Chương 22: Chương 22
Miêu Tam âm hồn không tiêu tan nói: “Suy nghĩ kĩ chưa?”
“Tam thiếu gia, thật sự rất xin lỗi, dân nữ không rảnh lại dây dưa với ngài, tôi phải quay trở lại cuộc sống bình thường của mình.” Tôi nói những lời này thật sự có chút ý tứ tận tình khuyên bảo bên trong.
Miêu Tam đến gần tôi, nheo mắt đột nhiên hỏi: “Cô thích anh rể cô?” Nói xong thấy tôi không đáp, lại bổ sung, “Chị cô đâu?”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, “Phải, tôi thích anh rể tôi, không phạm pháp chứ?”
Miêu Tam lại truy hỏi: “Chị cô đâu?”
“Chị tôi đã mất.” Tôi không muốn dong dài cùng anh ta, vì thế xoay người tính về phòng, không nghĩ tới Miêu Tam lại một phen giữ chặt tôi, “Chuyện chị cô xảy ra như thế nào?”
Tôi vùng khỏi khống chế của Miêu Tam, “Một người đàn ông lớn đầu như anh có thể đừng hám chuyện như vậy hay không? Anh rốt cuộc còn muốn biết cái gì?”
Miêu Tam đột nhiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi chỉ là muốn biết tôi và Lương Sâm ai có ưu thế hơn…”
Tôi nghiêm túc hỏi: “Tam thiếu gia, ngài trúng tà à?”
Miêu Tam không hề gì cười cười, “Dư Thắng Nam, phải biết rằng bất kể chị cô còn hay mất, Lương Sâm với cô vĩnh viễn là quan hệ anh rể và cô em vợ, tôi khuyên cô không nên làm nhiều việc vô vị như vậy.”
Tôi nói: “Đó là chuyện riêng của tôi, thật đúng là không can hệ tới anh.”
Miêu Tam lại đến gần từng bước, “Nếu không có Lương Sâm trước, cô sẽ có cảm giác gì đối với tôi?”
Tôi cười khổ, “Tam thiếu gia, coi như tôi cầu xin anh, anh rốt cuộc muốn làm sao?”
“Tôi không xứng với em sao?” Miêu Tam lại hỏi.
Tôi bị Miêu Tam dây dưa tâm phiền ý loạn, vì thế, tôi trịnh trọng nói: “Đúng vậy, không xứng, trước kia tôi cũng nói qua, tôi thích đàn ông chính trực kín đáo, có sự nghiệp, tư tưởng độc lập, mà không phải loại sâu bọ có hại như anh rời khỏi gia đình là sống không nổi. Tôi không thể nào thích anh, anh càng không thể nào thích tôi, cho nên, đừng giỡn tôi, chẳng có chút gì vui đâu.”
“Hóa ra em vẫn nghĩ như vậy về tôi?” Miêu Tam đột nhiên nghiêm túc lên, “Nếu tôi nói cho em, tôi là nhà đầu tư chính của khu club suối nước nóng này, em có thể thay đổi suy nghĩ về tôi hay không?”
“Miêu thiếu gia, anh không chỉ có tự kỷ cuồng, còn có chứng suy nghĩ chủ quan.” Tôi đột nhiên cười ra tiếng, “Tôi trở về ngủ bù, ngài tự mình tiếp tục nằm mơ, tôi không theo ngài đâu.”
Nói xong, tôi xoay người mở cửa, ai ngờ Miêu Tam đột nhiên tiến lên giữ chặt cổ tay tôi đi về phía trước.
“Miêu Tam, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Sự vùng vẫy của tôi căn bản không chút tác dụng.
Cuối cùng Miêu Tam kéo tôi đến một gian phòng họp rất lớn trong club. Tôi nhìn thấy trong phòng hội nghị vài người cả nam lẫn nữ đang ngồi, trong đó còn có Lương Sâm nghi hoặc nhìn tôi.
Miêu Tam kéo tôi đến trước mặt mọi người, quay đầu mỉm cười với nam nữ xung quanh bàn hội nghị, “Rất xin lỗi, để mọi người đợi lâu.”
Tôi cúi đầu xuống gần đến ngực, đè thấp giọng ngăn anh ta lại, “Miêu Tam, anh điên rồi sao?”
Lúc này, một phụ nữ trẻ tuổi mặc đồng phục cười nói: “Miêu tiên sinh, có một số mẫu ảnh cần ngài xem qua.”
Miêu Tam cũng không tiếp lời, ngược lại quay đầu nhìn tôi, “Thế nào? Tin chưa?”
Tôi đã bị khiếp sợ không ít, sau một lúc lâu phục hồi lại tinh thần, “Nơi này nếu đã là nhà anh, vậy đem tiền chi phòng anh rể tôi cho anh trả lại cho tôi.”
Miêu Tam: “…”
Miêu Tam quay đầu mỉm cười nói: “Xin lỗi mọi người, hiện tại tôi có chút việc gấp cần xử lý, tôi đi rồi quay lại.” Nói xong, Miêu Tam lại lôi tôi ra khỏi phòng họp.
Đi thẳng đến bên đài phun nước trong sân, anh ta mới dừng chân, “Tôi nói rồi không phải tôi nói đùa.”
Tôi xoa xoa cổ tay bị anh ta nắm đau, “Thế thì làm sao? Còn không phải một dạng dựa vào gia đình, nếu tôi có điều kiện của anh tôi càng biết đầu tư hơn anh…” Nói xong tôi quay mặt qua một bên.
Miêu Tam cúi đầu nhìn tôi, “Tôi có thể trịnh trọng nói cho em, toàn bộ tiền đều là tự tôi kiếm được.” Lúc này Miêu Tam có phần hổn hển, “Tôi cũng không biết tôi có phải điên rồi hay không, mới ấu trĩ theo em giải thích như thế…”
Tôi cười, “Nếu không có gia đình anh chèo chống, anh lại dựa vào cái gì mà kiếm được tiền?” Tôi không biết bản thân có phải cũng điên rồi hay không mới một mực cùng anh ta ở nơi này nói những vấn đề nhàm chán không có một xu quan hệ với tôi như vậy.
Miêu Tam cười lắc đầu: “Dư Thắng Nam em nhất định phải dây dưa với tôi những chuyện này, tôi đây trịnh trọng nói cho em, tiền của tôi hiện tại hầu như là kiếm được từ thị trường chứng khoán, mà số tiền đầu tiên tôi ném vào thị trường chứng khoán là khoản tiền thu về khi tôi dạy học cho người khác, cho nên,tôi hiện tại tất cả đều là của chính tôi.”
Tôi gật gật đầu, “Vâng, đã biết, tuổi trẻ tài cao. Nhưng mà rốt cuộc anh muốn chứng minh cái gì đây? Những chuyện này cũng không có bất cứ quan hệ gì với tôi.”
Miêu Tam đột nhiên bắt đầu phẫn nộ nhìn trời, về sau lại cúi đầu nhìn tôi, “Tôi chưa từng để ý người khác nghĩ như thế nào về tôi, nhưng hôm nay, tôi lại như thằng ngốc không ngừng giải thích với em, buồn cười là, tôi lại có thể cứ muốn cho em biết tôi không phải loại người như em tưởng tượng. Tôi thật là đầu óc hỏng rồi mới giải thích những điều này với em, tôi thật sự cảm thấy… Thật mất mặt…” Miêu Tam đặt tay nhấn vai tôi, “Em… Rốt cuộc là thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu?
Tôi xấu hổ né tránh bàn tay anh ta, ngồi xuống bên cạnh bệ phun nước, “Miêu Tam, tôi không biết anh muốn gì, nhưng tôi biết bản thân mình muốn gì? Tôi thích Lương Sâm, từ thời điểm ánh mắt tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, trong tâm tôi cũng chỉ có anh ấy. Tôi Dư Thắng Nam đời này trừ kiếm tiền ra thì còn lại là nhung nhớ anh ấy, cho nên, ngoại trừ anh ấy, người khác thế nào, tôi căn bản không quan tâm.”
Miêu Tam có chút không thể tin nhìn tôi, “Tôi… Đây là bị cự tuyệt sao?”
“Tùy anh nghĩ như thế nào, dù sao tôi luôn là như thế đấy.” Tôi cúi đầu không hề nhìn anh ta.
“Dư Thắng Nam, em sẽ không hối hận?” Miêu Tam nhướn mi hỏi tôi.
“Hối hận của tôi chính là lấy tiền của anh, khiến cho cuộc sống của mình hỏng bét.” Lúc này, bệ phun nước đột nhiên “Rầm” một cái bị vỡ ra, tôi và Miêu Tam không kịp né tránh đều bị nước xối ướt toàn thân, Miêu Tam lại hành động rất nhanh xách tôi đến cách đó không xa.
Tôi gạt giọt nước trên trán, nhìn Miêu Thuật nghiêm túc nói: “Trước kia, tôi ngoài kiếm tiền thì là tranh thủ bên Lương Sâm, như vậy tôi cảm thấy cuộc sống thực có ý nghĩa, hơn nữa, mỗi ngày đều sinh lực dồi dào . Kỳ thật, tôi mặc kệ Lương Sâm có thể tiếp nhận tôi hay không, chỉ cần trong lòng có anh ấy, tôi đều cảm thấy những việc này có ý nghĩa, bởi vì đây là cuộc sống của tôi…”
Nói xong, tôi quay đầu rời đi. Miêu Tam không nói gì càng không có ngăn cản tôi, nhưng tôi biết anh ta đứng ở nơi đó rất lâu rất lâu.
Ngày hôm sau, Lương Sâm phải lên đường đi một thành phố khác. Chúng tôi tạm biệt ở nhà ga, bước lên hai chuyến tàu chạy về hai hướng khác nhau, lúc ấy, Miêu Tam không hề xuất hiện nữa.
Tôi về nhà buông hành lý, bèn đi đến công ty.
Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi thà rằng lấy tiền tích góp được trong tay thuê một mặt tiền ở dưới lầu của tiểu khu, cho dù mở một cái tạp hóa nhỏ, cũng không muốn tùy tiện giao ba cho người khác chăm sóc. Ông ấy là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này, chân thực duy nhất.
Bà chủ thấy tôi rất vui mừng, chỉ là sau khi nghe nói tôi muốn từ chức, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Thắng Nam à, tôi đối đãi cô không tốt sao?” Bà chủ chớp đôi mắt tô chuốt đen đậm khoa trương hỏi tôi.
Tôi gục đầu xuống, “Sếp, tôi thật sự có nỗi khổ…” Tôi giải thích đại khái một chút tình hình của ba tôi với bà chủ.
Bà chủ cũng khó mà nói cái gì, chỉ có thở dài.
Sau một lúc lâu, bà chủ lấy ra từ trong ngăn kéo một phong thư đẩy đến trước mắt tôi, tôi nghi hoặc nhìn bà ấy.
Bà chủ mỉm cười nói: “Cái này cô cầm đi, hai năm nay cô đi theo tôi giúp tôi không ít việc. Miễn bàn chuyện từ chức, chỉ cần là nơi này của tôi không đóng cửa, cô bất cứ lúc nào cũng có thể trở về…”
Đột nhiên vành mắt có chút nhòe đi, hóa ra người chung quanh thật sự đều đối tốt với tôi như thế. Bà chủ đối xử với tôi quá tốt, lão Tần càng không cần phải nói, thậm chí là thím Từ bán bánh bao dưới lầu thường xuyên thêm cho tôi một hai cái bánh, tôi cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn, có nhiều người lặng lẽ chiếu cố tôi như vậy.
Lúc này, bà chủ thấy tôi trầm mặc, đứng dậy vỗ vỗ vai tôi, tôi ngẩng đầu cười nói: “Nếu ngày nào đó tôi tìm được cách tốt để chăm sóc ba tôi, tôi nhất định trở lại làm trâu làm ngựa cho bà chủ.”
Bà chủ cũng mỉm cười, “Sẽ chờ câu nói này của cô nhé.”
Sau khi nói lời từ biệt bà chủ, tôi bèn đi bàn giao công việc cho Lưu Hiểu Nhã, Lưu Hiểu Nhã tức thì rớt nước mắt, “Sao lại đột ngột như vậy, chẳng lẽ cô đến bên kẻ có tiền ?”
Tôi cười lắc lắc đầu, “Lưu Hiểu Nhã, cô cho là ai cũng nông cạn như cô à?
Lưu Hiểu Nhã ôm cánh tay tôi, “Tôi thật sự lưu luyến cô đó.”
“Tôi cũng thế.” Nhìn Lưu Hiểu Nhã sớm chiều đối lập nhau đột nhiên trong lòng càng thêm khó chịu .
Chúng tôi đương lúc khó chia lìa, bà chủ đột nhiên đi ra, “Dư Thắng Nam, xem ra, cô thật sự phải làm trâu làm ngựa cho tôi một lần, hôn lễ của con trai bà Lâm chỉ đích danh mời cô phụ trách…”
******************
Hiện trường hôn lễ.
Đó là một buổi hôn lễ long trọng, nhà trai nhà gái đều xem như người có tiền, có thể không long trọng ư?
Ngày đó không có toàn màu đỏ, là một hôn lễ kiểu dáng Âu Tây thuần khiết duy mỹ. Chú rể cao lớn đẹp trai, cô dâu nhỏ xinh khả ái, thật đúng là trời đất tạo nên một đôi. Tổ hợp đẹp mắt như vậy thật đúng là cực hiếm gặp .
Tôi và Lưu Hiểu Nhã đều ch ảy nước miếng, vẻ mặt si mê của Lưu Hiểu Nhã nhất định là ghép mặt cô dâu thành mặt mình. Tôi không háo sắc như vậy, thậm chí có chút khinh bỉ cô ấy. Nhưng trong nháy mắt, tôi lại chủ động ghép mặt chú rể cô dâu tưởng tượng thành tôi và Lương Sâm, còn không kiềm nổi suy nghĩ, thật sự là một đôi trai tài gái sắc mà, so với đôi tại hiện trường này càng đẹp mắt hơn.
Lúc này, tôi nhìn thấy mẹ kế của chú rể, cũng là mẹ ruột của tôi. Nói thật, cảm xúc của tôi đúng là bị ảnh hưởng, nhưng tôi là người chuyên nghiệp, tôi sẽ không thất lễ, ngược lại còn xử lý tốt hơn. Lại có lẽ, tôi thật sự không có cảm giác với người mẹ này.
Chỉ là khi tôi nhìn thấy một nhà ba người Miêu Tam xuất hiện, tôi có chút lúng túng.
Lúc tôi nhìn thấy bọn họ, Diêu Lệ Trân đang dìu bà nội Miêu, mà Miêu Tam đi theo phía sau đang nói chuyện điện thoại.
Tôi khẽ cúi đầu. Sắc mặt bà nội Miêu lại chẳng được thân mật, tôi xấu hổ giật giật khóe miệng, “Bà nội, đã lâu không gặp…”
Bà nội Miêu “Hừ” một tiếng, “Sớm biết con bé chết tiệt kia ở đây, tôi đã không tới, nhìn mà tức giận …”
Diêu Lệ Trân cố ý mở miệng: “Mẹ, không phải mẹ nghe nói con bé ở đây, mới chủ động đòi đến sao? Á…” Hình như bà nội Miêu véo con dâu một cái, Diêu Lệ Trân lập tức im tiếng.
Miêu Tam trông thấy tôi hơi ngẩn ra, không có biểu cảm gì lướt qua bên cạnh tôi.
Tôi có chút xấu hổ gục đầu xuống, ba người bọn họ đã tiến vào chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống bà nội Miêu vẫn dõi ánh mắt theo tôi, giữa đường, khi chạm phải ánh mắt bà nội Miêu, tôi vội mỉm cười thân thiện đồng thời vẫy tay với bà cụ, bà cụ lại như một đứa trẻ khó tính, không ngừng nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.
Bà Lâm mẹ tôi đang mỉm cười tiếp đón khách, hôm nay bà mặc một chiếc váy dài liền thân màu tím nhạt, phong thái ăn mặc đều khiến tôi có chút không dám tin người này đã từng cùng ba tôi ngủ cùng trên một giường mười mấy năm quá. Chồng của bà là một người đàn ông trung niên nhã nhặn lịch sự, tôi nghĩ, nếu bà không rời đi, hiện tại bà nhất định không qua được cuộc sống như bây giờ nhỉ? Đối với nàng mà nói, vứt bỏ chúng tôi, đạt được hết thảy hôm nay, bất kì ai cũng sẽ lựa chọn giống như bà thôi? Con người tôi tuy rằng không tốt bụng, nhưng mà tôi cũng hận bà không nổi, cho dù là bây giờ thấy bà như thế, tôi cũng không có một tia cảm xúc phức tạp.
Hôn lễ kết thúc, khi khách hàng của tôi cũng là mẹ ruột của tôi tìm đến tôi, tôi đang chỉ huy các đồng nghiệp rời sân khấu.
Bình luận truyện