Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 8: Kiếm tiền



Trong đám người chen chúc tự động nhường ra một con đường, hai nam nhân trẻ tuổi mặc áo đỏ mang bội kiếm hoa văn tường vân đi vào.

Nam nhân dẫn đầu vầng trán cao, mắt chính mặt ngay, tướng mạo quả thực có thể sử dụng hạo nhiên chính khí (ngay thẳng chí khí) để hình dung. Trên ngực hắn có ba đường màu trắng, giống như Thiên Kiếm môn, đây là tượng trưng đại biểu cho đệ tử địa vị cao, sợ rằng thân phận hắn hẳn là đại đệ tử dưới trướng một vị trưởng lão. Một người ở phía sau có thân phận thấp hơn hắn một ít, nhưng cũng không thấp.

Mặt chính khí vừa thấy Phương Hữu Đức, hai đường mày kiếm lập tức nhíu lại: “Phương Hữu Đức, lại là ngươi!” 

Dịch Hi Thần vội nhảy lên: “Đại sư huynh, vị Phương Thiếu Đức này hẳn là giả mạo đệ tử của Huyền Thanh môn các ngươi đi? Ta mới vừa vạch trần trò xiếc của hắn, bằng không mặc hắn làm xằng làm bậy tiếp, thật không biết sẽ cho Huyền Thanh môn các ngươi bao nhiêu vết đen nữa.”

Mặt chính khí cả giận nói: “Mấy năm trước hắn đã sớm bị Huyền Thanh môn chúng ta trục xuất rồi, lại còn đội tên tuổi Huyền Thanh môn chúng ta ở bên ngoài giả danh lừa bịp, thực sự đáng giận!”

Hắn đi lên trước, nhấc Phương Hữu Đức lên, cất giọng nói: “Người này mặc dù đã sớm bị Huyền Thanh môn gạch tên, nhưng đến cùng từng là đệ tử môn phái chúng ta, đúng là chúng ta quản giáo không nghiêm. Lần này ta dẫn hắn trở về, tất sẽ bẩm báo các vị sư thúc, phế bỏ tu vi của người này để nghiêm trị. Xin chư vị thứ lỗi.”

Dịch Hi Thần vội hỏi: “Đại sư huynh không vội đi, hắn thiếu nợ ta tiền đặt cược gấp trăm lần đó!”

Mặt chính khí liếc mắt nhìn y, hơi suy nghĩ một chút, cởi túi càn khôn trên người xuống ném cho y: “Ta xuất hành không mang quá nhiều linh thạch bên người, ngươi nhìn xem chỗ này bồi thường cho ngươi có đủ không?”

Dịch Hi Thần mở ra liếc mắt nhìn, bên trong chứa bốn viên linh thạch cao cấp, chừng ba mươi viên linh thạch trung cấp và mấy viên linh thạch sơ cấp. Một viên linh thạch cao cấp có thể đổi chừng mười viên linh thạch trung cấp, số này gộp lại, tuy rằng không bằng bồi thường gấp trăm lần mà Phương Hữu Đức đáp ứng y, nhưng y cũng kiếm lời không ít. Hơn nữa linh thạch trong túi này hầu như đều là thuộc tính hỏa, ngọn núi sau Huyền Thanh môn sinh ra hỏa linh thạch, mà đệ tử Thiên Kiếm môn thì đạt được hỏa linh thạch khó hơn một chút. Vì vậy y cười nói: “Nể mặt mũi đại sư huynh, giảm giá một chút, vậy cũng đủ rồi.”

Mặt chính khí ừ một tiếng, ra hiệu cho sư đệ đi cùng mình thu lại chồng linh thạch trên đĩa quay, có khổ chủ đến đòi bồi thường liền đưa lại, lúc này mới xách theo Phương Hữu Đức ngự kiếm rời đi.

Dịch Hi Thần nhận lại linh thạch của mình và Trưởng Tôn Tử Quân, còn thêm một đống bồi thường, từ trong đám người chui ra, y mừng rỡ mặt mày hớn hở: “Phát tài rồi phát tài rồi, kiếm lời thật nhiều linh thạch, ta có thể mua rất nhiều thứ!”

Trưởng Tôn Tử Quân cũng không để ý chút linh thạch này. Trong thế giới đồng nhân tám năm sau, hắn đã giàu có đến mức vung tay lên có thể mua mấy ngọn linh sơn làm chỗ yêu của hắn và Dịch Hi Thần. Nhưng mà nhìn thấy Dịch Hi Thần khổ cực kiếm được linh thạch sau đó vui sướng như vậy, tâm tình của hắn cũng trở nên sáng sủa theo.

Dịch Hi Thần kéo Trưởng Tôn Tử Quân đến chỗ không người, lặng lẽ mở bàn tay ra cho hắn xem, bên trong rõ ràng là khối Huyền Hỏa thạch vừa rồi bị y phá thành hai nửa. Linh lực của Huyền Hỏa thạch rất mạnh, chế tạo rất nhiều cơ quan đều ra công hiệu cao, Dịch Hi Thần đã sớm muốn có một khối, nhưng đáng tiếc y đập nồi bán sắt cũng không mua nổi. Y dương dương đắc ý nói: “Vật này bị ta thuận tiện đem ra. Cái người Huyền Thanh môn vừa nãy bồi thường cho ta rất nhiều hỏa linh thạch, chúng ta trở lại nhờ sư phụ giúp đỡ, nhất định có thể sửa tốt khối Huyền Hỏa thạch này!”

“Được.”

Hai người tiếp tục đi vào sâu trong chợ, lúc này Dịch Hi Thần ra tay hào phóng hơn nhiều, ngoại trừ tông sơn hắc thiết cường hóa bội kiếm, y còn mua không ít tiên tài hữu dụng.

Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên đứng bất động trước một gian hàng. Dịch Hi Thần phát hiện Trưởng Tôn Tử Quân không đi theo, vội vàng xoay người chạy về, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm một cuộn hàn băng tàm ti. Dịch Hi Thần hỏi: “Ngươi muốn cái này sao?”

“Ừm.”

Hàn băng tàm ti có thể dùng để luyện chế đan dược thuộc tính thủy, hoặc là dệt thành đạo bào, lạnh lẽo trơn mượt, điều hòa nội hỏa của tu sĩ, đối với việc phòng ngừa tẩu hỏa nhập ma có công hiệu không tồi. Hiện tại Trưởng Tôn Tử Quân rất cần dùng hàn băng tàm ti làm một cái tiết khố, để tránh cho tiểu huynh đệ của hắn nổ tung.

Dịch Hi Thần không biết Trưởng Tôn Tử Quân mua vật này để làm gì, có điều Trưởng Tôn Tử Quân đem tất cả linh thạch giao hết cho y, Trưởng Tôn Tử Quân muốn mua, y liền mua thôi. Chủ sạp là một vị nữ tu sĩ, Dịch Hi Thần biết tại sao hắn vẫn không lên tiếng rồi —— mặc dù Trưởng Tôn Tử Quân là thiên linh căn trăm năm khó được, tu vi tinh tiến nhanh hơn so với bất cứ ai, nhưng hắn có một nhược điểm trí mạng, đó chính là nữ nhân.

Hắn vốn là không nói nhiều, đối mặt với nữ nhân thì càng là ba gậy không đánh ra một cái rắm, lúc đánh nhau hắn cũng chắc chắn sẽ không ra tay với nữ nhân. Điểm này là thiết định trong nguyên tác, mà tác giả đồng nhân cũng tiếp tục sử dụng. Mỗi khi tác giả đồng nhân dự định bắt đầu ngược, liền làm ra một nhân vật nữ phản diện, hạ dược sẩy thai cho Dịch Hi Thần và vân vân, vừa ngược liền chuẩn.

Dịch Hi Thần vội bày ra khuôn mặt thật tươi cười: “Vị sư tỷ này bộ dạng thật là xinh đẹp.”

Không có nữ nhân nào không thích được khen, nữ tu sĩ kia sờ sờ mặt mình, trên mặt không khỏi hiện ra một tia đỏ ửng.

“Đạo bào này là sư tỷ tự mình làm sao? Hoa văn phù vân này thêu thật đẹp, sư tỷ thật là khéo tay.”

“Thật, thật không? Cảm ơn.” Nữ tu sĩ vội vã sửa sang lại đạo bào của mình, đem sợi tóc vén đến sau tai.

“Sư tỷ, cuộn hàn băng tàm ti này bán thế nào?”

“Năm khối linh thạch trung cấp.”

Dịch Hi Thần khổ não phồng phồng má. Giá tiền này cũng thích hợp, chỉ là đối với bọn họ mà nói, năm khối linh thạch trung cấp không phải giá tiền nhỏ, tuy rằng mới vừa kiếm lời một khoản, cũng không thể tùy ý phung phí. Y tiếp tục miệng lưỡi trơn tru khích lệ nữ tu sĩ, lại hỏi: “Sư tỷ, có thể rẻ hơn chút không? Ta thật thích đồ của sư tỷ, chỉ là linh thạch còn lại không nhiều lắm. Bốn khối đi, bốn khối bán cho ta có được không?”

Nữ tu sĩ kia do dự một chút, thấy dáng vẻ hai kiếm tu này là nhân tài, nói chuyện lại được người ta yêu thích, đang muốn đáp ứng, không ngờ rằng nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim.

“Cuộn hàn băng tàm ti này ta muốn, ta ra sáu khối linh thạch trung cấp!”

Hai người quay đầu nhìn lại, Trình Giảo Kim khiến người ta ghét không phải ai khác, chính là Tiêu Khôi!

“Chậc.” Trưởng Tôn Tử Quân lộ ra biểu tình ghét bỏ.

Tiêu Khôi lại một lần nữa bị khinh bỉ, giận không chỗ phát tiết, móc từ đâu đó ra sáu khối linh thạch trung cấp vỗ vào trên sạp hàng: “Cuộn hàn băng tàm ti này thuộc về ta!”

Nữ tu sĩ ngẩn người, nhìn người này, nhìn người kia, do dự đưa tay ra muốn lấy linh thạch. Cho dù hai vị tiểu đạo trưởng tới trước thoạt nhìn càng thuận mắt hơn chút, nhưng đi ra bày sạp làm ăn, không ai chê nhiều tiền cả.

“Chờ một chút.” Dịch Hi Thần lạnh lùng quét nhìn Tiêu Khôi. Nụ cười trên mặt y đã hoàn toàn không còn, ánh mắt tràn ngập địch ý. Y nói, “Là ta tới trước, ta cũng ra sáu khối linh thạch, sư tỷ, ngươi dự định bán cho ta hay là bán cho hắn?”

Nữ tu sĩ đang muốn trả lời, Tiêu Khôi lại hào phóng ném ra hai khối: “Vậy ta ra tám khối!”

Đây là khiêu khích trắng trợn. Tiêu Khôi căn bản không cần hàn băng tàm ti gì, gã chỉ là muốn tìm cớ, khiến Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần khó chịu thôi. Ngày đó Trưởng Tôn Tử Quân ở trước Thần Nông điện làm nhục gã một phen, khiến cho gần đây mặc kệ gã đi tới chỗ nào cũng đều bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, mặt mũi hoàn toàn không còn, tức giận đến mức từ sáng đến tối gã đều trốn ở trong phòng đâm hình nhân. Ngày hôm nay kẻ thù gặp lại đặc biệt đỏ mắt, mặc kệ thế nào gã cũng phải hòa nhau một lần.

Dịch Hi Thần âm thầm nắm tay. Tám khối linh thạch trung cấp đối với đệ tử Luyện Kiếm các mà nói có lẽ không tính là gì, nhưng đối với đệ tử Dược các bọn họ mà nói, nửa năm mới có thể tiết kiệm được nhiêu đó. Tăng giá, y không tăng nổi, hơn nữa cho dù y theo giá, Tiêu Khôi nhất định cũng sẽ tiếp tục nâng lên.

Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên cởi túi tiền xuống, đổ linh thạch ra lòng bàn tay bắt đầu đếm.

Dịch Hi Thần cùng Tiêu Khôi đều bị hắn làm sợ hết hồn, cho rằng hắn muốn kêu giá đến cùng. Tiêu Khôi vội vã rướn cổ lên liếc mắt nhìn, phát hiện trong tay Trưởng Tôn Tử Quân tổng cộng cũng chỉ mới mười viên linh thạch trung cấp, nhất thời lộ ra một nụ cười vô cùng đắc ý.

“Ha, mang chút linh thạch như thế cũng dám đi dạo chợ à?” Tiêu Khôi thu lại linh thạch trung cấp mình vừa mới ném ra, phách lối quăng ra một khối linh thạch cao cấp, “Hàn băng tàm ti, thuộc về ta!”

Tiêu Khôi mua hàn băng tàm ti, đắc ý đến mức đuôi cũng sắp vểnh lên trời, mang theo cuộn tàm ti kia xoay người, đang định hảo hảo thưởng thức biểu tình bị áp chế của Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần, lại phát hiện phía sau mình đã sớm không còn ai.

Tiêu Khôi: “!!!”

Hai người kia đã sớm thảnh thơi đi xa, căn bản cũng không quan tâm cái gì hàn băng tàm ti. Ngược lại là Tiêu Khôi bỏ ra giá gấp ba lần mua thứ mình không dùng được, ngu xuẩn cực kỳ.

Tiếu Khôi tức giận đến muốn điên!

Dịch Hi Thần tiến đến bên tai Trưởng Tôn Tử Quân, nói nhỏ: “Vừa nãy ngươi làm ta giật cả mình, ta còn tưởng rằng ngươi muốn đấu với hắn chứ.”

Trưởng Tôn Tử Quân rất vô tội: “Ta chỉ đếm một chút thôi, vật kia chỗ nào mà không mua được.”

“Ha ha.” Dịch Hi Thần vui khôn tả, “Chúng ta tiếp tục đi dạo, ta cũng không tin Tiêu Khôi có thể đem toàn bộ hàn băng tàm ti ở chợ mua hết.”

Y vừa quay đầu lại, Tiêu Khôi đang mặt trầm đi theo sau hai người bọn họ, xem bộ dáng kia, ngày hôm nay cũng thật là dự định đấu với hai người họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện