Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 194: Cả đời rất dài rất dài



Tuy rất luyến tiếc, nhưng dù sao lần này đi ra ngoài không phải là vì du sơn ngoạn thủy, bên ngoài Tịch Mai thành còn có mấy vạn tướng sĩ đang đợi. Cho nên hai ngày sau, mọi người vẫn là dựa theo kế hoạch khởi hành, tiếp tục đi trở về Vương Thành.

Mà trước khi xuất phát, Tần Thiếu Vũ cũng để lại một tấm bản đồ. Bên trong là đánh dấu tường tận đường đến Nam Hải, cùng với nên đi đâu tìm người dẫn đường, mới có thể thuận lợi đến đảo Nhiễm Sương.

“Đa tạ.” Liên Thành Cô Nguyệt cười cười, đem tấm bản đồ kia trân trọng nhận lấy .

Lúc sáng sớm, tuyết lang đứng trên đỉnh Bạch Tuyết sơn, cũng không nhúc nhích. Thẳng đến khi nhìn theo bóng dáng mọi người biến mất tại một chỗ rẽ cuối cùng, mới nhẹ nhàng cúi đầu.

Một viên ngọc bội treo ở trên cổ nó, vừa trong suốt vừa trơn bóng, lại bị gặm thành hình dạng bò khô nên có chút buồn cười.

Đó là bảo bối của Tiểu Phượng Hoàng, bình thường sờ cũng không cho người khác sờ.

“Chíp.” Như là biết lần này đi liền sẽ không biết bao giờ mới gặp lại. Cục bông ghé vào bên trong ổ nhỏ, ngốc lăng lăng cũng không nhúc nhích.

“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng.

“Nếu là có duyên, ngày khác đương nhiên sẽ gặp lại.” Tần Thiếu Vũ lấy ngón tay cọ cọ nó, “Sư phụ ngày đó chưa nói sao, vật nhỏ này là mệnh phúc, ai cũng không sánh bằng nó.”

Mặt trời từ trong núi dần dần dâng lên. Trong khoảnh khắc đó nở rộ ra vô số ánh sáng màu vàng, ấm áp soi rọi xuống trên thân thể từng người. Quả dại trên cây treo lủng lẳng, giống như là một cái lồng đèn nhỏ, quả đỏ mọng thấp thoáng dưới lá cây như là một viên bảo thạch nhỏ.

Gió thổi nhẹ từng trận, mang đến hương vị nhẹ nhàng khoan khoái nhất.

Thu tới nhưng Đông chưa tới, quả thật chính là mùa tốt nhất trong năm ......

Lần chiến dịch này, Sở quân không bị thương người nào liền lấy được toàn thắng, đã sớm ở Vương Thành truyền đến ồn ào huyên náo. Mà người trẻ tuổi đánh Đông dẹp Tây không ai khác chính là Thẩm Thiên Phàm, được coi là tồn tại giống như chiến thần. Vì vậy ngày hôm nay trời còn chưa sáng, dân chúng liền người sau tiếp người trước từ trên giường ngồi dậy, chen ở bên đường chiếm vị trí, trong tay mang theo vô số trứng gà thịt khô rau xanh cá khô cùng giỏ hoa -- Trứng gà thịt khô này tất nhiên đó là đồ ăn chuẩn bị đưa cho các tướng sĩ, phải biết đánh giặc nhưng là rất vất vả a, huống chi là đánh ở trên tuyết nguyên, ngay cả một cọng rau xanh cũng không thấy, trở về tất nhiên phải hảo hảo tẩm bổ một phen. Về phần giỏ hoa, tất nhiên chính là chuẩn bị cấp Thẩm công tử. Chung quy nếu không phải do hắn làm pháp, Sở quân cũng sẽ không lấy được toàn thắng, phất phất tay trời đất liền thay đổi đến cát bay đá chạy gì đó, suy nghĩ một chút đều thập phần hao phí tu vi, quả thực khiến tâm người ta đau.

Bên đường, lão bản đứng một bên tươi cười rạng rỡ, đang chỉ huy mười hai mươi tiểu nhị xếp hàng, lấy phương tiện đợi lát nữa Thẩm Thiên Lăng đến đây, có thể dùng tốc độ nhanh nhất rải hoa. Hắn là thư thương lớn nhất bên trong thành, bởi vì trình độ thương nghiệp của hắn rất tốt cho nên ở phía trước thăm dò tính toán, khi cuộc chiến dịch vừa mới bắt đầu, liền đã dùng một số tiền lớn triệu tập văn nhân tú tài, tiếp thu ý kiến quần chúng viết ra một loạt thoại bản mới tinh. Bởi vì thoại bản này tình tiết mới mẻ độc đáo, miêu tả nóng bỏng, rất phù hợp với nhu cầu văn hóa ngày càng tăng trưởng của quần chúng nhân dân, bởi vậy bán rất đắt -- Thẩm công tử ở trong tuyết trắng sa sút tiếp theo rơi xuống nước mắt trong suốt, nháy mắt hòa tan vạn dặm sông băng gì đó, suy nghĩ một chút liền muốn cảm động thảm, càng miễn bàn là hắn từng vì giúp đỡ Sở quân mà thi triển pháp thuật nghịch thiên, cuối cùng cả người đầy máu tươi suy yếu ngã vào trong lòng Tần cung chủ, phần đại nghĩa này hoàn toàn đáng được ghi vào sử sách biết không ! Dân chúng nước mắt chảy cuồn cuộn, cảm thấy cả người đều muốn không tốt .“Chíp !” Sau khi trải qua buồn bực mấy ngày hôm trước, cảm xúc của cục bông đã khôi phục lại một chút, lúc này đang nằm sấp ở xe ngựa nhìn ra cửa sổ, mở màn xe nhìn ra bên ngoài, đôi mắt tiểu hắc đậu rất hiếu kì.

Trên đường hơi xóc nảy, Thẩm Thiên Lăng sợ nó sẽ không cẩn thận rớt ra ngoài, vì thế vươn tay ôm vào trong lòng mình.

“Chíp chíp.” Cục bông ngẩng đầu nhìn nương nó -- Muốn đi ra ngoài !

“Mang ngươi đi cưỡi ngựa?” Tần Thiếu Vũ nói, “Dân chúng đều từ sớm liền chạy ra cửa, chúng ta cũng không nên vẫn luôn ngồi ở trong xe ngựa.”

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng đối với chuyện này ngược lại là rất sảng khoái. Tóm lại cũng chỉ là để cho mọi người cao hứng, cũng không phải chuyện gì lớn. Huống hồ ở kiếp trước, bản thân cũng đã sớm quen với trường hợp bị vây xem này rồi.

Tần Thiếu Vũ chỉnh lại áo cho hắn, ôm ra xe ngựa.

Cục bông ngồi xổm trên vai cha nó, nheo mắt lại đón gió, ngốc mao trên đầu hỗn độn, cảm thấy rất sảng khoái, thậm chí còn mở ra cánh nhỏ manh manh .

Dân chúng đợi bên ngoài cửa thành đầu tiên nhìn thấy Sở quân, vì thế lập tức hoan hô lên tiếng, vô số pháo hoa được bắn lên không trung nổ tung, tiếng pháo bùm bùm thiêu đốt, so với đón năm mới còn náo nhiệt hơn.

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ ngồi ở trong xe ngựa, ánh mắt tràn ngập chờ mong nói, “Thật sự không muốn ra ngoài xem sao?”

Hoàng Đại Tiên đưa cho hắn một ly trà, “Là Sở quân đại thắng, chúng ta không tiện vào giúp vui.”

“Cũng được.” Mộ Hàn Dạ khoác qua bờ vai của hắn, an ủi bản thân nói, “Ở trong xe ngựa cũng không tệ, tiện làm việc.”

Hoàng Đại Tiên cảnh giác, “Tiện làm việc gì ?”

Mộ Hàn Dạ vô cùng lưu loát, “Tất nhiên là việc cầm thú.”

Hoàng Đại Tiên ngực khó chịu. Loại chuyện này đến tột cùng là tự nhiên ở đâu, bên ngoài là hơn một trăm một ngàn dân chúng. Nếu không cẩn thận bị nhìn thấy, vậy có còn muốn sống nữa hay không .

“A Hoàng có thể ngồi vào trong lòng bổn vương trước.” Mộ Hàn Dạ còn đang thiết kế tư thế.

Hoàng Đại Tiên quyết đoán vén rèm lên ra xe ngựa, sợ chậm trễ sẽ bị bám trụ.

Mộ Hàn Dạ khóe miệng cong lên, lắc lắc chén trà trong tay, cũng khom lưng theo ra ngoài.

Hai người cùng cưỡi Yến Tử Quang, triền miên ngọt ngào, nhìn qua rất là xứng đôi.

Cho nên mới nói chuyện ân ái trước mặt mọi người bốn phía này, Thất Tuyệt vương mới sẽ không từ bỏ a......

Bên ngoài cửa Huyền Vũ, Sở Uyên từ lâu đã suất lĩnh bá quan văn võ tự mình chào đón. Thẩm Thiên Phàm mặc chiến giáp màu bạc, từ xa giục ngựa chạy đến. Người trẻ tuổi nét mặt thần thái phi dương, phía sau là mấy vạn Sở quân tuy trải qua lặn lội đường xa, nhưng tinh thần vẫn là sáng láng như trước, một chút mệt mỏi cũng không có, ngay cả tiếng chạy bộ cũng đều nhịp. Chiến kỳ màu vàng đón gió phần phật, chữ “Sở” phía trên nét chữ cứng cáp, tuyên cáo lãnh thổ cùng chủ quyền quốc gia này là không thể xâm phạm. Cho dù là một tấc một hào, cũng không thể chấp nhận được ngoại địch mơ ước giẫm đạp.“Ngô hoàng vạn tuế !” Thẩm Thiên Phàm xoay người xuống ngựa, Sở Uyên nhanh chóng bước lên hai bước đỡ lấy hắn, “Tướng quân vất vả rồi, không cần đa lễ.”

“Ngô hoàng vạn tuế !” Mấy vạn tướng sĩ quỳ một gối xuống, tiếng hô vang vọng cả đất trời .

Vào ban đêm, một trận tiệc tối long trọng ở trong cung mở màn. Trên bàn bày đầy các món ăn đủ màu sắc cùng mùi vị, ca múa mừng cảnh thái bình, đèn lồng lay động, văn võ bá quan nâng chén chúc mừng. Cho dù là người trước giờ tự hạn chế như Sở Uyên, khi tan cuộc cũng có chút say ngà ngà.

“Hôm nay có uống say không ?” Trong tẩm cung, Diệp Cẩn kéo lấy mặt Thẩm Thiên Phong kiểm tra.

“Sao có thể.” Thẩm Thiên Phong nói, “Uống chưa đến năm chén, ta biết ngươi không thích ta uống rượu.”

“Là không thích ngươi uống say.” Diệp Cẩn vỗ vỗ hắn, “Sớm rửa mặt một chút đi, hôm nay cũng mệt rồi .”

Thẩm Thiên Phong 'Ân' một tiếng, bước ra ngoài tính toán tìm nội thị đưa nước ấm, lại nhìn thấy Sở Uyên đúng lúc đi về phía bên này, “Hoàng Thượng.”

“Trẫm đến gặp Tiểu Cẩn.” Sở Uyên nhìn vào trong điện, “Hắn ngủ chưa?”

“Chưa ngủ.” Thẩm Thiên Phong nghiêng người nhường đường, “Hoàng Thượng cứ tự nhiên.”

Sở Uyên gật đầu, “Đa tạ.”

Diệp Cẩn đang ở bên cạnh bàn mân mê vài lọ thuốc, sau khi thấy hắn bước vào thì ngẩn người, “Sao ngươi còn chưa ngủ.”

“Muốn đến gặp ngươi trước.” Sở Uyên ngồi ở bên cạnh bàn.

Diệp Cẩn bĩu môi, “Ta có gì hay mà gặp .”

“Hôm nay quá nhiều người, trẫm cũng chưa có cơ hội nói với ngươi vài câu.” Sở Uyên đã sớm thăm dò tính tình hắn, cũng là không để ý nhiều, nói xong ngược lại chính mình cười ra tiếng.

“Ngươi cười cái gì?” Diệp Cẩn khó hiểu.

“Lúc nãy vừa đến cửa tìm ngươi, Thẩm công tử đã nói qua với ta, ngươi là tính cách mạnh miệng mềm lòng, mở miệng cũng có thể làm người ta tức chết.” Sở Uyên nói, “Còn nói lâu ngày, ta liền sẽ quen .”

Lúc trước không cảm thấy, thế nhưng hiện tại xem ra, thật sự đúng là thói quen của mình.

“Nhanh đi ngủ đi.” Diệp Cẩn hiển nhiên không tính toán cùng hắn thảo luận vấn đề này, chỉ là đem vài lọ thuốc trên bàn đẩy qua, “Đều là dưỡng thân thể, phương pháp dùng đều dán phía trên, mỗi ngày nhớ rõ uống đúng hạn, buổi tối phải nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sở Uyên bật cười, “Ân.”

“Ngươi còn có chuyện gì khác sao?” Thấy hắn ngồi bất động, Diệp Cẩn bắt đầu suy xét có nên đem người đánh ra ngoài hay không.

“Trẫm tới là muốn cảm tạ ngươi.” Sở Uyên nhìn hắn, ngữ điệu rất là chân thành, “Nếu không phải có ngươi, chỉ sợ cũng sẽ không có nhiều người nguyện ý giúp trẫm như vậy.”

Diệp Cẩn:......

“Sớm nghỉ ngơi một chút.” Sở Uyên đứng lên, “Sáng mai trẫm gọi Ngự Thiện phòng làm bánh hoa quế cùng mi sơn trà mà ngươi thích ăn nhất.”“Cái kia......” Thấy hắn sắp ra cửa, Diệp Cẩn rối rắm nửa ngày vẫn là gọi hắn lại.

Sở Uyên dở khóc dở cười, 'Cái kia?' Trong thiên hạ, sợ cũng chỉ có hắn dám xưng hô với mình như thế.

“Ngươi thật sự không tính toán lập hậu sao?” Diệp Cẩn nhìn nóc nhà, vừa muốn đối ca ca mình tỏ vẻ quan tâm một chút, “Hay là cưới vài phi tử cũng được, ít nhất có thể náo nhiệt một chút, cũng không thể vẫn cứ một mình.”

“Lại là vài lão thần kia lén lút tìm ngươi?” Sở Uyên khẽ nhíu mày, có chút bất đắc dĩ.

“Mọi người cũng là có ý tốt.” Diệp Cẩn nói, “Kêu ngươi cưới vợ mà thôi, cũng không phải lên núi đao.”

“Không cần .” Sở Uyên nói, “Như bây giờ cũng không tệ.”

“Không tệ cái đầu của ngươi !” Diệp Cẩn nghe vậy chống nạnh giận.

Sở Uyên bị kinh ngạc một chút, như thế nào nói rống liền rống.

“Khụ khụ.” Diệp Cẩn cũng hiểu được chính mình tựa hồ rất hung, vì thế thu liễm lại một chút, tận tình khuyên bảo nói, “Làm hoàng đế cũng không phải xuất gia, nào có đạo lý không thành thân.”

“Nói sau đi.” Sở Uyên cười cười, “Ngủ sớm một chút, ngày mai trẫm lại đến gặp ngươi.”

Thấy hắn rõ ràng không muốn nói chuyện này, Diệp Cẩn đành phải đem lời nói vừa đến bên miệng nuốt trở về trong bụng, nhìn theo hắn rời khỏi đại điện. Hơn nữa kịch liệt suy xét có nên gọi 'Ca' một tiếng hay không.

Nhưng cuối cùng vẫn là không có gọi ra tiếng.

Hoàn toàn không liên quan tới ta a !

Diệp cốc chủ khoanh chân ngồi ở trên giường, ngạo kiều nhìn trời.

Tất cả cũng là do hắn chạy quá nhanh .

Chung quy loại sự tình này, cũng cần phải có thời gian để chuẩn bị.

“Hoàng Thượng đi rồi sao?” Thẩm Thiên Phong sau khi vào phòng liền hỏi.

“Ân.” Diệp Cẩn chống quai hàm, “Lại không khuyên được, hắn tựa hồ hoàn toàn không muốn cưới vợ sinh con.”

“Hay là trong lòng đã có người rồi?” Thẩm Thiên Phong giúp hắn cởi y phục.

“Có người rồi ?” Diệp Cẩn nghe vậy nghi ngờ, “Không hẳn a, cũng không nghe ai nhắc tới.”

“Ngươi lại không ở bên cạnh hoàng thượng cả ngày, tất cả mọi chuyện sao có thể biết được.” Thẩm Thiên Phong tháo dây cột tóc của hắn ra.

“Nói cũng đúng.” Diệp Cẩn gãi gãi cằm, qua nửa ngày lại nói, “Nhưng vẫn là nói không thông. Hắn là hoàng đế, coi trọng ai thì cứ việc cưới mới đúng, cần gì phải dấu diếm ?”

“Nói không được.” Thẩm Thiên Phong ôm hắn vào dục dũng, suy đoán nói, “Hoặc là có chuyện khó nói?”

Diệp Cẩn nghe vậy hít một ngụm khí lạnh, “Chẳng lẽ hắn không cương được?”

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Ý của ta là nói, nếu thích phải người không nên thích, thì dù không liên quan đến thân phận, là hoàng đế cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng.”“Người không nên thích?” Diệp Cẩn ghét bỏ nói, “Nếu coi trọng vợ nhà người ta, vậy còn không bằng không cương được.” Ít nhất không cương được còn có khả năng chữa khỏi, chen chân vào việc hôn nhân của người khác là không được.

Thẩm Thiên Phong cười cười lắc đầu, lại gần hôn hắn, “Trước đừng suy nghĩ nữa, hảo hảo tắm rửa.”

“Nga.” Diệp Cẩn không yên lòng đáp ứng một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn lướt qua, chợt khiếp sợ nói, “Ngươi cởi y phục của ta lúc nào ? !” Vì cái gì cư nhiên sẽ ở trong dục dũng !

Thẩm Thiên Phong:......

Loại chuyện như thần này, không khỏi cũng quá xa một chút a.

“A Hoàng.” Bên kia, Mộ Hàn Dạ đang tựa lưng vào trên giường gọi hắn.

“Ngươi nhìn qua hoàn toàn chính là một tên hôn quân.” Hoàng Đại Tiên ở một bên vắt khô khăn mặt.

Mộ Hàn Dạ ngạc nhiên, “Thật sự là tâm hữu linh tê, cư nhiên biết bổn vương muốn hỏi cái gì.”

Mỗi lần đều là hỏi một câu này, muốn không biết cũng rất khó a ! Hoàng Đại Tiên ngồi ở bên giường giúp hắn lau mặt.

“A Hoàng......” Mộ Hàn Dạ lại gọi.

“Nằm mơ.” Hoàng Đại Tiên giây tốc cự tuyệt.

Mộ Hàn Dạ khen ngợi, “Lại đoán được.”

Hoàng Đại Tiên buồn cười, giúp hắn cởi y phục giày dép, “Về sau không được tiếp tục uống thành như vậy.”

“Lại không say.” Mộ Hàn Dạ đem hắn kéo vào trong lòng một phen.

“Này còn nói là không say?” Hoàng Đại Tiên nhéo hắn mặt.

Mộ Hàn Dạ xoay người đặt ở trên người hắn, cúi đầu giống như đại cẩu cắn tới liếm lui. Lúc hắn tỉnh táo, Hoàng Đại Tiên còn không có biện pháp với hắn, huống chi bây giờ còn uống rượu, vì thế cũng chỉ có dở khóc dở cười thỏa hiệp, chỉ khi hắn quá phận, mới hơi nhíu mày trốn một phen.

“Tiểu Viễn.” Mộ Hàn Dạ ngậm vành tai hắn.

Hoàng Đại Tiên ôm chặt bả vai của hắn, “Ân.”

“Chúng ta đến Giang Nam đi.” Mộ Hàn Dạ ghé vào lỗ tai hắn nỉ non, “Chờ không nổi .”

“Được.” Hoàng Đại Tiên nói, “Ngày mai đến nói lời từ biệt với đám người Tần cung chủ, chúng ta ngày kia liền đi.”

Mộ Hàn Dạ nghe vậy cao hứng, “Quả nhiên A Hoàng cũng là muốn khẩn cấp rời đi, cùng bổn vương song túc song phi.”

“Suy nghĩ nhiều.” Hoàng Đại Tiên bình tĩnh nói, “Ta là sợ ngươi ở hoàng cung quá lâu sẽ gặp rắc rối, cho nên vẫn là sớm đi một chút, miễn cho bị Sở hoàng ghét bỏ, truyền ra ngoài cũng dọa người.”

Mộ Hàn Dạ nghe vậy cứng đờ, biểu tình thập phần ủy khuất, ghé vào trên người hắn giả chết không chịu đi xuống.

Hoàng Đại Tiên nhu nhu đầu hắn, đáy mắt không giấu được ý cười.

Mà ở bên kia, Tiểu Phượng Hoàng đang đứng ở trên một cây ngô đồng bằng vàng ròng nạm bạc khảm mã não chạm ngọc, đôi mắt tiểu hắc đậu rạng rỡ sáng ngời !Đây là do Sở Uyên sai người đưa lễ vật tới. Lần này bất luận là chinh phạt La Sát quốc hay là tiêu diệt Chu Giác, Truy Ảnh cung cũng góp phần không nhỏ, nhưng Tần Thiếu Vũ phú khả địch quốc lại không màng danh lợi, đưa lễ vật cho hắn, chi bằng đưa một ít cho Tiểu Phượng Hoàng. Mà sự thật cũng chứng minh con đường này xác thật không sai -- Nhận được lễ vật cục bông rất cao hứng, Thẩm Thiên Lăng cũng liền cao hứng. Mà Thẩm Thiên Lăng cao hứng, Tần Thiếu Vũ tất nhiên cũng không có đạo lý mất hứng.

“Chíp !” Cục bông xòe mấy cọng linh vũ ngắn ngủn phía sau, cảm thấy chính mình đang rạng rỡ phát sáng, thập phần uy mãnh, hơn nữa thập phần chờ mong có thể được hạt dưa cùng ném cao.

Nhưng đáng tiếc, cha mẹ nó cũng không chú ý tới.

Màn giường khẽ lay động, ngày đẹp cảnh tốt như thế, tất nhiên không có đạo lý cô phụ a.

“Gọi tướng công.” Tần Thiếu Vũ nắm cổ tay hắn, thuận thế đè xuống giường.

Thẩm tiểu thụ cứng rắn nói, “Không gọi !”

Tần Thiếu Vũ gãi gãi bụng hắn, “Vậy chúng ta liền XX cả đêm.”

Thẩm Thiên Lăng:......

Thiếu hiệp ngươi nói nghiêm túc sao, như vậy nhất định sẽ tinh tẫn nhân vong.

“Gọi hay không?” Tần Thiếu Vũ cùng hắn trán tướng để.

“Gọi là có thể không XX sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Không thể.” Tần Thiếu Vũ một ngụm cự tuyệt.

Thẩm Thiên Lăng tức ngực, vậy ngươi hỏi ta còn có ý nghĩa gì !

“Dù sao buổi tối cũng không có việc gì làm.” Tần Thiếu Vũ bình tĩnh cởi bỏ vạt áo hắn.

Thẩm tiểu thụ nghe vậy rơi lệ. Buổi tối ai mà không có chuyện làm, là người đều sẽ buồn ngủ a !

Tần Thiếu Vũ cúi đầu, tầng tầng hôn một cái xuống lồng ngực hắn, lưu lại một ấn ký hồng hồng.

Thật sự là...... Thích đến không chịu được a......

Bóng đêm tiệm thâm, Ngự Lâm quân ở trong cung ấn theo lệ tuần tra. Phía trước đột nhiên lại truyền đến một trận thanh âm đánh nhau, phản ứng đầu tiên đều nghĩ là có thích khách, vì thế vội vàng chạy qua nhìn đến tột cùng.

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đánh vào mặt a !” Vật biểu tượng giang hồ lệ rơi đầy mặt. Ông trời thương xót, bộ dạng của chúng ta chỉ là hơi anh tuấn một chút, cư nhiên liền bị tiểu đồng bọn dị quốc đuổi theo đánh.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, thật sự là không có biện pháp làm bằng hữu a.

Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang đứng ở một bên, đầu tiên là tiến hành hữu hảo vây xem, về sau thấy ảnh vệ Thất Tuyệt quốc tựa hồ đánh rất đã tay, vì thế cũng liền cũng nhảy vào nhập chiến cuộc -- Dù sao đại thiếu gia cũng ngủ rồi, đánh một trận sẽ không bị phát hiện đi?

Thật sự là nhẫn nhịn quá lâu rồi a !

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong Ngự Hoa viên chướng khí mù mịt, cát bay đá chạy.Ngự Lâm quân đứng ở một bên, hai mặt nhìn nhau thập phần khổ bức.

Truyền thuyết nói người trong giang hồ, quả thật chính là một người so với một người đặc biệt thích hành động riêng lẻ.

Ngày mùa thu, bầu trời đêm vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả sao cũng chiếu sáng hơn một chút, chợt lóe sáng treo ở giữa không trung, so với bảo thạch còn đẹp hơn.

Cùng với cả tòa vương cung, vắng vẻ chìm vào giấc ngủ.

**********

Nửa năm sau - Nhật Nguyệt sơn trang.

“Ngươi lại chọc cho Tiểu Cẩn tức giận? !” Thẩm phu nhân mày liễu dựng ngược, căm tức nhìn con trai lớn của nàng.

“Ta không có a.” Thẩm Thiên Phong cảm thấy oan uổng, phủng ở trong tay thương còn không kịp, sao có thể chọc giận hắn.

“Vậy hắn như thế nào ngay cả điểm tâm cũng không ăn liền chạy ra ngoài.” Thẩm phu nhân nói, “Là muốn đi đâu ?”

“Ta không biết.” Thẩm Thiên Phong lắc đầu.

Thẩm phu nhân lập tức dùng ánh mắt linh tinh 'Ngươi cũng không biết cư nhiên còn nói không cãi nhau' nhìn hắn.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Cũng không phải tiểu hài tử, hắn cũng có chuyện riêng phải làm, cũng không thể vẫn ngồi ở trong sơn trang. Gần đây thời tiết nóng có không ít người bị cảm nắng, hắn đại khái là đến Nhân Nghĩa Đường ngồi chữa bệnh, trễ chút sẽ trở về.”

Nhân Nghĩa Đường là một thiện đường lớn nhất trong thành, ngày thường sẽ có phú hộ thường xuyên ở đây phát dầu phát gạo. Mà thời điểm đầu mỗi tháng, Diệp Cẩn cũng thường xuyên đến giúp mọi người xem bệnh bốc thuốc, bởi vậy dân chúng đối với hắn đều cực kỳ tôn kính.

Chờ xem xong một bệnh nhân cuối cùng, mặt trời cũng đã dần ngã về Tây, Diệp Cẩn đứng lên hoạt động thân thể xương cốt một chút, vừa định thu thập đồ vật trở về, ám vệ lại ở cửa nói, “Cốc chủ, còn có ...... Bệnh nhân.” Ngữ điệu có chút do dự, như là không biết phải miêu tả như thế nào.

“Còn có người?” Diệp Cẩn ngồi trở lại, “Cho hắn vào đi.”

“Vào đi, không cần loạn ồn.” Ám vệ mở cửa, vài tiểu hài tử khoảng bảy tám tuổi chen chen nhốn nháo chạy vào.

Diệp Cẩn thấy thế có chút ngoài ý muốn, bất quá hắn cũng rất thích tiểu hài tử. Gần đây Thẩm Hàm cùng lão trang chủ đi ra ngoài gặp bạn, vốn dĩ là nhớ đến hoảng, cho nên cười tủm tỉm nói, “Ai sinh bệnh nha?”

“Nó.” Một tiểu nam hài đưa một con khỉ con qua.

Diệp Cẩn:......

“Nó thật sự sinh bệnh.” Thấy Diệp Cẩn nửa ngày không đưa tay nhận, một tiểu oa nhi khác vội la lên, “Bị roi đánh đến bị thương, cũng không thể đi được nữa rồi.”

Diệp Cẩn đem khỉ con đặt lên bàn, chỉ thấy toàn thân nó lông đều lộn xộn , trên lưng không hề ít vết thương, chân cũng khập khiễng, xác thật bị thương không nhẹ.

Như là biết người nọ trước mặt là đại phu, khỉ con dị thường nhu thuận ngồi, dùng ánh mắt tròn vo nhìn hắn, đuôi cong lên, nghe lời ghê gớm.“Ai đả thương nó ?” Diệp Cẩn một bên phối dược một bên hỏi.

“Là gánh xiếc ảo thuật trên đường.” Tiểu nam hài phía sau tiếp người phía trước nói, “Bên trong còn có không ít khỉ, đều bị bọn họ đánh không nhẹ, khỉ con này chỉ là quá nhỏ, cho nên mới bị vứt bỏ, liền bị chúng ta nhặt được.”

“Sao lại ác độc như vậy.” Diệp Cẩn nghe vậy nhíu mày.

“Đúng vậy.” Tiểu oa nhi trong nhóm vẻ mặt cũng là tràn đầy tức giận, “Đám người đó ban đầu rất hung, chúng ta kêu bọn họ đừng đánh, hắn còn chê chúng ta phiền, còn nói chúng ta phải lăn xa một chút.”

Diệp Cẩn nghe vậy lắc đầu, tiếp tục giúp khỉ con xử lý miệng vết thương, quấn băng vải ngang dọc, đem nó quấn thành một tiểu bố hầu, nhìn qua có chút buồn cười.

Tiểu oa nhi nhìn thấy cười ra tiếng, ghé vào trên bàn lấy tay sờ sờ.

Chữa xong một người cuối cùng cũng kết thúc, vừa vặn Thẩm Thiên Phong cũng đến đón hắn về nhà. Sau khi vào phòng liền bị kinh ngạc một chút, “Sao lại có nhiều tiểu hài tử như vậy.”

“Là mang khỉ con tới chữa .” Diệp Cẩn đi rửa tay, “Quấn xong rồi, ai mang nó về?”

Nhóm tiểu oa nhi hai mặt nhìn nhau, ai cũng muốn mang, nhưng ai cũng không dám -- Chung quy xem như là lén lút nhặt được gì đó, hơn nữa ông chủ gánh xiếc ảo thuật kia nhìn qua dữ đến đòi mạng, nếu như bị hắn phát hiện, nói không chừng sẽ tìm tới cửa cáo trạng với phụ thân.

“Không thì đặt nó ở Nhật Nguyệt sơn trang trước đi?” Diệp Cẩn nói, “Các ngươi tùy thời có thể đến gặp nó.”

“Thật sao?” Nhóm tiểu oa nhi cao hứng đứng lên, líu ríu nói cảm tạ, sau đó tự mình trở về nhà dùng cơm, nhảy nhót rất là vui sướng.

Diệp Cẩn cười cười lắc đầu, đem khỉ con giao cho ám vệ, để hắn mang về sơn trang tìm ổ trước.

“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Là từ gánh xiếc ảo thuật chạy đến .” Diệp Cẩn đem sự tình nói một lần với hắn, lại nói, “Thời gian còn sớm, đi xem không?”

Thẩm Thiên Phong gật đầu, mang theo hắn đến đầu phố.

Vừa vặn là giờ dùng cơm, cho nên trên đường cái không có bao nhiêu người. Người trong gánh xiếc ảo thuật cũng đang ngồi xổm dưới phố ăn mì, dưới tàng cây đặt một lồng sắt bằng thiết lớn, phía trên tùy tùy tiện tiện để chút hột cùng rau xanh, lồng không tính là lớn, nhưng nói ít nhốt cũng được bốn năm con khỉ lớn. Giống như vài tiểu oa nhi kia nói, rất nhiều con trên người đều có vết thương, phía dưới có một con khỉ già lông màu xám trắng cũng là sớm hấp hối, nằm sấp không nhúc nhích.

“Nhưng không chỉ là khỉ.” Thẩm Thiên Phong hất cằm, “Bên kia.”

Diệp Cẩn theo hướng hắn quay đầu nhìn qua, chỉ thấy hai tiểu oa nhi một nam một nữ đang quỳ, mỗi người giơ một viên gạch, hiển nhiên là đang chịu phạt.

“Ngoạn ý gì đây.” Diệp Cẩn nhất thời trong lòng nổi giận. Tuy đã là mặt trời chiều ngã về Tây, nhưng mặt trời tháng sáu dữ dội độc hại cỡ nào. Hai tiểu hài tử nhìn qua cũng chỉ mới bốn năm tuổi, phạm phải lỗi lớn bao nhiêu, mà phải bị một bên phơi nắng một bên chịu phạt như vậy.“Nhịn một chút.” Thẩm Thiên Phong nói, “Gánh xiếc này không phải người trong thành, hẳn là vài ngày gần đây mới đến, nhìn cái dạng này cũng không phải là hạng người lương thiện gì, buổi tối lại đến xem thử, nói không chừng có thể phát hiện càng nhiều thứ.”

“Vậy bây giờ thì sao?” Diệp Cẩn hỏi.

Thẩm Thiên Phong ngoắc tay gọi một ám vệ lên, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.

Ám vệ gật đầu rời đi, tại cửa một tửu lâu đầu phố lớn tiếng gọi, “Lão bản nhà các ngươi có ở đây không? Lát nữa đại thiếu gia nhà ta muốn tới dùng cơm, thuận tiện có chuyện muốn bàn.”

“Thẩm minh chủ tới sao, vậy để ta đi tìm lão bản.” Tiểu nhị vội vàng để hắn đi vào, còn mình thì vung chân chạy ra cửa.

Đám người trong gánh xiếc sau khi nghe được Thẩm Thiên Phong muốn tới, quả nhiên liền khẩn trương đứng lên, tiến lên ôm lấy hai tiểu oa nhi kia, lại đưa cho mỗi người một chén mì.

Hai tiểu oa nhi từng ngụm từng ngụm ngồi ăn, ngay cả nóng cũng không thèm để ý, rõ ràng đã đói bụng rất lâu.

Diệp Cẩn nhìn thấy lắc đầu. Khi dễ tiểu hài tử như thế, quả nhiên là không có lương tâm gì.

Lúc nửa đêm, vài ám vệ lặng lẽ lẻn vào đại viện được gánh xiếc thuê ở. Sau khi nghe lén mới phát hiện, thì ra đám người này phía trước là diễn xiếc làm ảo thuật, nhưng sau lưng lại làm hoạt động buôn bán trẻ con, chọn bộ dạng dễ nhìn đem bán giá cao, không ai muốn thì giữ lại diễn xiếc kiếm tiền, ngày thường tức giận thì đánh mắng, sinh bệnh thì vứt bỏ. Ven đường hại không biết bao nhiêu gia đình. Vì thế quay đầu liền đi báo quan.

Sáng sớm hôm sau, quan binh liền lấy xích sắt vây quanh đại viện, đem toàn bộ bọn lái buôn bắt giữ tống giam vào ngục, tiểu hài tử được cứu ra tạm thời đưa đến thiện đường, tương lai cũng có thể đưa trả cho cha mẹ. Mà vài con khỉ kia, lại là sau khi vết thương được chữa khỏi, vui sướng cùng phiêu xe tiện đường trở về Tây Nam, toàn bộ được đặt về núi Thanh Thành ở Thục Trung

Đám người lái buôn kia đối với tội ác của mình thú nhận không một chút e dè. Dựa theo luật pháp ban đầu, giam ba năm năm cũng liền phóng xuất. Nhưng Diệp Cẩn sau khi xem xong xấp tội trạng loang lỗ ác độc được tích trữ, lúc này liền viết một lá thư cho Sở Uyên, phái người ra roi thúc ngựa đưa đến Vương Thành. Ba tháng sau, Sở hoàng sửa chữa pháp lệnh chiêu cáo thiên hạ, hành vi buôn bán trẻ nhỏ phạm vào tội người ác liệt. Nếu chứng cớ vô cùng xác thực, lập tức hành quyết chém đầu.

“Đã sớm nên như vậy, chém đầu cũng tính khinh.” Tại Truy Ảnh cung ở Thục Trung, Thẩm Thiên Lăng lười biếng đá chân, “Trộm tiểu hài tử nhà người khác đem bán, cũng không sợ tương lai bị ném vào chảo dầu.”

Tần Thiếu Vũ cười cười, đem hắn từ trên nhuyễn tháp ôm lên, “Đi thay y phục, chúng ta phải xuống núi sớm một chút, miễn cho Ôn đại nhân đợi quá lâu.”

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, dùng sức lười biếng duỗi eo.

Bởi vì Ôn Liễu Niên ba ngày sau liền bị điều nhiệm đến nơi khác. Cho nên mọi người ước định xong, hôm nay bày rượu đưa tiễn hắn.Kỳ thật nói điều nhiệm cũng không chính xác, nghiêm khắc mà nói hẳn là thăng quan, từ tri huyện thăng thành tri phủ. Nghe qua không tệ, nhưng cũng không phải là chuyện lớn gì -- Đối với tuyệt đại đa số người mà nói, đại khái đều thà chọn ở Vân Lam thành an bình phồn hoa làm tiểu huyện lệnh, mà không phải đến một nơi côn đồ thổ phỉ mọc tràn lan làm tri phủ.

Thương Nhĩ châu, đó là cái nơi quỷ quái gì ...... Tính ra, bao nhiêu cường đạo đều tụ tập hết ở cùng một chỗ. Mấy tri phủ lúc trước tới nhậm chức cũng không được bao lâu liền kêu cha gọi mẹ muốn rời đi, còn có một người thậm chí dứt khoát quải ấn từ quan, thà rằng trở về làm ruộng cũng không nguyện ý tiếp tục giữ chức vị, có thể thấy được có bao nhiêu dọa người.

Bất quá Ôn Liễu Niên đối với chuyện này ngược lại là cũng không để ý nhiều. Bởi vì thứ nhất hắn là thanh quan, đối với thanh quan mà nói, ở một nơi giàu có sung túc hay là một nơi thâm sơn cùng cốc kỳ thật không khác nhau nhiều lắm, bởi vì bổng lộc cũng là nhiều như nhau, thậm chí có đôi khi triều đình xuất phát từ mục đích trấn an, còn có thể cho thêm một ít trợ cấp; Thứ hai hắn là mọt sách, kêu hắn đi đâu thì hắn liền đi tới đó. Cho nên ngoại trừ có chút không nỡ phải xa Truy Ảnh cung cùng dân chúng nơi đây, cũng là không có nhiều mâu thuẫn.

Bên trong thành, tại tửu lâu lớn nhất, một bàn yến hội vô cùng náo nhiệt được mở rq, ám vệ nhiệt tình dào dạt nói, “Ôn đại nhân cần phải ăn nhiều một chút, nghe nói Thương Nhĩ châu kia gạo cũng không có, cuộc sống mọi người rất vất vả đều là ăn vỏ trấu sống qua ngày.”

Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Kỳ thật cũng không tệ như vậy, Đại Sở không có địa phương rất nghèo, chư vị đừng nghe thiên hạ nói loạn.”

Ám vệ nhe răng nhìn hắn. Vậy ngươi còn ăn nhanh như vậy làm gì, quả thực chính là cầm đũa như bay, quai hàm đều hoạt động không ngừng .

Một người đọc sách cư nhiên có thể ăn như vậy, như thế nào không làm Khổng phu tử thất vọng.

“Ôn đại nhân.” Thẩm Thiên Lăng cũng nói, “Ngươi chậm một chút, phía sau còn có đồ ăn.”

“Khụ khụ.” Ôn Liễu Niên bị canh gà làm sặc .

“Chíp.” Tiểu Phượng Hoàng đồng tình dùng cánh vỗ vỗ hắn.

“Ôn đại nhân nhận cái này đi.” Tần Thiếu Vũ đưa qua một phong thư.

“Này không được.” Ôn Liễu Niên nhanh chóng buông đũa cự tuyệt, “Ta tuy kham khổ, nhưng là không thể nhận bạc của Tần cung chủ, mau thu hồi những thứ này lại.”

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Ôn đại nhân suy nghĩ nhiều, ta không tính toán muốn đưa bạc cho ngươi.”

Ôn Liễu Niên:......

Thẩm Thiên Lăng nhẫn cười.

Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói, “Là một phong thư mà thôi, Thương Nhĩ châu không phải nơi yên tĩnh, Ôn đại nhân là một văn nhân, đi đến đó khó tránh khỏi chịu thiệt. Chỗ đó có môn phái giang hồ gọi là Đằng Vân bảo, chưởng môn xem như cùng ta có vài phần giao tình. Thấy phong thư này, tương lai tự nhiên sẽ chiếu ứng một chút.”“Thì ra là như vậy a.” Ôn Liễu Niên vô cùng cao hứng đem thư thu hồi, “Đa tạ cung chủ.”

Tần Thiếu Vũ cười cười, cùng hắn chạm một chén rượu, “Thuận buồm xuôi gió.”

“Chíp !” Cục bông cũng chia một phần bò khô cho hắn, tượng trưng tỏ vẻ chúc phúc một chút.

Ám vệ cười cười nháo nháo, đem tửu lâu nhuộm đẫm ra không khí ấm áp nhất.

Trễ một chút, Ôn Liễu Niên say khướt bị đuổi về phủ nha. Ngày hôm sau thẳng đến giữa trưa mới rời giường, sau khi rửa mặt xong sau đó thấy phong thư được đè trên bàn kia, vì thế liền muốn lấy lên, lại cảm thấy độ dày có chút không đúng. Sau khi do dự mở ra, chỉ thấy bên trong ngoại trừ thư, còn có một xấp ngân phiếu rất dày, vì thế hốc mắt có chút nóng lên.

“Đại nhân cũng không cần trả lại, cung chủ không ở đây, người còn lại của Truy Ảnh cung cũng không dám nhận.” Ám vệ ở tại cửa tiến đến đưa xe ngựa nhắc nhở -- Bởi vì Ôn Liễu Niên thật sự là quá nghèo, Thẩm Thiên Lăng cũng cảm thấy con ngựa già kia của hắn đi được nửa đường liền sẽ thăng thiên, vì thế cố ý chuẩn bị một xe ngựa mới.

“Tần cung chủ đi đâu rồi?” Ôn Liễu Niên nghe vậy ngoài ý muốn.

“Thất Tuyệt quốc ở Mạt Bắc.” Ám vệ cười nói, “Sáng nay vừa mới lên đường.”

Trên quan đạo, Đạp Tuyết Bạch chính là một đường bay nhanh, hướng tới Tây Bắc mà đi.

Trải qua gần một năm, sau khi mạch nước được đào tạc, nguồn nước trong Thất Tuyệt quốc cũng không hề ít. Nhưng muốn đem ngàn dặm cát vàng biến thành ốc đảo nhạc thổ, cũng tuyệt đối không phải là chuyện có thể đạt thành trong một sớm một chiều. Bất quá cho dù là như vậy, sau khi tiến vào bên trong Thất Tuyệt quốc, Thẩm Thiên Lăng vẫn là rõ ràng có thể cảm thấy được, lục ý nơi này so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.

Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên nhận được thông truyền, từ sớm liền ở cửa cung chờ, sau khi mọi người gặp lại tất nhiên là cao hứng vạn phần. Thấy người bên cạnh nhìn rất quen mắt, Thẩm Thiên Lăng nhịn không được liền nhìn nhiều hai mắt, sau khi nhận ra được giật mình nói, “Tiểu vương gia? !”

“Thẩm công tử, Tần cung chủ.” Mộ Liệt Diễm thái độ cung kính, so với con nhà giàu ăn chơi trác táng một năm trước, có thể phán là hai người, làn da không chỉ đen hơn, thân thể cũng cường tráng hơn, khí chất lại là hoàn toàn không giống lúc trước.

“A Diễm một năm này vẫn dẫn quân ở đại mạc khai thác nguồn nước, hôm qua vừa trở về.” Mộ Hàn Dạ nói.

“Như vậy a.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, “Tiểu vương gia vất vả .”

“Chíp.” Cục bông ngồi xổm trên vai cha nó, cũng nghiêm túc tỏ vẻ tán thưởng.

Sau khi ăn xong một bàn tiệc toàn là dê nướng, Thẩm Thiên Lăng lại cùng Thái Hậu hàn huyên một trận, sau đó mới được đặt về phòng nghỉ ngơi. Mạc Bắc thời tiết rất sáng sủa, ban đêm thì càng đẹp, Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy hắn, “Lăng nhi.”

“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng ghé vào trên giường.

“Có muốn đi ra ngoài hay không?” Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt, “Không muốn.”

“Ta muốn đến đại mạc.” Tần Thiếu Vũ ngậm vành tai của hắn.

Thẩm tiểu thụ 'Soạt' quay đầu, thẹn quá hóa giận nói, “Nằm mơ !”

“Chẳng lẽ Lăng nhi không muốn?” Tần Thiếu Vũ nói, “Lần trước rõ ràng là...... Ngô !”

Thẩm Thiên Lăng hai tay gắt gao che miệng của hắn, mặt đỏ tai hồng nói, “Không được nói !” Màn trời chiếu đất gì đó, rất giống biến thái a !

“Thật sự không được sao?” Tần Thiếu Vũ rất là tiếc nuối.

Đi mới gặp quỷ. Thẩm tiểu thụ ôm chăn lăn đến dựa vào tường, “Đi ngủ, nhanh lên !”

