Chương 11: Chương 11
- Anh hai!!! – Andly thấy Brian mặt đằng đằng sát khí, sau lưng còn có ba tên gương mặt hầm hầm nữa thì chạy đén cười nịnh nọt ngay.
- Không anh hai anh ba gì hết!!! – Brian cứng giọng.
Tụi nó bắt đầu biết sợ, đứa nào đứa nấy rùng mình nhưng riếng Andly thì làm gì có chuyện đó, nó đã bắt đầu một ý nghĩ ma lanh rồi, chỉ chờ thời cơ để thực hiện nữa thôi, hehe!
- Mấy đứa sao lại trốn học mà chẳng nói một tiếng vậy hả? – Eris tức giận la.
- Tụi em quên mà! – Andly quay lại ra hiệu cho tụi bạn cứ im lặng, cứ để nó giải quyết cho.
- Quên à? – Brian nghiến răng.
- Sao ngươi có mang điện thoại mà tụi ta gọi không bắt máy là sao??? – Christian nạt.
- Gì chứ, thì lúc đi học để chế độ im lặng, bỏ trong cặp mới không biết là người gọi chứ bộ!!! – Andly vẫn cố cãi bướng.
- Lần sau đi đâu thì nói một tiếng đi! – Justin lạnh lùng, giọng nói này thật hiếm thấy.
- Tụi này biết rồi mà! – Andly nũng nịu ôm ôm tay của Brian.
- Có biết anh lo lắng ấy đứa lắm không hả??? – Brian vẫn tiếp tục.
- Em biết rồi mà!!! – Andly làm bộ giận dỗi nói (bà này, ông Brian không giận bà thì thôi chứ sao bà giận ngược lại ổng???)
- Nói bằng giọng vậy đó hả? – Christian bực mình vì thái độ bướng bỉnh của Andly.
- Giọng đó đấy, thì sao nào? – Andly không hề sợ, còn trợn ngược mắt lên cãi với Christian nữa.
- Thôi bỏ đi! – Christian nhận thấy mình cũng hơi to tiếng nên thôi.
- Anh Eris, đừng có giận tụi này nha! – Andly lại chạy sang Eris đang đầu bốc khói để nũng nịu.
- Ơ… anh…! – Eris trong lúc đó không biết nói gì, chỉ cảm thấy hình như tim đập nhanh hơn thì phải.
- Anh Justin!!! – Andly lại tiếp tục nhìn sang Justin với ánh mắt của mèo con, ngây thơ vô số tội của mình.
- Hì hì! – Justin cũng không đành lòng mà giận dỗi nữa làm gì, mặc dù lúc chiều hắn cũng bực mình ghê lắm.
3 đứa kia thấy vậy mà thở phào nhẹ nhõm, giờ chỉ còn Christian với Brian thôi, hai người này là khó nhất nên không biết Andly năn nỉ có được không đây nữa.
- Ê, mày thấy Andly có làm ăn được gì với hai ông kia không? – Erica thúc cùi vào eo Demi và Maya nói.
- Chắc được! – Maya và Demi gật gật đầu như gà mổ thóc.
- Còn ngươi sao? – Andly hất mặt hỏi Christian.
- Hừ, ta mặc ngươi đấy! – Christian giả vờ khoanh tay làm ngơ (ông này còn bày đặt làm dáng đấy!)
- Anh hai, mấy anh kia có giận nữa đâu, anh nỡ lòng nào mà giận tụi này nữa chứ!!! – Andly lại cất cái giọng ngọt hơn mia lùi ấy mà nói với Brian.
- Được thôi! – Brian nói đến đây thì cả bốn tụi nó cười thầm trong bụng nhưng – Anh có một điều kiện là vào tháng tới mấy đứa sẽ bị…! – Chưa để cho Brian nói hết câu thì…
- A! – Andly đột nhăn mặt ngồi phịch xuống nền nhà, tay đặt ở ngực trái thở dốc.
- Andly Andly, em sao vậy? – Brian hoảng hốt nhìn Andly rồi nói.
“Con này sao lên cơn đau tim đúng lúc quá vậy nhỏ?” Cả 3 cô kia đứng đó thắc mắc, còn 4 chàng nhà ta thì đang lo sốt vó kia kìa nên đâu có để ý đến những gương mặt đang đỏ ửng lên vì nhịn cười của 3 đưa kia đâu.
Rôi Brian bế Andly lên phòng, Eris kêu người đi pha nước ấm, Justin giạt khăn để lau mặt, Christian thì đi lấy thuốc, tên nào cũng xoắn tít cả lên. Còn ba đứa còn lại thì tung tăng xách chiến lợi phẩm cả ngày vào phòng mình.
- Em thấy thế nào rồi? – Cho Andly uống thuốc xong rồi thấy gương mặt đã đỡ hơn nên Brian mới thở phào nói.
- Đỡ rồi! – Andly mệt mỏi nói.
- Thôi bây giờ em nghỉ đi! – Eris quan tâm nói.
- Ờ đúng vậy đấy, đi chơi cả ngày cũng mệt rồi, em ngủ đi nha! – Brian cũng gật đầu nói (Mấy ông này đường đường là Devil vang danh mà bây giờ lại dễ bị mắc lừa thế đấy)
- Nhưng mà ỉn, người ăn gì chưa? – Christian đột nhiên nhớ ra, hắn nghĩ conỉn này mà đói thì ngủ không được đâu.
- Ta ăn gà rán rồi! – Andly nói rồi cười hì hì.
- Vậy thôi, chúng ta cũng về ngủ đi! Mai còn đi học! – Justin nói.
Rồi sau đó ai về phòng người nấy. Brian cũng bay lên giường ôm đứa em gái bé bỏng của mình mà ngủ ngon lành.
Chapter 11:
Cuối cùng cũng đến cái ngày mà tất cả học sinh trong trường đều háo hức, trừ một vài người!
5h chiều ngày hôm đó.
- Ê, chán chết à!!! – Andly ngồi trên giường than vãn.
- Sao lại chán? – Maya thắc mắc.
- Chán thì chán chứ sao! Chẳng thích thay đồ sớm làm gì! – Andly bĩu môi nói.
-Chời, zậy giờ chưa thay đồ mà còn ngồi đó rên chán là sao hở??? – Erica nhăn nhó.
- Thôi, tụi bây thay trước đi, tao đi xuống nhà uống miếng nước! – Andly nói rồi chạy tọt xuống dưới nhà.
- Nhớ lên nhanh đấy nha! – Demi cười hiền lành, nó đang ngắm nhìn chiếc váy màu xanh mà đáng ra là của Andly nói.
Andly cảm thấy hôm nay rất buồn chán vì không có việc gì làm, ba đứa bạn thì đang hào hứng với mấy cái váy nên nó không nỡ kéo đi cùng, chợt…
- Ê, mày định không đi thật đấy hả? – Đây là tiếng của Brian nì.
- Thôi, mày đi đi, mấy cái đó chán lắm! Tao không có hứng tí nào! – Nghe giọng thì cũng biết Christian đang uể oải lắm.
- Chời ơi, tên này không đi à? Zậy thì Demi làm sao? – Andly lầm bà lầm bầm.
- Đi tí rồi về, mày làm zậy sao được? – Brian vẫn cố xuống giọng năn nỉ.
- Tao đã nói là không thích mà, bọn mày cứ đi chơi vui vẻ đi! – Vẫn cái giọng đều đều đó mà sao làm cho người nghe nó thấy bực mình thế không biết!
- Tao nói một lần nữa mày có đi không? – Brian gằn giọng nói.
- Không, tao ở nhà chơi game! – Christian vẫn nói bằng cái giọng điệu đó.
- Thằng điên này, mày định để Demi cho ai hả? – Brian cũng nghĩ cái ý nghĩ i chang Andly đấy (anh em có khác ik)
- Thì có tụi bây kìa, nó khong buồn đâu, àm nói chung là tao không đi, giờ mày có nói gì thì cũng vậy thôi! – Christian lại nói bằng cái giòn nghe mà muốn đấm ấy.
- Hừ… mày thật là!!! – Cuối cùng nguời chịu thua vẫn là Brian, hắn bực mình đi ra khỏi phòng Christian rồi đóng cửa cái rầm làm cho Andly đứng đây mà cảm thấy như nhà sắp sập ấy (haha, chắc cũng không tới nỗi đó đâu^^!)
Andly thấy Brian đi ra nên nấp vào bức tường gần đó để trốn, sau khi Brian đi rồi thì mắt hình viên đạn nhìn chằm chàm vào phòng Christian.
- Hừ, dám để Demi nhà ta cô đơn một mình tối nay hả? Ta phải dùng mọi cách để bắt người đi mới được!!! – Andly lẩm nhẩm một hồi rồi hùng hồn nhìn gõ cửa Christian.
- Đứa nào nữa đấy hả? Tao đã nói là không đi rồi mà! – Christian đang chơi game mà bị làm phiền nên đâm bực.
- Ta! – Andly chỉ nói vẻn vẹn có một chữ.
- Ta nào? Không thấy trước cửa viết gì hả? – Christian lại càng bực bội hơn nhưng ngay lập tức giật mình đứng lên.
“Sao giọng nói này… quen… quen quá vậy nhỉ? Còn xưng ta nữa? Không lẽ???” Hắn nghĩ thầm rồi thắc mắc nhìn ra cửa.
Còn Ađnly ngoài này thì nhìn trân trân vào cửa phòng, có một dòng chữ nổi thật, nhưng đọc thì biết ngay chủ nhân căn phòng này biến thái rồi: “Không phận sự miễn vào!”
- Đúng là tên khùng! – Andly nghiến răng nghiến lợi nói.
Mấy bữa nay có em iu Demi rồi nên giọng nói của nó mà hắn cũng không thèm nhớ nữa chứ!!!
- Ta đây chứ ta nào!!! – Andly bực bội nói thêm lần nữa.
Bây giờ thì Christian đã chắc chắn cái giọng nói này không ai khác là Andly rồi, đúng rồi nhỉ, trong cái nàh này ngoài nó ra thì còn có ai xưng ta với hắn nữa chứ!
- Vào đi! – Christian cất cái máy chơi game sang một bên rồi nói.
- Sao ngươi để cái câu ở trước cửa biến thái quá zậy hả? – Andly vừa vào thì cái giọng the thé đó đã vang phòng.
- Mặc ta chứ! Có chuyện gì mà qua đây đấy con ỉn kia? – Christian hất mặt hỏi.
- Hừ, ta nghe nói là nguơi không đi party tối nay hả? – Andly tự nhiên ngồi xuống giường của Christian hỏi với vẻ đại ca.
- Thì sao? – Christian vần nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Lý do?
- Không thích?
- Tại sao không thích?
- Thì tại không thích thôi!
- Ngươi phải đi!
- Tại sao?
- Nếu người không đi thì Demi sẽ buồn lắm!
- Lo cho bạn mình buồn đấy à? – Christian nói bằng giọng giễu cợt, thật sự thì hắn đã mong một lý do khác…
- Tất nhiên là phải lo cho bạn mình rồi, với lại…! – Andly tự nhiên lấp lửng làm Christian càng muốn biết vế sau là gì.
- Với lại gì? – Christian nhướng mày.
- Thôi mệt! Nói chung là tối nay ngươi phải đi! – Andly rợn mắt nói lại.
- Không đấy, ngươi làm gì ta nào? – Christian có vẻ hứng thú khi chọc cho Andly nổi khùng lên thì phải.
Mặc dù lúc này đang rất rất muốn đổi ý rồi nhưng không biết sao cứ thích nói ngược lại như vậy.
- Nếu tối nay ngươi không đi thì sẽ chết với ta!!! – Andly dí mặt sát tới Christian nói từng chữ.
- Hờ, mắc cười, ta không đi đấy! – Christian vẫn cười nhếch mép mà nói.
- Đừng có nói nhiều, mặc kệ ngươi! – Andly tức tối nhìn quanh phòng.
- Ờ! – Christian tưởng nó không thèm năn nỉ nữa thì có chút chút hụt hẫng nhưng…
- Ê, tên kia tủ quần áo ở đâu? – Andly nhìn quanh phòng một lát rồi hất mặt hỏi.
- Làm gì? – Christian hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đó.
- Hỏi làm gì? Ở đâu? – Andly vẫn gặng hỏi.
- Đằng kia! – Adly nhìn theo hướng Christian chỉ liền đi tới đó ngay.
- Áo quần cũng được đấy chứ nhỉ? – Andly gật gù nói.
- Tất nhiên! – Christian thản nhiên đáp lại.
- Cái này, cái này, cái này, cái này nữa! Mặc vào đi! – Andly ôm một đống quần áo, giày dép, thắt lưng tới đua cho Christian.
- Làm gì đây? – Đang ngồi thả hồn them gió ngoài kia thì Andly đã ném ngay bộ quần áo với đôi giày tới làm hắn giật mình.
- Mặc vào đi nha! Lát nữa hẹn gặp dưới nhà, ta về phòng thay đồ! – Andly nói rồi cười tươi chạy về phòng mà không cần nghe phản ứng của Christian ra sao.
Rồi nó đi lên phòng của mình, thay bộ đồ mà 3 đứa bạn của nó hài lòng nhất. Riêng nó thì không, nó thích màu xanh, không thích màu đỏ. Nhưng nếu nó chọn màu đỏ mà để giấu đi thân phận của mình thì nó cũng đành chịu!
- Andly, mày chưa thay đồ nữa à? Nhanh lên! – Maya vừa thấy Andly đi vào đã đưa ngay cái váy đỏ chói rồi giục.
- Ờ, tao đi thay đây! – Nó cười, nhận lấy cái váy từ Maya rồi đi vào phòng tắm.
Demi và Erica thì vui vẻ ngắm nhìn mình trong gương, lúc đầu thì Erica không thích cái màu đen tối tăm này, nhưng khi mặc vào thấy cũng được nên thôi nhăn nhó. Còn Demi thì không biết đang nghĩ cái gì mà khuôn mặt trong gương có vẻ phức tạp. Hình như Demi đang phân vân, nó sợ một chuyện gì đó, nó lo lắng là cái kế hoạch của mình tối nay sẽ không thành công. Cái kế hoạch ấy nếu như sai sót một chút nào thì nó có thể mất mạng như chơi.
Sau khi Andly thay đồ rồi trang điểm tóc tai xong thì cả bốn tụi nó đi xuống dưới nhà.
- Woa, hôm nay nhìn đứa nào cũng xinh quá vậy ta!!!” Eris cười rồi khen rối rít.
- Tất nhiên rồi! – Cả tụi cũng đồng thanh.
Tối nay có lẽ Andly vẫn là người nổi bật nhất trong 4 đứa với chiếc váy màu đỏ ôm sát người gợi cảm. Phong cách này thường ngày vẫn là của Demi, luôn luôn làm tôn lên cái đường cong vô cùng quyến rũ của mình. Chiếc váy này dài chưa đến nửa đùi, không dây, phía trước ngực là những hạt kim cương màu đen kết lại với nhau tạo thành một chuỗi dài kéo đến tận gấu váy. Đằng sau là một tấm lưng ngọc ngà lộ lên rõ nét, làm cho người ta càng muốn chạm vào đó hơn.
Maya của thường ngày vẫn là một màu đen huyền bí nhưng hôm nay lại thay đổi thành màu trắng tinh khiết. Chiếc váy này được may từ vải voan, mỏng nhưng lại không mỏng, nhìn lướt qua có vẻ rất sexy chỉ dài hơn của Andly tí xíu, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì cũng chẳng có gì đáng nói. Một cái thắt lưng màu đâu đậm làm điểm nhấn để tôn lên cái eo nhỏ xinh. Tuy vậy, màu trắng vẫn chẳng làm mất đi cái quyền lực của một bà trùm.
Erica thì có lẽ càng giống một nàng công chúa hơn khi mang chiếc váy màu đen đó. Ở phần trên ôm sát người, có một vài nếp gấp cách điệu trước ngực, mỗi nếp gấp có một vài viên kim cương. Giữa eo là một dải ruy băng được thắt thành một chiếc nơ buông thỏng xuống. Phần dưới xoè to ra đúng chất váy công chúa. Erica có vẻ rất hợp với những chiếc váy kiểu này.
Còn Demi, có lẽ là người vui nhất khi được mang cái váy màu xanh ấy. Ở phần trên được dùng nhiều sợi dây thắt lại với nhau, ở hai nút thắt chính có hai bông hoa hồng. Phần dưới thì thả xuống một cách tự nhiên nhất, tuy không thấy được phần eo nhỏ xinh như ba đứa kia nhưng ở Demi lại có một vẻ đẹp mềm mại lại kỳ. Khiến cho người ta nhìn vào thì ngay lập tức muốn chạm vào cơ thể ấy ngay. Demi vẫn là Demi, cho dù có thay đổi như thế nào thì phong cách ăn mặc vẫn là cái vẻ “nóng bỏng” đó.
- Anh Christian đâu? – Demi nhìn quanh hỏi.
- Nó không đi! – Brian hơi ngập ngừng khi nói chuyện đó, chắc chắn Demi sẽ buồn lắm đây.
- Vậy à? – Demi nói rồi cụp mắt xuống. Kế hoạch tối nay nhất định sẽ vẫn diễn ra như bình thường, Christian không đi bây giờ thì lát nữa cũng phải vội vàng mà đi thôi. Nó tin là vậy.
Andly nãy giờ vẫn đang bực mình vì Christian không chịu đi. “Hừ, xem ta vào xử ngươi thế nào đây!”
- Mọi người ra xe trước đi, em vào lấy cái này rồi ra ngay, hì hì! – Andly cười nói.
- Nhanh lên nha! – Eris nói rồi cùng mọi người ra ngoài kia trước.
- Vâng! – Rồi sau đó Andly nhanh chân chạy lên phòng, mở tủ lấy một thứ gì đấy rồi chạy nhanh xuống phòng của Christian.
Chẳng thèm gõ cửa mà tự nhiên xông thẳng vào.
- Này, sao ta bảo thay đồ đi mà giờ này ngươi còn ngồi đấy chơi game hả? – Vào đây thì Andly càng tức điên hơn khi thấy quần áo mà nó lấy cho Christian bị quăng lại trên giường.
- Ta đã nói là ta không đi! – Christian lại bắt đầu cái tính cứng đầu của mình rồi đây!
- Có thay không? – Nó cầm bộ đồ ấy lên lại rồi đưa trước mắt hắn.
- Không! – Christian vẫn đều đều.
Rầm!
Tức quá nó giật cái máy chơi game đó lên rồi đập mạnh xuống nền, thế là vỡ vụn! (tiếc quá đi mất)
- Này, ngươi làm cái trò gì vậy hả? – Christian có vẻ tức giận lắm đứng dậy nói.
- Ta… ta… không cố ý đâu! – Andly cũng nhận thấy mình hơi quá đáng nên cúi đầu nói. Nhìn nó lúc này i như là một con thỏ nhỏ xinh cúi đầu nhận tội vậy đấy.
- Thôi bỏ đi! – Nhìn thấy như vậy nên Christian cũng chẳng nỡ lòng nào mà nặng lời nữa.
- Vậy thì ngươi thay đồ đi! – Andly thấy Christian bắt đầu mềm lòng thì cướp lấy thời cơ ngay.
- Ta không đi! – Hắn vẫn cứng họng thế đấy.
- Vậy để ta thay giúp ngươi nhá! – Andly nói rôi giả vờ kéo áo giúp Christian.
- Làm cái gì vậy? Để ta tự thay! – Christian đột nhiên nhảy ra một đoạn khá xa Andly rồi cẩn thận nói.
Vậy là Christian đành cầm lấy bộ quần áo rồi vào trong phòng tắm thay còn Andly ở ngoài này mỉm cưởi với bộ mặt đắc thắng mà chẳng hề biết rằng mình đang làm một việc quá nên làm (đoạn này tuy hơi khó hiểu như chỉ một lát nữa thôi thì các bạn sẽ hiểu ngay à)
Lúc nãy khi Andly đột nhiên chạm vào người mình thì hắn cảm thấy như có dòng điện chạy nhanh qua. Hắn phải cố kiềm chế bản thân mình để đẩy cái cánh tay mềm mại đó ra khỏi, nếu không thì hắn không chắc tính mạng của em gái thằng Brian sẽ được bảo toàn đâu! (Từ đây về sau có một vài đoạn có những cảnh nóng một chút nhá! Nhưng chỉ nóng một chút thôi, không đến nổi như các truyện 17+ đâu)
Bình luận truyện