Kế Hoạch Yêu Nhau Khẩn Cấp
Chương 45
Cảm giác nóng bỏng nhanh chóng lan dọc theo lòng bàn tay, ném một quả bom vào trong lòng Dung Hạc.
Oành ——
Những hình ảnh kiều diễm giống như chim muông bị kinh hãi, sợ hãi bay tán loạn bốn phía, đột nhiên biến mất.
Cậu vô thức cong ngón tay, cơ bắp theo từng động tác ngón tay ấn xuống nhẹ nhàng co dãn.
Sau ba lần làm như thế, Dung Hạc rốt cuộc nhận ra mình đang làm gì, muốn rút tay về, nhưng mu bàn tay lại bị Lục Tiêu Viễn nắm lấy, không thể động đậy.
Dung Hạc đã lấy ra hết định lực lần đầu tiên quay phim tình cảm để kìm nén sự bối rối dâng trào, ra vẻ nghiêm túc nhắc nhở: “Thầy Lục, đây là bệnh viện.”
Chuyện này không thích hợp …
“Ồ.” Lục Tiêu Viễn bừng tỉnh nhướng mày, một tay cầm tay Dung Hạc, một tay cài chặt nút áo, “Em nói đúng, vậy thì cứ giữ lại để về nhà sờ cũng được, dù sao đều là của em cả.”
Giọng hắn vốn đã như tiếng đàn piano trầm và tao nhã, lại còn dùng thái độ nghiêm túc nói về chuyện này.
Mặt Dung Hạc đã sớm đỏ bừng.
Trong phòng bệnh chỉ có hai người, cũng không biết ai mới là người bị sốt.
Tay cậu vẫn bị Lục Tiêu Viễn nắm chặt, tận đến khi các y bác sĩ bước vào.
Giống như cảnh quay leo thang chậm trong một bộ phim bị gián đoạn, thế giới cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Các bác sĩ và y tá ở đây có lẽ đã quá quen nhìn cảnh các ngôi sao nhập viện nên khi nhìn thấy Lục Tiêu Viễn và Dung Hạc cũng không có quá nhiều phản ứng, họ trực tiếp hỏi thăm bệnh tình, sau đó truyền dịch cho Lục Tiêu Viễn, dặn dò các chỗ cần chú ý.
Chỉ có một y tá trẻ phụ trách đẩy xe đến gần Dung Hạc, bí mật nói với cậu mình là fan của cậu, đang theo dõi bộ phim mới của cậu.
Sau khi treo chai dịch lên, Dung Hạc hỏi trợ lý Tề Hòa của Lục Tiêu Viễn: “Còn cần làm thêm kiểm tra nào nữa không?”
Tề Hòa lắc đầu nói: “Anh Lục làm xong hết rồi ạ.”
Nói xong nhìn Lục Tiêu Viễn một cái, nuốt lại câu “Đều rất tốt” phía sau vào trong lòng.
Vừa vào bệnh viện đã kiểm tra toàn diện, sau khi có kết quả, Tề Hòa nghe thấy hắn hỏi bác sĩ: “Không có vấn đề gì thật à?”
Bác sĩ kiên nhẫn giải thích: “Ngài Lục, cậu cứ yên tâm, sức khỏe của cậu rất tốt, lại được cơ bắt che chở, ngay cả một vết xước nhỏ trên người cũng không có, nhưng có thể bị sốt lại, nên cần chú ý hơn.”
Sau đó hắn lại hỏi bác sĩ thêm ba lần, sau khi xác nhận mình thật sự không sao, hình như còn có chút thất vọng.
*
Bác sĩ rất bận, vội vã đến rồi đi. Sau khi náo nhiệt qua đi, phòng bệnh lại chỉ còn hai người họ.
Lục Tiêu Viễn ngồi trên giường bệnh, sạc điện thoại di động không biết đã tắt nguồn lúc nào, theo thói quen kiểm tra tin tức, lật xem một lúc, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dung Hạc: “Tại sao anh lại không biết mình có con nhỉ?”
Đại não của Dung Hạc nhất thời như bị đoản mạch, còn tưởng Lục Tiêu Viễn lại dính phải scandal kinh thiên động địa nào đó, nửa ngày mới nhớ ra tin nhắn mình chưa kịp gửi trước khi chạy tới bệnh viện.
