Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 129: Có ngươi ở cạnh ta!



Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Mười ngày sau, đoàn người Tần Thiếu Vũ thuận lợi đến được Thất Tuyệt quốc. Bởi vì hành trình lần này vẫn chưa được tiết lộ, nên Mộ Hàn Dạ cũng không thể tự mình nghênh đón ở cửa cung, đành phải không ngừng thở dài đợi trong tẩm cung.

Hoàng Đại Tiên dùng ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc, nói, “Ngươi rất nhớ Tần cung chủ?” Không thì sao lại gấp gáp như thế, ngay cả thời gian từ cửa cung tới chính điện cũng chờ không nổi.

Mộ Hàn Dạ giật mình nói, “Sao A Hoàng lại nghĩ như thế?”

Bởi vì ngươi đi qua đi lại trong phòng ít nhất cũng mười vòng rồi a! Hoàng Đại Tiên còn chưa kịp nói chuyện, Mộ Hàn Dạ đã nghiêm túc giữ chặt tay hắn, “A Hoàng đừng nghi ngờ, ta với Tần huynh là trong sạch.”

Hoàng Đại Tiên nghẹn một búng máu trong cổ họng.

“Ta chỉ muốn cùng Vương hậu sóng vai tiếp khách mà thôi.” Mộ Hàn Dạ tỏ vẻ ngượng ngùng, “Như vậy mới chứng tỏ chúng ta rất ân ái a.”

Hoàng Đại Tiên lại sinh ra xúc động muốn ném hắn ra ngoài.

Trên thực tế từ sau khi thành thân, hắn thường xuyên sinh ra loại xúc động này.

“Mộ huynh.” Giữa lúc hai người nói chuyện, Tần Thiếu Vũ đã đẩy cửa đi vào.

“Thất Tuyệt vương.” Thẩm Thiên Lăng cũng cười tủm tỉm chào hỏi.

“Chíp!” Cục Bông chậm rãi bay qua, Mộ Hàn Dạ đưa tay tiếp được nó, cười nói, “Đã lâu không gặp, lại mập lên rồi.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Vị đại ca này ngươi không nhìn rõ thì đừng nói lung tung nha, rõ ràng là gầy đi đó!

Tuy không thấy gầy rõ lắm, nhưng đây cũng là gầy.

Cục Bông lười biếng nằm trong lòng bàn tay hắn, nghiêng đầu đánh ngáp, rất đáng yêu.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó là âm thanh kích động của ám vệ, “Công tử!” Sau một lúc lâu lại bổ sung, “Cung chủ!” Thật là dối trá mà, kỳ thật chúng ta căn bản không nhớ hắn đâu.

“Chờ ngoài cửa đi.” Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.

Hai ám vệ bị phái đi truyền tin lúc trước nghẹn ngào dừng chân, đau khổ ôm cây —— thật không thể để chúng ta nhìn phu nhân một cái trước sao, cung chủ quả thực cố tình gây sự.

Những ám vệ khác cũng nhìn hắn tỏ vẻ đồng tình.

Thẩm Thiên Lăng bật cười, nhận lại Tiểu Phượng Hoàng sắp ngủ đến nơi, ra ngoài đưa cho ám vệ, “Mang về nghỉ ngơi trước đi.”

Vật biểu tượng giang hồ nhất thời rơi lệ đầy mặt, quả nhiên vẫn là phu nhân tốt nhất.

Mỗi ngày đều có thể sờ sờ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại gì đó, cung chủ quả là kẻ thắng trong nhân sinh.

Khiến người ta rất muốn trùm bao tải.

“Chuyện Hắc thủy anh thế nào rồi?” Trong phòng, Mộ Hàn Dạ tự mình rót trà nóng cho hai người.

“Trước mắt ở thành Tây Lương, hình như chỉ có một mình Hoàng A Vinh trúng phải độc nghiện, hiện tại cũng sắp cai được rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Một hai người cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng căn cứ theo manh mối chúng at tìm được, hình như Bì Cổ Tam Thế đang tính toán gieo trồng một lượng lớn Hắc thủy anh trong La Sát quốc.”

“Lúc trước Tần huynh phái người đến hỏi, ta cũng không biết nhiều về thứ đó, nên đã phái người đi âm thầm tìm hiểu.” Mộ Hàn Dạ nói, “Thật đúng là tìm được vài thứ. Hắc thủy anh luôn bị cấm tại La Sát quốc, thứ này không được đụng tới, thậm chí còn đáng sợ hơn cả cổ độc.” Dù cổ độc cũng có thể để người đánh mất tâm trí, nhưng người biết chế cổ trên đời này đã ít càng thêm ít. Hắc thủy anh trái lại không phải vậy, từ gieo hạt đến thu quả, gần như chỉ cần học là sẽ biết làm. Nếu lan tràn ra khắp nơi, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Lăng nhi cũng nói với ta như thế.”

“Tuy đã ban lệnh cấm, nhưng dưới sự dụ dỗ của khoản tiền lớn, vẫn sẽ có người bí quá hoá liều.” Mộ Hàn Dạ nói, “Cho nên lúc trước Bì Cổ Tam Thế đã cố ý xây dựng một ngục đá cực lớn, dùng để giam giữ những người buôn bán Hắc thủy anh, lấy việc này chấn nhiếp dân chúng. Hơn trăm năm qua dù là ai, chỉ cần bị bắt vào ngục, thì rất ít người có thể sống sót bước ra, nơi đó dần dần trở thành Tu La tràng trong miệng dân chúng La Sát quốc.”

“Sau đó thì sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Sau đó vào mấy năm gần đây, tình hình đã có biến hóa.” Mộ Hàn Dạ nói, “Có một tiểu tử bán đá quý trong biên cảnh, ca ca hắn bởi vì gieo trồng Hắc thủy anh mà bị quan binh bắt đi, vốn tưởng rằng chỉ còn con đường chết, ai ngờ sau này lại được thả về nhà, còn ăn mặc trông rất xa hoa, nhưng ở không bao lâu thì lại đi tiếp, còn dặn dò người nhà phải giữ bí mật.”

“Nếu đã giữ bí mật, vậy sao có thể nghe được?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

Mộ Hàn Dạ cười nói, “Chuyện trùng hợp thôi, có một lần nhà này phát sinh tranh chấp với hàng xóm, tức vì bị châm chọc là đoạn tử tuyệt tôn, nên dưới cơn tức giận đã buột miệng nói ra, rồi mới bị lan truyền.”

“Thì ra là vậy.” Đã nói bác gái cãi nhau là nguồn gốc của hết thảy mâu thuẫn a! Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, đoán thử, “Có thể là do Bì Cổ Tam Thế thả ra không? Mục đích chính là nhờ hắn luyện chế Hắc thủy anh.”

“Ta cũng nghĩ vậy.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Hơn nữa được thả ra, hẳn là không chỉ có mình hắn.”

“Vậy Mộ huynh có tính toán gì không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Ánh mắt Mộ Hàn Dạ khó hiểu, “Có liên quan gì tới ta? Đây chẳng phải là chuyện của Sở hoàng sao.” Chuyện của Sở hoàng chính là chuyện của Diệp Cẩn, chuyện của Diệp Cẩn chính là chuyện của Thẩm Thiên Phong, mà chuyện của Thẩm Thiên Phong chính là chuyện của Thẩm Thiên Lăng, tất nhiên cũng vì vậy mà trở thành chuyện của Truy Ảnh Cung chủ

“Mộ huynh phủi thật sạch sẽ a.” Tần Thiếu Vũ cười nói, “Nhưng lần này chỉ sợ trốn không thoát. Nếu Hắc thủy anh lan tràn, cũng sẽ có uy hiếp với Thất Tuyệt quốc, Mộ huynh không thể không biết.”

Mộ Hàn Dạ: …

“Mấy ngày nay gấp rút lên đường cũng mệt mỏi rồi, chuyện lần này có hơi nhiều, ngày mai ta mới đến bàn bạc với Mộ huynh.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ vai hắn, “Không biết khách phòng ở đâu?”

Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Gần đây ta bộn rộn nhiều việc.”

“Phải không?” Tần Thiếu Vũ phất phất lá thư trong tay, “Đây là do Mộ huynh tự tay viết, không thì ta đọc lại một lần đi?”

“Tần huynh nói đùa!” Mộ Hàn Dạ đoạt lại lá thư, hào sảng nói, “Có yêu cầu cứ việc nói, huynh đệ bàn bạc một hồi là được rồi.” Không cần tùy tiện đọc lên a! Viết phong thư này vốn là để khoe khoang, bởi vậy nội dung vô cùng phóng túng, thậm chí còn dùng đến câu “Eo thật nhỏ gầy” để hình dung Hoàng Đại Tiên, nếu bị hắn biết, vậy đêm nay mình nhất định lại không thể lên giường.

Cho nên vẫn giữ bí mật thì tốt hơn!

Thẩm Thiên Lăng: …

Nhân loại dối trá các ngươi.

“Vậy cảm ơn Mộ huynh trước.” Tần Thiếu Vũ cùng hắn nhìn nhau cười, pha thêm vài phần thâm ý. Ám vệ ghé ngoài cửa sổ nhìn, cảm khái quả nhiên là cấu kết với nhau làm việc xấu, độ dày da mặt y chang nhau.

Đều rất là vô sỉ.

Tuy đã đến đầu xuân, nhưng thời tiết vẫn có hơi lạnh. Mộ Hàn Dạ cố ý hạ lệnh đặt thêm chậu than trong điện mà hai người ở lại, lúc ám vệ đưa Tiểu Phượng Hoàng đến đây, đã thuận tiện nướng luôn mấy củ khoai, bởi vậy đợi khi Thẩm Thiên Lăng vào cửa, khắp phòng đã thơm ngào ngạt, rất là ấm áp.

“Thơm quá a.” Thẩm Thiên Lăng ra sức ngửi ngửi.

Ám vệ lấy một củ khoai ra, lột vỏ xong rồi đưa cho Thẩm Thiên Lăng.

“Nóng!” Thấy hắn cầm rất thoải mái, Thẩm tiểu thụ cũng trực tiếp đưa tay nhận lấy, như trong dự kiến bị phỏng tay, phồng má thổi vù vù.

Ám vệ vừa bị moe đến tâm can đều nát, vừa rất muốn tự sát tạ tội. Dám làm phỏng bàn tay mềm mại của phu nhân, khi ta về nhất định phải thắt cổ, các ngươi không cần níu kéo đâu.

“Không sao chứ?” Tần Thiếu Vũ nắm đầu ngón tay y nhìn nhìn.

“Tất nhiên không sao.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Đâu có yếu ớt tới vậy.”

Yếu ớt một chút thì sao! Yếu ớt một chút rất tốt a! Trong mắt ám vệ lấp lóe ánh sáng sùng bái.

Sau đó lại bị cung chủ nhà mình đuổi ra ngoài, ngay cả mấy củ khoai còn trên bếp lò cũng chưa kịp lấy đi.

Thật là ngược tâm.

Sau khi ăn xong khoai nướng, thời gian cũng đã đến khuya. Sau khi Thẩm Thiên Lăng tắm rửa xong, thì lười biếng ghé vào cửa sổ ngắm sao.

“Cũng không sợ cảm lạnh.” Tần Thiếu Vũ phủ thêm áo choàng cho y.

“Thật nhiều sao.” Thẩm Thiên Lăng nhìn không chớp mắt.

Trên màn trời xanh đậm, vô số vì sao kết thành một dải, tựa như một sợi dây lấp lánh, đẹp đến không chân thật.

“Địa thế nơi này cao hơn Thục trung, ngắm sao cũng thấy to hơn.” Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy y, thanh âm dịu dàng như nước, “Thích?”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu.

“Ngôi sao đó là ngươi.” Tần Thiếu Vũ chỉ cho y nhìn.

“Vì sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Bởi vì nó to nhất sáng nhất.” Tần Thiếu Vũ ghé vào tay y nói, “Xung quanh còn có một vòng sáng nhỏ, trông mềm nhũn giống như Lăng nhi.”

Ta cũng rất là cứng biết không! Thẩm tiểu thụ tựa vào trước ngực hắn lẩm bẩm, “Vậy còn ngươi, là ngôi sao này?”

“Tất nhiên là ngôi sao bên cạnh.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cả đời ở bên ngươi.”

Tâm tình khi đêm dài người lặng luôn rất dịu dàng, trong lòng Thẩm Thiên Lăng ấm áp, xoay người ôm eo hắn.

Tần Thiếu Vũ đóng cửa sổ, ôm người lên giường.

Tay phải Thẩm Thiên Lăng xoa xoa hai má hắn, ngón cái tỉ mỉ lướt qua từng tấc từng tấc trên ngũ quan đẹp đẽ kia, sau đó nhắm mắt lại, run rẩy hôn lên môi hắn.

Cục Bông cọ cọ trong ổ chăn, chui vào chăn bông ấm áp, chặt chẽ dấu mình lại.

Rất có ý thức bảo hộ bản thân.

“Ân…” Thẩm Thiên Lăng quỳ sấp trên giường, mày có hơi nhăn lại.

“Không thoải mái?” Tần Thiếu Vũ dừng động tác.

“Không có.” Thẩm Thiên Lăng hồi sức lại, giống như mèo con rầm rì, “Ngươi nhẹ một chút là được.”

Người dưới thân ngoan ngoãn đến mức khiến người đau lòng. Tần Thiếu Vũ cúi người ôm lấy y, bắt đầu chậm rãi luật động. Đại khái là bởi vì đã lâu không ôn tồn, hoặc là tư thế này quá mức tình sắc, cho nên lúc sau Tần Thiếu Vũ khó tránh có chút mất khống chế, khi dễ người ta đến khóc còn không chịu ngừng, ngược lại còn đòi lấy càng lúc càng nhiều. Giường vang tiếng khe khẽ sa trướng lay động, đến tận sau nửa đêm mới dừng lại.

“Ngươi thật quá đáng!” Thẩm tiểu thụ mũi đỏ bừng, uất ức chui vào trong chăn.

Tần Thiếu Vũ thích đến tâm can run rẩy, cúi đầu lại ra sức hôn hôn, “Nếu còn nhìn ta như vậy, đêm nay đừng mong ngủ.”

Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nhắm mắt lại, trong lòng tràn ngập bi phẫn, hơn nữa kiên định cho rằng nam nhân của y nhất định đã uống mấy loại thuốc kim thương bất ngã linh tinh gì đó!

Thật là quá đê tiện.

Cái gì gọi là “đêm nay đừng mong ngủ” chứ!

Chẳng lẽ vừa rồi còn chưa đủ sao.

Ngươi cũng không phải động cơ vĩnh cửu.

Thật là phiền.

Tiểu cúc hoa rất đau.

“Ngoan ngoãn ngủ đi.” Tần Thiếu Vũ tựa vào bên người y.

Ngươi lưu manh này! Thẩm Thiên Lăng giận dữ nắm chăn.

“Không thì, ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe?” Tần Thiếu Vũ dỗ vợ mình, thanh âm rất ôn nhu, “Nghe xong thì không được tức giận nữa.”

“Ngươi còn biết kể chuyện xưa sao?” Thẩm Thiên Lăng tỏ vẻ hoài nghi.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Chỉ kể cho một mình ngươi, có muốn nghe hay không?”

Tất nhiên muốn nghe, vì sao không nghe! Thẩm Thiên Lăng cọ cọ trong lòng hắn tìm một tư thế thoải mái, “Chuyện xưa gì?”

“Chuyện xưa về tiểu hoa yêu.” Tần Thiếu Vũ ôm lấy y, thấp giọng nói, “Ngày xưa, có một đóa hoa màu trắng nhỏ nhỏ ở trên một ngọn núi, sau khi hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt có được pháp thuật, liền biến thành tiểu yêu tinh chạy xuống núi.”

Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm, “Ý tưởng cũ xì!” Mười truyền thuyết dân gian, đã có chín cái mở đầu thế này!

“Tiểu yêu tinh rất khờ cũng rất ngốc, muốn ăn bánh rán đường trong chợ, nhưng trên người không có lấy một văn tiền, đành phải ngồi xổm bên đường nuốt nước miếng.” Tần Thiếu Vũ tiếp tục kể.

Thẩm tiểu thụ giận, “Lần trước ta chỉ quên mang tiền thôi mà a!”

Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, đưa tay xoa xoa lỗ tai y, “Sau đó có một nam tử đúng lúc đi ngang qua, liền nhặt tiểu hoa yêu về nhà.”

“Là ngươi sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Tất nhiên không phải.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sao ta có thể xuất hiện nhạt nhẽo như vậy, đây là nhân vật phản diện.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Vị thiếu hiệp này tình tiết chuyện xưa của ngươi thật phong phú, cư nhiên còn có nhân vật phản diện.

Ám vệ ngồi xổm góc tường ra sức nghe trộm, giống hệt như con thằn lằn —— sao cung chủ không nói lớn một chút chứ, chúng ta rất mệt mỏi đó.

Nhưng có mệt cũng muốn nghe, vậy mới là một ám vệ đủ tư cách chuyên nghiệp.

Vì thế đêm nay, tất cả mọi người cùng Thẩm Thiên Lăng, nghe kể hết một câu chuyện xưa đơn giản mà ấm áp.

“Cuối cùng, Truy Ảnh Cung chủ liền mang tiểu hoa yêu về nhà, từ nay về sau trải qua những ngày hạnh phúc vui vẻ.” Tần Thiếu Vũ hôn hôn trán y, “Ngủ ngon.” (Lãng mạn a~ Hâm mộ a~ Cũng muốn được thế này a~ Cung chủ em bao dưỡng anh ♥o♥~)

Ám vệ ôm kiếm chậc chậc, rõ ràng chính là tháng ngày lũng đoạn không biết xấu hổ.

Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại ngủ khò khò, bên môi có chút ý cười.

Tuy rất muốn tiếp tục sống những ngày thanh thản an ổn như thế, nhưng chuyến đi này dù sao vẫn còn có nhiệm vụ. Vì thế vào sáng sớm hôm sau, Tần Thiếu Vũ lập tức đi tìm Mộ Hàn Dạ, cùng hắn bàn bạc bước kế hoạch tiếp theo.

“Trao đổi buôn bán, mỗi tháng đều sẽ có.” Mộ Hàn Dạ nói, “Gần nhất chính là ngày tám tháng tư, cũng chính là năm ngày sau.”

“Rất tốt.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Mộ huynh cùng đi đi.”

Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Ta còn chưa đồng ý.”

“Cứ quyết định vậy đi.” Tần Thiếu Vũ trảm đinh chặt sắt.

Mộ Hàn Dạ bi thiết nói, “A Hoàng! ! !”

Hoàng Đại Tiên đang uống trà, nghe vậy tay run lên, “Lại làm sao?” Đang nói chuyện êm đẹp, đột nhiên gào cái gì mà gào!

“Tần huynh khi dễ ta.” Mộ Hàn Dạ xắn tay áo cáo trạng.

Trước mắt Hoàng Đại Tiên tối sầm, thường ngày thích diễn trò cũng thôi đi, giờ tốt xấu gì cũng có khách ở đây, người còn làm mất mặt hơn nữa được không.

Mộ Hàn Dạ nghiêm mặt nói, “A Hoàng có bằng lòng cho ta quyết đấu hay không?”

Hoàng Đại Tiên tức khắc từ chối, “Không muốn.”

Thẩm Thiên Lăng bật cười.

Hoàng Đại Tiên: …

“Khụ khụ!” Ý thức được bản thân thất thố, Thẩm tiểu thụ nghiêm túc nói, “Chúng ta tiếp tục bàn đến kế hoạch.”

“Chíp!” Cục Bông cũng phối hợp với mẹ của nó, trịnh trọng gật đầu một cái.

Mà kết quả bàn bạc cũng nằm trong mong muốn của mọi người, đó chính là cùng nhau cải trang đi chợ.

Đợi sau khi Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ rời đi, Mộ Hàn Dạ oán giận, “Vừa rồi A Hoàng lại không giúp ta.”

Hoàng Đại Tiên nghe như không nghe.

Mộ Hàn Dạ ngồi trên mặt đất, ánh mắt thật oán niệm.

Hoàng Đại Tiên bất đắc dĩ, “Rõ ràng đã sớm hạ quyết tâm giúp đỡ, vừa rồi còn diễn chưa đủ sao?” Lúc trước Diệp Cẩn đưa thư tới, đã nói rõ gần đây nội lực Tần Thiếu Vũ không được ổn định, bảo Mộ Hàn Dạ phải để ý nhiều một chút. Dựa theo tính cách của nhất, sao có thể ngồi yên mặc kệ.

Mộ Hàn Dạ ngượng ngập nói, “Quả thực chỉ có A Hoàng hiểu ta nhất.”

Hoàng Đại Tiên lười để ý đến hắn nữa, trực tiếp lướt qua đi ra cửa.

Mộ Hàn Dạ cười cười, ngồi ở bên cạnh uống trà.

Ngày xuất phát, tất cả mọi người đều thức dậy rất sớm. Buôn bán ở biên cảnh La Sát quốc rất phát đạt, mùa xuân lại chính là thời điểm buôn bán, cho nên có xuất hiện người lạ mặt từ Thất Tuyệt quốc và Sở quốc thì cũng không có gì kỳ lạ. Dịch dung được một nửa, ngoài sân lại đột nhiên truyền đến một tiếng thông truyền, “Thái Hậu giá lâm.”

Mộ Hàn Dạ chấn kinh, “Sao giờ lại chạy tới đây.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Cái gì gọi là chạy đến?

“Theo lý mà nói, hẳn là còn bảy ngày nữa mới xuất quan mà.” Hoàng Đại Tiên cũng có chút bất ngờ.

Xuất quan gì đó, thì ra đúng là cao thủ a. Thẩm Thiên Lăng có chút tò mò, buông thứ trong tay nhìn ra ngoài.

“Tham kiến Thái Hậu!” Thị vệ ở cửa đồng loạy khom mình hành lễ, sau đó mở cửa cho nàng.

Thẩm Thiên Lăng chấn kinh, Thái Hậu này sao trông hơi te tua nhỉ.

Mộ Hàn Dạ bóp trán, “Sao mẫu hậu không đổi y phục rồi hẵng đến?”

“Ngươi muốn xuất cung?” Thái Hậu nổi giận đùng đùng, “Lần trước trở về, đã cam đoan với vi nương thế nào?”

Mộ Hàn Dạ nói, “Trừ phi liên quan đến căn cơ quốc gia, bằng không tuyệt không tùy tiện xuất cung.”

“Vậy —— ”

“Nhưng chuyện này rất quan trọng.” Mộ Hàn Dạ cắt lời nàng.

“Quan trọng tới đâu chứ?” Thái Hậu nhướn mày liễu, “Lúc trước chưa thành gia, cứ chạy lung tung ra ngoài cũng thôi đi. Giờ đã thành thân rồi, sao còn không chịu hồi tâm? Ném một mình Hoàng hậu ở trong cung, có gì khác với đồ cặn bã hả?”

Hoàng Đại Tiên: …

Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Phụ vương đã băng hà lâu rồi, mẫu hậu không cần mượn công nói riêng mà mắng ông chứ.”

Thái Hậu hừ lạnh nói, “Nói xem chuyện lớn ngươi nói, là cái gì?”

Mộ Hàn Dạ nói, “Bì Cổ Tam Thế đang trồng một lượng lớn Hắc thủy anh.”

“Thì sao?” Thái Hậu khinh thường.

“Rất nghiêm trọng.” Đại khái là vì căm thù thuốc phiện đến tận xương tuỷ, Thẩm Thiên Lăng chen vào một câu.

Lúc này Thái Hậu mới nhìn thấy Thẩm Thiên Lăng, hai mắt nhất thời sáng lên, đây chính là tiểu yêu tinh trong truyền thuyết kia sao?

Ám vệ nhanh chóng đẩy công tử nhà mình lên đằng trước —— căn cứ theo kinh nghiệm hành tẩu giang hồ mấy năm nay, bà bà đại nương thích nhất chính là loại hình này, lớn lơn xinh đẹp, nghe lời hiểu chuyện miệng lại ngọt, trăm thử trăm linh, nếu giả bao đổi.

Thập Tam nương chính là ví dụ tốt nhất!

“Tham kiến Thái Hậu.” Thẩm Thiên Lăng rất là nhu thuận, hơn nữa đại khái là vì một đêm trước vận động quá độ, cho nên cổ họng hơi bị khàn.

“Nghe giống như cảm lạnh rồi.” Thái Hậu nói, “Có phải trong phòng không đủ ấm không?”

“… Không có, không có chuyện lớn gì hết.” Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tai hồng, ở trong lòng điên cuồng chà đạp nam nhân của y! Vì sao gần đây lại tăng tần suất như vậy, ném chết ngươi, thật là cầm thú.

“Cái dạng này, sao mới nói chút đã đỏ mặt rồi.” Thái Hậu bị chọc cười.

Kỳ thật cũng không có a… Thẩm Thiên Lăng 囧囧, không biết nên trả lời thế nào.

xx quá độ gì đó, phải nói ra còn không bằng đi cào tường.

Vào loại thời điểm này, vật biểu tượng giang hồ nhất định cần phải phát huy tác dụng! Vì thế mọi người lập tức tỏ vẻ công tử nhà ta vẫn luôn vậy đó, gió thổi qua liền bệnh, nói một chút thì mặt đỏ, rất rất mảnh mai, rất rất đáng che chở trong lòng bàn tay.

Vì thế Thái Hậu đã thích càng thêm thích, tuy rằng ngay cả chính Thẩm tiểu thụ cũng không biết gió thổi qua liền xỉu thì có cái gì đáng yêu, nhưng chắc vì đã quen nhìn con mình cao lớn thô kệch, nên khi chợt thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm tiểu thụ, cũng thật sự rất khó không bộc phát bản năng người mẹ —— quả thực giống hệt Thập Tam Nương lúc trước.

“Ngươi cũng phải đi chợ ở biên cảnh sao?” Thái Hậu nói, “Còn đang sinh bệnh mà.”

Biểu tình của Mộ Hàn Dạ rất phức tạp, mới gặp chưa bao lâu, sao lại quan tâm dữ vậy.

Hoàn toàn không phải phong cách của mẫu hậu hắn!

“Chíp!” Sau khi Cục Bông thức dậy, cũng từ trong phòng nhảy ra, kết quả không lưu ý có bậc cửa, hai móng vuốt bất cẩn vấp té, cả thân chim đều ngã ập xuống. Hơn nữa bởi vì sân là sườn dốc, vì thế mọi người trơ mắt nhìn Tiểu Phượng Hoàng lấy tư thế của một cục bông, lăn lông lốc đến trước mặt Thái Hậu, sau đó uỵch uỵch đứng lên, lắc lư lảo đảo vài cái, cuối cùng nầm bẹp trên mặt đất.

Thật choáng.

“Ai nha.” Thái Hậu cực kỳ vui vẻ, ôm lấy nó, “Đây chính là Phượng Hoàng?”

“Dạ.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, “Nó rất ngoan, mấy ngày nay đều sẽ ở lại trong cung, có thể chơi với Thái Hậu.”

“Chíp!” Cục Bông thân thiết nghiêng đầu một cái.

Thái Hậu nhìn Thẩm Thiên Lăng lại nhìn Tiểu Phượng Hoàng, chỉ hận không thể giữ cả hai ở bên cạnh mình.

“Mẫu hậu.” Mộ Hàn Dạ ở một bên nói, “Nhi thần đi trước?”

Thái Hậu bất mãn nói, “Sao ngươi còn ở đây?”

Mộ Hàn Dạ: …

Hoàng Đại Tiên: …

Tần Thiếu Vũ nhịn cười.

Ám vệ thì ai nấy đều ưỡn ngực, cảm thấy vô cùng kiêu ngạo!

Công tử lại thêm thiếu cung chủ, đủ sức để chấn nhiếp tất cả bà bà và đại thẩm khắp thiên hạ biết không, quả thực chính là bách chiến bách thắng!

Nhất thống thiên hạ sắp tới, ngẫm lại còn có chút kích động nho nhỏ đó.

Trong lúc mọi người dịch dung, Thẩm Thiên Lăng nói lại mục đích đi chợ lần này cho Thái Hậu nghe, lại nói, “Một khi Hắc thủy anh trở nên thịnh hành, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Thất Tuyệt vương luôn là người có chừng mực, nếu không phải sự tình quan trọng, hắn cũng sẽ không tùy tiện xuất cung.”

“Hắn có gì chừng mực chứ.” Thái Hậu khinh thường, “Kém xa ai gia.”

“Đó là tất nhiên.” Thẩm tiểu thụ bóp vai giúp nàng, quả là ngoan ngoãn, “Nhưng Thái Hậu cũng không thể quản hết mọi chuyện của Thất Tuyệt vương, có một số việc một khi xui xẻo vấp ngã, thì lần sau sẽ không tái phạm nữa. Cho nên Trung Nguyên chúng ta có một câu nói, chịu thiệt là phúc.”

Thái Hậu vỗ vỗ tay y, “Cái miệng này thật biết nói chuyện.”

Mộ Hàn Dạ ở trong phòng nói, “Những lời này ta cũng từng nói với mẫu hậu.”

“Sau đó thì sao?” Hoàng Đại Tiên thuận miệng hỏi.

“Sau đó mẫu hậu lập tức nói ta miệng lưỡi trơn tru, đập ta một trận.” Mộ Hàn Dạ nhớ lại lịch sử chua xót.

Tất cả mọi người trong phòng đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn.

Đã nói quả nhiên là quan hệ ruột thịt a…

Kỳ thật Thái Hậu cũng không phải ngươi không biết lý lẽ, lần này đến đây cũng chỉ muốn hỏi rõ nguyên nhân. Vương hậu Thất Tuyệt quốc cũng được tham dự chính sự, nàng tất nhiên biết hậu quả nghiêm trọng của Hắc thủy anh, cho nên sau khi nghe xong, liền gật đầu cho đi, bản thân thì ôm Tiểu Phượng Hoàng bóc vỏ hạt dưa cho nó.

Chỉ cần có ăn, thì Cục Bông sẽ rất ngoan, hơn nữa Thái Hậu dù đã gần trung niên, nhưng dáng người vẫn rất là nóng bỏng! Có thứ mềm nhũn để cọ cọ gì đó, thật sảng khoái.

“Ngươi ở nhà phải ngoan ngoãn.” Trước lúc xuất phát, Thẩm Thiên Lăng xoa xoa đầu nó.

Cục Bông nghiêm túc vỗ vỗ cánh.

Hoàn toàn không quấn quít cha mẹ lộn xộn, thật là đáng khen thưởng một phen.

Thông qua đường hầm dưới mặt đất, mọi người thuận lợi ra khỏi Hoàng cung, hơn nữa cùng với thương đội đã được sắp xếp tốt từ trước, một đường đi về phía Bắc.

“Có nguy hiểm gì không?” Thẩm Thiên Lăng ghé trên cửa sổ xe.

“Sợ cái gì.” Tần Thiếu Vũ cười cười, ôm người về.

Dù tương lai có ra sao, ta cũng sẽ luôn ở bên ngươi.

Cho nên, cái gì cũng không cần sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện