Chương 34: 34: Lục Lạc Mèo
Ngay tại thời điểm Tiểu Bạch Hổ cùng hệ thống ước định quyết chí tự cường, Vân Thanh Việt đang gặp Chấp Minh Thần Quân ở trong Chấp Minh Điện của Huyền Thanh Tông.
Nhìn tên đoán nghĩa, Chấp Minh Điện chính là nơi ở do Huyền Thanh Tông đặc biệt xây dựng cho Chấp Minh Thần Quân, độc lập với năm phong, độc chiếm một ngọn núi có linh khí tốt nhất.
Nếu tông môn bình thường không có chuyện gì, Chấp Minh Thần Quân sẽ ở trong Chấp Minh Điện tu luyện ngủ li bì, bởi vậy cả một tòa phong này đều cho người ta cảm giác tĩnh mịch.
Nếu không có đại sự xảy ra, cũng sẽ không có đệ tử đến đây quấy rầy.
Đương nhiên, Vân Thanh Việt cũng sẽ không tùy tiện tới cửa, sở dĩ nàng xuất hiện ở đây là được Chấp Minh Thần Quân truyền âm.
Ngay một khắc nàng vừa mới ôm Tiểu Bạch Hổ thắng thảm xuống lôi đài, Chấp Minh Thần Quân ở xa trong tông môn liền truyền tin cho nàng, bảo nàng trở về một chuyến.
Sau khi Vân Thanh Việt nhận được truyền tin không dám chậm trễ.
Trước mang theo Tiểu Bạch Hổ đi Nghênh Tiên Lâu, cho nàng ăn dược chữa thương thu xếp xong, sau đó thừa dịp nàng còn chưa tỉnh lại vội vàng trở về tông môn.
Đây cũng là nguyên nhân khi Giang Mạch tỉnh lại thì trong phòng không có một bóng người, chỉ có một con hệ thống rụt rè thủ nàng.
Không đề cập tới Giang Mạch, hiện tại Vân Thanh Việt vừa đến Chấp Minh Điện, sau khi nhìn thấy Chấp Minh Thần Quân liền hành lễ: "Đệ tử gặp qua Chấp Minh Thần Quân, không biết Thần Quân gọi đến có việc gì phân phó?"
Chấp Minh Thần Quân vẫn là bộ dáng lần trước gặp mặt, một thân huyền y phong thái nổi bật.
Chỉ là lần này không có Tiểu Bạch Hổ ở đây, khi đối mặt với Vân Thanh Việt hắn cũng không có nói nhiều, giơ tay lên một đạo lưu quang bay về phía Vân Thanh Việt, rơi vào trong lòng bàn tay nàng liền biến thành một chiếc Kim Linh [1]: "Đây là pháp khí bản tôn luyện chế, có thể che giấu tu vi, cũng có thể bảo mệnh.
Ngươi cầm mang về, đeo lên cho tiểu gia hỏa kia."
[1] Kim Linh: Lục lạc vàng.
Đồ vật không phải cho Vân Thanh Việt, nàng đương nhiên cũng không có nhiều lời, nắm chặt thu hồi rồi chắp tay nói: "Đệ tử thay Giam Binh đa tạ Thần Quân ban bảo." Giam Binh và Chấp Minh đều là thần thú, tất nhiên là chẳng phân biệt tôn ti, nhưng tuổi và tu vi chênh lệch lại không cho phép bỏ qua.
Chấp Minh Thần Quân gật gật đầu, đang muốn giơ tay tống cổ người đi, chợt nghĩ đến điều gì hỏi một câu: "Tiểu gia hỏa kia đã đi theo ngươi nhiều ngày, ngươi thấy biểu hiện và tính tình thường ngày của nàng, cảm thấy nàng như thế nào?"
Cái nhìn sao? Vân Thật Việt thật sự có, nhưng mà nàng cũng sẽ không nói tỉ mỉ với Chấp Minh Thần Quân, vì vậy nói: "Đệ tử cho rằng, Giam Binh bây giờ còn nhỏ tuổi, tuy có chút lười nhác, nhưng ngày sau có thể mong đợi."
Chấp Minh Thần Quân không tỏ ý kiến, lần này thật sự phất tay đuổi người đi.
Nói thật, Huyền Thanh Tông đột nhiên đến một con Tiểu Bạch Hổ, Chấp Minh Thần Quân đương nhiên chú ý đến nàng nhiều hơn.
Đặc biệt con Tiểu Bạch Hổ này lai lịch bí ẩn, thể chất cũng bí ẩn —— Ít nhất đều là thần thú, hơn nữa là thần thú sắp phi thăng, hắn cũng không có đo lường tính toán được trong thiên địa sẽ có một con thần thú như vậy ra đời.
Càng chưa từng thấy, cũng không nghe nói có con thần thú nào sẽ gầy yếu đến mức độ ngã xuống Phàm Nhân cảnh, như thể bị thiên địa ghét bỏ.
Một khắc nhìn thấy Tiểu Bạch Hổ, Chấp Minh Thần Quân thậm chí nghĩ đến việc có nên từ bỏ nàng hay không, nhưng Huyền Thanh Tông cần một con tân thần thú tọa trấn tông môn.
Hơn nữa Giang Mạch cắn dược là có thể thăng cấp, dường như cũng không đến tình cảnh phải chết.
Vì thế hắn đưa ra Thanh Nguyên Linh Tủy, xong việc lại bói một quẻ cho Tiểu Bạch Hổ.
Kết quả thu được không được tốt lắm, nhưng cũng không xấu đến mức cực điểm —— "Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, nhân độn một."
Một đó là biến số cũng là sinh cơ, đại ý mà nói con đường trưởng thành của Tiểu Bạch Hổ này tuy rằng không thuận, nhưng kỳ thật Thiên Đạo vẫn để lại một đường sinh cơ cho nàng.
Nếu đã như thế, nàng không phải thật sự bị thiên địa ghét bỏ, để nàng ở lại Huyền Thanh Tông ít nhất sẽ không mang đến tai họa cho Huyền Thanh Tông.
Mà tương lai của nàng đến tột cùng là như thế nào, là phi thăng đắc đạo, hay là ngã xuống nửa đường, hoàn toàn xem chính bản thân nàng.
Sau khi tính ra những điều này, Chấp Minh Thần Quân thường ngày thích ngủ li bì hiếm khi lên tinh thần, liên tiếp chú ý Tiểu Bạch Hổ hơn nửa tháng, muốn nhìn xem tiểu gia hỏa này phải làm sao thoát khỏi khốn cảnh, bắt lấy một đường sinh cơ kia.
Nhưng mà biểu hiện của Giang Mạch lại làm hắn thất vọng rồi.
Tiểu Bạch Hổ này không chỉ có gầy yếu, mà còn lười nhắc, không hề có chí tiến thủ.
Suốt ngày ở bên cạnh Vân Thanh Việt ăn ăn uống uống chơi đùa, nhưng thật ra cắn dược cắn đến cần mẫn, tu vi cảnh giới tăng lên giống như uống nước.
Nhưng Chấp Minh Thần Quân đã đạt tới cảnh giới này, đương nhiên nhìn ra được tu vi có được do cắn dược này của nàng có bao nhiêu kém —— Cảnh giới Luyện Khí tám tầng, ngay cả đánh con ngỗng cũng lao lực.
Mất mặt, thật quá mất mặt, đều là thần thú Chấp Minh Thần Quân ước chừng đã đen mặt hai ngày.
Cũng may trong Chấp Minh Điện của hắn không cần đệ tử thủ vệ chăm sóc, nếu không những đệ tử đó những thấy bộ dạng như vậy của hắn đã sớm bị hù chết.
Trải qua việc ngỗng hồng đỉnh, Chấp Minh Thần Quân phát hiện sự dị thường trên người Giang Mạch, nhưng cũng thất vọng vô cùng về nàng.
Cho đến một trận tỷ thí trên đấu thú đài hôm nay, mặc dù Tiểu Bạch hổ bị Tật Phong Lang tu vi thấp hơn mình đánh bẹp, nhưng không cam lòng và hung ác ở trong đáy mắt nàng lúc liều chết phản kích rốt cuộc làm Chấp Minh Thần Quân lại một lần nữa sinh ra chút chờ mong.
Vì thế hắn triệu Vân Thanh Việt tới, đưa cho món pháp khí kia, cũng coi một chút che chở nho nhỏ của trưởng bối đối với hậu bối.
Chỉ mong sau chuyện này, tiểu gia hỏa kia có thể tỉnh lại, dù sao người kỳ vọng vào nàng cũng không chỉ có một mình hắn.
...
Giang Mạch quả thật tỉnh lại rồi, hơn nữa định ra mục tiêu vĩ đại một năm tiến giai Nguyên Anh.
Nhưng mà để đạt được mục tiêu này hiển nhiên không dễ dàng, cho nên nàng phải nắm chắc thời gian, tranh thủ không buông tha mỗi một phút một giây nào.
Tiểu Bạch Hổ đứng dậy run run lông, sau khi xác nhận thương thế của mình quả thật đã khôi phục hoàn toàn liền từ trên giường nhảy xuống dưới.
Mọi bí mật đều bại lộ, hệ thống lúc này cũng không sợ nàng, vì thế lơ lửng ở bên cạnh nàng hỏi: "Ký chủ, thương thế của người vừa mới lành, trên lôi đài chảy nhiều máu như vậy, không nằm tu dưỡng cho tốt, bây giờ lại muốn làm gì?"
Giang Mạch một bên lười nhác vươn vai kéo duỗi gân cốt, một bên dành chút thời gian không kiên nhẫn đánh bay nó: "Ngươi mới vừa rồi hô khẩu hiệu bây giờ đã quên rồi? Ta phải thăng cấp, hệ thống ngươi mau rà quét xem, nơi nào có thể kiếm kinh nghiệm tích phân và giá trị vũ lực?" Khi nói chuyện nàng cũng đã duỗi cái eo lười xong, suy nghĩ đi ra ngoài xem hoàn cảnh trước, liền đi thẳng về phía cửa phòng đang đóng.
Hệ thống vừa định lên tiếng nhắc nhở, nhưng cũng đã chậm một bước.
Đã thấy Tiểu Bạch Hổ bước từng bước chân mèo đến cạnh cửa, quen cửa quen nẻo muốn mở cửa phòng ra, kết quả duỗi móng vuốt ra lại đụng phải một tấm lá chắn vô hình.
Cảm giác giống như giẫm vào một bức tường nước, cửa phòng gần ngay trước mắt nhưng cho dù làm như thế nào cũng không thể chạm vào.
"Đây là...!cấm chế?" Tiểu Bạch Hổ kinh ngạc mở to mắt, lại dùng móng vuốt ấn ấn lên trên.
Thứ cấm chế này Giang Mạch đã gặp qua ở ngoài tiểu viện của Vân Thanh Việt, chỉ là cấm chế của sư tỷ chưa bao giờ ngăn cản nàng, cho đến nay nàng ra vào đều vô cùng tự do, đây là lần đầu bị cấm chế ngăn cản.
Nàng có chút kinh ngạc còn có chút tò mò, đặc biệt cấm chế vô hình này dường như là một lớp màng mỏng, điều này làm cho nàng theo bản năng vươn móng vuốt ra, muốn thử xem có thể phá vỡ hay không...!Giống như chọc phá bong bóng vậy.
Có lẽ lòng hiếu kỳ của động vật họ mèo đều cao, sau khi Giang Mạch trọng sinh cũng đã chịu chút ảnh hưởng.
Thế cho nên, mới một khắc trước nàng còn lời thề son sắt nói muốn đi ra ngoài kiếm tích phân, lúc này đã bị cấm chế thu hút sự chú ý, một móng vuốt cào không ra còn nâng hai móng vuốt lên.
Hệ thống ở bên cạnh muốn nói lại thôi, muốn khuyên Giang Mạch đừng uổng phí sức lực nhưng nhìn nàng giống như chơi thật vui vẻ?
Với sự do dự này, hệ thống không thể lập tức lên tiếng, tạm thời để cho ký chủ phát ti3t là được.
Vì thế khi cửa phòng đột nhiên được mở ra từ bên ngoài, Vân Thanh Việt liếc mắt một cái thì liền nhìn thấy một con mèo đang cào cửa bằng hai chân...
Không khí đột nhiên có chút yên tĩnh, Tiểu Bạch Hổ vẫn duy trì tư thế cào cửa, cứng đờ ngay tại chỗ.
Cũng may Vân Thanh Việt cũng không lộ ra biểu tình quá mức kinh dị, thấy thế bấm thủ quyết giải trừ cấm chế.
Mà Tiểu Bạch Hổ đột nhiên mất đi kết giới chống đỡ, đột nhiên ngã về phía trước, cũng may bây giờ nàng có bốn chân, "Bang" một tiếng cũng là vững vàng đạp lên trên đất.
Vân Thanh Việt cúi người ôm Tiểu Bạch Hổ vào trong lòng ngực, đang muốn nói gì đó lại thấy Tiểu Bạch Hổ trong lòng ngực dùng hai móng vuốt che mặt, rồi sau đó vùi mặt chôn vào trong lòng nàng, bộ dạng không có mặt mũi gặp ai.
Nàng giật mình, sau đó rất nhanh nhớ đến chuyện trên lôi đài trước đó, hơn nữa đoán được suy nghĩ của Tiểu Bạch Hổ, vì thế nói: "Không cần như vậy, đấu tái trước đó, ngươi thắng không phải sao?"
Tiểu Bạch Hổ vẫn không ngẩng đầu, rầm rì một tiếng ở trong lòng ngực nàng: "Nhưng, chính là đó là ngươi giúp ta gian lận mới thắng."
Tuy rằng quen biết không lâu nhưng đại sư tỷ vừa nhìn liền biết là thiên chi kiêu tử [2].
Nàng đủ ưu tú cũng đủ nỗ lực, sớm đã ném bạn cùng lứa ở phía sau, cũng dưỡng thành một thân ngạo cốt...!Nàng nên là trăng sáng trên trời quang, khinh thường gian lận.
[1] Thiên chi kiêu tử: Con cưng của trời.
Vân Thanh Việt lại lần nữa đoán được nàng muốn nói cái gì, thở dài: "Đó không phải gian lận, chỉ là hỗ trợ mà thôi.
Chẳng lẽ ngươi đã quên trận tỷ thí trước đó, chủ nhân của Huyễn Điệp cũng tự mình động thủ, nhưng trọng tài của đấu thú đài vẫn xử hắn thắng?" Cũng là bởi vì vậy, khi nàng ôm Tiểu Bạch Hổ xuống lôi đài, trọng tài Kim Đan của đấu thú đài rõ ràng nhìn thấy nàng ra tay, nhưng chưa từng mở miệng nghi ngờ cái gì.
Đương nhiên, Vân Thanh Việt hỗ trợ cũng chỉ chuẩn bị ra tay một lần —— Nàng phóng ra uy áp kinh sợ Tật Phong Lang, nhưng nếu Giang Mạch không có bắt lấy cơ hội phản kích, vẫn sẽ bị Tật Phong Lang hoàn hồn đánh bẹp, vậy cũng không cần thiết ở lại trên lôi đài.
Giang Mạch nghe nàng nói xong, nghĩ đến chủ nhân của Huyễn Điệp tự mình ra đánh Đại Địa Hùng, phát hiện mình dường như cũng thật sự không có làm trái với quy tắc của tái đấu.
Vậy nếu đã không phải vi phạm quy tắc, đương nhiên cũng tính là gian lận, nàng thắng được cũng là đường đường chính chính...!Sư tỷ hỗ trợ thì làm sao? Chiến lực của Tật Phong Lang lớn hơn nàng cả một ngàn, chiến lực của nàng chỉ là số lẻ của người ta, này còn không cho nàng tìm ngoại viện?!
Tiểu Bạch Hổ vẫy vẫy đuôi, khôi phục lại thần khí, thậm chí ưỡn ngực ngẩng đầu còn có chút đắc ý nhỏ.
Vân Thanh Việt bật cười, liếc nhìn đuôi hổ đang lặng lẽ quấn quanh cổ tay mình, rốt cuộc vẫn là lời nói thấm thía khuyên nhủ một câu: "Tật Phong Lang cũng chỉ là tu vi Luyện Khí năm tầng, còn đả thương ngươi đến như vậy, sau này người phải tu luyện đàng hoàng mới đúng."
Giang Mạch sâu sắc tán thành gật gật đầu, nhưng mà nàng không thể kế thừa Bạch Hổ truyền thừa, cũng không biết pháp môn tu luyện của thần thú.
Cho nên tu luyện gì đó, nàng phỏng chừng là không được, nhưng mà đánh quái thăng cấp đã được nàng đưa vào lịch trình, chỉ chờ trở lại tông môn hoặc là hệ thống rà quét được địa phương thích hợp trong thành nàng liền thành thành thật thật đi đến kiếm tích phân!
Thấy nàng nghe lời, Vân Thanh Việt sờ sờ lỗ tai Tiểu Nãi Hổ, sau đó móc ra Kim Linh Chấp Minh Thần Quân đưa đeo lên cổ nàng.
Tiểu Bạch Hổ không có giãy giụa cự tuyệt, chỉ chờ sau khi Vân Thanh Việt đeo Kim Linh lên cho nàng xong, mới vươn móng vuốt gảy một cái —— Cho nên, sư tỷ đi ra ngoài một chuyến chính là mang về lễ vật này cho nàng, lục lạc mèo..
Bình luận truyện