Khi Lãnh Khốc Gặp Lạnh Lùng

Chương 3



Biên tập: Nami-chan

Hạ Vũ Vân nhậm chức trợ lý đặc biệt của tổng tài cũng đã được hai tuần.

Các dạng nghiệp vụ cũng chỉ mới nắm bắt được tương đối, bởi vì các lĩnh vực này không phải là chuyên ngành của cậu. Hơn nữa người trợ lý trước để lại rất nhiều thứ lộn xộn, cô ta đi thật nhẹ nhàng thoải mái, chỉ đáng thương cho cậu cái gì cũng không hiểu.

May mắn là các cô thư ký xinh đẹp của phòng Trịnh phó tổng không phải đều là bình hoa (ý chỉ loại con gái có nhan sắc mà không có đầu óc), có người thực lực cũng không tệ, chiếu cố cậu không ít. Bằng không, chỉ dựa vào năng lực của cậu thì chưa chắc đã làm được việc.

Cậu đột nhiên nhảy một bước lên vài bậc, ngồi vào vị trí trợ lý đặc biệt bên cạnh phó tổng tài, vị trí mà biết bao mỹ nữ mơ ước.

Quả thật là khiến cho người người choáng váng.

Nguyên nhân là tất cả các thư ký của phó tổng đều dịu dàng quyến rũ, eo thon ngực lớn cộng thêm có chút chỉ số IQ. Nghe nói các trợ lý đặc biệt của hắn đều là nữ, hơn nữa còn làm tình nhân của hắn. Hiện tại cậu đột nhiên bị khâm điểm, lời đồn đãi nhất thời nổ ra khắp nơi.

Người trong công ty không khỏi đoán rằng có phải Trịnh phó tổng chuẩn bị tu tâm dưỡng tính, sẽ không làm loạn nữa hay không.

Trịnh Nguy – người này thực sự rất giỏi tạo scandal nha.

Hạ Vũ Vân có chút vui mừng vì mình là đàn ông, lời đồn đại không có lực sát thương đối với cậu. Ác ý nhất cũng chỉ nói là cậu dựa vào quan hệ trèo cao, chí ít cũng không nói cậu dùng “nhan sắc” để mua.

Sau đó lại rộ lên lời đồn cậu cũng dùng “nhan sắc”, vì tuy Trịnh phó tổng thay đổi đàn bà với tốc độ chóng mặt nhưng mà hắn cũng có chút hứng thú với đàn ông.

Xem ra đám tam cô lục bà các tầng dưới rất nhanh đã bịa được thêm chủ đề mới.

“3 giờ chiều mai mở hội nghị cổ đông, 8 giờ tối có một buổi tiệc từ thiện…”

Lý Thiên Na – thư ký của Trịnh Nguy, đang thông báo lộ trình trong vòng một tuần cho hắn biết.

Hạ Vũ Vân đứng ở một bên toát mồ hôi, lượng công việc thật lớn, thế mà hắn vẫn trụ được.

Hắn tuy rằng phong lưu, nhưng năng lực làm việc quả thật không tệ.

“Lộ trình cuối tuần cô sắp xếp được rồi chứ?”

“Lộ trình tháng này cơ bản đã lập xong.”

“Đem cái dự án đầu tư điện tử ra, ngày mốt tôi đi Hàn Quốc, giúp tôi kiểm tra một chút. Trước khi tôi trở về, phải sửa xong bảng lộ trình. Cô ra ngoài đi.” Hắn cũng không thèm ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn giá cả thị trường chứng khoán trên máy vi tính.

“Vâng.” Thư ký Lý khom người đi ra ngoài.

“Còn có cậu.” Hắn duỗi ngón tay chỉ Hạ Vũ Vân, “Trước khi tôi trở về phải viết cho tốt kế hoạch bất động sản, phải lưu ý bên Cao Tân, có thể là đối thủ cạnh tranh của chúng ta.”

“Phó tổng, khi nào anh trở về?”

“Chừng 3 ngày.”

“A… nhanh quá không?”

Vậy… không phải là hắn yêu cầu trong vòng 3 ngày phải hoàn thành bản kế hoạch chứ. Mặt Hạ Vũ Vân bắt đầu co giật.

Trong thời gian ngắn như thế mà phải làm luôn mấy phần công việc, cũng gần như muốn lấy mạng cậu luôn còn gì. Có lẽ hắn đã xem cậu là siêu nhân rồi.

“Cậu có ý kiến à?” Trịnh Nguy híp mắt lại, có vẻ không hài lòng.

“Không phải.”

“Vậy thì xong. Cấp dưới tốt là không được chất vấn lời nói của cấp trên.” Hắn dường như ám chỉ điều gì đó, ngữ khí cảnh cáo, ý tứ hàm súc.

“Vâng.” Hạ Vũ Vân nhướng mày. “Phó tổng còn bận công việc, tôi đi ra ngoài trước.”

Trịnh Nguy không trả lời, chỉ khoát tay.

***

Cả ngày cố gắng, cuối cùng cũng xong xuôi đống công việc.

Có thể buông lỏng một chút rồi.

Trịnh Nguy đi Hàn Quốc đã một tuần, vô hình trung gia hạn cho cậu thêm vài ngày.

Hạ Vũ Vân hoài nghi Trịnh Nguy cố ý làm khó cậu.

Ngẫm lại, cậu là người nhàm chán, mà lương lại khá cao, chắc là hắn muốn gây khó khăn một chút đây mà.

Bởi vì đoán chắc Trịnh Nguy sẽ không trở về sớm cho nên vài thư ký bên cạnh Trịnh phó tổng cũng len lén tìm kẽ hở, lêu lổng một chút.

Qua hai ngày nữa là chủ nhật, dù sao cũng đã hoàn thành công việc.

Nếu hắn ở đây, khả năng sẽ phải làm thêm giờ. Hiện tại hắn không có trong nước nên cậu cũng có thể lơ là một chút.

Đúng là khoảng thời gian tự do.

Thực sự là đã lâu không được như thế này.

Hạ Vũ Vân hít sâu rồi chậm rãi đi bộ đến quán cà phê. Tìm được một vị trí cạnh cửa sổ, sẵn sàng ở lại cả buổi chiều.

Cuối cùng cũng buông lỏng được thần kinh căng thẳng ba tuần nay. Nếu không phải tiền lương cao hơn bốn lần so với trước đây, cái công việc vất vả này cậu mới không thèm làm. Đúng là tự hành hạ bản thân mà.

“Xin hỏi có thể ngồi xuống không?”

Hạ Vũ Vân nghe nói liền nhíu mày, rồi nhìn bốn phía. Còn nhiều chỗ trống mà bọn họ không ngồi, lại muốn ngồi cùng người khác.

“Tùy ý.” Cậu không ngẩng đầu lên, tiếp tục đọc sách.

Đối phương có hai người, Hạ Vũ Vân giương khóe mắt nhìn thoáng qua, có lẽ cũng là người có thân phận, quần áo phối hợp nổi bật, rất có thưởng thức.

Một lát sau.

Hạ Vũ Vân cảm thấy không được tự nhiên, dường như có người luôn nhìn cậu chăm chú.

Cậu ngẩng đầu.

Thật là trùng hợp, đối phương cư nhiên là cấp trên của cậu – Trịnh Nguy, vẻ mặt hắn tựa tiếu phi tiếu, có điểm tò mò.

“Phó tổng, thật khéo.” Trong mắt Hạ Vũ Vân ánh lên một mạt bất ngờ.

“Không phải, tôi ở ngoài cửa sổ thấy cậu nên mới vào đây.” Ánh mắt lộ ra ý cười.

“A… ừm.”

Hạ Vũ Vân gật đầu, rồi mới nhìn sang người bên cạnh hắn, là một mỹ nam có chút quen mắt, hình như đã thấy qua ở đâu đó. Cậu trai kia ngồi sát vào Trịnh Nguy như ở chỗ không người, thoạt nhìn có vẻ thân mật.

[Đồng tính luyến ái] – Trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện từ này.

“Phó tổng, hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi phải đi rồi.” Đôi mắt Hạ Vũ Vân vẫn chăm chú nhìn đáy chén cà phê.

“Vội vậy sao? Chúng tôi làm mất hứng thú đọc sách của cậu à?”

“Không phải.” Cậu mỉm cười gấp sách lại rồi đứng dậy.

“Đúng rồi… Vũ Vân, tôi luôn luôn yêu cầu trợ lý đặc biệt lúc nào cũng có thể liên lạc. Hi vọng lần sau sẽ không tái diễn việc không tìm được người.” Hắn đứng sát Hạ Vũ Vân, nhàn nhạt lên tiếng.

“Xin thứ lỗi, thì ra làm trợ lý đặc biệt là ngay cả thời gian cá nhân cũng không có, sau này tôi sẽ chú ý.” Vũ Vân hơi hơi gật đầu, ngữ khí có phần tự giễu.

Đã gần đến cuối thu, nhưng mặt trời vẫn rất gay gắt.

Đi ra khỏi quán cà phê, Hạ Vũ Vân suy nghĩ một chút, dường như đã hai tháng không đến thăm cha rồi.

Làm con thì phải có trách nhiệm, giờ đi thăm ông ấy một chút vậy.

Lúc cậu 22 tuổi, cha cậu tái hôn.

Khi ấy cũng không có cảm giác gì nhiều, dù sao cậu cũng đã có năng lực tự nuôi sống bản thân.

Cho nên, sau khi chúc phúc cho họ, cậu tự mình dọn ra ngoài.

Còn mẹ đã tái hôn với một người nước ngoài, đã bao nhiêu năm chưa gặp qua?

Lâu đến nỗi dường như cậu đã quên bản thân mình có mẹ.

***

Vừa cùng phó tổng gặp xong một đối tác, thành công ký hợp đồng.

Hai bên bàn bạc việc làm ăn đều thỏa mãn, cảm giác thực sự không tệ.

Hạ Vũ Vân đi về hướng ga tàu điện ngầm, nhìn thấy một đôi nam nữ ra vào khách sạn, có khi là kẻ lắm tiền đi lại chơi bời với hoa, cũng có khi là loại đàn ông sống bám vào váy đàn bà.

Nếu như hiện tại có người đi lại đây yêu cầu cậu làm người tình một đêm, chắc cậu sẽ gật đầu mà không chút do dự.

Căn bản, cậu cảm thấy cuộc sống như vậy, thực sự quá nhàm chán.

Cần phải điều tiết cuộc sống một chút.

Nếu một ngày thực sự có kẻ giàu có nào đó coi trọng cậu, nói muốn cậu về làm tình nhân có lẽ cũng không tồi. Chẳng cần để ý chính mình phải trả giá cái gì, ngược lại có thể tích cóp được một chút ít tài sản. Tính đi tính lại vẫn là người được lợi nhất.

Cậu tham tiền? Cũng không thể nói vậy, cậu chẳng qua là theo chủ nghĩa hưởng thụ mà thôi.

Đột nhiên, một chiếc xe đua Ferrari màu đỏ dừng lại ngay cạnh cậu.

Hạ Vũ Vân híp mắt nhìn vào bên trong, là phó tổng.

Cậu cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Giờ này lẽ ra hắn đang trên đường đi tìm một cô nàng xinh tươi nào đó mới đúng chứ.

Mà không phải là ở đây.

“Phó tổng.” Bất quá cậu vẫn tươi cười khách khí.

“Thời gian không còn sớm, sao cậu còn chưa về nhà?” Trịnh Nguy mở cửa xe.

“Ga tàu điện ngầm tương đối xa, nên tôi muốn đi bộ từ từ.”

“Lên xe, tôi đưa cậu đi.”

Nếu như cậu là con gái thì có thể sẽ từ chối, nguyên nhân là thanh danh của Trịnh Nguy quá bê bối, với lại cậu cũng không hứng thú trở thành một cái tên trong danh sách của hắn. Nhưng cậu là đàn ông, từ chối thì rất đạo đức giả, cũng không giống tác phong của cậu.

“Cậu không phải là cố tình bệnh chứ? Nghe nói người mắc bệnh tim không được hút thuốc uống rượu mà.” Hắn nhìn vào mắt Hạ Vũ Vân không hề thấy vẻ say, tiếp tục nói, “Nhưng dường như tửu lượng của cậu không tệ.”

“Cũng may là chưa chết, uống chút rượu khiến tâm trạng tốt hơn. Còn tửu lượng là được tích lũy từ nhỏ.”

“Ah, cậu đã thích ứng với công việc chưa.” Hắn thay đổi chủ đề.

“Đã quen.” Hạ Vũ Vân ngập ngừng, “Phó tổng, vì sao lại muốn tôi làm trợ lý đặc biệt?” Hỏi đến vấn đề cậu nghi ngờ đã lâu.

“Tôi cảm thấy cậu thích hợp.”

“Không hề có kinh nghiệm cũng thích hợp?” Đây là câu trả lời quái gì, chỉ là nói cho có lệ.

“Kinh nghiệm thì tích lũy dần dần, không lẽ cậu tự thấy rằng bản thân mình không phù hợp?”

“Vấn đề không phải là thích hợp, chức vị này không phải là đặc quyền của mỹ nữ sao?”

“Vậy cậu đi chuyển giới là được.” Hắn nhếch miệng, cười đến mức quỷ dị.

“Tôi nghĩ chuyển giới thì không đủ, còn phải phẫu thuật thẩm mỹ nữa.”

“Ha ha… cậu thật thú vị.” Hắn bật cười.

Câu này là một lời khen hay châm biếm đây? Thú vị? Thực sự xem cậu như một con đàn bà ngu ngốc mà phục dưới chân hắn sao?

Hạ Vũ Vân không nhịn được nhếch môi.

“Phó tổng, không phải anh muốn quẳng tôi vào danh sách của anh chứ?” Cậu mỉm cười giỡn một câu.

Trịnh Nguy trầm ngâm một chút, cười nói: “Đề nghị này không tệ.”

Trong lòng Hạ Vũ Vân vang lên hồi chuông cảnh báo.

Đèn đỏ.

Trịnh Nguy dừng xe lại, đột nhiên cúi người nói nhỏ vào tai Hạ Vũ Vân.

“Có lẽ tôi nên suy nghĩ về việc nhận cậu làm tình nhân.”

Hơi thở ấm nóng nhè nhẹ phả vào mặt Hạ Vũ Vân, mùi nước hoa nhàn nhạt xông vào mũi, cậu còn cảm giác được chiếc lưỡi ẩm ướt của hắn ở bên tai mình. Trong nháy mắt, sống lưng Hạ Vũ Vân lạnh toát.

Nhìn sắc mặt Hạ Vũ Vân từ hồng chuyển sang trắng rồi lại xanh, trên mặt Trịnh Nguy hiện lên nét tươi cười vô cùng đắc ý.

“Phó tổng thật biết nói đùa.” Cậu nở một nụ cười cứng ngắc.

Trịnh Nguy vui vẻ cười nhẹ, không trả lời.

Đèn xanh, hắn khởi động xe, nhả khói lướt đi.

Cậu thầm nghĩ nếu như mấy bà mấy cô trong công ty nghe được chuyện này, không biết sẽ có phản ứng thế nào? Vì hưng phấn mà thét lên, hay là cho cậu vài cái tát rồi chửi cậu vô sỉ?

Hạ Vũ Vân lắc đầu, cậu không phải đàn bà, đương nhiên không biết họ nghĩ cái gì trong lòng. Nhưng đổi lại một người đàn ông bình thường nghe được chuyện này, chỉ có một khả năng, đó là sởn tóc gáy.

Trịnh Nguy có vẻ ngoài anh tuấn cùng thân phận hiển hách, rất có lực hấp dẫn đối với đàn bà con gái, nhưng không đến nỗi ngay cả đàn ông cũng bị hắn khuynh đảo.

Ít nhất… cậu sẽ không.

***

Hạ Vũ Vân hiện tại có điểm ghét bị người trong công ty nhận ra, giao tình cũng không tính là tốt.

Nhất là phụ nữ.

Mấy bà tám, lại càng phải tránh.

Tuy nhiên, việc gặp người quen trong công ty là điều khó tránh được.

“Nhóc này, tới thật sớm nha.” Là người của phòng trước đây cậu làm việc, có thể xưng đệ nhất bà tám – Hồng Di. Hạ Vũ Vân tùy ý trả lời cô ta, nếu như có thể, thật không muốn phản ứng.

“Chào chị.”

“Anh Hạ, chào buổi sáng.” Diệp Tử đứng ở phía sau cô ta thò đầu ra.

“Chào buổi sáng.”

Ba người cùng nhau đi đến thang máy.

“Dòm cậu vậy mà cũng lợi hại thật, thoắt cái đã nhảy lên tầng 18, sau này có khi được đề bạt cao hơn. Tôi xem cảnh tượng cậu sau này, thực lòng chúc cậu. Tiền đồ vô hạn nha.”

Cô ta vừa dứt lời, Hạ Vũ Vân lập tức trở thành điểm nóng trong thang máy. Tất cả mọi người đều nhìn cậu chằm chằm.

“Nhất định, nhất định.” Cậu cười phụ họa.

“Rốt cuộc dùng cách gì mà ngồi được vào vị trí trợ lý đặc biệt vậy?”

Hồng Di hỏi vấn đề mà đa số người trong thang máy có hứng thú, mọi người lập tức vểnh hai tai lên hóng.

Ai cũng hiện lên sắc mặt sợ bỏ sót nội dung đặc sắc.

Hạ Vũ Vân không trả lời, chỉ đưa tay ấn tầng 18.

Không khí trong thang máy trở nên ngượng ngập.

“Ah… Anh Hạ, trưa nay anh rảnh không? Cùng nhau ăn cơm trưa đi.” Diệp Tử mở lời phá tan cục diện bế tắc.

“Lần sau đi, hôm nay chắc là không được.” Hạ Vũ Vân nhàn nhạt nói.

“Vậy lần sau ha. Anh Hạ, em tới rồi, đi trước nhé.”

“Ừ.” Hạ Vũ Vân hơi hơi gật đầu.

Cậu nghiêng mình để những người khác bước ra. Hồng Di đi ngang qua, trừng mắt liếc cậu một cái, ý bảo cậu vừa rồi không phân biệt được tốt xấu làm cô ta mất mặt.

Hạ Vũ Vân cười lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên.

Nếu không phải làm việc tại tầng 18, cậu cảm thấy có thể giảm bớt phiền hà.

Chí ít, sẽ không bị đủ người bình phẩm.

Tới tầng 18, bên trong phòng làm việc không có mấy người.

Làm thư ký chỉ cần tới sớm hơn so với phó tổng là được, không quét thẻ cũng chẳng bị ai quản, căn bản trên các cô cũng chỉ có phó tổng, hắn mặc kệ, các cô cũng được tiêu diêu.

Theo lệ, cậu quét thẻ rồi đi về phía bàn làm việc của mình.

Nhìn lịch một chút, là thứ sáu, khó trách.

Trong phòng thư ký ngầm có một lời đồn đãi: thứ năm hàng tuần, phó tổng nhất định qua đêm tại nhà thiên kim tiểu thư của một công ty nào đó. Khoái hoạt một đêm, đương nhiên sẽ không đến sớm, ít nhất phải đến chiều hôm sau mới mò tới.

Nghe nói rằng họ đã tới mức bàn bạc chuyện cưới hỏi, tình cảm dường như không tệ. Quan trọng nhất là cô vợ không ngại chuyện phong lưu bên ngoài của hắn.

Nghe đồn thế mà thôi, mức độ xác thực cũng chỉ có hắn biết.

Hồng nhan tri kỷ của hắn có thể nói là nhiều vô số.

Ring——, điện thoại trên bàn cậu đổ chuông.

Cậu nhăn mặt, nhíu mày.

Nhìn đồng hồ trên vách tường, 9h 20p’.

Là ai mà gọi sớm thế không biết.

“Xin chào.”

“Vũ Vân?”

Phó tổng? Sửng sốt một giây, lần đầu tiên cậu thấy hắn đến sớm, huống hồ hôm nay là thứ sáu.

Lại nhìn bốn phía phòng làm việc, vẫn còn trống trơn.

Cậu đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Phó tổng, có chuyện gì vậy.”

“Cậu đến trễ.” Hắn ngữ khí bình thản, nghe không ra hỉ nộ.

“Ah…” Bị bắt quả tang.

“Thiên Na chưa tới à?”

“À… chưa.” Sự thật hiện ngay trước mắt, cậu không có khả năng biện hộ thay cô ấy.

“Quên đi, cậu hiện tại chuẩn bị một chút tư liệu về Sâm Thiêm để cùng tôi đi gặp khách hàng.”

“Vâng.”

“Vậy nha.”

Vừa cúp điện thoại liền tìm tư liệu.

Trên cơ bản, phó tổng rất ít khi cùng cậu đi gặp khách hàng.

Đa số người bàn bạc làm ăn đều là đàn ông, là loài háo sắc, đưa trợ lý nam đi cũng không giúp được nhiều. Nếu đem theo, phải là một nữ thư ký xinh đẹp kiều mị, thì thường công việc sẽ thuận lợi hơn.

Hơn nữa, thư ký bên cạnh Trịnh Nguy, có bề ngoài, có thân hình, có thủ đoạn, quan trọng nhất là phóng đãng.

Liếc mắt đưa tình, cho người ta ăn đậu hũ là thành công ký hợp đồng ngay.

Thật là dễ dàng ha!

Trịnh Nguy thật là biết cách dùng người.

Có lẽ việc để cậu làm trợ lý đặc biệt, nói không chừng là một sai lầm lớn của hắn.

***

Vốn dĩ Trịnh Nguy muốn cậu cùng nhau gặp khách hàng, chắc là không phải ý định ban đầu của hắn.

Nhưng sau khi đến quán nhậu, cậu phát giác ra một chuyện.

Giao dịch lần này, thật giống như đi làm mồi cho một bầy vịt giời.

Đối phương bốn phía, toàn bộ đều là nữ.

Trường hợp này tương đối hiếm gặp.

Điều quan trọng nhất là, một số… có thể xưng là “nữ sắc lang”

Dường như kiếp trước chưa thấy qua hình dạng của đàn ông, hết sờ mó lại cọ cọ vào người bọn họ.

Nếu mà nói các cô chiếu cố mỹ nam Trịnh Nguy, thì đó là điều rất bình thường.

Vậy mà kể cả người tầm thường như cậu cũng không bỏ qua.

Bầy vịt giời này, chắc là đói sắc quá nên không kén chọn.

Cuối cùng cũng ký được bản hợp đồng, không uổng cậu ‘bán sắc’.

Có điều đó chỉ là ý kiến của Hạ Vũ Vân, cậu nghĩ có lẽ là do bản thân mình lãnh cảm, bởi dáng vẻ Trịnh Nguy dường như rất hưởng thụ. Căn bản, hắn lúc nào mà chả lượn lờ giữa vườn hoa, đối với việc này thực hợp ý vừa lòng là điều đương nhiên.

Cậu khổ sở hắt hơi một cái. Mũi cậu luôn luôn dị ứng với mùi nước hoa quá nồng đặc, hơn nữa những mùi ấy hoàn toàn có khả năng so cao thấp với chất sát trùng.

Cất bước tiễn khách, Trịnh Nguy cho xe đến, hai người cùng nhau quay về công ty.

Lần này không phải xe Ferrari màu đỏ, mà là chiếc Rolls Royce màu đen.

Hắn thay xe cùng thay đàn bà với tốc độ như nhau.

Có tiền thật tốt! Cậu cảm thán.

Ngồi vào xe của phó tổng, Hạ Vũ Vân liền hưởng thụ lưng ghế dựa bọc da thật.

“Ngồi trên xe nhãn hiệu nổi tiếng quả nhiên là thoải mái.”

“Cậu có bằng lái xe chưa?”

“Rồi, nhưng chỉ để làm cảnh.”

“Thế à? Tôi thay công ty cấp cho cậu một chiếc xe là được.”

“Cảm ơn.” Thì ra làm trợ lý đặc biệt cũng có đãi ngộ tốt thế này.

“Tôi trả công thì nhất định sẽ thu lại nhiều hơn. Đừng nói cảm ơn quá sớm.” Trịnh Nguy hừ nhẹ, giọng điệu vẫn giống như  thảo luận hằng ngày.

“Quả nhiên là bản chất của thương nhân.” Cậu nhướng mi, “Cái giá là gì?”

“Tôi quyết định đưa cậu vào danh sách ‘đi săn’ của tôi, từ hôm nay trở đi cậu trở thành tình nhân của tôi.”

Con ngươi đen láy của Hạ Vũ Vân không che nổi sự bất ngờ. Cậu chăm chú nhìn sắc mặt tuấn mỹ của hắn một lúc lâu, muốn dò xét lời hắn nói có thể tin được bao nhiêu. Nhưng ngữ khí của Trịnh Nguy nhè nhẹ, cậu không thể tự trả lời.

“Phó tổng, lời anh nói có thể tin không?”

“Tôi giống như đang đùa sao?”

Hạ Vũ Vân nghẹn họng.

“Tôi là đàn ông.” Cậu nhấn mạnh.

“Tôi biết.” Trịnh Nguy biếng nhác khẽ trả lời.

“Tôi bị bệnh tim.”

“Cậu dọa tôi?” Hắn nhẹ cau mày.

“Anh thích đàn ông lẫn đàn bà?” Hạ Vũ Vân thay đổi cách hỏi.

“Chỉ cần tôi cảm thấy hứng thú, nam hay nữ không thành vấn đề.”

“Vì sao lại chọn tôi?” Hạ Vũ Vân nhìn hắn với ánh mắt phòng bị.

“Cậu rất thú vị.”

“Tôi rất nhàm chán.”

Trịnh Nguy suy nghĩ một chút, “Cậu rất đặc biệt, tôi muốn biết cảm giác khi ở bên cậu là như thế nào. Tôi chú ý đã lâu, cậu là một người rất lãnh đạm, không biết tôi và cậu ai là người là vô tình hơn? Yên tâm, tôi luôn luôn hào phóng với tình nhân, nhất định thỏa mãn những yêu cầu của cậu.”

Thì ra cậu trở thành trò chơi.

“Tôi có thể từ chối không?”

“Cậu muốn bị đuổi việc, tôi sẽ không ép.”

“Anh uy hiếp tôi?”

“Cậu có thể nghĩ thế.”

“Xem ra tôi không có lựa chọn khác.”

“Tôi thích người thông minh, nên sẽ rất cao hứng nếu chúng ta có thể đạt được một sự đồng thuận.”

Thực ra cậu cũng là một người không có quan niệm đạo đức gì, nên đồng ý làm tình nhân của người khác cũng chả sao.

Chỉ là không phải làm tình nhân của đàn bà, mà là của đàn ông.

Nếu như cha cậu biết thì sẽ có phản ứng gì đây?

Não sung huyết? Đột ngột ngã lăn ra chết?

Thật ngu ngốc nếu cho cha biết.

Cùng hắn một chỗ, quan trọng nhất là trái tim không được rung động.

Đó là quy tắc trò chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện