Kế Hoạch Chia Tay Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 59
Maynard kia vậy mà chính là Maynard này, Liễu Dật bị dọa sợ tới mức mất hồn mất vía, cả người đều muốn không tốt.
Qua một lúc lâu hắn mới run rẩy nhặt điện thoại trên mặt đất lên, đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của Fukushima Kenzo, còn rất gấp gáp, không ngừng hỏi xảy ra chuyện gì, điện thoại di động ném tới trên mặt đất thanh âm cũng không nhỏ, đối phương tưởng rằng Liễu Dật xảy ra chuyện gì.
Liễu Dật lại thanh âm run rẩy cặn kẽ hỏi tình huống của Maynard, hắn cũng không biết Maynard vậy mà còn là bác sĩ, nhìn không giống a.
Fukushima Kenzo bảo hắn lên mạng tra, tư liệu về Maynard trên mạng hẳn là có, mặc dù gã ở trong quốc không có danh tiếng gì, nhưng ở Đức lại là nổi danh lừng lẫy, cũng không phải bởi vì y thuật của gã, mà là bởi vì gia tộc của gã.
Gia tộc của Maynard là danh môn quý tộc của nước Đức, ông nội của gã là một Bá tước, cha gã là một Nam tước, gia tộc làm ăn phong phú, cha hắn là đặc biệt kinh doanh công ty y dược, là công ty điều chế thuốc quy mô lớn số một số hai nước Đức, Maynard từ nhỏ đã thích y học, còn từng tới Nhật Bản du học, ở trên phương diện não ngoại khoa rất có nghiên cứu.
Bất quá gã cũng không có hứng thú làm bác sĩ, chỉ là thích nghiên cứu mà thôi, từng học cùng với Fukushima Kenzo một giáo viên, hai người quan hệ rất tốt, Fukushima Kenzo có thành tựu hiện tại cũng không tránh khỏi có liên quan với Maynard.
Nên hỏi đều đã hỏi, nên tra đều đã tra, nên biết đều đã biết.
Liễu Dật hiện tại chỉ suy nghĩ một vấn đề: Hắn phải như thế nào mới có thể thuyết phục Thẩm Ninh từ bỏ giải phẫu!
Hắn thật sự không muốn gặp Maynard! (Hừmmmm, anh vì rai hại bạn thế là hơm được)
Đây nhất định là có dự mưu! Đây nhất định là gian kế của tên kia! Không sai, nhất định là như vậy!
Liễu Dật nằm ở trên sàn nhà nhìn trần nhà ngẩn người, hắn đã thanh tâm quả dục một năm, chẳng lẽ muốn hắn như vậy cả đời sao!
Đó là cuộc sống con người trải qua sao!
Tại sao tên nam nhân này cứ luôn âm hồn bất tán! Gã rốt cuộc là coi trọng ta ở chỗ nào, ta thay đổi vẫn không được sao!
Nha đúng rồi, gã hẳn là thích gương mặt này của ta, ban đầu nhìn thấy bức tranh của Thẩm Ninh liền phát điên, thế này nhưng làm sao tốt, chẳng lẽ muốn khiến ta đi hủy dung sao?
Vốn còn muốn đi hỏi một chút Hạ Lập Nhân Tiết Mạch kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Liễu Dật như thế nào cũng không tin Hạ Lập Nhân sẽ di tình biệt luyến, chứng ám ảnh cưỡng chế có thể bức tử cậu ta!
Huống chi hắn cảm thấy Hạ Lập Nhân coi như thật sự chuẩn bị bắt đầu lại một đonạ tình cảm mới, cũng tuyệt đối sẽ không tìm một người có nhiều liên quan với Thẩm Ninh như vậy, đó là khiến Thẩm Ninh khó chịu, Hạ Lập Nhân chắc chắn sẽ không, nếu không dự án Lập Ninh này chính là trò cười.
Vốn là muốn gọi điện thoại hỏi rõ ràng, nhưng hiện tại lòi ra chuyện Maynard, Liễu Dật liền gạt Tiết Mạch sang một bên, hắn gần đây một thời gian ngắn tinh thần đều khẩn trương cao độ, chỉ sợ Maynard lại giết tới Trung Quốc!
Điện thoại di động là tuyệt đối không tiếp số lạ, nhìn thấy số không quen liền bảo người khác nhận giúp, có gì không bình thường liền nói người không có ở đây, cả ngày giống như đánh giặc, cũng thật sự rất không dễ dàng.
Khổ não chính là, hắn còn không biết giải thích với Thẩm Ninh thế nào, nếu như Maynard thật sự có bản lĩnh giúp Thẩm Ninh hồi phục thị lực, hắn quả thật không nên ngăn cản, nhưng hắn được chứng kiến thủ đoạn của Maynard, dục vọng chiếm hữu của nam nhân này quả thực chính là level bệnh tâm thần, gia thế hiển hách nhìn qua có kĩ năng như vậy, nếu là gã mượn lần này uy hiếp hắn dính lấy làm sao cho tốt giờ!
Liễu Dật khổ não a, mình rốt cuộc có nên dâng hiến một chút không a?
Hắn chưa từng làm 0, nói làm 0 là cái cảm thụ gì? Có thể sẽ rất khó chịu hay không? Từ trước kia có nhìn qua đối tượng có một chân (ý là cái đứa từng gì gì ấy với ảnh), làm tốt vẫn là rất sảng khoái.
Nhưng cảm giác, cảm thấy rất khó tiếp nhận.
Muốn hỏi một chút người có kinh nghiệm, nhưng hỏi Thẩm Ninh hiển nhiên là không được, đối phương đều cái dạng kia hắn còn đi hỏi loại vấn đề xúi quẩy này, là người đều làm không được.
Hỏi pháo hữu trước kia? Vậy thì càng không được, mặt mũi không phải toàn bộ mất hết sao!
Nếu không đăng tieba hỏi netizen một chút?
Liễu Dật xoắn xuýt vài này, cũng lên mạng đăng tieba hỏi, cuối cùng hắn lại gọi điện cho Fukushima Kenzo.
Hắn suy nghĩ kỹ mấy ngày, phát hiện nói gì cũng là vô ích, giải phẫu rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm, tỷ lệ thành công rốt cuộc có bao nhiêu mới là chuyện trước mắt khẩn cấp nhất, rốt cuộc có đang để hắn mạo hiểm hay không!
Fukushima Kenzo cũng không có đưa ra đáp án xác thực, hắn là chuyên nghiệp, sẽ không dưới tình huống không có tí bằng chứng nào nói ra lời không chịu trách nhiệm.
Tình huống thần kinh thị giác của Thẩm Ninh hắn lần trước tiếp xúc đã là hơn một năm trước rồi, hiện tại là tình trạng gì hắn không rõ ràng lắm, cần làm kiểm tra lần nữa, hắn nói với Liễu Dật, nếu như có thể mà nói, để Thẩm Ninh đi Nhật Bản một chuyến, hắn phải căn cứ vào tình huống cụ thể hiện tại của Thẩm Ninh mới có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác.
Hắn nói Maynard kỹ thuật tốt, nhưng đối phương cũng là người, có thể làm là có thể làm, đối phương cũng phi thường nguyện ý, nhưng tỷ lệ thành công rốt cục có bao nhiêu cũng khó nói.
Fukushima Kenzo làm người có quyền nhất khoa não có băn khoăn riêng của mình, giải phẫu tỷ lệ thành công quá thấp hắn sẽ không làm, Maynard cũng chưa từng có băn khoăn như vậy, đây chỉ là yêu thích của gã, cũng không phải mưu sinh, cũng không quan tâm đánh giá của bên ngoài và danh tiếng, gã hoàn toàn là bởi vì Liễu Dật mới tiếp nhận ca này.
Liễu Dật suy đi tính lại, quyết định đi Nhật Bản một chuyến, hắn hiện tại cũng rõ ràng, đối phương chính là nhằm vào hắn, hắn không đi một lần nhất định là không được, vấn đề 1 hay là 0 tới Nhật Bản tiếp tục cân nhắc đi, có lẽ hắn có cơ hội tranh thủ một chút.
Bất quá hắn tạm thời sẽ không để cho đi cùng theo, điều động binh lực để cho Thẩm Ninh đi Nhật Bản, vạn nhất cuối cùng nhận được là thất vọng, đả kích đối với Thẩm Ninh sẽ lớn hơn nữa, không bằng để cho Thẩm Ninh ở trong nước một lần nữa làm kiểm tra xong, sau đó hắn mang theo báo cáo kiểm tra tự mình đi một chuyến, tới lúc đó có được hay không liền xem Maynard, có thể làm hắn liền về nước bảo Thẩm Ninh làm chuẩn bị, sau đó mang Thẩm Ninh tới Nhật Bản, không thể làm......
Vậy thì nói với Thẩm Ninh Fukushima Kenzo không đồng ý đi, tránh cho hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, lúc trước đã bị cự tuyệt qua, vậy bị cự tuyệt lần nữa cũng có thể tiếp nhận.
......
"Làm kiểm tra?" Thẩm Ninh nghe thấy tin tức là một tuần sau, anh có chút vui mừng, "Fukushima tiên sinh đáp ứng sao?"
"Không có." Liễu Dật trước tiên làm chút bảo lưu, "Tôi liên hệ với hắn vài lần, thật vất vả đáp ứng xem báo cáo kiểm tra của cậu một chút, hắn lần trước nhìn vẫn là một năm trước, có thể tính toán cái gì, đương nhiên phải nhìn qua lại một lần nữa mới được, cậu mấy ngày này hảo hảo chuẩn bị, dùng trạng thái tốt nhất tiếp nhận kiểm tra, tôi sẽ sắp xếp tốt cho cậu.
Liễu Dật ngồi ở trên ghế sa lon cắt móng tay cho Thẩm Ninh, bình thường là đám bảo mẫu làm, hắn hôm nay đột nhiên hứng thú, muốn hảo hảo sờ sờ tay nghệ thuật gia một chút.
Thẩm Ninh có chút lo lắng bị cắt vào thịt, vẫn luôn dặn dò Liễu Dật cẩn thận một chút.
Liễu Dật có chút không phục, "Tôi bình thường đều là tự mình cắt, như thế nào cắt cho cậu lại không được, bảo đảm với cậu cắt cực đẹp!" Hắn vuốt ngón tay Thẩm Ninh, bên trên có chút thô ráp không phẳng, lòng bàn tay có rất nhiều vết thương, đều rất nhỏ, đóng vảy căn bản cũng sẽ không đau, hắn đoán Thẩm Ninh cũng đã quen.
Trước kia lúc Thẩm Ninh và Hạ Lập Nhân ở chung một chỗ hắn chưa từng sờ qua tay Thẩm Ninh, nhưng chỉ nhìn đã biết đôi tay kia bảo dưỡng có bao nhiêu tốt, nhưng hiện tại lại biến thành như vậy......
"Ss —" Thẩm Ninh đột nhiên kêu ra tiếng.
Liễu Dật: "......" Hắn nhìn đầu ngón tay chảy máu của Thẩm Ninh rụt cổ lại, vừa nãy còn khoe khoang khoác lác, bây giờ lập tức liền bẽ mặt.
Thẩm Ninh vừa định nói Liễu Dật cắt vào thịt hắn, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã nghe Liễu Dật nói: "Cậu mới vừa giật ngón tay một cái, hại tôi khẩn trương!"
Thẩm Ninh: "......" Cái gì gọi là không biết xấu hổ, đây chính là gọi là không biết xấu hổ!
Cuối cùng Liễu Dật đương nhiên là để cho bảo mẫu tới thay thế hắn, hắn không phải khúc gỗ, vết thương trên ngón tay Thẩm Ninh đã đủ nhiều rồi, cũng không cần hắn tiếp tục góp gạch góp ngói nữa, hắn quyết định đổi đề tài.
"Bức tranh tuần trước của cậu đưa tôi cầm đi thi đấu đi." Liễu Dật một mực vì làm thế nào tìm lại được tự tin cố gắng của Thẩm Ninh, mặc dù hắn cảm thấy những tác phẩm khác của Thẩm Ninh cũng rất tốt, nhưng nhìn qua tốt nhất, cái khác đều tẻ nhạt vô vị, hắn tin bức "Ánh sáng" kia nhất định sẽ đoạt giả, hắn cảm thấy so với bức tranh lần trước đoạt giải tốt hơn nhiều!
Thẩm Ninh do dự một lát, cuối cùng gật gật đầu, "Ừ, tùy anh xử trí đi."
Liễu Dật cảm thấy Thẩm Ninh có điểm gì là lạ, hắn nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi bảo mẫu bên cạnh, "Cậu ấy sao thế, gần đây có chuyện gì sao?" Ngoại trừ chuyện của Hạ Lập Nhân và Tiết Mạch hẳn là không có chuyện gì khác đi.
"Thẩm tiên sinh từ sau ngày đó vẫn luôn không có chạm qua bút vẽ." Bảo mẫu càng thêm nhỏ giọng trả lời.
Liễu Dật mở to mắt, "Sao thế được?"
Thẩm Ninh thích vẽ nhất, không có Hạ Lập Nhân, Liễu Dật cảm thấy Thẩm Ninh vẫn như cũ có thể tiếp tục, nhưng chuyện không vẽ này, Liễu Dật cảm thấy Thẩm Ninh sẽ chết a, anh cơ hồ không có ngày nào mà không đụng tới bút vẽ, chỉ sợ cảm giác vẽ không quen, dù sao anh không nhìn thấy, chỉ có thể bằng cảm giác vẽ tranh.
"Các cậu không biết thính lực của tớ rất tốt sao?" Thẩm Ninh cười khẽ, "Tớ cũng nghe được."
Liễu Dật đỡ trán, hắn làm sao lại quên mất chứ, thính lực hiện tại của Thẩm Ninh có thể mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
"Tại sao đột nhiên không vẽ nữa?" Nếu như đã nghe được, Liễu Dật quang minh chánh đại hỏi, "Gần đây không có linh cảm sao?"
"Không vẽ, ngày nào cũng vẽ như vậy không có ý nghĩa, nghe tới giống như là kiên trì lý tưởng của mình, kỳ thực mấy thứ tôi vẽ căn bản không thích." Thẩm Ninh vuốt móng tay đã được một lần nữa cắt tốt mài tốt, "Tôi muốn nhanh chóng tiếp nhận giải phẫu, nếu như có thể hồi phục thị lực, tôi sẽ tiếp tục vẽ, nếu như vẫn là như cũ...... tôi liền phong bút."
Liễu Dật trong lòng có chút đau nhói.
"Đương nhiên, còn có tình huống xấu nhất." Thẩm Ninh nói tiếp, "Biết đâu tôi sau khi giải phẫu cũng không có cơ hộ chạm vào bút nữa, vậy tôi liền vĩnh viễn không cần vẽ."
"Đừng nói nữa." Liễu Dật cắt đứt lời Thẩm Ninh, hắn cố gắng làm cho nước mắt trong hốc mắt lui trở lại, "Tôi sẽ nhanh chóng anh bài kiểm tra tường tận cho cậu, Fukushima nếu như đã nói ra rồi, có lẽ cậu còn có cơ hội."
"Đừng tiếp tục nói như vậy nữa, không phải vì chính cậu, cũng không phải vì người khác, coi như là vì tôi đi, đừng cô phụ chiếu cố và cố gắng bao lâu nay của tôi." Liễu Dật gõ Thẩm Ninh một cái, "Tôi bận trước bận sau rốt cuộc là mưu cầu gì a, cậu buông tay một cái tôi liền lỗ vốn, tôi còn chờ hồi báo của cậu đấy!"
"...... Ừ." Thẩm Ninh lấy tay bưng kín ánh mắt, "Sau này không nói, không nói nữa......"
Qua một lúc lâu hắn mới run rẩy nhặt điện thoại trên mặt đất lên, đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của Fukushima Kenzo, còn rất gấp gáp, không ngừng hỏi xảy ra chuyện gì, điện thoại di động ném tới trên mặt đất thanh âm cũng không nhỏ, đối phương tưởng rằng Liễu Dật xảy ra chuyện gì.
Liễu Dật lại thanh âm run rẩy cặn kẽ hỏi tình huống của Maynard, hắn cũng không biết Maynard vậy mà còn là bác sĩ, nhìn không giống a.
Fukushima Kenzo bảo hắn lên mạng tra, tư liệu về Maynard trên mạng hẳn là có, mặc dù gã ở trong quốc không có danh tiếng gì, nhưng ở Đức lại là nổi danh lừng lẫy, cũng không phải bởi vì y thuật của gã, mà là bởi vì gia tộc của gã.
Gia tộc của Maynard là danh môn quý tộc của nước Đức, ông nội của gã là một Bá tước, cha gã là một Nam tước, gia tộc làm ăn phong phú, cha hắn là đặc biệt kinh doanh công ty y dược, là công ty điều chế thuốc quy mô lớn số một số hai nước Đức, Maynard từ nhỏ đã thích y học, còn từng tới Nhật Bản du học, ở trên phương diện não ngoại khoa rất có nghiên cứu.
Bất quá gã cũng không có hứng thú làm bác sĩ, chỉ là thích nghiên cứu mà thôi, từng học cùng với Fukushima Kenzo một giáo viên, hai người quan hệ rất tốt, Fukushima Kenzo có thành tựu hiện tại cũng không tránh khỏi có liên quan với Maynard.
Nên hỏi đều đã hỏi, nên tra đều đã tra, nên biết đều đã biết.
Liễu Dật hiện tại chỉ suy nghĩ một vấn đề: Hắn phải như thế nào mới có thể thuyết phục Thẩm Ninh từ bỏ giải phẫu!
Hắn thật sự không muốn gặp Maynard! (Hừmmmm, anh vì rai hại bạn thế là hơm được)
Đây nhất định là có dự mưu! Đây nhất định là gian kế của tên kia! Không sai, nhất định là như vậy!
Liễu Dật nằm ở trên sàn nhà nhìn trần nhà ngẩn người, hắn đã thanh tâm quả dục một năm, chẳng lẽ muốn hắn như vậy cả đời sao!
Đó là cuộc sống con người trải qua sao!
Tại sao tên nam nhân này cứ luôn âm hồn bất tán! Gã rốt cuộc là coi trọng ta ở chỗ nào, ta thay đổi vẫn không được sao!
Nha đúng rồi, gã hẳn là thích gương mặt này của ta, ban đầu nhìn thấy bức tranh của Thẩm Ninh liền phát điên, thế này nhưng làm sao tốt, chẳng lẽ muốn khiến ta đi hủy dung sao?
Vốn còn muốn đi hỏi một chút Hạ Lập Nhân Tiết Mạch kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Liễu Dật như thế nào cũng không tin Hạ Lập Nhân sẽ di tình biệt luyến, chứng ám ảnh cưỡng chế có thể bức tử cậu ta!
Huống chi hắn cảm thấy Hạ Lập Nhân coi như thật sự chuẩn bị bắt đầu lại một đonạ tình cảm mới, cũng tuyệt đối sẽ không tìm một người có nhiều liên quan với Thẩm Ninh như vậy, đó là khiến Thẩm Ninh khó chịu, Hạ Lập Nhân chắc chắn sẽ không, nếu không dự án Lập Ninh này chính là trò cười.
Vốn là muốn gọi điện thoại hỏi rõ ràng, nhưng hiện tại lòi ra chuyện Maynard, Liễu Dật liền gạt Tiết Mạch sang một bên, hắn gần đây một thời gian ngắn tinh thần đều khẩn trương cao độ, chỉ sợ Maynard lại giết tới Trung Quốc!
Điện thoại di động là tuyệt đối không tiếp số lạ, nhìn thấy số không quen liền bảo người khác nhận giúp, có gì không bình thường liền nói người không có ở đây, cả ngày giống như đánh giặc, cũng thật sự rất không dễ dàng.
Khổ não chính là, hắn còn không biết giải thích với Thẩm Ninh thế nào, nếu như Maynard thật sự có bản lĩnh giúp Thẩm Ninh hồi phục thị lực, hắn quả thật không nên ngăn cản, nhưng hắn được chứng kiến thủ đoạn của Maynard, dục vọng chiếm hữu của nam nhân này quả thực chính là level bệnh tâm thần, gia thế hiển hách nhìn qua có kĩ năng như vậy, nếu là gã mượn lần này uy hiếp hắn dính lấy làm sao cho tốt giờ!
Liễu Dật khổ não a, mình rốt cuộc có nên dâng hiến một chút không a?
Hắn chưa từng làm 0, nói làm 0 là cái cảm thụ gì? Có thể sẽ rất khó chịu hay không? Từ trước kia có nhìn qua đối tượng có một chân (ý là cái đứa từng gì gì ấy với ảnh), làm tốt vẫn là rất sảng khoái.
Nhưng cảm giác, cảm thấy rất khó tiếp nhận.
Muốn hỏi một chút người có kinh nghiệm, nhưng hỏi Thẩm Ninh hiển nhiên là không được, đối phương đều cái dạng kia hắn còn đi hỏi loại vấn đề xúi quẩy này, là người đều làm không được.
Hỏi pháo hữu trước kia? Vậy thì càng không được, mặt mũi không phải toàn bộ mất hết sao!
Nếu không đăng tieba hỏi netizen một chút?
Liễu Dật xoắn xuýt vài này, cũng lên mạng đăng tieba hỏi, cuối cùng hắn lại gọi điện cho Fukushima Kenzo.
Hắn suy nghĩ kỹ mấy ngày, phát hiện nói gì cũng là vô ích, giải phẫu rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm, tỷ lệ thành công rốt cuộc có bao nhiêu mới là chuyện trước mắt khẩn cấp nhất, rốt cuộc có đang để hắn mạo hiểm hay không!
Fukushima Kenzo cũng không có đưa ra đáp án xác thực, hắn là chuyên nghiệp, sẽ không dưới tình huống không có tí bằng chứng nào nói ra lời không chịu trách nhiệm.
Tình huống thần kinh thị giác của Thẩm Ninh hắn lần trước tiếp xúc đã là hơn một năm trước rồi, hiện tại là tình trạng gì hắn không rõ ràng lắm, cần làm kiểm tra lần nữa, hắn nói với Liễu Dật, nếu như có thể mà nói, để Thẩm Ninh đi Nhật Bản một chuyến, hắn phải căn cứ vào tình huống cụ thể hiện tại của Thẩm Ninh mới có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác.
Hắn nói Maynard kỹ thuật tốt, nhưng đối phương cũng là người, có thể làm là có thể làm, đối phương cũng phi thường nguyện ý, nhưng tỷ lệ thành công rốt cục có bao nhiêu cũng khó nói.
Fukushima Kenzo làm người có quyền nhất khoa não có băn khoăn riêng của mình, giải phẫu tỷ lệ thành công quá thấp hắn sẽ không làm, Maynard cũng chưa từng có băn khoăn như vậy, đây chỉ là yêu thích của gã, cũng không phải mưu sinh, cũng không quan tâm đánh giá của bên ngoài và danh tiếng, gã hoàn toàn là bởi vì Liễu Dật mới tiếp nhận ca này.
Liễu Dật suy đi tính lại, quyết định đi Nhật Bản một chuyến, hắn hiện tại cũng rõ ràng, đối phương chính là nhằm vào hắn, hắn không đi một lần nhất định là không được, vấn đề 1 hay là 0 tới Nhật Bản tiếp tục cân nhắc đi, có lẽ hắn có cơ hội tranh thủ một chút.
Bất quá hắn tạm thời sẽ không để cho đi cùng theo, điều động binh lực để cho Thẩm Ninh đi Nhật Bản, vạn nhất cuối cùng nhận được là thất vọng, đả kích đối với Thẩm Ninh sẽ lớn hơn nữa, không bằng để cho Thẩm Ninh ở trong nước một lần nữa làm kiểm tra xong, sau đó hắn mang theo báo cáo kiểm tra tự mình đi một chuyến, tới lúc đó có được hay không liền xem Maynard, có thể làm hắn liền về nước bảo Thẩm Ninh làm chuẩn bị, sau đó mang Thẩm Ninh tới Nhật Bản, không thể làm......
Vậy thì nói với Thẩm Ninh Fukushima Kenzo không đồng ý đi, tránh cho hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, lúc trước đã bị cự tuyệt qua, vậy bị cự tuyệt lần nữa cũng có thể tiếp nhận.
......
"Làm kiểm tra?" Thẩm Ninh nghe thấy tin tức là một tuần sau, anh có chút vui mừng, "Fukushima tiên sinh đáp ứng sao?"
"Không có." Liễu Dật trước tiên làm chút bảo lưu, "Tôi liên hệ với hắn vài lần, thật vất vả đáp ứng xem báo cáo kiểm tra của cậu một chút, hắn lần trước nhìn vẫn là một năm trước, có thể tính toán cái gì, đương nhiên phải nhìn qua lại một lần nữa mới được, cậu mấy ngày này hảo hảo chuẩn bị, dùng trạng thái tốt nhất tiếp nhận kiểm tra, tôi sẽ sắp xếp tốt cho cậu.
Liễu Dật ngồi ở trên ghế sa lon cắt móng tay cho Thẩm Ninh, bình thường là đám bảo mẫu làm, hắn hôm nay đột nhiên hứng thú, muốn hảo hảo sờ sờ tay nghệ thuật gia một chút.
Thẩm Ninh có chút lo lắng bị cắt vào thịt, vẫn luôn dặn dò Liễu Dật cẩn thận một chút.
Liễu Dật có chút không phục, "Tôi bình thường đều là tự mình cắt, như thế nào cắt cho cậu lại không được, bảo đảm với cậu cắt cực đẹp!" Hắn vuốt ngón tay Thẩm Ninh, bên trên có chút thô ráp không phẳng, lòng bàn tay có rất nhiều vết thương, đều rất nhỏ, đóng vảy căn bản cũng sẽ không đau, hắn đoán Thẩm Ninh cũng đã quen.
Trước kia lúc Thẩm Ninh và Hạ Lập Nhân ở chung một chỗ hắn chưa từng sờ qua tay Thẩm Ninh, nhưng chỉ nhìn đã biết đôi tay kia bảo dưỡng có bao nhiêu tốt, nhưng hiện tại lại biến thành như vậy......
"Ss —" Thẩm Ninh đột nhiên kêu ra tiếng.
Liễu Dật: "......" Hắn nhìn đầu ngón tay chảy máu của Thẩm Ninh rụt cổ lại, vừa nãy còn khoe khoang khoác lác, bây giờ lập tức liền bẽ mặt.
Thẩm Ninh vừa định nói Liễu Dật cắt vào thịt hắn, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã nghe Liễu Dật nói: "Cậu mới vừa giật ngón tay một cái, hại tôi khẩn trương!"
Thẩm Ninh: "......" Cái gì gọi là không biết xấu hổ, đây chính là gọi là không biết xấu hổ!
Cuối cùng Liễu Dật đương nhiên là để cho bảo mẫu tới thay thế hắn, hắn không phải khúc gỗ, vết thương trên ngón tay Thẩm Ninh đã đủ nhiều rồi, cũng không cần hắn tiếp tục góp gạch góp ngói nữa, hắn quyết định đổi đề tài.
"Bức tranh tuần trước của cậu đưa tôi cầm đi thi đấu đi." Liễu Dật một mực vì làm thế nào tìm lại được tự tin cố gắng của Thẩm Ninh, mặc dù hắn cảm thấy những tác phẩm khác của Thẩm Ninh cũng rất tốt, nhưng nhìn qua tốt nhất, cái khác đều tẻ nhạt vô vị, hắn tin bức "Ánh sáng" kia nhất định sẽ đoạt giả, hắn cảm thấy so với bức tranh lần trước đoạt giải tốt hơn nhiều!
Thẩm Ninh do dự một lát, cuối cùng gật gật đầu, "Ừ, tùy anh xử trí đi."
Liễu Dật cảm thấy Thẩm Ninh có điểm gì là lạ, hắn nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi bảo mẫu bên cạnh, "Cậu ấy sao thế, gần đây có chuyện gì sao?" Ngoại trừ chuyện của Hạ Lập Nhân và Tiết Mạch hẳn là không có chuyện gì khác đi.
"Thẩm tiên sinh từ sau ngày đó vẫn luôn không có chạm qua bút vẽ." Bảo mẫu càng thêm nhỏ giọng trả lời.
Liễu Dật mở to mắt, "Sao thế được?"
Thẩm Ninh thích vẽ nhất, không có Hạ Lập Nhân, Liễu Dật cảm thấy Thẩm Ninh vẫn như cũ có thể tiếp tục, nhưng chuyện không vẽ này, Liễu Dật cảm thấy Thẩm Ninh sẽ chết a, anh cơ hồ không có ngày nào mà không đụng tới bút vẽ, chỉ sợ cảm giác vẽ không quen, dù sao anh không nhìn thấy, chỉ có thể bằng cảm giác vẽ tranh.
"Các cậu không biết thính lực của tớ rất tốt sao?" Thẩm Ninh cười khẽ, "Tớ cũng nghe được."
Liễu Dật đỡ trán, hắn làm sao lại quên mất chứ, thính lực hiện tại của Thẩm Ninh có thể mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
"Tại sao đột nhiên không vẽ nữa?" Nếu như đã nghe được, Liễu Dật quang minh chánh đại hỏi, "Gần đây không có linh cảm sao?"
"Không vẽ, ngày nào cũng vẽ như vậy không có ý nghĩa, nghe tới giống như là kiên trì lý tưởng của mình, kỳ thực mấy thứ tôi vẽ căn bản không thích." Thẩm Ninh vuốt móng tay đã được một lần nữa cắt tốt mài tốt, "Tôi muốn nhanh chóng tiếp nhận giải phẫu, nếu như có thể hồi phục thị lực, tôi sẽ tiếp tục vẽ, nếu như vẫn là như cũ...... tôi liền phong bút."
Liễu Dật trong lòng có chút đau nhói.
"Đương nhiên, còn có tình huống xấu nhất." Thẩm Ninh nói tiếp, "Biết đâu tôi sau khi giải phẫu cũng không có cơ hộ chạm vào bút nữa, vậy tôi liền vĩnh viễn không cần vẽ."
"Đừng nói nữa." Liễu Dật cắt đứt lời Thẩm Ninh, hắn cố gắng làm cho nước mắt trong hốc mắt lui trở lại, "Tôi sẽ nhanh chóng anh bài kiểm tra tường tận cho cậu, Fukushima nếu như đã nói ra rồi, có lẽ cậu còn có cơ hội."
"Đừng tiếp tục nói như vậy nữa, không phải vì chính cậu, cũng không phải vì người khác, coi như là vì tôi đi, đừng cô phụ chiếu cố và cố gắng bao lâu nay của tôi." Liễu Dật gõ Thẩm Ninh một cái, "Tôi bận trước bận sau rốt cuộc là mưu cầu gì a, cậu buông tay một cái tôi liền lỗ vốn, tôi còn chờ hồi báo của cậu đấy!"
"...... Ừ." Thẩm Ninh lấy tay bưng kín ánh mắt, "Sau này không nói, không nói nữa......"
Bình luận truyện