Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 75: Các hoài tâm tư



Nắng sớm sau cơn mưa, lớp lớp cây cỏ trong viện ngẫu nhiên nở rộ một chút bông hoa nho nhỏ phấn hồng, cây liễu xanh ngắt nhẹ nhàng phe phẩy trước mặt người.

Ánh xuân quang xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây rọi xuống mặt đất, tạo thành những đốm sáng nho nhỏ, mà ngay cả bùn đất cũng lộ ra một cổ hương khí nhàn nhạt, ngửi vào liền khiến cho tâm tình người ta càng thêm vui vẻ.

Giờ tảo thiện (ăn sáng) đã qua từ lâu rồi, Giáp Thập Tứ cũng đã khổ sở đợi ở ngoài cửa sân từ sáng sớm, còn chưa thấy chủ tử đi ra, hôm nay lại là ngày đi Vương thành, tuy rằng trong lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng tối hôm qua, Bắc Đường tướng quân đã bị bệ hạ tức giận mắng cho một trận rồi đuổi ra ngoài, vết xe đổ này, nói sao chứ hắn cũng không dám lỗ mãng đi theo đâu.

Lại nói, Giáp Thập Tứ thân là cận vệ, đương nhiên không thể rời bỏ nhiệm vụ, thế nhưng động tĩnh trong phòng đêm qua tuy rằng đã tận lực đè thấp, bất quá với cảnh giới bát phẩm của Giáp Thập Tứ, đã có thể nghe được bảy tám phần rồi, về phần còn lại kia…

Dùng ngón chân cũng có thể đoán được không phải sao?

Ngay khi đội trưởng đại nhân còn do dự có nên gõ cửa hay không, cánh cửa sơn đỏ khắc hoa bỗng nhiên mở ra.

Giáp Thập Tứ nghe được động tĩnh, lập tức thẳng người dậy, cung kính đứng ở một bên, vậy mà người đầu tiên bước ra cũng không phải là Diệu đế bệ hạ.

Một góc tay áo thuần hắc từ trong gian phòng thâm u lộ ra ngoài, sau đó là cặp chân thon dài lần lượt bước ra khỏi bậc cửa. Thắt lưng người nọ mang đai ngọc, trên tóc mang ngân quan (mão bạc), cũng không cảm thấy hoa quý cho lắm, chỉ là khuôn mặt kia vừa mới xuất hiện dưới ánh dương quang, ngay cả khí chất toàn thân cũng bị kéo theo, từ trong ra ngoài đều phiên thiên phúc địa (nghiêng trời lệch đất), càng trở nên tôn quý hơn.

Hai mắt hẹp dài của nam nhân híp lại, để thích ứng với ánh sáng mặt trời, liền quay đầu nhìn về phía cửa sân một chút, thấy người quen, không khỏi “A” một tiếng.

“Sao thế?”

Phía sau truyền đến giọng nói trầm duyệt, Diệu đế bệ hạ chợt bước ra ngoài gian phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tròng mắt của cận vệ nhà mình trừng lớn đến sắp rớt ra ngoài, không vui mà hơi nhướng nhướng mi tâm.

Thời tiết đầu xuân còn có chút hàn ý se lạnh, Huyền Lăng Diệu hôm nay mặc một bộ áo khoác da chồn trắng như tuyết, làm tôn thêm bờ vai khoan hậu đĩnh bạt, đai lưng nguyệt sắc bằng gấm được buộc từ bên hông rũ xuống mặt đất.

Khi đó, Đế vương và Thục Xuyên vương cùng sóng vai mà đứng trên bậc thềm thạch ngọc, cảnh xuân rực rỡ đem bóng hình của hai người hòa làm một, hắc bạch đối lập nhau, tiên minh mà cường liệt, trong nháy mắt khiến cả vườn hoa khoe màu đua sắc đều phải trở thành phông nền cho hai người bọn họ.

Hắc bạch đan xen, thuần túy mà hoàn mỹ, giống như ngày đó khi Đại hoàng tử phản nghịch ở đầu năm Thiên Sách, thiết lưu cuồn cuộn hội hợp trước cấm cung hiện lên hình ảnh hắc bạch nghiêm trang ấy.

Trong đầu Giáp Thập Tử không tự chủ được mà nghĩ tới việc tối hôm qua… Cái âm thanh khiến người khác mặt đỏ tim đập, khó mà ngủ được đó, nhất thời cả mặt đỏ hết cả lên, nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám nhìn hai người kia nữa.

Ân oán gút mắt giữa bệ hạ và Thục Xuyên vương, Giáp Thập Tứ cũng không rõ ràng cho lắm, bất quá việc này cũng không khiến hắn kinh hãi chút nào khi thấy Tiêu vương gia từ trong phòng của bệ hạ đi ra a.

Lúc này, vị đội trưởng của Thiên Diệu vệ chỉ là đơn thuần nghĩ, Diệu đế bệ hạ của hắn là quân vương tôn quý cường đại nhất trên đời, mà Thục Xuyên vương lại là vị anh hùng truyền kỳ lợi hại nhất trên đời, Giáp Thập Tứ trái lo phải nghĩ cũng nghĩ không ra, trừ hai người họ ra, còn có người nào có thể phù hợp, cùng hai người bọn họ song song mà đứng hay không.

Cái gọi là sánh vai, có lẽ cũng không khác gì cái này đâu.

Suy nghĩ vẩn vơ chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, Giáp Thập Tứ quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nói: “Hoàng thượng vạn an, thuộc hạ bái kiến Tiêu vương gia.”

Huyền Lăng Diệu gật đầu thản nhiên nói: “Chuẩn bị tốt hết chưa?”

“Vâng, xin hỏi Hoàng thượng tính khi nào thì xuất phát?” Giáp Thập Tứ vùi đầu thấp hơn một chút, trong lòng thầm nghĩ, Thục Xuyên vương điện hạ đã ở đây rồi a, còn cần chuẩn bị làm chi nữa.

Diệu đế bệ hạ nhìn Tiêu vương gia một cái, lại phân phó nói: “Báo cho Bắc Đường, lập tức tiến Vương thành.”

Giáp Thập Tứ gật đầu, bỗng nhiên hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt mau chóng lướt qua khuôn mặt Tiêu Sơ Lâu, chần chờ nói: “Thế nhưng những ngày gần đây, việc thông hành vào Vương thành thập phần nghiêm ngặt, thuộc hạ có hỏi thăm qua, hình như — nếu không có lệnh bài của Tiêu vương phủ thì không thể tiến nhập nội thành.”

Tiêu vương gia bị hai đạo ánh mắt nhìn chằm chằm, bất đắc dĩ nói: “Bởi vì chiến sự đã gần kề, mới vừa rồi bắt được vài tên gián điệp của Tây Sở trà trộm vào Vương phủ, thật phiền phức, vậy thì cứ cẩn thận hơn một chút đúng không?”

Huyền Lăng Diệu cũng không hề bất ngờ, cười nói: “Như vậy nếu Thục Xuyên vương đã ở đây, chẳng lẽ còn có thể cự tuyệt trẫm ở ngoài cửa hay sao?”

“Ha ha,” Lời này lại đổi lấy một trận cười to của Tiêu Sơ Lâu: “Nào dám nào dám, đừng nói là cự tuyệt bệ hạ ở ngoài cửa, cho dù người có muốn ở cả đời cũng không sao a.”

“Lại nói bậy bạ.” Huyền Lăng Diệu nhẹ giọng mắng, mi sao vẫn mang theo tiếu ý nhàn nhạt.

Giáp Thập Tứ ở một bên nghe được, đầu đầy mồ hôi, nhĩ quan tị tị quan tâm (*), chỉ xem như không có nghe thấy a. Lời này nếu truyền ra ngoài, e là sẽ có rất nhiều tin đồn nha.

(*) Nhĩ quan tị, tị quan tâm: Câu gốc là ‘nhãn quan tị, tị quan tâm’. Đây là phương pháp để tĩnh tọa, tập trung lực chú ý. Chỉ cần tập trung tinh thần, tâm không nghĩ tới gì khác.

Hai người vừa nói, vừa bước xuống bậc thang, đá cuội nhỏ vụn ở dưới chân trải dài tới ngoài cửa.

Đúng lúc này, Bắc Đường tướng quân đang vội vã đi tới.

Để tránh nghi ngờ, Bắc Đường Ngang vẫn chưa mặc quân trang, chỉ là một thân y phục thường ngày màu xám đậm đơn giản, bước đi vững chãi dứt khoát, đế giày đạp trên con đường nhỏ trải đầy đá cuội, phát lên âm hưởng thanh thúy theo nhịp điệu.

Tướng quân đại nhân hiển nhiên là đêm qua cũng không được ngon giấc, vành mắt thâm đen rõ ràng, hai mắt có hơi sung huyết. Người không biết, còn tưởng rằng là đại nhân lo lắng chiến sự, thế cho nên trắng đêm khó ngủ a.

Bắc Đường tướng quân chợt trông thấy Tiêu Sơ Lâu đột ngột xuất hiện ở chỗ này, nhất thời nhớ tới động tĩnh trong phòng tối hôm qua, thần sắc trên mặt liền biến ảo, chấn kinh, hoảng nhiên lại có chút thẫn thờ, sửng sốt đủ rồi, mới thu lại ánh mặt hướng Huyền Lăng Diệu thỉnh an, ngay cả như vậy, nét mặt vẫn mang theo vẻ phức tạp cổ quái.

Huyền Lăng Diệu đương nhiên không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, nhưng nghĩ đến mình bị người ta đánh vỡ việc bí mật ngay tại trận ngày hôm qua, mi gian không khỏi nhiễm một chút xấu hổ.

Chẳng biết là cố ý hay vô ý, Tiêu vương gia vừa lúc nghiêng người qua một bên, vừa vặn che giữa hai người, hướng Bắc Đường Ngang cười nói: “Tướng quân tựa hồ gần đây quá mức mệt nhọc a? Đại nhân cần phải hảo hảo bảo trọng thân thể mới đúng, sau này cùng Tây Sở đại chiến, bổn vương có thể còn cần tới sức mạnh của tướng quân để tương trợ đó nha.”

Nói xong cũng không chờ đối phương trả lời — có lẽ hắn cũng nhìn ra được Bắc Đường Ngang chẳng có tâm tư gì để cùng hắn pha trò — chỉ đưa tay tay ôm lấy thắt lưng của Diệu đế bệ hạ, lướt qua tướng quân, đi thẳng ra cửa. (Cái đồ được hời còn khoe mã ==!)

Huyền Lăng Diệu thâm ý nhìn Tiêu Sơ Lâu một cái, môi mỏng khẽ mím, cũng không nói thêm gì.

Bên ngoài khách ***, mã xa đã được chuẩn bị sẵn sàng. Bốn con ngựa cao to đen như mực phát ra tiếng phì phì trong mũi, thân xe bằng gỗ được sơn một màu đỏ sẫm, liêm long vàng nhạt được vắt sang hai bên, trong xe được trải hai lớp thảm nhung bằng da cáo, ở bốn góc có noãn lô tam giác tinh xảo. Hoa quý mà nội liễm, cũng xứng với thân phận của hai người bọn họ.

Huyền Lăng Diệu nhướng mi, hiển nhiên chiếc mã xa này đã được Tiêu Sơ Lâu chuẩn bị từ sớm, chỉ là không biết hắn làm thế nào mà tính được mình sẽ vào thành ngày hôm nay.

Tiêu Sơ Lâu nhìn thần tình của y liền biết y đang suy nghĩ gì, một bên nhấc màn xe lên, đỡ y lên xe, một bên cúi đầu cười nói: “Ta cũng đã chạy đến đây tìm ngươi rồi, cho dù ngươi không có lên kế hoạch đi vào ngày hôm nay, ta cũng có thể lừa ngươi vào thành a.”

Diệu đế bệ hạ ngẩn ra, bỗng nhiên thấp giọng nói một câu: “Quả nhiên ngươi đêm qua vẫn tương đối đáng yêu hơn.”

Nói xong cũng không ngoảnh đầu lại nhìn sắc mặt ngạc nhiên như bị sét đánh của người nào đó, liền cười nhẹ lui vào trong mã xa.

Ánh mặt trời dần dần treo cao, bánh xe kẽo kẹt kẽo kẹt kêu suốt một đường. Cây cối xanh biếc trải dọc hai bên đường, liên tục chớp nhoáng ngoài xa song (cửa sổ xe).

Tuy rằng nói Thục đạo vang danh khó đi, bất quá bồn địa là một mảng lớn bình nguyên, thập phần rộng rãi trống trải.

Mã xa chạy rất bình ổn, Bắc Đường tướng quân và Giáp Thập Tứ mỗi người một con ngựa, không nhanh không chậm mà hộ ở hai bên mã xa.

Các quan đạo trọng yếu của Thục Xuyên được tu sửa đặc biệt bằng phẳng rộng lớn, hơn mười năm trước sau khi tức vị (lên ngôi), Tiêu vương gia đã lập kế hoạch cho toàn bộ bồn địa bình nguyên làm trung tâm của Vương thành, đại đạo kéo dài tản ra bốn phía, từng vòng từng vòng tương liên với nhau, phía Đông có núi Nga Lam, phía Nam có khúc thủy hạ du, hầu như bao bọc hết cả tám phần mười lãnh thổ Thục Xuyên.

Đạo lộ thông suốt bốn phương hình thành một cái lưới thật lớn, các mạch lộ yếu đạo đều có trạm dịch kiện toàn, lại thêm thông dụng tín ưng (đưa thư = ưng) và mật mã, tình báo các nơi trước hết đều được bộ Chiêu Tài chuẩn xác nắm trong tay, tập hợp chỉnh lý phân tích, sau đó mới cấp tốc đăng báo Tiêu vương phủ.

Đó cũng là nguyên nhân trọng yếu vì sao phòng vệ của Thục Xuyên lại vững chắc như sắt thép như vậy, những năm gần đây, Tây Sơ tuy rằng không ngừng đưa mật thám vào Thục Xuyên, nhưng tác dụng có thể tạo ra cũng không nhiều, hơn nữa để đối phó với những cái đinh này cũng chẳng cần phải tiêu hao sức lực là bao.

So sánh ra, Tây Sở chỉ có lãnh thổ là rộng lớn hơn rất nhiều, còn lại đều là ngư long hỗn tạp (tốt xấu lẫn lộn), phòng bị cũng không cường mà hữu lực như Thục Xuyên.

Cho nên, ngay khi Tiêu vương gia đang cùng với Diệu đế bệ hạ của mình thoải mái mà tọa trong xe ngựa nói chuyện phiếm, thuận tiện ăn chút đậu hủ của người ta, một con tuyết ưng trắng thuần từ trên bầu trời bỗng nhiên đáp xuống, vừa vây quanh mã xa vừa thương cảm hề hề mà kêu to, bay qua bay lại vài vòng, màn xe mới không tình không nguyện mà mở lên.

Barbie lập tức reo hò mà vỗ cánh bay vào, lao thẳng tới vai của Tiêu vương gia, một cục thịt tròn vo chưa giảm cân thành công, nhất thời khiến vai trái khoan hậu của Tiêu vương gia bị đè xuống một khúc.

— Trọng lượng bình thường làm sao có thể lay động được Tiêu vương gia cơ chứ? Có thể thấy được con phì mẫu kê này quả thật đã béo đến một cảnh giới nhất định rồi.

Không có chú ý tới khóe miệng đang co giật của Tiêu Sơ Lâu, thân là người khởi xướng, Diệu đế bệ hạ chẳng có chút nào ăn năn hối cải, không những thế, y còn nhìn qua vài món bánh điểm tâm ở trên tiểu kỷ gần đó, tựa hồ còn đang phân vân không biết con phì điểu này có ăn đồ ngọt hay không đây.

“Đừng nghĩ nữa, con điểu ngốc này sớm đã bị ngươi nuông chiều đến chỉ biết ăn thịt rồi.” Ngay khi Diệu đế bệ hạ đưa tay bốc lấy một mẩu bánh xốp gạo nếp vàng rộm, Thục Xuyên vương điện hạ rốt cuộc cũng sụp đổ, vừa bất đắc dĩ vừa tức giận mà chỉ trích nói, “Ngươi còn tiếp tục nuôi như thế thì bay cũng bay không nổi đó!”

Nói xong, còn hung hăng trừng mắt liếc tiểu Barbie đang ủy khuất đến cực điểm, lộ ra cái loại *** tà hung quang giống như ‘nếu mi bay không được thì ta sẽ đem ngươi đi hầm canh ăn’.

Có thể làm cho cho Tiêu Sơ Lâu lộ ra loại tức giận đến muốn giậm chân cũng không được này, lại khiến Huyền Lăng Diệu thập phần thích thú.

Diệu bệ hạ lòng dạ bao la không cho là đúng, ánh mắt lướt qua người của Tiêu Sơ Lâu và tiểu Barbie vài lần, chậm rãi nói: “Vô phương, bay không được cũng tốt, đem làm sủng vật dưỡng bên người, so với để nó một ngày kia bay đi xa, tiện nghi cho kẻ khác, còn tốt hơn.”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên có một cơn gió lạnh lẽo thổi qua màn xe, khiến Tiêu vương gia không khỏi rùng mình một cái, vội vàng cười cười lấy lòng, đem tiểu Barbie bán đi luôn: “Bệ hạ muốn dưỡng bao lâu vi thần cũng không ngại a.”

Ngoài miệng thì lảm nhảm, tay lại hết sức lưu loát mà gỡ xuống một mẩu giấy nhỏ được cột ở trên đùi tiểu Barbie.

Trên tờ giấy chỉ có một loạt chữ cái ngắn gọn, nhất thời khiến nhãn thần Tiêu vương gia ngưng lại —

Cát thành bei zhan! (bei zhan cũng ko biết là gì T_T có thể là bại trận a 8-})

Thì ra là quân đội của Tây Sở đang ở biên cảnh Thục Xuyên đột nhiên quay đầu lại, lấy tư thái cường ngạnh của mình mà công hạ Cát thành – một tòa thành nhỏ hẻo lánh ở biên cảnh Thục Xuyên.

Nói là thành, kỳ thực quy mô của Cát thành so với một số thôn trấn trong nội địa còn không bằng nữa là, cộng thêm địa lý xa xôi, thổ địa cằn cỗi không thể trồng trọt, căn bản không có giá trị xâm chiếm, ngoài tác dụng dùng để phòng ngự cũng không còn gì khác.

“Hắc, lại dám hạ chiến thư trước bổn vương a.” Tiêu vương gia đem tình trạng của Cát thành nói qua sơ lược, khóe miệng câu thành một độ cung lãnh phúng (lạnh lùng trào phúng), hai ngón tay “xoạt” một tiếng, giấy viết thư trong nháy mắt hóa thành tro bụi mà tiêu thất ở ngoài xa song.

Huyền Lăng Diệu gật đầu, hơi suy nghĩ một chút nhưng cũng minh bạch. Rất hiển nhiên, Tây Sở quân chiếm Cát thành đương nhiên không phải là vì mở rộng lãnh thổ, mà là một tín hiệu, cũng là thử thăm dò một lần.

Trước tiên là đưa chiến thư cho Thục Xuyên, sau đó là thử dò xét Đông Huyền.

“Như vậy, Tiêu vương gia dự tính làm sao đáp lễ đây?”

Diệu đế bệ hạ nghiêng đầu nhìn vào mắt đối phương, mã xa đang rung động, ánh dương quang rực rỡ tỏa sáng trước cửa sổ, tạo ra một vầng sáng nhàn nhạt ở phía sau người nọ, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy chói rọi đến không mở mắt ra được.

“Đáp lễ sao…” Tiêu Sơ Lâu cũng khe khẽ cười, một đôi mắt đen mang theo thần thái rạng rỡ, tựa như muốn đem cả ánh dương quang hòa vào mình.

Nhướng mi một cái, hắn liền cúi người kề sát vào tai Huyền Lăng Diệu, mặc dù không có đụng vào, nhưng khí tức ấm áp lại khiến vành tai của đối phương cảm thấy ngứa hết cả lên.

“Nếu bọn họ có gan tiến vào đây, bổn vương cũng có thể bảo bọn họ đi ra ngoài! Bệ hạ có tin không?”

Huyền Lăng Diệu cũng không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: “Chẳng lẽ, ngươi định đóng quân ở biên cảnh?”

“Đương nhiên không,” Tiêu Sơ Lâu vươn một ngón tay ra lắc lắc, chậm rãi nói: “Giết con gà đâu thể dùng ngưu đao? Huống hồ đóng quân ở biên cảnh là chuyện trọng đại, đâu thể tùy ý được.”

Huyền Lăng Diệu trong lòng biết sẽ không đoán được tâm tư của đối phương, cũng không hỏi nữa, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn hắn, chờ đợi đáp án.

Tiêu Sơ Lâu quả nhiên dùng sức một chút, cắn lấy vành tai y, thấp giọng phun ra một câu thập phần kinh động: “Bởi vì ở dưới thổ địa Cát thành có giấu một tòa binh công hán(*)!”

(*) Binh công hán: xưởng chế tạo vũ khí.

Đây là thông tin tuyệt mật mà ngay cả nội bộ trong Tiêu vương phủ cũng có rất ít người biết đến, Diệu đế bệ hạ luôn hành sự trầm ổn, lúc này cũng không khỏi lộ ra thần sắc chấn kinh khiếp sợ.

Thục Xuyên vương rốt cuộc cũng báo được “cừu nuôi chim” của mình, thập phần hàm súc mà câu lên khóe miệng, nói tiếp: “Cát thành sở dĩ có thổ địa cằn cỗi, là bởi vì xung quanh có rất nhiều khoáng thạch, vừa lúc cần nguyên liệu để chế tạo binh khí, mà người ở phụ cận rất thưa thớt, vị trí hẻo lánh, không người chú ý, trên mặt đất còn đào vài cái động, thông với mật đạo ở phía dưới, thần không biết quỷ không hay.”

“Nói ngắn gọn, Cát thành ‘không hề giá trị’, lại có giá trị tốt nhất!”

Huyền Lăng Diệu cuối cùng cũng tiêu hóa được đống tin tức trọng yếu này, nghe hắn nói câu sau cùng, lại như có điều suy nghĩ.

“Ai nha, mới vừa rồi ta nói sai a.” Tiêu vương gia vỗ vỗ ót, cười nhạt nói: “Chỉ sợ là cái quân đội không có mắt kia có muốn ra ngoài cũng không được, ngô, binh công hán của chúng ta đã đưa tới cửa một vài vật thí nghiệm, không muốn cũng không được.”

Huyền Lăng Diệu cười nói: “Ngươi nhưng thật ra nửa điểm cũng không lãng phí.”

Tiêu vương gia ngắm nghía thanh yên can (tẩu thuốc) bằng phỉ thúy ở trong tay, cười dài nói: “Nếu bổn vương phí đi một binh một tốt, vậy chẳng phải là nhãn quang của Bệ hạ đã nhìn sai người rồi sao?”

Huyền Lăng Diệu nhất thời không nói gì, người này rõ ràng là muốn huênh hoang hắn thông minh bản lĩnh, nhưng hết lần này tới lần khác lại mặt dày mà nói là nhãn quang của mình tốt, thật sự là…

— Thật sự là không giống một tên vô sỉ bình thường a.

Bất quá, nhãn quang sao…

Diệu đế bệ hạ nhìn chằm chằm vào Thục Xuyên vương điện hạ, cao thâm khó lường mà mím mím môi.

Lúc này mã xa đã dừng lại, ngoài cửa sổ vang lên thanh âm cung kính của Giáp Thập Tứ: “Hai vị đại nhân, đã tới Vương thành rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện