Không Biết Bao Giờ Gặp Lại
Chương 17
17
Tôi đã thức cả đêm.
Nắng rơi dọc khung cửa sổ chiếu xuống ảnh chụp chung của tôi và Giang Tự.
Anh ẩn trong bóng tối còn tôi được chiếu rọi sáng rực rỡ.
Tôi đưa tay ra nâng hình lên, hai chúng tôi đồng thời đẫm trong ánh mặt trời.
Các cặp đôi đăng ký đứng bên ngoài cục dân chính nối dài không dứt.
Tôi xếp hàng đầu tiên.
Tám giờ sáng, cửa lớn mở ra.
Giang Tự chưa tới.
"Cô ngớ ra làm gì, vào đi chứ."
"Chúng tôi còn đang chờ đấy."
Bạn thân cười cười giải thích, tôi kéo cô ấy nhường chỗ.
Chín giờ.
Mười giờ.
Mặt trời vừa rồi còn rực rỡ trên cao trong nháy mắt bị mây đen cuốn đi, gió cát thổi vào mắt tôi, điện thoại rơi xuống đất, màn hình chia năm xẻ bảy.
Tim tôi đập mạnh, giống như dao chọc thẳng vào tim tôi, vặn tôi gập người vì đau đớn.
Tôi nghe thấy tiếng Giang Tự khe khẽ bên tai.
"Tô Dĩ, rất xin lỗi."
"Tô Tô, sao vậy?"
Tôi ấn xương ngực, nghe thấy tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương gào thét lướt qua.
Môi tôi run run, mắt tôi nhìn chằm chằm Giang Tự đang vỡ ra trên màn hình.
"Màn hình của tớ hỏng rồi..."
Bạn thân như có dự cảm gì đó, cố gượng cười an ủi tôi: "Không sao, chờ lát nữa đăng kí xong rồi đi đổi cái mới, cái này của cậu đã cũ tới mức nào rồi chứ."
"Là tớ thì đã đổi từ lâu rồi."
Đây là điện thoại di động Giang Tự mua cho tôi vào dịp sinh nhật, tôi đã dùng rất nhiều năm.
Nó chứa đầy kỷ niệm của tôi và anh ấy.
Cổ họng tôi như bị ai đó bóp nghẹt, gân xanh trên trán giật giật, thở hổn hển như con thú nhỏ: "Không thể đổi, không thể đổi."
Màn hình đột nhiên sáng lên, tên Giang Tự đập vào mắt tôi.
Tôi vội vàng ấn nghe, nũng nịu than phiền với anh: "Giang Tự, anh tới trễ rồi."
Đầu bên kia điện thoại chìm vào yên lặng một lúc lâu.
Tiếng th ở dốc đè nén dài như một thế kỉ.
Giọng khàn khàn giống như nuốt vô số cát, đâm vào tai tôi đau nhức.
"Chị dâu, em tới đón chị..."
Tôi đã thức cả đêm.
Nắng rơi dọc khung cửa sổ chiếu xuống ảnh chụp chung của tôi và Giang Tự.
Anh ẩn trong bóng tối còn tôi được chiếu rọi sáng rực rỡ.
Tôi đưa tay ra nâng hình lên, hai chúng tôi đồng thời đẫm trong ánh mặt trời.
Các cặp đôi đăng ký đứng bên ngoài cục dân chính nối dài không dứt.
Tôi xếp hàng đầu tiên.
Tám giờ sáng, cửa lớn mở ra.
Giang Tự chưa tới.
"Cô ngớ ra làm gì, vào đi chứ."
"Chúng tôi còn đang chờ đấy."
Bạn thân cười cười giải thích, tôi kéo cô ấy nhường chỗ.
Chín giờ.
Mười giờ.
Mặt trời vừa rồi còn rực rỡ trên cao trong nháy mắt bị mây đen cuốn đi, gió cát thổi vào mắt tôi, điện thoại rơi xuống đất, màn hình chia năm xẻ bảy.
Tim tôi đập mạnh, giống như dao chọc thẳng vào tim tôi, vặn tôi gập người vì đau đớn.
Tôi nghe thấy tiếng Giang Tự khe khẽ bên tai.
"Tô Dĩ, rất xin lỗi."
"Tô Tô, sao vậy?"
Tôi ấn xương ngực, nghe thấy tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương gào thét lướt qua.
Môi tôi run run, mắt tôi nhìn chằm chằm Giang Tự đang vỡ ra trên màn hình.
"Màn hình của tớ hỏng rồi..."
Bạn thân như có dự cảm gì đó, cố gượng cười an ủi tôi: "Không sao, chờ lát nữa đăng kí xong rồi đi đổi cái mới, cái này của cậu đã cũ tới mức nào rồi chứ."
"Là tớ thì đã đổi từ lâu rồi."
Đây là điện thoại di động Giang Tự mua cho tôi vào dịp sinh nhật, tôi đã dùng rất nhiều năm.
Nó chứa đầy kỷ niệm của tôi và anh ấy.
Cổ họng tôi như bị ai đó bóp nghẹt, gân xanh trên trán giật giật, thở hổn hển như con thú nhỏ: "Không thể đổi, không thể đổi."
Màn hình đột nhiên sáng lên, tên Giang Tự đập vào mắt tôi.
Tôi vội vàng ấn nghe, nũng nịu than phiền với anh: "Giang Tự, anh tới trễ rồi."
Đầu bên kia điện thoại chìm vào yên lặng một lúc lâu.
Tiếng th ở dốc đè nén dài như một thế kỉ.
Giọng khàn khàn giống như nuốt vô số cát, đâm vào tai tôi đau nhức.
"Chị dâu, em tới đón chị..."
Bình luận truyện