vương Phong?

An Tử Hào thốt :

- Hắn nhất định biết, vấn đề chỉ là hắn có chịu nói ra sự thật không.

Thường Tiếu nói :

- Trước mặt ta, không ai dám không nói sự thật.

Đây có phải là lời khoa trương? Quá tự tin?

Y bổ sung :

- Theo ta biết, trước mặt hắn chỉ có một con đường, không ai muốn đi con đường đó.

Đó cũng là tử lộ.

An Tử Hào không nói tiếng nào.

Vô luận Thường Tiếu nói gì, hắn không muốn bàn cải, cũng không dám bàn cải.

Thường Tiếu hỏi tiếp :

- Hắn có còn ở trong Anh Vũ lâu?

An Tử Hào đáp :

- Sáng nay, tôi hỏi hắn thì hắn nói hắn ở lại.

Vương Phong hiện tại tịnh không có ở đó.

Trong Anh Vũ lâu chỉ có một mình Huyết Nô.

Mùi vôi trắng phảng phất từ bức tường dài năm trượng, thập vạn yêu ma tụ hội tại Nồng gia phổ, yêu ma bái lạy Ma Vương, thập vạn ma đao trích thập vạn giọt ma huyết, ma huyết hóa thành Huyết anh vũ, còn có mười ba Huyết nô thần tử của Huyết anh vũ, tất cả đã tiêu thất đằng sau lớp vôi trắng.

Bức tường đã bị vôi quét trắng như tuyết, không còn bức ma họa, chỉ còn là một bức tường bình thường.

Dưới bức ma họa, chỗ này giống như địa ngục.

Địa ngục mỹ lệ, nay đã bị hủy dưới tay Vương Phong.

Không còn ma họa, chỗ này cũng chỉ còn là một chỗ bình thường.

Cho nên Thường Tiếu tịnh không giống Vương Phong, mắt không trân trân nhìn bức tường.

Mắt của y lại lạc trên người Huyết Nô.

Chỗ này hiện tại còn có gì có thể hấp dẫn hơn Huyết Nô?

Huyết Nô đã thay y phục chỉnh tề, nửa người bên trái đã không còn giống như một đứa trẻ sơ sinh, người chỉnh tề không giống một bầy tôi của Huyết anh vũ.

Nhưng nàng vẫn còn là Huyết Nô, nàng cũng đẹp như trước.

Nữ nhân mỹ lệ vốn luôn luôn thu hút sự chú ý.

Ánh mắt của Thường Tiếu tịnh không bị nàng thu hút, nhanh chóng chuyển dời.

Đôi giày da đế cứng, ngọn roi dài bén nhọn, cái giường rộng ba trượng, trên đầu giường có còng bạc, bức vách mới quét vôi trắng xóa, mục quang của Thường Tiếu nhất nhất kinh lược qua hết, rồi mới quay lại nhìn lên mặt Huyết Nô.

- “Nàng là Huyết Nô?” - Y mỉm cười hỏi.

- “Ừm”. - Huyết Nô cũng cười đáp.

Thanh âm mị hồn, nụ cười mê hoặc, nàng chừng như rất hoan nghênh Thường Tiếu giáng lâm.

Thường Tiếu nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, hỏi :

- Nghe nói nàng luôn chỉ mặc một nửa y phục trên mình?

Huyết Nô cười đáp :

- Đó là sự thật.

Thường Tiếu thốt :

- Hiện tại nàng lại ăn mặc rất chỉnh tề.

Huyết Nô nói :

- Vì tôi sợ bị cảm lạnh.

Thường Tiếu thốt :

- Mấy ngày nay hoàn toàn đâu có lạnh.

Huyết Nô đáp :

- Tối hôm qua sau khi cương thi xuất hiện, chỗ này không biết sao lại biến thành âm âm sâm sâm.

Vừa nói đến cương thi, giọng nói của nàng không còn ổn định.

Thường Tiếu hỏi :

- Nàng cũng sợ cương thi?

Huyết Nô đáp :

- Tôi chỉ là một nữ nhân.

Đảm khí của nữ nhân thường nghe nói đều không lớn.

Thường Tiếu hỏi :

- Vậy sao nàng không ly khai, còn ở lại đây?

- “Tôi không còn chỗ để đi”. - Mắt Huyết Nô chừng như đo đỏ.

Một nữ nhân nếu như còn chỗ để đi, cũng không lưu lại kỹ viện làm gì.

Thường Tiếu hỏi :

- Nơi của Lý đại nương không tốt sao?

Sắc mặt Huyết Nô lập tức biến đổi, lạnh lùng đáp :

- Nếu quả là tốt, tôi căn bản không còn ở lại đây.

Lý đại nương là mẫu thân của Huyết Nô, nếu quả là một mẫu thân tốt, con gái cũng căn bản không thể nào trở thành kỹ nữ.

Thường Tiếu gật gật đầu, mục quang chuyển về hướng quan tài gần tường, hỏi :

- Ít ra nàng cũng phải khiêng dời cái quan tài đó ra, nàng không biết cái quan tài đó là tổ của cương thi, cương thi bất cứ lúc nào cũng có thể quay về tổ của hắn nghỉ ngơi sao?

Mặt Huyết Nô trắng nhợt, ấp úng :

- Quan tài đó tịnh không phải là đồ của tôi, tôi không thể tự khiêng nó ra.

Thường Tiếu hỏi :

- Vương Phong không chịu khiêng quan tài ra?

Huyết Nô đáp :

- Tôi không có hỏi hắn, sáng sớm hôm nay tới giờ còn chưa gặp.

Thường Tiếu trầm giọng :

- Hắn còn ở nơi này?

Huyết Nô đáp :

- Sáng sớm hôm nay đã đi ra, hiện tại vẫn còn chưa quay về.

Thường Tiếu hỏi :

- Cả ngày nay, hắn đi tới đâu?

Huyết Nô đáp :

- Không biết.

