Kết Hôn Đi

Chương 6



Một cuộc diễn tập mới

"Báo cáo đoàn trưởng, kẻ quấy rối đã chạy mất."

"Báo cáo đoàn trưởng, tổ chúng tôi bị phục kích."

"Báo cáo đoàn trưởng, chúng tôi lại có bốn đội viên hy sinh." Đội viên Tia Chớp Tiểu Ngũ trong lòng như có lửa đốt báo cáo Lục Huy. Đây là lần diễn tập thứ ba trong quân, thời gian huấn luyện mặc dù biết đối thủ đã tiến rất xa, nhưng không nghĩ rằng lại lợi hại như vậy, diễn tập mới bắt đầu không bao lâu, đội viên Tia Chớp bọn họ liền hy sinh 10 đội viên, hiện tại lại hy sinh 4 người, đây chính là sỉ nhục rất lớn a! Nhất làtừ trước đến nay còn không tìm được kẻ địch!

"Phân đội hai tiếp tục truy kích. Phân đội ba, bốn, vây quanh khu vực phân đội một, tiêu diệt quân địch." Lục Huy bình tĩnh chỉ huy. Giờ phút này anh đang mang một phân đội bảo vệ sở chỉ huy sư bộ, Lục Huy không nghĩ tới đội ngũ vĩ đại của mình cũng sẽ đã bị thương nặng như vậy, xem ra kẻ địch phi thường nguy hiểm giảo hoạt. Lập tức, anh bố trí mới với phân đội ra.

--------------

"Tia Chớp tốc độ thật là nhanh a. Thiếu chút nữa chạy không được." Đinh Đinh thở hổn hển đi theo đoàn người Kỷ Mẫn, tiếp tục chạy trốn trong cây cối, các cô cần tìm nơi tiếp tục tiến hành làm nhiễu thiết bị điện tử và tăng thiết bị phòng ngự bên mình, thuận tiện còn tiêu diệt đám Tia Chớp vướng bận theo dõi các cô nữa. Trận này đánh thật sự là thích!

Bên kia, Lý Nguyên Nguyên và Đậu Đậu đang ẩn núp trên một sườn núi địa bàn của kẻ địch lam quân.

"Có một phân đội Tia Chớp và một ban bảo vệ." Đậu Đậu vừa xem kính viễn vọng vừa nói, "Lều trại kia thật lớn, không biết là điện tử doanh hay là cái gì. Hẳn là một tổng bộ."

Lý Nguyên Nguyên im lặng nhìn kính viễn vọng, tuần tra chung quanh.

Lúc này, lều trại đi ra một người, Lý Nguyên Nguyên theo kính viễn vọng nhìn anh ta, sau đó ở trong đầu cẩn thận tìm tòi. . . Một lát sau, Lý Nguyên Nguyên giơ lên một nụ cười lớn, "Không nghĩ tới a, chúng ta gặp được cá lớn."

Nhanh chóng triệu tập thủ hạ tiến hành bố trí một phen.

Khi màn đêm buông xuống

"Báo cáo, có tín hiệu nhiễu xuất hiện, ngay gần sở chỉ huy." Tin tức viên của lam quân báo cáo.

Sư trưởng Trương đang chuyên chú nhìn tình hình chiến đấu trước mắt, tay vừa nhấc, "Tìm Lục Huy."

"Dạ."

Rất nhanh, Lý Nguyên Nguyên nhìn một đội người chạy tới phương hướng 12 giờ, xem ra kẻ địch phản quấy nhiễu bước đầu đã phát hiện địa điểm của Tiểu Ngọc. Rất nhanh, ở nửa đường, đội người mới ra kia liền bị phục kích, Lý Nguyên Nguyên cười, đó là cạm bẫy cô bố trí, để Tiểu Ngọc ở một hướng khác dụ dỗ cũng đánh lén bảo vệ của bộ chỉ huy quân địch, đợi cho bảo vệ của bộ chỉ huy giảm bớt chính là thời khắc các cô xuất động.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, lại có mấy bảo vệ của bộ chỉ huy quân địch chạy ra ngoài tiến hành trợ giúp.

Đợi bọn họ đi xa , Lý Nguyên Nguyên vung tay lên, chúng ta nên hành động !

-------------

Sư bộ sở chỉ huy lam quân bị tập kích!

Sau khi bắn nhau vắn tắt, Lý Nguyên Nguyên trốn ở bên cạnh lặng lẽ mang theo Đậu Đậu từ một cửa khác lều trại vào nhảy vào, giơ súng!

Gì? Đối diện là phía sau của cái tủ?

Không quan tâm được nhiều như vậy, Lý Nguyên Nguyên lui về phía sau hai bước, sau đó người cùng thiết bị hướng tới nóc tủ.

"Bang bang bang!" Ngăn tủ ngã một mảnh, tựa hồ phía dưới còn đè người, nhưng cũng thành công làm tất cả mọi người phía sau tủ bại lộ trước mặt, bọn họ đang kinh ngạc quay đầu nhìn tình huống trước mắt.

Lý Nguyên Nguyên vừa định giơ súng, trên lưng truyền đến ba tiếng động: cô, bỏ mình.

Cô phẫn nộ quay đầu, thấy Đậu Đậu giơ súng muốn bắn cũng mở to mắt bộ dáng rất là buồn bực, thì ra cô cũng bỏ mình. Ngay lúc cô còn không thấy rõ sư trưởng quân địch, liền bỏ mình!

Song phương còn chưa phản ứng lại, dưới ngăn tủ truyền đến tiếng kêu cứu: "Đè chết tôi, đè chết tôi."

Lý Nguyên Nguyên giật mình, lập tức nhảy xuống, cùng mọi người ba chân bốn cẳng kéo nhân viên cần vụ của sư trưởng ra, người không có bị gì, chỉ có trên đầu thêm một cái bánh bao. Lý Nguyên Nguyên lúc trước chính là nhìn thấy anh ta mới đoán sư trưởng lam quân ở trong này.

Doanh trưởng thông tin lam quân đã ở đây, anh ta nhận ra Lý Nguyên Nguyên, phi thường tức giận chỉ vào cô nói: "Một lính thông tin như cô còn muốn làm đặc chủng, đeo thiết bị đụng tủ, hỏng thiết bị rồi làm sao bây giờ? Một cái này tới mấy chục vạn đó."

Đậu Đậu nổi nóng: "Chúng tôi mạng cũng không cần, còn lo máy móc."

Doanh trưởng thông tin còn muốn nói, Lý Nguyên Nguyên khoát tay: "Sẽ không hư, hư tôi sẽ sửa." Một câu nói đã thành công chặn họng.

Sư trưởng Trương nói với Lục Huy bên cạnh: "Đi qua cùng cô ấy nhận thức một chút, lần sau hai người chính là chiến hữu ."

"Dạ".

Khi Lý Nguyên Nguyên nhìn Lục Huy đi tới chỗ mình, trong lòng hiện lên một từ: tiếc nuối.

Đúng vậy, vốn đánh lén xác xuất thành công tương đương cao, ở một khắc cuối cùng lại thất bại trong gang tấc! Giống như một người đi trong sa mạc khô cạn tìm được nguồn nước lại cách bờ nước một bước liền OVER. Tiếc nuối! tiếc nuối rất lớn!

Aiz. . . Cô thở dài. Người trước mặt đi tới còn không phải là người sát hại mình sao, khi cô biết được mình bỏ mình đã lập tức phẫn nộ quay đầu nhìn, chỉ thấy đồng chí Lục hắc đứng phía sau Đậu Đậu giơ súng về phía các cô. Trong đêm chập choạng, căn bản thấy không rõ mặt anh ta, chỉ thấy đôi mắt giống như sói. Bất quá, rõ ràng nhìn thấy bọn họ đã ra ngoài trợ giúp, sao có thể nhanh như vậy trở về phá hư chuyện tốt của cô chứ?

Lục Huy đi đến trước mặt Lý Nguyên Nguyên, hai người ngươi xem ta ta trừng ngươi.

"Tôi là Lục Huy."

"Tôi là Lý Nguyên Nguyên."

Một trận trầm mặc,

"Cô. . . . Thân thể không có việc gì chứ?" Răng trắng hiển lộ, bất quá nói cũng dễ nghe.

Lý Nguyên Nguyên động động tay, có chút đau: "Không có việc gì." Hẳn chỉ là bị thương cơ bắp.

Lục Huy vẫn mặt không chút thay đổi, "Bên kia có lều trại, người của các cô có thể đến bên kia nghỉ ngơi. Đi theo tôi." Nói xong bước ra ngoài, "thi thể" Lý Nguyên Nguyên thành thật đi theo.

Thủ hạ Lục Huy đem hết thảy đều an bài thực thỏa đáng, Tiểu Ngọc cùng các đội viên phục kích cũng đều đã trở lại. Mọi người sắp xếp ngồi, lẫn nhau nhỏ giọng trò chuyện. Lý Nguyên Nguyên nghĩ đến tình huống của phân đội thông tin khác.

Không lâu, Lục Huy ở bên ngoài dạo qua một vòng đã trở lại, anh đi đến trước mặt Lý Nguyên Nguyên ngồi xuống. Sắc mặt rất khó coi. Lý Nguyên Nguyên nhìn anh, cũng không dám mở miệng, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ Kỷ Mẫn các cô đem Tia Chớp diệt toàn bộ? Nha, đồng chí Lục Huy kia đáng thương đã có thể quăng mặt, làm không tốt còn có thể giáng cấp, ai nha, cái này thật quá xin lỗi. Lý Nguyên Nguyên đồng tình nhìn anh, thấy Lục Huy đang nhìn qua: "Liên đội thông tin của các cô đã bị chúng tôi diệt toàn bộ."

Gì?

"Một người không lưu, thiết bị cũng đều thu được."

Gì?

"Cái kia, cho tôi mượn nhìn xem." Lục Huy nói, không hung dữ cũng không ôn nhu.

Lo lắng lo lắng. . .

Nếu tương lai đều là chiến hữu, hơn nữa đại thế đã mất, mình hiện tại dù sao cũng là thi thể. Lý Nguyên Nguyên thuận theo đem thiết bị quan trắc cho anh.

Lục Huy giơ lên nhìn nhìn, quay đầu kêu: "Tiểu Ngũ, chạy đến bên kia đỉnh núi lại chạy về."

"Dạ"

Lục Huy từ kính quan trắc vẫn nhìn Tiểu Ngũ. Lý Nguyên Nguyên ở cạnh nhìn anh từ bình tĩnh đến khóe miệng dần dần bắt đầu ẩn ẩn co rúm, gân xanh trên đầu dần dần toàn động.

Lý Nguyên Nguyên giờ phút này rất muốn vỗ vỗ vai anh, đồng tình nói: không phải quốc quân không cố gắng, mà là cộng quân quá lợi hại.

"Tình huống thương vong cũa các anh thế nào?" Cô hỏi.

"So với các cô ít hơn năm người." Anh đáp.

"Không tới một liên đội?"

Lục Huy buông kính quan trắc, quay đầu đối mặt cô, nói: "Nếu như các cô bắn chuẩn chút, thương vong của chúng tôi ít nhất gấp đôi hiện tại." Nói xong, hai người đều trầm mặc.

Lý Nguyên Nguyên lại hỏi một nghi vấn trong lòng: "Vừa rồi các anh làm sao có thể trở về nhanh như vậy?" Bằng không các cô nói không chừng có thể bắt giữ sư trưởng Trương.

Lục Huy trả lời thành thật: "Chiến thuật điệu hổ ly sơn cũng không hiếm thấy, chạy ra vì dẫn các cô đi ra, nửa đường chúng tôi sẽ trở lại. Bất quá, tôi không nghĩ tới cô sẽ đụng tủ."

"Ý của anh là, anh đã sớm phát hiện chúng tôi?"

Lục Huy nhịn không được cười: "Đúng vậy, trình độ ẩn nấp của các cô kém chút. Vốn tôi định bắt sống. Nhưng cô dũng mãnh khiến tôi không thể không bắn cô."

Lúc ấy, bởi vì biết phía sau có một loạt tủ chống đỡ, cho nên Lục Huy chủ yếu đề phòng cửa vào phía trước. Khi anh nhìn đến hai bóng người nhìn ngó ở sau lều trại, lúc ấy đã định bắt tù binh. Kết quả, cô gái này còn rất mạnh, đeo thiết bị điện tử liền đụng thẳng vào tủ, nên anh mới lập tức tiêu diệt các cô.

Nghĩ vậy, Lục Huy lại nghĩ tới đội ngũ mình lần này bị hao tổn. Bộ đội đặc chủng giống Tia Chớp luôn đánh kẻ địch giống như đánh chuột, không ngờ cũng có tình huống bị đánh như hôm nay, hơn nữa còn là thương vong lớn nhất từ lúc lập đội. Đoàn trưởng như anh khó thoát tội này. Hơn nữa vừa rồi bởi vì không có trực tiếp đối kẻ địch thực thi đả kích mà muốn bắt tù binh, thiếu chút nữa hỏng đại sự. Anh suy nghĩ, mình cùng đội mình có phải hay không đều phạm vào sai lầm nào đó?

Lý Nguyên Nguyên lúc này đang suy nghĩ trong lòng, bắn cùng ẩn nấp là năng lực cơ bản của quân nhân, nhưng cô từ xưa tới nay đều quá mức chuyên chú kỹ thuật, bỏ qua tố chất quân sự cơ bản, lần này diễn tập chẳng những hiện rõ chỗ kém của mình, ngay cả lính của mình cũng đều có chỗ thiếu hụt như vậy. Xem ra, cô thật nên tỉnh tỉnh lại.

Hai người đều tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bất giác liền vẫn ngồi đối diện như vậy.

"Cô nói bọn họ đang làm gì?" Cách đó không xa, Tiểu Ngọc hướng Đậu Đậu thì thầm: "Ngồi?"

"Ngồi cái gì?" Đậu Đậu liếc cô một cái, "Tôi xem nha, tám phần là Lục Huy bị trung đội trưởng của chúng ta mê hoặc."

Tiểu Ngũ bên cạnh hừ một tiếng: "Các cô nói lung tung gì, đoàn trưởng chúng tôi làm sao có thể mê Lý Mạc Sầu của các cô, đối tượng của người ta là con gái quân trưởng. Lý Mạc Sầu các cô cùng người ta căn bản so không được, không phải một cấp bậc."

"Anh. . ." Tiểu Ngọc và Đậu Đậu nghe xong đều tức giận, Đậu Đậu mắng: "Đương nhiên không cùng cấp bậc, trung đội trưởng chúng tôi không đi lên theo con đường quan hệ bám váy, không giống Tia Chớp các anh."

" Tia Chớp chúng tôi khi nào thì bám váy. . ."

"Tiểu Ngũ, đi thôi." Lục Huy đã đứng lên thủ thế, Tiểu Ngũ hừ hừ cái mũi không để ý tới Tiểu Ngọc xem thường, nhảy nhót đi theo đoàn trưởng nhà mình.

Đậu Đậu các cô nhìn Lý Nguyên Nguyên mặt đen đi đến trước mặt các cô, vốn tưởng rằng phải nhận được khen ngợi, kết quả… Lý Nguyên Nguyên chống nạnh: "Các cô vừa rồi nói vớ vẩn cái gì? Đây là tố chất của các cô sao? Nói chiến hữu như vậy là nên làm sao? Làm người phải có chút trí tuệ, hơn nữa các cô còn là con em của quân đội nhân dân Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, hơn nữa còn là lính tôi mang, phải có bộ dáng của tôi, mặc kệ người ta bám váy hay không đều không thể nói ra, trong lòng đoán đoán là được rồi. . . ." Vì thế, Đậu Đậu bọn họ phải tiếp nhận một buổi chiều phê bình cùng tự phê bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện