Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 106



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 106

Trong thời đại thông tin không ổn định này, lợi thế là đối thủ của mình sẽ không thể nhìn ra được tình hình bên trong, sở dĩ Lục Tam Phong giả vờ làm một nhân vật tại to mặt lớn, ngày ngày đi lừa gạt khắp nơi, chính là nhờ vào tính không ổn định này.

Nhưng nhược điểm chết người của nó chính là, người khác không thể biết nhiều về anh, anh cũng không thể biết được gì về người khác. Chỉ cần Wahaha thay đổi chiếc lược một chút thôi anh cũng không thể nào biết được, thậm chí không thể biết được cả ý kiến lẫn thái độ của đối phương, dù cho ngày nào anh cũng đọc báo địa phương đi chăng nữa, mọi chuyện vẫn sẽ rất khó khăn.

Việc mở cửa thị trường, khiến đợt hàng thực phẩm trẻ em mới bùng phát, nhà máy nhanh chóng bắt đầu sản xuất trở lại, cuối năm ngoái, một lô quần áo bảo hộ lao động theo yêu cầu cũng đã được giao đến. Nhà máy cuối cùng đã bắt đầu đi vào nề nếp, các hạng mục khác nhau cũng nhanh chóng được hoàn thiện, mặc dù trong mắt người thường, đây là một nhà máy khổng lồ với gần một nghìn người làm, nhưng Lục Tam Phong biết rõ, nó vẫn quá nhỏ.

Anh đã từng dùng cả đời mình đến Foxconn để quan sát một cách tỉ mỉ, năng lực sản xuất mỗi ngày của một nhà máy lớn với gần một trăm nghìn người khiến cho người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng.

Bọn họ đã nếm thử từ năm ngoái, nhưng không phải lần nào ăn cũng ngon, bọn họ đã được nếm đủ thứ hương vị kỳ quái.

“Khoa nghiên cứu của các người có chắc là nghiên cứu đồ ăn không vậy? Không phải vũ khí hóa học đấy chứ?”

“Ngài nói vậy là có ý gì, đôi có hơi khó ăn, nhưng cũng không có ai bị đau bụng mà. Thứ chúng tôi bảo đảm chính là sự an toàn. Chúng tôi sản xuất nó cho trẻ em mà.”

“Đó là anh nói vậy, cho trẻ em ăn thứ này xong, không chừng sẽ bị ngộ độc luôn ấy chứ.”

“Lần này sẽ ngon thôi, hôm qua tổng giám đốc Lục ăn thử cảm thấy cũng không tệ mà.”

“Đừng nói nhảm nữa, đồ hộp lần này thực sự rất ngon. Quy tắc của chúng ta là gì nào, chúng ta không ăn thì làm sao có thể cho khách hàng ăn được chứ? Cho dù có là nhà máy nào đi chăng nữa, muốn nghiên cứu phát triển sản phẩm thì chúng ta phải thử trước, không ăn không được.” Lục Tam Phong nhìn quản lý Lý nói: “Hai ngày này chú phải đi công tác đúng không, đến thành phố Bạch Nhiên?”

“Tổng giám đốc Lục, tôi muốn đi ngay bây giờ!”

“Đừng nói nhảm nữa, ăn đi!”

Chính vì chín người mười ý, cũng một sản phẩm có người sẽ cảm thấy ngon, có người lại thấy không ngon, muốn kiếm tiền thì phải khiến cho hầu hết mọi người đều cảm thấy ngon miệng, cho nên khâu ăn thử này rất quan trọng.

Ở bất kỳ nhà máy thực phẩm nào, nhân viên của họ đều đã từng ăn thử sản phẩm của mình đến mức nôn mửa ra. Một số nhà máy sẽ giao nhiệm vụ phải ăn bao nhiêu, nếu không ăn hết sẽ trừ lương!

Sau khi ăn xong mọi người đều nhất trí nói đồ hộp ăn rất ngon, mềm mềm, độ ngọt vừa phải, có ba bốn món ăn vặt, kẹo que cũng không tệ.

Lục Tam Phong cũng cảm thấy rất hài lòng, sở dĩ nó có mùi vị thơm ngon như vậy là vì anh đã tham khảo đầy đủ các loại đồ hộp bán chạy nhất trên thị trường hai mươi năm sau.

“Điều chỉnh công thức thêm một chút, thêm chút chua, thêm chút ngọt và một số hương vị, sau đó mang đến cho tôi trước khi sản xuất.” Sau khi nói xong, Lục Tam Phong nhìn quản lý Lý, nói: “Lần này tới thành phố Bạch Nhiên, là để tập nắm vững tài vụ, làm cho rõ ràng sổ sách kế toán, báo cáo hàng tháng, nếu có chỗ nào không hợp lý thì lập tức điều tra.

Đang nói, thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, Lục Tam Phong nghe điện thoại nói: “A lô, ai vậy?”

“Là ông chủ Lục của thực phẩm Phong Giai đó sao? Là tôi đây.”

Lục Tam Phong nghe giọng nói từ đầu dây bên kia có chút hoang mang, không biết là ai, mở miệng nói: “Không biết quý danh của ngài là?”

“Ngài đúng là người hay quên đấy. Tôi là Vương Thiên Hạo, đã từng gặp mặt ở buổi đấu giá. Anh còn nói cuối năm sẽ mời tôi đến làm quản lý nhà máy đấy. Đối phương nhắc nhở.

Lục Tam Phong nhớ lại, nói: “Như vậy đi, vài ngày nữa bên tôi sẽ cử người đến, lúc đó tôi sẽ liên lạc với anh, được không?”

“Được, cảm ơn tổng giám đốc Lục, chúc cậu năm mới vui vẻ!”

Lục Tam Phong tắt điện thoại, nói với quản lý Lý: “Chú đi liên hệ với một người tên là Vương Thiên Hạo, trước tiên hãy cho một cơ hội, kiểm tra xem, tiện thể sắp xếp các phòng ban trong nhà máy, lấy kết quả kiểm tra đánh giá làm chuẩn, nếu không đạt thì để người đó đi!”

“Được!”

Lục Tam Phong biết, không có sự giám sát của Internet, anh sẽ phải hoàn toàn tin tưởng những người bên cạnh mình, không nên chỉ nhìn vào những người chỉ biết gọi dạ bảo vâng, trên lúc nào cũng tươi cười, như vậy mới có thể dễ dàng hòa nhập.

Một khi có thêm phân khu xí nghiệp khác, bọn họ sẽ đến xí nghiệp chi nhánh để tiến hành kiểm tra giám sát, đó là cách để tồn tại, một khi những kẻ này lừa được anh thì sẽ vô cùng đáng sợ.

“Tổng giám đốc Lục, việc sản xuất sản phẩm này cần phải có một buổi tiệc cơ động mới. Khi nào chúng tôi mới bắt đầu sản xuất được?” Quản lý bộ phận thị trường hỏi. “Đơn xin cấp bằng sáng chế và nhãn hiệu sản phẩm có được viết dưới danh nghĩa của công ty không? Hay là thế nào?”

“Đồ hộp này không được sản xuất ở đây. Nó sẽ được đưa vào sản xuất trong một nhà máy mới. Bằng sáng chế được viết dưới tên nhà máy đó. Riêng kẹo mút, có thể được sản xuất tại nhà máy của chúng ta. Năm ngoái, nó đã được hoàn thiện ổn định ở nhà máy, từ các loại đồ hộp giá rẻ đến kem que đều có thể sản xuất, không còn điều gì phải băn khoăn nữa. Hiện tại giám đốc Cao vẫn chưa trở về. Tôi sẽ nói với anh ta sau, tan họp!”

Mọi người bắt đầu đứng dậy đi ra ngoài, Lục Tam Phong ăn thêm hai miếng đồ ăn đóng hộp, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh một chút, rồi lại ngồi vào chỗ của mình, nhìn chằm chằm vào tờ lịch.

Đột nhiên nhớ ra, Tết năm nay anh vẫn chưa gọi điện cho tổng giám đốc Hoàng. ít nhất thì anh cũng phải nói một lời chúc mừng năm mới mới phải, Lục Tam Phong cảm thấy hơi vô lễ, vội vàng cầm điện thoại để gọi điện.

Kết quả là, người ở đầu dây bên kia nói với Lục Tam Phong rằng Hoàng Hữu Danh đã không còn ở tập đoàn Dã Cương nữa, sau đó cho anh số điện thoại riêng của ông ta.

“A lô, tổng giám đốc Hoàng, năm mới rồi, tôi gọi điện chúc ông.” Lục Tam Phong lễ phép nói.

“Tôi cũng chúc cậu năm mới vui vẻ nhé, hóa ra cậu vẫn còn nhớ đến tôi sao? Tôi cũng định gọi điện cho cậu đây. Ngày kia tôi đi rồi. Tối nay đi ra ngoài uống một chút nhé? Tôi sẽ nói cho cậu biết một tin vui.” Giọng nói ở đầu dây bên kia mang mang theo một chút xúc động.

“Được rồi, tôi sẽ mời, đến khách sạn Thiên Hương nhé.”

“Được.”

Gần năm giờ tối, xe của Lục Tam Phong đã đợi ở dưới tầng, nửa năm nay, anh đã trở thành khách quen của khách sạn Thiên Hương, đến người tiếp tân đứng ở cửa cũng biết anh.

“Tổng giám đốc Lục đến rồi, lâu rồi không gặp, anh lại đẹp trai hơn rồi!” Cô gái cười nhìn anh.

“Như Phương qua một năm nữa cũng sẽ xinh đẹp hơn nhiều đấy. Chậc chậc, chiều cao này của cô có khi có thể làm người mẫu được đẩy, đứng làm lễ tân ở đây thì uổng phí quá.” Lục Tam Phong trêu chọc.

Quản lý văn phòng phía trước đi tới, liếc nhìn Như Phương, cười nói: “Tổng giám đốc Lục, ngài không nên chấp người kém hiểu biết như cô ta làm gì, mời lên tầng trên, ngài muốn phòng nào?”

“Chỗ cũ!” Lục Tam Phong vừa nói vừa đi lên tầng.

Ngay sau đó, người quản lý bước tới, nhìn Như Phương rồi mắng: “Trong lúc làm việc mà dám hi hi hạ hạ cười đùa với khách, cô thực sự nghĩ mình xinh đẹp đến vậy sao? Vợ của tổng giám đốc Lục còn đẹp hơn cô nhiều. Đừng có mơ tưởng cái gì hết cho tôi, biết chưa hả?”

“Hiểu rồi a!” Như Phương đứng một chỗ, xoay người nói.

Gần sáu giờ tối, Hoàng Hữu Danh bước vào, sau vài câu chào hỏi, ngồi xuống, Lục Tam Phong mời ông ta ngồi xuống sau đó nói: “Bây giờ tôi không thể gọi là tổng giám đốc Hoàng nữa rồi nhỉ, vậy sửa thành thị trưởng Hoàng nhé?”

“Sao lại thế chứ?” Hoàng Hữu Danh xua tay, nhưng mặt ông ta vẫn nở nụ cười, tựa vào ghế, nhìn Lục Tam Phong nói: “Thằng nhóc nhà cậu nói thật đi, cậu có gọi điện cho Ngọc Anh không?”

“Không!”

“Tôi không tin, nói cho cậu biết nhé, mặc dù nhà máy của Nhậm Thiên Bác đã bị tòa án phong tỏa, không rõ người đã chạy đi đâu rồi, người thì nói là đã chết, người thì lại nói trốn sang nước ngoài rồi, cậu cũng nên hành động đi thôi!”

“Không bán đấu giá được hay sao?” Lục Tam Phong vội vàng hỏi.

“Trời ạ, nghe nói nợ hơn ba trăm triệu đồng thôi, có lẽ bên trong cũng đã không còn gì nữa rồi, nếu cậu có thể mua được thì mua, không mua được thì cũng đừng gượng ép, không nên nói nhiều về vấn đề này nữa, cậu không hiểu được đâu.” Hoàng Hữu Danh buồn bực uống một ngụm, nhìn Lục Tam Phong không vui nói: “Sao cậu không uống thế?” Lục Tam Phong cầm chén rượu lên uống cạn, nhỏ giọng hỏi: “Ngài định chuyển đến thành phố nào?”

“Chuyển đến đâu á? Cậu vẫn còn muốn chạy theo tôi sao? Đi theo tôi, thì tôi có thể bảo vệ cậu không bị Wahaha thủ tiêu sao?” Hoàng Hữu Danh cười như một con cáo già, quả nhiên ông ta hiểu biết thị trường rất rõ, cầm đũa gắp một miếng rau trộn lên, nói: “Hiện tại tất cả các đánh giá đều tập trung vào thu hút đầu tư là chính, có hiểu không? Tôi cũng là một doanh nhân mà!”

“Tôi biết!”

“Ở phía Nam, có một vùng đồng bằng cấp thành phố rộng lớn, tôi cũng mong tổng giám đốc Lục sẽ mở rộng hoạt động, đến chỗ tôi xây dựng một vài nhà máy càng sớm càng tốt, để tôi có thể làm ra được một chút thành tựu.”

“Ngài cứ yên tâm, chắc chắn, chỉ cần ngài cho đất, cho vay, miễn thuế thì mọi việc sẽ dễ dàng được xử lý thôi ạ!”

Hoãng Hữu Danh sững sờ nhìn anh, đột nhiên cười nói: “Cậu đấy, lúc nào cũng thích liều lĩnh!”

“Ngài hiểu tôi quá!”

“Tôi không hiểu cậu, nhưng tôi hiểu những người như cậu, đất đai miễn phí, cho vay lãi suất thấp lại có chính sách không thu thuế, người như các cậu luôn chuẩn bị trước những thứ này. Tôi rất thích những người như cậu, nhưng đôi khi tôi lại thấy thương xót cho những người như cậu!”

“Tôi mời ngài một ly!” Lục Tam Phong cầm chén rượu lên, chạm một cái vào chén của Hoàng Hữu Danh.

“Cậu đấy, không cần phải nịnh bợ tôi, tôi đã cai quản không biết bao nhiêu khu vực rộng lớn rồi, nếu muốn lâu dài, cậu có thể nịnh bợ Ngọc Anh ấy, có thể sẽ hữu ích hơn nhiều, làm một thương nhân nhỏ bé, cậu chỉ cần hiểu rõ một con phố, để trở thành một doanh nhân lớn, cậu cần phải xem để nắm rõ được cả một tỉnh, nếu muốn trở thành một doanh nhân đích thực, cậu cần hiểu rõ xu hướng của thời đại.” Hoàng Hữu Danh từ tốn nói.

Lục Tam Phong gật đầu nói: “Thời đại đến, thử thách cũng đến. Việc có thể thành công hay không, có thể cạnh tranh được hay không, điều đó phụ thuộc vào hiện tại. Mười năm nữa sẽ là một thế kỷ mới. Mười năm cuối cùng này được định sẵn là sẽ cực kỳ thú vị.”

Hoàng Hữu Danh cầm chén rượu lên, nhìn Lục Tam Phong nói: “Gửi cậu hai câu thơ này. Tự tin sống được hai trăm năm, thì mới có thể bơi qua được ba nghìn dặm!

“Hai trăm năm là quá dài, mười năm là đủ rồi!” Lục Tam Phong cụng chén.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện