Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược
Chương 27
Chap 27
“Giờ tôi đi tắm. Anh có thể lấy cho tôi một cái khăn sạch được không?”
Sau khi chỉnh lại quần áo của mình, Thùy Vân bình thản nói như thể không có chuyện gì xảy ra mặc kệ gương mặt hối hận của người đàn ông đối diện.
“Em mặc tạm quần áo của tôi rồi chúng ta xuống thị trấn mua đồ sau.”
“Đừng đùa nữa, tôi không muốn bị anh đè lên người 1 lần nữa đâu anh hai. Tôi coi cũng không ít hàng người lớn đâu, mặc như thế có khác nào khuyến khích “Quất em đi anh” chứ.” - Đúng, Boy Love drama không cắt xén cũng là hàng người lớn mà chỉ khác là nữ chính được thay bằng 1 anh giai uke thôi.
Lý Cảnh định tới gần cô nhưng lại nhớ ban nãy đã … nên dừng lại, cố giải thích.
“Ban nãy tôi nghĩ là đang mơ mới … bạo gan như thế. Thực sự tôi không hề có ý định đó.”
Thùy Vân thấy thật nực cười, rõ ràng là đứa xém chút nữa bị thiệt thòi là cô nhưng sao người này nhìn còn ủy khuất hơn cả cô thế này. Cô đưa tay lên vai anh bình thản nói:
“Là con trai có nhu cầu là chuyện bình thường, là tôi tối qua tự tiện đến phòng anh…” - Thật quái đản, tại sao 1 đứa con gái lại an ủi 1 thằng đàn ông như thế này chứ, cô bật cười – “mà chuyện tối qua, anh tự nhiên ôm tôi như thằng điên ấy. Chắc có không ít kinh nghiệm chơi gái nhỉ?”
“Em…”- Lý Cảnh không hiểu nổi cô gái này, sao lại bình tĩnh ở những tình huống không thể nào bình tĩnh được thế này mà lại có thể xẩu hổ vì những thứ không đâu. Mà tại sao cô nói như thể có kinh nghiệm đầy mình như thế? Anh đưa mắt kiểm chứng người cô gái này, đúng là nữ 100% mà.
“Lấy khăn cho tôi đi.” – Thùy Vân bình thản ra khỏi phòng mặc kệ gương mặt đủ cảm xúc của Lý Cảnh.
Ừ thì bị tấn công cũng có phần hơi bất ngờ nhưng từ hồi cấp 3 cô đã bắt đầu coi BL (Boy Love) cùng mấy bà chị, có đáng sợ hơn 10 lần cũng là chuyện bình thường mà cô còn nằm trong ban kiểm duyệt mấy cái yaoi các bậc tiền bối của cô vẽ nữa mà. Truyện mấy bà này đúng là full HD, thật đáng sợ cho các hủ nữ không có kinh nghiệm tình trường mà vẽ sống động như thế. Lại thêm mấy bà này là những đứa con gái bất thường có thể xem phim JAV hay BL một cách thản nhiên như con điên ngồi phân tích mổ xẻ phim nhiều góc độ từ góc quay, tính khoa học của tình tiết, tâm sinh lý con người, số đo 3 vòng của cặp chính khi đóng cảnh nóng,… Thùy Vân cô tuy không đạt đến mức thượng thừa như thế nhưng hoàn toàn có khả năng phân tích tình huống và đối phó người như Lý Cảnh.
Lý Cảnh ngẩng người nhìn cô đi. Được cô gái này tha thứ 1 cách nhanh chóng như thế thật có gì đó không đúng, đáng ra cô nên ôm chặt áo nước mắt đầm đìa chửa anh là đồ cầm thú chứ? Tại sao cô lại thản nhiên mặc áo như không có gì? Anh tệ đến mức không khiến cô có chút cảm giác gì hay sao? Cảm xúc thật là phức tạp.
…
“Tối nay tôi thà chết chứ không ở ngôi nhà đó. Anh đưa tôi đi đâu cũng được chứ tuyệt đối không ở ngôi nhà chết tiệt của thầy anh đâu.” – Thùy Vân ngồi trên xe đưa mắt nhìn cảnh cánh rừng lướt qua cửa sổ lạnh lùng nói. Cái mặt Sadako cứ lảng vảng trước mắt cô.
“Khốn nạn thật, đối với em mấy chuyện ma rẻ tiền đó còn đáng nhớ chuyện chúng ta sáng nay sao?” – Lý Cảnh thầm nghĩ, lòng có chút hụt hẫng, nếu cô gái này nói là không muốn ở một mình cùng anh vì sợ chuyện ban nãy thì anh còn thấy vui hơn. Tại sao anh được tha thứ mà không thể nào cười nổi thế này.
“Hây, sao im re thế. Tôi nói không để tâm thì anh để tâm làm cái quái gì? Đàn ông mà nhấc lên được thì bỏ xuống được” – Thùy Vân nói. Dù sao cô cũng chưa mất mát thứ gì, không cần bù lu bù loa như ba cái nhân vật nữ chính trong phim châu Á, làm thế chỉ tổ cổ vũ mấy thằng đàn ông có tính chiếm hữu nhào vào thôi chứ có ích gì. Từng làm quân sư tình yêu cô hiểu định luật này.
“À, ngôi nhà đó là giáo sư của tôi xây dựng cách đây chừng 10 năm và thực tế nhà ông ấy còn sống nhăn răng cả. Chỉ là khi kinh tế đi xuống mấy khoản đầu tư của ông ấy bị thua lỗ mới bán nó thôi. Đây là chuyện riêng của người khác nên hôm qua tôi không định nói em biết.”
“Chỉ có thế?” – Thùy Vân hoài nghi hỏi.
“Chỉ có thế thôi. Nếu em không thích ở đó thì tôi sẽ tìm khách sạn cho em.”
Thùy Vân ngẫm nghĩ 1 chút rồi nói – “Thôi vậy thì khỏi đâu. Chút anh làm ơn cho người bắt truyền hình giúp tôi. Thế quái nào ông thầy của anh và anh sống được ở 1 nơi khỉ ho cò gáy không có thú giải trí thế hả? Mà cái tivi để làm kiểng hả”
“Nếu em muốn.”
“À còn… mà không có gì đâu. " - Thùy Vân định hỏi nếu cô mua đồ lót mà không có tiền trong người thì chả lẽ cứ kéo anh ta theo bên mình mà thôi. Nói thẳng như thế cô có cảm tưởng mình là gái được bao. Mà khốn nỗi, phân tích tình trạng hiện tại nó có khác gì thế đâu. Tại sao tên Lý Cảnh này không đáng yêu như tiểu thiên thần nhỉ ? Cứ tsundere 1 chút lại hay, còn người này thật không biết xấu hổ. Mà chả biết chuyện thằng nhóc ấy tới đâu rồi. Tin tích cực duy nhất là hoàng tử bạch mã của Tiểu Hoa tạm thời biến mất tạo cơ hội cho A Lợi tấn công cô nhóc đó.
" Chị đây hy sinh cho em, làm ơn hành sự lẹ lên giùm chị đi… " - cô lẩm bẩm.
" Hả ? " - Lý Cảnh không thể hiểu cô gái này, nhiều khi cứ nói những thứ khó hiểu.
" Không có gì, anh nhiều chuyện quá. "
Thật may mắn, anh chàng Lý Cảnh này đến siêu thị không phải mấy shop quần áo tránh tình trạng khó xử mà cô đang băn khoăn. Cô nhanh tay lựa đồ và hạn chế mức thấp nhất những trang phục làm người này nổi máu ba lăm lên.
" Em thực sự định mặc đồ thể thao cả tuần ? " - Lý Cảnh nhìn lốc đồ thể thao unisex 12 cái chung 1 kiểu mà Thùy Vân chọn hỏi.
" Yes. " - đây là 1 trong những trang phục an toàn nhất, rộng rãi che thứ cần che không khiêu khích và cho kẻ đối diện cô thấy người đang sống cùng mình một mặt nào đó cũng cùng giới tính, làm giảm ham muốn anh ta lại.
" Này, em là con gái nên biết cách ăn mặc 1 chút chứ ? " - Lý Cảnh nhớ lại đúng là hầu như 80% anh gặp cô trong trang phục đồ thể thao cả trừ đồ ngủ pyjama buổi tối là khác thôi.
" Tôi mặc sao không liên quan anh. " - Thùy Vân cộc lốc nói. Công việc của cô đa phần tự kỷ ở nhà 1 mình, có khi cả tháng không bước chân khỏi nhà thì trang phục đẹp làm quái gì mà đồ thể thao thực sự rất thoải mái.
Lý Cảnh thở dài – " Tùy em thôi. ". Ít nhất anh không cần canh chừng mấy tên đối thủ khác – " Chút nữa em định ăn gì ? "
" Ra tiệm rồi tính. Giờ anh có hỏi tôi cũng chả biết đâu. "
" Không, tôi sẽ nấu ăn cho em. " - anh nói giọng tự hào.
Thùy Vân ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt hoài nghi – " Thôi, tôi đi mua mì gói ăn cho an toàn."
Nhin gương mặt hoài nghi của cô gái này, Lý Cảnh có chút không vui. Trong mắt cô gái này sao anh chẳng có điểm gì tốt thế này ? Là kẻ thủ đoạn đê tiện hại anh mình. Là một thằng ăn chơi. Chả lẽ anh không có điểm gì tốt sao ? Anh là 1 người từ nhỏ khá kén cá chọn canh nên khi ăn uống cũng yêu cầu khá cao. Đặc biệt thời gian đi học ở Anh quốc, đồ ăn nơi đó đúng là không thể tưởng tượng nổi, đây cũng là lý do mà tất cả thức ăn trên thế giới đều có các nhà hàng ở nước ngoài trừ UK food – thứ bạn chỉ được ăn ở Anh vì độ khó đỡ không người nước nào ăn được trừ người Anh. Chính vì thế, thời gian đó anh phải tự xử lý đồ ăn cho mình và có thời gian là đi khắp châu Âu tìm tòi các món ăn ngon để học cách chế biến.
" Thôi được, em giỏi lắm. Chút nữa đừng có mà ngưỡng mộ nhìn tôi đấy. " - anh nghĩ thầm.
…
Nhìn 2 dĩa món Âu trên bàn, Thùy Vân hoài nghi nhìn Lý Cảnh thấy anh ta khoái chí nhìn gương mặt ngẩng ra của cô.
" Nếu em thích ăn mì gói thì tùy. Tôi không ép. "
" Cách bài trí khá đạt đấy. "
Lý Cảnh tháo tạp dề để lên bếp, bình thản nói :
"Đã lâu chưa xuống bếp nên có chút lục nghề. Nhưng hương vị nó chắc chắn hơn mấy gói mì em mua đó. "
Anh đưa muỗng nĩa cho Thùy Vân và nhanh chóng an vị ở vị trí của mình. Đúng là thỉnh thoảng anh cũng nên ngầu 1 chút với hình ảnh này sẽ cứu vãn hình ảnh 1 Lý Cảnh đê tiện hồi sáng.
Thùy Vân đưa nĩa gắp lấy 1 miếng thịt đưa vào miệng. Đúng là không thể chê được. Cô ngẩng lên nhìn Lý Cảnh ánh mắt đầy sự thán phục.
" Con nhà người ta trong truyền thuyết đây mà. " - cô buột miệng nói. Thì ra nhân vật bí ẩn nhất lịch sử này có thật mà không ngờ lại là tên này.
" Em nói gì thế ? " - Lý Cảnh thật không hiểu cô gái này nói gì. Tại sao chỉ khen anh 1 tiếng khó đến thế sao ?
" Không, ý tôi là anh rất ngầu. " - cô cười vô tư nói – " đàn ông biết nấu ăn thì thực sự rất ngầu đó. " - Thùy Vân cô giờ có thể an tâm 7 ngày này được ăn ngon rồi. Nếu có người tự dưng phục vụ chịu làm servant cho mình thì có bị lợi dụng 1 chút cô cũng chả quan tâm.
" Thật sao ? " - Lý Cảnh cười tự hào – " Em là người phụ nữ đầu tiên tôi nấu ăn cho đó. "
" Anh có hiếu vãi " - Thùy Vân vô tư nói – " lần đầu tiên nấu ăn cho gái. Mẹ mình thì anh quên mất, đúng là gia môn bất hạnh mà. " - bất giác cô nhìn thấy gương mặt biến sắc của người đàn ông đang ngồi đối diện mình mới biết mình lỡ lời – " … xin lỗi, tôi quên mất hình như mẹ anh mất sớm đúng không ? "
Lý Cảnh gượng gạo mỉm cười – " Không sao đâu. Nếu bà ta có còn sống thì cũng không bao giờ có phúc phận này. " - giọng anh lạnh dần.
Đúng là mỗi nhà một cảnh mà. Thùy Vân im lặng ăn bất chấp gương mặt khó coi của anh.
" Bây giờ em cò dám chơi 1 trò chơi với tôi không ? " - Lý Cảnh lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
" Nói. "
" Trong 7 ngày này, em sẽ ở bên cạnh tôi không suy nghĩ gì cả. Không cần biết tôi là ai và tôi giữ em với mục đich gì chỉ cần thoải mái hưởng thụ cuộc sống này thôi. Nếu trong 7 ngày này, dù chỉ 1 lần em nghĩ đến tôi hay cầu xin sự giúp đỡ của tôi thì xem như tôi thắng. "
" Nếu anh thắng thì sao ? "
“Em sẽ làm bạn gái tôi.” – Lý Cảnh bình thản đáp.
“Nếu tôi thắng?”
“Em muốn như thế nào cũng được.”
Thùy Vân nói – “Cái giá hơi cao à nha.”
“Em sợ thua sao?” – Lý Cảnh cười thách thức.
“Không cần chơi trò thách thức. Nếu tôi không chơi thì sao?”
“Chả sao cả. Tôi vẫn làm phiền em như trước thôi.” – anh bình thản đưa miếng thịt vào miệng.
“Nếu anh thua thì phải biến mất trước mặt tôi. Ngay cả trên báo chí, phương tiện truyền thông nói chung không bao giờ để tôi thấy cái mặt anh dù vô tình hay hữu ý.” – Thùy Vân mỉm cười.
“Em đúng là 1 cô gái giảo hoạt.” – Lý Cảnh mỉm cười – “Nếu thua chỉ làm bạn gái của tôi mà thắng lại khiến tôi biến mất như thế”. Đây là 1 lời đề nghị độc ác. Người đại diện 1 tập đoàn lên sàn như anh không thể nào lại không lên các phương tiện truyền thông được mà đặc biệt thông tin của anh giờ đã đầy các trang báo chí hay web online. Nếu giờ kẻ nào đó có đăng hình ảnh anh lên cũng khó kiểm soát được. Nói cách khác khiến anh biến mất hoàn toàn là gần như không thể.
“Anh sợ à?” – cô mỉm cười đáp trả.
" Em đúng là 1 người độc ác nhưng tôi lại thích một cô gái như em. Tôi đồng ý.”
“Tôi tham gia với 1 điều kiện nữa.”
Cô gái này hay thật. Đây là 1 trò chơi mà kiểu nào Lý Cảnh anh cũng lỗ thế mà lại ra thêm điều kiện nữa.
“Nói đi.”
“Không được làm các hành động quá giới hạn như ban sáng.”
“Thôi được.” – anh mỉm cười.
“À mà nếu tôi nghĩ đến anh sao anh biết chứ?” – cô lên tiếng.
“Tôi tin em không phải loại người giả dối”. Dù mới quen Thùy Vân mới 7 tháng nhưng Lý Cảnh biết cô là 1 người háo thắng, không thắng thì thôi mà thắng thì phải đường đường chính chính cho mọi người thấy. Nếu không cô chẳng bao giờ tức giận chuyện được anh giúp xuất bản truyện như thế.
“Nếu anh tự tin như thế thì tôi đồng ý.”
“Giờ tôi đi tắm. Anh có thể lấy cho tôi một cái khăn sạch được không?”
Sau khi chỉnh lại quần áo của mình, Thùy Vân bình thản nói như thể không có chuyện gì xảy ra mặc kệ gương mặt hối hận của người đàn ông đối diện.
“Em mặc tạm quần áo của tôi rồi chúng ta xuống thị trấn mua đồ sau.”
“Đừng đùa nữa, tôi không muốn bị anh đè lên người 1 lần nữa đâu anh hai. Tôi coi cũng không ít hàng người lớn đâu, mặc như thế có khác nào khuyến khích “Quất em đi anh” chứ.” - Đúng, Boy Love drama không cắt xén cũng là hàng người lớn mà chỉ khác là nữ chính được thay bằng 1 anh giai uke thôi.
Lý Cảnh định tới gần cô nhưng lại nhớ ban nãy đã … nên dừng lại, cố giải thích.
“Ban nãy tôi nghĩ là đang mơ mới … bạo gan như thế. Thực sự tôi không hề có ý định đó.”
Thùy Vân thấy thật nực cười, rõ ràng là đứa xém chút nữa bị thiệt thòi là cô nhưng sao người này nhìn còn ủy khuất hơn cả cô thế này. Cô đưa tay lên vai anh bình thản nói:
“Là con trai có nhu cầu là chuyện bình thường, là tôi tối qua tự tiện đến phòng anh…” - Thật quái đản, tại sao 1 đứa con gái lại an ủi 1 thằng đàn ông như thế này chứ, cô bật cười – “mà chuyện tối qua, anh tự nhiên ôm tôi như thằng điên ấy. Chắc có không ít kinh nghiệm chơi gái nhỉ?”
“Em…”- Lý Cảnh không hiểu nổi cô gái này, sao lại bình tĩnh ở những tình huống không thể nào bình tĩnh được thế này mà lại có thể xẩu hổ vì những thứ không đâu. Mà tại sao cô nói như thể có kinh nghiệm đầy mình như thế? Anh đưa mắt kiểm chứng người cô gái này, đúng là nữ 100% mà.
“Lấy khăn cho tôi đi.” – Thùy Vân bình thản ra khỏi phòng mặc kệ gương mặt đủ cảm xúc của Lý Cảnh.
Ừ thì bị tấn công cũng có phần hơi bất ngờ nhưng từ hồi cấp 3 cô đã bắt đầu coi BL (Boy Love) cùng mấy bà chị, có đáng sợ hơn 10 lần cũng là chuyện bình thường mà cô còn nằm trong ban kiểm duyệt mấy cái yaoi các bậc tiền bối của cô vẽ nữa mà. Truyện mấy bà này đúng là full HD, thật đáng sợ cho các hủ nữ không có kinh nghiệm tình trường mà vẽ sống động như thế. Lại thêm mấy bà này là những đứa con gái bất thường có thể xem phim JAV hay BL một cách thản nhiên như con điên ngồi phân tích mổ xẻ phim nhiều góc độ từ góc quay, tính khoa học của tình tiết, tâm sinh lý con người, số đo 3 vòng của cặp chính khi đóng cảnh nóng,… Thùy Vân cô tuy không đạt đến mức thượng thừa như thế nhưng hoàn toàn có khả năng phân tích tình huống và đối phó người như Lý Cảnh.
Lý Cảnh ngẩng người nhìn cô đi. Được cô gái này tha thứ 1 cách nhanh chóng như thế thật có gì đó không đúng, đáng ra cô nên ôm chặt áo nước mắt đầm đìa chửa anh là đồ cầm thú chứ? Tại sao cô lại thản nhiên mặc áo như không có gì? Anh tệ đến mức không khiến cô có chút cảm giác gì hay sao? Cảm xúc thật là phức tạp.
…
“Tối nay tôi thà chết chứ không ở ngôi nhà đó. Anh đưa tôi đi đâu cũng được chứ tuyệt đối không ở ngôi nhà chết tiệt của thầy anh đâu.” – Thùy Vân ngồi trên xe đưa mắt nhìn cảnh cánh rừng lướt qua cửa sổ lạnh lùng nói. Cái mặt Sadako cứ lảng vảng trước mắt cô.
“Khốn nạn thật, đối với em mấy chuyện ma rẻ tiền đó còn đáng nhớ chuyện chúng ta sáng nay sao?” – Lý Cảnh thầm nghĩ, lòng có chút hụt hẫng, nếu cô gái này nói là không muốn ở một mình cùng anh vì sợ chuyện ban nãy thì anh còn thấy vui hơn. Tại sao anh được tha thứ mà không thể nào cười nổi thế này.
“Hây, sao im re thế. Tôi nói không để tâm thì anh để tâm làm cái quái gì? Đàn ông mà nhấc lên được thì bỏ xuống được” – Thùy Vân nói. Dù sao cô cũng chưa mất mát thứ gì, không cần bù lu bù loa như ba cái nhân vật nữ chính trong phim châu Á, làm thế chỉ tổ cổ vũ mấy thằng đàn ông có tính chiếm hữu nhào vào thôi chứ có ích gì. Từng làm quân sư tình yêu cô hiểu định luật này.
“À, ngôi nhà đó là giáo sư của tôi xây dựng cách đây chừng 10 năm và thực tế nhà ông ấy còn sống nhăn răng cả. Chỉ là khi kinh tế đi xuống mấy khoản đầu tư của ông ấy bị thua lỗ mới bán nó thôi. Đây là chuyện riêng của người khác nên hôm qua tôi không định nói em biết.”
“Chỉ có thế?” – Thùy Vân hoài nghi hỏi.
“Chỉ có thế thôi. Nếu em không thích ở đó thì tôi sẽ tìm khách sạn cho em.”
Thùy Vân ngẫm nghĩ 1 chút rồi nói – “Thôi vậy thì khỏi đâu. Chút anh làm ơn cho người bắt truyền hình giúp tôi. Thế quái nào ông thầy của anh và anh sống được ở 1 nơi khỉ ho cò gáy không có thú giải trí thế hả? Mà cái tivi để làm kiểng hả”
“Nếu em muốn.”
“À còn… mà không có gì đâu. " - Thùy Vân định hỏi nếu cô mua đồ lót mà không có tiền trong người thì chả lẽ cứ kéo anh ta theo bên mình mà thôi. Nói thẳng như thế cô có cảm tưởng mình là gái được bao. Mà khốn nỗi, phân tích tình trạng hiện tại nó có khác gì thế đâu. Tại sao tên Lý Cảnh này không đáng yêu như tiểu thiên thần nhỉ ? Cứ tsundere 1 chút lại hay, còn người này thật không biết xấu hổ. Mà chả biết chuyện thằng nhóc ấy tới đâu rồi. Tin tích cực duy nhất là hoàng tử bạch mã của Tiểu Hoa tạm thời biến mất tạo cơ hội cho A Lợi tấn công cô nhóc đó.
" Chị đây hy sinh cho em, làm ơn hành sự lẹ lên giùm chị đi… " - cô lẩm bẩm.
" Hả ? " - Lý Cảnh không thể hiểu cô gái này, nhiều khi cứ nói những thứ khó hiểu.
" Không có gì, anh nhiều chuyện quá. "
Thật may mắn, anh chàng Lý Cảnh này đến siêu thị không phải mấy shop quần áo tránh tình trạng khó xử mà cô đang băn khoăn. Cô nhanh tay lựa đồ và hạn chế mức thấp nhất những trang phục làm người này nổi máu ba lăm lên.
" Em thực sự định mặc đồ thể thao cả tuần ? " - Lý Cảnh nhìn lốc đồ thể thao unisex 12 cái chung 1 kiểu mà Thùy Vân chọn hỏi.
" Yes. " - đây là 1 trong những trang phục an toàn nhất, rộng rãi che thứ cần che không khiêu khích và cho kẻ đối diện cô thấy người đang sống cùng mình một mặt nào đó cũng cùng giới tính, làm giảm ham muốn anh ta lại.
" Này, em là con gái nên biết cách ăn mặc 1 chút chứ ? " - Lý Cảnh nhớ lại đúng là hầu như 80% anh gặp cô trong trang phục đồ thể thao cả trừ đồ ngủ pyjama buổi tối là khác thôi.
" Tôi mặc sao không liên quan anh. " - Thùy Vân cộc lốc nói. Công việc của cô đa phần tự kỷ ở nhà 1 mình, có khi cả tháng không bước chân khỏi nhà thì trang phục đẹp làm quái gì mà đồ thể thao thực sự rất thoải mái.
Lý Cảnh thở dài – " Tùy em thôi. ". Ít nhất anh không cần canh chừng mấy tên đối thủ khác – " Chút nữa em định ăn gì ? "
" Ra tiệm rồi tính. Giờ anh có hỏi tôi cũng chả biết đâu. "
" Không, tôi sẽ nấu ăn cho em. " - anh nói giọng tự hào.
Thùy Vân ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt hoài nghi – " Thôi, tôi đi mua mì gói ăn cho an toàn."
Nhin gương mặt hoài nghi của cô gái này, Lý Cảnh có chút không vui. Trong mắt cô gái này sao anh chẳng có điểm gì tốt thế này ? Là kẻ thủ đoạn đê tiện hại anh mình. Là một thằng ăn chơi. Chả lẽ anh không có điểm gì tốt sao ? Anh là 1 người từ nhỏ khá kén cá chọn canh nên khi ăn uống cũng yêu cầu khá cao. Đặc biệt thời gian đi học ở Anh quốc, đồ ăn nơi đó đúng là không thể tưởng tượng nổi, đây cũng là lý do mà tất cả thức ăn trên thế giới đều có các nhà hàng ở nước ngoài trừ UK food – thứ bạn chỉ được ăn ở Anh vì độ khó đỡ không người nước nào ăn được trừ người Anh. Chính vì thế, thời gian đó anh phải tự xử lý đồ ăn cho mình và có thời gian là đi khắp châu Âu tìm tòi các món ăn ngon để học cách chế biến.
" Thôi được, em giỏi lắm. Chút nữa đừng có mà ngưỡng mộ nhìn tôi đấy. " - anh nghĩ thầm.
…
Nhìn 2 dĩa món Âu trên bàn, Thùy Vân hoài nghi nhìn Lý Cảnh thấy anh ta khoái chí nhìn gương mặt ngẩng ra của cô.
" Nếu em thích ăn mì gói thì tùy. Tôi không ép. "
" Cách bài trí khá đạt đấy. "
Lý Cảnh tháo tạp dề để lên bếp, bình thản nói :
"Đã lâu chưa xuống bếp nên có chút lục nghề. Nhưng hương vị nó chắc chắn hơn mấy gói mì em mua đó. "
Anh đưa muỗng nĩa cho Thùy Vân và nhanh chóng an vị ở vị trí của mình. Đúng là thỉnh thoảng anh cũng nên ngầu 1 chút với hình ảnh này sẽ cứu vãn hình ảnh 1 Lý Cảnh đê tiện hồi sáng.
Thùy Vân đưa nĩa gắp lấy 1 miếng thịt đưa vào miệng. Đúng là không thể chê được. Cô ngẩng lên nhìn Lý Cảnh ánh mắt đầy sự thán phục.
" Con nhà người ta trong truyền thuyết đây mà. " - cô buột miệng nói. Thì ra nhân vật bí ẩn nhất lịch sử này có thật mà không ngờ lại là tên này.
" Em nói gì thế ? " - Lý Cảnh thật không hiểu cô gái này nói gì. Tại sao chỉ khen anh 1 tiếng khó đến thế sao ?
" Không, ý tôi là anh rất ngầu. " - cô cười vô tư nói – " đàn ông biết nấu ăn thì thực sự rất ngầu đó. " - Thùy Vân cô giờ có thể an tâm 7 ngày này được ăn ngon rồi. Nếu có người tự dưng phục vụ chịu làm servant cho mình thì có bị lợi dụng 1 chút cô cũng chả quan tâm.
" Thật sao ? " - Lý Cảnh cười tự hào – " Em là người phụ nữ đầu tiên tôi nấu ăn cho đó. "
" Anh có hiếu vãi " - Thùy Vân vô tư nói – " lần đầu tiên nấu ăn cho gái. Mẹ mình thì anh quên mất, đúng là gia môn bất hạnh mà. " - bất giác cô nhìn thấy gương mặt biến sắc của người đàn ông đang ngồi đối diện mình mới biết mình lỡ lời – " … xin lỗi, tôi quên mất hình như mẹ anh mất sớm đúng không ? "
Lý Cảnh gượng gạo mỉm cười – " Không sao đâu. Nếu bà ta có còn sống thì cũng không bao giờ có phúc phận này. " - giọng anh lạnh dần.
Đúng là mỗi nhà một cảnh mà. Thùy Vân im lặng ăn bất chấp gương mặt khó coi của anh.
" Bây giờ em cò dám chơi 1 trò chơi với tôi không ? " - Lý Cảnh lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
" Nói. "
" Trong 7 ngày này, em sẽ ở bên cạnh tôi không suy nghĩ gì cả. Không cần biết tôi là ai và tôi giữ em với mục đich gì chỉ cần thoải mái hưởng thụ cuộc sống này thôi. Nếu trong 7 ngày này, dù chỉ 1 lần em nghĩ đến tôi hay cầu xin sự giúp đỡ của tôi thì xem như tôi thắng. "
" Nếu anh thắng thì sao ? "
“Em sẽ làm bạn gái tôi.” – Lý Cảnh bình thản đáp.
“Nếu tôi thắng?”
“Em muốn như thế nào cũng được.”
Thùy Vân nói – “Cái giá hơi cao à nha.”
“Em sợ thua sao?” – Lý Cảnh cười thách thức.
“Không cần chơi trò thách thức. Nếu tôi không chơi thì sao?”
“Chả sao cả. Tôi vẫn làm phiền em như trước thôi.” – anh bình thản đưa miếng thịt vào miệng.
“Nếu anh thua thì phải biến mất trước mặt tôi. Ngay cả trên báo chí, phương tiện truyền thông nói chung không bao giờ để tôi thấy cái mặt anh dù vô tình hay hữu ý.” – Thùy Vân mỉm cười.
“Em đúng là 1 cô gái giảo hoạt.” – Lý Cảnh mỉm cười – “Nếu thua chỉ làm bạn gái của tôi mà thắng lại khiến tôi biến mất như thế”. Đây là 1 lời đề nghị độc ác. Người đại diện 1 tập đoàn lên sàn như anh không thể nào lại không lên các phương tiện truyền thông được mà đặc biệt thông tin của anh giờ đã đầy các trang báo chí hay web online. Nếu giờ kẻ nào đó có đăng hình ảnh anh lên cũng khó kiểm soát được. Nói cách khác khiến anh biến mất hoàn toàn là gần như không thể.
“Anh sợ à?” – cô mỉm cười đáp trả.
" Em đúng là 1 người độc ác nhưng tôi lại thích một cô gái như em. Tôi đồng ý.”
“Tôi tham gia với 1 điều kiện nữa.”
Cô gái này hay thật. Đây là 1 trò chơi mà kiểu nào Lý Cảnh anh cũng lỗ thế mà lại ra thêm điều kiện nữa.
“Nói đi.”
“Không được làm các hành động quá giới hạn như ban sáng.”
“Thôi được.” – anh mỉm cười.
“À mà nếu tôi nghĩ đến anh sao anh biết chứ?” – cô lên tiếng.
“Tôi tin em không phải loại người giả dối”. Dù mới quen Thùy Vân mới 7 tháng nhưng Lý Cảnh biết cô là 1 người háo thắng, không thắng thì thôi mà thắng thì phải đường đường chính chính cho mọi người thấy. Nếu không cô chẳng bao giờ tức giận chuyện được anh giúp xuất bản truyện như thế.
“Nếu anh tự tin như thế thì tôi đồng ý.”
Bình luận truyện