“Em đang nhắc đến nó.” Dung Hạc tìm ra một bức ảnh hoa nhài được chụp trước đó cho Lục Tiêu Viễn nhìn, “Em đã đặt tên cho nó là, “Con của thầy Lục(1)”. ”
(1): Câu gốc: 陆先生的孩子
Sáu chữ cuối cùng, Dung Hạc nói rất khẽ, không giống giọng điệu vội vàng giải thích trước đó.
Mười một năm trước, cũng từng có một chậu hoa nhài xinh đẹp như vậy, nó được gọi là “Con của bạn học Lục và bạn học Dung”. Nhưng cậu đã không thể chăm sóc nó thật tốt.
Dung Hạc rũ mắt xuống, nghe thấy giọng nói từ trên đỉnh đầu vang lên: “Không có em, sao anh có thể tự mình sinh con được chứ?”
Cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Lục Tiêu Viễn, nghiêm túc nói: “Em cũng không thể sinh thêm được đứa nữa đâu.”
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, đồng thời bật cười.
Nỗi buồn trong lòng Dung Hạc tan biến như lớp tuyết mỏng bị gió xuân thổi bay, biến mất không còn tăm tích.
Chai dịch của Lục Tiêu Viễn không thể truyền nhanh được, Dung Hạc muốn ở cùng hắn, nên đã từ chối cuộc hẹn ăn tối với một nam chính khác trong phim “Tiến về phía trước”, Triệu Kỳ. Đối phương vốn dĩ muốn cùng cậu tiếp tục thảo luận kịch bản ngày mai.
Triệu Kỳ quan tâm hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì.
Dung Hạc nói trong nhà có người bị sốt, cần phải chăm sóc.
Triệu Kỳ nói cậu ta biết vài cách để chăm sóc cho bệnh nhân bị sốt.
Dung Hạc và Triệu Kỳ bèn nói chuyện về đề tài này một chốc, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ nhỏ.
Cậu lập tức bỏ điện thoại xuống, lo lắng hỏi Lục Tiêu Viễn: “Anh không thoải mái chỗ nào à?”
Lục Tiêu Viễn nói, “Không sao.”
“Không sao” có nghĩa là “Có sao”.
Dung Hạc đã hiểu.
Cậu cũng từng bị sốt cao, nên rất hiểu cảm giác thân thể rã rời này, thấy Lục Tiêu Viễn hoàn toàn không có ý định muốn ngủ, nên định tìm chút việc cho Lục Tiêu Viễn làm, phân tán lực chú ý một chút.
Cậu nhớ tới lời cô y tá nhỏ vừa mới nói, vì thế đề nghị cùng nhau xem bộ phim mới của cậu “Rubik Tâm Linh”. Lục Tiêu Viễn tỏ vẻ không có ý kiến.
Lần trước bọn họ cùng nhau xem đến tập thứ năm, nên Dung Hạc trực tiếp mở tập thứ sáu, cũng chính là chỗ bắt đầu có tình tiết hấp dẫn.
Nhưng Dung Hạc không thể đơn giản tận hưởng sự kích thích của cốt truyện, dù gì đối mặt với bộ phim do mình đóng vai chính, các tình tiết đảo ngược bất ngờ hay kết cục cuối cùng cậu đều đã biết, nên lúc xem không tránh khỏi mang theo tâm lý soi mói, soi khả năng diễn xuất và lời thoại của mình.
Dung Hạc đang yên lặng xem lại màn diễn xuất của mình, đột nhiên cảm giác đỉnh đầu có chút ngứa, giống như có cái gì đó lặng lẽ xuyên qua tóc, tỉ mỉ cảm nhận mới phát hiện thì ra là Lục Tiêu Viễn đang dùng ngón tay nghịch tóc cậu.
Trong phim, Dung Hạc vào vai một giáo sư tâm lý học ăn mặc chỉnh tề, tóc hơi dài, đeo kính gọng vàng.
Khi “Rubik tâm linh” xuất hiện trong một loạt các bộ phim truyền hình được chiếu tháng 6, cậu đã phải đi quay tuyên truyền và mấy hoạt động liên quan rất nhiều. Để tạo cho khán giả có cảm giác nhập vai, cậu cố ý giữ lại kiểu tóc giống như nhân vật trong phim, không cắt ngắn.
Dung Hạc nghiêng đầu nhìn Lục Tiêu Viễn ngồi ở chỗ cao trên giường bệnh, nhìn chằm chằm vào màn hình, quai hàm bạnh ra cho thấy hắn rất tập trung, giống như động tác tay nhỏ kia chỉ là trong vô thức.
Dung Hạc đành phải tiếp tục xem phim.
Tuy nhiên, bàn tay trên đỉnh đầu lại dần dần trở nên mạnh hơn, đầu ngón tay quấn quanh sợi tóc, ngón tay chạm qua da đầu, dùng mọi thủ đoạn để quấy rối. Thậm chí còn không biết lấy được sợi dây cao su ở đâu ra, tay chân lóng ngóng buộc cho cậu một cái bím tóc nhỏ.
Giữa chừng, người đại diện Tôn Duệ của Lục Tiêu Viễn vội vàng chạy đến xem, nhìn thấy Dung Hạc đang mặc một bộ đồ vô cùng xấu xí, không nhịn được thiếu chút nữa cười ra tiếng ở cửa phòng bệnh, kết quả còn chưa kịp thở dốc, đã bị Lục Tiêu Viễn đuổi đi.
Có thể là do phát sốt, Dung Hạc cảm thấy Lục Tiêu Viễn hôm nay có chút bá đạo, không thích nói đạo lý.
Lục Tiêu Viễn từ chối cuộc sống hoang phí trong bệnh viện, sau khi truyền dịch xong, được Dung Hạc dìu về nhà trong trạng thái yếu ớt.
*
Sáng hôm sau, Lục Tiêu hiếm khi được ngủ nướng, tỉnh dậy vừa bước chân ra khỏi phòng ngủ, đã ngửi thấy một mùi hương câu người.
Hắn ngạc nhiên thuận theo mùi hương đi xuống lầu, đi đến phòng bếp, nhìn thấy một bóng lưng bận rộn, đang đeo tạp dề, mái tóc đen dài nằm lộn xộn trên cổ.
Từ ngày Dung Hạc vào nhà kho tìm nồi ra, như khám phá ra một thế giới mới, lôi mấy đồ dùng cũ kĩ có ích ra, sắp xếp cẩn thận bọn chúng vào mỗi ngóc ngách.
Ngôi nhà lớn vốn dĩ trống không và hoang vắng nay đã được lấp đầy từng chút một, biến thành nơi có khói lửa nhân gian.
Lúc này, Dung Hạc đang xử lý một con gà mái, tay nâng con dao lên, không chớp mắt mà chặt xương gà.
Trong ấn tượng của Lục Tiêu Viễn, Dung Hạc vẫn là một cậu chủ nhỏ ngay cả bếp gas cũng phải bật mấy lần mới lên, ngâm mình trong phòng bếp cố gắng thử rất nhiều lần, mới có thể làm ra được một bát mì trứng gà hành hoa, sau đó dâng lên trước mặt hắn như dâng bảo vật.
Dung Hạc cảm thấy có người, quay đầu lại, trên mặt vẫn còn lưu lại hai giọt máu đỏ tươi, dưới tình trạng ngược sáng, càng làm nổi bật làn da trắng nõn, có một cảm giác tương phản giữa sự thuần khiết và tàn nhẫn.
Giống như vị giáo sư đen trắng mà cậu diễn trong “Rubik tâm linh”.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, đôi lông mày nhướng lên đã xua tan mọi ảo giác tối tăm.
Dung Hạc vừa lau mặt vừa hỏi: “Sao anh không ngủ thêm chút nữa?”
Lục Tiêu Viễn trả lời: “Ở trên lầu đã ngửi thấy mùi thơm rồi.”
Dung Hạc nói: “Có thể là máy hút mùi lâu không dùng, bị bám bụi, hiệu suất hút mùi không được tốt lắm.”
Lục Tiêu Viễn gật đầu, vẫn khoanh tay trước ngực, tựa ở một chỗ nhìn cậu.
Khác với Dung Hạc thời niên thiếu, Dung Hạc ở hiện tại, không chỉ biết xử lý gà, mà còn biết nấu canh, làm lẩu, thủ pháp thái rau cũng rất thành thạo.
Dung Hạc lấy xoong ra để nấu canh, Lục Tiêu Viễn đột nhiên hỏi: “Sao em nấu ăn thành thạo thế?”
Dung Hạc nghe thấy vậy, bàn tay đang khuấy canh của cậu đông cứng lại.
Trước kia một ngày cậu phải làm mấy công việc cùng lúc để trả nợ, cậu đã từng làm việc hậu cần ở trong nhà bếp của một nhà hàng rất lâu.
“Sống một mình thì ít ra cũng phải luyện được mấy ngón nghề thôi ạ.”
Cậu đưa lưng về phía Lục Tiêu Viễn, trả lời một cách cụt lủn như thể chuyện đó không có gì đáng nói, cũng không phát hiện ra vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lục Tiêu Viễn, và đáy mắt lúc sáng lúc tối khác thường.
Sau khi ăn xong, Lục Tiêu Viễn muốn thu dọn đồ dùng, bị Dung Hạc ngăn lại, nhanh chóng nhét bát đũa vào máy rửa chén.
Khi cậu trở lại phòng khách, nhìn thấy Lục Tiêu Viễn ngồi trên sô pha, vẻ mặt nhàm chán.
“Anh hạ sốt rồi à?” Dung Hạc hỏi xong không đợi Lục Tiêu Viễn trả lời đã tự mình đưa tay đặt lên trán Lục Tiêu Viễn để so sánh với nhiệt độ cơ thể mình, kết luận, “Ỏ, hết nóng rồi.”
Những lời muốn nói lại bị chặn trở về, Lục Tiêu Viễn cắn môi, không nhẹ không nặng ho khan hai cái, hơi khàn khàn “Ừm” một tiếng.
Dung Hạc và Lục Tiêu Viễn đều không có thói quen nghỉ trưa, đành ngồi trên sô pha nhỏ cùng nhau xem phim, về phần xem phim gì, hai người đều không biết.
Dung Hạc cầm điều khiển từ xa, chọn trong thư viện phim, hoa hết cả mắt cũng chẳng tìm thấy phim chưa xem.
Lục Tiêu Viễn đã nhàm chán được hơn mười phút, đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay Dung Hạc, nói: “Chọn đại một bộ đi.”
Lục Tiêu Viễn nói xong thì ấn tùy chọn phát ngẫu nhiên, kết quả thật trùng hợp, chọn đúng một bộ điện ảnh của Nhan Kiêu, hơn nữa đó còn là bộ phim đưa anh ta lên ngai vàng ảnh đế, có thể được coi là giáo trình dạy học.
Khi giao diện áp phích hiện lên, Dung Hạc vô cùng ngạc nhiên, hiển nhiên là bị giẫm trúng tâm ý.
Khuôn mặt trắng bệch vì sinh bệnh của Lục Tiêu Viễn hiện ra vài phần cổ quái, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng cùng Dung Hạc xem phim.
Trong bộ phim này, Nhan Kiêu xuất hiện với tư cách là một người câu cá, đi lang bạt khắp nơi.
“Không phải em đã xem rồi à?”
Thấy mắt Dung Hạc tràn đầy ánh sáng, Lục Tiêu Viễn không mặn không nhạt hỏi một câu.
Dung Hạc không ngạc nhiên khi Lục Tiêu Viễn biết cậu đã từng xem qua bộ điện ảnh này, dù sao thì Lục Tiêu Viễn cũng biết cậu viết rất nhiều lời bình cho phim của Nhan Kiêu.
“Dù sao cũng là phim kinh điển mà, xem trăm lần vẫn không thấy chán ạ.”
“Phim này thì có gì hay chứ?”
Dung Hạc không cần suy nghĩ đã gật gù: “Vì bộ phim này, Nhan Kiêu đã từ chối tất cả công việc, chuyên tâm luyện câu cá trong ba tháng, có thể do tài năng xuất chúng, mà luyện thành cấp bậc chuyên gia, bất luận là thả phao, kéo dây, còn cả sự tĩnh lặng trước khi cá mắc câu, đều vô cùng đúng chỗ, khiến cho người ta sau khi xem xong đều muốn đi câu cá…”
Nhắc tới Nhan Kiêu, Dung Hạc cứ như sổ gia trân(2). Trong giới showbiz, ngoại trừ Lục Tiêu Viễn, thì người cậu khâm phục nhất chính là Nhan Kiêu.
(2): Câu gốc: 如数家珍 – như sổ gia trân: thuộc như lòng bàn tay; biết, nhớ rõ ràng
Đối với fan, trong mắt họ, thần tượng đều đi kèm bộ lọc, chỉ là câu cá mà thôi, cũng có thể bị thổi thành tuyệt kĩ không gì sánh bằng.
Lục Tiêu Viễn nghe một hồi lâu, cuối cùng nhíu mày.
Dung Hạc ngẩn người.
“Anh không muốn xem bộ phim này ạ?”
“Em có thích câu cá không?”
Hai người mở miệng cùng lúc.
*
Hai giờ sau, dưới làn gió mát mẻ, Dung Hạc cầm trong tay một chiếc cần cá xịn sò.
Cậu còn chả biết chuyện gì đang xảy ra, không hiểu sao đã cùng với Lục Tiêu Viễn, người có vẻ mặt viết hai chữ “Không vui”, ngồi ở một khu câu cá tư nhân nào đó.
——————–
Oành ——
Những hình ảnh kiều diễm giống như chim muông bị kinh hãi, sợ hãi bay tán loạn bốn phía, đột nhiên biến mất.
Cậu vô thức cong ngón tay, cơ bắp theo từng động tác ngón tay ấn xuống nhẹ nhàng co dãn.
Sau ba lần làm như thế, Dung Hạc rốt cuộc nhận ra mình đang làm gì, muốn rút tay về, nhưng mu bàn tay lại bị Lục Tiêu Viễn nắm lấy, không thể động đậy.
Dung Hạc đã lấy ra hết định lực lần đầu tiên quay phim tình cảm để kìm nén sự bối rối dâng trào, ra vẻ nghiêm túc nhắc nhở: “Thầy Lục, đây là bệnh viện.”
Chuyện này không thích hợp …
“Ồ.” Lục Tiêu Viễn bừng tỉnh nhướng mày, một tay cầm tay Dung Hạc, một tay cài chặt nút áo, “Em nói đúng, vậy thì cứ giữ lại để về nhà sờ cũng được, dù sao đều là của em cả.”
Giọng hắn vốn đã như tiếng đàn piano trầm và tao nhã, lại còn dùng thái độ nghiêm túc nói về chuyện này.
Mặt Dung Hạc đã sớm đỏ bừng.
Trong phòng bệnh chỉ có hai người, cũng không biết ai mới là người bị sốt.
Tay cậu vẫn bị Lục Tiêu Viễn nắm chặt, tận đến khi các y bác sĩ bước vào.
Giống như cảnh quay leo thang chậm trong một bộ phim bị gián đoạn, thế giới cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Các bác sĩ và y tá ở đây có lẽ đã quá quen nhìn cảnh các ngôi sao nhập viện nên khi nhìn thấy Lục Tiêu Viễn và Dung Hạc cũng không có quá nhiều phản ứng, họ trực tiếp hỏi thăm bệnh tình, sau đó truyền dịch cho Lục Tiêu Viễn, dặn dò các chỗ cần chú ý.
Chỉ có một y tá trẻ phụ trách đẩy xe đến gần Dung Hạc, bí mật nói với cậu mình là fan của cậu, đang theo dõi bộ phim mới của cậu.
Sau khi treo chai dịch lên, Dung Hạc hỏi trợ lý Tề Hòa của Lục Tiêu Viễn: “Còn cần làm thêm kiểm tra nào nữa không?”
Tề Hòa lắc đầu nói: “Anh Lục làm xong hết rồi ạ.”
Nói xong nhìn Lục Tiêu Viễn một cái, nuốt lại câu “Đều rất tốt” phía sau vào trong lòng.
Vừa vào bệnh viện đã kiểm tra toàn diện, sau khi có kết quả, Tề Hòa nghe thấy hắn hỏi bác sĩ: “Không có vấn đề gì thật à?”
Bác sĩ kiên nhẫn giải thích: “Ngài Lục, cậu cứ yên tâm, sức khỏe của cậu rất tốt, lại được cơ bắt che chở, ngay cả một vết xước nhỏ trên người cũng không có, nhưng có thể bị sốt lại, nên cần chú ý hơn.”
Sau đó hắn lại hỏi bác sĩ thêm ba lần, sau khi xác nhận mình thật sự không sao, hình như còn có chút thất vọng.
*
Bác sĩ rất bận, vội vã đến rồi đi. Sau khi náo nhiệt qua đi, phòng bệnh lại chỉ còn hai người họ.
Lục Tiêu Viễn ngồi trên giường bệnh, sạc điện thoại di động không biết đã tắt nguồn lúc nào, theo thói quen kiểm tra tin tức, lật xem một lúc, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dung Hạc: “Tại sao anh lại không biết mình có con nhỉ?”
Đại não của Dung Hạc nhất thời như bị đoản mạch, còn tưởng Lục Tiêu Viễn lại dính phải scandal kinh thiên động địa nào đó, nửa ngày mới nhớ ra tin nhắn mình chưa kịp gửi trước khi chạy tới bệnh viện.
“Em đang nhắc đến nó.” Dung Hạc tìm ra một bức ảnh hoa nhài được chụp trước đó cho Lục Tiêu Viễn nhìn, “Em đã đặt tên cho nó là, “Con của thầy Lục(1)”. ”
(1): Câu gốc: 陆先生的孩子
Sáu chữ cuối cùng, Dung Hạc nói rất khẽ, không giống giọng điệu vội vàng giải thích trước đó.
Mười một năm trước, cũng từng có một chậu hoa nhài xinh đẹp như vậy, nó được gọi là “Con của bạn học Lục và bạn học Dung”. Nhưng cậu đã không thể chăm sóc nó thật tốt.
Dung Hạc rũ mắt xuống, nghe thấy giọng nói từ trên đỉnh đầu vang lên: “Không có em, sao anh có thể tự mình sinh con được chứ?”
Cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Lục Tiêu Viễn, nghiêm túc nói: “Em cũng không thể sinh thêm được đứa nữa đâu.”
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, đồng thời bật cười.
Nỗi buồn trong lòng Dung Hạc tan biến như lớp tuyết mỏng bị gió xuân thổi bay, biến mất không còn tăm tích.
Chai dịch của Lục Tiêu Viễn không thể truyền nhanh được, Dung Hạc muốn ở cùng hắn, nên đã từ chối cuộc hẹn ăn tối với một nam chính khác trong phim “Tiến về phía trước”, Triệu Kỳ. Đối phương vốn dĩ muốn cùng cậu tiếp tục thảo luận kịch bản ngày mai.
Triệu Kỳ quan tâm hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì.
Dung Hạc nói trong nhà có người bị sốt, cần phải chăm sóc.
Triệu Kỳ nói cậu ta biết vài cách để chăm sóc cho bệnh nhân bị sốt.
Dung Hạc và Triệu Kỳ bèn nói chuyện về đề tài này một chốc, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ nhỏ.
Cậu lập tức bỏ điện thoại xuống, lo lắng hỏi Lục Tiêu Viễn: “Anh không thoải mái chỗ nào à?”
Lục Tiêu Viễn nói, “Không sao.”
“Không sao” có nghĩa là “Có sao”.
Dung Hạc đã hiểu.
Cậu cũng từng bị sốt cao, nên rất hiểu cảm giác thân thể rã rời này, thấy Lục Tiêu Viễn hoàn toàn không có ý định muốn ngủ, nên định tìm chút việc cho Lục Tiêu Viễn làm, phân tán lực chú ý một chút.
Cậu nhớ tới lời cô y tá nhỏ vừa mới nói, vì thế đề nghị cùng nhau xem bộ phim mới của cậu “Rubik Tâm Linh”. Lục Tiêu Viễn tỏ vẻ không có ý kiến.
Lần trước bọn họ cùng nhau xem đến tập thứ năm, nên Dung Hạc trực tiếp mở tập thứ sáu, cũng chính là chỗ bắt đầu có tình tiết hấp dẫn.
Nhưng Dung Hạc không thể đơn giản tận hưởng sự kích thích của cốt truyện, dù gì đối mặt với bộ phim do mình đóng vai chính, các tình tiết đảo ngược bất ngờ hay kết cục cuối cùng cậu đều đã biết, nên lúc xem không tránh khỏi mang theo tâm lý soi mói, soi khả năng diễn xuất và lời thoại của mình.
Dung Hạc đang yên lặng xem lại màn diễn xuất của mình, đột nhiên cảm giác đỉnh đầu có chút ngứa, giống như có cái gì đó lặng lẽ xuyên qua tóc, tỉ mỉ cảm nhận mới phát hiện thì ra là Lục Tiêu Viễn đang dùng ngón tay nghịch tóc cậu.
Trong phim, Dung Hạc vào vai một giáo sư tâm lý học ăn mặc chỉnh tề, tóc hơi dài, đeo kính gọng vàng.
Khi “Rubik tâm linh” xuất hiện trong một loạt các bộ phim truyền hình được chiếu tháng 6, cậu đã phải đi quay tuyên truyền và mấy hoạt động liên quan rất nhiều. Để tạo cho khán giả có cảm giác nhập vai, cậu cố ý giữ lại kiểu tóc giống như nhân vật trong phim, không cắt ngắn.
Dung Hạc nghiêng đầu nhìn Lục Tiêu Viễn ngồi ở chỗ cao trên giường bệnh, nhìn chằm chằm vào màn hình, quai hàm bạnh ra cho thấy hắn rất tập trung, giống như động tác tay nhỏ kia chỉ là trong vô thức.
Dung Hạc đành phải tiếp tục xem phim.
Tuy nhiên, bàn tay trên đỉnh đầu lại dần dần trở nên mạnh hơn, đầu ngón tay quấn quanh sợi tóc, ngón tay chạm qua da đầu, dùng mọi thủ đoạn để quấy rối. Thậm chí còn không biết lấy được sợi dây cao su ở đâu ra, tay chân lóng ngóng buộc cho cậu một cái bím tóc nhỏ.
Giữa chừng, người đại diện Tôn Duệ của Lục Tiêu Viễn vội vàng chạy đến xem, nhìn thấy Dung Hạc đang mặc một bộ đồ vô cùng xấu xí, không nhịn được thiếu chút nữa cười ra tiếng ở cửa phòng bệnh, kết quả còn chưa kịp thở dốc, đã bị Lục Tiêu Viễn đuổi đi.
Có thể là do phát sốt, Dung Hạc cảm thấy Lục Tiêu Viễn hôm nay có chút bá đạo, không thích nói đạo lý.
Lục Tiêu Viễn từ chối cuộc sống hoang phí trong bệnh viện, sau khi truyền dịch xong, được Dung Hạc dìu về nhà trong trạng thái yếu ớt.
*
Sáng hôm sau, Lục Tiêu hiếm khi được ngủ nướng, tỉnh dậy vừa bước chân ra khỏi phòng ngủ, đã ngửi thấy một mùi hương câu người.
Hắn ngạc nhiên thuận theo mùi hương đi xuống lầu, đi đến phòng bếp, nhìn thấy một bóng lưng bận rộn, đang đeo tạp dề, mái tóc đen dài nằm lộn xộn trên cổ.
Từ ngày Dung Hạc vào nhà kho tìm nồi ra, như khám phá ra một thế giới mới, lôi mấy đồ dùng cũ kĩ có ích ra, sắp xếp cẩn thận bọn chúng vào mỗi ngóc ngách.
Ngôi nhà lớn vốn dĩ trống không và hoang vắng nay đã được lấp đầy từng chút một, biến thành nơi có khói lửa nhân gian.
Lúc này, Dung Hạc đang xử lý một con gà mái, tay nâng con dao lên, không chớp mắt mà chặt xương gà.
Trong ấn tượng của Lục Tiêu Viễn, Dung Hạc vẫn là một cậu chủ nhỏ ngay cả bếp gas cũng phải bật mấy lần mới lên, ngâm mình trong phòng bếp cố gắng thử rất nhiều lần, mới có thể làm ra được một bát mì trứng gà hành hoa, sau đó dâng lên trước mặt hắn như dâng bảo vật.
Dung Hạc cảm thấy có người, quay đầu lại, trên mặt vẫn còn lưu lại hai giọt máu đỏ tươi, dưới tình trạng ngược sáng, càng làm nổi bật làn da trắng nõn, có một cảm giác tương phản giữa sự thuần khiết và tàn nhẫn.
Giống như vị giáo sư đen trắng mà cậu diễn trong “Rubik tâm linh”.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, đôi lông mày nhướng lên đã xua tan mọi ảo giác tối tăm.
Dung Hạc vừa lau mặt vừa hỏi: “Sao anh không ngủ thêm chút nữa?”
Lục Tiêu Viễn trả lời: “Ở trên lầu đã ngửi thấy mùi thơm rồi.”
Dung Hạc nói: “Có thể là máy hút mùi lâu không dùng, bị bám bụi, hiệu suất hút mùi không được tốt lắm.”
Lục Tiêu Viễn gật đầu, vẫn khoanh tay trước ngực, tựa ở một chỗ nhìn cậu.
Khác với Dung Hạc thời niên thiếu, Dung Hạc ở hiện tại, không chỉ biết xử lý gà, mà còn biết nấu canh, làm lẩu, thủ pháp thái rau cũng rất thành thạo.
Dung Hạc lấy xoong ra để nấu canh, Lục Tiêu Viễn đột nhiên hỏi: “Sao em nấu ăn thành thạo thế?”
Dung Hạc nghe thấy vậy, bàn tay đang khuấy canh của cậu đông cứng lại.
Trước kia một ngày cậu phải làm mấy công việc cùng lúc để trả nợ, cậu đã từng làm việc hậu cần ở trong nhà bếp của một nhà hàng rất lâu.
“Sống một mình thì ít ra cũng phải luyện được mấy ngón nghề thôi ạ.”
Cậu đưa lưng về phía Lục Tiêu Viễn, trả lời một cách cụt lủn như thể chuyện đó không có gì đáng nói, cũng không phát hiện ra vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lục Tiêu Viễn, và đáy mắt lúc sáng lúc tối khác thường.
Sau khi ăn xong, Lục Tiêu Viễn muốn thu dọn đồ dùng, bị Dung Hạc ngăn lại, nhanh chóng nhét bát đũa vào máy rửa chén.
Khi cậu trở lại phòng khách, nhìn thấy Lục Tiêu Viễn ngồi trên sô pha, vẻ mặt nhàm chán.
“Anh hạ sốt rồi à?” Dung Hạc hỏi xong không đợi Lục Tiêu Viễn trả lời đã tự mình đưa tay đặt lên trán Lục Tiêu Viễn để so sánh với nhiệt độ cơ thể mình, kết luận, “Ỏ, hết nóng rồi.”
Những lời muốn nói lại bị chặn trở về, Lục Tiêu Viễn cắn môi, không nhẹ không nặng ho khan hai cái, hơi khàn khàn “Ừm” một tiếng.
Dung Hạc và Lục Tiêu Viễn đều không có thói quen nghỉ trưa, đành ngồi trên sô pha nhỏ cùng nhau xem phim, về phần xem phim gì, hai người đều không biết.
Dung Hạc cầm điều khiển từ xa, chọn trong thư viện phim, hoa hết cả mắt cũng chẳng tìm thấy phim chưa xem.
Lục Tiêu Viễn đã nhàm chán được hơn mười phút, đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay Dung Hạc, nói: “Chọn đại một bộ đi.”
Lục Tiêu Viễn nói xong thì ấn tùy chọn phát ngẫu nhiên, kết quả thật trùng hợp, chọn đúng một bộ điện ảnh của Nhan Kiêu, hơn nữa đó còn là bộ phim đưa anh ta lên ngai vàng ảnh đế, có thể được coi là giáo trình dạy học.
Khi giao diện áp phích hiện lên, Dung Hạc vô cùng ngạc nhiên, hiển nhiên là bị giẫm trúng tâm ý.
Khuôn mặt trắng bệch vì sinh bệnh của Lục Tiêu Viễn hiện ra vài phần cổ quái, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng cùng Dung Hạc xem phim.
Trong bộ phim này, Nhan Kiêu xuất hiện với tư cách là một người câu cá, đi lang bạt khắp nơi.
“Không phải em đã xem rồi à?”
Thấy mắt Dung Hạc tràn đầy ánh sáng, Lục Tiêu Viễn không mặn không nhạt hỏi một câu.
Dung Hạc không ngạc nhiên khi Lục Tiêu Viễn biết cậu đã từng xem qua bộ điện ảnh này, dù sao thì Lục Tiêu Viễn cũng biết cậu viết rất nhiều lời bình cho phim của Nhan Kiêu.
“Dù sao cũng là phim kinh điển mà, xem trăm lần vẫn không thấy chán ạ.”
“Phim này thì có gì hay chứ?”
Dung Hạc không cần suy nghĩ đã gật gù: “Vì bộ phim này, Nhan Kiêu đã từ chối tất cả công việc, chuyên tâm luyện câu cá trong ba tháng, có thể do tài năng xuất chúng, mà luyện thành cấp bậc chuyên gia, bất luận là thả phao, kéo dây, còn cả sự tĩnh lặng trước khi cá mắc câu, đều vô cùng đúng chỗ, khiến cho người ta sau khi xem xong đều muốn đi câu cá…”
Nhắc tới Nhan Kiêu, Dung Hạc cứ như sổ gia trân(2). Trong giới showbiz, ngoại trừ Lục Tiêu Viễn, thì người cậu khâm phục nhất chính là Nhan Kiêu.
(2): Câu gốc: 如数家珍 – như sổ gia trân: thuộc như lòng bàn tay; biết, nhớ rõ ràng
Đối với fan, trong mắt họ, thần tượng đều đi kèm bộ lọc, chỉ là câu cá mà thôi, cũng có thể bị thổi thành tuyệt kĩ không gì sánh bằng.
Lục Tiêu Viễn nghe một hồi lâu, cuối cùng nhíu mày.
Dung Hạc ngẩn người.
“Anh không muốn xem bộ phim này ạ?”
“Em có thích câu cá không?”
Hai người mở miệng cùng lúc.
*
Hai giờ sau, dưới làn gió mát mẻ, Dung Hạc cầm trong tay một chiếc cần cá xịn sò.
Cậu còn chả biết chuyện gì đang xảy ra, không hiểu sao đã cùng với Lục Tiêu Viễn, người có vẻ mặt viết hai chữ “Không vui”, ngồi ở một khu câu cá tư nhân nào đó.
——————–
Bình luận truyện