- Không nhắn lại một lời?

- Hắn từng nói qua đi tìm thi thể bằng hữu của hắn.

- Cương thi Thiết Hận?

Huyết Nô gật gật đầu :

- Cương thi nghe nói buổi sáng chỉ là một thi thể, nghe hắn nói, hắn muốn tìm ra thi thể nhanh chóng.

Thường Tiếu hỏi :

- Tại sao?

Huyết Nô đáp :

- Chỉ cần tìm ra thi thể, hắn nói có lẽ có biện pháp không cho Thiết Hận biến lại thành cương thi, hắn tựa hồ không muốn bằng hữu của hắn lại biến thành cương thi hại người.

Thường Tiếu cười lạnh thốt :

- Hắn là một pháp sư? Cũng thấu hiểu hàng ma tróc quỷ?

Huyết Nô không thể trả lời.

Thường Tiếu lại nói tiếp :

- Như quả hắn tìm ra cương thi, hắn thế nào cũng khiêng về, lại bỏ vào quan tài đóng đinh thật chặt, hiện tại là lúc cương thi đã xuất hiện, hắn lại còn chưa về, e rằng hắn tìm không ra thi thể, định bắt trói cương thi mang về?

An Tử Hào xen vào :

- Có lẽ hắn hiện tại đã gặp cương thi, bị cương thi bóp cổ, không thể quay trở về.

Câu nói của hắn vừa ra khỏi miệng, hắn tự nhiên cảm thấy lạnh người.

Mặt Huyết Nô trắng nhợt.

Thường Tiếu lại hoàn toàn không có phản ứng, sắc mặt vẫn như trước, nụ cười vẫn như trước, mục quang rơi trên quan tài, thốt :

- Vết đinh đóng trên quan tài, cũng có thể xem coi có đậy chặt quan tài trong vòng bảy tám ngày qua không.

Không chờ y nói lần nữa, hai gã quan sai giải phẫu thi thể hồi nãy đã tự mình đi tới.

Người xuất thân từ nghề khám nghiệm thi thể đối với quan tài vốn cũng có nghiên cứu rất kỹ càng.

Thường Tiếu cũng không phân phó lại, nhìn sang An Tử Hào :

- Vạn Thông còn dư lại một vũng máu, một cánh tay đen bầm, ở chỗ nào?

An Tử Hào đáp :

- Ở dưới lầu, trong tiểu ốc đằng sau cầu thang.

Mục quang Thường Tiếu quay một vòng, thốt :

- Đường lão đại, Đường lão nhị, bọn ngươi hai người đi xuống coi, Đổng Xương, ngươi cũng đi.

Đường thị huynh đệ vâng lệnh đi về phía An Tử Hào, một trong hai gã quan sai đang đi về hướng quan tài cũng nghe lệnh dừng chân.

Thường Tiếu liền nói tiếp :

- Kiểm nghiệm quan tài một người đã đủ rồi.

Đổng Xương vâng lệnh, quay về phía An Tử Hào cất bước.

An Tử Hào nhanh nhẹn lui ra ngoài lầu, đi trước dẫn đường.

Thường Tiếu nhìn theo bọn họ bốn người đi ra, lẩm bẩm :

- Huyết đặc, hắc thủ, đây nếu quả không phải do cương thi gây ra, tin rằng kết quả sẽ cho biết là loại độc dược gì.

Chuyện này nếu quả do độc dược gây nên, kiến thức về độc dược của Đường thị huynh đệ, thêm vào xuất thân nghiệm thi của Đổng Xương, nhất định sẽ mang ra ánh sáng.

Sự tình không phải giản đơn như vậy sao?

Ánh đèn tuy sáng chói, đi đến tường bên đó, đã biến thành ảm đạm.

Quan tài dưới ánh đèn ảm đạm, càng có cảm giác khủng bố.

Cho nên gã quan sai cũng phải đem theo một cái lồng đèn di qua.

Gã chỉ vì lo lắng cho công chuyện của mình.

Công chuyện của gã, cho dù có kinh nghiệm phong phú, hoàn cảnh nếu không sáng rõ, cũng rất dễ dàng phán đoán sai lầm.

Nhờ cái lồng đèn, nhờ ánh sáng chiếu vào quan tài, tuy thủy chung vẫn còn không khí tử vong, xem ra đã không còn khủng bố như trước.

Nắp quan tài đã mở ra trước sau hai lần, lần thứ hai mở ra, còn chưa đóng đinh trở lại, vì thi thể không còn trong đó. Thi thể đã biến thành cương thi đi mất. Chưa bắt lại được cương thi, chưa tầm hồi lại được thi thể, đinh trên nắp quan tài làm sao đóng lại được. Vương Phong thậm chí không đậy nắp đàng hoàng, chỉ tùy tùy tiện tiện để nắp trên mặt quan tài, che đầu quan tài, còn hở lộ hai ba phân không khít.

Sở dĩ vậy cho nên giở nắp quan tài không phải là một chuyện khó khăn. Gã quan sai để lồng đèn sang một bên, đi tới, nghiêng người giơ tay ra, chừng như muốn bưng cái nắp quan tài xuống.

Nắp quan tài vừa mở ra, một người vút từ trong quan tài ngồi bật dậy.

Cương thi!

Quan tài là vật của người chết. Đi ra từ quan tài làm sao có thể là một người sống?

Trong số người chết, nghe nói chỉ có một loại có thể khiêu động - quan tài là tổ của cương thi, cương thi bất cứ lúc nào cũng có thể quay về tổ của hắn nghỉ ngơi.

Nhớ lại mình đã nói những lời đó, Thường Tiếu bất giác rùng mình.

Đám quan sai kia cũng sợ hãi la thất thanh.

Huyết Nô càng giống như một con mèo cái bị đạp lên đuôi, giọng khàn khàn thét lên.

Sợ hãi thê thảm nhất đương nhiên là gã quan sai đang bưng nắp quan tài khai quan.

Gã tuy xuất thân làm nghề nghiệm thi, đây lại là lần thứ nhất thấy thi biến, thấy cương thi.

Y phục trắng thảm dưới ánh đèn trắng thảm, giống như một đám sương.

Song chưởng của cương thi che trên mày, hai tay áo che mặt, mới vừa nhảy ra khỏi quan tài, nhảy tới gần thân người gã quan sai.

Trên người hắn phảng phất xương cốt xuất hàn khí, vừa nhảy lên hàn khí đã biến thành âm phong, thổi tắt nhiều ngọn đèn.

Không còn ánh đèn trắng thảm, mặt mày gã quan sai cũng còn trắng nhợt, mắt mở to tròn xoe, trong mắt chứa đầy nét kinh hãi khủng khiếp, kinh hãi khủng khiếp tới mức gã muốn chạy, nhưng hai chân hoàn toàn không chìu theo ý gã, chừng như bị đóng đinh chặt xuống sàn. Gã muốn la, nước miếng trong miệng lại như đã bị âm phong thổi thành hàn băng, nghẹn cứng yết hầu. “Cạch” một tiếng, nắp quan tài trên tay gã rơi xuống đất, toàn thân gã cũng mềm như cọng bún quỵ xuống.

Cương thi lại không động đậy, mục quang lạnh lẽo thê lương lóe ra từ hai tay áo, trừng trừng nhìn gã quan sai mềm nhũn trên sàn, thân hình cứng ngắc đột nhiên cong lại, ngồi xuống cái ghế gần quan tài, hai tay áo cũng hạ xuống, hắn lại há miệng, cười lớn.

Tiếng cười đắc ý, tiếng cười đáng sợ. Nghe qua dưới hoàn cảnh này lại càng đáng sợ hơn.

Tiếng cười đó vừa vang lên, ít ra có một nửa đám quan sai bị tiếng cười làm thất hồn lạc phách.

Cương thi cũng có thể cười sao? Tiếng cười này có phải đã làm tiêu tán hồn phách người sống?

Đảm khí của nữ nhân thông thường đều rất nhỏ, lần này lại ngoại lệ.

Huyết Nô vốn sợ hãi tới mức gần xỉu, nhưng khi tay áo của cương thi hạ xuống, tiếng cười của cương thi vừa mới vang lên, nàng từ đầu xuống chân không ngờ lại lấy lại khí lực, nét mặt xanh dờn cũng ửng hồng. Nàng tự nhiên đứng yên trừng mắt nhìn cương thi. Xem biểu tình của nàng, gần như muốn bước qua đấm cương thi một quyền, cắn cương thi một cái.

Nàng không ngờ quả thật đi qua. Vừa đi tới đã đấm xuống một quyền.

Tuy tịnh không cắn cương thi một cái, nàng ít nhất đã đánh cương thi mười quyền.

Quả là can đảm có thừa.

Có phải nàng lại bị ma nhập, con quái điểu thứ mười ba biến mất trên tường tối hôm qua, Huyết nô thứ mười ba đã nhập vào người nàng?

Huyết nô là nô tài của Huyết anh vũ, cũng là một loại yêu ma trong ma vực Nồng gia phổ.

Yêu ma đánh cương thi, đây không phải là quỷ đánh quỷ sao?

Đảm khí của Thường Tiếu lại càng lớn hơn.

Lúc mới bắt đầu, y cũng kinh ngạc, nhưng hiện tại, trên mặt y chỉ có một nụ cười lãnh khốc.

Tiếng cười của cương thi vang trong tai y, tay của y đã nắm chặt cán kiếm.

Hiện tại kiếm vẫn nằm trong vỏ, sát khí lại từ từ tích tụ.

Sát khí này lan khắp thân người y. Đôi mắt y đã lộ sát cơ, nhìn chằm chằm cương thi.

Tuy y còn chưa hành động, lưỡi kiếm đã hò hét giục xúi y rút ra.

Người còn chưa xuất, kiếm còn chưa xuất. Trước hết lại có tiếng hô :

- Ngừng lại.

Tiếng hô như phích lịch sấm sét đánh xuống, quỷ khí trong lầu bị đánh văng tản mác.

Cổ họng Thường Tiếu quả thật rất lớn.

Một người làm đại quan đã hơn mười năm, người hò hét quát tháo trong suốt hơn mười năm làm quan, cổ họng không lớn mới là quái lạ.

Hà huống y còn luyện qua mười mấy hai chục năm khí công.

Huyết Nô đã dừng tay, song thủ không phải bị Thường Tiếu làm thất kinh hạ xuống, mà đang bị cương thi nắm giữ.

Muốn nắm giữ song thủ của nàng quả thật không phải dễ, nàng hung hãn tựa như trong người nàng có ma thần phụ thể, khí lực mạnh mẽ kinh người.

Cương thi cơ hồ dụng tận lực cửu ngưu nhị hổ, mới nắm giữ được nàng.

Cuối cùng chàng cũng đã kinh nghiệm qua hai lần, lần thứ hai không còn gian nan như lần thứ nhất.

Cương thi này đương nhiên là Vương Phong.

Huyết Nô lúc đó mới không ra sức vùng vẫy, thở hổn hển lấy hơi gần quan tài, dựa vào thân Vương Phong.

Tay áo lúc đó mới hạ xuống hoàn toàn, nàng đã nhận ra cương thi không phải là Thiết Hận, cũng không phải là cô hồn dã quỷ, là Vương Phong.

Nàng sợ hãi la thảm, Vương Phong lại mỉm cười hỉ hả.

Cho dù Vương Phong có thật sự biến thành cương thi, nàng cũng phải nhào tới đấm chàng.

Nàng thở hổn hển, trừng mắt nhìn Vương Phong, đột nhiên hỏi :

- Chàng biến thành cương thi từ hồi nào?

Vương Phong miễn cưỡng ngậm cười, đáp :

- Sáng sớm hôm nay lúc nàng thay đồ, ta đã nằm trong quan tài.

Mặt Huyết Nô ửng hồng ngay lập tức, hỏi :

- Chàng thấy hết?

Vương Phong đáp :

- Lúc đó ta còn chưa ngủ.

Mục quang của chàng đã biến trong mông lung.

Có phải chàng đang nhớ lại tấm thân ngà ngọc mịn màng của Huyết Nô?

Đôi tay dịu dàng đẩy đưa trên bộ ngực? Thần tình như say sưa si đắm?

Chàng tuy không nói ra, Huyết Nô đã khẳng định chàng nhất thiết đã nhìn lén, nàng tuyệt không tin con người này lại thật tình nằm im trong quan tài.

Nàng kêu lên :

- Tôi đánh chàng chết, tôi đánh chàng chết - Ngoài miệng nàng tuy nói những lời hung hãn, trong tâm đương nhiên tịnh không muốn đánh Vương Phong chết.

Vương Phong cũng căn bản còn chưa thả tay nàng ra.

Hai người quần thảo ôm vật nhau, làm như xung quanh không còn ai khác.

Mấy gã quan sai há hốc mồm nhìn không nói nên lời, ai ai cũng chừng như đã biến thành cương thi.

Thường Tiếu lại tức tối đến xanh mặt.

Y lại hét lên một tiếng :

- Ngừng tay!

Tiếng hét lần này càng lớn hơn, tiếng hét của y vừa phát ra, cả căn phòng cơ hồ chấn động.

Cho dù là người chết, chỉ sợ cũng bị tiếng hét của y làm nhỏm dậy.

Huyết Nô giật mình đứng dậy.

Vương Phong tuy không đứng dậy, đôi tay đang nắm giữ song thủ của Huyết Nô cũng bất giác buông liền.

Trên mặt chàng cũng còn vui vẻ, nhìn Thường Tiếu mỉm cười, đột nhiên hỏi :

- Ngươi hình như là một vị quan?

Thường Tiếu mặt cứng như sắt, lạnh lùng đáp :

- Ta đã làm quan hơn mười năm nay.

Vương Phong thốt :

- Hèn gì cổ họng của ngươi lớn như vậy.

Thường Tiếu nhìn chàng chằm chằm, hỏi :

- Ngươi không sợ quan?

Vương Phong cười đáp :

- Ta không phạm pháp, sao lại phải sợ quan?

Thường Tiếu cười lạnh, hỏi :

- Ngươi trốn trong quan tài làm gì?

Vương Phong đáp :

- Ngủ.

Thường Tiếu quét mục quang, nói :

- Nơi đây có cái giường rộng ba trượng.

Vương Phong cười nói :

- Ta cho dù không nằm trên giường, chỉ nằm trong quan tài, cũng đâu có phạm pháp.

Thường Tiếu thốt :

- Làm người ta hoảng sợ là phạm pháp.

Vương Phong liếc nhìn gã quan sai đang bò dưới đất, nói :

- Ta đâu có hù nguời ta, chỉ bất quá từ chỗ ngủ ngồi dậy.

Chàng lại cười, nói tiếp :

- Đảm khí của thuộc hạ của ngươi, tựa hồ không lớn.

Cơ bắp nơi khóe mắt Thường Tiếu hơi giật giật, lạnh lùng thốt :

- Đảm khí của ngươi lại không nhỏ.

Vương Phong nói :

- Vốn không nhỏ.

Thường Tiếu “hừm” một tiếng :

- Hèn gì dám ngủ trong quan tài.

Vương Phong đáp :

- Không dám cũng phải dám.

Thường Tiếu hỏi :

- Ngươi có biết quan tài là để chôn người chết không?

- Biết.

- Ngươi có biết quan tài đó đã có người chết nằm ở trỏng không?

- Biết.

- Biết như vậy, ngươi còn khoan khoái nằm trong quan tài đó?

Vương Phong lập tức lắc đầu :

- Không khoan khoái.

- Không khoan khoái sao lại nằm trong đó?

- Ta không còn chỗ nào để ngủ yên.

Mục quang của Thường Tiếu lạc trên cái giường rộng ba trượng, hỏi :

- Cái giường rộng này cũng không tốt?

Vương Phong đáp :

- Đối với người khác rất tốt, nhưng đối với ta lại không tốt.

Chàng mỉm cười giải thích :

- Sáng sớm hôm nay ta quả thật quá mệt mỏi, trừ phi không ngủ, một khi nhắm mắt ngủ thế nào cũng không khác gì một người chết.

Thường Tiếu hỏi :

- Cho nên ngươi chui vào quan tài?

Vương Phong đáp :

- Đó không phải là nguyên nhân chính.

Thường Tiếu hỏi :

- Nguyên nhân chính là gì?

Vương Phong đáp :

- Ta không muốn nhanh chóng biến thành người chết.

Thường Tiếu ngẩn ngơ hỏi :

- Có người muốn giết ngươi?

Vương Phong thốt :

- Có, ngày hôm qua đã có bốn người, chân chính muốn giết ta lại không phải là bọn chúng.

Thường Tiếu hỏi :

- Bọn chúng chỉ là bốn sát thủ?

Vương Phong đáp :

- Ta thấy vậy.

Thường Tiếu hỏi :

- Ngươi đã đắc tội với ai?

Vương Phong đáp :

- Ta cũng chưa đắc tội với ai hết, bọn chúng muốn giết ta có lẽ vì ta còn lưu lại ở đây, vì ta là một người thông minh.

Thường Tiếu nói :

- Cứ theo ta biết, người thông minh đều không sống lâu.

Vương Phong thốt :

- Có đôi khi thôi.

Thường Tiếu hỏi :

- Đôi khi là lúc nào?

Vương Phong đáp :

- Khi hắn để người ta có cảm giác hắn có điểm nguy hiểm.

Đây vốn là lời của Vũ Trấn Sơn Vũ tam gia, chàng nhớ rất rõ, có lẽ nghĩ điều này rất có lý.

Thường Tiếu gật đầu :

- Một người làm cho người khác có cảm giác nguy hiểm, nhất định không được hoan nghênh.

Vương Phong nói :

- Xử lý một người đối với mình là người nguy hiểm, ngươi đương nhiên cũng biết biện pháp nào là tốt nhất.

Thường Tiếu gật gật đầu :

- Biện pháp đó quả thật rất tốt, ta cũng thường dùng tới.

Vương Phong thốt :

- Biện pháp tốt vị tất là biện pháp hữu hiệu.

Thường Tiếu nói :

- Nếu bọn chúng phát giác ngươi ngủ như chết, thì rất hữu hiệu.

Vương Phong thốt :

- Cho nên chỉ còn ngủ trong quan tài.

Thường Tiếu nói :

- Quan tài cũng vị tất là an toàn, một khi bị phát hiện, rất dễ dàng bị đóng đinh chôn sống trong quan tài, cái chết đó ra sao, chắc ngươi cũng có thể tưởng tượng?

Vương Phong rùng mình, đáp :

- Cũng đỡ quan tài đã từng có cương thi leo ra.

Thường Tiếu thốt :

- Loại quan tài như vậy đương nhiên không có ai nguyện ý đi tới gần, nếu quả không sợ cương thi quay về tổ, quả thật là một chỗ ngủ rất tốt.

Vương Phong nói :

- Cũng không phải tốt cho lắm, bên trong có vôi, cũng đã từng có người chết nằm, cũng may nguời chết là bằng hữu của ta, xem ra cũng đủ an toàn để chịu đựng.

Chàng đột nhiên thở dài một tiếng, nói tiếp :

- Chỉ đáng tiếc chỗ như vầy ta cũng chỉ có thể ngủ một lần.

Bí mật bị phát hiện không còn trở lại thành bí mật nữa, nếu quả chàng lại ngủ trong quan tài, rất có thể vĩnh viễn ngủ yên, vĩnh viễn không đi ra được nữa.

Thường Tiếu lạnh lùng ngưng chú nhìn Vương Phong, đột nhiên hỏi :

- Ngươi sợ chết?

Vương Phong lập tức lắc đầu.

Thường Tiếu lạnh lùng “hừm” một tiếng, thốt :

- Ngươi xem ra cũng còn sợ rất nhiều.

Vương Phong đáp :

- Ta chỉ không muốn chết bất minh bất bạch.

Chàng cười cười, đột nhiên hỏi :

- Chết có gì để sợ? Chết quả thật không có gì đáng sợ. Không còn phải bị mặt trời nóng bỏng đốt cháy, không còn phải bị gió lạnh đâm chích da thịt. Không còn phải ưu thương, không còn phải đau đớn thống khổ. Lại bất tất phải có những tư tưởng đam mê ti tiện, lại bất tất phải sốt sắng tham cầu bất cứ cái gì. Chết, kỳ thật chỉ là một lối giải thoát.

Nói như Vương Phong, chết, là một mạo hiểm cao đẹp nhất trong cuộc đời chàng.

Một mũi Yếu Mệnh Diêm Vương Châm, đã quyết định sinh mạng của chàng rồi...

chàng vốn chỉ còn có thể sống thêm nửa canh giờ, vận khí lại còn may mắn, gần chết lại gặp được thiên hạ đệ nhất danh y Diệp Thiên Sĩ, mới bảo trụ được tính mạng, lại cũng chỉ có thể sống thêm một trăm ngày. Một trăm ngày hiện tại đã qua bốn mươi chín ngày... Chỉ còn lại năm mươi mốt ngày. Năm mươi mốt ngày tịnh không là năm mươi mốt năm, chết sớm hơn năm mươi mốt ngày, hay muộn hơn năm mươi mốt ngày cũng không có điểm phân biệt gì đáng kể cả. Chàng sao còn sợ chết được?

Thường Tiếu không hồi đáp câu hỏi của Vương Phong, lại hỏi ngược :

- Ngươi còn có điểm gì chưa minh bạch?

Vương Phong đáp :

- Nguyên nhân chính tại sao bọn chúng phải giết ta, chân chính muốn giết ta vốn là người nào, hiện tại ta vẫn chưa minh bạch.

Chàng nói tiếp ngay lập tức :

- Chuyện này kỳ thật có minh bạch hay không, cũng không phải là một vấn đề cần thiết.

Thường Tiếu hỏi :

- Chuyện nào mới cần thiết?

Vương Phong đáp :

- Ta còn lo chuyện khác.

Thường Tiếu hỏi dò :

- Chuyện nghiệm thi?

Vương Phong đáp :

- Tìm thi thể bằng hữu của ta, hộ tống về cố hương của hắn.

Thường Tiếu hỏi :

- Ngươi và Thiết Hận là bằng hữu?

Vương Phong gật đầu.

Thường Tiếu chú mục hỏi tiếp :

- Bọn ngươi quen biết nhau bao lâu?

Vương Phong đáp :

- Tám chín ngày trước.

Thường Tiếu hỏi :

- Bảy tám ngày trước hắn đã thành người chết, ngươi lại quen biết hắn tám chín ngày trước, xem ra ngươi chỉ quen biết hắn có một ngày?

Vương Phong đáp :

- Không.

Bọn họ quen nhau không tới một ngày, phải đuổi bắt Huyết anh vũ, Huyết anh vũ đã mang tai họa tà ác đến trên mình Thiết Hận. Đây kỳ thật lại là nguyện vọng của Thiết Hận. Huyết anh vũ nghe nói mỗi bảy năm lại giáng lâm xuống nhân gian một lần, cho nhân gian ba nguyện vọng. Chỉ cần có thể thấy được Huyết anh vũ, là nó sẽ cho ba nguyện vọng. Vô luận là nguyện vọng gì, nó cũng thực hiện. Nguyện vọng thứ nhất của Thiết Hận lại là muốn chết. Chỉ vì hắn tuyệt đối không tin Huyết anh vũ tồn tại, hắn lại càng không nghĩ sẽ thấy được Huyết anh vũ. Huyết anh vũ chỉ thành đạt nguyện vọng của hắn. Nghĩ lại về chuyện đó, Vương Phong không khỏi lắc đầu.

Thường Tiếu cũng lắc đầu, hỏi :

- Bằng hữu quen biết nhau chua tới một ngày, ngươi lại chịu bán mạng vì hắn?

Vương Phong thốt :

- Ta tuy quen biết hắn còn chưa quá một ngày, lại hiểu hắn rất nhiều.

Thường Tiếu hỏi :

- Hiểu cái gì?

Vương Phong đáp :

- Hiểu hắn là một người chính trực, ta luôn luôn bội phục người chính trực.

Thường Tiếu một hồi lâu chưa cười, nghe câu nói của Vương Phong, lại mỉm cười.

Y cười nói :

- Nếu quả ngươi chỉ vì nguyên nhân này mà bán mạng vì hắn, ta đảm bảo sau này ngươi nhất định sẽ hối hận.

Y lại bổ sung :

- Người chính trực tuyệt không nói láo, nhưng theo ta biết, trong vụ án Huyết anh vũ, hắn đã nói láo không chỉ một lần.

Vương Phong tịnh không dò hỏi, lại mỉm cười :

- Nói láo cố nhiên là xấu xa, nhưng nếu thố lộ sự thật lại khuấy động một nỗi bất hạnh lớn hơn, còn có thể tha thứ được.

Thường Tiếu cười lạnh, từ từ đi tới.

Mục quang của mọi người toàn bộ đang nhìn trên người y.

Y đi chầm chậm, đến đối diện Vương Phong :

- Thi thể Thiết Hận nghe nói ngươi mang về nha môn?

Vương Phong thừa nhận.

- Lúc đó Thiết Hận đã chết rồi?

Vương Phong gật đầu.

- Ngươi khẳng định hắn quả thật đã chết?

Vương Phong đáp :

- Một người sống hay chết, ta còn có khả năng phân biệt rõ ràng.

- Lúc Tiêu Bá Thảo giải phẫu khám nghiệm thi thể, ngươi có đứng một bên quan sát?

- Không, công chuyện của Tiêu lão tiên sinh tịnh không thích có người đứng nhìn, vì lão sợ có thể ảnh hưởng tới công chuyện của lão, kỳ thật lão có cho phép ta ở lại, ta cũng vị tất nguyện ý lưu lại.

- Ngươi sợ nhìn thấy?

- Ta còn sợ bị ói mửa.

Vương Phong hỏi ngược lại :

- Ngươi không biết chuyện đó kinh tởm đến thế nào sao?

Thường Tiếu không đáp, ngẩng đầu lên, thốt :

- Ngươi chỉ nên trả lời câu hỏi của ta.

Vương Phong hỏi :

- Chỉ có thể đáp, không thể hỏi?

Thường Tiếu đáp :

- Không hỏi.

Vương Phong hỏi :

- Ngươi coi ngươi là gì?

Thường Tiếu đáp :

- Quan!

Vương Phong hỏi :

- Ngươi coi ta là gì?

Thường Tiếu thốt :

- Bình dân bá tánh.

Vương Phong sửa liền :

- Người giang hồ.

Thường Tiếu lại cưòi lạnh.

Vương Phong nói tiếp :

- Người giang hồ không sợ quan, không chịu bị điều khiển, cũng không để quan dám điều khiển.

Thường Tiếu lại cười lạnh :

- Ta dám điều khiển.

Vương Phong thốt :

- Cho dù có dám điều khiển, ta cho dù có chịu cho điều khiển, vậy thì sao? Ta đâu có phạm pháp.

Vương Phong lại lạnh lùng nói tiếp :

- Ta bị hiềm nghi phạm pháp chỗ nào?

Thường Tiếu lạnh lùng đáp :

- Ngươi hiệp trợ phạm nhân bị hiềm nghi, tiêu dao pháp ngoại.

Vương Phong hỏi :

- Có một hiềm nghi, phạm nhân bị hiềm nghi là ai?

Thường Tiếu đáp :

- Thiết Hận.

Vương Phong ngẩn người, chợt cười thốt :

- Cho tới bây giờ, tuy ngươi chưa tự giới thiệu mình, ta lại cũng đã đoán ra ngươi là ai.

Thường Tiếu hỏi :

- Ai?

Vương Phong đáp :

- Thường Tiếu! Độc Kiếm Thường Tiếu.

Thường Tiếu cười lạnh thốt :

- Ngươi ngủ trong quan tài, tin tức lại linh thông như vậy.

Vương Phong nói :

- Sáng sớm hôm nay, An Tử Hào đã nói cho ta nghe.

Thường Tiếu “hừm” một tiếng :

- Người này nói hơi nhiều.

Vương Phong thốt :

- Ta còn biết một chuyện.

Thường Tiếu hỏi :

- Cũng do hắn nói?

Vương Phong lắc đầu :

- Chuyện này ta nghe người ta nói tối thiểu cũng đã mười lần, lần thứ nhất tối thiểu cũng đã năm năm trước.

Thường Tiếu hỏi :

- Chuyện gì?

Vương Phong cười đáp :

- Ta còn biết ngươi có một cái ngoại hiệu kinh người, là Hoạt Diêm Vương.

Thường Tiếu không có biểu tình gì, hỏi ngược lại :

- Cái ngoại hiệu đó có gì không hay?

Vương Phong đáp :

- Hay thì hay, có một điểm, ta còn chưa minh bạch.

Thường Tiếu hỏi :

- Điểm nào?

Vương Phong đáp :

- Hoạt Diêm Vương như cái tên đã gợi ý, là Diêm Vương trên nhân gian, không phải yêu quỷ đều do ngươi điều khiển sao?

Thường Tiếu hỏi :

- Ngươi nói tới Thiết Hận?

Vương Phong hỏi lại :

- Cương thi không phải là quỷ sao?

Thường Tiếu thốt :

- Ngươi khẳng định hắn đã biến thành cương thi?

Vương Phong nói :

- Ta chưa thấy qua cương thi, lại thấy qua thi thể, ta dám đảm bảo hắn đã là một người chết.

Thường Tiếu nói :

- Ta cả thi thể cũng chưa thấy qua, lúc trước cũng không thấy thi thể, ta đương nhiên coi hắn còn là một người sống.

Y nhìn Vương Phong dò xét :

- Ngươi cũng dám đảm bảo lời nói của ngươi hoàn toàn là sự thật?

Vương Phong lại cười một tiếng, đáp :

- Cho dù là sự thật, ngươi chừng như cũng không chịu tin.

Thường Tiếu cũng cười, thốt :

- Ngươi đã biết ta cũng có một ngoại hiệu là Hoạt Diêm Vương, lại tựa hồ không biết ngoại hiệu của ta vì sao mà có.

Vương Phong nói :

- Đó là vì tâm địa ngươi tàn ác, tay lạt, kiếm độc.

Thường Tiếu thốt :

- Tâm tàn ác tự nhiên tay lạt, tay lạt tự nhiên kiếm độc, ba thứ này kỳ thật chỉ là một, ngươi chỉ nói trúng một thứ, còn thiếu một thứ.

Vương Phong hỏi :

- Thứ gì?

Thường Tiếu đáp :

- Hình phạt nặng nề.

Y lại cười :

- Dưới hình phạt nặng nề của ta, ta đảm bảo những gì nghe được nhất định là sự thật.

Vương Phong cười nói :

- Ngươi chừng như đối với ta đã có ý muốn dụng hình bức cung?

Thường Tiếu chỉ cười, nụ cười này lộ vẻ rất tàn nhẫn.

Vương Phong cười cười nói tiếp :

- Chỉ không biết ngươi tính dùng trọng hình nào?

Thường Tiếu đáp :

- Muốn biết không dễ lắm sao?

Nói vừa dứt lời, bàn tay trái của y đã chỉ một cái.

Cái chỉ đó chỉ về hướng Vương Phong, bảy gã quan sai đã có ba gã bộc phát phóng tới.

Gã quan sai khai quan hồi nãy đứng gần nhất, là người đầu tiên phóng tới, lại không phải để bắt người, một quyền nhắm ngay mặt Vương Phong đấm tới.

Một quyền này rõ ràng là để báo tư thù.

Người bị Vương Phong hù thê thảm nhất chính là gã, đối với tiểu tử này gã không có chút hảo cảm, đối với khuôn mặt cười cười của tiểu tử này không chút nào thuận mắt gã, cho nên một khi Thường Tiếu hạ lệnh bắt người, gã lập tức muốn bay tới đấm vào khuôn mặt tươi cười của tiểu tử này.

Chỗ đó tịnh không phải là chỗ trí mệnh, cho dù đánh có mạnh cũng không chết người, cho nên gã đánh thoải mái.

Gã đánh cũng rất nặng tay.

Một quyền này nếu không một trăm thì ít nhất cũng có chín mươi chín cân khí lực, đánh như vậy không những tản mác nụ cười mà cả khuôn mặt cũng sưng vù.

“Bình” một tiếng chấn động, một bóng người bay lên.

Vương Phong ngồi nguyên tại chỗ, mặt cũng không bị sưng.

Mặt của gã quan sai lại bị sưng. Một quyền của gã vừa mới xuất, quyền đầu của Vương Phong đã mạnh mẽ đấm vào mặt gã, đánh gãy mũi gã, máu mũi sặc đầy mặt, thậm chí đánh mạnh tới mức gã bay bổng hơn một trượng.

Một quyền của Vương Phong đã không chỉ có một trăm cân.

Gã quan sai vừa bay ra, hai gã quan sai bên ngoài đã phóng tới, bốn bàn tay hóa thành trảo phong nhắm tả hữu thủ của Vương Phong chụp tới.

Nắm thì nắm được, tả hữu thủ của Vương Phong lại như đại bàng tung cánh, phản trảo chộp vào cổ tay của bọn chúng.

Vương Phong hét một tiếng lớn, tung bọn chúng lên, quăng về phía bốn gã quan sai còn lại.

Bay tới nơi bốn gã còn lại, hai gã quan sai như thái sơn áp đỉnh vụt hạ xuống.

Bọn chúng nhanh tay nhanh mắt, lập thành hai hàng song song, song song tề tâm hợp lực, cứng rắn đón đỡ đồng bọn rớt xuống, bốn người, toàn bộ bị chấn động thối lui một bước.

Khí lực Vương Phong quả thật không nhỏ.

Hai gã quan sai bị chàng quăng lên mặt mày xanh dờn, thần sắc của bốn gã quan sai đón đỡ cũng không tốt hơn bao nhiêu, “rảng rảng rảng rảng” bốn tiếng, bốn thanh đao không hẹn mà đồng thời rút ra trên tay.

Đao quang chói ngời như tuyết, đây hiển nhiên là bốn thanh đao tốt.

Có đao trong tay, bốn gã quan sai trên mặt bỗng hiển lộ sát cơ.

Chỉ xem qua tư thế bạt đao, đã biết bọn chúng dụng đao rất giỏi; chỉ xem qua thần sắc trên mặt, đã biết bọn chúng đao hạ tuyệt bất lưu tình.

Vương Phong tựa hồ không thèm nhìn bọn chúng, hai tay chàng khoanh lại, làm như ba gã quan sai phóng tới đánh chàng hồi nãy không còn trong ý tưởng, càng hình như quăng hai gã lên trời là kết thúc mọi chuyện.

Làm sao sự tình có thể kết thúc như vầy được?

Bốn gã quan sai rút đao ra khỏi vỏ, cước bộ bắt đầu di động, trái phải di động, bốn người chia nhau đứng bốn phía.

Mắt Vương Phong một khi nhìn, tối thiểu cũng thấy ít nhất hai thanh đao.

Chàng đã buông tay, giang tay vươn vai, chợt nói :

- Ngủ đã quá, tinh lực sung mãn, giờ này hoạt động giãn gân giãn cốt là tốt nhất.

Một người trong bốn gã quan sai lập tức thốt :

- Bọn ta nhất định giúp ngươi hoạt động.

Mục quang của Vương Phong quét từ từ qua bốn thanh đao, thốt :

- Nhưng động tới đao ta lại không thể phụng bồi, những thứ đó không có lợi cho sức khỏe.

Một gã quan sai cười lạnh một tiếng, nói :

- Chỉ tiếc ngươi phải.

Tiếng nói vừa dứt, người của gã bay lên.

Ba gã quan sai kia cũng đồng thời phát động.

Mũi đao lóe tia sáng trắng như tuyết chói ngời, bốn gã quan sai này sử dụng một dạng đao pháp.

Hai đao chém vào hai vai Vương Phong, hai đao chém vào hai chân Vương Phong, bọn chúng tịnh chưa hạ sát thủ.

Bởi vì Thường Tiếu còn muốn lưu giữ mạng sống của Vương Phong, còn muốn hỏi cung Vương Phong.

Nhưng bốn đao này chém trúng, Vương Phong chắc biến thành con rùa, tuy bảo toàn được tính mạng, cũng chỉ còn có thể lăn bò trên đất.

Vương Phong tuy không muốn phụng bồi, càng không muốn biến thành con rùa.

Đằng sau lưng chàng là quan tài, đằng sau quan tài là bức tường, chàng không thể lại trốn trong quan tài, cũng không có đường lui thoát.

Chàng phải nghĩ ra biện pháp đối phó với bốn lưỡi đao.

Một người phải đối phó với bốn lưỡi đao không phải là chuyện dễ dàng, cũng may bốn lưỡi đao đang dùng đao pháp đả thương người, không phải là đao pháp lấy mạng người.

Đao pháp đả thương người, so với đao pháp lấy mạng người, dễ ứng phó hơn.

Chàng hét lên một tiếng, nghiêng mình một cái, đột nhiên bay lên một cái, nghênh đón gã quan sai đang huy đao chém bên trái.

Cái bay người này, hai đao chém dưới chân chàng đã hụt, cái nghiêng mình đó, một đao chém về bên vai phải cũng lạc vào khoảng không.

Tránh được ba lưỡi đao, không thể nói chàng không có bản lãnh, chỉ đáng tiếc còn thêm một đao.

Đao này vốn chỉ chém lên vai chàng, nhưng vì cái nghiêng mình của chàng, lại chém vào ngực chàng.

Vai không phải là một chỗ trí mệnh, ngực lại là chỗ trí mệnh.

Chàng tránh được ba đao, càng nhập sâu vào một tử lộ.

Tinh minh như chàng, là một người kinh nghiệm lâm địch phong phú, quả thật không có lý do phạm vào sai lầm trí mệnh như vậy.

Có phải vì chàng chợt nhớ mình chỉ còn sống thêm năm mươi mốt ngày nữa, đợi không nỗi nữa, thừa cơ hội này, liều mạng?

Chàng tuy dám liều mạng, không sợ chết, gã quan sại lại không dám để chàng liều mạng.

Thường Tiếu tịnh không ra mệnh lệnh cho gã giết Vương Phong, gã tuyệt không dám giết Vương Phong.

Bởi vì như vậy thông thường có nghĩa là gã tự lấy cái mạng mình.

Cho nên vừa khi phát giác ngực Vương Phong đang hứng mũi đao của mình, gã đã nhảy tránh ngay lập tức.

Cũng may, khi gã ra đao đã có phần nương tay, cho nên dễ dàng biến chiêu.

Gã chỉ tưỏng Vương Phong bị ba thanh đao kia bức nhập vào tử lộ, lại càng không biết rằng Vương Phong tự mình xâm nhập vào tử lộ, cơ hồ liều mạng, thân hình sau khi nghiêng mình lại có biến hóa, đao của gã cho dù không lơi tay, cũng vị tất có thể chém vào ngực Vương Phong.

Biến hóa đó đương nhiên mục đích là để đón đỡ mọt đao chém vào ngực, hiện tại đao đã lơi lỏng, không cần phải thi hành biến hóa đó.

Cho nên Vương Phong tịnh không thi hành biến hóa đó.

Chàng lại thực hiện một biến hóa khác.

Thanh đao phải né tránh, gã quan sai đứng đằng trước phải lộ sơ hở, chàng vồ lấy sơ hở đó, huy quyền đấm vào mặt gã quan sai.

“Chát” một tiếng, gã quan sai bị tống văng ít nhất cũng một trượng, tuy còn chưa lấy lại thăng bằng, nửa khuôn mặt bên trái đã sưng vù. Một quyền của Vương Phong đánh ra, toàn thân cũng bay lên nửa trượng, tả hữu cước xoay một vòng, chính là quyền tay phải!

Vừa xong, tai chợt nghe một tiếng “xoảng” kỳ dị, khóe mặt đồng thời thoáng thấy ánh kiếm lăng không bay tới. Kiếm quang nhanh gấp, kiếm thế độc lạt.

Độc Kiếm Thường Tiếu chung quy đã xuất thủ.

Luồng sáng xanh dài ba thước nhanh như chớp đâm vào giữa ngực Vương Phong.

Nghe y n

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện