Chương 18: Chương 18
Tôi yên lặng thu tay lại, thấy bà ấy len lén vuốt khóe mắt.
Lúc này, bà mo Diêu xuống lầu vừa vặn thấy trước mắt một màn này, đột nhiên dường như có chút khẩn trương tiến lên kéo bà Lâm lên lầu.
Tôi sửng sốt một hồi lâu, cúi đầu nhìn nốt ruồi nâu trong lòng bàn tay đã có từ lúc trong bụng mẹ chui ra, lại cẩn thận hồi tưởng trong đầu khuôn mặt mơ hồ ngày bé, nhất thời tim đập như trống trận, ngay cả thân thể cũng không nhịn được run rẩy theo.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt bà mo Diêu cùng bà ấy, sự luống cuống của bà, còn có bà mo Diêu cố ý dẫn tôi về những chi tiết này đặt chung một chỗ, sau khi cẩn thận cân nhắc một phen, gương mặt mà tôi dường như đã quên mất bắt đầu càng ngày càng rõ ràng…
Trong chốc lát, bà mo Diêu dẫn theo người đàn bà kia đi xuống lầu, cảm xúc của bà ấy tựa hồ bình tĩnh một ít, khẽ mỉm cười với tôi.
Tôi cũng nâng khóe miệng, “Dì Lâm, cháu còn chờ dì thay cháu phân tích một chút tướng tay của cháu đấy?”
Bà ấy thực mất tự nhiên kéo kéo khóe miệng, “Được…” Nói xong một lần nữa ngồi trở lại bên người tôi kéo tay của tôi qua.
Bà mo Diêu đã ngồi xuống trên sô pha, biểu tình tựa hồ có chút bất an.
Lúc này, tôi nhìn kỹ mặt mày của bà, rốt cục, gương mặt bà cùng với khuôn mặt trong trí nhớ kia trùng hợp lại với nhau. Hốc mắt đột nhiên nóng lên, tôi rất khó khăn mới bức cho nước mắt trở về.
Tôi mạnh mẽ nở nụ cười nói: “Dì Lâm, phiền dì giúp cháu nhìn xem hôn nhân của cha mẹ cháu như thế nào?”
Thân thể bà cứng đờ, ngẩng đầu nhìn tôi, tôi cười thúc giục bà, “Dì nhất định có thể nhìn ra, đúng không?”
Bà không nói gì cằm dưới khẽ run, nhưng tôi lại thấy nước mắt theo khóe mắt bà chảy xuống.
Tôi cắn cắn môi dưới, tiếp tục bình tĩnh nói: “Người khác xem tay của cháu, đều nói cháu đây là tay phú quý lắm tiền, còn nói cháu cả đời không làm việc cũng không sầu ăn không lo uống, cháu vừa nghe người khác nói như vậy, cháu thật sự thấy rất buồn cười. Càng buồn cười là, còn có người nói cháu từ nhỏ được cha mẹ cưng chiều, lớn lên lập gia đình lại sẽ có ông xã sủng ái. Chỉ là, cháu ngẫm lại kĩ càng, trong ấn tượng mình khi còn bé ba mẹ thật là rất thương cháu, ba cháu tuy rằng không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng mà ông ấy rất thương bà xã, cũng rất cưng chiều con nhỏ. Nhưng mà, mẹ cháu tại năm ấy lúc cháu sáu tuổi đã chết rồi…”
Tôi cố gắng dùng giọng điệu bình thản tiếp tục nói: “Cháu mơ hồ nhớ, ba cháu buộc cháu sáu tuổi cùng chị cháu đem ảnh mẹ cháu tự tay thiêu hủy, một tấm lại một tấm… Thiêu thật lâu thật lâu, hun đến đau mắt cháu, cháu khóc, chị cháu ôm cháu khóc, từ đó về sau, cháu liền không nhớ nổi hình dáng của mẹ.
Sau lại qua thật lâu, có một ngày buổi tối, chị cháu thừa dịp ba cháu đang ngủ, len lén lấy từ dưới gối ra tấm ảnh đen trắng cho cháu xem, chị nói ‘Em gái, em xem, chị để lại một tấm ảnh chụp mẹ chúng ta, mẹ rất đẹp phải không?’ đúng lúc cháu cúi đầu nói ‘Đẹp’, ba liền tỉnh, sau đó đoạt lấy tấm ảnh xé tan thành từng mảnh, sau lại ba đặc biệt nóng giận, càng không ngừng đánh chúng cháu, chị cháu liều mạng chắn cho cháu ở sau lưng, cháu nhớ đặc biệt rõ ràng, chị cháu không có cầu xin tha thứ ngược lại vẫn kêu ‘Đừng đánh em ấy, đừng đánh em ấy’, cháu không nhớ rõ lúc ấy đau đớn bao nhiêu, chỉ là cái loại cảm giác sợ hãi đó, cháu lại chưa từng quên…
Sau khi mẹ cháu chết, ba cháu trừ bỏ uống rượu chính là đánh người, ông không làm việc cũng không kiếm tiền, chị cháu tan học đi đón cháu rồi ngồi xổm trong hẻm sau nhà hàng nhỏ rửa chén. Mùa đông, rất lạnh, trên tay chị tất cả đều là vết nứt máu chảy đầm đìa đông lạnh, cháu muốn giúp việc, nhưng mà chị rất tức giận, xách lỗ tai cháu bắt cháu tựa vào tường phạt đứng. Mãi cho đến cháu lên trung học năm thứ hai, chị cũng chưa bao giờ để cho cháu làm việc, cho nên nói cháu mệnh tốt, ít nhất so với chị cháu hơn được rồi? Chỉ là, sau đó, chị quen được một người tốt rất tốt, bọn họ rất yêu nhau, chỉ là thời điểm bọn họ sắp kết hôn, chị lại đi mất… Rời bỏ cháu …”
Trước mắt hết thảy bắt đầu mơ hồ, nhưng hình dáng chị lại càng ngày càng rõ ràng, tôi dùng sức lau nước mắt hai bên má, vừa cười nói: “Cho nên nói mệnh cháu thật sự tốt lắm đó, có người đàn ông còn chưa phải anh rể cháu vẫn chiếu cố cháu cùng ba cháu. Cháu vẫn cố gắng kiếm tiền chính là không muốn khiến người đàn ông không thân chẳng quen với chúng cháu ấy thêm chút xíu phiền toái nào. Hiện tại, cháu có công việc, cháu có năng lực nuôi sống bản thân, cũng có năng lực nuôi sống ba, thậm chí là quần áo mới giầy mới, thỉnh thoảng cũng có thể mua .”
Tôi nhìn người đàn bà đã sớm rơi lệ đầy mặt, bình tĩnh hỏi: “Dì Lâm, tướng tay này… Dì còn muốn xem sao?”
Đôi môi bà run run nhưng không nói ra được một chữ.
Tôi cười đứng dậy, “Nói thật, cũng không có gì hay mà xem, cháu không tin những thứ này.”
Tôi lại đi đến trước mặt Diêu Lệ Trân, “Quả nhiên sẽ chẳng có cái bánh nào trên trời rơi xuống, cho dù có, cũng không có khả năng nện trúng đầu loại người như cháu, cho nên, rất xin lỗi, cháu bỏ việc.” Khi nói chuyện, tôi xoay người lên lầu.
Không đến hai bước, tôi lại lui trở về, “Đúng rồi, cháu tuy rằng không làm tròn một tháng, thế nhưng mấy ngày nay xin kết toán theo ngày cho cháu, cháu sẽ đưa số tài khoản cho ngài, nửa ngày hôm nay coi như xong, quen biết một hồi, tính giảm giá cho ngài.”
Diêu Lệ Trân trầm mặc.
Nói xong, tôi lên lầu ba, trực tiếp đẩy cửa vào phòng, Miêu Tam đang ngồi ở trước bàn đọc sách đối diện với máy tính. Anh ta không có khiển trách chuyện tôi lại không gõ cửa, ngược lại thấy tôi bắt đầu thu thập hành lý có chút kinh ngạc hỏi: “Cô làm gì vậy?”
Tôi đem đồ đạc của mình nhét lung tung vào trong túi xách, buộc lại tóc, “Nhìn không ra sao? Bà đây không làm nữa ?”
“Cô thái độ gì thế? Cô nói không làm liền không làm?” Miêu Tam cau mày.
Tôi hít sâu một hơi, “Miêu tiên sinh, con người tôi chỉ số thông minh rất thấp, thật sự không có năng lực lại vì ngài làm việc, ngài tìm người khác đi.” Nói xong tôi lấy trong túi tấm thẻ Miêu Tam cho tôi kia đặt trên bàn, “Số tiền này, tôi một phần cũng không động đến…”
Miêu Tam nghiêng người dựa vào thành ghế, đột nhiên cười khẩy một tiếng, “Cô cho là số tiền đó cô không động, chúng ta liền thanh toán xong sao?”
Tôi: “…”
“Cô chậm trễ của tôi nhiều thời gian quý giá như vậy, hơn nữa ngần ấy ngày một chút hiệu quả cũng chưa thấy, không chỉ có như thế, tôi còn bao cô ăn bao cô ở, cô có muốn đi cũng không dễ dàng thế đâu.” Miêu Tam nhếch mi, như tên vô lại.
Tôi hít sâu một hơi, tận lực vẫn duy trì bình tĩnh nói: “Miêu tiên sinh, tôi tính chẳng qua anh, vậy anh ra giá, tôi đem tiền trả lại anh.”
Miêu Tam Bình tĩnh nói: “Nếu dựa theo tiêu chuẩn cấp sao, nhà của tôi ít nhất coi như là cấp năm sao, tự cô tính xem nên trả bao nhiêu?”
Tôi cắn răng nói: “Nhưng tôi đều là ngủ ở trên sô pha, hơn nữa tôi còn làm không ít việc, cho nên hai bên không thiếu nợ nhau thích hợp nhất.”
Miêu Tam cười nói: “Nhưng cô phải biết rằng, tôi còn muốn tìm người khác, cũng lại lãng phí thời gian cùng tinh lực, cho nên, cô phải bồi thường.”
Tôi thật sự không có tâm tình nói chuyện tào lao với loại vô lại này, vì thế, tôi nghiêm túc nói: “Được rồi, anh ra giá đi.”
Miêu Tam vươn hai ngón tay, “Ít nhất số này.”
Tôi nhận mệnh, vì thế, tôi về trong túi lấy tiền, nhưng, lại chỉ tìm ra một ngàn rưỡi tiền mặt, cuối cùng đau lòng không thôi đem tiền đặt ở trong tay anh ta, “Tôi thật sự… Chỉ có ngần này thôi.”
Miêu Tam cầm tiền đẩy đến trước mặt tôi, “Cô đùa tôi sao? Tôi nói là hai vạn.”
“Cái gì!”
Miêu Tam nhìn tôi, “Có, để xuống rồi đi, không có, thì ngoan ngoãn ở lại tiếp tục làm việc.”
Ngực tôi càng ngày càng buồn bực, vì thế, lấy cuốn sách ở trong tay anh ta cũng không biết là cái gì xé ra một trang giấy, qua loa viết vài chữ rồi vứt trước mặt anh ta, “Tôi viết giấy nợ cho anh, mấy ngày tới, tôi nhất định trả lại anh.”
Nói xong, tôi xách theo hành lý đi xuống lầu.
Miêu Tam lập tức đuổi theo, “Dư Thắng Nam, cô đứng lại đó cho tôi, đứng lại, tôi nói một lần cuối cùng, đứng lại!”
Tôi không buồn để ý đến anh ta, dứt khoát xuống lầu, đi đến lầu hai, đột nhiên phát hiện Bà nội Miêu nghi hoặc nhìn tôi, tôi dừng bước cúi đầu kêu một tiếng: “Bà nội…”
Bà nội Miêu cau mày nhìn tôi, “Anh chị làm cái gì thế? Ầm ỹ muốn chết.” Nói xong nhìn hành lý trên tay tôi, lập tức biến sắc, “Cháu muốn đi đâu?”
Lúc này, Miêu Tam từ trên lầu đuổi theo xuống dưới, Bà nội Miêu trông thấy anh ta hỏi: “Lão Tam, cháu nói xem, sao lại thế này?”
Miêu Tam một hồi lâu không lên tiếng, vì thế, tôi nghiêm túc nói: “Bà nội, rất xin lỗi, cháu trai của bà nhân phẩm quá kém, cho nên cháu với cháu trai bà chia tay, cháu phải đi, tạm biệt…” Nói xong, tôi xách theo đồ đạc đi xuống lầu.
Diêu Lệ Trân cùng người đàn bà kia còn ở đại sảnh, tôi đi qua, ở bên tai bà ấy thấp giọng nói: “Kỳ thật bà rất không nên xuất hiện trước mắt tôi, bởi vì từ thời điểm tôi hiểu được bà vì cái gì rời bỏ tôi và chị tôi, thì cho tới bây giờ cũng không còn muốn bà. Cho nên, tương lai, tôi cũng sẽ không lại tưởng nhớ bà…”
“Tiểu Nam, con hãy nghe ta nói đôi câu…” bà tựa như muốn níu giữ tôi.
Tôi tuy rằng cười với bà, nhưng dùng sức rẫy tay bà ấy ra cũng rất kiên quyết, “Vẫn nên nói ‘tạm biệt’ thôi…”
Nói xong, tôi không quay đầu bước ra sân, chỉ là mới vừa đi được hai bước, thì nhìn thấy ông nội Miêu đứng ở trước cửa nhà của ông cười nhìn tôi.
Ông nội Miêu cười nói: “Lúc này rất khó bắt xe, nếu không đến nhà ông ngồi mộ lát rồi đi?”
Lấy tính cách của Miêu Tam khẳng định sẽ đi theo ra đòi tôi trả tiền, vì không muốn dính dáng với anh ta, tôi chỉ có thể thừa dịp anh ta còn chưa đuổi đến tiến bước vào sân nhà ông nội Miêu.
Ông nội Miêu thuận tay khép cửa gỗ.
“Cám ơn ông nội.” Tôi cúi đầu nghiêm túc nói.
Tôi cho là ông nội Miêu sẽ hỏi tôi nguyên do, không nghĩ tới ông cụ một chữ cũng không nhắc, ngược lại rót cho tôi một tách trà hương thơm bốn phía.
“Ông tự trồng đó, mau thử xem…” Ông nội Miêu đặc biệt chờ mong ra hiệu cho tôi.
Tôi nhấp một ngụm, quả thật là hương vị ngọt ngào, tôi vội vươn ngón tay cái, ông nội Miêu tức khắc mỉm cười tự hào.
Lúc này ông nội Miêu chỉ vào vườn hoa nhỏ của mình nói: “Miếng đất này, ông bỏ ra vô số tâm tư đó, ngay cả đất cũng là ông cố ý tìm nơi lấy về.” Đột nhiên ông lại đè thấp giọng nói: “Tiểu Mạnh là gian tế, thường xuyên đến trộm đất của ông cho bà già kia trồng rau, họ vẫn cho là ông không biết, kỳ thật là ông mắt nhắm mắt mở cho qua.”
Tôi không nhịn được cùng ông nội Miêu cười vang.
“Cười thì tốt rồi, người trẻ tuổi, nghĩ thoáng chút…” Ông nội Miêu đột nhiên nói một câu như vậy, tôi quay đầu nhìn ông, ánh mắt ông lại đặt ở hoa viên, như là vốn không nói chuyện với tôi.
Kỳ thật nghĩ đến, thời điểm tôi gặp được mẹ tâm tình rất phức tạp, chưa nói tới hận, càng chưa nói tới tưởng niệm. Có lẽ khi bà rời đi, tôi thật sự là quá nhỏ, căn bản không thể nhớ được bà ấy, cho nên, hiện tại với tôi mà nói bà ấy cũng như người xa lạ. Cảm xúc phức tạp đó, có thể là vì ba không đáng giá hay có lẽ là cái gì đó khác. Nếu nói hận, tôi khả năng không phải hận nàng vứt bỏ chúng tôi, tôi càng hận bà ấy rõ ràng ở ngay cùng một thành phố lại không hề nhớ đến chúng tôi, hoặc là len lén đi nhìn tôi một cái.
Tôi nghĩ, giữa tôi và bà ấy chỉ tồn tại một chút oán giận như vậy, cái khác… Thật sự cái gì cũng không có. Tựa như khi nãy bà ở trước mắt tôi, tâm tình của tôi cũng vẫn bình tĩnh chẳng khác gì động vật máu lạnh.
Tôi đứng dậy chào từ biệt ông nội Miêu, ông cũng không có giữ lại, đứng ở trước cửa nhìn tôi mỉm cười phất tay.
Lúc tôi đang chờ ở bến xe, một chiếc xe màu đen dừng ở trước mắt tôi, người đàn bà kia lo lắng xuống xe đi về hướng tôi.
Tôi thẫn thờ nhìn về phía trước.
“Tiểu Nam, hãy nghe mẹ nói đôi câu được không?” Bà gần như cầu xin nhìn tôi nói.
Bình luận truyện