Khi Tiểu Thần Gặp Đại Thần
Chương 2
Lâm Hàn lái xe đưa Hạ Noãn tới cổng trường, sau đó dừng xe lại.
Anh đứng thẳng tắp trước mặt cô, ánh trăng sáng tỏ chiếu trên người bọn họ, Hạ Noãn yếu ớt lên tiếng: ừm…không phải anh sống bên ngoài trường sao?
Lâm Hàn nhướn mày: thế nào? Em quan tâm đến tôi?
……
Hạ Noãn: ặc…không phải…em muốn hỏi…
Đôi mắt tựa như ngọc đen của Lâm Hàn nhìn cô chăm chăm: không phải?
Giọng điệu lạnh lẽo, khiến Hạ Noãn khẩn trương vò góc áo.
Hạ Noãn kiên quyết phớt lờ câu này của anh mà hỏi lại: em muốn hỏi…nếu anh sống bên ngoài tại sao muốn đưa em trở về?
Lâm Hàn nghe cô nói xong, trầm mặc trong chốc lát, ngay lúc Hạ Noãn tưởng rằng anh sẽ không trả lời cô, Lâm đại thần thản nhiên cất tiếng, dưới ánh trăng âm thanh tựa như nước suối chảy chầm chậm: bởi vì tôi muốn.
Hạ Noãn ngây ngốc đứng tại chỗ: …Đại thần…anh có ý gì hả? Anh…có ý…với cô sao?!!!
Lâm Hàn trông thấy dáng vẻ ngây ngô đáng yêu của cô, anh khẽ cười nói: xem ra, em phải làm quen sớm chút.
Nói xong, anh nắm tay cô, tự nhiên nắm trong lòng bàn tay mình.
Nhiệt độ ấm áp ập tới…
Hạ Noãn cảm thấy hình như nhịp tim cô đập nhanh quá…vượt qua vô cùng vượt tận…
Hoa Hoa: Noãn ơi, cậu sao vậy? Mặc đỏ thế? Phát sốt rồi hả?
Tiểu Man vừa từ bên ngoài trở về, đi theo sát Hạ Noãn vào phòng, cô ấy cười xấu xa: không phải phát sốt, là động dục đó ~!
Hoa Hoa: đi động dục của cậu đi! Dùng từ sạch sẽ một chút cho tớ! Cái từ quái quỷ gì hả, dám đem ra hình dung Noãn Noãn!
Đại Tịnh đi theo phía sau Tiểu Man, cũng cười xấu xa: Hoa Hoa, hình như tớ vừa nhìn thấy em rể!
Hạ Noãn im lặng.
Người thông minh chính là duy trì sự im lặng vào lúc này…
Ban nãy ở dưới lầu…
Hạ Noãn cảm thấy bốn chữ đơn giản của Lâm Hàn có phần không thể tiêu hóa.
Cô cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, lên lầu thôi? Có lẽ lên lầu thôi?
Bỗng nhiên một âm thanh lành lạnh, có mùi vị đặc trưng của nam sinh, chầm chậm gọi tên cô: Hạ Noãn.
Hửm?
Cô ngửa đầu…
Sau đó!
Lâm Hàn vươn tay ôm lấy đầu cô, ngón tay lạnh lẽo, lòng bàn tay ấm áp, ngón tay lạnh băng của anh chạm vào hai má cô, sau đó cả người cúi xuống.
Hạ Noãn kinh ngạc nhắm mắt lại, chỉ nghe được tiếng khẽ cười trầm thấp.
Sau đó, một nụ hôn ấm áp chạm vào gò má cô.
Một hồi lâu sau, cô mới mở mắt ra, trông thấy người nào đó anh tuấn bất phàm đang mỉm cười nhìn cô, trêu đùa nói: nếu em không tỉnh lại, anh tưởng rằng em muốn anh hôn ở đây.
Nói xong, ngón tay như có như không lướt qua khóe môi cô…
Hạ Noãn: ừm…học trưởng, ngủ ngon!
Sau đó cô gái nào đó thẹn thùng chuồn về ký túc xá nhanh như chớp.
Lâm Hàn đứng tại cổng ký túc xá hồi lâu, đôi tay trắng nõn thon dài kia mơn trớn môi mình: đừng nóng vội. Nhưng mà, anh đã chờ lâu lắm rồi…
Anh đứng thẳng tắp trước mặt cô, ánh trăng sáng tỏ chiếu trên người bọn họ, Hạ Noãn yếu ớt lên tiếng: ừm…không phải anh sống bên ngoài trường sao?
Lâm Hàn nhướn mày: thế nào? Em quan tâm đến tôi?
……
Hạ Noãn: ặc…không phải…em muốn hỏi…
Đôi mắt tựa như ngọc đen của Lâm Hàn nhìn cô chăm chăm: không phải?
Giọng điệu lạnh lẽo, khiến Hạ Noãn khẩn trương vò góc áo.
Hạ Noãn kiên quyết phớt lờ câu này của anh mà hỏi lại: em muốn hỏi…nếu anh sống bên ngoài tại sao muốn đưa em trở về?
Lâm Hàn nghe cô nói xong, trầm mặc trong chốc lát, ngay lúc Hạ Noãn tưởng rằng anh sẽ không trả lời cô, Lâm đại thần thản nhiên cất tiếng, dưới ánh trăng âm thanh tựa như nước suối chảy chầm chậm: bởi vì tôi muốn.
Hạ Noãn ngây ngốc đứng tại chỗ: …Đại thần…anh có ý gì hả? Anh…có ý…với cô sao?!!!
Lâm Hàn trông thấy dáng vẻ ngây ngô đáng yêu của cô, anh khẽ cười nói: xem ra, em phải làm quen sớm chút.
Nói xong, anh nắm tay cô, tự nhiên nắm trong lòng bàn tay mình.
Nhiệt độ ấm áp ập tới…
Hạ Noãn cảm thấy hình như nhịp tim cô đập nhanh quá…vượt qua vô cùng vượt tận…
Hoa Hoa: Noãn ơi, cậu sao vậy? Mặc đỏ thế? Phát sốt rồi hả?
Tiểu Man vừa từ bên ngoài trở về, đi theo sát Hạ Noãn vào phòng, cô ấy cười xấu xa: không phải phát sốt, là động dục đó ~!
Hoa Hoa: đi động dục của cậu đi! Dùng từ sạch sẽ một chút cho tớ! Cái từ quái quỷ gì hả, dám đem ra hình dung Noãn Noãn!
Đại Tịnh đi theo phía sau Tiểu Man, cũng cười xấu xa: Hoa Hoa, hình như tớ vừa nhìn thấy em rể!
Hạ Noãn im lặng.
Người thông minh chính là duy trì sự im lặng vào lúc này…
Ban nãy ở dưới lầu…
Hạ Noãn cảm thấy bốn chữ đơn giản của Lâm Hàn có phần không thể tiêu hóa.
Cô cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, lên lầu thôi? Có lẽ lên lầu thôi?
Bỗng nhiên một âm thanh lành lạnh, có mùi vị đặc trưng của nam sinh, chầm chậm gọi tên cô: Hạ Noãn.
Hửm?
Cô ngửa đầu…
Sau đó!
Lâm Hàn vươn tay ôm lấy đầu cô, ngón tay lạnh lẽo, lòng bàn tay ấm áp, ngón tay lạnh băng của anh chạm vào hai má cô, sau đó cả người cúi xuống.
Hạ Noãn kinh ngạc nhắm mắt lại, chỉ nghe được tiếng khẽ cười trầm thấp.
Sau đó, một nụ hôn ấm áp chạm vào gò má cô.
Một hồi lâu sau, cô mới mở mắt ra, trông thấy người nào đó anh tuấn bất phàm đang mỉm cười nhìn cô, trêu đùa nói: nếu em không tỉnh lại, anh tưởng rằng em muốn anh hôn ở đây.
Nói xong, ngón tay như có như không lướt qua khóe môi cô…
Hạ Noãn: ừm…học trưởng, ngủ ngon!
Sau đó cô gái nào đó thẹn thùng chuồn về ký túc xá nhanh như chớp.
Lâm Hàn đứng tại cổng ký túc xá hồi lâu, đôi tay trắng nõn thon dài kia mơn trớn môi mình: đừng nóng vội. Nhưng mà, anh đã chờ lâu lắm rồi…
Bình luận truyện