Không Thể Buông Tay

Chương 29: Công bằng



Sau khi từ bệnh viện trở về, mẹ cô ngoại trừ an ủi cô, có lẽ là sợ đụng chạm đến tâm hồn bé bỏng của cô con gái, mẹ cô không hỏi nhiều lắm, Vệ Lam âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Khu vực viện nghiên cứu ba mẹ cô cách nội thành một khoảng, công việc của nhà khoa học lại vô cùng bận rộn, gần như không có thời gian ở bên cạnh Vệ Lam. Mười ngày trôi qua, Vệ Lam ngoại trừ đọc sách xem tivi, vận động xung quanh khu vực hạn chế, thật là hết sức nhàm chán.

Nhìn thấy sắp đến lúc có kết quả thi, cô nghĩ nên chuẩn bị điền đơn nguyện vọng, buổi tối cả nhà ăn cơm liền thương lượng với ba mẹ khi nào thì về nhà.

Ba mẹ cô nhìn nhau, lát sau, mẹ cô chậm rãi đặt chén cơm xuống, nhìn cô rồi từ từ mở miệng: “Lam Lam, tạm thời con đợi ở đây đi, đợi đến khi có điểm rồi, mẹ sẽ về nhà giúp con điền đơn nguyện vọng chọn trường.”

“Sao vậy mẹ?” Vệ Lam nhất thời không hiểu.

Mẹ cô thở dài, kéo tay con gái vỗ vỗ: “Lam Lam, suốt năm nay ba mẹ không ở bên cạnh nên đã để con chịu uất ức rồi. Yên tâm, mẹ sẽ không để con chịu tủi thân nữa đâu. Mẹ đã xin nghỉ phép rồi, lần này trở về sẽ tìm luật sư khởi kiện, để cho cậu nam sinh bắt nạt con phải bị trừng phạt.”

Vệ Lam kinh hãi, hai mắt trợn to, hồi lâu sau mới có phản ứng lại, vội vàng kéo tay mẹ, nói năng lộn xộn: “Mẹ, không cần đâu. Bạn ấy không hư hỏng như mẹ nghĩ đâu, thật ra bạn ấy cũng rất đáng thương. Không phải mẹ đã biết là con không bị tổn tương gì sao?”

Mẹ cô hừ một tiếng, hơi tức giận: “Có phải muốn thật sự xảy ra chuyện mới gọi là tổn thương không?“

“Mẹ…” Vệ Lam lôi kéo tay mẹ, thử làm nũng.

Mẹ cô hất tay cô ra, giận tím mặt: “Đầu óc con thật sự hư rồi, còn nói giúp cái loại người như nó. Khỏi nói gì nữa, tóm lại con phải đợi ở đây, có chuyện gì đợi mẹ về sẽ nói sau.”

Hai ngày sau, bà Vệ lên đường, nhân tiện mang theo điện thoại của Vệ lam.

Vệ Lam gấp đến nỗi hỏng mất, lôi kéo ba cô nói ba cô gọi điện thoại ngăn mẹ lại, nhưng bình thường ba cô đã không dám nói gì, lúc này lại hoàn toàn không nhúc nhích, chỉ để ẹ cô muốn làm gì thì làm, cái gì cũng không muốn quản.

Mà bên kia, mẹ cô trở về nhà, lập tức tìm luật sư quen biết, kể rõ chuyện của Vệ Lam cho luật sư nghe, để luật sư hỗ trợ báo cảnh sát, xử lý thủ tục khởi tố.

Nhưng mà, sau khi trải qua hai ngày điều tra nghiên cứu, luật sư lý trí phân tích lại cho bà, nói bà nếu muốn khởi tố vụ này thì tỷ lệ thành công gần như bằng không. Nguyên nhân rất đơn giản: Thứ nhất, Vệ lam vẫn chưa thật sự bị tổn thương gì. Thứ hai, sự thật cho thấy, một năm qua, Vệ Lam đi lại tự do, có thể đến trường, về nhà, hoàn toàn không tính là bị giam cầm phi pháp.

Bà Vệ là người trí thức, sau khi biết được cảnh ngộ của con gái, cũng đã suy nghĩ trước sau một lượt, cũng đại khái biết được họ không có đủ bằng chứng mạnh mẽ để khởi tố cậu nam sinh bắt nạt con gái kia.

Nhưng mà, sau khi nghe luật sư nói xong, cũng không khỏi có chút thất vọng. Nhất là, người bạn luật sự này sau đó còn sâu xa nói với bà, quyền thế của nhà họ Đoàn không phải nhỏ, bởi vì chút chứng cớ xác thực cũng không nắm được, nếu khởi tố chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Trước đó, bà Vệ đương nhiên đã điều tra nhà họ Đoàn là gia đình thế nào, bằng không cũng sẽ không im lặng đến tìm luật sư cố vấn trước.

Biết không có hy vọng khởi tố, bà Vệ không tiếp tục vướng mắc vấn đề này nữa. Nhưng là một người mẹ, bà không thể không làm gì hết.

Bà theo địa chỉ, đến nơi bồng lai tiên cảnh giữa sườn núi bên trong thành phố này. Khi đứng trước cửa lớn bên ngoài biệt thự nhà họ Đoàn, bỗng nhiên cảm thấy có chút đau buồn không tên. Giây phút này, đại khái bà đã có thể tưởng tượng ra, với gia cảnh như vậy, là con cái nhà giàu có vênh váo ngôn cuồng mới có thể làm ra được cái chuyện coi trời bằng vung như thế.

Mà con gái bà, rốt cuộc một năm qua có bao nhiêu bất lực?

Bà Vệ đứng thật lâu trước cửa lớn, cuối cùng mới gửi đi một tin nhắn.

Lúc này, Đoàn Chi Dực đang ở trong nhà, cầm điện thoại, cân nhắc xem có nên gọi cho Vệ Lam hay không, hỏi cô chừng nào mới về, bởi vì ngày mốt chính là sinh nhật của cậu. Mười mấy ngày này, biết ba mẹ cô ở bên cạnh, nên cậu luôn kiềm nén không liên lạc với cô.

Đang do dự, màn hình điện thoại trong tay chợt lóe sáng. Theo bản năng, cậu mở tin nhắn chưa đọc ta, nhìn thấy số của Vệ lam gửi tin đến: Đoàn Chi Dực, cậu ra ngoài một chút.

Miệng cậu cong lên một nụ cười vui vẻ, bay người lên, bước nhanh đến cửa trước.

Nhưng nụ cười của cậu khi đi ra cửa bỗng chốc từ từ cứng lại.

Người ở cửa không phải là Vệ Lam, mà là một phụ nữ xa lạ quan sát cậu không nhúc nhích.

“Cậu là Đoàn Chi Dực?” Bà Vệ đi đến trước mặt cậu thanh niên này, lông mày khẽ nhếch lên, cậu thanh niên này có chút khác biệt với trong tưởng tượng của bà. Bà đã từng dò la qua Đoàn Chi Dực, tuy rằng thành tích nổi trội, nhưng việc xấu loang lổ, tính tình quái gở, ẩu đả đánh nhau, mười bảy tuổi đua xe xảy ra tai nạn bị gãy một chân. Tóm lại là một cậu ấm quần là áo lượt tự tung tự tác điển hình.

Nhưng mà, một cậu thanh niên với diện mạo điển trai, rất khó làm cho người ta tin rằng cậu đã làm ra mấy chuyện ác này.

Đương nhiên, bởi vì liên quan đến ấn tượng ban đầu, bà Vệ nhìn cậu trai trước mắt này cũng không có tình cảm tốt. Hơn nữa, với một người phụ nữ trung niên trải đời, bà liếc mắt một cái liền nhìn ra đó là một cậu trai có tính cách u ám.

Có lẽ Đoàn Chị Dực đã đoán ra được bà là ai, gật đầu, nói chuyện với bà: “Cô là.”

Bà Vệ quyết định nói thẳng thân phận của mình: “Tôi là mẹ của Vệ Lam.”

Vẻ mặt Đoàn Chi Dực thoáng thay đổi, tay để bên hông bất giác nắm chặt lại, giọng nói rất thấp: “Chào cô.” Dừng một lát, lại khẽ hỏi: “Vệ Lam đã về rồi ạ?”

Khi cậu trai trước mặt bỗng nhiên nhắc đến tên của con gái bà, tất cả phẫn nộ của bà Vệ đều dâng lên, bà hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói: “Cậu còn dám gọi tên con gái tôi? Suốt một năm nay cậu làm tổn thương nó, chúng tôi đã biết hết rồi. Nhà họ Đoàn các người có tiền có thế, chúng tôi không thể kiện cậu. Nhưng là một người mẹ, hôm nay tôi nhất định phải thay Vệ Lam đòi lại một chút công bằng.”

Dứt lời, bà vung mạnh tay, tát một bạt tay lên khuôn mặt tái nhợt của Đoàn Chi Dực.

Bà dùng sức rất nhiều, Đoàn Chi Dực bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo lùi về sau hai bước, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng.

Lập tức, trên gương mặt trắng trẻo đẹp trai liền xuất hiện dấu tay đỏ rực.

Đoàn Chi Dực không xoa lên khuôn mặt đau rát của chính mình, chỉ tiếp tục siết chặt nắm tay, cậu rãi gục đầu xuống, lí nhí giải thích hành vi của mình làm: “Cháu không hề muốn tổn thương bạn ấy.”

Trước đó bà Vệ đã định làm người phụ nữ đanh đá gây sự, nhưng nhìn thấy cậu trai trẻ ngây ngô ngoan ngoãn trước mắt, bỗng nhiên có chút khiến bà hoảng hốt, nó thật sự là tên cậu ấm xấu xa bắt nạt con gái mình suốt một năm nay sao?

Vì thế, tay giơ lên rốt cuộc đành hậm hực bỏ xuống, nhưng giọng nói vẫn chưa hết tức giận: “Cho dù rốt cuộc cậu muốn làm gì, hôn nay tôi cũng nói rõ cho cậu biết, tôi sẽ bắt con gái tôi rời khỏi đây, sẽ không để cậu có cơ hội tiếp xúc với nó nữa. Bất luận trước kia Vệ Lam là thông cảm với sự tàn tật của cậu, hay là thông cảm với cái gọi là thân thế của cậu, tôi cũng không để cậu lợi dụng sự lương thiện của nó để ức hiếp nó nữa.”

“Thông cảm ư?” Đoàn Chi Dực lẩm bẩm một câu, trong đôi mắt có dấu vết của sự tan vỡ. Một lát sau bỗng nhiên có phản ứng, ngẩng đầu, ánh mắt bỗng thoáng kiên định, “Thưa cô, cô không thể làm vậy. Cháu sẽ không làm tổn thương Vệ Lam nữa, cháu muốn gặp bạn ấy.”

Bà Vệ cười một tiếng: “Tuyệt đối không thể.”

Có lẽ do vẻ mặt tái nhợt của Đoàn Chi Dực làm người khác động lòng, mà bà Vệ cũng không phải là người phụ nữ lạnh lùng cứng rắn, bà không nói gì thêm nữa, chỉ nhíu mày xoay người bỏ đi.

Đúng, bà quyết định vô cùng chắc chắn, nhất định phải bắt Vệ Lam hoàn toàn đi khỏi đây, toàn thân cậu trai này đều phát ra mùi nguy hiểm. Bà rất sợ cô con gái độc nhất của bà bị thương tổn.

Đoàn Chi Dực ngây ngẩn đứng tại chỗ hồi lâu, như một pho tượng hóa thạch, mặt trời chói chang nhô lên cao, bất giác đến không ngờ. Cho đến kia trong nhà có người làm chạy ra, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu chủ, trên mặt cậu bị sao vậy?”

Đoàn Chi Dực làm như không nghe thấy, vẫn đứng im không nhúc nhích.

“Cậu chủ, cậu bị sao vậy?”

Giọng nói bên tai trở nên ngày càng xa, dần dần, dần dần rồi cuối cùng không nghe thấy nữa.

Khi tỉnh táo lại, Đoàn Chi Dực đã ngồi lên sô pha ở phòng khách, ngoài cửa sổ mặt trời lặn xuống dốc núi, chỉ còn hoàng hôn nặng nề.

Đoàn Hồng nhận được điện thoại của người làm trong nhà, mệt mỏi từ bên ngoài gấp rút quay về, đi đến trước mặt con trai hỏi: “Tiểu Dực, đã xảy ra chuyện gì?”

Đoàn Chi Dực mù mịt ngẩng đầu, nhìn về phía ba mình, rốt cuộc nghẹn ngào mở miệng nói: “Ba, con muốn đi du học.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện