Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 27: Chương 27: Chương 27



Tần Hương Liên trơ mắt nhìn tôi bị Miêu Tam dắt về nhà, lại còn tựa vào trên sô pha vẻ mặt thích ý.
Tôi vào nhà trực tiếp đi hướng phòng ba tôi, lại bị Miêu Tam nắm cổ tay, tôi quay đầu phẫn nộ nói: “Miêu Tam, anh còn không để yên?”
Miêu Tam hơi nhíu nhíu mày, “Sàn rất cứng, đêm nay em vẫn nên trở về phòng ngủ đi.”
“Anh mơ đi!” Tôi lập tức ngắt lời anh ta. Tôi mà lại cùng anh ta chung phòng nhất định tôi chính là ngu ngốc vô cực hạn.
Miêu Tam dừng một chút, “Tôi lại chưa nói em ngủ cùng tôi, em thật đúng là nghĩ nhiều quá…” Nói xong cầm lấy chìa khóa rồi rời khỏi nhà tôi.
Tôi xuất phát từ lo lắng an toàn của khách trọ, nhịn không được hỏi: “Đã trễ thế này, anh… đi đâu vậy?”
Miêu Tam cũng không quay đầu, “Về nhà…”
“Lúc này lái xe về nhà, về nhà trời đã sáng mất? Tôi đi qua lão Tần chấp nhận một đêm là được rồi.” Tuy rằng trong lòng thực không tình nguyện, nhưng tôi còn có thể tốt bụng giữ anh ta lại như thế, có thể thấy được bản chất mình vẫn là một người lương thiện, tôi đều vì bản thân kiêu ngạo.
Miêu Tam đột nhiên dừng bước, “Em luyến tiếc tôi?”
“…” Tôi vội biểu hiện thái độ vui vẻ đưa tiễn, “Mời ngài tự do …” Nói xong tôi chuẩn bị đóng cửa.
Miêu Tam còn nói: “Tôi không phải về nhà bà nội, tôi về nhà của mình.”
Tôi giả vờ không nghe thấy đóng cửa lại .
Trở về phòng nằm ở trên giường mới của Miêu Thuật, luôn cảm thấy có thể ngửi thấy một loại mùi thản nhiên giống như của anh ta, thế cho nên tôi lăn qua lộn lại đến nửa đêm cũng không thể ngủ, nhưng lại thường thường nhớ tới hết thảy phát sinh mấy giờ trước tại trên giường này.
Theo lý mà nói, tôi hẳn nên trực tiếp vào phòng bếp lấy dao chém anh ta thành mười tám mảnh, vì sao tôi không có, ngược lại cả đầu đều là khuôn mặt đáng đánh đòn của anh ta chứ?
Càng nghĩ càng hoảng, vì thế tôi xuống giường đi làm một việc rất ý nghĩa, gõ cửa nhà Tần Hương Liên.
Tần Hương Liên còn chưa mở cửa cho tôi, đã nghe được tiếng hắn rít gào ở bên trong, “Dư Thắng Nam, muốn sống thì ngay trước khi tôi mở cửa chết xa một chút.”
Tôi không chút vì hắn đe dọa mà lay động, chờ hắn mở cửa cho tôi, tôi lập tức xả ra một nụ cười sáng lạn ước chừng lộ ra mười sáu cái răng, “Lão Tần, tôi muốn tâm sự…”
Tần Hương Liên mí mắt trên đã sắp hôn mí mắt dưới, “Cậu xác định là tại ba giờ sáng sao?”
Tôi gật gật đầu, vội da mặt dày vào phòng.

Tần Hương Liên có chút tuyệt vọng đóng cửa lại, lập tức trở về phòng nằm bò trên giường, cho tôi một cái ót. Tôi không chút ảnh hưởng, tựa vào bên người hắn thấp giọng nói: “Lão Tần, cậu nói tôi sa đọa hay là đói khát ?”
Tần Hương Liên vội vàng nhỏm người dậy, cố ý che chắn trước ngực, “Cậu muốn… Làm gì?”
Tôi nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Cậu yên tâm, tôi còn không đói khát đến mức bụng đói ăn quàng, cậu rất an toàn…”
Tần Hương Liên dường như nổi hứng thú, đụng đụng người tôi, “Vừa mới nói đến, về vấn đề đói khát…” Tôi đã biết thằng nhãi này dưới bề ngoài nhã nhặn cất dấu một linh hồn bà tám.
Tôi nằm xuống giường, “Không phải cậu mệt mỏi sao?”
“Dư Thắng Nam!” Tần Hương Liên lại bắt đầu thét tôi.
Tôi thở dài, thấp giọng nói: “Miêu Tam này… Rất kì quái nha…”
Tần Hương Liên bò đến bên cạnh tôi, nghiêm túc hỏi: “Đúng vậy, tôi còn chưa hỏi cậu đây? Các người làm sao có thể như vậy ? Các người ai chủ động ? Cậu sao?”
Tôi cắn răng ôm hận nhìn Tần Hương Liên, “Cái rắm, tôi là cái loại người ấy sao?”
“Phải!” Tần Hương Liên trả lời rất kiên quyết, tựa như bình thường khi hắn hỏi tôi ‘Tôi đàn bà hay không đàn bà’, khi tôi trả lời ‘Đàn bà’ dứt khoát thế đó.
Tôi tức giận đến trừng mắt lườm hắn một cái, “Người ta hiện tại là cùng cậu bàn bạc chuyện đứng đắn đó.”
“Mời nói.” Tần Hương Liên bưng mặt cực kì đứng đắn nói.
Tôi hắng giọng, “Tôi chỉ là có chút kỳ quái đêm nay sau khi anh ta như vậy với tôi, anh ta lại có thể còn sống không bị tôi đánh chết.”
Tần Hương Liên nghiêm túc nói: “Rất rõ ràng, xử nữ già cũng có nhu cầu…”
“Lão Tần, cậu mau nhìn ánh mắt tôi…”
“Có cái gì đẹp?”
“Cậu không nhìn ra hiện tại tôi muốn giết người sao?”
“Con người cậu khuyết điểm lớn nhất chính là không thích nghe lời nói thật, tôi chưa bao giờ quanh co lòng vòng, cho nên nói ra đều là lời nói thật…” Tần Hương Liên vẫn không sợ chết tiếp tục nói.
Tôi gục đầu xuống, “Trong lòng tôi rất loạn, vốn quan hệ với Lương Sâm cũng đã trì trệ không tiến, hiện tại lại nảy ra cái sao chổi, sao mệnh tôi khổ như vậy?”

“Miêu Thuật không tốt sao?” Tần Hương Liên mặt không chút thay đổi hỏi.
Nghe Tần Hương Liên vừa hỏi, tôi dường như nói không nên lời không tốt thế nào, tương tự, cũng nói không nên lời anh ta tốt làm sao?
Sau, hai chúng tôi đều trầm mặc, không ai nói nữa.
Sau lại, nằm ở trên giường Tần Hương Liên tôi vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
**************************
Ngày hôm sau Miêu Tam không có xuất hiện, nguyên bản lòng tôi bắt đầu thoải mái không ít, nhưng lúc chạng vạng, đợi khi tôi nhìn thấy khách đến nhà, nhất thời biết bản thân lại không thể bình tĩnh.
“Bà nội, bà sao lại đến đây?” Tôi dè dặt cười bồi.
Bà nội Miêu cằm ngưỡng cao cao, “Cháu trai tôi ở nơi này, tôi làm sao không thể tới? Phải xin phép cô sao?”
Tôi vội xua tay, “Không cần, không cần, mời ngài tùy ý qua lại…”
Tuy rằng nói thái độ của bà nội Miêu với tôi trước nay không dễ chịu, thế nhưng tôi có khuynh hướng bị ngược nghiêm trọng ngược lại còn rất thích bà cụ bị chiều chuộng làm hư này. Ít nhất bà cụ cao hứng hay mất hứng đều hiện ra trên mặt, không giống những người bày ra bộ mặt vờ vĩnh giả nhân giả nghĩa, bạn vĩnh viễn không biết bọn họ cười cười đâm bạn một đao ở đâu?
Bà nội Miêu là đi cùng dì Mạnh đến đây, lúc này bà nội Miêu đứng dậy dạo qua một vòng nhà tôi.
May mắn hôm nay Tần Hương Liên nghỉ ngơi, đã mang ba tôi đi ra ngoài siêu thị mua đồ ăn, bằng không, tôi còn thật không dám để bọn họ tiến vào đâu.
Bà nội Miêu cuối cùng dừng lại ở phòng của tôi, nghiêng đầu nghiêm túc hỏi: “Đây là phòng cô?”
Tôi gật gật đầu, lập tức lại lắc đầu. Bà nội Miêu nhất thời nhíu mày, “Hai người anh chị cái còn ngủ cùng nhau ư?”
“Á…” Tôi vội xua tay, “Không có không có…”
Bà nội Miêu càng thêm mất hứng, “Rõ ràng ngủ cùng nhau, cố tình nói với tôi anh chị chia tay, tôi xem cô chính là trốn tránh lao động, sau đó trốn tránh trách nhiệm chăm sóc người già…”
Bà nội Miêu càng nói càng kích động, tôi nghe cũng giống như mình biến thành kẻ thiên hạ đệ nhất bất trung bất hiếu, chính mình nhịn không được khinh bỉ bản thân.

Vì thế, tôi vì chính mình biện giải, “Cháu và Miêu Tam thật sự không có quan hệ gì… Thật sự…”
Bà nội Miêu căn bản không để ý tới tôi, ngược lại lập tức hỏi: “Nghe nói cô muốn chăm sóc ba, ngay cả công việc cũng không làm nữa?”
“Bà nội, bà thật là rảnh, ngay cả cháu ngài cũng điều tra…” Tôi mất hứng nói.
Bà nội Miêu nhất thời biến sắc, “Đẹp cho cô, ai có rảnh điều tra cô chứ?”
Lại khẩu thị tâm phi, bà cụ này…
Tôi cố ý phụng phịu nói: “Bà nếu biết cháu là vì ba ba, lúc trước bà còn nói người ta như vậy…”
Bà nội Miêu nhíu nhíu mày, “Ba cô đâu? Gọi ra tôi xem xem.”
Tôi vội nói: “Bà nội, cháu còn đang muốn nói đây? Nếu không có chuyện gì, trước khi ba cháu trở về bà và dì Mạnh nên mau đi đi, ba cháu đối với phụ nữ trung lão niên có tính công kích.”
Bà nội Miêu cao giọng lên, “Ai là trung niên, ai là lão niên?” Lúc này, ngay cả dì Mạnh vẫn không lên tiếng cũng đi theo liếc mắt lườm tôi.
Tôi vội cúi đầu không hé răng, bà nội Miêu bắt đầu mượn đề tài để nói chuyện của mình, “Con bé chết tiệt kia, tự mình đi rồi thì thôi, còn bắt cóc lão Tam đi, cô vừa đi, lão Tam lại như trước kia không trở về nhà, đều trách cô…”
“Được rồi được rồi, đều trách cháu, ngày khác cháu đưa tới cửa để cho bà chỉnh đốn, hiện tại bà thật sự mau đi thôi.” Tôi hiện tại thật sự rất sợ ba tôi trở về lại đột nhiên phát cuồng.
Bà nội Miêu không thuận theo không buông tha hỏi: “Vậy khi nào? Ngày mai?”
Tôi cười he he, “Bà nội, bà… Nhớ cháu ?”
“Cô cho cô là ai?” Bà nội Miêu trừng mắt lườm tôi một cái thật sự chuẩn bị rời đi.
Hai bà cháu này thật đúng là một đôi khẩu thị tâm phi.
Tôi như thế nào lại nhớ đến Miêu Tam, tôi phi phi phi!
Tôi đưa bà nội Miêu đến dưới lầu, lái xe vội xuống xe mở cửa vì bà nội Miêu, tôi cùng bà nội Miêu vẫy tay cáo biệt. Bà nội Miêu từ sau cửa kính xe hướng tôi ngoắc đầu ngón tay, tôi vội xoay người đi qua hỏi: “Làm sao vậy? Bà nội?”
Bà nội Miêu mặt không chút thay đổi nói: “Có rảnh đưa ba cô đến để ông nội nhìn xem đi, lão già chết tiệt kia tuy rằng nhân phẩm không được tốt lắm, trị bệnh vẫn còn giỏi.”
Tôi cảm kích nhìn bà nội Miêu, nhưng lời cảm tạ lại đột nhiên nói không nên lời.
Bà nội Miêu thấy tôi không lên tiếng, trừng mắt lườm tôi một cái, “Ngay cả câu ‘Cám ơn’ cũng không nói, thật đúng là không gia giáo.”
Tôi cười ha ha, gãi gãi đầu, “Cám ơn bà nội quan tâm, con người bà nội thật tốt.”
Bà nội Miêu dùng khóe mắt liếc tôi một cái, tuy rằng không nói chuyện, nhưng khóe miệng lại giương lên.

********************
Lưu Hiểu Nhã hẹn tôi đi ra ngoài ngồi chơi, tôi nghĩ một chút, quả thật đã một thời gian không gặp cô ấy, vì thế sắp xếp cho ba ổn thỏa rồi đi đến gặp Lưu Hiểu Nhã.
Trời ạ, Lưu Hiểu Nhã lại thay đổi kiểu tóc.
Những ngày trước kia cô ấy ngồi đối diện tôi, tóc thẳng rồi xoăn, xoăn rồi thẳng, dài rồi ngắn, ngắn rồi lại nối thành dài, cô ấy một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có ba trăm sáu mươi sáu ngày dày vò mái tóc đáng thương kia.
Tôi vừa ngồi vào chỗ của mình, bèn nhịn không được thổi khí vào tóc Lưu Hiểu Nhã.
Lưu Hiểu Nhã phất phất tay, “Cậu làm gì hả? Cách tôi xa một chút.”
Tôi dùng ánh mắt đồng tình nhìn một đầu tóc quăn của cô ấy, “Tôi muốn thử xem nó có thể biến thành bụi theo gió bay đi hay không? Cùng là tóc, làm sao sinh trưởng ở trên đầu cậu vận mệnh liền nhấp nhô như vậy chứ?”
“Cậu biết cái gì, cậu nhìn cái kiểu nhà quê của cậu đi, cậu từng làm tóc chưa? Từng bảo vệ tóc chưa? Bảo dưỡng chưa? Có tư cách gì giáo dục tôi?” Lưu Hiểu Nhã lấy gương ra vừa lòng ngắm nghía kiểu tóc của mình, lại bôi bôi phấn.
Tôi vẻ mặt đau khổ nói: “Tóc đẹp cái gì, đều sắp không có gì ăn, còn nợ nần chồng chất.” Dựa vào, tôi cư nhiên lại nghĩ tới Miêu Tam! Phi!
Lưu Hiểu Nhã thu hồi gương, “Có khó khăn nói với chị đây…”
Tôi cười cười, “Vừa rồi tôi hơi khoa trương một chút, không tới mức đó.” Kỳ thật tôi thật sự rất may mắn, mọi người bên cạnh đối với tôi tốt lắm, trừ mẹ ruột tôi.
Lưu Hiểu Nhã lại bổ sung nói: “Về sau có cần nhất định phải nói với tôi đó, biết không?”
Tôi gật gật đầu, trong lòng thực cảm động.
Lúc này di động của Lưu Hiểu Nhã vang lên, cô ấy tiếp điện thoại, vội ngồi nghiêm chỉnh, “Phải… Vâng… Được được, tôi đến ngay…”
Lưu Hiểu Nhã cúp điện thoại, tôi vội khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy Hiểu Nhã?”
Lưu Hiểu Nhã thở dài, “Em trai tôi ở trường học đánh nhau với người ta, vừa rồi chủ nhiệm lớp gọi điện thoại đến bảo tôi đến.”
Tôi nhíu mày, “Không tìm ba mẹ cậu, tìm cậu?”
Lưu Hiểu Nhã đã đứng dậy, “Cái này thì cậu không biết rồi, tìm ba mẹ về nhà chắc phải chịu một trận đòn, tìm tôi có thể đỡ bị khổ da thịt.” Lưu Hiểu Nhã xách túi lên, “Đi thôi, đi cũng tôi đi.”
“Tôi đi làm gì?” Tôi nhịn không được hỏi.
“Ôi thầy cô giáo trách mắng mùi vị không dễ chịu, cậu đi cùng tôi, giúp tôi chia sẻ chút.” Lưu Hiểu Nhã ưỡn mặt cười nói.
Tôi nghĩ mình rảnh rỗi, bèn đi theo Lưu Hiểu Nhã đến trường học của em trai cô ấy, chỉ là không nghĩ tới lại ở trường học của em trai cô ấy gặp được một người không tưởng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện