Huyết Sắc Chi Nguyệt
Chương 23
「 ô……」 bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, nam tử nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, hắn đang muốn đưa tay ra để ngăn ánh sáng chiếu vào mình, nhưng nhanh chóng phát hiện mình không thể động đậy được.
Nam nhân trừng lớn hai mắt, lập tức, quang cảnh lúc trước khi hôn mê hiện lên – muội muội của hắn, Thơ Vũ, biết chuyện hắn cùng với huynh đệ song sinh, cùng với việc…… Tình cảm của nàng dành cho hắn.
Bởi vì cả hai tay cùng hai chân đều bị dây thừng cột chặt, nam nhân chỉ có thể xoay cổ, mới có thể ngó nghiêng xung quanh.
Nhìn căn phòng bị chiếc rèm che kín, nam nhân có thể khẳng định, mình hiện tại vẫn còn ở nước Anh, còn là ở khách sạn nữa.
Mà trong phòng chỉ có một mình hắn, đầu óc hắn khẽ xoay chuyển muốn nhanh chóng nghĩ ra cách chạy thoát khỏi nơi này, Thơ Vũ đã có thể khiến cho mình hôn mê rồi mang đến đây, không chắc nàng sẽ làm chuyện gì không nên làm nữa, nam nhân vốn định dùng kĩ xảo mà cởi dây từng ra, nhưng không ngờ dây thừng này, hắn càng dãy dụa thì nó càng thít chặt.
Cố gắng đến mức cả đầu toàn mồ hôi mà vẫn không có hiệu quả, nam nhân đành phải buông xuôi mà nằm trên chiếc giường lớn, mọi chuyện sao lại đến bước đường này cơ chứ? Những chuyện xảy ra đối với hắn thật chẳng giống người thường chút nào, nam nhân thầm muốn đóng chặt hai mắt mình lại rồi không bao giờ mở ra nữa … Như vậy sẽ không phải đối mặt với những chuyện này nữa rồi.
Nhưng hiển nhiên hi vọng vĩnh viễn thì cũng chỉ là hi vọng, chuyện nên tới thì nhất định nó sẽ tới, cửa phòng đóng chặt bị mở ra, Doãn Thơ Vũ với toàn thân trên dưới đền có mùi nước hoa đi vào, dùng diện mạo kia mà đi đến.
「 Ca ca, cảm giác như thế nào? Đầu có chóng mặt không?」 đếm cái khay trong tay đặt lên chiếc bàn, Doãn Thơ Vũ ngồi ở mép giường, vươn tay sờ nhẹ lên gò má của nam nhân, nhưng nam nhân không muốn đụng chạm với nàng liền nhanh chóng xoay đầu sang hướng khác.
「 ngươi còn đang sinh khí với ta hay sao?」 nhìn bàn tay mình ở trong khoảng không, khuôn mặt Doãn Thơ Vũ trầm xuống, nhưng nhanh chóng nàng liền không phục tươi cười vốn có, nàng cầm lấy chiếc ly đựng thứ dung dịch màu đỏ trong khay「 Mặc kệ ngươi có sinh khí với ta hay không, ta cũng sẽ không thả ngươi đi, huống hồ, ngươi có cho rằng huynh đệ song sinh có đến nơi này để cứu ngươi, chuyện đó cũng không có khả nàng đâu.」
Nghe thấy ngữ khí cứng rắn của nàng, nam nhân không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn nàng.
「 Ha ha…… Ta nghĩ, bọn họ đang nội chiến với người trong tốc, có cho thì cũng không thể phân thân đến đây cứu ngươi!」 Doãn Thơ Vũ vui sướng nói, nàng bưng lấy ly thủy tinh, nâng nam nhân không thể dãy dụa được gì kia, nàng đem chiếc ly đến gần miệng y.
「 Uống xong a! Ta cam đoan lúc ngươi tỉnh lại, tất cả sẽ kết thúc, Quân Hành……」 mặc kệ dãy dụa của nam nhân, Doãn Thơ vũ cạy miệng nam nhân ra, đem thứ chất lỏng màu đỏ tím rót vào.
Nam nhân bị buộc phải uống thứ chất lỏng đó, Chu Quân Hành, chỉ cảm thấy trong cổ nóng lên, giống như có hàng ngàn hàng vạn con sâu đang chuyển động, làm hắn vô cùng chán ghét, nghiêng đầu muốn đem thứ đó nhổ ra, nhưng liền bị Doãn Thơ Vũ phát hiện, dùng sức che miệng của hắn lại, cho đến chi chết lỏng bị nuốt xuống mới buông tay.
「 Ngươi…… Ngươi cho ta uống cái gì?」 hắn chưa bao giờ hận cơ thể của chính mình như vậy, Chu Quân Hành nhìn nữ nhân đã không còn là muội muội của hắn, oán hận nói.
「 Chỉ là thuốc cho ngươi ngủ một giấc thôi, yên tâm, thứ này sẽ không ảnh hưởng chút gì đến thân thể cả.」 chỉ là sau khi ngươi tỉnh lại, hy vọng của ta sẽ được thực hiện, nội tâm Doãn Thơ Vũ vô cùng vui mừng.
Chu Quân Hành còn đang định nói, nhưng không ngăn được dược lực của thuốc mà mắt của hắn khẽ khép lại, chỉ là không ngờ cảnh tượng lúc hắn tỉnh lại, khiến cho hắn …
Nam nhân trừng lớn hai mắt, lập tức, quang cảnh lúc trước khi hôn mê hiện lên – muội muội của hắn, Thơ Vũ, biết chuyện hắn cùng với huynh đệ song sinh, cùng với việc…… Tình cảm của nàng dành cho hắn.
Bởi vì cả hai tay cùng hai chân đều bị dây thừng cột chặt, nam nhân chỉ có thể xoay cổ, mới có thể ngó nghiêng xung quanh.
Nhìn căn phòng bị chiếc rèm che kín, nam nhân có thể khẳng định, mình hiện tại vẫn còn ở nước Anh, còn là ở khách sạn nữa.
Mà trong phòng chỉ có một mình hắn, đầu óc hắn khẽ xoay chuyển muốn nhanh chóng nghĩ ra cách chạy thoát khỏi nơi này, Thơ Vũ đã có thể khiến cho mình hôn mê rồi mang đến đây, không chắc nàng sẽ làm chuyện gì không nên làm nữa, nam nhân vốn định dùng kĩ xảo mà cởi dây từng ra, nhưng không ngờ dây thừng này, hắn càng dãy dụa thì nó càng thít chặt.
Cố gắng đến mức cả đầu toàn mồ hôi mà vẫn không có hiệu quả, nam nhân đành phải buông xuôi mà nằm trên chiếc giường lớn, mọi chuyện sao lại đến bước đường này cơ chứ? Những chuyện xảy ra đối với hắn thật chẳng giống người thường chút nào, nam nhân thầm muốn đóng chặt hai mắt mình lại rồi không bao giờ mở ra nữa … Như vậy sẽ không phải đối mặt với những chuyện này nữa rồi.
Nhưng hiển nhiên hi vọng vĩnh viễn thì cũng chỉ là hi vọng, chuyện nên tới thì nhất định nó sẽ tới, cửa phòng đóng chặt bị mở ra, Doãn Thơ Vũ với toàn thân trên dưới đền có mùi nước hoa đi vào, dùng diện mạo kia mà đi đến.
「 Ca ca, cảm giác như thế nào? Đầu có chóng mặt không?」 đếm cái khay trong tay đặt lên chiếc bàn, Doãn Thơ Vũ ngồi ở mép giường, vươn tay sờ nhẹ lên gò má của nam nhân, nhưng nam nhân không muốn đụng chạm với nàng liền nhanh chóng xoay đầu sang hướng khác.
「 ngươi còn đang sinh khí với ta hay sao?」 nhìn bàn tay mình ở trong khoảng không, khuôn mặt Doãn Thơ Vũ trầm xuống, nhưng nhanh chóng nàng liền không phục tươi cười vốn có, nàng cầm lấy chiếc ly đựng thứ dung dịch màu đỏ trong khay「 Mặc kệ ngươi có sinh khí với ta hay không, ta cũng sẽ không thả ngươi đi, huống hồ, ngươi có cho rằng huynh đệ song sinh có đến nơi này để cứu ngươi, chuyện đó cũng không có khả nàng đâu.」
Nghe thấy ngữ khí cứng rắn của nàng, nam nhân không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn nàng.
「 Ha ha…… Ta nghĩ, bọn họ đang nội chiến với người trong tốc, có cho thì cũng không thể phân thân đến đây cứu ngươi!」 Doãn Thơ Vũ vui sướng nói, nàng bưng lấy ly thủy tinh, nâng nam nhân không thể dãy dụa được gì kia, nàng đem chiếc ly đến gần miệng y.
「 Uống xong a! Ta cam đoan lúc ngươi tỉnh lại, tất cả sẽ kết thúc, Quân Hành……」 mặc kệ dãy dụa của nam nhân, Doãn Thơ vũ cạy miệng nam nhân ra, đem thứ chất lỏng màu đỏ tím rót vào.
Nam nhân bị buộc phải uống thứ chất lỏng đó, Chu Quân Hành, chỉ cảm thấy trong cổ nóng lên, giống như có hàng ngàn hàng vạn con sâu đang chuyển động, làm hắn vô cùng chán ghét, nghiêng đầu muốn đem thứ đó nhổ ra, nhưng liền bị Doãn Thơ Vũ phát hiện, dùng sức che miệng của hắn lại, cho đến chi chết lỏng bị nuốt xuống mới buông tay.
「 Ngươi…… Ngươi cho ta uống cái gì?」 hắn chưa bao giờ hận cơ thể của chính mình như vậy, Chu Quân Hành nhìn nữ nhân đã không còn là muội muội của hắn, oán hận nói.
「 Chỉ là thuốc cho ngươi ngủ một giấc thôi, yên tâm, thứ này sẽ không ảnh hưởng chút gì đến thân thể cả.」 chỉ là sau khi ngươi tỉnh lại, hy vọng của ta sẽ được thực hiện, nội tâm Doãn Thơ Vũ vô cùng vui mừng.
Chu Quân Hành còn đang định nói, nhưng không ngăn được dược lực của thuốc mà mắt của hắn khẽ khép lại, chỉ là không ngờ cảnh tượng lúc hắn tỉnh lại, khiến cho hắn …
Bình luận truyện