“Lại trên giường a?” Tần Thiếu Vũ tựa hồ rất không cam lòng.

“Căn bản là không có ‘Lại’ này a !” Thẩm tiểu thụ bi phẫn kháng nghị, ta nói là đơn thuần ngủ, loại nhắm mắt ngáy ngủ đó !

“Vậy thì đành phải cố mà làm .” Tần Thiếu Vũ đem hắn kéo vào trong lòng.

Thẩm Thiên Lăng bi phẫn vô cùng, che tiểu khố đầu liều chết kháng nghị.

Trên bàn ổ nhỏ trống trơn -- Bởi vì cục bông cơ trí lựa chọn, cho nên đêm nay nó ở tại tẩm cung Thái Hậu, buổi tối không chỉ rất im lặng, còn có mềm nhũn để cọ, điểu sinh thập phần viên mãn.

Ngoài cửa sổ ám vệ chậc chậc lắc đầu, bình tĩnh che lỗ tai.

Chúng ta cái gì cũng không nghe được.

Mà trong tẩm cung Thất Tuyệt vương, đêm nay cũng xảy ra ngoài dự kiến im lặng.

Bởi vì bên trong hoàn toàn không có người.

Về phần người đi đâu ......

“A Hoàng.” Bên trên một tòa bảo tháp chín tầng, Mộ Hàn Dạ đang cùng Hoàng Đại Tiên đứng sóng vai, tay áo phiêu phiêu, rất có vài phần tiên khí chỉ ao ước làm Uyên Ương.

Đương nhiên, nếu không có gió lớn thỉnh thoảng nghênh diện gào thét thổi đến, vậy thì lãng mạn hơn.

Chung quy gió trên đại mạc, cũng không phải là chuyện đùa a.

Lại một trận gió nghênh diện thổi tới, Hoàng Đại Tiên lần thứ hai lảo đảo một cái.

Mộ Hàn Dạ cảm khái nói, “A Hoàng thật sự là mảnh mai.”

“Chúng ta có thể trở về không?” Hoàng Đại Tiên thật sự không muốn cùng hắn nói thêm cái gì nữa.

Mộ Hàn Dạ nói, “A Hoàng chẳng lẽ không cảm thấy như vậy rất có cảm giác?”

Hoàn toàn không có a. Hoàng Đại Tiên xoay người đi xuống dưới, hơn nữa khắc sâu cho rằng chính mình nhất định là ăn quá nhiều thịt dê, cho nên mới chịu đáp ứng hắn nửa đêm không ngủ được, chạy tới nơi này cho gió thổi.

Tại cầu thang bảo tháp có một cánh cửa, Hoàng Đại Tiên đẩy cửa một cái, không mở, lại đẩy một cái, vẫn là không mở.

Vì thế hắn hậu tri hậu giác nhớ lại. Thời điểm lúc trước, hình như là hắn trực tiếp ôm mình bay lên.

“Ta sợ người khác đi lên.” Mộ Hàn Dạ giải thích nói, “Cho nên ngày thường đều khóa .”

Hoàng Đại Tiên không nói gì nhìn hắn. Ngươi đường đường là một hoàng đế, xây bảo tháp còn sợ người khác đi lên, có thể quá keo kiệt hay không.

“Nơi này là địa phương của ta cùng với A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ giữ chặt tay hắn.

Đại khái là bởi vì ban đêm rất lạnh, cho nên Hoàng Đại Tiên cảm thấy, bị hắn nắm tay như thế cũng rất ấm áp.

Không khí lãng mạn rốt cuộc nổi lên, Mộ Hàn Dạ cúi đầu chậm rãi kề sát vào đôi môi hắn, Hoàng Đại Tiên cũng hơi nhắm mắt lại, mắt thấy đôi môi liền muốn dán vào nhau, một trận gió lại gào thét ập đến, đem màn lụa mỏng bốn phía bảo tháp thổi lên, dán đầy mặt hai người.

“Khụ khụ.” Hoàng Đại Tiên bị tro bụi làm sặc .

Mộ Hàn Dạ bắt đầu tự đáy lòng hối hận, lúc trước vì sao không đem màm lụa mỏng đổi thành Lưu Ly, hay là thấu ngọc, hoặc là trực tiếp xây thành gạch -- Tối đen như mực kỳ thật cũng rất có tình thú a.

“Chúng ta vẫn là xuống đi.” Hoàng Đại Tiên lao tâm lao lực quá độ.

Mộ Hàn Dạ đành phải đem hắn ôm xuống.

Vừa xuống dưới đất, gió cũng liền nhỏ hơn không ít, bất quá thời tiết tháng chín tháng mười vẫn là có chút lạnh. Vì thế Mộ Hàn Dạ tất nhiên là cởi áo choàng xuống, nhẹ nhàng khoác lên cho hắn, “Ta cõng ngươi trở về?”

Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Ta tự mình đi.”

“Cũng được.” Mộ Hàn Dạ kéo tay hắn qua, sau khi đi hai bước nói, “Không thì hôn một cái rồi về?”

Hoàng Đại Tiên:......

Mộ Hàn Dạ ủy khuất nói, “Vừa rồi không hôn được.” Quả thực không thể chịu thiệt hơn được nữa.

Hoàng Đại Tiên khóe môi giật giật. Loại ngữ điệu này, thật sự giống như tám mười năm mới có thể hôn một lần a.

Nhưng trên thực tế từ buổi sáng mở mắt, đến buổi tối thì đi ngủ, hai người cơ hồ thường thường đều phải hôn một cái -- Đương nhiên, lúc trước là trạng huống không ai nhìn thấy. Bất quá kỳ thật cho dù là có người nhìn thấy, Thất Tuyệt vương cũng sẽ không có bất cứ băn khoăn, nhưng là không chịu nổi Hoàng Đại Tiên da mặt quá mỏng, Mộ Hàn Dạ đành phải thỏa hiệp.

Mộ Hàn Dạ còn đang tha thiết nhìn hắn.

Hoàng Đại Tiên vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đưa tay ôm chặt cổ hắn, ngửa đầu hôn lên.

Mộ Hàn Dạ đáy mắt tràn ngập ý cười đạt được mục đích, hai tay nắm vòng eo hắn, triền miên gia tăng nụ hôn này, sau đó...... Nắm tay trở về cung, thập phần thuần khiết !

Màn trời chiếu đất gì đó, tại thời tiết này, tựa hồ hơi lạnh a.

Bất quá nếu là vua của đại mạc, vậy thì cơ hội cũng có thể đạt được một lần đi?

Chung quy còn phải trải qua một đời, ngày còn rất dài a......

*****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện