Khi Nam Chính Không Yêu Nữ Chính
Chương 4: Cẩu huyết giang hồ đánh nhau trong hẻm nhỏ
Ăn uống no nê xong xuôi, Linh Đang thanh toán rồi chầm chậm bước ra khỏi tiệm. Đúng là định luật mỹ thực hẻm nhỏ không bao giờ sai, chắc chắn cô sẽ quay lại đây nhanh thôi.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng cãi nhau gần ngay bên cạnh, xen lẫn còn có cả tiếng người bị đánh. Nhìn sang, âm thanh phát ra từ một khoảng sân nhỏ bị một mảng tường đã bị đập phá che gần khuất.
Dù biết rằng chuyện bao đồng không nên lo, nhưng bản tính phóng viên chuyên nghiệp lại tự dưng nổi lên, làm cô nhẹ chân bước sang chỗ có tiếng động. Cô núp sau mảng tường vỡ, hơi ló đôi mắt ra nhìn vào trong.
Có ba người đàn ông vạm vỡ, tay cầm gậy gộc đang đứng xoay lưng về phía cô, chân không ngừng đá vào người nằm trên mặt đất. Cô lập tức lôi điện thoại ra quay lại một đoạn. Đừng nói cô vô tình, thứ nhất nhìn là biết mấy người này chẳng phải hạng lương thiện gì nên không dây vào là tốt nhất, thứ hai, bản năng nghề nghiệp đã nổi dậy thì không dập tắt được.
Người thanh niên nằm dưới đất cong người lại, ôm chặt đầu. Linh Đang gật gật đầu, làm vậy sẽ giảm được tổn thương nghiêm trọng, anh chàng này chắc là người quen bị đánh.
Có điều nhìn anh ta càng bị đánh càng thảm, Linh Đang cũng có chút không nỡ. Mấy người này đánh xong rồi thì thôi đi, thêm chút nữa có khi thành giết người đó a a a a.
Nói đi cũng phải nói lại, cái tình huống gặp côn đồ đánh một nam sinh trong hẻm nhỏ này thật quen thuộc với một con mọt ngôn tình như cô. Lúc này, nếu là nữ cường văn, thì nữ chính sẽ ngay lập tức xông ra cho ba tên kia mấy cước, thành công mỹ nhân cứu anh hùng. Nếu là nữ phụ khoái xuyên hệ thống văn, lúc này sẽ có một em gái trông nhu nhu nhược nhược đứng chắn trước mặt nam chính, dù run sợ nhưng vẫn bảo vệ nam chính làm nam chính cảm cmn động rồi lao lên chắn thương cho em gái. Còn nếu là ngược văn thì nữ chính sẽ bước ra lạnh lùng nhìn nam chính bị hành hung rồi hùng hồn công nhận cô là chủ mưu, hai người sẽ nhìn nhau ngược tâm một hồi. Là loại văn nào thì cuối cùng cũng là trai xinh về với gái đẹp, cũng khiến Linh Đang mơ mộng mấy giây. Nhưng mà làm ơn đi, giờ cô làm cách nào thì cũng chết, vì cô không phải nữ chính mà là nữ phụ, lại còn là nữ phụ không có hệ thống giúp đỡ nha a a a a.
Nhìn tình huống càng ngày càng nghiêm trọng mà ba tên côn đồ không có dấu hiệu dừng lại, Linh Đang thở dài, lấy trong túi xách ra một cái khẩu trang cùng kính râm rồi đeo lên. Điều kiện đầu tiên khi làm nữ hiệp là không được để kẻ thù biết mặt. Cô giữ chặt điện thoại, xông ra.
“Mấy người dừng tay lại, cảnh sát sắp đến rồi.” – Cô la to lên, thừa dịp ba người kia quay lại thì bật chế độ chụp hình có flash, làm ba tên côn đồ lóa mắt.
“Mày là ai? Đừng có đi lo chuyện bao đồng, không thì coi chừng cái mạng của mày đó!” – Một trong ba tên kia lên tiếng, cất bước lại gần cô.
Nếu chỉ có một tên thì Linh Đang cũng không sợ lắm vì mấy chiêu võ phòng thân để dành cho mấy tên hấp diêm cô đã nhuần nhuyễn từ lâu, chỉ là cơ thể này còn chưa luyện qua nên nếu cả ba tên cùng xông lên chắc chắn cô không đỡ nổi.
“Hừ, mạng ai còn chưa biết đâu.” – Lòng phát run nhưng giọng cô vẫn bình tĩnh lạnh lùng. “Tôi nói cho các anh biết, cảnh sát chưa đến 2 phút nữa sẽ đến nơi, thêm nữa tôi đã gửi ảnh chụp của các anh cho bạn tôi cũng làm trong cục cảnh sát rồi. Nếu tôi có mệnh hệ gì ba người các anh cũng đừng mong thoát.”
Ba tên côn đồ nghe vậy cũng có hơi khựng lại, nhìn nhau. Đúng là bọn hắn đã thấy cô chụp ảnh rồi bấm gì đó lên điện thoại. Dù có nghi ngờ thì giữ mạng vẫn hơn.
Cô thấy bọn hắn đã do dự, cũng tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, cô nhẹ giọng nói:
“Thật ra tôi thấy các anh chỉ định đánh hắn thôi đúng không? Nhưng mà các anh nhìn kìa, các anh mà đánh thêm nữa không biết chừng hắn toi mạng luôn đó, lúc đó mới nghiêm trọng đó. Các anh nên đi nhanh đi, chẳng mấy chốc cảnh sát mà xông tới thì phiền to đó.”
Ba tên côn đồ nghe vậy, nhìn lại nạn nhân của bọn hắn, thấy cô nói cũng có lý, bèn lên giọng:
“Hừ, coi như tụi mày may mắn. Anh đây không tính sổ tụi mày nữa. Anh em, đi.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, chờ ba tên côn đồ kia đi khuất rồi tháo khẩu trang cùng kính râm, tiến lên xem xét tình trạng của cái người máu bê bết đang nằm im trên đất. Đùa, đừng nói là toi thật rồi chứ?
Thế nhưng may cho cô, ngực tên kia vẫn phập phồng, chỉ là cả người không nơi nào không có máu. Cô nhẹ nhàng lật hắt nằm ngửa ra rồi tiến hành sơ cứu. Nói là sơ cứu nhưng cũng chỉ lấy khăn ướt lau qua những vết thương lộ ra thôi. Gương mặt hắn điển trai, dù có mấy vết xanh tím cũng không giấu được. Tóc hắn nhuộm màu bạch kim, tai còn xuyên một lỗ, trên lông mày có hai vết sẹo nhỏ không dễ thấy, cả người hắn đều toát ra một cỗ sát phạt khí phách. Theo kinh nghiệm của phóng viên đã từng đi nằm vùng, cô nghĩ đến 80% tên này là dân hắc đạo.
Khẽ tát nhẹ hai phát lên má, thấy hắn hơi mở mắt ra, cô mở nắp chai nước trong túi xách rồi giúp hắn uống.
“Anh còn sức đứng lên không? Có muốn gọi xe cấp cứu không?” – Cô biết làm việc ở thế giới ngầm thì đi 10 bước phải cẩn thận 100 bước nên không tự tiện quyết định cho hắn, nhưng với tình huống hiện tại hắn thật sự cần được cứu chữa.
“Không… Đừng gọi…” – Hắn thều thào, chống tay xuống đất định đứng dậy nhưng sức lực không đủ lại nằm phịch xuống. “Cô… đỡ tôi.”
Lâm Hạo hiện giờ chẳng còn khí sức. Bị bỏ đói suốt ba ngày lại chọc phải ba tên khốn nạn kia, giờ hắn muốn mở mắt cũng khó. Nhưng lý trí cùng nghị lực của hắn đâu yếu ớt vậy. Dưới sự giúp đỡ của Linh Đang, hắn cuối cùng cũng đứng lên được, nhưng người vẫn phải dựa vào Linh Đang.
Phản ứng của Linh Đang lúc này là trợn tròn mắt nhìn hắn. Woah, người này cao ơi là cao. Cô cao 1m65, tính ra cũng không thấp, nhưng đứng cạnh người này cứ như bé tí hon và người khổng lồ. Tên này cao đến 1m90 là ít. Có điều hắn cao như vậy lại có vẻ không nặng bao nhiêu vì cô cảm thấy đỡ người này không khó khăn lắm.
“Ừm… Nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về vậy?” – Cô biết hiện tại cũng không thể bỏ mặc hắn một mình được, tiễn Phật tiễn về Tây Thiên vậy.
“Không… Không có nhà…” – Cố gắng lắm hắn mới phun ra được mấy chữ. Linh Đang nghe xong thầm tự mắng mình vài câu. Cứ thích bao đồng lo chuyện người khác đi, giờ thì hay rồi, vứt hắn lại đây lương tâm cô thật sự sẽ cắn rứt. Thôi, làm người tốt thêm một lần vậy.
“Thôi, tôi giúp anh vậy. Trước hết về chỗ tôi một chút, bao giờ anh tự đứng lên được thì đi.”
Hắn khẽ gật đầu. “Cảm ơn cô.”
Cô và hắn khập khiễng một lúc lâu cũng lết đến được chỗ cô đậu xe. Cô để hắn dựa vào thành xe rồi lấy một tấm vải bạt sau cốp xe ra, trải lên ghế sau rồi mới đỡ hắn vào nằm. Cô mới không để máu với bùn đất dính vào em xế đắt tiền này đâu.
Nằm trên xe, Lâm Hạo qua kính chiếu hậu đánh giá người con gái vừa cứu mình. Nghe đoạn đối thoại của cô với ba tên côn đồ kia, hắn biết cô thông minh, phản ứng nhanh nhạy. Khi cô giúp hắn sơ cứu, hắn biết cô có khả năng xử lý tình huống bất ngờ. Khi cô thoáng chần chờ rồi đưa hắn về nơi cô ở, hắn biết cô tuy cẩn thận nhưng vẫn rất thiện lương.
Qua gương chiếu hậu, hắn thấy được đôi mắt to linh động đang tập trung nhìn đường, sóng mũi cao thẳng cùng hai cánh mũi nhỏ đôi khi phập phồng không kiên nhẫn mỗi lần phải dừng đèn đỏ, đôi môi hồng mọng nước hơi mím lại, đáng yêu vô cùng.
Lâm Hạo trong lúc đầu óc mông lung đột nhiên có cảm giác, nếu có thể mãi nhìn cô gái này thì thật tốt. Ánh mắt anh mờ dần rồi chìm vào cơn hôn mê.
Linh Đang đưa cây sào mỹ nam này về ký túc xá. Thật may vì không ai ở lại. Cô cũng đã từng có ý nghĩ nhờ Thương Hiên giúp đỡ nhưng với tâm lý tránh được tai họa ngầm bao nhiêu thì tránh, cô quyết định tự lực cánh sinh. Cô gái tội nghiệp lại không biết rằng một cái tai họa ngầm khác đang được cô đỡ trên vai.
Cũng may thang máy thông thẳng từ tầng hầm để xe lên tầng 10, cô cũng không quá tốn sức lôi tên cao kều này vào phòng. Cho hắn ngồi dựa vào tường, cô lấy chăn đệm dự phòng, trải cho hắn một chỗ dưới đất rồi đỡ hắn nằm lên. Bệnh sạch sẽ của cô dĩ nhiên không cho phép hắn nằm trên giường.
“Phiền cô… giúp tôi băng bó được không?” – Lâm Hạo đột nhiên lên tiếng.
Thật ra thì không đợi Lâm Hạo nhờ, cô cũng đang định đề nghị giúp hắn. Vết thương nếu dính bẩn quá lâu sẽ bị nhiễm trùng, mà cô cũng không mong có mùi thối rữa trong phòng.
Có điều, muốn giúp hắn băng bó thì phải lột sạch hắn ra. Đúng, lột sạch. Điều này làm cho lão xử nữ liên tưởng lung tung một hồi rồi cũng sinh ra ngượng ngùng. Bất quá Trình Linh Đang cô là ai chứ, lăn lộn từng đó năm trong ngành báo chí loại mỹ nam lõa thể nào chưa từng thấy qua? Cô sẽ không thừa nhận mỗi lần bối rối cô sẽ đem cái kinh nghiệm 10 năm chết tiệt ra để ổn định tâm thần.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thấy qua bao nhiêu thì không biết, nhưng trực tiếp sờ thì đây là lần đầu tiên đó. Thật ngại ngùng.
Nhưng vẫn là cứu người quan trọng hơn. Cô nhanh chóng cởi áo sơ-mi của hắn. Đập ngay vào mắt cô là những vết xanh tím mới cùng những vết sẹo lồi lõm cũ. Từ độ nhạt của vết sẹo có thể đoán được đây là sẹo từ nhỏ. Người này có một tuổi thơ chẳng mấy tốt đẹp, mà cuộc sống hiện tại cũng có vẻ không khả quan lắm.
Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, cô vẫn giúp hắn lau sạch vết thương, bôi thuốc sát trùng lên những vết xước rồi bôi dầu lên những vết bầm. Cô cũng hơi ngạc nhiên, thật ra mấy vết thương này khá nhỏ nhặt, so với đống sẹo trên người anh ta thì hình như chẳng thấm vào đâu, vậy đống máu be bét kia hẳn không phải của anh ta. Nhưng cái này chắc thuộc về phạm vi những chuyện biết càng ít thì càng dễ sống. Cô lại nhìn xuống dưới. Hiện tại cô mới để ý, hắn mặc một chiếc quần màu đen nên nếu chỉ nhìn lướt qua thì không thấy được, nhưng một mảng vải quần bên đùi trái đã cứng ngắc. Cô biết, đây là máu đông lại.
Lập tức tháo đai lưng rồi kéo quần hắn xuống. A di đà phật, may mà hắn có mặc quần đùi trong chứ nếu chỉ có quần lót chắc cô sẽ độn thổ ngay lập tức.
Hơi vén ống quần đùi lên, cô hít sâu một hơi. Trên đùi hắn rõ ràng là một vết cắt sâu, lộ cả mấy miếng thịt đỏ hỏn ra ngoài. Vết thương này không phải do ba tên côn đồ kia gây ra, chắc hẳn đã có từ trước không lâu, mới đây lại bị đánh nên máu đông lại tróc ra.
Cô cẩn thận rửa miệng vết thương bằng nước sạch, chấm nước sát trùng quanh mảng thịt. Dù cô có cẩn thận mấy thì chắc chắn vẫn rất đau. Cô thấy người hắn đôi khi khẽ run lên, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, môi mím lại hết cỡ. Cô cố gắng sát trùng thật nhanh rồi giúp hắn băng bó lại. Kỹ năng này lúc nằm vùng làm y tá cô đã lĩnh hội hết. Chữa bệnh cao thâm thì không dám, mấy tiểu xảo này cô vẫn là nắm chắc.
Cô nhẹ nhàng lấy quần áo hắn đi khỏi rồi giúp hắn đắp chăn cho đỡ lạnh. Vết thương sâu như thế, chỉ sợ tối nay sẽ sốt mất. Giúp hắn chỉnh chăn xong, cô đem áo quần của hắn đi giặt. Phòng cô dĩ nhiên không có đồ nam, bộ quần áo này phải giặt nhanh để khi hắn tỉnh lại còn có đồ mặc.
Thả đồ của hắn vào máy giặt mini xong, cô lại ra ngoài nấu một nồi cháo trứng lỏng. Lúc giúp hắn băng bó, cô quan sát thấy người này như đã lâu chưa ăn no, như vậy dạ dày sẽ yếu, phải bắt đầu bằng thức ăn lỏng. Vừa đúng lúc cô muốn ăn đơn giản một chút, vậy nên quyết định nấu cháo trứng, lúc ăn thêm hạt tiêu cùng hành lá, một món ăn mộc mạc rẻ tiền lại trở thành mỹ vị nhân gian.
Bất quá đúng như cô dự đoán, tên cây sào đó ngủ một mạch đến 10 giờ đêm vẫn không tỉnh lại. Cô thử xem hắn thì thấy trán hắn đang đổ mồ hôi lạnh, chạm tay vào người lại nóng bừng. Lấy nhiệt kế ra đo thì tận 39 độ. Cô hốt hoảng đút cho hắn mấy viên thuốc hạ sốt rồi lấy khăn lạnh đắp lên trán hắn.
Cứ như vậy giằng co đến hơn 12 giờ đêm cơn sốt của hắn mới lui bớt, mà cô cũng mệt lả đi. Định đứng dậy lên giường ngủ cho khỏe thì bàn tay cô đang đặt trên má hắn để đo nhiệt độ đột nhiên bị một bàn tay thô ráp bắt lấy. Cô giật nảy mình, tưởng hắn đã tỉnh nên định gọi hắn dậy ăn chút gì đó. Thế nhưng, người nằm trên đất trông chẳng có dấu hiệu gì là đã tỉnh, chỉ có một giọt nước mắt đột nhiên lăn qua khóe mắt hắn.
“Mẹ… đừng bỏ con lại một mình…” – Giọng hắn có lẽ vì sốt cao đã khàn đặc, nhưng cũng chỉ tăng thêm độ ưu thương trong lời nói.
Linh Đang đột nhiên nhớ đến ngày cha mẹ đi mất, sống mũi cũng đột nhiên cay xè, ánh mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất cũng thoáng một tia dịu dàng hiếm thấy. Có lẽ cảm giác đồng bệnh tương liên cũng kéo dần khoảng cách hai người lại gần hơn một chút. Cô nhìn cánh tay vẫn bị hắn nắm chặt, dứt khoát kéo tấm chăn trên giường rồi nằm xuống cạnh hắn. Khí tức nguy hiểm ban ngày cô cảm thấy được trên người hắn như biến mất hoàn toàn, chỉ chừa lại một cỗ nhàn nhạt ưu thương.
Khi mặt trời còn chưa lên hẳn, Lâm Hạo đả tỉnh dậy. Hắn giật mình một lúc rồi nhớ ra những sự việc xảy ra ngày hôm qua. Đột nhiên, hắn chú ý được bên người có sự tồn tại của một vật sống khác, mà một bàn tay thô ráp của hắn đang nắm chặt một bàn tay mềm mại của vật sống kia.
Hắn nhìn chiếc khăn mỏng trên trán cùng chiếc nhiệt kế ngay cạnh gối, hắn biết mình đã phát sốt. Cô gái bên cạnh này hẳn đã chăm sóc hắn cả đêm. Trong lòng nổi lên một luồng cảm động cùng thương tiếc, hắn im lặng nhìn gương mặt thiên thần say ngủ một lúc lâu rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô. Mà, hắn chợt nhớ ra, hắn vẫn chưa biết cô tên gì.
Dời tầm mắt khỏi cô, hắn nhẹ nhàng quan sát căn phòng một chút. Phòng trong ký túc xá sinh viên dĩ nhiên không rộng rãi như ở biệt thự nhà họ diệp. Khi bước vào cửa, nhìn sang tay trái là cửa phòng tắm nhỏ. Ngay cạnh phòng tắm là một bệ đá, ở trên có bồn nước rửa chén cùng một cái bếp điện nhỏ và một lò vi sóng. Đối diện bếp là một cái tủ lạnh mini. Vị trí hắn đang nằm là ngay cạnh chiếc giường của cô. Không gian nhỏ hẹp chỉ vừa để một chiếc giường đơn, đối diện giường là bàn học. Ngay lối đi giữa giường và bàn học có thừa ra một khoảng không gian để một cái thùng carton, bên trên trải khăn bàn nilon, chắc để làm bàn ăn. Hắn thầm buồn cười cùng bội phục suy nghĩ sáng tạo lại tiết kiệm cả không gian lẫn tiền bạc của cô.
Lại nhìn xuống, thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt cô, biết cô trong chốc lát chắc cũng không tỉnh lại, hắn vào phòng tắm rửa ráy một lát rồi mặc vào bộ đồ đã phơi khô. Vết thương trên đùi được băng bó thật cẩn thận, cứ như y sĩ chuyên nghiệp. Lúc đi ra nhìn qua bếp điện, hắn lại thấy một nồi cháo đã được nấu sẵn, cõi lòng lại thêm ấm áp vì cô thật chu đáo.
Khi hắn bật bếp hâm lại nồi cháo thì cô cũng tỉnh lại, mông lung nhìn hắn. Nghe tiếng chăn sột soạt, hắn cũng nhìn qua, bắt gặp ngay bộ dạng mơ mơ màng màng của thiên thần, tim hắn lại rung lên một hồi. Dời sự chú ý lên nồi cháo, hắn cất tiếng che đi sự bối rối trong lòng:
“Cô dậy rồi à? Cảm ơn đã chăm sóc tôi.”
Nghe được giọng nam trầm hơi có chút tùy ý, Linh Đang tỉnh ngủ hắn. Cô nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng rồi vào phòng tắm bắt đầu đánh răng, cùng lúc suy nghĩ lại về những chuyện xảy ra tối hôm qua. Nhớ đến hắn kêu một tiếng ‘Mẹ’ đầy đau thương kia, trong lòng cô cũng nổi lên một tia thương xót cùng đồng tình. Con trai thương mẹ như thế chắc chắn là người tốt. Đột nhiên, cô cũng nhớ ra hình như hai người chưa biết tên của nhau.
Tiểu thư Diệp gia qua đêm cùng một người đàn ông không biết tên, cái tin này nếu được đăng lên chắc chắn sẽ hot.
Khẽ lắc lắc đầu, cô nhanh chóng súc miệng rồi ra ngoài, lại thấy hắn đã múc sẵn hai bát cháo.
Linh Đang thất thần một chút. Cũng đã lâu lắm rồi mới có người chờ cô cùng ăn sáng.
“A… Xin lỗi tôi nếm thử trước một chút rồi. Cô nấu ăn ngon thật đấy.” – Giọng hắn lại trầm trầm vang lên, đưa cô về với thực tại.
Linh Đang bất giác nở một nụ cười, làm ai kia như bị hút hồn vào đó.
“Không sao. Ngon thì ăn nhiều một chút.” – Cô nhẹ nhàng nói, cũng ngồi xuống bắt đầu ăn. Không hiểu sao, đối với hắn cô tự nhiên thu lại vẻ lạnh lùng sắc bén thường ngày, cư xử dịu dàng hơn đối với những người khác rất nhiều. Phải nói vỏ bọc của Linh Đang từ khi xuyên qua thế giới này là tinh nghịch trẻ trung nhưng lại đạm mạc xa cách, với ai cũng giữ một khoảng cách nhất định, mà người đàn ông trước mặt này, một cách tự nhiên đang thu nhỏ cái khoảng cách cô tự xây nên đó.
“À, tôi vẫn chưa được biết tên cô nhỉ. Tôi là Lâm Hạo. Cảm ơn cô rất nhiều vì đả giúp tôi.” – Gương mặt lãnh khốc được hắn thu lại không còn dấu vết, trên môi hiện lên một nụ cười nhợt nhạt.
Linh Đang đánh rơi thìa cháo đang cầm một phát, lặng lẽ khóc ròng trong lòng.
“Chào anh. Tôi là Diệp Linh Đang.” – Cô nở một nụ cười như mếu.
Trời ơi, thật hay giả vậy? Chị đây đã vác cái gì về nhà vậy?
Là nam số 2 trong dàn hậu cung của nữ chính đó.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng cãi nhau gần ngay bên cạnh, xen lẫn còn có cả tiếng người bị đánh. Nhìn sang, âm thanh phát ra từ một khoảng sân nhỏ bị một mảng tường đã bị đập phá che gần khuất.
Dù biết rằng chuyện bao đồng không nên lo, nhưng bản tính phóng viên chuyên nghiệp lại tự dưng nổi lên, làm cô nhẹ chân bước sang chỗ có tiếng động. Cô núp sau mảng tường vỡ, hơi ló đôi mắt ra nhìn vào trong.
Có ba người đàn ông vạm vỡ, tay cầm gậy gộc đang đứng xoay lưng về phía cô, chân không ngừng đá vào người nằm trên mặt đất. Cô lập tức lôi điện thoại ra quay lại một đoạn. Đừng nói cô vô tình, thứ nhất nhìn là biết mấy người này chẳng phải hạng lương thiện gì nên không dây vào là tốt nhất, thứ hai, bản năng nghề nghiệp đã nổi dậy thì không dập tắt được.
Người thanh niên nằm dưới đất cong người lại, ôm chặt đầu. Linh Đang gật gật đầu, làm vậy sẽ giảm được tổn thương nghiêm trọng, anh chàng này chắc là người quen bị đánh.
Có điều nhìn anh ta càng bị đánh càng thảm, Linh Đang cũng có chút không nỡ. Mấy người này đánh xong rồi thì thôi đi, thêm chút nữa có khi thành giết người đó a a a a.
Nói đi cũng phải nói lại, cái tình huống gặp côn đồ đánh một nam sinh trong hẻm nhỏ này thật quen thuộc với một con mọt ngôn tình như cô. Lúc này, nếu là nữ cường văn, thì nữ chính sẽ ngay lập tức xông ra cho ba tên kia mấy cước, thành công mỹ nhân cứu anh hùng. Nếu là nữ phụ khoái xuyên hệ thống văn, lúc này sẽ có một em gái trông nhu nhu nhược nhược đứng chắn trước mặt nam chính, dù run sợ nhưng vẫn bảo vệ nam chính làm nam chính cảm cmn động rồi lao lên chắn thương cho em gái. Còn nếu là ngược văn thì nữ chính sẽ bước ra lạnh lùng nhìn nam chính bị hành hung rồi hùng hồn công nhận cô là chủ mưu, hai người sẽ nhìn nhau ngược tâm một hồi. Là loại văn nào thì cuối cùng cũng là trai xinh về với gái đẹp, cũng khiến Linh Đang mơ mộng mấy giây. Nhưng mà làm ơn đi, giờ cô làm cách nào thì cũng chết, vì cô không phải nữ chính mà là nữ phụ, lại còn là nữ phụ không có hệ thống giúp đỡ nha a a a a.
Nhìn tình huống càng ngày càng nghiêm trọng mà ba tên côn đồ không có dấu hiệu dừng lại, Linh Đang thở dài, lấy trong túi xách ra một cái khẩu trang cùng kính râm rồi đeo lên. Điều kiện đầu tiên khi làm nữ hiệp là không được để kẻ thù biết mặt. Cô giữ chặt điện thoại, xông ra.
“Mấy người dừng tay lại, cảnh sát sắp đến rồi.” – Cô la to lên, thừa dịp ba người kia quay lại thì bật chế độ chụp hình có flash, làm ba tên côn đồ lóa mắt.
“Mày là ai? Đừng có đi lo chuyện bao đồng, không thì coi chừng cái mạng của mày đó!” – Một trong ba tên kia lên tiếng, cất bước lại gần cô.
Nếu chỉ có một tên thì Linh Đang cũng không sợ lắm vì mấy chiêu võ phòng thân để dành cho mấy tên hấp diêm cô đã nhuần nhuyễn từ lâu, chỉ là cơ thể này còn chưa luyện qua nên nếu cả ba tên cùng xông lên chắc chắn cô không đỡ nổi.
“Hừ, mạng ai còn chưa biết đâu.” – Lòng phát run nhưng giọng cô vẫn bình tĩnh lạnh lùng. “Tôi nói cho các anh biết, cảnh sát chưa đến 2 phút nữa sẽ đến nơi, thêm nữa tôi đã gửi ảnh chụp của các anh cho bạn tôi cũng làm trong cục cảnh sát rồi. Nếu tôi có mệnh hệ gì ba người các anh cũng đừng mong thoát.”
Ba tên côn đồ nghe vậy cũng có hơi khựng lại, nhìn nhau. Đúng là bọn hắn đã thấy cô chụp ảnh rồi bấm gì đó lên điện thoại. Dù có nghi ngờ thì giữ mạng vẫn hơn.
Cô thấy bọn hắn đã do dự, cũng tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, cô nhẹ giọng nói:
“Thật ra tôi thấy các anh chỉ định đánh hắn thôi đúng không? Nhưng mà các anh nhìn kìa, các anh mà đánh thêm nữa không biết chừng hắn toi mạng luôn đó, lúc đó mới nghiêm trọng đó. Các anh nên đi nhanh đi, chẳng mấy chốc cảnh sát mà xông tới thì phiền to đó.”
Ba tên côn đồ nghe vậy, nhìn lại nạn nhân của bọn hắn, thấy cô nói cũng có lý, bèn lên giọng:
“Hừ, coi như tụi mày may mắn. Anh đây không tính sổ tụi mày nữa. Anh em, đi.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, chờ ba tên côn đồ kia đi khuất rồi tháo khẩu trang cùng kính râm, tiến lên xem xét tình trạng của cái người máu bê bết đang nằm im trên đất. Đùa, đừng nói là toi thật rồi chứ?
Thế nhưng may cho cô, ngực tên kia vẫn phập phồng, chỉ là cả người không nơi nào không có máu. Cô nhẹ nhàng lật hắt nằm ngửa ra rồi tiến hành sơ cứu. Nói là sơ cứu nhưng cũng chỉ lấy khăn ướt lau qua những vết thương lộ ra thôi. Gương mặt hắn điển trai, dù có mấy vết xanh tím cũng không giấu được. Tóc hắn nhuộm màu bạch kim, tai còn xuyên một lỗ, trên lông mày có hai vết sẹo nhỏ không dễ thấy, cả người hắn đều toát ra một cỗ sát phạt khí phách. Theo kinh nghiệm của phóng viên đã từng đi nằm vùng, cô nghĩ đến 80% tên này là dân hắc đạo.
Khẽ tát nhẹ hai phát lên má, thấy hắn hơi mở mắt ra, cô mở nắp chai nước trong túi xách rồi giúp hắn uống.
“Anh còn sức đứng lên không? Có muốn gọi xe cấp cứu không?” – Cô biết làm việc ở thế giới ngầm thì đi 10 bước phải cẩn thận 100 bước nên không tự tiện quyết định cho hắn, nhưng với tình huống hiện tại hắn thật sự cần được cứu chữa.
“Không… Đừng gọi…” – Hắn thều thào, chống tay xuống đất định đứng dậy nhưng sức lực không đủ lại nằm phịch xuống. “Cô… đỡ tôi.”
Lâm Hạo hiện giờ chẳng còn khí sức. Bị bỏ đói suốt ba ngày lại chọc phải ba tên khốn nạn kia, giờ hắn muốn mở mắt cũng khó. Nhưng lý trí cùng nghị lực của hắn đâu yếu ớt vậy. Dưới sự giúp đỡ của Linh Đang, hắn cuối cùng cũng đứng lên được, nhưng người vẫn phải dựa vào Linh Đang.
Phản ứng của Linh Đang lúc này là trợn tròn mắt nhìn hắn. Woah, người này cao ơi là cao. Cô cao 1m65, tính ra cũng không thấp, nhưng đứng cạnh người này cứ như bé tí hon và người khổng lồ. Tên này cao đến 1m90 là ít. Có điều hắn cao như vậy lại có vẻ không nặng bao nhiêu vì cô cảm thấy đỡ người này không khó khăn lắm.
“Ừm… Nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về vậy?” – Cô biết hiện tại cũng không thể bỏ mặc hắn một mình được, tiễn Phật tiễn về Tây Thiên vậy.
“Không… Không có nhà…” – Cố gắng lắm hắn mới phun ra được mấy chữ. Linh Đang nghe xong thầm tự mắng mình vài câu. Cứ thích bao đồng lo chuyện người khác đi, giờ thì hay rồi, vứt hắn lại đây lương tâm cô thật sự sẽ cắn rứt. Thôi, làm người tốt thêm một lần vậy.
“Thôi, tôi giúp anh vậy. Trước hết về chỗ tôi một chút, bao giờ anh tự đứng lên được thì đi.”
Hắn khẽ gật đầu. “Cảm ơn cô.”
Cô và hắn khập khiễng một lúc lâu cũng lết đến được chỗ cô đậu xe. Cô để hắn dựa vào thành xe rồi lấy một tấm vải bạt sau cốp xe ra, trải lên ghế sau rồi mới đỡ hắn vào nằm. Cô mới không để máu với bùn đất dính vào em xế đắt tiền này đâu.
Nằm trên xe, Lâm Hạo qua kính chiếu hậu đánh giá người con gái vừa cứu mình. Nghe đoạn đối thoại của cô với ba tên côn đồ kia, hắn biết cô thông minh, phản ứng nhanh nhạy. Khi cô giúp hắn sơ cứu, hắn biết cô có khả năng xử lý tình huống bất ngờ. Khi cô thoáng chần chờ rồi đưa hắn về nơi cô ở, hắn biết cô tuy cẩn thận nhưng vẫn rất thiện lương.
Qua gương chiếu hậu, hắn thấy được đôi mắt to linh động đang tập trung nhìn đường, sóng mũi cao thẳng cùng hai cánh mũi nhỏ đôi khi phập phồng không kiên nhẫn mỗi lần phải dừng đèn đỏ, đôi môi hồng mọng nước hơi mím lại, đáng yêu vô cùng.
Lâm Hạo trong lúc đầu óc mông lung đột nhiên có cảm giác, nếu có thể mãi nhìn cô gái này thì thật tốt. Ánh mắt anh mờ dần rồi chìm vào cơn hôn mê.
Linh Đang đưa cây sào mỹ nam này về ký túc xá. Thật may vì không ai ở lại. Cô cũng đã từng có ý nghĩ nhờ Thương Hiên giúp đỡ nhưng với tâm lý tránh được tai họa ngầm bao nhiêu thì tránh, cô quyết định tự lực cánh sinh. Cô gái tội nghiệp lại không biết rằng một cái tai họa ngầm khác đang được cô đỡ trên vai.
Cũng may thang máy thông thẳng từ tầng hầm để xe lên tầng 10, cô cũng không quá tốn sức lôi tên cao kều này vào phòng. Cho hắn ngồi dựa vào tường, cô lấy chăn đệm dự phòng, trải cho hắn một chỗ dưới đất rồi đỡ hắn nằm lên. Bệnh sạch sẽ của cô dĩ nhiên không cho phép hắn nằm trên giường.
“Phiền cô… giúp tôi băng bó được không?” – Lâm Hạo đột nhiên lên tiếng.
Thật ra thì không đợi Lâm Hạo nhờ, cô cũng đang định đề nghị giúp hắn. Vết thương nếu dính bẩn quá lâu sẽ bị nhiễm trùng, mà cô cũng không mong có mùi thối rữa trong phòng.
Có điều, muốn giúp hắn băng bó thì phải lột sạch hắn ra. Đúng, lột sạch. Điều này làm cho lão xử nữ liên tưởng lung tung một hồi rồi cũng sinh ra ngượng ngùng. Bất quá Trình Linh Đang cô là ai chứ, lăn lộn từng đó năm trong ngành báo chí loại mỹ nam lõa thể nào chưa từng thấy qua? Cô sẽ không thừa nhận mỗi lần bối rối cô sẽ đem cái kinh nghiệm 10 năm chết tiệt ra để ổn định tâm thần.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thấy qua bao nhiêu thì không biết, nhưng trực tiếp sờ thì đây là lần đầu tiên đó. Thật ngại ngùng.
Nhưng vẫn là cứu người quan trọng hơn. Cô nhanh chóng cởi áo sơ-mi của hắn. Đập ngay vào mắt cô là những vết xanh tím mới cùng những vết sẹo lồi lõm cũ. Từ độ nhạt của vết sẹo có thể đoán được đây là sẹo từ nhỏ. Người này có một tuổi thơ chẳng mấy tốt đẹp, mà cuộc sống hiện tại cũng có vẻ không khả quan lắm.
Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, cô vẫn giúp hắn lau sạch vết thương, bôi thuốc sát trùng lên những vết xước rồi bôi dầu lên những vết bầm. Cô cũng hơi ngạc nhiên, thật ra mấy vết thương này khá nhỏ nhặt, so với đống sẹo trên người anh ta thì hình như chẳng thấm vào đâu, vậy đống máu be bét kia hẳn không phải của anh ta. Nhưng cái này chắc thuộc về phạm vi những chuyện biết càng ít thì càng dễ sống. Cô lại nhìn xuống dưới. Hiện tại cô mới để ý, hắn mặc một chiếc quần màu đen nên nếu chỉ nhìn lướt qua thì không thấy được, nhưng một mảng vải quần bên đùi trái đã cứng ngắc. Cô biết, đây là máu đông lại.
Lập tức tháo đai lưng rồi kéo quần hắn xuống. A di đà phật, may mà hắn có mặc quần đùi trong chứ nếu chỉ có quần lót chắc cô sẽ độn thổ ngay lập tức.
Hơi vén ống quần đùi lên, cô hít sâu một hơi. Trên đùi hắn rõ ràng là một vết cắt sâu, lộ cả mấy miếng thịt đỏ hỏn ra ngoài. Vết thương này không phải do ba tên côn đồ kia gây ra, chắc hẳn đã có từ trước không lâu, mới đây lại bị đánh nên máu đông lại tróc ra.
Cô cẩn thận rửa miệng vết thương bằng nước sạch, chấm nước sát trùng quanh mảng thịt. Dù cô có cẩn thận mấy thì chắc chắn vẫn rất đau. Cô thấy người hắn đôi khi khẽ run lên, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, môi mím lại hết cỡ. Cô cố gắng sát trùng thật nhanh rồi giúp hắn băng bó lại. Kỹ năng này lúc nằm vùng làm y tá cô đã lĩnh hội hết. Chữa bệnh cao thâm thì không dám, mấy tiểu xảo này cô vẫn là nắm chắc.
Cô nhẹ nhàng lấy quần áo hắn đi khỏi rồi giúp hắn đắp chăn cho đỡ lạnh. Vết thương sâu như thế, chỉ sợ tối nay sẽ sốt mất. Giúp hắn chỉnh chăn xong, cô đem áo quần của hắn đi giặt. Phòng cô dĩ nhiên không có đồ nam, bộ quần áo này phải giặt nhanh để khi hắn tỉnh lại còn có đồ mặc.
Thả đồ của hắn vào máy giặt mini xong, cô lại ra ngoài nấu một nồi cháo trứng lỏng. Lúc giúp hắn băng bó, cô quan sát thấy người này như đã lâu chưa ăn no, như vậy dạ dày sẽ yếu, phải bắt đầu bằng thức ăn lỏng. Vừa đúng lúc cô muốn ăn đơn giản một chút, vậy nên quyết định nấu cháo trứng, lúc ăn thêm hạt tiêu cùng hành lá, một món ăn mộc mạc rẻ tiền lại trở thành mỹ vị nhân gian.
Bất quá đúng như cô dự đoán, tên cây sào đó ngủ một mạch đến 10 giờ đêm vẫn không tỉnh lại. Cô thử xem hắn thì thấy trán hắn đang đổ mồ hôi lạnh, chạm tay vào người lại nóng bừng. Lấy nhiệt kế ra đo thì tận 39 độ. Cô hốt hoảng đút cho hắn mấy viên thuốc hạ sốt rồi lấy khăn lạnh đắp lên trán hắn.
Cứ như vậy giằng co đến hơn 12 giờ đêm cơn sốt của hắn mới lui bớt, mà cô cũng mệt lả đi. Định đứng dậy lên giường ngủ cho khỏe thì bàn tay cô đang đặt trên má hắn để đo nhiệt độ đột nhiên bị một bàn tay thô ráp bắt lấy. Cô giật nảy mình, tưởng hắn đã tỉnh nên định gọi hắn dậy ăn chút gì đó. Thế nhưng, người nằm trên đất trông chẳng có dấu hiệu gì là đã tỉnh, chỉ có một giọt nước mắt đột nhiên lăn qua khóe mắt hắn.
“Mẹ… đừng bỏ con lại một mình…” – Giọng hắn có lẽ vì sốt cao đã khàn đặc, nhưng cũng chỉ tăng thêm độ ưu thương trong lời nói.
Linh Đang đột nhiên nhớ đến ngày cha mẹ đi mất, sống mũi cũng đột nhiên cay xè, ánh mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất cũng thoáng một tia dịu dàng hiếm thấy. Có lẽ cảm giác đồng bệnh tương liên cũng kéo dần khoảng cách hai người lại gần hơn một chút. Cô nhìn cánh tay vẫn bị hắn nắm chặt, dứt khoát kéo tấm chăn trên giường rồi nằm xuống cạnh hắn. Khí tức nguy hiểm ban ngày cô cảm thấy được trên người hắn như biến mất hoàn toàn, chỉ chừa lại một cỗ nhàn nhạt ưu thương.
Khi mặt trời còn chưa lên hẳn, Lâm Hạo đả tỉnh dậy. Hắn giật mình một lúc rồi nhớ ra những sự việc xảy ra ngày hôm qua. Đột nhiên, hắn chú ý được bên người có sự tồn tại của một vật sống khác, mà một bàn tay thô ráp của hắn đang nắm chặt một bàn tay mềm mại của vật sống kia.
Hắn nhìn chiếc khăn mỏng trên trán cùng chiếc nhiệt kế ngay cạnh gối, hắn biết mình đã phát sốt. Cô gái bên cạnh này hẳn đã chăm sóc hắn cả đêm. Trong lòng nổi lên một luồng cảm động cùng thương tiếc, hắn im lặng nhìn gương mặt thiên thần say ngủ một lúc lâu rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô. Mà, hắn chợt nhớ ra, hắn vẫn chưa biết cô tên gì.
Dời tầm mắt khỏi cô, hắn nhẹ nhàng quan sát căn phòng một chút. Phòng trong ký túc xá sinh viên dĩ nhiên không rộng rãi như ở biệt thự nhà họ diệp. Khi bước vào cửa, nhìn sang tay trái là cửa phòng tắm nhỏ. Ngay cạnh phòng tắm là một bệ đá, ở trên có bồn nước rửa chén cùng một cái bếp điện nhỏ và một lò vi sóng. Đối diện bếp là một cái tủ lạnh mini. Vị trí hắn đang nằm là ngay cạnh chiếc giường của cô. Không gian nhỏ hẹp chỉ vừa để một chiếc giường đơn, đối diện giường là bàn học. Ngay lối đi giữa giường và bàn học có thừa ra một khoảng không gian để một cái thùng carton, bên trên trải khăn bàn nilon, chắc để làm bàn ăn. Hắn thầm buồn cười cùng bội phục suy nghĩ sáng tạo lại tiết kiệm cả không gian lẫn tiền bạc của cô.
Lại nhìn xuống, thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt cô, biết cô trong chốc lát chắc cũng không tỉnh lại, hắn vào phòng tắm rửa ráy một lát rồi mặc vào bộ đồ đã phơi khô. Vết thương trên đùi được băng bó thật cẩn thận, cứ như y sĩ chuyên nghiệp. Lúc đi ra nhìn qua bếp điện, hắn lại thấy một nồi cháo đã được nấu sẵn, cõi lòng lại thêm ấm áp vì cô thật chu đáo.
Khi hắn bật bếp hâm lại nồi cháo thì cô cũng tỉnh lại, mông lung nhìn hắn. Nghe tiếng chăn sột soạt, hắn cũng nhìn qua, bắt gặp ngay bộ dạng mơ mơ màng màng của thiên thần, tim hắn lại rung lên một hồi. Dời sự chú ý lên nồi cháo, hắn cất tiếng che đi sự bối rối trong lòng:
“Cô dậy rồi à? Cảm ơn đã chăm sóc tôi.”
Nghe được giọng nam trầm hơi có chút tùy ý, Linh Đang tỉnh ngủ hắn. Cô nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng rồi vào phòng tắm bắt đầu đánh răng, cùng lúc suy nghĩ lại về những chuyện xảy ra tối hôm qua. Nhớ đến hắn kêu một tiếng ‘Mẹ’ đầy đau thương kia, trong lòng cô cũng nổi lên một tia thương xót cùng đồng tình. Con trai thương mẹ như thế chắc chắn là người tốt. Đột nhiên, cô cũng nhớ ra hình như hai người chưa biết tên của nhau.
Tiểu thư Diệp gia qua đêm cùng một người đàn ông không biết tên, cái tin này nếu được đăng lên chắc chắn sẽ hot.
Khẽ lắc lắc đầu, cô nhanh chóng súc miệng rồi ra ngoài, lại thấy hắn đã múc sẵn hai bát cháo.
Linh Đang thất thần một chút. Cũng đã lâu lắm rồi mới có người chờ cô cùng ăn sáng.
“A… Xin lỗi tôi nếm thử trước một chút rồi. Cô nấu ăn ngon thật đấy.” – Giọng hắn lại trầm trầm vang lên, đưa cô về với thực tại.
Linh Đang bất giác nở một nụ cười, làm ai kia như bị hút hồn vào đó.
“Không sao. Ngon thì ăn nhiều một chút.” – Cô nhẹ nhàng nói, cũng ngồi xuống bắt đầu ăn. Không hiểu sao, đối với hắn cô tự nhiên thu lại vẻ lạnh lùng sắc bén thường ngày, cư xử dịu dàng hơn đối với những người khác rất nhiều. Phải nói vỏ bọc của Linh Đang từ khi xuyên qua thế giới này là tinh nghịch trẻ trung nhưng lại đạm mạc xa cách, với ai cũng giữ một khoảng cách nhất định, mà người đàn ông trước mặt này, một cách tự nhiên đang thu nhỏ cái khoảng cách cô tự xây nên đó.
“À, tôi vẫn chưa được biết tên cô nhỉ. Tôi là Lâm Hạo. Cảm ơn cô rất nhiều vì đả giúp tôi.” – Gương mặt lãnh khốc được hắn thu lại không còn dấu vết, trên môi hiện lên một nụ cười nhợt nhạt.
Linh Đang đánh rơi thìa cháo đang cầm một phát, lặng lẽ khóc ròng trong lòng.
“Chào anh. Tôi là Diệp Linh Đang.” – Cô nở một nụ cười như mếu.
Trời ơi, thật hay giả vậy? Chị đây đã vác cái gì về nhà vậy?
Là nam số 2 trong dàn hậu cung của nữ chính đó.
Bình luận truyện