Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 19: Rốt cục có còn muốn đi võ lâm đại hội hay không?



Edit & Beta: Spum-chan

Hoàng Đại Tiên bị cái tiếng “À” bách chuyển thiên hồi kia đánh trúng một cái, vì thế thẹn quá thành giận nói, “Đây chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên sao, ta trộm đồ của hắn, tất nhiên hắn phải nghĩ cách đoạt lại!” Có gì mà à tới à lui chứ!

“Đúng vậy đúng vậy.” Ám vệ gật đầu, đúng là đương nhiên nha. Lẻ loi một mình trà trộn vào Hoàng cung Thất Tuyệt trộm đồ, sau đó bị Mộ Hàn Dạ rượt chạy khắp toàn quốc, trong lúc đó đã xảy ra những chuyện gì bọn ta không có nghĩ bậy đâu nha.

Vô cùng thuần khiết.

Hoàng Đại Tiên tức đến choáng đầu, xoay người tức giận trở về chỗ ở.

Ám vệ bày ra vẻ mặt vô tội, rõ ràng vừa nãy bọn ta chỉ hùa theo thôi mà. Vậy cũng tức giận được sao, thật khó hiểu.

“Việc tìm thư sinh thế nào rồi?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Ám vệ lập tức chấn chỉnh tinh thần, “Bọn ta tìm được đúng mười người!”

“Nhiều như vậy?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“Không nhiều đâu.” Ám vệ rất nghiêm túc, “Mười là ít rồi, nếu tung tin tìm, bảy mươi tám mươi cũng có.”

Không sai, đây chính là lực lượng cường đại của CP quốc dân trong truyền thuyết đó.

“Giữ lại hai người đáng tin, những người khác cho chút bạc rồi đuổi đi đi.” Tần Thiếu Vũ đi về phía thư phòng, “Đi dặn với nhà bếp, chuẩn bị cho Lăng nhi một ít canh ngọt.”

Canh ngọt cái gì, chẳng lẽ không phải là nên ở lại tự tay đút cho công tử sao, ám vệ nghe vậy lập tức kịch liệt lên án, cứ vậy mà đi thẳng đến thư phòng, cung chủ đúng là vô tình vô nghĩa.

Đương nhiên, loại lên án này chỉ giới hạn trong nội tâm, nếu thật sự nói ra miệng thì nhất định sẽ bị bắt đi chùi nhà xí, nghiêm trọng hơn còn có thể bị bán đi nữa đó.

Nghĩ thôi đã thấy thê thảm trời.

Bởi vì đêm trước có hơi vận động quá độ, cho nên hôm nay Thẩm Thiên Lăng cũng không đến phòng thu chi, sau khi ăn xong điểm tâm liền vào trong sân đọc sách, rồi tắm rửa cho Cục Bông, cũng không mất quá nhiều thời gian.

Đến lúc cơm chiều, Tần Thiếu Vũ rốt cục trở về, đầu vai còn đọng chút sương.

“Ủa.” Thẩm Thiên Lăng có hơi bất ngờ, “Ta tưởng đêm nay ngươi phải ở lại phủ nha.”

“Bàn xong chuyện tất nhiên phải về nhà.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhà của mình không ngủ, chạy tới quan phủ làm gì.”

“Ta là sợ ngươi vì gấp rút lên đường nên mệt mỏi.” Thẩm Thiên Lăng đặt Cục Bông lên bàn, ra ngoài bảo người chuẩn bị nước tắm.

Cục Bông lười biếng ngáp một cái, cũng chạy theo vào nhà, sau khi nằm vào trong cái ổ nhỏ của mình thì cảm thấy có chút không yên lòng, vì thế lại vặn vẹo vặn vẹo nhảy ra, đứng bên bồn tắm chíp chíp với cha nó, trong đôi mắt đậu đen tràn ngập ý tứ “Đêm nay hai người đừng có ôm nhau lăn qua lăn lại rồi phát ra mấy thứ âm thanh kỳ quái nữa bởi vì ta cần im lặng để ngủ đó.”

Tần Thiếu Vũ tát cho nó một gáo nước.

Cục Bông: …

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, ôm Tiểu Phượng Hoàng vào bồn gỗ bên cạnh —— vừa vặn tắm thêm lần nữa.

“Chíp!” Cục Bông vô cùng không vui, ngưỡng đầu chíp chíp với cha nó.

Tần Thiếu Vũ tùy tay múc một gáo nước giơ lên đầu nó.

“Chíp! ! !” Toàn bộ điểu cách của Cục Bông đều tan nát, lao như đạn pháo vào trong lòng Thẩm Thiên Lăng.

“Các ngươi đừng có lộn xộn.” Thẩm Thiên Lăng đau đầu.

“Không được lo cho con.” Tần Thiếu Vũ nâng cằm y, “Ta ghen.”

“Dấm chua của nó ngươi cũng ăn? !” Thẩm Thiên Lăng giận, còn có mục tiêu hay không!

“… Chíp.” Lông tơ trên đầu Cục Bông ướt sũng, dùng ánh mắt cục kỳ tủi thân mà nhìn Thẩm tiểu thụ.

Vì thế Thẩm Thiên Lăng quyết định mặc kệ nam nhân của y, lo tắm cho Cục Bông thơm ngào ngạt trước, sau đó lau khô lông cho nó rồi lại thả vào trong ổ chăn, tiếp đến mới ngồi về bồn tắm.

“Chíp!” Cục Bông dương dương tự đắc, giơ hai cánh ngắn ngủn kiêu ngạo khoe mẻ với cha nó.

Tần Thiếu Vũ hít sâu một hơi, sau đó nhìn Thẩm Thiên Lăng, “Ta bán nó đi được không?”

“Không thể!” Thẩm tiểu thụ trừng mắt.

Tần cung chủ vô cùng tủi thân, “Phu nhân bất công.”

“Nói chính sự.” Thẩm Thiên Lăng thấm ướt khăn, chà bả vai cho hắn, “Hôm nay ngươi xuống núi tìm Ôn đại nhân, có được tin tức hữu dụng gì hay không?”

“Có.” Tần Thiếu Vũ dựa vào vách bồn tắm, “Hôm nay Tiền Báo vừa trở về Thành Vân Lam thì lập tức đến tìm Ôn đại nhân, hiển nhiên cũng biết việc này không phải nhỏ.” Nói thẳng ra, tuy rằng kỳ thật Tiền Báo cũng là người bị hại, nhưng dù sao mấy trăm mạng người đều quăng lên thuyền hắn, nếu không cẩn thận xử lý, chỉ sợ mấy chục năm sau vẫn phải bị dân chúng trong thành đập gãy cột sống. Mà thương nhân thì khôn khéo đến cỡ nào, đương nhiên sẽ nghĩ đến điểm này, cho nên chỉ còn cách phối hợp cùng quan phủ và Truy Ảnh Cung, giảm tổn thất của việc này đến mức nhỏ nhất.

“Hắn đã nói gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Nói chung cũng không có tin tức gì, nhưng có một việc cực kỳ hữu dụng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi còn nhớ lúc trước Chu Hổ có nói, hắn từng nghe đầu bếp Vương Chùy nói mùng ba tháng tám thuyền hoa sẽ đón một vị khách quý?”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Ta nhớ hắn còn nói, ngày đó trên thuyền có làm vài món cay.”

“Khẩu vị của Thục trung vốn là cay, bình thường người ngoại hương đến đây đều sẽ yêu cầu bỏ ít ớt, không mấy ai cần phải thêm ớt vào trong món cay Tứ Xuyên.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cho nên Tiền Báo cũng có ấn tượng với việc này, nhắc tới liền nhớ.”

“Ngày đó rốt cuộc là ai đến?” Thẩm Thiên Lăng hảo hiếu kì.

Tần Thiếu Vũ nói, “Là đại hán thân cao bảy thước, nghe giọng thì như là người cực Bắc.”

“Từ phương Bắc đến, có thể nào là đồng bọn của Chu Giác không?” Thẩm Thiên Lăng đoán.

“Có thể.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Người phương Bắc bình thường sẽ không xem cay như mạng, nhưng nếu quanh năm suốt tháng phải ở trong thời tiết băng giá, ăn nhiều ớt một chút để chống lạnh cũng dễ hiểu.”

“Nói đến nói đi, kỳ thật đều là Chu Giác một mình làm loạn.” Thẩm Thiên Lăng lau khô tóc cho hắn, “Cũng không biết trong đầu những người này nghĩ cái gì, nay đã thanh bình thịnh thế, năm đó mấy vạn đại quân Mạc Bắc đều bị Sở Uyên bức lui, làm gì còn cơ hội cho hắn phục quốc.”

“Luôn sẽ có vài người thích mơ mộng hão huyền.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cũng sẽ có vài người liều chết cũng muốn làm Hoàng đế.”

“Chỉ nghĩ thôi cũng thấy rất nhàm chán.” Thẩm Thiên Lăng mở ngăn tủ, lấy áo lót sạch sẽ cho hắn, “Mỗi ngày phải đều phải phê một đống tấu chương, ở đâu xảy ra chuyện cũng phải quản, còn không được ngủ nướng.” Chuyện cuối cùng là khó chịu nhất đó, không lười thì đời người làm sao vẹn toàn.

“Không sai.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Đợi đến khi có cơ hội gặp được Sở Uyên, nhất định phải nói cho hắn biết mỗi ngày chúng ta đều ngủ thẳng đến giữa trưa mới rời giường.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Muốn vậy thật sao.

“Ngủ sớm đi.” Tần Thiếu Vũ ôm y về giường, “Tranh thủ thời gian nuôi mập lên một chút, qua vài ngày nữa gặp Thiên Phong, coi chừng hắn nói ta không chăm sóc tốt cho ngươi.”

“Đã một năm không gặp đại ca rồi.” Thẩm Thiên Lăng chui vào trong ổ chăn, “Mỗi lần trở về Nhật Nguyệt Sơn Trang hắn đều không ở đó, tại chức Minh chủ võ lâm đó hết, sợ là sau này sẽ còn bận hơn.”

“Kỳ thật nếu giang hồ vẫn cứ an an ổn ổn, minh chủ sẽ không phải bận rộn như ngươi nghỉ.” Tần Thiếu Vũ đè lại góc chăn cho y, “Không cần lo lắng, Thiên Phong sẽ có chừng mực.”

“Ừm.” Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, “Ngủ ngon.”

“Hôn một cái ngủ tiếp.” Tần Thiếu Vũ chỉ chỉ mặt mình.

“Không.” Thẩm Thiên Lăng rất kiên quyết.

“Vậy cho ta hôn một cái.” Tần Thiếu Vũ kéo y vào trong lòng.

“Chẳng có gì khác nhau!” Thẩm tiểu thụ giận.

“Ai nói.” Tần Thiếu Vũ hôn lên cánh môi mềm mại của y, “Người hôn sẽ chịu thiệt hơn.”

Chả thấy thiệt chỗ nào hết! Thẩm Thiên Lăng giật nhẹ tóc hắn, đáng giận.

Cục Bông yên lặng chui vào chăn bông, bọc hết cả người lại.

Rốt cuộc cũng có thể yên tĩnh ngủ rồi.

Làm một nhân vật chính nho nhỏ đáng yêu lộng lẫy, con đường trưởng thành này thực quá xót xa.

Mà làm hộ vệ tận tâm và trung thành của Mộ Hàn Dạ, từ sau khi Thiết Đầu Lão Tam gặp được Hoàng Đại Tiên thì cứ vậy vây trong trạng thái nóng nảy, cường liệt yêu cầu Tần Thiếu Vũ phải giao người ra. Lúc đâu ám vệ còn nhẫn nại giải thích với hắn, có ý muốn dùng tình cảm sâu sắc vô biên cảm hóa hắn, nhưng vẫn không giúp cái tên đầu gỗ thiếu muối này tiếp thu được chút nào, vì thế cuối cùng không nhịn được nữa, bọn họ liền khiêng hắn lên một tiểu viện trên núi cao giam lại.

Chung quanh mây mù lượn lờ, ngoài viện chính là vách núi cao trăm trượng, trong lòng Thiết Đầu Lão Tam đầy sợ hãi, “Có khi nào ta bị té xuống không?”

Ám vệ nói, “Có thể.”

Thiết Đầu Lão Tam: …

“Cho nên ngươi ngoan ngoãn một chút đi.” Ám vệ nói, “Nhưng mà nếu thật sự bất cẩn té xuống —— “

Thiết Đầu Lão Tam nhanh chóng nói, “Có cách nào cứu được không?”

Ám vệ dùng ánh mắt não tàn nhìn hắn, “Nghĩ gì vậy, đương nhiên là không cứu được rồi, nhưng mà ngày này sang năm, bọn ta nhất định sẽ đốt thêm cho ngươi vài xấp tiền vàng.”



Vì thế Thiết Đầu Lão Tam cực kỳ ngoan ngoãn.

So ra, cánh ngộ của Hoàng Đại Tiên tốt hơn được một chút, bởi vì hắn một không sảo hai không nháo, còn thường trò chuyện với ám vệ về mấy việc trời đông biển bắc kỳ lạ lảm nhảm gì đó, cũng không hỏi khi nào sẽ được thả ra, quan trọng hơn hết là diện mạo thuận mắt, cho nên quan hệ với người xung quanh xem như không tệ, thậm chí cả đại mụ trong nhà bếp cũng nhớ múc thêm cho hắn một thìa thịt, đãi ngộ vô cùng xa hoa.

“Qua ba ngày nữa sẽ khởi hành đến Võ lâm đại hội.” Hôm nay Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng, “Có muốn mang cái gì theo không?”

“Không có, ngươi chuẩn bị là được.” Thẩm tiểu thụ đút Cục Bông dùng bữa ăn toàn rau là rau, “Đều là người một nhà, không cần cố ý chuẩn bị lễ vật làm gì.”

Cục Bông ngậm chặt miệng, đôi mắt đậu đen vô cùng kiên nghị.

“Không được.” Thẩm Thiên Lăng cố cạy miệng nó ra, “Tất cả đại phu đều nói ngươi quá mập, về sau phải giảm cân.”

“Chíp!” Cục Bông ai oán đá móng vuốt, ăn rau xanh gì chứ, sống không bằng chết.

“Cung chủ.” Ám vệ cầm một quyển sách nhỏ vào viện, “Đã viết xong theo dặn dò của người.”

“Cái gì vậy?” Thẩm Thiên Lăng tò mò.

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Hiệp nghị thông thương với bộ tộc Tây Nam.”

Thẩm Thiên Lăng vừa định đưa tay lấy, sau khi nghe xong lập tức rút tay về.

Vừa nghe đã thấy nhàm chán.

Tần Thiếu Vũ nhận lấy quyển sách, bất động thanh sắc bỏ vào trong ngực.

Ám vệ có ngàn vạn cảm khái, phu nhân nhà ta đúng là đơn thuần, cung chủ nói cái gì là tin cái đó.

“Còn chuyện gì khác không?” Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.

“Còn.” Ám vệ gật đầu, “Vừa nãy Ôn đại nhân phái người đến truyền lời, nói đã tìm được đầu bếp Vương Chùy trên thuyền hoa.”

“Tìm được?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.

“Không sai.” Vẻ mặt ám vệ có chút phức tạp, “Đáng tiếc cũng đã biến thành một cổ thi thể.”

Tần Thiếu Vũ nghe vậy nhíu mày.

“Muốn xuống núi xem thử không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, dặn dò ám vệ, “Nói với Ôn đại nhân khoan hãy chạm vào thi thể, ta và Hoa Đường sẽ tới ngay.”

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện