Khoảng Trời Riêng Anh Chọn
Chương 11
Hôm nay là chủ nhật. Ngân có hẹn đi chơi với Huy, còn Tôi ở nhà một mình, ở nhà mãi cũng buồn nên Tôi quyết định đi bộ, đi lòng vòng một lúc Tôi đến công viên ""CẦU ÁNH SAO "" gần nhà Ngân lúc nào cũng không hay, Hôm nay là chủ nhật nên có vẻ công viên cũng đông vui hơn. Tôi tản bộ được một lúc cũng thấy mỏi chân đành ngồi xuống ngắm nhìn mọi người nô đùa,
"" cảnh ở đây đẹp quá, những ánh đèn rực rỡ kết hợp cùng với ánh sáng nước tủa ra dọc phía hai bên cầu.nhìn như một dãi ngân hà vậy."" đang miên man bỗng một chiếc bóng ở đâu lăn nhẹ phụp vào chân tôi ;
cũng may mà nó trúng chân, tôi đang định cúi xuống nhặt quả bóng lên thì giọng một đứa bé ở đâu chạy tới vang lên bên cạnh mình. giọng run run nói ;
- cô ơi! cháu xin lỗi,,
Tôi ngẩng đầu lên..một cậu bé khoảng 5 tuổi. "" oa sao mà con nhà ai mà đẹp thế nhỉ...? ""
Tôi đáp ;
- cô không sao cũng may quả bóng chỉ trúng chân cô thôi, ở đây là chỗ tản bộ mai mốt cháu chơi bóng đừng ném mạnh là được. mà Ba Mẹ cháu đâu, sao để cháu chơi một mình vậy...? Tôi hỏi đến đây thì mặt nó buồn thiu nhìn Tôi trả lời ;
- dạ, cháu không có mẹ, cháu đến đây với Ba,
- thế Ba cháu đâu...?
- dạ, ba cháu đàng kia ạ! lúc nãy có ai gọi cho Ba nên BA bảo cháu chờ một chút đi ra kia nghe điện thoại rồi ạ!
- Thế cô đi một mình à?
- ừ, cô đi có một mình à?
- nhìn cô xinh đẹp như mẹ cháu vậy,
- mẹ cháu chắc phải xinh hơn cô nhiều chứ?
ánh mắt đứa bé thoáng buồn khẽ cúi mặt xuống nhìn tôi đáp ;
- cháu không biết, cháu chỉ thấy mẹ ở trong ảnh thôi ạ!
Thấy vậy tôi khẽ đưa tay xoa nhẹ cái đầu của đứa bé mà an ủi ;
- ngoan, không buồn mai mốt cháu ngoan mẹ sẽ về với cháu.
nói đến đây thì một người đàn ông khoảng 29, 30 tuổi hớt hãi chạy tới nhìn thẳng mặt thằng bé vừa quát vừa nói với giọng đầy lo lắng ;
- Khang.... Con đây rồi, Ba đã bảo ở đó đợi ba một chút thôi mà, thoáng cái đã tìm không thấy đâu rồi
,
Nói rồi hắn quay qua nhìn Tôi nói ;
- thật xin lỗi co, chắc con tôi lại làm phiền cô rồi.
- dạ cháu rất ngoan, không có gì đâu ạ!
quay qua bế đứa bé hắn nói tiếp ;
nào mình về thôi con, hôm nay chơi vậy thôi nhé, Ba có việc bận rồi.
đứa bé nhõng nhẽo ;
- Nhưng con còn chưa được chơi gì mà, hôm nay chủ nhật Ba hứa đưa con đi chơi mà... Con không chịu đâu.,Con thích ở đây chơi với cô ấy cơ.....
hắn ra sức dỗ dành con ;
- không được đâu con, con nhìn thấy không? cô ấy đang mang em bé nên rất mệt con đừng làm phiền cô ấy nha.
- Tôi xin lỗi cô nha, [ hắn bế luôn đứa bé đi ]
nhưng đứa bé vừa bị bế đi thì khóc giãy lên ;
""không con muốn chơi với cô ấy mà, con không chịu đâu, con muốn mẹ huhuhu.
Nhìn đứa bé bị Ba bế đi chân cứ giãy dụa, miệng vẫn không ngớt khóc đòi Mẹ còn Ba thì ra chiều dỗ dành và an ủi, tự nhiên Tôi thấy lòng mình có chút gì đó nhói lên.....và tự nhiên thấy thương nó vô cùng...
Tại một nhà hàng cao cấp ;
- Minh ; dô nào anh em, hôm nay cứ uống cho tẹt ga đi nhé! vô tư đi, Tôi đãi...
người đàn ông cùng bàn giọng nhè nhè say nói ;
- dô nào anh em...? anh Minh dạo này công việc suôn sẻ quá lại, cưới được vợ giỏi vợ đẹp.... cuộc đời thế còn gì bằng nữa...
người khác nói tiếp ;
- phải công nhận vợ anh giỏi thật chả bù cho mụ vợ béo của em ở nhà, mới có 1 đứa con mà nhìn cũng không ưa được.... người thì mập như heo, lại thêm cái mùi sữa ngửi không được....?
Những lời xu nịnh tung hô càng khiến cho Minh tự mãn về sự lựa chọn của mình ;Minh nghĩ thầm
"" đúng là cuộc đời lên voi xuống chó quả không ngờ, mới đây thôi đi xin việc không ai nhân mà giờ bao nhiêu kẻ nhìn mình thèm thuồng, ngưỡng mộ, chọn Bích Liên quả là một sự lựa chọn sáng suốt nhất trong cuộc đời của mình "".
Ông Hoàng và BÀ VÂN lúc đầu mặc dù không ưng bụng đứa con dâu kiểu khinh khỉnh thành phố này nhưng mà MINH đã quyết hơn nữa ông bà lại có mỗi Minh là con nên cũng đành phải bấm bụng mà chiều theo ý của con.Tết cũng đang cận kề ÔNG HOÀNG bàn với BÀ VÂN.
- Mình này, bà thử đánh điện gọi cho hai đứa xem đã nghỉ tết chưa? bao giờ thì về? lúc nãy ra thăm đồng tôi thấy máy đứa cũng đi làm xa người ta về rồi đó...? cũng 20 tết rồi còn gì...?
tại nhà riêng của hai vợ chồng MINH, MINH và BÍCH LIÊN đang ăn cơm thì điện thoại MINH bỗng nhiên đổ chuông, nhìn thấy số điện thoại MINH bắt máy luôn ;
- a lô ; mẹ à?
BÀ VÂN giọng hớn hở nói ;
- con đấy hả Minh? hai vợ chồng đã ăn cơm chưa?
- dạ, vợ chồng con đang ăn cơm, bố mẹ ăn chưa ạ?
- ừ, bố mẹ cũng mới ăn xong, bố mày bảo mẹ điện lên hỏi xem khi nào thì hai đứa về quê???
MINH đang định nói gì đó thì BÍCH LIÊN đưa ánh mắt qua nhìn MINH nói ;
"" cảnh ở đây đẹp quá, những ánh đèn rực rỡ kết hợp cùng với ánh sáng nước tủa ra dọc phía hai bên cầu.nhìn như một dãi ngân hà vậy."" đang miên man bỗng một chiếc bóng ở đâu lăn nhẹ phụp vào chân tôi ;
cũng may mà nó trúng chân, tôi đang định cúi xuống nhặt quả bóng lên thì giọng một đứa bé ở đâu chạy tới vang lên bên cạnh mình. giọng run run nói ;
- cô ơi! cháu xin lỗi,,
Tôi ngẩng đầu lên..một cậu bé khoảng 5 tuổi. "" oa sao mà con nhà ai mà đẹp thế nhỉ...? ""
Tôi đáp ;
- cô không sao cũng may quả bóng chỉ trúng chân cô thôi, ở đây là chỗ tản bộ mai mốt cháu chơi bóng đừng ném mạnh là được. mà Ba Mẹ cháu đâu, sao để cháu chơi một mình vậy...? Tôi hỏi đến đây thì mặt nó buồn thiu nhìn Tôi trả lời ;
- dạ, cháu không có mẹ, cháu đến đây với Ba,
- thế Ba cháu đâu...?
- dạ, ba cháu đàng kia ạ! lúc nãy có ai gọi cho Ba nên BA bảo cháu chờ một chút đi ra kia nghe điện thoại rồi ạ!
- Thế cô đi một mình à?
- ừ, cô đi có một mình à?
- nhìn cô xinh đẹp như mẹ cháu vậy,
- mẹ cháu chắc phải xinh hơn cô nhiều chứ?
ánh mắt đứa bé thoáng buồn khẽ cúi mặt xuống nhìn tôi đáp ;
- cháu không biết, cháu chỉ thấy mẹ ở trong ảnh thôi ạ!
Thấy vậy tôi khẽ đưa tay xoa nhẹ cái đầu của đứa bé mà an ủi ;
- ngoan, không buồn mai mốt cháu ngoan mẹ sẽ về với cháu.
nói đến đây thì một người đàn ông khoảng 29, 30 tuổi hớt hãi chạy tới nhìn thẳng mặt thằng bé vừa quát vừa nói với giọng đầy lo lắng ;
- Khang.... Con đây rồi, Ba đã bảo ở đó đợi ba một chút thôi mà, thoáng cái đã tìm không thấy đâu rồi
,
Nói rồi hắn quay qua nhìn Tôi nói ;
- thật xin lỗi co, chắc con tôi lại làm phiền cô rồi.
- dạ cháu rất ngoan, không có gì đâu ạ!
quay qua bế đứa bé hắn nói tiếp ;
nào mình về thôi con, hôm nay chơi vậy thôi nhé, Ba có việc bận rồi.
đứa bé nhõng nhẽo ;
- Nhưng con còn chưa được chơi gì mà, hôm nay chủ nhật Ba hứa đưa con đi chơi mà... Con không chịu đâu.,Con thích ở đây chơi với cô ấy cơ.....
hắn ra sức dỗ dành con ;
- không được đâu con, con nhìn thấy không? cô ấy đang mang em bé nên rất mệt con đừng làm phiền cô ấy nha.
- Tôi xin lỗi cô nha, [ hắn bế luôn đứa bé đi ]
nhưng đứa bé vừa bị bế đi thì khóc giãy lên ;
""không con muốn chơi với cô ấy mà, con không chịu đâu, con muốn mẹ huhuhu.
Nhìn đứa bé bị Ba bế đi chân cứ giãy dụa, miệng vẫn không ngớt khóc đòi Mẹ còn Ba thì ra chiều dỗ dành và an ủi, tự nhiên Tôi thấy lòng mình có chút gì đó nhói lên.....và tự nhiên thấy thương nó vô cùng...
Tại một nhà hàng cao cấp ;
- Minh ; dô nào anh em, hôm nay cứ uống cho tẹt ga đi nhé! vô tư đi, Tôi đãi...
người đàn ông cùng bàn giọng nhè nhè say nói ;
- dô nào anh em...? anh Minh dạo này công việc suôn sẻ quá lại, cưới được vợ giỏi vợ đẹp.... cuộc đời thế còn gì bằng nữa...
người khác nói tiếp ;
- phải công nhận vợ anh giỏi thật chả bù cho mụ vợ béo của em ở nhà, mới có 1 đứa con mà nhìn cũng không ưa được.... người thì mập như heo, lại thêm cái mùi sữa ngửi không được....?
Những lời xu nịnh tung hô càng khiến cho Minh tự mãn về sự lựa chọn của mình ;Minh nghĩ thầm
"" đúng là cuộc đời lên voi xuống chó quả không ngờ, mới đây thôi đi xin việc không ai nhân mà giờ bao nhiêu kẻ nhìn mình thèm thuồng, ngưỡng mộ, chọn Bích Liên quả là một sự lựa chọn sáng suốt nhất trong cuộc đời của mình "".
Ông Hoàng và BÀ VÂN lúc đầu mặc dù không ưng bụng đứa con dâu kiểu khinh khỉnh thành phố này nhưng mà MINH đã quyết hơn nữa ông bà lại có mỗi Minh là con nên cũng đành phải bấm bụng mà chiều theo ý của con.Tết cũng đang cận kề ÔNG HOÀNG bàn với BÀ VÂN.
- Mình này, bà thử đánh điện gọi cho hai đứa xem đã nghỉ tết chưa? bao giờ thì về? lúc nãy ra thăm đồng tôi thấy máy đứa cũng đi làm xa người ta về rồi đó...? cũng 20 tết rồi còn gì...?
tại nhà riêng của hai vợ chồng MINH, MINH và BÍCH LIÊN đang ăn cơm thì điện thoại MINH bỗng nhiên đổ chuông, nhìn thấy số điện thoại MINH bắt máy luôn ;
- a lô ; mẹ à?
BÀ VÂN giọng hớn hở nói ;
- con đấy hả Minh? hai vợ chồng đã ăn cơm chưa?
- dạ, vợ chồng con đang ăn cơm, bố mẹ ăn chưa ạ?
- ừ, bố mẹ cũng mới ăn xong, bố mày bảo mẹ điện lên hỏi xem khi nào thì hai đứa về quê???
MINH đang định nói gì đó thì BÍCH LIÊN đưa ánh mắt qua nhìn MINH nói ;
Bình luận truyện