Kế Hoạch Của Nữ Phụ Muốn Cuộc Sống An Nhàn
Chương 5
Phần Hoàn
(18)
Giàn leo trong mật thất đã bị ta nhổ bỏ hết, còn đính thêm vài viên dạ minh châu.
Bình hoa đặt cạnh quan tài băng là đóa hoa ta vừa mới hái hôm nay.
Mọi việc quay trở lại vào cái ngày mà ta tỉnh lại, trở về phái Đồng Thành.
Thẩm Lạc Xuyên điên cuồng tìm ta trong ảo ảnh, nếu sư tôn không đến kịp thì cả thôn trang sẽ phải lặp lại bi kịch của nhiều năm trước.
Khi ta gặp lại Thẩm Lạc Xuyên lần nữa thì y đã nằm trong quan tài băng lạnh lẽo.
Cảm giác có thể vụn vỡ bất kỳ lúc nào.
Sư tôn nói như vậy sẽ giữ được mạng sống của y, còn về khi nào y sẽ tỉnh dậy còn phải tùy thuộc vào tạo hóa.
Liễu Thanh Thanh đã trở thành khách quen của nơi này.
Nàng luôn cảm thấy ta rất cô đơn, mỗi ngày chỉ có chừng ấy thời gian ít ỏi mà nàng đã dành nửa ngày trời ở đây để kể cho ta nghe những chuyện bát quái trong môn phái.
Cuộc trò chuyện giữa những cô nàng không biết Thẩm Lạc Xuyên có thích nghe hay không.
Nàng kể Từ Kha lại bị bắt ra sau núi quét dọn vì dám ngủ gật trong giờ học.
Nói gì mà bộ truyện gần đây hắn đọc đã đến gần hồi kết, nhưng tác giả vẫn viết chậm như vậy, hắn còn muốn xuống núi ép người ta nhanh nhanh viết ra cái kết.
Kể rằng Từ Kha đã tỏ tình với nàng, bây giờ ở Thường Thanh phong cũng có hai cặp tình lữ rồi.
Ta đang gọt táo, nghe đến đây liền không để ý mà cứa đứt tay.
Chỉ là vệt máu nhỏ.
Liễu Thanh Thanh đang kể đến hăng say, tay chân nàng còn đang múa phụ họa nên ta cũng ngại làm phiền, tự mình kiếm khăn tay trong túi, ngón tay bị cứa đứt không cẩn thận đụng vào viên ngọc lam.
Viên ngọc lam bắt đầu phát sáng, nó nóng lên, rơi ra khỏi túi của ta rồi lại rơi vào trong quan tài băng.
Liễu Thanh Thanh đột nhiên im lặng, nàng đứng cùng ta chứng kiến một cảnh tượng kỳ diệu.
Chiếc quan tài băng mà người ta từng nói rằng nghìn năm không tan chảy, bây giờ lại đang tan ra một cách kỳ diệu.
Ta nghiêng người về phía trước, trực tiếp nhìn thẳng vào Thẩm Lạc Xuyên.
Quả táo trong tay rơi xuống, không biết đã rơi đi đâu mất rồi.
“Quả táo rơi rồi kìa.”
Y ngồi thẳng người dậy, nghiêng đầu nhìn ta, “Còn quả khác không? Ta gọt giúp nàng một quả.”
“Liễu Thanh Thanh, đem mắt nhắm lại.”
Một giây sau, ta hôn lên đôi môi của y.
Có mùi thơm của quả táo.
(Hoàn)
(18)
Giàn leo trong mật thất đã bị ta nhổ bỏ hết, còn đính thêm vài viên dạ minh châu.
Bình hoa đặt cạnh quan tài băng là đóa hoa ta vừa mới hái hôm nay.
Mọi việc quay trở lại vào cái ngày mà ta tỉnh lại, trở về phái Đồng Thành.
Thẩm Lạc Xuyên điên cuồng tìm ta trong ảo ảnh, nếu sư tôn không đến kịp thì cả thôn trang sẽ phải lặp lại bi kịch của nhiều năm trước.
Khi ta gặp lại Thẩm Lạc Xuyên lần nữa thì y đã nằm trong quan tài băng lạnh lẽo.
Cảm giác có thể vụn vỡ bất kỳ lúc nào.
Sư tôn nói như vậy sẽ giữ được mạng sống của y, còn về khi nào y sẽ tỉnh dậy còn phải tùy thuộc vào tạo hóa.
Liễu Thanh Thanh đã trở thành khách quen của nơi này.
Nàng luôn cảm thấy ta rất cô đơn, mỗi ngày chỉ có chừng ấy thời gian ít ỏi mà nàng đã dành nửa ngày trời ở đây để kể cho ta nghe những chuyện bát quái trong môn phái.
Cuộc trò chuyện giữa những cô nàng không biết Thẩm Lạc Xuyên có thích nghe hay không.
Nàng kể Từ Kha lại bị bắt ra sau núi quét dọn vì dám ngủ gật trong giờ học.
Nói gì mà bộ truyện gần đây hắn đọc đã đến gần hồi kết, nhưng tác giả vẫn viết chậm như vậy, hắn còn muốn xuống núi ép người ta nhanh nhanh viết ra cái kết.
Kể rằng Từ Kha đã tỏ tình với nàng, bây giờ ở Thường Thanh phong cũng có hai cặp tình lữ rồi.
Ta đang gọt táo, nghe đến đây liền không để ý mà cứa đứt tay.
Chỉ là vệt máu nhỏ.
Liễu Thanh Thanh đang kể đến hăng say, tay chân nàng còn đang múa phụ họa nên ta cũng ngại làm phiền, tự mình kiếm khăn tay trong túi, ngón tay bị cứa đứt không cẩn thận đụng vào viên ngọc lam.
Viên ngọc lam bắt đầu phát sáng, nó nóng lên, rơi ra khỏi túi của ta rồi lại rơi vào trong quan tài băng.
Liễu Thanh Thanh đột nhiên im lặng, nàng đứng cùng ta chứng kiến một cảnh tượng kỳ diệu.
Chiếc quan tài băng mà người ta từng nói rằng nghìn năm không tan chảy, bây giờ lại đang tan ra một cách kỳ diệu.
Ta nghiêng người về phía trước, trực tiếp nhìn thẳng vào Thẩm Lạc Xuyên.
Quả táo trong tay rơi xuống, không biết đã rơi đi đâu mất rồi.
“Quả táo rơi rồi kìa.”
Y ngồi thẳng người dậy, nghiêng đầu nhìn ta, “Còn quả khác không? Ta gọt giúp nàng một quả.”
“Liễu Thanh Thanh, đem mắt nhắm lại.”
Một giây sau, ta hôn lên đôi môi của y.
Có mùi thơm của quả táo.
(Hoàn)
Bình luận truyện