Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 34: Chương 34



Tôi cúi đầu có chút nhăn nhó nói câu “Cám ơn”, sau đó lại bổ sung: “Thật ra không cần đặc ý tiêu tiền, trong hoa viên của ông nội có rất nhiều…”
“…” Nét mặt Miêu Tam nháy mắt ảm đạm.
Buổi tối tôi tựa vào trên giường Miêu Tam, nhìn bó hoa tươi trên cái tủ cách đó không xa, cảm thấy nó thật sự đẹp hơn rất nhiều so với trong hoa viên của ông nội Miêu, ngắm nhìn, trong lòng ấy vậy có một loại âm áp lan tràn.
Không lâu sau, Miêu Tam xoa xoa tóc ẩm ướt tựa vào bên người tôi, để hai má chôn ở hõm vai tôi hít một hơi thật sâu, “Dư Thắng Nam, tôi muốn em …”
Cần cổ tôi hơi ngứa, lại cũng không dám biểu hiện ra ngoài, “Không phải mười giờ sáng anh phải ra ngoài sao?”
“Vậy cũng muốn…” Miêu Tam nói xong đưa tay kéo tôi vào lòng. Tôi nhịn không được áp mặt tựa vào trong ngực anh ta, giống như lần đầu tiên biết cảm giác yêu.
Mấy ngày nay tuy rằng tôi đều là bị Miêu Tam cưỡng ép nhấn vào trong ngực ngủ, có điều anh ta ngoại trừ thỉnh thoảng có vài động tác mờ ám vẫn coi như đứng đắn, cho nên hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng là tôi, lại trước sau không thể quen bị một người đàn ông đối xử thân mật như thế, mặt khác, trong lòng mình có một loại sợ hãi âm ỷ, thật giống như một người mắc bệnh nghiện, rõ ràng ép buộc bản thân bình tĩnh rời xa, nhưng trong lòng lại không nén nổi tham lam trầm mê. Tôi vẫn luôn không cho rằng người đàn ông trước mắt này sẽ cùng mình có tương lai gì, chưa từng nghĩ tới, cũng không thể nào nghĩ. Tôi nghĩ, loại đàn ông như Miêu Tam cảm giác hiện tại với tôi rất có thể chỉ là rối loạn nhất thời, ngày nào đó tỉnh táo lại, anh ta tự nhiên sẽ bỏ về cuộc sống thuộc về anh ta, khi đó, tôi cũng sẽ bị đánh về nguyên hình.
Tôi và anh ta, hẳn là không phải quan hệ phát triển lâu dài, nhưng hiện tại loại sung sướng nho nhỏ này lại trước sau khiến tôi không cam lòng buông tay. Có lẽ tôi thật sự chỉ là mệt mỏi cô quạnh mà thôi, cái gì cũng không thể đại diện.
Cuộc sống yên ổn như thế, lại cũng không duy trì được mấy ngày thì đến hồi kết.
Chiều ngày hôm sau, ba tôi sau khi ở hoa viên sửa sang hoa cỏ của ông nội Miêu đẹp đẽ, lại có thể chủ động yêu cầu tôi dẫn ông ấy đi ra ngoài dạo một chút, tôi vui vẻ đồng ý.
Hôm nay, Miêu Tam vừa vặn không ra cửa, bèn lái xe đưa tôi và ba đi ra ngoài.
Trên đường, Miêu Tam tiếp cuộc điện thoại tựa như rất khẩn cấp, giao lại vài câu, có chút hối lỗi nói tối quay lại đón chúng tôi rồi vội vàng rời đi.
Ba tôi mang tôi trở về công viên nhỏ xây đã hơn mười năm gần nhà chúng tôi, bên trong không biết đã tu sửa bao nhiêu lần.
Tôi đi mua cho ba chai nước, mở nắp đặt vào tay ba, “Ba, ba có còn nhớ hay không hồi nhỏ con thích nhất được ba cõng trên vai …”

Ba tôi hôm nay ánh mắt trong suốt hơn, “Tiểu Nam, con xem, ba ba luôn liên lụy con…”
Tôi có chút khẩn trương nhìn ông, “Ba, ba làm sao vậy ? Có phải khó chịu ở đâu, đau ở đâu phải không?”
Ba tôi thở dài, khóe mắt dường như hàm chứa ẩm ướt, “Ba chỉ có một nơi đau, chính là tâm, ba chỉ đau lòng con.”
Trong lòng tôi có chút sợ hãi, “Ba đừng nói như vậy, con chỉ có ba là người thân duy nhất, ba đừng nói mấy lời không hiểu ra sao thế được không?”
Ba tôi vươn tay vuốt tóc tôi, mỉm cười nói: “Tiểu Nam, đi mua nước cho ba, được không?”
Tôi nói: “Được, nhưng mới nãy con đã mua cho ba rồi mà…”
Ba tôi nhìn nhìn nước trong tay, “Nước này vô vị, có thể mua một chai nước ngọt cho ba không?”
Tôi cười nói: “Đương nhiên có thể, ba, ba chờ con ở chỗ này, con đi rồi về.”
Ngày đó khi tôi rời đi, nửa đường quay đầu, lại thấy ba tôi vẫn nhìn về tôi, tôi nhịn không được phất phất tay, ba tôi hướng tôi cười hòa ái. Lúc ấy, tâm lý của tôi còn rất vui vẻ, tôi cảm thấy ông nội Miêu dường như thật sự chữa khỏi cho ba tôi, có lẽ về sau, ông sẽ là một vị cha già hiền lành điềm tĩnh, khi đó, tôi có thể an tâm đi ra ngoài làm việc, mà sẽ không phiền não như trước đây rồi.
Nhưng không ngờ, một giờ sau, tôi xuất hiện tại sở cảnh sát.
Tôi đã để lạc mất ba tôi.
Khi tôi đã sốt ruột đến độ báo cảnh sát, bọn họ vẫn như cũ rất lạnh nhạt nói cho tôi biết phải đợi 48 giờ sau mới có thể lập án.
Tôi liền gọi điện thoại cho Tần Hương Liên trước tiên, khi hắn phi nhanh tới nhìn thấy tôi, tôi đang ngồi xổm tại góc tường sở cảnh sát lau nước mắt.

“Đại bảo bối của tôi, cậu khóc, lòng tôi tan nát.” Tần Hương Liên ôm tôi vào trong ngực, dịu dàng dỗ tôi.
“Tôi không nên thả ông ấy một mình, hôm nay lúc ông ấy nói muốn đi ra ngoài, tôi nên có cảm giác, khi ông ấy nói những lời kia, tôi sao lại không nghĩ tới chứ? Lão Tần, tôi thật đáng chết, tôi sao có thể ngu xuẩn như vậy, tôi để lạc mất ba tôi…” Tôi vùi mặt vào vạt áo Tần Hương Liên, “Lão Tần, vì sao ngay cả ba tôi cũng không muốn tôi, đây rốt cuộc là làm sao?”
Tần Hương Liên vỗ nhẹ lưng tôi, “Nam Nam, nhất định chú Dư có thể tìm về, không ai không cần cậu, đừng khóc, tôi cùng cậu đi tìm kĩ lần nữa.”
Tôi xoa xoa nước mắt, cùng Tần Hương Liên rời khỏi sở cảnh sát.
Không có, không có, tìm khắp toàn bộ những nơi ông ấy biết đều không có. Mệt mỏi cực độ tôi tuyệt vọng ngồi ở trong xe Tần Hương Liên, “Lão Tần, là ba tôi cố ý trốn tránh tôi, tôi làm sao bây giờ? Thân thể ông ấy không khỏe, ăn cơm thế nào? Ngủ thế nào? Làm sao bây giờ?”
Tần Hương Liên thở dài, “Nên gọi điện thoại cho… Lương Sâm không?”
Nghe được hai từ ‘Lương Sâm’ trong lòng tôi nhất thời lộp bộp một tiếng, tôi lắc lắc đầu, “Tôi không muốn thêm tí xíu phiền toái nào cho Lương Sâm nữa, nhất thiết đừng nói cho anh ấy, anh ấy bận rộn như thế, ngược lại khiến cho anh ấy càng sốt ruột.”
Tần Hương Liên gật gật đầu không nói nữa, mà điện thoại của tôi lại theo đó vang lên.
Tôi cúi đầu vừa thấy, dĩ nhiên là Miêu Tam. Bởi vì vừa rồi quá hỗn loạn, tôi thế nhưng quên sạch sẽ anh ta.
Giọng Miêu Tam trong điện thoại có phần không vui, chờ tôi đem tình huống nói với anh ta xong, anh ta bèn nhanh chóng phi đến.
Khi Miêu Tam nhìn thấy Tần Hương Liên, hơi sững lại, tiếp đến liên tục không ngừng gọi điện thoại hết người này đến người kia, sau đó, rốt cục nắm di động nói với tôi: “Em đừng quá sốt ruột, tôi nói chuyện với vài người bạn, bọn họ sẽ mau chóng tìm chú Dư trở về …”
Tôi như là uống thuốc an thần tâm tình thoáng vững vàng một chút.
Trên đường trở về, Miêu Tam vẫn sắc mặt không tốt, trong xe cũng phập phềnh từng cơn áp lực như khiến người ta nghẹt thở.

Rốt cục, Miêu Tam quay đầu hỏi tôi: “Vì sao không tìm tôi trước tiên, mà lại báo cho Tần Tường?”
Tôi không tự giác cúi thấp đầu xuống, “Tôi quá sốt ruột , quên mất…”
Miêu Tam càng mất hứng, đỗ xe ở ven đường tắt máy, nhìn tôi vẻ mặt nghiêm túc nói: “Dư Thắng Nam, tôi nói em, từ hôm nay trở đi mặc kệ em gặp phải chuyện gì, em đều phải cho tôi biết trước tiên, em nhớ chưa?”
Trong nháy mắt dường như người đàn ông dịu dàng hai ngày trước vô hình vô bóng, lúc này lại biến trở về MiêuThuật hay suy tính dễ giận lúc ban đầu.
Tôi gật gật đầu không lên tiếng, cũng thật sự không có tâm tình cùng anh ta tranh luận cái gì.
Miêu Tam kéo tay tôi nắm trong lòng bàn tay, giọng điệu cũng mềm xuống, “Tôi chỉ là cảm thấy em không để tôi ở vị trí quan trọng nhất, trong lòng có chút không thoải mái…”
“Sau này sẽ không.” Tôi nhẹ giọng nói.
Miêu Tam vừa lòng vuốt tóc tôi, “Yên tâm, tôi nhất định có thể tìm ba em về.”
************************
Ông nội Miêu và bà nội Miêu còn có Diêu Lệ Trân đều thực sự thay tôi sốt ruột, nhất là ông nội Miêu và bà nội Miêu, mấy ngày nay bọn họ đã cùng ba tôi trở thành bạn cờ cấp bậc xương cốt.
Tôi tận lực không biểu hiện ra cảm xúc ảnh hưởng tâm tình mọi người, cùng mọi người bình tĩnh nói chuyện với nhau, sau đó nấu cơm.
Lúc mọi người quây quần cùng ăn cơm, ông nội Miêu và bà nội Miêu cũng lần đầu không đấu võ mồm ở trên bàn cơm. Ông nội Miêu thở dài, “Cháu gái, cháu cũng đừng quá lo lắng, ba cháu nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Tôi mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, ông nội, Miêu Thuật đã kéo vài người bạn giúp cháu tìm, hẳn là không thành vấn đề, nhanh ăn cơm đi, đồ ăn nguội mất…”
Mọi người đang buồn rầu ăn cơm, đột nhiên có một chiếc xe màu đen chạy vào sân, tôi đang nghi hoặc, già trẻ nhà họ Miêu tất cả đều đứng lên đi ra ngoài đón, trừ ông nội Miêu.
Tôi theo đại đội đi ra ngoài, đã thấy một người đàn ông trung niên Âu phục thẳng thớm từ trong xe đi ra.
Miêu Tam ở bên tai tôi thấp giọng nói: “Ba tôi…”

“Oái…” Tôi căng thẳng ngẩng đầu nhìn Miêu Tam, “Tôi hình như còn chưa chuẩn bị tốt mà…”
Miêu Tam lại nói: “Không cần chuẩn bị, làm chính em là tốt rồi…”
Tôi cau mày, trong lòng rất loạn.
Diêu Lệ Trân mặt cười như hoa nở tiến lên đón lấy túi công văn trên tay chồng mình, “Anh sao đã trở về, cũng không báo mọi người biết một tiếng?”
Bà nội Miêu cũng cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, sao lại đột nhiên trở về như thế?”
Ảnh chụp ba của Miêu Tam tuy rằng tôi đã sớm xem qua, nhưng tự mình gặp thì thấy người đối diện khiến cho đối phương có một loại cảm giác áp bức vô hình.
Ông nội Miêu từ trong nhà đi ra, biểu cảm có chút không vui nói: “Lớn nhỏ đều không thích về nhà, công việc quan trọng hay là người nhà quan trọng?”
Ba Miêu Tam nhìn thấy ông nội Miêu xuất hiện trong sân đây, hiển nhiên thân thể cứng đờ, còn chưa kịp nói tiếp, bà nội Miêu liền quay đầu nói: “Còn không biết xấu hổ nói con ông, ông hồi trẻ không phải một dạng.” Nói xong lại thay khuôn mặt tươi cười hỏi con, “Hiển Lệnh à, còn chưa ăn cơm nhỉ?”
Miêu Hiển Lệnh rất có uy nghiêm của người chủ gia đình, từ thái độ của Diêu Lệ Trân đối với ông ấy rõ ràng có thể nhìn ra được.
Miêu Tam nắm tay tôi tiến lên, “Ba, đây là bạn gái con Dư Thắng Nam…”
Tôi cung kính gọi một tiếng: “Chào chú ạ…”
Miêu Hiển Lệnh chỉ gật gật đầu với tôi, “Đừng đứng nữa, vào nhà ăn cơm đi…”
Trên bàn cơm, Miêu Hiển Lệnh nhìn ba mẹ mình ngồi quây quần một chỗ, có chút không thể tưởng tượng nổi, sau một lúc lâu rốt cục không nhịn được hỏi dò: “Hai ngài… Hòa hợp rồi?”
Ông nội Miêu và bà nội Miêu cùng “Hừ” một tiếng, như hẹn trước quay mặt hướng về hai phía khác nhau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện