Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại
Chương 1: Bức ép phế hậu
“Lâm Thư làm Hoàng hậu mười năm, không có một đứa con, không thể khai chi tán diệp cho bệ hạ, đây là tội lớn. Lâm Thư xin bệ hạ phế truất thiếp thân, gạch tên Lâm Thư ra khỏi gia phả. Cũng xin bệ hạ nể tình thiếp thân vất vả năm năm giúp bệ hạ tranh đấu giành thiên hạ, lên Vương vị, ban thưởng cho thiếp thân rời khỏi hoàng gia, áo vải về quê.”
Lời vừa nói ra, mọi người trong triều đều không khỏi kinh hãi, không khỏi tò mò, nhất thời xôn xao hẳn lên, các thần tử nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Mà ngồi ở trên ngôi cửu ngũ chí tôn, Triệu Á Thanh mất hết kiên nhẫn nhìn chằm chằm người phụ nhân vừa nói ra những lời kia. Nàng mới ba mươi tuổi nhưng đã mang khuôn mặt bốn mươi tuổi. Triệu Á Thanh áp chế tức giận, trầm giọng mở miệng: “Hoàng hậu! Nàng đang náo loạn gì chứ! Triều đình là nơi đàm luận chuyện hậu cung sao, có chuyện gì chờ trẫm hạ triều rồi nói!”
Đối với phản ứng của nam nhân trên Đế vị kia, Lâm Thư chỉ cười một tiếng thê lương, đây chính là nam nhân nàng yêu đấy! Đây chính là nam nhân đã hứa hẹn cả đời chỉ yêu một mình nàng, sẽ không có những nữ nhân khác đấy! Nàng dốc hết tất cả, tặng của hồi môn và tính mạng của tộc nhân lại đổi lấy một nam nhân thế này đây!
Thở nhẹ một cái, khuôn mặt Lâm Thư đầy kiên định nhìn Triệu Á Thanh đang khoác Long bào đứng ở trên cao, lạnh giọng nói: “Thiếp thân không có ầm ỹ! Nếu như hôm nay bệ hạ không đồng ý, thiếp thân sẽ không sống sót bước ra đại điện này nữa!” Nói xong, Lâm Thư lấy đoản đao đã chuẩn bị trước ra, kề ở trên cổ.
Nếu như không đồng ý, nàng sẽ chết ở trên triều đình này, chết trước mặt nam nhân cặn bã, ghê tởm kia để cho sau này hắn vào triều, đều bị ám ảnh bởi cái chết của nàng ở trong triều này.
Thấy Lâm Thư không giống như đang nói đùa, đã bắt đầu động đao, Triệu Á Thanh liền đứng ngồi không yên, chỉ vào quần thần, lớn tiếng mắng: “Đều sững sờ làm gì! Không nhìn thấy Hoàng hậu cầm đoản đao à! Còn không mau đoạt đao của nàng! Nếu Hoàng hậu có mệnh hệ gì, các ngươi cũng không cần sống nữa! Trẫm sẽ cách chức tất cả các ngươi!”
Thấy Hoàng thượng tức giận, mọi người nghe xong liền nhanh chóng hồi hồn, vây quanh Lâm Thư, cố gắng đoạt lấy đoản đoan trên cổ Lâm Thư.
Bị mọi người bao vây, Lâm Thư cũng gấp gáp, đoản đao kề sát cần cổ, lưỡi dao sắc bén vạch một đường trên làn da nhẵn nhụi, dòng máu đỏ tươi chói mắt lập tức chảy ra. Dùng chân đá văng một người đến gần mình, hai mắt Lâm Thư đầy căm hận nhìn chằm chằm Triệu Á Thanh trên Đế vị, hô to: “Tất cả cút hết cho ta! Triệu Á Thanh, ta hỏi ngươi lần cuối, có đồng ý hay không?”
“Thư nhi, nàng bỏ đao xuống trước, có gì chúng ta từ từ nói! Ngoan, nghe lời trẫm, bỏ đao xuống.” Thấy dòng máu đỏ không ngừng chảy xuống, trong lòng Triệu Á Thanh như bị dao đâm. Triệu Á Thanh dịu dàng khuyên bảo, cố gắng khiến Lâm Thư buông đoản đao xuống.
“Tên lừa gạt! Ta không tin ngươi đâu! Triệu Á Thanh, Lâm Thư ta đã bị ngươi lừa gạt mười mấy năm, ta không bao giờ tin ngươi nữa! Hiện tại hãy cho ta một đáp án, rốt cuộc ngươi có đồng ý phế truất và thả ta đi không?” Lâm Thư vô cùng chán ghét biểu hiện này của Triệu Á Thanh, vừa thấy bộ dạng đó, nàng lập tức cảm thấy bản thân rất ngu xuẩn. Rốt cuộc, năm đó nàng đã ngu ngốc đến mức độ nào mà để một nam nhân cặn bã như vậy lừa gạt mất trái tim chứ!
Thấy Lâm Thư lại đâm đao sâu thêm một chút, trong lòng Triệu Á Thanh như bị lửa đốt, không nhịn được nữa. Bỏ xuống dáng vẻ Đế vương, bước về phía Lâm Thư, nói: “Thư nhi, nàng bỏ đao xuống trước, trẫm lập tức sai người đi làm, được không?”
“Chó má! Trừ khi ngươi gạch tên ta ra khỏi gia phả của Triệu gia ngươi, phế truất ta, nếu không ta sẽ không buông đao đâu!” Thấy Triệu Á Thanh đi tới, Lâm Thư lui nhanh về phía sau hai bước.
“Được! Trẫm đáp ứng nàng, nàng đừng tổn thương mình nữa, trẫm lập tức sai người đi làm. Lễ Bộ Thượng Thư, dựa theo lời Hoàng hậu nói, lập tức làm ngay cho trẫm!” Lúc Triệu Á Thanh nói lời này thì đã nháy mắt với Lễ Bộ Thượng Thư.
Động tác nhỏ này bị Lâm Thư thấy được, kích động lớn tiếng nói: “Triệu Á Thanh, nếu như ngươi dám lừa gạt ta, hôm nay cho dù ta còn sống thì vẫn còn sau này. Chỉ cần Lâm Thư ta còn sống ngày nào, ta vẫn sẽ nghĩ cách rời khỏi hoàng cung này, không tiếc cả tính mệnh!”
“Thư nhi, nàng cần gì phải như thế! Có gì thì chúng ta từ từ nói, tại sao nhất định phải ép trẫm chứ?” Vừa nghĩ tới Lâm Thư muốn rời khỏi mình, trong lòng Triệu Á Thanh liền trầm xuống, giống như bị tảng đá lớn đè ép, khiến hắn không thể thở phào. Đã nhiều năm như vậy, gã ta sắp quên mất cảm giác này rồi.
“Ta ép buộc ngươi? Triệu Á Thanh, ngươi tự vấn lương tâm mình đi! Lâm Thư ta vì ngươi mà trả giá nhiều như vậy, người thân một tộc đều không còn, ngoại trừ nhận được ngôi vị Hòang hậu mà mọi người mơ ước, thì còn gì nữa? Ban đầu là ai hứa hẹn với ta là nhất sinh nhất thế nhất song nhân? Đây đều là một mình ta nằm mộng, nằm mơ chăng? Ngươi nói cho ta biết! Ngươi nói cho ta biết đi!” Nước mắt tuôn rơi, Lâm Thư oán hận, căm thù nhìn nam nhân trước mặt.
“Thư nhi, nàng đừng kích động! Nàng bình tĩnh một chút, nếu như nàng không thích đám nữ nhân trong hậu cung của trẫm, trẫm sẽ không cần nữa.-ll;;l;quuydoon,,nnon,, Nàng đừng rời khỏi trẫm, trẫm không thể không có nàng!” Nhìn thấy trước ngực Lâm Thư xuất hiện vệt máu lớn, Triệu Á Thanh thật sự hoảng sợ, thật sự sợ mất đi Lâm Thư.
“Ngươi câm miệng! Ta không muốn nghe ngươi nói chuyện, lời của ngươi thật sự khiến ta ghê tởm!” Lâm Thư vô cùng kích động hô to.
Thấy Lâm Thư giống như đã mất cảm giác đau, đao sắc lại đâm sâu một chút, dòng máu hồng chói mắt chảy xuống, Triệu Á Thanh thấy mà đau lòng phải trong lòng, lại không dám phản bác, chỉ có thể tùy theo Lâm Thư.
“Được, trẫm không nói nữa. Thư nhi đưa đoản kiếm xa xa một chút đi! Đừng thương tổn mình nữa!”
“Tất cả đều cút xa ta một chút! Cách ta ba trượng!” Lâm Thư căng thẳng, không dám buông lỏng chút nào, chỉ sợ hơi sơ ý một chút, sẽ bị người ta xông lên cướp mất đoản kiếm.
Mọi người nghe vậy, lúng túng nhìn Triệu Á Thanh.
Nhìn đám người bất động đó, Triệu Á Thanh giận dữ trách mắng: “Sững sờ cái gì! Tai điếc hết rồi hả! Không nghe thấy Hoàng hậu ra lệnh sao! Lùi xa ba trượng cho trẫm!”
Triệu Á Thanh vừa mở miệng, mọi người liền lùi lại bằng tốc độ nhanh nhất, chỉ sợ chậm một bước, sẽ rước họa vào thân.
Lâm Thư và Triệu Á Thanh giằng co hồi lâu, rốt cuộc cũng thấy Lễ Bộ Thượng Thư cầm một quyển sổ gia phả rất dày đi ra. Đi theo Lễ Bộ Thượng Thư còn có một đám nữ nhân oanh oanh yến yến. Vẻ mặt của các nàng rất phong phú, phần lớn đều mang theo tò mò, còn lại là vẻ vui sướng và mong đợi.
Triệu Á Thanh vừa thấy đám nữ nhân này, trên trán liền nổi đầy gân xanh, đám nữ nhân này chạy tới gây rối gì nữa đây! Tức giận, trầm mặt nhìn đám nữ nhân mới tới, trong giọng nói của Triệu Á Thanh mang theo tức giận, mở miệng trách mắng: “Các ngươi tới đây làm gì! Còn ngại chưa đủ loạn, muốn thêm phiền toái cho trẫm sao!”
Nghe vậy, phần lớn nữ nhân đều tỏ vẻ sợ hãi, không dám hé răng. Nhưng một nữ nhân đứng ở phía trước lại khác biệt hoàn toàn, vẻ mặt lo lắng nhìn Triệu Á Thanh, nói: “Bệ hạ, chúng nô tì nghe nói Hoàng hậu gặp chuyện không may, thấy lo lắng nên đến xem, muốn khuyên nhủ Hoàng hậu, tuyệt đối không có ý gây rối!”
Đôi mắt lạnh lẽo của Lâm Thư lướt qua đám nữ nhân vừa đến góp vui, rồi dừng mắt ở trên người Đỗ Linh Nguyệt đang mở miệng nói chuyện, cười lạnh, nói: “Đỗ Linh Nguyệt, ngươi giả bộ gì chứ! -l33"";qu44..do0011nn,..- Ngươi mang theo đám nữ nhân này đến không phải là muốn xem xem rốt cuộc ta có thật sự ầm ỹ với Triệu Á Thanh không, muốn biết Triệu Á Thanh có thật sự phế ta không thôi! Cần gì phải nói hoa mỹ như thế, còn giả vờ như thật sự quan tâm ta nữa!”
“Hoàng hậu, Linh Nguyệt biết ngài không ưa ta, nhưng Linh Nguyệt thật sự quan tâm đến bệ hạ và ngài. Không biết vì sao Hoàng hậu luôn hiểu lầm Linh Nguyệt như thế?” Đỗ Linh Nguyệt uất ức đầy mặt nhìn Lâm Thư, nét mặt như sắp khóc rồi.
“Ha ha, ngươi cứ giả vờ đi! Ta cho ngươi biết, Lâm Thư ta chưa bao giờ muốn đoạt ngôi vị Hoàng hậu này, chờ ta rời đi, các ngươi thích tranh giành thế nào cũng được. Tiện nhân xứng với nam cặn bã, là trời đất tạo nên một đôi, Lâm Thư ta chúc các ngươi làm bạn đến già!” Nhìn nữ nhân dối trá trước mắt, trong lòng Lâm Thư chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Nghe vậy, Đỗ Linh Nguyệt trào nước mắt, uất ức nhìn về phía Triệu Á Thanh, rồi nói với Lâm Thư: “Hoàng hậu, ngài trách mắng Linh Nguyệt thế nào cũng được, nhưng ngài không được mắng bệ hạ! Bệ hạ là Cửu ngũ chí tôn, là Chân long Thiên tử, mắng Hoàng thượng sẽ bị tru di cửu tộc đấy!”
“Ha ha ha! Cửu tộc? Không phải Mẫu tộc của Lâm Thư ta đã bị tru di từ lâu rồi sao? Bây giờ ta chỉ có một cái mệnh rẻ mạt và sự cô độc thôi. Đỗ Linh Nguyệt, không phải ngươi đang cố ý nói những lời như khoét lòng ta sao?” Lâm Thư cười to đầy thê lương, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Linh Nguyệt.
Triệu Á Thanh cũng phát hiện lời nói của Đỗ Linh Nguyệt không ổn, trợn mắt nhìn Đỗ Linh Nguyệt, quát: “Câm miệng cho trẫm! Trẫm và Hoàng hậu đang nói chuyện, không cần một Quý phi như nàng xen vào!”
Đỗ Linh Nguyệt uất ức đầy mặt, rơi lệ cúi đầu, không dám mở miệng.
Lâm Thư thấy vậy, càng chẳng thèm nhìn đôi tiện nữ, tiện nam này, chỉ xoay đầu nhìn Lễ Bộ Thượng Thư, lạnh giọng hỏi: “Lưu đại nhân làm xong chưa?”
Lễ Bộ Thượng Thư Lưu Trường An sửng sốt một chút, quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi Triệu Á Thanh, không biết có nên mở miệng không. Toàn bộ sự chú ý của Triệu Á Thanh đều đặt trên người Lâm Thư, thấy Lâm Thư hỏi, mà Lưu Trường An lại bày ra bộ dạng ngây ngốc liền bất mãn trách mắng: “Hoàng hậu hỏi ngươi đó, còn không mau trả lời đi!”
“Thần, thần đã, đã làm xong. Thần đã xóa tên Hoàng hậu Mộ Dung ra khỏi gia phả của Triệu gia. Trừ bỏ nghĩ chiếu chỉ chiêu cáo thiên hạ là: Hoàng hậu Mộ Dung đã bị phế truất thì tất cả thủ tục đều đã làm xong.” Lưu Trường An dè dặt trả lời.
“Ta không tin! Ta phải tận mắt nhìn thấy! Đợi ta xem xong thấy không còn vấn đề gì, Triệu Á Thanh ngươi lập tức nghĩ ra chiếu chỉ chiêu cáo thiên hạ, thả ta xuất cung!” Lâm Thư cảnh giác đầy mặt nhìn Triệu Á Thanh.
“Không nghe thấy Hoàng hậu nói sao! Còn không mau mang sổ ra cho Hoàng hậu xem!” Triệu Á Thanh đá Lưu Trường An một cái, cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Thừa dịp Lâm Thư xem sổ, thì gã ta sẽ nắm chặt thời cơ, đoạt thanh đoản kiếm trong tay nàng.
Không kịp chuẩn bị bất ngờ bị đá lăn ra đất, Lưu Trường An khiếp sợ bò về phía Lâm Thư, đưa quyển sổ trong tay cho Lâm Thư.
Lâm Thư không vội nhận lấy, mà bình tĩnh nói với Lưu Trường An: “Mở sổ ra, lật tới trang ghi chép về Lâm Thư ta.”
Lưu Trường An lập tức làm theo, tay run run lật tới tờ đó, đưa cho Lâm Thư xem. Lâm Thư nhìn lướt qua, lúc sắp đọc tới phần sau thì tay cầm đoản kiếm bị người ta vặn ngược lại, đau đớn khiến nàng run tay, đoản kiếm lập tức rời khỏi lòng bàn tay. Lâm Thư thầm kêu không ổn, nhanh chóng lấy một thanh đao nhỏ từ trong tay áo ra, đâm mạnh vào tim.
Mắt thấy sắp đắc thủ, Triệu Á Thanh không ngờ Lâm Thư còn có hạ chiêu. Thế nhưng lấy một thanh đao nhỏ từ trong tay áo ra, không chút do dự đâm vào tim nàng. Đầu óc Triệu Á Thanh lập tức trống rỗng, miệng không nhịn được la lớn: “Đừng!”
Lời vừa nói ra, mọi người trong triều đều không khỏi kinh hãi, không khỏi tò mò, nhất thời xôn xao hẳn lên, các thần tử nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Mà ngồi ở trên ngôi cửu ngũ chí tôn, Triệu Á Thanh mất hết kiên nhẫn nhìn chằm chằm người phụ nhân vừa nói ra những lời kia. Nàng mới ba mươi tuổi nhưng đã mang khuôn mặt bốn mươi tuổi. Triệu Á Thanh áp chế tức giận, trầm giọng mở miệng: “Hoàng hậu! Nàng đang náo loạn gì chứ! Triều đình là nơi đàm luận chuyện hậu cung sao, có chuyện gì chờ trẫm hạ triều rồi nói!”
Đối với phản ứng của nam nhân trên Đế vị kia, Lâm Thư chỉ cười một tiếng thê lương, đây chính là nam nhân nàng yêu đấy! Đây chính là nam nhân đã hứa hẹn cả đời chỉ yêu một mình nàng, sẽ không có những nữ nhân khác đấy! Nàng dốc hết tất cả, tặng của hồi môn và tính mạng của tộc nhân lại đổi lấy một nam nhân thế này đây!
Thở nhẹ một cái, khuôn mặt Lâm Thư đầy kiên định nhìn Triệu Á Thanh đang khoác Long bào đứng ở trên cao, lạnh giọng nói: “Thiếp thân không có ầm ỹ! Nếu như hôm nay bệ hạ không đồng ý, thiếp thân sẽ không sống sót bước ra đại điện này nữa!” Nói xong, Lâm Thư lấy đoản đao đã chuẩn bị trước ra, kề ở trên cổ.
Nếu như không đồng ý, nàng sẽ chết ở trên triều đình này, chết trước mặt nam nhân cặn bã, ghê tởm kia để cho sau này hắn vào triều, đều bị ám ảnh bởi cái chết của nàng ở trong triều này.
Thấy Lâm Thư không giống như đang nói đùa, đã bắt đầu động đao, Triệu Á Thanh liền đứng ngồi không yên, chỉ vào quần thần, lớn tiếng mắng: “Đều sững sờ làm gì! Không nhìn thấy Hoàng hậu cầm đoản đao à! Còn không mau đoạt đao của nàng! Nếu Hoàng hậu có mệnh hệ gì, các ngươi cũng không cần sống nữa! Trẫm sẽ cách chức tất cả các ngươi!”
Thấy Hoàng thượng tức giận, mọi người nghe xong liền nhanh chóng hồi hồn, vây quanh Lâm Thư, cố gắng đoạt lấy đoản đoan trên cổ Lâm Thư.
Bị mọi người bao vây, Lâm Thư cũng gấp gáp, đoản đao kề sát cần cổ, lưỡi dao sắc bén vạch một đường trên làn da nhẵn nhụi, dòng máu đỏ tươi chói mắt lập tức chảy ra. Dùng chân đá văng một người đến gần mình, hai mắt Lâm Thư đầy căm hận nhìn chằm chằm Triệu Á Thanh trên Đế vị, hô to: “Tất cả cút hết cho ta! Triệu Á Thanh, ta hỏi ngươi lần cuối, có đồng ý hay không?”
“Thư nhi, nàng bỏ đao xuống trước, có gì chúng ta từ từ nói! Ngoan, nghe lời trẫm, bỏ đao xuống.” Thấy dòng máu đỏ không ngừng chảy xuống, trong lòng Triệu Á Thanh như bị dao đâm. Triệu Á Thanh dịu dàng khuyên bảo, cố gắng khiến Lâm Thư buông đoản đao xuống.
“Tên lừa gạt! Ta không tin ngươi đâu! Triệu Á Thanh, Lâm Thư ta đã bị ngươi lừa gạt mười mấy năm, ta không bao giờ tin ngươi nữa! Hiện tại hãy cho ta một đáp án, rốt cuộc ngươi có đồng ý phế truất và thả ta đi không?” Lâm Thư vô cùng chán ghét biểu hiện này của Triệu Á Thanh, vừa thấy bộ dạng đó, nàng lập tức cảm thấy bản thân rất ngu xuẩn. Rốt cuộc, năm đó nàng đã ngu ngốc đến mức độ nào mà để một nam nhân cặn bã như vậy lừa gạt mất trái tim chứ!
Thấy Lâm Thư lại đâm đao sâu thêm một chút, trong lòng Triệu Á Thanh như bị lửa đốt, không nhịn được nữa. Bỏ xuống dáng vẻ Đế vương, bước về phía Lâm Thư, nói: “Thư nhi, nàng bỏ đao xuống trước, trẫm lập tức sai người đi làm, được không?”
“Chó má! Trừ khi ngươi gạch tên ta ra khỏi gia phả của Triệu gia ngươi, phế truất ta, nếu không ta sẽ không buông đao đâu!” Thấy Triệu Á Thanh đi tới, Lâm Thư lui nhanh về phía sau hai bước.
“Được! Trẫm đáp ứng nàng, nàng đừng tổn thương mình nữa, trẫm lập tức sai người đi làm. Lễ Bộ Thượng Thư, dựa theo lời Hoàng hậu nói, lập tức làm ngay cho trẫm!” Lúc Triệu Á Thanh nói lời này thì đã nháy mắt với Lễ Bộ Thượng Thư.
Động tác nhỏ này bị Lâm Thư thấy được, kích động lớn tiếng nói: “Triệu Á Thanh, nếu như ngươi dám lừa gạt ta, hôm nay cho dù ta còn sống thì vẫn còn sau này. Chỉ cần Lâm Thư ta còn sống ngày nào, ta vẫn sẽ nghĩ cách rời khỏi hoàng cung này, không tiếc cả tính mệnh!”
“Thư nhi, nàng cần gì phải như thế! Có gì thì chúng ta từ từ nói, tại sao nhất định phải ép trẫm chứ?” Vừa nghĩ tới Lâm Thư muốn rời khỏi mình, trong lòng Triệu Á Thanh liền trầm xuống, giống như bị tảng đá lớn đè ép, khiến hắn không thể thở phào. Đã nhiều năm như vậy, gã ta sắp quên mất cảm giác này rồi.
“Ta ép buộc ngươi? Triệu Á Thanh, ngươi tự vấn lương tâm mình đi! Lâm Thư ta vì ngươi mà trả giá nhiều như vậy, người thân một tộc đều không còn, ngoại trừ nhận được ngôi vị Hòang hậu mà mọi người mơ ước, thì còn gì nữa? Ban đầu là ai hứa hẹn với ta là nhất sinh nhất thế nhất song nhân? Đây đều là một mình ta nằm mộng, nằm mơ chăng? Ngươi nói cho ta biết! Ngươi nói cho ta biết đi!” Nước mắt tuôn rơi, Lâm Thư oán hận, căm thù nhìn nam nhân trước mặt.
“Thư nhi, nàng đừng kích động! Nàng bình tĩnh một chút, nếu như nàng không thích đám nữ nhân trong hậu cung của trẫm, trẫm sẽ không cần nữa.-ll;;l;quuydoon,,nnon,, Nàng đừng rời khỏi trẫm, trẫm không thể không có nàng!” Nhìn thấy trước ngực Lâm Thư xuất hiện vệt máu lớn, Triệu Á Thanh thật sự hoảng sợ, thật sự sợ mất đi Lâm Thư.
“Ngươi câm miệng! Ta không muốn nghe ngươi nói chuyện, lời của ngươi thật sự khiến ta ghê tởm!” Lâm Thư vô cùng kích động hô to.
Thấy Lâm Thư giống như đã mất cảm giác đau, đao sắc lại đâm sâu một chút, dòng máu hồng chói mắt chảy xuống, Triệu Á Thanh thấy mà đau lòng phải trong lòng, lại không dám phản bác, chỉ có thể tùy theo Lâm Thư.
“Được, trẫm không nói nữa. Thư nhi đưa đoản kiếm xa xa một chút đi! Đừng thương tổn mình nữa!”
“Tất cả đều cút xa ta một chút! Cách ta ba trượng!” Lâm Thư căng thẳng, không dám buông lỏng chút nào, chỉ sợ hơi sơ ý một chút, sẽ bị người ta xông lên cướp mất đoản kiếm.
Mọi người nghe vậy, lúng túng nhìn Triệu Á Thanh.
Nhìn đám người bất động đó, Triệu Á Thanh giận dữ trách mắng: “Sững sờ cái gì! Tai điếc hết rồi hả! Không nghe thấy Hoàng hậu ra lệnh sao! Lùi xa ba trượng cho trẫm!”
Triệu Á Thanh vừa mở miệng, mọi người liền lùi lại bằng tốc độ nhanh nhất, chỉ sợ chậm một bước, sẽ rước họa vào thân.
Lâm Thư và Triệu Á Thanh giằng co hồi lâu, rốt cuộc cũng thấy Lễ Bộ Thượng Thư cầm một quyển sổ gia phả rất dày đi ra. Đi theo Lễ Bộ Thượng Thư còn có một đám nữ nhân oanh oanh yến yến. Vẻ mặt của các nàng rất phong phú, phần lớn đều mang theo tò mò, còn lại là vẻ vui sướng và mong đợi.
Triệu Á Thanh vừa thấy đám nữ nhân này, trên trán liền nổi đầy gân xanh, đám nữ nhân này chạy tới gây rối gì nữa đây! Tức giận, trầm mặt nhìn đám nữ nhân mới tới, trong giọng nói của Triệu Á Thanh mang theo tức giận, mở miệng trách mắng: “Các ngươi tới đây làm gì! Còn ngại chưa đủ loạn, muốn thêm phiền toái cho trẫm sao!”
Nghe vậy, phần lớn nữ nhân đều tỏ vẻ sợ hãi, không dám hé răng. Nhưng một nữ nhân đứng ở phía trước lại khác biệt hoàn toàn, vẻ mặt lo lắng nhìn Triệu Á Thanh, nói: “Bệ hạ, chúng nô tì nghe nói Hoàng hậu gặp chuyện không may, thấy lo lắng nên đến xem, muốn khuyên nhủ Hoàng hậu, tuyệt đối không có ý gây rối!”
Đôi mắt lạnh lẽo của Lâm Thư lướt qua đám nữ nhân vừa đến góp vui, rồi dừng mắt ở trên người Đỗ Linh Nguyệt đang mở miệng nói chuyện, cười lạnh, nói: “Đỗ Linh Nguyệt, ngươi giả bộ gì chứ! -l33"";qu44..do0011nn,..- Ngươi mang theo đám nữ nhân này đến không phải là muốn xem xem rốt cuộc ta có thật sự ầm ỹ với Triệu Á Thanh không, muốn biết Triệu Á Thanh có thật sự phế ta không thôi! Cần gì phải nói hoa mỹ như thế, còn giả vờ như thật sự quan tâm ta nữa!”
“Hoàng hậu, Linh Nguyệt biết ngài không ưa ta, nhưng Linh Nguyệt thật sự quan tâm đến bệ hạ và ngài. Không biết vì sao Hoàng hậu luôn hiểu lầm Linh Nguyệt như thế?” Đỗ Linh Nguyệt uất ức đầy mặt nhìn Lâm Thư, nét mặt như sắp khóc rồi.
“Ha ha, ngươi cứ giả vờ đi! Ta cho ngươi biết, Lâm Thư ta chưa bao giờ muốn đoạt ngôi vị Hoàng hậu này, chờ ta rời đi, các ngươi thích tranh giành thế nào cũng được. Tiện nhân xứng với nam cặn bã, là trời đất tạo nên một đôi, Lâm Thư ta chúc các ngươi làm bạn đến già!” Nhìn nữ nhân dối trá trước mắt, trong lòng Lâm Thư chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Nghe vậy, Đỗ Linh Nguyệt trào nước mắt, uất ức nhìn về phía Triệu Á Thanh, rồi nói với Lâm Thư: “Hoàng hậu, ngài trách mắng Linh Nguyệt thế nào cũng được, nhưng ngài không được mắng bệ hạ! Bệ hạ là Cửu ngũ chí tôn, là Chân long Thiên tử, mắng Hoàng thượng sẽ bị tru di cửu tộc đấy!”
“Ha ha ha! Cửu tộc? Không phải Mẫu tộc của Lâm Thư ta đã bị tru di từ lâu rồi sao? Bây giờ ta chỉ có một cái mệnh rẻ mạt và sự cô độc thôi. Đỗ Linh Nguyệt, không phải ngươi đang cố ý nói những lời như khoét lòng ta sao?” Lâm Thư cười to đầy thê lương, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Linh Nguyệt.
Triệu Á Thanh cũng phát hiện lời nói của Đỗ Linh Nguyệt không ổn, trợn mắt nhìn Đỗ Linh Nguyệt, quát: “Câm miệng cho trẫm! Trẫm và Hoàng hậu đang nói chuyện, không cần một Quý phi như nàng xen vào!”
Đỗ Linh Nguyệt uất ức đầy mặt, rơi lệ cúi đầu, không dám mở miệng.
Lâm Thư thấy vậy, càng chẳng thèm nhìn đôi tiện nữ, tiện nam này, chỉ xoay đầu nhìn Lễ Bộ Thượng Thư, lạnh giọng hỏi: “Lưu đại nhân làm xong chưa?”
Lễ Bộ Thượng Thư Lưu Trường An sửng sốt một chút, quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi Triệu Á Thanh, không biết có nên mở miệng không. Toàn bộ sự chú ý của Triệu Á Thanh đều đặt trên người Lâm Thư, thấy Lâm Thư hỏi, mà Lưu Trường An lại bày ra bộ dạng ngây ngốc liền bất mãn trách mắng: “Hoàng hậu hỏi ngươi đó, còn không mau trả lời đi!”
“Thần, thần đã, đã làm xong. Thần đã xóa tên Hoàng hậu Mộ Dung ra khỏi gia phả của Triệu gia. Trừ bỏ nghĩ chiếu chỉ chiêu cáo thiên hạ là: Hoàng hậu Mộ Dung đã bị phế truất thì tất cả thủ tục đều đã làm xong.” Lưu Trường An dè dặt trả lời.
“Ta không tin! Ta phải tận mắt nhìn thấy! Đợi ta xem xong thấy không còn vấn đề gì, Triệu Á Thanh ngươi lập tức nghĩ ra chiếu chỉ chiêu cáo thiên hạ, thả ta xuất cung!” Lâm Thư cảnh giác đầy mặt nhìn Triệu Á Thanh.
“Không nghe thấy Hoàng hậu nói sao! Còn không mau mang sổ ra cho Hoàng hậu xem!” Triệu Á Thanh đá Lưu Trường An một cái, cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Thừa dịp Lâm Thư xem sổ, thì gã ta sẽ nắm chặt thời cơ, đoạt thanh đoản kiếm trong tay nàng.
Không kịp chuẩn bị bất ngờ bị đá lăn ra đất, Lưu Trường An khiếp sợ bò về phía Lâm Thư, đưa quyển sổ trong tay cho Lâm Thư.
Lâm Thư không vội nhận lấy, mà bình tĩnh nói với Lưu Trường An: “Mở sổ ra, lật tới trang ghi chép về Lâm Thư ta.”
Lưu Trường An lập tức làm theo, tay run run lật tới tờ đó, đưa cho Lâm Thư xem. Lâm Thư nhìn lướt qua, lúc sắp đọc tới phần sau thì tay cầm đoản kiếm bị người ta vặn ngược lại, đau đớn khiến nàng run tay, đoản kiếm lập tức rời khỏi lòng bàn tay. Lâm Thư thầm kêu không ổn, nhanh chóng lấy một thanh đao nhỏ từ trong tay áo ra, đâm mạnh vào tim.
Mắt thấy sắp đắc thủ, Triệu Á Thanh không ngờ Lâm Thư còn có hạ chiêu. Thế nhưng lấy một thanh đao nhỏ từ trong tay áo ra, không chút do dự đâm vào tim nàng. Đầu óc Triệu Á Thanh lập tức trống rỗng, miệng không nhịn được la lớn: “Đừng!”
Bình luận truyện