Huyết Phượng Cung

Chương 52: Duy nhất một người hiểu



Những chuyện xảy ra tại Chính Kiền cung ngày hôm nay, lại một lần nữa toàn bộ Hoàng cung trên dưới đều biết Quý phi nương nương không phải người có thể chọc vào, Thục Chiêu dung xảy thai ngay trước mặt nàng mà Hoàng thượng còn đều xem như không thấy, ngay cả đương kim Thái hậu cũng không làm gì được.

Trước đây ở trong cung, mọi người đều nghĩ Thái hậu là lớn nhất, bây giờ lại có thêm một Quý phi nương nương gia thế hiển hách được Hoàng thượng yêu thương, nữ nhân trong hậu cũng đều cảm thấy tương lai phía trước một mảnh u tối…

Trước đó tại  tẩm điện Quảng Dương cung.

(Cái này là khi Thái hậu vừa trở về cung của mình nha, hơi ngược với đoạn cuối chương trước một chút)

Thục Sa đẩy ra cửa tẩm điện, cẩn thận từng bước đi vào trong, ánh mắt không liếc qua đám người quỳ đầy đấy dù chỉ một cái: “Thái hậu nương nương, Thục Chiêu dung lúc này đã không có chuyện gì rồi.”

Thái hậu vốn đang ngồi trên ghế dài, vừa nghe thanh âm Thục Sa nói sắc mặt liếc xanh mét, bà ta xoay mình đưa tay hất hết trà cụ trên mặt bàn xuống đất, mảnh vỡ văng ra đập lên những đầu người đang quỳ kia, dù đau đớn cũng không ai dám ho he một chữ.

Hòa công công đứng ở bên cạnh, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, cũng ùm ùm quỳ xuống không dám nói tiếng nào.

“Lũ tiểu nhân đáng chết, các ngươi đáng chết.”

Thái hậu vừa nhìn thấy hành động của Hòa công công, lại nhìn đám cung nhân vừa theo mình trở về từ Chính Kiền cung trước mặt, lửa giận càng ngập trời, bà ta lập tức đứng lên cho Hòa công công một cước.

“Các ngươi giỏi lắm, ai gia nuôi đám vô dụng các ngươi quả thực phí cơm, thế nào, muốn ai gia chu di cửu tộc các ngươi?”

“Tiểu nhân không có, tiểu nhân không dám.” Cung nhân trong Quảng Dương cung không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng Thái hậu lúc này đã lửa giận ngập đầu, đâu còn để ý đến lời thỉnh cầu tha thứ của bọn họ.

“Thái hậu, xin ngươi bảo trọng phượng thể.” Vừa nghe thanh âm nhắc nhở của Thục Sa, Thái hậu lúc này mới dừng lại động tác, vung tay trở về chỗ ngồi của mình. 

Hòa công công lúc này thấy vậy, vội vàng đứng dậy hầu hạ Thái hậu ngồi xuống, lại sai cung nhân mang bộ trà cụ khác lên, lúc này lại trở về chỗ quỳ của mình, sẵn sàng nhận mọi hình phạt.

“Thái hậu, người đừng tức giận, phượng thể quan trọng hơn!” 

Một ly trà rất nhanh được đưa đến trước mặt Thái hậu, bà ta vừa thấy Thục Sa, ánh mắt tối đi một chút, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay nhân lấy.

“Đều lui xuống đi, mỗi người đến Tông nhân phủ lĩnh năm mươi trượng, các ngươi nên biết ai mới là chủ tử của các ngươi.” Thái hậu vừa phất tay vừa nói.

“Dạ, Tạ ơn Thái hậu nương nương.” Cũng nhân Quảng Dương cung sắc mặt trắng bệch lồm cồm bò dậy, tất cả lung la lung lay đi ra ngoài như sắp đi chịu chết đến nơi.

Thái hậu xoay người nhìn gương mặt thanh tú tràn đầy bình tĩnh của Thục Sa, nha đầu này lúc nào vẫn vậy, bà luôn thích nhất chính là khí chất bình thản trên người nàng, nhưng mà…

“Đều đi xuống đi.” Bà ta lạnh nhạt phân phó, “Chỉ cần A Hòa ở lại với ai gia là đủ rồi.”

Cung nhân còn lại trong cung vừa nghe liền không dám hai lời đi ra ngoài, Thục Sa biết Thái hậu nương nương muốn nói chuyện với Hòa công công, nhưng tại sao lần này không để nàng ở lại, chẳng lẽ…

Trong không gian rộng lớn chỉ còn Thái hậu cùng Hòa công công, Thái hậu nương nương mệt mỏi liếc mắt nhìn Thái giám tổng quản của mình, thở dài nói: “Người ai gia có thể tin tưởng lúc này cũng chỉ có ngươi thôi. A Hòa, đứng lên đi.”

Hòa công công vừa nghe Thái hậu nương nương nói, liền nghĩ đến hành động của Trưởng công chúa ban sáng, Trưởng công chúa chính là nữ nhi của người lại làm loại chuyện như vậy, rõ ràng là âm thầm đối đầu với người, Thái hậu nương nương có thể không giận hay sao.

Nghĩ đến chủ tử mình đường đường là tiểu thư danh giá của Ngụy gia, là Thái hậu nương nương cao quý của một nước lại bị một đám tiểu tử miệng còn hôi sữa khi dễ, sắc mặt Hòa công công liền trầm xuống: “Thái hậu, người cần nô tài làm gì xin cứ giao phó, nô tài nhất định liều mạng hoàn thành.”

Thái hậu nghe vậy vừa lòng đứng lên, vươn tay vịn vào tay hắn: “A Hòa, chuyện hôm nay ngươi cũng thấy rồi, bây giờ ngươi lập tức bí mật trở về Ngụy gia báo cáo tình hình với đại ca, nói với hắn, đêm nay ai gia cần người, thân thủ phải là tốt nhất.”

Trên gương mặt Hòa công công như có điều suy nghĩ, sau đó kinh ngạc nhìn chủ tử của mình: “Thái hậu nương nương, người muốn ra tay trực tiếp sao?”

“Chớ nói lung tung.” Bà ta lạnh lùng cảnh cáo hắn, “Ngươi đó, cái miệng tuyệt đối dán kín cho ai gia.”

“Vậy, nô tài tuân mệnh.” Hòa công công vừa linh mệnh, thân thủ lóe lên một cái rồi biến mất giữa tẩm điện Quảng Dương cung.

Trong tẩm cung, ánh sáng vàng mờ của ánh nến bảo phủ tất cả, trên long sàng xa hoa rộng rãi, hoàng thượng một thân trung y đang nhíu chặt lông mày, đôi mắt hẹp dài nhuộm màu hàn băng, hắn cứ lạnh nhạt nhìn vào khoảng không trước mặt hồi lâu mà không nói một chữ. 

Lý Cửu thân là thái giám tổng quản hầu hạ bên người Hoàng thượng lâu năm, mặc dù không hiểu nguyên do nhưng cũng hiểu hoàng thượng đang khó chịu. Rõ ràng hôm nay mọi chuyện đều đã được xử lí ổn thỏa, vậy tại sao vừa trở về Chính Kiền cung, hoàng thượng liền  tỏ ra khó chịu vậy!

Lại nói đến lúc trước khi xử lí vấn đề về biên quan Tây Lãnh với Hung Nô phương Bắc, hoàng thượng cũng từng lâm vào trạng thái như thế này. Lúc ấy, hắn đã hỏi Quý phi nương nương, những tưởng nàng sẽ như mọi lần không thèm đếm xỉa tới hắn, vậy mà nàng lại cười nhạt nói:  “Lúc tâm trạng hắn không tốt, hắn sẽ ngồi chau mày thật lâu. Hoàng thượng của các ngươi là một người rất giỏi che giấu cảm xúc, mọi người đều thấy hắn lạnh lùng vô tình, luôn xử lí mọi chuyện thỏa đáng theo lí trí, nhưng thực ra đôi vai hắn phải chịu bao nhiêu gánh nặng thì có bao nhiêu người hiểu được…. Một khi có điều khó chịu, hắn sẽ không ngủ được, nếu ngươi lo cho hắn thì hãy hỏi trực tiếp hắn đi…”

Đúng vậy, trên đời này, người hiểu được suy nghĩ của Hoàng thượng cũng chỉ có Quý phi nương nương thôi, ngay cả ‘người kia’ cũng không thể, tiếc là nương nương không có ở đây. Mà hắn cũng không thể làm phiền Hoàng thượng.

Tối nay, Mạn Châu không làm bất cứ việc gì, chỉ ngồi trong tẩm phòng lâu ngày chưa trở lại, trên chiếc nhuyễn tháp lót lông bạch chồn ấm áp, cứ như vậy nhìn chằm chằm ngọn nến trước mặt.

“A…” 

“Nương nương, làm sao vậy?” Giai Lệ đứng ở bên ngoài phòng, vừa nghe tiếng động liền lập tức mở cửa đi vào trong.

“Là chút sáp nến thôi!” Trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Mạn Châu lúc này ẩn chứa ánh sáng lóng lánh trong suốt, như có điều lo nghĩ chợt lóe lên rồi biến mất, thân thể nàng co rúc trong tấm chăn bông lụa mềm mại,  tựa hồ không có ý định đi ngủ.

Giai Lệ rất ít khi nhìn thấy thần sắc nữ nhân trước mắt lại khác thường như vậy, tối nay tựa hồ có điều gì đó không giống với mọi ngày, đặc biệt là nàng liên tục nhắc tới đêm nay sắc trời thật xấu, cũng không bất cần lo lắng như thường ngày, chẳng lẽ có chuyện gì sẽ xảy ra. 

Giai Lệ cả kinh, nếu quả thực là nữ nhân trước mặt nói ra nàng sẽ tuyệt đối không nghi ngờ, vì vậy nàng nhanh chóng mở miệng: “Nương nương, có phải Hoàng thượng sẽ xảy ra chuyện hay không?”

Dưới ánh sáng, đôi lông mi dài của nữ tử run rẩy như cánh bướm, đôi mắt phượng thâm thúy như đầm lầy không phân biệt được thật giả, nàng nhẹ nhàng gợi lên nụ cười nhợt nhạt: “Hắn? A, mỗi khi gặp phải việc hắn bận tâm, hắn sẽ quay lưng làm bộ mặt lạnh lẽo vô tình, thói quen dùng ánh mắt thờ ơ ấy….haha”

“Người nào có thể làm cho A Lệ của ta bận tâm vậy nhỉ?”

Giai Lệ đứng đó ngẩn người, thật lâu sau vẫn không thể nào hiểu nổi tư duy của nữ tử trước mặt, nàng thậm chí không thể hiểu nổi nàng ấy đang nghĩ gì.

Nếu có Hoàng thượng ở đây, chắc chắn người sẽ có mạnh mối. Trên đời này, chắc cũng chỉ có Hoàng thượng mới có thể hiểu được nàng ấy mà thôi.

Đang nghĩ đến nhập thần, bỗng nhiên không khí có chút chậm lại, có ngọn gia sắc bén từ xa len lỏi qua khung cửa thổi qua đây, trực giác làm sát thủ bao năm nay của Giai Lệ lập tức vang lên cảnh báo nguy hiểm đến gần. Thân thể chuyển động một cái, Giai Lệ liền rút nhuyễn kiếm giấu trong thắt lưng phi thần ra bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện