Không Phụ Thê Duyên

Chương 177-1



Bởi vì ngày ấy có chuyện ngoài ý muốn, đồ mua cũng không được nhiều, Vân Cẩm lại phải ra ngoài một chuyến.

Lần này ra ngoài, Vân Cẩm không tiếp tục cổ động Hoắc Nghiên ra cửa một chút, chỉ vì ngày đó sau khi trở về, Hoắc Nghiên liền bị bệnh, ở trên giường nằm mấy ngày mới khỏe. Bệnh này kỳ thật phần lớn là tâm bệnh, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, khiến cho thân thể rã rời nên mới trực tiếp bị bệnh.

Vân Cẩm vốn cho rằng bệnh này của tiểu thư đã khá hơn nhiều, nào ngờ sẽ như vậy, nếu biết được, ngày ấy nàng tuyệt đối sẽ không gọi tiểu thư ra cửa. May mắn, bởi vì Hoắc Thù muốn tới Thanh Châu, vì việc này, Hoắc Nghiên ít nhiều cũng tỉnh táo lên, làm Vân Cẩm mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Vân Cẩm lo lắng cho tiểu thư ở tại biệt viện Tiết gia, hơi không chú ý, thiếu chút nữa liền đụng vào người khác, vẫn do đối phương tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, nhưng hàng hóa nàng ôm trong ngực lại rơi hết xuống đất.


Bà tử cùng thị vệ đi cùng phía sau nhân chân chạy lên, nhìn chằm chằm người đụng vào Vân Cẩm, nhìn xong mới thấy, hình như là tùy tùng của gia đình giàu có

"Vân Cẩm cô nương, sao ngươi ở chỗ này?" Tùy tùng kia kinh hỉ hỏi.

Vân Cẩm ngẩng đầu nhìn lại, thực mau liền nhận ra người này, cũng thập phần cao hứng, cười nói: "Lâm Tam ca, sao ngươi ở chỗ này?"

Lâm Tam giúp nàng nhặt đồ rơi trên mặt đất lên, cười nói: "Ta hôm nay đi cùng chủ tử ra ngoài làm việc. Còn Vân Cẩm cô nương sao ngươi lại ở chỗ này?"

"Tới mua một ít đồ thôi." Vân Cẩm trả lời xong, nhịn không được hướng mắt nhìn nhìn chung quanh, hỏi: "Hướng công tử đâu?"

"Chủ tử ở bên kia."

Vân Cẩm nhìn theo hướng Lâm Tam chỉ, phát hiện nơi hắn chỉ đúng là nhà bán hàng hóa Tây Dương Kỳ Bảo Các kia, không khỏi có chút kinh ngạc. Chờ khi biết được từ chỗ Lâm Tam cửa hàng bán đồ Tây Dương là cửa hàng trên danh nghĩa chủ tử Hướng Thiệu Quân của hắn, không khỏi cảm thấy duyên phận thật đúng là kỳ diệu.


Vân Cẩm phản ứng lại thật nhanh, "Hộp nhạc ngày đó, có phải do Hướng công tử làm chủ tặng cho chúng ta không?"

Lâm Tam cười đáp: "Đúng vậy, ngày đó vừa lúc chủ tử nhà ta cũng ở Kỳ Bảo Các, không ngờ gặp được các người tới đó mua đồ, liền làm chủ bảo chưởng quầy tặng cho các người, thứ này tuy rằng ở nơi của chúng ta thực hiếm lạ, nhưng bên Tây Dương kia lại không phải vật hiếm lạ gì, cũng không quý, vừa vặn tặng tiểu thư các ngươi chơi."

Lời này dễ dàng làm Vân Cẩm đánh mất lời kế tiếp muốn nói, nếu cự tuyệt liền có vẻ quá mức không cho mặt mũi. Nhưng mà, Hướng công tử kia, sao lại mang thứ này tặng không cho tiểu thư nhà các nàng vậy?

Trong lòng Vân Cẩm có chút bất an, nhưng nàng lễ nghĩa thập phần đủ, đề nghị tự mình đi cảm ơn chủ tử của Lâm Tam


Lâm Tam chối từ vài câu, liền dẫn nàng đến Kỳ Bảo Các.

Vân Cẩm không phải lần đầu tiên tới Kỳ Bảo Các, nhưng vẫn là lần đầu tiên được mời vào sương phòng trên lầu Kỳ Bảo Các, vào cửa liền thấy một nam nhân thân hình cao lớn ngồi dựa vào ghế thái sư bên cửa sổ uống trà.

Trên người nam nhân kia mặc một bộ áo suông màu tím nhạt, khuôn mặt lạnh lẽo, ngũ quan so với người Giang Nam còn thâm thúy hơn rất nhiều, cho dù ngồi, vẫn làm cho người ta rất áp lực.

Vân Cẩm không phải lần đầu tiên thấy hắn, nhưng mỗi lần đều có chút run như cầy sấy.

May mắn, nam nhân này cũng không phải là loại người bất cận nhân tình, khi nhìn thấy nàng, khuôn mặt trở nên có chút ôn hòa, nói: "Thì ra là Vân Cẩm cô nương, không biết tìm ta có chuyện gì?"

Vân Cẩm đầu tiên là nhìn hắn hành lễ, rồi mới nói: "Nô tỳ hôm nay là riêng tới đây cảm tạ Hướng công tử đã tặng tiểu thư nhà ta hộp nhạc, ngày đó không biết cửa hàng này là của Hướng công tử, cho nên chưa kịp cảm ơn.".
Hướng Thiệu Quân giơ tay nhàn nhạt nói: "Không đáng nhắc đến, nhưng ngày ấy dường như thân thể Hoắc tiểu thư không khoẻ, là sinh bệnh sao?"

Vân Cẩm gục đầu xuống, trong lòng biết nguyên nhân tiểu thư nhà mình bệnh là gì, nhưng cũng không tiện nói nhiều, chỉ nói: "Tiểu thư xưa nay thân thể yếu đuối, cho nên mới đến Giang Nam dưỡng bệnh, cũng không biết khi nào mới có thể dưỡng tốt lên được."

Hướng Thiệu Quân không thể nói tiếp lời này, chỉ nói: "Tại hạ thấy Hoắc tiểu thư là người có phúc, chắc chắn bỉ cực thái lai."

"Mượn Hướng công tử cát ngôn."

Lại nói vài câu, Vân Cẩm liền cáo từ.

Hướng Thiệu Quân gọi chưởng quầy tới, bảo hắn tìm mấy thứ hiếm lạ bên Tây Dương đóng gói lại cho Vân Cẩm mang về, nói: "Vừa rồi nghe ý Vân Cẩm cô nương, tỷ muội trong nhà Hoắc cô nương muốn tới Thanh Châu du ngoạn, nên muốn tìm chút đồ hiếm lạ cho chất nhi chơi, những thứ này thật ra không tồi, Vân Cẩm cô nương chớ có chối từ, ta với Hoắc cô nương cũng xem như là có duyên, coi như bằng hữu đi."
Vân Cẩm nghe được lời này, trong lòng nhịn không được thầm nói, khuê trung nữ tử cùng ngoại nam nào có tình hữu nghị gì đáng nói, nhưng mà Hướng Thiệu Quân này là ân nhân cứu mạng của tiểu thư nhà nàng, thật ra không thể quá mức khách khí, tính lấy trước, đợi sau khi trở về lại cho người đưa bạc tới đây cũng được, nói chung cũng không thể tham đồ của người khác được

Sau khi Vân Cẩm trở về đã mang việc hôm nay gặp được Hướng Thiệu Quân nói cùng Hoắc Nghiên

Hoắc Nghiên ngồi bên cửa sổ đón gió, nghe xong Vân Cẩm nói, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ ngày ấy ở Kỳ Bảo Các, vị Hướng công tử kia cũng ở đó?"

"Đúng vậy, nghe ý của Hướng công tử, ngày đó chính vì nhìn thấy tiểu thư người cũng ở đó nên mới có thể bảo chưởng quầy kia tặng hộp nhạc cho tiểu thư."
Hoắc Nghiên thả lỏng thân thể, nhịn không được dựa vào gối dựa màu vàng nghệ thêu hoa văn quả nho chìm xung quanh viền gối, duỗi tay vỗ vỗ trán, lẩm bẩm: "Thì ra là như vậy...... Ta lại tự mình dọa mình......"

Nếu là Hướng công tử, nàng thật ra cũng không có sợ hãi như vậy, rốt cuộc ngày đó Hướng Thiệu Quân đã cứu nàng một mạng, làm hại tay hắn bị thương máu tươi đầm đìa, hiện giờ vẫn còn chưa cử động nhanh nhẹn được. Sau đó hắn cũng nhận thấy được nàng không thể tiếp xúc với nam nhân quá gần, vì vậy giữ lễ mà bảo trì khoảng cách, chưa bao giờ làm ra cử chỉ càn rỡ nào

Nam nhân biết lễ hiểu lễ lại có ân cứu mạng với nàng, nàng rất cảm kích.

Hoắc Nghiên buông cọc tâm sự, thân thể rất mau đã khôi phục lại.

Chờ đến khi Hoắc Thù bọn họ sắp đến Thanh Châu thành, Hoắc Nghiên đã nghển cổ hy vọng, mỗi ngày đều ngóng trông Hoắc Thù nhanh đến đây.
Trước một ngày đoàn người Nhiếp Ngật đến Thanh Châu thành, Tiết thái thái khó có khi tới biệt viện thăm chất nữ, không ngờ toàn bộ biệt viện sinh cơ bừng bừng, bọn hạ nhân tay chân cần mẫn dọn chậu hoa bố trí sân, làm nàng ngạc nhiên một hồi

"Đây là làm sao vậy? Nghiên Nhi hôm nay rảnh rỗi muốn dưỡng hoa sao?" Tiết thái thái vào cửa liền cười nói.

Hoắc Nghiên nhìn thấy dì lại đây, vội đứng dậy hành lễ nghênh đón, cười nói: "Dì sao lại đây?"

Tiết thái thái kéo tay nàng, nói: "Nghe nói con sinh bệnh, ta lại đây thăm con. Đứa nhỏ này cũng thật là, sinh bệnh cũng không cho người qua thông báo với ta một tiếng, nương con đã giao con cho ta, muốn ta chăm sóc tốt cho con, để một mình con ở tại biệt viện này lòng ta đã khó chịu lắm rồi, bây giờ con sinh bệnh cũng không cho người nói cùng ta một tiếng. Con xem, lại gầy......".
Hoắc Nghiên cười nghe nàng lải nhải, cho đến lúc nàng nói không sai biệt lắm, mới nói: "Dì, con chỉ là chút bệnh vặt thôi không có gì trở ngại, người nhìn hiện tại không phải rất tốt sao? Dì còn chăm sóc cho cả gia đình đã đủ mệt mỏi, con sao không biết xấu hổ lấy chút bệnh vặt này làm phiền dì được chứ?"

Tuy nói Tiết thái thái là dì ruột, Tiết thái thái trước khi chưa xuất giá có tình cảm tỷ muội tốt nhất với Tĩnh An Hầu phu nhân, nhưng trong lòng Hoắc Nghiên lại không muốn làm phiền dì mình quá nhiều, cũng không muốn ở tại Tiết gia, cho nên mới đến biệt viện Tiết gia này, thanh tịnh một mình ở đây

Tiết thái thái biết tính tình đứa nhỏ này, không khỏi than thở một tiếng, ngược lại cũng không nhắc thêm về việc này, săn sóc mà nói sang chuyện khác.

"Thất tỷ con muốn tới Thanh Châu thăm con." Hoắc Nghiên nhẹ nhàng nói, trên mặt chậm rãi lộ ra vẻ vui mừng
Tiết thái thái nghe được lời này cũng thật giật mình, nàng tất nhiên là biết Tĩnh An Hầu phủ Thất cô nương, rốt cuộc Hoắc gia Thất cô nương này tuy chỉ là cô nương ngũ phòng, không phải quý trọng nhất, nhưng lại gả cho Vệ Quốc Công phủ, hiện tại là Vệ Quốc Công phủ thế tử phu nhân, nghe nói còn có quan hệ rất tốt cùng hoàng hậu nương nương trong cung, chính là một nhân vật rất khó thấy

Tiết thái thái tuy rằng ở Giang Nam lâu năm, nhưng cũng thường nghe người ta nói tin tức ở kinh thành

"Thì ra là như thế...... Thất cô nương này thật tốt với con." Không tốt thì sao được vậy chứ, ngàn dặm xa xôi từ kinh thành lại đây, dù là đến Giang Nam du ngoạn, nhưng vẫn riêng lại đây thăm muội muội đang dưỡng bệnh ở Giang Nam, cũng coi như là có tâm.

Hoắc Nghiên cười nói: "Thất tỷ xác thật là người tốt."
Biết được Vệ Quốc Công thế tử cùng thế tử phu nhân đều đi vào Thanh Châu, Tiết gia tự nhiên không thể không tỏ vẻ gì, hơn nữa còn có một tầng quan hệ thân thích này, qua lại cũng có danh nghĩa

Ngày hôm sau bọn người Hoắc Thù đi vào Thanh Châu thành, người Tiết gia liền trực tiếp đưa thiệp bái phỏng.

Bởi vì muốn ở Thanh Châu một đoạn thời gian, nên từ nửa tháng trước Nguyên Võ đã sớm cho người mua ở Thanh Châu thành một tòa nhà thích hợp, tòa nhà không lớn, cũng đủ cho một nhà ba người cùng người hầu đi theo, vẫn chưa quá mức gây chú ý.

"Tiết gia này là vọng tộc Thanh Châu thành, Tiết thái thái là tỷ muội ruột của đại bá mẫu, cũng là dì Bát muội, Bát muội hiện giờ đang ở tại biệt viện Tiết gia, Tiết gia này cũng chăm sóc nàng rất nhiều, cũng coi như không tồi." Hoắc Thù nói, cho người kêu quản sự Tiết gia đang chờ bên ngoài tiến vào
Quản sự Tiết gia sau khi tiến vào, liền thỉnh an Nhiếp Ngật, Hoắc Thù, mang lời thăm hỏi của Tiết thái thái lại đây.

Hoắc Thù nghe xong quản sự Tiết gia nói, liền hiểu Tiết gia xác thật biết cách làm người, lần này bái phỏng chỉ lấy danh nghĩa Tiết thái thái lại đây thăm hỏi, cũng không phải lấy danh nghĩa Tiết gia, cho thấy đây là vì quan hệ thân thích, cách làm này của Tiết gia làm người khác thư thái hơn nhiều so với những người khác cứ ào ào muốn đi lôi kéo quan hệ

Vì thế Hoắc Thù thực khách khí hàn huyên cùng quản sự kia một phen, nhận lấy lễ vật đưa tới, lại hồi lễ rồi mới cho người đưa quản sự kia ra cửa

Nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, ngày thứ hai, Hoắc Thù liền dẫn nhi tử béo nhà nàng đi biệt viện Tiết gia thăm Hoắc Nghiên.

Hoắc Nghiên sáng sớm đã chờ ở cửa, cho đến khi Hoắc Thù dắt A Cửu xuống xe ngựa, Hoắc Nghiên nhìn thấy tỷ tỷ mấy năm không gặp, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên, thiếu chút nữa rơi lệ.
"Ai nha, Bát muội, đã lâu không gặp, sao muội còn khóc nữa? Gặp ta không thấy vui à?" Hoắc Thù cười tủm tỉm nói.

Hoắc Nghiên xuyên qua tầm mắt mơ hồ, phát hiện Hoắc Thù vẫn như trong trí nhớ, vẫn rộng rãi lại hoạt bát như cũ, cười rộ lên vui vui mừng mừng, làm người nhịn không được cũng vui mừng theo

Nàng nín khóc cười lên, tiến đến ôm Hoắc Thù

Hai tỷ muội đã lâu không gặp ôm chằm lấy nhau, cảm xúc khó được lộ ra ngoài.

Chờ sau khi Hoắc Nghiên điều chỉnh lại cảm xúc, cúi đầu nhìn về phía hài tử ngoan ngoãn được Hoắc Thù nắm tay, thấy bộ dáng bé ngọc tuyết đáng yêu, khuôn mặt nhỏ này rất giống Nhiếp Ngật, nhịn không được cười nói: "A Cửu càng lớn càng giống Thất tỷ phu."

Lời này Hoắc Thù thích nghe, "Đúng vậy, bộ dáng giống cha hắn mới tốt, về sau lại là một mỹ nam tử."
Hoắc Nghiên nghe loại lời nói trắng ra như thế, nhịn không được phốc một tiếng cười ra, nói: "Thất tỷ cũng là một mỹ nhân, nếu A Cửu giống tỷ, cũng không kém."

Hoắc Thù xua xua tay, "Thôi, về sau sinh một nữ nhi giống ta là được, nhi tử vẫn nên giống cha hắn đi."

Hai chị em nói một lát, Hoắc Nghiên dắt tay Hoắc Thù đến phòng khách ngồi uống trà.

Bởi vì ở nơi lạ, A Cửu ngoan ngoãn ngồi bên người mẫu thân, vừa gặm trái cây, vừa nhìn chằm chằm Hoắc Nghiên, dì này bé không có ấn tượng, không khỏi có vài phần tò mò.

Hoắc Nghiên bị bé nhìn đến tâm đều mềm, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu bé

Hai chị em khó có khi gặp mặt, tự thuật tình hình gần đây, nói hơn nửa canh giờ, A Cửu rốt cuộc ngồi không yên, Hoắc Thù liền để nha hoàn đưa bé ra bên ngoài chơi, đồng thời dặn dò nhi tử: "A Cửu không được chạy loạn nga, bằng không nương tìm không thấy con, nương sẽ đánh mông con đó."
A Cửu theo bản năng che mông nhỏ lại, chờ lúc phát hiện nơi này còn có người ngoài, tức khắc mặt đỏ lên, bĩu môi nói: "Không đánh mông, A Cửu trưởng thành, không thể đánh."

Hoắc Thù cười tủm tỉm nói: "Được ah, không đánh, A Cửu ngoan ngoãn thì không đánh."

Vì thế A Cửu thực ngoan đi theo nha hoàn đến bên ngoài viện xem hoa, không có cố ý chạy loạn.

Hoắc Nghiên nhìn A Cửu hoạt bát đáng yêu, trong lòng vô ý dâng lên một loại cảm xúc, có chút cô đơn, lại có chút hâm mộ, nếu nàng cũng có thể có một hài tử ngoan ngoãn giống A Cửu, nửa đời sau cũng sẽ không cô đơn như vậy nữa .....

"Thất tỷ lần này ở lại Thanh Châu bao lâu?" Hoắc Nghiên vừa uống trà vừa hỏi.

"Cũng chưa biết, chắc không ít hơn một tháng." Nói, nàng nhìn nàng ấy cười nói: "Muội yên tâm, tỷ phu muội còn có chuyện muốn làm, đến lúc đó ta cùng A Cửu sẽ ở Thanh Châu chờ hắn, thời gian nhất định không ít, chắc chắn lúc nào cũng sẽ lại đây thăm muội, nếu không muội cũng có thể qua gặp ta. Ai, khó có khi được tới Thanh Châu thành, ta cũng muốn ở lại Thanh Châu chơi nhiều chút, Bát muội ở chỗ này mấy năm, hẳn là rất quen thuộc nơi này đúng không? Hôm nào dẫn ta đi xung quanh chơi đi"
Vẻ mặt Hoắc Nghiên ngập ngừng, ấp úng nói: "Ta không thường ra cửa......" Trên thực tế, nàng hận không thể trốn mãi trong nhà.

"Gì kỳ vậy, phong cảnh Giang Nam đẹp như vậy mà, sao có thể mỗi ngày đều rúc ở trong phòng không ra khỏi cửa được chứ? Nghe nói xung quanh Thanh Châu thành này có Hồ Điệp Cốc, nước như sông trăng, Già La tự cũng là nơi có thể du ngoạn, không bằng ngày mai Bát muội liền dẫn chúng ta đến Hồ Điệp Cốc đi, vừa lúc hiện tại mới tháng tư, nghe nói phong cảnh Hồ Điệp Cốc rất đẹp......"

Hoắc Nghiên có chút ngốc, cuối cùng không chịu nổi vẻ mặt mong chờ của Hoắc Thù, mơ màng hồ đồ đáp ứng mất

Buổi tối, sau khi Hoắc Thù trở về, liền nói cùng Nhiếp Ngật chuyện nàng muốn đi Hồ Điệp Cốc chơi cùng Hoắc Nghiên, hỏi hắn có việc gì hay không, nếu không có việc gì, cũng cùng đi chơi thôi
Nhiếp Ngật thấy nàng hy vọng mình cùng đi, liền cười nói: "Hiện tại không có việc gì, cũng có thể đi được."

Hoắc Thù vô cùng cao hứng ôm cổ hắn, hôn khóe miệng hăn một cái, nói: "Vật thật sự là quá tốt, đến lúc đó A Cửu liền giao cho chàng."

Nhiếp Ngật: "......"

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

nhamy111: tác giả kỳ cục hà, chương cuối dài gấp 2 lần rưỡi chương thường, làm tui edit hoài mà ko thấy hết, đành chia chương cuối thành 2 phần nhen quý dị hic


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện