Khí Phi Hồ Sủng
Chương 37: Thủ đoạn (2)
Lời của nàng rõ ràng là đã lấy được lòng của Hiên Viên Mị, cao hứng xoay người nàng lại, môi mỏng đặt lên đôi môi mềm mại của nàng, thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng bá đạo cắn liếm môi nàng, lưỡi dài linh hoạt thăm dò trong miệng nàng, dây dưa cùng lưỡi mềm mại của nàng.
Tiếng hét chói tai truyền đến sau lưng, hai người có tai như điếc, trực tiếp xem như không có, Vưu Diệc trừng mắt nhìn bọn họ, không biết nói gì nữa, sau đó quay đầu thưởng thức Cung Xuân Đồ*( quyển sách hướng dẫn tình dục của cổ đại) sống, còn Tiêu Mạc thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, kiên trì một bộ dạng bền vững..
Thuỷ Nguyệt Linh áp trán vào trán Hiên Viên Mị nhẹ thở dốc, mí mắt cụp xuống, tuỳ ý để hắn liếm nhẹ môi nàng.
“Thuỷ Nhi, đang nghĩ gì vậy?”
Thuỷ Nguyệt Linh ngước mắt lên nhìn hắn một cái, “Suy nghĩ cách nào làm cho người ta sống không bằng chết!” Đột nhiên trong mắt loé lên một chút hưng phấn, “Nghĩ ra rồi!”.
Hai cánh quấn lấy cổ Hiên Viên Mị, Thuỷ Nguyệt Linh cười nói, “Thật ra ta vẫn còn cực kỳ tốt bụng, chỉ cần nhìn thấy nàng ta bị gậy ông đập lưng ông là được rồi!” Chỉ có điều, nhiêu đó đã khiến nàng ta sống không bằng chết! Vẻ lạnh lùng trong mắt chợt loé, dám tổn thương người của nàng, nàng liền muốn hắn phải trả giá cao!
Hiên Viên Mị nhìn một màn dâm loạn dưới đất, nhíu nhíu mày, “Thuỷ Nhi, chúng ta về trước đi!”.
Thuỷ Nguyệt Linh gật gật đầu, mấy ngày nay không có ở đây, chắc chắn hắn có rất nhiều chuyện muốn xử lý! Ai ngờ Hiên Viên Mị lại tới Ngự Thiên Điện dính với nàng một ngày, đại thân tới cầu kiến cũng bị hắn không nói một câu mà đuổi đi!
“À!...Hiện tại tội danh của ta càng rửa càng không sạch rồi!”
Hiên Viên Mị xoay người đặt người ở trên người nàng, nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói, “Chẳng phải Thuỷ Nhi nói không cần sao?”
Tay Thuỷ Nguyệt Linh ôm lấy eo hắn, miễn cưỡng nói, “Không sao cả!” Sau đó lại nghĩ tới việc gì, ngẩng đầu nhìn hắn bĩu môi nói, “Chàng có thể không cần theo dõi Diêm La Điện và Thiên Minh Lâu không?”.
Hiên Viên Mị cắn một cái ngay xương quai xanh của nàng, nhíu mày nói, “Nếu như nàng chạy đi mất thì phải làm sao?”
“Ta đã là người của chàng, sẽ không chạy!” Thuỷ Nguyệt Linh có chút bất đắc dĩ, nàng như vậy làm cho người ta không yên tâm sao?.
Hiên Viên Mị lật người ôm nàng, để cho nàng nằm trên người hắn, bàn tay nhẹ vuốt ve lưng mịn màng của nàng, mở miệng nói, “Thuỷ Nhi sẽ quan tâm đến những thứ này sao? Nếu vậy thì lúc đầu nàng cũng không dứt khoát rời khỏi Thượng Quan Lăng mà đi?” Thậm chí ngay cả đứa con cũng có thể bỏ!
Thuỷ Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, nhìn hai tròng mắt màu đỏ của hắn, hỏi, “Chàng để ý?”.v
Hiên Viên Mị biết nàng muốn hỏi gì, ôm thân thể mềm mại của nàng, thấp giọng nói, “Thuỷ Nhi, ta không quan tâm quá khứ của nàng, nhưng mà ta yêu nàng, nàng cũng không nên để ta phải ăn giấm!”
“Thật ra thì…” Thuỷ Nguyệt Linh cười hôn một cái lên môi hắn, tiếp tục nói, “Ta chỉ có một người đàn ông duy nhất là chàng, chàng tin không?” ( nhắc lại, chị này sạch nhé =)))
Hiên Viên Mị nhíu mày, “Nàng nói ta sẽ tin!” .
Thuỷ Nguyệt Linh cười cười cọ cọ trước ngực hắn, “Về phần có chuyện gì xảy ra, tới lúc thích hợp ta sẽ nói cho chàng biết, dù sao chàng cũng có chuyện không nói cho ta biết, như vậy rất công bằng!” Nhớ lại linh hồn trong thân thể, Thuỷ Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, sau đó lại thả lỏng, nghe hơi thở quen thuộc dần dần đi vào giấc ngủ.
Khoé miệng Hiên Viên Mị giơ lên độ cong dịu dàng, bàn tay to lớn nhẹ vỗ về sợi tóc mềm mại của nàng, đôi mắt màu đỏ vẫn nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng, cuối cùng hắn đã tu thành chính quả rồi! ( vâng =)), anh rước được mỹ nhân về rồi, nhưng còn khổ dài dài nhé! =))).
Ngày thứ hai, Thuỷ Nguyệt Linh kéo Hiên Viên Mị tới địa lao, nhìn Lam Phiêu Vũ tiều tuỵ không ai chịu nổi, Thuỷ Nguyệt Linh không hề có một chút cảm giác gây ra tội ác, vẫy tay về phía Vưu Diệc.
Vưu Diệc cũng đi về phía hai người, không biết nàng lại muốn làm gì, Thuỷ Nguyệt Linh cười cười, nói, “Vưu Diệc, có một nhiệm vụ giao cho ngươi!”.
“Nhiệm vụ gì?” Trực giác nói cho hắn biết chắc chắn không phải là chuyện tốt!
Thuỷ Nguyệt Linh không trả lời vấn đề của hắn, mà là hỏi, “Thanh kiếm kia đâu?”
“Thanh kiếm nào?”
“Thanh kiếm mà Mị đã dùng!”
Nhìn lãnh ý trong mắt nàng chợt loé lên, Vưu Diệc dường như cũng đoán được nàng tính làm gì rồi!.
Thanh kiếm kia được đưa tới rất nhanh, Thuỷ Nguyệt Linh đặt nó lên tay mà ngắm nghía, nhìn sự sợ hãi trong mắt Lam Phiêu Vũ, khoé miệng nhếch lên, ngay sau đó, tiếng kêu khàn khàn thảm thiết vang vọng khắp địa lao.
Lam Phiêu Vũ nhìn bàn tay máu chảy đầm đìa rơi xuống bên cạnh, chớp mắt, hôn mê bất tỉnh.
Giọng nói Thuỷ Nguyệt Linh lạnh lùng, “Tạt nước cho tỉnh!” Đau khổ thì dĩ nhiên phải hưởng thụ cho thật tốt, hôn mê làm sao mà cảm nhận được?.
Lam Phiêu Vũ tỉnh táo lại, cảm nhận được đau đớn ở cổ tay, sắc mặt tái nhợt, trong mắt chứa đầy hận ý mà nhìn Thuỷ Nguyệt Linh, chửi rủa nói, “Ngươi sẽ không được chết tử tế!”
Thuỷ Nguyệt Linh giữ chặt Hiên Viên Mị, bất mãn nói, “Chờ ta chơi đủ sẽ cho chàng giết mà!” Sau đó nhìn về phía Lam Phiêu Vũ, cười lạnh nói, “Ta sẽ không chết tử tế, ta không biết, nhưng mà ta biết ngươi sẽ không được chết tử tế!”.
“Vưu Diệc, giao cho ngươi, chia ra mười ngày, từ từ chặt!” Sau đó nghĩ tới cái gì, vẻ mặt tràn đầy ý cười nói, “Nghe nói nước muối có thể khử trùng, đừng để vết thương của nàng bị nhiễm trùng!”
Nhìn bóng lưng vừa rời đi, Vưu Diệc một trận lạnh run, lẩm bẩm nói, “Thật sự là tuyệt phối!” Đều độc ác như nhau!.
Sáng sớm ngủ dậy, không có đụng trúng thân thể trơn bóng, Thuỷ Nguyệt Linh bất mãn nhíu mày, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, trời vẫn còn sớm, vốn chưa tới thời gian lâm triều, đi đâu mất rồi? Đang nghĩ ngợi, liền thấy Hiên Viên Mị đi tới.
“Dậy rồi?”Hiên Viên Mị vừa đi về phía giường lớn màu đen, vừa cởi quần áo trên người ra, sau đó kéo chăn chui vào, đưa tay ôm nàng và trong ngực..
“Đi đâu vậy?”
“Xử lý một chuyện!” Tiên Đế đã tỏ rõ thái độ, buông tha cho nữ nhi này rồi, nhưng sợ là trong lòng sẽ phẫn nộ và không cam lòng! Hiên Viên Mị hừ lạnh trong lòng, Tiên tộc! Hắn sẽ làm cho cả tiên tộc phải trả giá thật lớn!
Hai tay nóng như lửa cùng với lời nói làm Thuỷ Nguyệt Linh ý thức được hắn muốn làm gì, nhẹ nhàng đẩy đầu của hắn ra, “Mị, lâm triều rồi!”.
“Không đi!”
Thuỷ Nguyệt Linh sửng sốt, sao lại không đi? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn “Từ đó quân vương không lâm triều”? Tại sao vậy?
“Nhìn thấy những lão già kia liền thấy phiền lòng!” Cả một tập thể lại dám tạo áp lực cho hắn, bọn hắn cho rằng hắn không phải hoàng đế mà bọn hắn mới phải sao?.
Đây là lý do? Đây là lời mà một vị hoàng đế nên nói sao? Quá tuỳ hứng rồi?
Không chờ nàng nghĩ nhiều, lửa nóng đột nhiên xâm lấn vào trong cơ thể làm cho nàng thở gấp một tiếng, giơ cờ đầu hàng, không đi thì không đi thôi! Dù sao nàng cũng không thèm để ý Huyền Quốc có suy sụp hay không!.
Mười ngày trôi qua rất nhanh, cả một cánh tay của Lam Phiêu Vũ đã hoàn toàn biến mất, vốn tưởng rằng bị hành hạ cho tới chết, nhưng mà nhìn thấy Thuỷ Nguyệt Linh xuất hiện ở địa lao, Lam Phiêu Vũ gần như điên cuồng mà quát, “Ngươi lại muốn làm gì nữa?” Nàng đường đường là công chúa tiên tộc, bây giờ lại bị người ta hành hạ như vậy, muốn chết cũng không để cho nàng chết, nàng thật sự sắp điên rồi!
Thuỷ Nguyệt Linh không hề bị chút ảnh hưởng nào, thưởng thức ngón tay dài của Hiên Viên Mị, mắt mang ý cười nói, “Kích động như vậy làm gì? Ta chỉ muốn lấy chuyện lúc đầu ngươi muốn làm trả lại cho ngươi thôi, lúc đó ngươi làm nhìn ngươi rất hưng phấn nha!”.
Cuối cùng, Lam Phiêu Vũ bị lột sạch sẽ, quỳ gối trên xe chở tù, diễu phố thị chúng*( diễu hành trên phố cho dân chúng xem), Thuỷ Nguyệt Linh còn đặc biệt phân phó, phải tắm rửa cho nàng ta thật sạch sẽ, để tránh cho người khác không biết nàng ta lớn lên nhìn như thế nào.
Lam Phiêu Vũ nhìn những người chỉ trỏ trên phố, nhưng mà cổ nàng bị cố định lại, chỉ biết cúi đầu chứ không làm được gì, chỉ có thể tuỳ ý mọi người quan sát, ngày xưa là công chúa tiên tộc cao quý lại có thể lưu lạc tới đây, giờ phút này nàng vô cùng hối hận, vì sao lại đi trêu chọc nữ nhân kia?
Tiếng hét chói tai truyền đến sau lưng, hai người có tai như điếc, trực tiếp xem như không có, Vưu Diệc trừng mắt nhìn bọn họ, không biết nói gì nữa, sau đó quay đầu thưởng thức Cung Xuân Đồ*( quyển sách hướng dẫn tình dục của cổ đại) sống, còn Tiêu Mạc thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, kiên trì một bộ dạng bền vững..
Thuỷ Nguyệt Linh áp trán vào trán Hiên Viên Mị nhẹ thở dốc, mí mắt cụp xuống, tuỳ ý để hắn liếm nhẹ môi nàng.
“Thuỷ Nhi, đang nghĩ gì vậy?”
Thuỷ Nguyệt Linh ngước mắt lên nhìn hắn một cái, “Suy nghĩ cách nào làm cho người ta sống không bằng chết!” Đột nhiên trong mắt loé lên một chút hưng phấn, “Nghĩ ra rồi!”.
Hai cánh quấn lấy cổ Hiên Viên Mị, Thuỷ Nguyệt Linh cười nói, “Thật ra ta vẫn còn cực kỳ tốt bụng, chỉ cần nhìn thấy nàng ta bị gậy ông đập lưng ông là được rồi!” Chỉ có điều, nhiêu đó đã khiến nàng ta sống không bằng chết! Vẻ lạnh lùng trong mắt chợt loé, dám tổn thương người của nàng, nàng liền muốn hắn phải trả giá cao!
Hiên Viên Mị nhìn một màn dâm loạn dưới đất, nhíu nhíu mày, “Thuỷ Nhi, chúng ta về trước đi!”.
Thuỷ Nguyệt Linh gật gật đầu, mấy ngày nay không có ở đây, chắc chắn hắn có rất nhiều chuyện muốn xử lý! Ai ngờ Hiên Viên Mị lại tới Ngự Thiên Điện dính với nàng một ngày, đại thân tới cầu kiến cũng bị hắn không nói một câu mà đuổi đi!
“À!...Hiện tại tội danh của ta càng rửa càng không sạch rồi!”
Hiên Viên Mị xoay người đặt người ở trên người nàng, nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói, “Chẳng phải Thuỷ Nhi nói không cần sao?”
Tay Thuỷ Nguyệt Linh ôm lấy eo hắn, miễn cưỡng nói, “Không sao cả!” Sau đó lại nghĩ tới việc gì, ngẩng đầu nhìn hắn bĩu môi nói, “Chàng có thể không cần theo dõi Diêm La Điện và Thiên Minh Lâu không?”.
Hiên Viên Mị cắn một cái ngay xương quai xanh của nàng, nhíu mày nói, “Nếu như nàng chạy đi mất thì phải làm sao?”
“Ta đã là người của chàng, sẽ không chạy!” Thuỷ Nguyệt Linh có chút bất đắc dĩ, nàng như vậy làm cho người ta không yên tâm sao?.
Hiên Viên Mị lật người ôm nàng, để cho nàng nằm trên người hắn, bàn tay nhẹ vuốt ve lưng mịn màng của nàng, mở miệng nói, “Thuỷ Nhi sẽ quan tâm đến những thứ này sao? Nếu vậy thì lúc đầu nàng cũng không dứt khoát rời khỏi Thượng Quan Lăng mà đi?” Thậm chí ngay cả đứa con cũng có thể bỏ!
Thuỷ Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, nhìn hai tròng mắt màu đỏ của hắn, hỏi, “Chàng để ý?”.v
Hiên Viên Mị biết nàng muốn hỏi gì, ôm thân thể mềm mại của nàng, thấp giọng nói, “Thuỷ Nhi, ta không quan tâm quá khứ của nàng, nhưng mà ta yêu nàng, nàng cũng không nên để ta phải ăn giấm!”
“Thật ra thì…” Thuỷ Nguyệt Linh cười hôn một cái lên môi hắn, tiếp tục nói, “Ta chỉ có một người đàn ông duy nhất là chàng, chàng tin không?” ( nhắc lại, chị này sạch nhé =)))
Hiên Viên Mị nhíu mày, “Nàng nói ta sẽ tin!” .
Thuỷ Nguyệt Linh cười cười cọ cọ trước ngực hắn, “Về phần có chuyện gì xảy ra, tới lúc thích hợp ta sẽ nói cho chàng biết, dù sao chàng cũng có chuyện không nói cho ta biết, như vậy rất công bằng!” Nhớ lại linh hồn trong thân thể, Thuỷ Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, sau đó lại thả lỏng, nghe hơi thở quen thuộc dần dần đi vào giấc ngủ.
Khoé miệng Hiên Viên Mị giơ lên độ cong dịu dàng, bàn tay to lớn nhẹ vỗ về sợi tóc mềm mại của nàng, đôi mắt màu đỏ vẫn nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng, cuối cùng hắn đã tu thành chính quả rồi! ( vâng =)), anh rước được mỹ nhân về rồi, nhưng còn khổ dài dài nhé! =))).
Ngày thứ hai, Thuỷ Nguyệt Linh kéo Hiên Viên Mị tới địa lao, nhìn Lam Phiêu Vũ tiều tuỵ không ai chịu nổi, Thuỷ Nguyệt Linh không hề có một chút cảm giác gây ra tội ác, vẫy tay về phía Vưu Diệc.
Vưu Diệc cũng đi về phía hai người, không biết nàng lại muốn làm gì, Thuỷ Nguyệt Linh cười cười, nói, “Vưu Diệc, có một nhiệm vụ giao cho ngươi!”.
“Nhiệm vụ gì?” Trực giác nói cho hắn biết chắc chắn không phải là chuyện tốt!
Thuỷ Nguyệt Linh không trả lời vấn đề của hắn, mà là hỏi, “Thanh kiếm kia đâu?”
“Thanh kiếm nào?”
“Thanh kiếm mà Mị đã dùng!”
Nhìn lãnh ý trong mắt nàng chợt loé lên, Vưu Diệc dường như cũng đoán được nàng tính làm gì rồi!.
Thanh kiếm kia được đưa tới rất nhanh, Thuỷ Nguyệt Linh đặt nó lên tay mà ngắm nghía, nhìn sự sợ hãi trong mắt Lam Phiêu Vũ, khoé miệng nhếch lên, ngay sau đó, tiếng kêu khàn khàn thảm thiết vang vọng khắp địa lao.
Lam Phiêu Vũ nhìn bàn tay máu chảy đầm đìa rơi xuống bên cạnh, chớp mắt, hôn mê bất tỉnh.
Giọng nói Thuỷ Nguyệt Linh lạnh lùng, “Tạt nước cho tỉnh!” Đau khổ thì dĩ nhiên phải hưởng thụ cho thật tốt, hôn mê làm sao mà cảm nhận được?.
Lam Phiêu Vũ tỉnh táo lại, cảm nhận được đau đớn ở cổ tay, sắc mặt tái nhợt, trong mắt chứa đầy hận ý mà nhìn Thuỷ Nguyệt Linh, chửi rủa nói, “Ngươi sẽ không được chết tử tế!”
Thuỷ Nguyệt Linh giữ chặt Hiên Viên Mị, bất mãn nói, “Chờ ta chơi đủ sẽ cho chàng giết mà!” Sau đó nhìn về phía Lam Phiêu Vũ, cười lạnh nói, “Ta sẽ không chết tử tế, ta không biết, nhưng mà ta biết ngươi sẽ không được chết tử tế!”.
“Vưu Diệc, giao cho ngươi, chia ra mười ngày, từ từ chặt!” Sau đó nghĩ tới cái gì, vẻ mặt tràn đầy ý cười nói, “Nghe nói nước muối có thể khử trùng, đừng để vết thương của nàng bị nhiễm trùng!”
Nhìn bóng lưng vừa rời đi, Vưu Diệc một trận lạnh run, lẩm bẩm nói, “Thật sự là tuyệt phối!” Đều độc ác như nhau!.
Sáng sớm ngủ dậy, không có đụng trúng thân thể trơn bóng, Thuỷ Nguyệt Linh bất mãn nhíu mày, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, trời vẫn còn sớm, vốn chưa tới thời gian lâm triều, đi đâu mất rồi? Đang nghĩ ngợi, liền thấy Hiên Viên Mị đi tới.
“Dậy rồi?”Hiên Viên Mị vừa đi về phía giường lớn màu đen, vừa cởi quần áo trên người ra, sau đó kéo chăn chui vào, đưa tay ôm nàng và trong ngực..
“Đi đâu vậy?”
“Xử lý một chuyện!” Tiên Đế đã tỏ rõ thái độ, buông tha cho nữ nhi này rồi, nhưng sợ là trong lòng sẽ phẫn nộ và không cam lòng! Hiên Viên Mị hừ lạnh trong lòng, Tiên tộc! Hắn sẽ làm cho cả tiên tộc phải trả giá thật lớn!
Hai tay nóng như lửa cùng với lời nói làm Thuỷ Nguyệt Linh ý thức được hắn muốn làm gì, nhẹ nhàng đẩy đầu của hắn ra, “Mị, lâm triều rồi!”.
“Không đi!”
Thuỷ Nguyệt Linh sửng sốt, sao lại không đi? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn “Từ đó quân vương không lâm triều”? Tại sao vậy?
“Nhìn thấy những lão già kia liền thấy phiền lòng!” Cả một tập thể lại dám tạo áp lực cho hắn, bọn hắn cho rằng hắn không phải hoàng đế mà bọn hắn mới phải sao?.
Đây là lý do? Đây là lời mà một vị hoàng đế nên nói sao? Quá tuỳ hứng rồi?
Không chờ nàng nghĩ nhiều, lửa nóng đột nhiên xâm lấn vào trong cơ thể làm cho nàng thở gấp một tiếng, giơ cờ đầu hàng, không đi thì không đi thôi! Dù sao nàng cũng không thèm để ý Huyền Quốc có suy sụp hay không!.
Mười ngày trôi qua rất nhanh, cả một cánh tay của Lam Phiêu Vũ đã hoàn toàn biến mất, vốn tưởng rằng bị hành hạ cho tới chết, nhưng mà nhìn thấy Thuỷ Nguyệt Linh xuất hiện ở địa lao, Lam Phiêu Vũ gần như điên cuồng mà quát, “Ngươi lại muốn làm gì nữa?” Nàng đường đường là công chúa tiên tộc, bây giờ lại bị người ta hành hạ như vậy, muốn chết cũng không để cho nàng chết, nàng thật sự sắp điên rồi!
Thuỷ Nguyệt Linh không hề bị chút ảnh hưởng nào, thưởng thức ngón tay dài của Hiên Viên Mị, mắt mang ý cười nói, “Kích động như vậy làm gì? Ta chỉ muốn lấy chuyện lúc đầu ngươi muốn làm trả lại cho ngươi thôi, lúc đó ngươi làm nhìn ngươi rất hưng phấn nha!”.
Cuối cùng, Lam Phiêu Vũ bị lột sạch sẽ, quỳ gối trên xe chở tù, diễu phố thị chúng*( diễu hành trên phố cho dân chúng xem), Thuỷ Nguyệt Linh còn đặc biệt phân phó, phải tắm rửa cho nàng ta thật sạch sẽ, để tránh cho người khác không biết nàng ta lớn lên nhìn như thế nào.
Lam Phiêu Vũ nhìn những người chỉ trỏ trên phố, nhưng mà cổ nàng bị cố định lại, chỉ biết cúi đầu chứ không làm được gì, chỉ có thể tuỳ ý mọi người quan sát, ngày xưa là công chúa tiên tộc cao quý lại có thể lưu lạc tới đây, giờ phút này nàng vô cùng hối hận, vì sao lại đi trêu chọc nữ nhân kia?
Bình luận truyện