Không Thể Buông Tay

Chương 22: Thấy thẹn



Dịch: Mon

Khi Đoàn Chi Dực từ môi của Vệ Lam ngẩng đầu lên, Vệ Lam đột nhiên bừng tỉnh sau một thời gian dài nín thở, thần trí ùa về trong nháy mắt, lại bắt đầu la hét và giãy giụa.

Nụ hôn đầu của cô bị tên xấu xa này cướp mất rồi. À không, nên gọi là nụ hôn thứ hai. Lạy hồn, đây không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là cô bị cậu ta sàm sỡ, hơn nữa đến quỷ cũng biết lát nữa còn có thể bị xâm hại.

“Đồ lưu manh!” Vệ Lam đỏ mặt, tìm một từ mắng chửi mà cô cho là thích hợp.

Mặt Đoàn Chi Dực vốn đã đỏ ửng, giờ bị cô mắng nữa thì thành đỏ au, không biết do thẹn hay do giận. Cậu trợn cô một cái thật dữ dằn, hung hăng nói: “Ông đây vốn là lưu manh đó, thì sao?”

Tuy bình thường cậu lạnh lùng hung dữ, nhưng chưa từng có vẻ lưu manh như hôm nay.

Vệ Lam tức đến nỗi đầu bốc khói. Hai người nhìn nhau thật lâu, cuối cùng sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cô quyết định buông vũ khí đầu hàng, nhỏ nhẹ nói: “Đoàn Chi Dực, cậu tha cho tôi được không? Sau này cái gì tôi cũng nghe lời cậu.”

Đoàn Chi Dực chăm chú nhìn vào gương mặt hơi cứng đờ vì sợ hãi của cô, im lặng một hồi, mặt hơi có chút cảm xúc, giống như là động lòng trắc ẩn mà nói: “Tôi có thể không đi vào, nhưng cậu phải nằm im đó, không được giãy lung tung.”

Vệ Lam chỉ là một cô gái có cuộc sống đơn thuần đến nỗi trắng như tờ giấy, cô ngẩn ngơ cả buổi trời mới loáng thoáng hiểu được ý của cậu. Gương mặt vốn đã nóng bừng bây giờ như bị hắt nước sôi.

Nhưng tình hình địch và ta đã quá rõ ràng, nếu cô không đồng ý, nghĩ tới thật đáng sợ. Mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng cuối cùng Vệ Lam vẫn cắn môi, xấu hổ gật đầu.

Khóe môi Đoàn Chi Dực khẽ nhếch lên, thả đôi tay bị đè lại của cô ra, ngồi sang bên cạnh cô.

Trong khoảnh khắc ấy, nhờ sức mạnh mới được tiếp thêm này, thiếu chút nữa Vệ Lam đã nhảy dựng lên. Nhưng cuối cùng cô vẫn cố nhẫn nhịn. Việc nhỏ không nhịn được ắt sẽ hỏng việc lớn, cô nhớ rõ đạo lý này.

Đoàn Chi Dực thấy cô thật sự ngoan ngoãn nằm trên giường không nhúc nhích thì mặt khẽ thả lỏng, rồi nhìn cô từ đầu đến chân. Từ gương mặt cứng đờ đang mím môi đến đôi bờ ngực nhu nhú, rồi đến vòng eo nhỏ nhắn cùng đôi chân dài mềm mại.

Đây là lần đầu tiên Đoàn Chi Dực ngắm Vệ Lam khỏa thân một cái toàn diện và tỉ mỉ. Cơ thể của cô gái mới lới quả thật không được đầy đặn, nhưng lại đẹp hơn những cô gái đầy vẻ nhục dục trong phim của Quách Tử Chính không biết bao nhiêu lần.

Hơi thở của Đoàn Chi Dực bắt đầu trở nên dồn dập, mắt cũng trở nên u tối hơn. Bỗng nhiên cậu lại cúi đầu, đè nửa người lên người Vệ Lam, tay và miệng cùng hành động, sờ soạng lung tung, bắt đầu làm càn.

Vệ Lam nhắm mắt thật chặt, nắm chặt nắm đấm, cả người cứng đờ, cứ thôi miên chính mình hết lần này đến lần khác, ráng nhịn đi, cứ cho là mình không có cảm giác gì hết. Cứ nhắm mắt lại, một lát là xong ngay mà, cùng lắm thì hát bài ‘Bông tuyết bay’. Phải, ca hát!

Vệ Lam nghiến răng, trong đầu bắt đầu hiện lên những ca từ đứt quãng.

Gió… gió bắc thổi về

Trời ạ, sao ngực lại vừa ngứa vừa đau.

Bông tuyết… bông tuyết nào bay bay…

Đồ khốn, đồ lưu manh, cuối cùng thì cô không hát được nữa, vì cơ thể đã cảm giác khá rõ ràng.

Đoàn Chi Dực nằm trên người cô, từ cổ trượt dần xuống dưới, ươn ướt nhồn nhột, vừa đau vừa ngứa. Điều này vẫn chưa đáng sợ, đáng sợ nhất là còn có một cảm giác làm người ta sợ hãi, vừa nóng vừa bức bối, vừa tê dại vừa lâng lâng.

Khi Đoàn Chi Dực hôn tới bụng cô, một luồng cảm giác run rẩy cũng chạy dọc xuống, đến nơi ẩn mật nhất của thiếu nữ.

Tuy Vệ Lam không biết nhiều về chuyện này, nhưng cô cũng mơ hồ biết được đó là gì.

Thật là mất mặt mà.

Đoàn Chi Dực nói không sai, cậu ta đúng là đáng ghét.

Đoàn Chi Dực không tiếp tục dằn vặt cô nữa, sau khi vừa hôn vừa cắn khắp người cô một lượt thì bỗng nhiên nằm sấp lên người cô, ra sức cọ cọ mấy cái… sau đó thì trở nên bất động.

Quần áo của Đoàn Chi Dực còn đầy đủ cả, chỉ có quần trong là hơi xộc xệch. Vệ Lam không nhìn cậu, nhưng có thể cảm giác được động tác của cậu, đùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là cậu ta đang làm cái gì. Nhưng đúng như cậu đã nói, cậu sẽ không đi vào.

Đồ lưu manh. Ngoại trừ thầm mắng câu này thêm một lần nữa, cô không tìm thấy từ gì thích hợp hơn.

Yên lặng được một lát, Đoàn Chi Dực từ từ đứng dậy, nhìn Vệ Lam từ trên xuống dưới. Vẻ đỏ bừng trên mặt cậu đã dần mất đi, thay vào đó là vẻ lạnh lùng không cảm xúc như mọi ngày.

Vệ Lam cũng từ từ mở mắt ra, thấy mặt cậu bị mình cào xước thì luống cuống trở mình, cuộn mình vào trong chăn, nói với vẻ đáng thương. “Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Đoàn Chi Dực liếc cô một cái: “Thế thì tốt. Nếu cậu mà còn khiến tôi bực mình, chắc chắn sẽ không như hôm nay thôi đâu.”

Bị nắm trong tay người ta, giữ gìn trong sạch mới là quan trọng, Vệ Lam ngoan ngoãn gật đầu.

Đoàn Chi Dực nhìn dáng vẻ hoang mang tội nghiệp của cô, cười lạnh một cái, xoay người bước vào nhà vệ sinh.

Ở trong gương, mặt cậu bị trầy xước mấy chỗ, khóe mắt còn hơi sưng lên, điều này cho thấy lúc này hai người giằng co kịch liệt thế nào. Con nhỏ đáng ghét, sớm muộn gì cậu cũng cắt hết mấy cái móng vuốt của cô. Không, là quẳng cả người cô xuống Thái Bình Dương làm mồi cho cá. Đoàn Chi Dực bực bội nghĩ.

Cậu thở hắt ra một cái rồi rửa mặt. Nhớ tới những chuyện mình vừa làm, cũng thấy có chút không được tự nhiên. Trong quần lót còn có cảm giác dinh dính khó chịu.

Đúng là thật biến thái, thật lưu manh.

Không biết tại sao, Đoàn Chi Dực nhìn vào gương, tự dưng cười một cái. Nhưng sau khi cười xong, lại cảm thấy hết sức bức bối cùng có cảm giác thất bại.

Khi Đoàn Chi Dực từ nhà vệ sinh bước ra thì Vệ Lam đã mặc xong áo ngủ, vùi mình vào một góc giường, cuộn chăn giả vờ ngủ.

Cậu leo lên chỗ mình hay ngủ, nhìn cằm chằm vào sau gáy cô một lúc thật lâu rồi bỗng vươn tay ra kéo cô gái đang nằm cách mình cả mét kia lại.

Vệ Lam đúng là đang giả vờ ngủ. Trải qua chuyện đáng hổ thẹn vừa rồi, cô thật sự muốn bất chấp tất cả để liều mạng với cậu ta. nhưng nghĩ lại thì cô cũng chưa bị xâm hại thật sự. Hơn nữa cô còn chưa tới 18 tuổi, còn chưa học đại học, ngay cả yêu đương nghiêm túc cũng chưa trải qua, lỡ như chọc giận cậu ta, người chịu thiệt vẫn là cô thôi.

Cho nên khi Đoàn Chi Dực kéo cô lại, tuy tim Vệ Lam đập thình thịch, cơ thể lập tức trở nên cứng ngắc nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn lăn tới gần cậu.

Tuy việc cơ thể cô cứng đờ làm Đoàn Chi Dực hơi cáu nhưng nghĩ lại thì chắc ở trong lòng cô, cậu là một tên lưu manh thất thường nên cũng không hy vọng gì cô nghe theo một cách thật lòng.

Cậu ôm cô vào lòng, môi sán sát vào tai cô, nói nhỏ nhưng gằn từng tiếng một: “Như vậy mới phải chứ! Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cậu đâu, có điều tôi rất ngứa mắt với cậu nên cho cậu bài học nho nhỏ mà thôi. Sau này phải biết điều một chút, đừng chọc giận tôi, biết chưa?”

“Ừ.” Vệ Lam gật đầu trả lời hệt như một cô dâu mới.

Đoàn Chi Dực hơi hài lòng, nhưng tay vẫn không chịu buông ra, cằm gác lên đầu cô, hơi thở dần sâu hơn.

Vệ Lam khẽ mở mắt nhìn cậu, thấy cậu giống như đang ngủ thật thì người đang cứng đờ cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể nhắm mắt nằm cạnh cậu, cố gắng buộc mình phải ngủ.

Nói ra thì cũng thật lạ lùng. Hai người thoạt nhìn có quan hệ hết sức tồi tệ lại có thể ngủ chung giường mấy tháng trời, thậm chí bây giờ còn ngủ cùng nhau trong tư thế hết sức thân mật này.

Điều may mắn là tuy Vệ Lam còn trẻ tuổi, ngây thơ nhưng năng lực tiếp nhận vấn đề cũng rất lớn, gặp phải những chuyện này mà còn có thể ngủ ngon lành. Đổi là người khác, e là sớm muộn gì cũng điên lên mất. Đương nhiên, biết đâu người ta thấy đó là Đoàn Chi Dực thì mừng thầm trong bụng cũng không chừng.

Xì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện