Không Biết Bao Giờ Gặp Lại
Chương 19
19
Tôi ôm anh khóc thảm thiết.
Tiếng nức nở xông vào địa phủ.
Tôi thương tiếc vuốt v e từng vết cắt của anh.
"Giang Tự, anh có đau không?"
Người cảnh sát già ngâp ngừng muốn nói lại thôi.
Nhìn cả người đầy vết thương của anh, tôi có thể tưởng tượng nỗi đau đớn ấy.
Hình ảnh thời niên thiếu của Giang Tự lại hiện lên trong tâm trí tôi.
"Đàn ông bị thương một chút thì có sao, rơi lệ còn đau hơn đổ máu!"
Tôi nghẹn ngào, áp lên mặt Giang Tự: "Anh không đau phải không?"
"Bởi vì anh từng nói, trên vai anh có sứ mệnh, trên đầu anh có vinh quang, anh sáng đỏ chói lọi sẽ xoa dịu mọi nỗi đau của anh."
"Những vết thương này đều huy chương của anh."
Nhưng, Giang Tự, em đau!
Mỗi vết thương trên người anh đều khắc vào trong lòng em.
Trái tim tôi bị những vết thương này cắt thành từng mảnh, bị lửa đốt, bị hầm nhừ, bị giày vò, bị xé nát...
Tôi cười trong nước mắt hỏi chú Lý, cổ họng đau rát như bị đá nóng lăn qua.
"Anh ấy hoàn thành nhiệm vụ không?"
Chú Lý gật đầu, giọng trầm mạnh mẽ: "Giang tự, may mắn không làm nhục sứ mệnh."
Nhiệm vụ vốn đã hoàn thành vào đêm qua, ai ngờ bọn tội phạm ẩn nấp trong tối phản công, lái xe tải lớn đâm về phía Giang Tự và những người khác.
Có rất nhiều trẻ em và đồng đội trên đường.
Vì giải cứu đứa bé phía trước xe, Giang Tự hét to: "Chạy mau!" Sau đó kéo lê cơ thể tàn tạ của mình lao lên.
Cả người anh bị cuốn vào gầm xe...
Vị cảnh sát đưa một tờ giấy dính đầy máu, chữ bên trên vẫn viết bằng móc bạc như cũ.
"Tô Dĩ, rất xin lỗi, anh nuốt lời."
"Giang Tự nói cháu thích chữ của cậu ấy nên không thể viết xấu."
"Giang Tự nói đời này không hối hận."
"Chỉ duy nhất thấy thẹn với cháu, cậu ấy rất muốn làm chồng cháu, nhưng cậu ấy không có may mắn được cưới tình yêu của đời mình."
"Cũng may chưa đăng ký kết hôn, cậu ấy không thể kéo chân cháu..."
Chu Xuyên cầm bộ quần áo đẫm máu và di vật quỳ trước mặt tôi: "Chị dâu, em không thể đưa anh Giang bình an trở về."
"Mạng em là anh Giang cứu, từ nay về sau, mạng em là của chị!"
Tôi cầm tờ giấy và bộ đồ đầy máu, khóc không thành tiếng.
Trong chiếc ví cũ có một tấm ảnh.
Trong tấm ảnh ố vàng, thiếu nữ cười ngọt ngào.
Đó là ảnh thẻ cần nộp khi khai giảng hồi cấp ba, đêm đó, tôi tìm mãi cũng không thấy.
Không ngờ tấm ảnh đã biến mất mười mấy năm lại được anh nâng niu trong chiếc ví tôi tặng anh.
Tôi lật tấm ảnh lại, chữ viết quen thuộc viết cách gọi ngọt ngào nhất.
"Vợ tôi."
Tôi đưa tay ra đan mười ngón vào tay Giang Tự, không chừa một khe hở. Cảm giác chỉ cần nắm chặt, anh sẽ không rời xa tôi nữa.
"Có thể không hoả táng không?"
Trong mắt chú Lý đầy bi thương: "Lễ không cho phép."
Giọng nói tôi trầm như bụi: "Tôi chỉ muốn anh ấy không đau đớn nữa, trên người anh không còn vết thương nữa, chỉ thế thôi..."
Bụng dưới co rút đau đớn, máu tươi nhuốm đỏ hai chân tôi, nhỏ giọt trên sàn nhà sạch sẽ, nở ra từng đóa hoa tanh nồng.
"Giang Tự."
"Anh đừng mang con đi được không..."
Tôi ôm anh khóc thảm thiết.
Tiếng nức nở xông vào địa phủ.
Tôi thương tiếc vuốt v e từng vết cắt của anh.
"Giang Tự, anh có đau không?"
Người cảnh sát già ngâp ngừng muốn nói lại thôi.
Nhìn cả người đầy vết thương của anh, tôi có thể tưởng tượng nỗi đau đớn ấy.
Hình ảnh thời niên thiếu của Giang Tự lại hiện lên trong tâm trí tôi.
"Đàn ông bị thương một chút thì có sao, rơi lệ còn đau hơn đổ máu!"
Tôi nghẹn ngào, áp lên mặt Giang Tự: "Anh không đau phải không?"
"Bởi vì anh từng nói, trên vai anh có sứ mệnh, trên đầu anh có vinh quang, anh sáng đỏ chói lọi sẽ xoa dịu mọi nỗi đau của anh."
"Những vết thương này đều huy chương của anh."
Nhưng, Giang Tự, em đau!
Mỗi vết thương trên người anh đều khắc vào trong lòng em.
Trái tim tôi bị những vết thương này cắt thành từng mảnh, bị lửa đốt, bị hầm nhừ, bị giày vò, bị xé nát...
Tôi cười trong nước mắt hỏi chú Lý, cổ họng đau rát như bị đá nóng lăn qua.
"Anh ấy hoàn thành nhiệm vụ không?"
Chú Lý gật đầu, giọng trầm mạnh mẽ: "Giang tự, may mắn không làm nhục sứ mệnh."
Nhiệm vụ vốn đã hoàn thành vào đêm qua, ai ngờ bọn tội phạm ẩn nấp trong tối phản công, lái xe tải lớn đâm về phía Giang Tự và những người khác.
Có rất nhiều trẻ em và đồng đội trên đường.
Vì giải cứu đứa bé phía trước xe, Giang Tự hét to: "Chạy mau!" Sau đó kéo lê cơ thể tàn tạ của mình lao lên.
Cả người anh bị cuốn vào gầm xe...
Vị cảnh sát đưa một tờ giấy dính đầy máu, chữ bên trên vẫn viết bằng móc bạc như cũ.
"Tô Dĩ, rất xin lỗi, anh nuốt lời."
"Giang Tự nói cháu thích chữ của cậu ấy nên không thể viết xấu."
"Giang Tự nói đời này không hối hận."
"Chỉ duy nhất thấy thẹn với cháu, cậu ấy rất muốn làm chồng cháu, nhưng cậu ấy không có may mắn được cưới tình yêu của đời mình."
"Cũng may chưa đăng ký kết hôn, cậu ấy không thể kéo chân cháu..."
Chu Xuyên cầm bộ quần áo đẫm máu và di vật quỳ trước mặt tôi: "Chị dâu, em không thể đưa anh Giang bình an trở về."
"Mạng em là anh Giang cứu, từ nay về sau, mạng em là của chị!"
Tôi cầm tờ giấy và bộ đồ đầy máu, khóc không thành tiếng.
Trong chiếc ví cũ có một tấm ảnh.
Trong tấm ảnh ố vàng, thiếu nữ cười ngọt ngào.
Đó là ảnh thẻ cần nộp khi khai giảng hồi cấp ba, đêm đó, tôi tìm mãi cũng không thấy.
Không ngờ tấm ảnh đã biến mất mười mấy năm lại được anh nâng niu trong chiếc ví tôi tặng anh.
Tôi lật tấm ảnh lại, chữ viết quen thuộc viết cách gọi ngọt ngào nhất.
"Vợ tôi."
Tôi đưa tay ra đan mười ngón vào tay Giang Tự, không chừa một khe hở. Cảm giác chỉ cần nắm chặt, anh sẽ không rời xa tôi nữa.
"Có thể không hoả táng không?"
Trong mắt chú Lý đầy bi thương: "Lễ không cho phép."
Giọng nói tôi trầm như bụi: "Tôi chỉ muốn anh ấy không đau đớn nữa, trên người anh không còn vết thương nữa, chỉ thế thôi..."
Bụng dưới co rút đau đớn, máu tươi nhuốm đỏ hai chân tôi, nhỏ giọt trên sàn nhà sạch sẽ, nở ra từng đóa hoa tanh nồng.
"Giang Tự."
"Anh đừng mang con đi được không..."
Bình luận truyện