Không Thể Ngừng Yêu Em
Chương 51
Edit: Rùa
Trần Sâm Nhiên ở trạng thái này liên tục đến tháng 4, cho dù dinh dưỡng sư nỗ lực điều dưỡng cho cậu ta cũng không thấy hiệu quả, tới giữa tháng 4, cân nặng của cậu ta đã từ 74 kg rớt xuống 71.3 kg, còn 0.1 kg nữa là cậu ta liền rớt khỏi hạng cân 75kg.
Ngô Khởi sốt ruột đến phát hỏa, trong miệng nổi lên một vòng vết bỏng rộp, 14 trận thi đấu mới đánh được 11, trạng thái trước mắt của Trần Sâm Nhiên không thích hợp làm vận động viên chủ lực, sau khi trận đấu thứ 11 kết thúc, anh ta liền kéo Trần Sâm Nhiên vào phòng nói chuyện, anh ta nói: "Trận tiếp theo để Ứng Trì lên đấu đi, cậu nghỉ ngơi điều chỉnh cho tốt."
Trần Sâm Nhiên vừa nghe, kích động nói: "Tôi còn có thể đánh, cân nặng vẫn còn trong phạm vi."
Ngô Khởi thở dài trong lòng, ngữ khí lạnh xuống: "Không được, nếu thật sự tiếp tục thì đấu sẽ không tốt cho cơ thể cậu, chúng tôi cũng là nghĩ cho cậu. Trận tiếp theo để Ứng Trì lên, cậu nghỉ ngơi một thời gian đi."
Trần Sâm Nhiên đã đánh 11 trận, lúc này bảo cậu ta rời khỏi vị trí chủ lực, làm sau cậu ta có thể cam tâm? Cậu ta gấp đến độ gân xanh nổi rõ trên trán: "Tôi không muốn nghỉ, cũng không cần nghỉ!"
Ngô Khởi sớm biết cậu ta sẽ như vậy, anh ta nhìn rồi nói: "Đây là huấn luyện viên sắp xếp, cậu không muốn cũng phải làm."
Trần Sâm Nhiên tức giận, hàm dưới banh ra.
Ngô Khởi cũng không quá yên tâm về Ứng Trì, đổi vận động viên chủ lực cũng không phải lựa chọn tốt, anh ta cho Trần Sâm Nhiên cơ hội cuối cùng: "Trước khi kiểm tra cân nặng cho trận đấu tiếp theo, nếu cân nặng của cậu được 71,8 kg thì có thể tiếp tục đánh, nếu không được, để Ứng Trì lên, chuyện này không có thương lượng."
Đối thủ trận thi đấu tiếp theo là Ukraine, tuy rằng khi thi đấu ở sân nhà bọn họ giành chiến thắng trước Ukraine, nhưng mấy trận tiếp theo đội Ukraine đều có thành tích không tồi, tổng điểm tích phân thấp hơn bọn họ một đội, không thể khinh thường.
Mặc kệ Trần Sâm Nhiên có nguyện ý hay không, vì toàn bộ đoàn đội thắng lợi, Ngô Khởi cũng phải thay cậu ta.
Ngày 10 tháng 4, câu lạc bộ quay lại Ukraine tham gia thi đấu.
Trên máy bay, Từ Kính Dư và Hàn Thấm ngồi cạnh nhau, Hàn Thấm mở album trong di động, tìm được một bức ảnh, đưa tới trước mặt Từ Kính Dư. Từ Kính Dư vốn đang đeo tai nghe xem thi đấu, liếc nhìn qua, thoáng chốc dừng lại.
Ảnh chụp cô gái đang cúi đầu chuyên chú vẽ tranh, tóc dài rơi xuống, đuôi tóc hơi cong nhẹ, ánh mặt trời chiếu vào chân cô khiến hình ảnh trở nên ôn nhu như được phủ một tầng kính.
Từ Kính Dư nháy mắt nhớ lại cảnh Ứng Hoan cho anh trái tim, trong lòng mềm nhũn, nhìn về phía Hàn Thấm, "Chụp tháng 10?"
Lúc trước Hàn Thấm cảm thấy hình ảnh này rất đẹp nên chụp lại, sau đều đã quên, cô cười cười: "Ừ, lúc ấy cô bé đang vẽ tranh."
Từ Kính Dư nhướng mày, nói: "Lát nữa gửi cho tôi?"
Hàn Thấm gật đầu: "Xuống máy bay sẽ gửi cho cậu." Cô hơi dừng, nhìn về phía hàng ghế bên kia, Trần Sâm Nhiên đã kéo mũ che khuất mặt mà ngủ rồi, "Kính Vương, nếu tôi nói Ứng Hoan cổ vũ cho Trần Sâm Nhiên, cậu có thể ghen không?"
"Có."
Từ Kính Dư nhàn nhạt nói, Trần Sâm Nhiên có tâm tư gì anh có thể đoán được đại khái, nếu cậu ta chỉ là thiếu một câu cổ vũ, cũng sẽ không khiến bản thân chật vật như vậy, có lẽ cả chính cậu ta cũng không rõ mình suy nghĩ gì, tại sao lại như vậy.
Từ Kính Dư cười lạnh trong lòng, Trần Sâm Nhiên đại khái không chỉ muốn Ứng Hoan nói cố lên với cậu ta mà còn muốn cô ấy cho trái tim đi.
Trước kia Trần Sâm Nhiên là thật sự chán ghét Ứng Hoan, ít nhất là lúc thi đấu thế vận hội, cậu ta chán ghét Ứng Hoan là thật. Đến nỗi thái độ của cậu ta đối với Ứng Hoan thay đổi khi nào, lại nhiều tâm tư khác thường, Từ Kính Dư không biết, dù sao anh cũng không thể lý giải cái gọi là "từ hận sinh yêu."
Anh thích Ứng Hoan, chỉ nghĩ lấy hết tâm can đối xử tốt với cô, cô chỉ cần cho anh một trái tim thôi cũng đủ khiến anh nhiệt huyết sôi trào.
Hàn Thấm có chút ngượng ngùng, thanh âm hạ thấp xuống: "Nhưng cũng không thể để cậu ta đi xuống như vậy chứ?"
Từ Kính Dư nhíu mày, không trả lời.
Hàn Thấm nhìn cô một cái, cũng không biết trong lòng anh nghĩ thế nào.
Đến Ukraine, nhóm vận động viên lại tiến vào huấn luyện, thời điểm cân nặng, Trần Sâm Nhiên đột nhiên có chút không dám đứng lên.
Từ Kính Dư đứng sau cậu ta, nhàn nhạt thúc giục: "Đến phiên cậu."
Ứng Trì cân xong, quay đầu lại nhìn về phía Trần Sâm Nhiên, Ngô Khởi không dấu mọi người, tất cả đều biết thể trọng Trần Sâm Nhiên bị rớt, lần này nếu không tăng lên, Ứng Trì sẽ thay cậu ta thi đấu.
Tất cả mọi người đều nhìn cậu ta, Trần Sâm Nhiên liếm môi, trầm mặc bước lên cân.
Từ Kính Dư liếc nhìn con số, 71.3 kg.
Trần Sâm Nhiên vô cảm bước xuống, xoay người rời đi.
Ngô Khởi giận: "Cậu đứng lại đấy cho tôi."
Trần Sâm Nhiên quay đầu lại, chỉ hướng Ứng Trì, cười tự giễu: "Thi đấu là cậu ta, tôi còn ở đây làm gì?"
Thằng nhóc láo toét này, thật là càng ngày càng khó dạy, Ngô Khởi trực tiếp mắng: "Không thi đấu thì không cần huấn luyện? Lúc trước Ứng Trì là người bổ sung thì vẫn huấn luyện như mọi người, không ai có đặc quyền, cậu quay lại cho tôi!"
Trần Sâm Nhiên không ngừng bước chân.
Ứng Trì không nhịn được trợn trắng mắt, hừ lạnh nói: "Cậu chỉ không đánh một hai trận, nếu cậu có thể bảo trì cân nặng thì tôi có thể thi đấu sao? Cậu đúng là cái đồ đầu đất, huấn luyện viên nói cũng không nghe, cậu cho rằng mình đặc biệt hơn người sao?"
Từ Kính Dư trực tiếp túm người lại, Trần Sâm Nhiên quay lại lạnh lùng nhìn anh: "Anh làm gì?"
"Tôi muốn hỏi cậu định làm gì?" Từ Kính Dư nhìn cậu ta, giọng nói lãnh đạm: "Đây là thi đấu toàn đội, không phải việc của mình cậu, không phải cậu có thể tùy hứng."
Trần Sâm Nhiên xanh mét mặt mày.
Từ Kính Dư chưa bao giờ là người có tính khí tốt, ngày thường dễ nói chuyện, nhưng chỉ cần chạm đến điểm mấu chốt, so với người khác càng không dễ chọc.
Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành hiểu Từ Kính Dư, hai người liếc nhau, yên lặng nhìn Trần Sâm Nhiên, thằng nhóc này dẫm phải mìn. Đừng nói Từ Kính Dư sẽ tức giận, bọn họ cũng khó chịu với thái độ này của Trần Sâm Nhiên.
Từ Kính Dư tiếp tục cười lạnh: "Nếu cậu khôi phục trạng thái, tiểu tổ tông sẽ không bằng cậu, chúng tôi sẽ tiếp tục để cậu ta làm dự bị, nhưng sự thật chính là trạng thái bây giờ của cậu rất kém, đừng nói không phục, thi đấu không phải ai tính tình lớn thì được lên quyền đài."
Trần Sâm Nhiên cắn chặt răng, đứng tại chỗ.
"Cậu cho rằng cậu tùy hứng thì sẽ có người đến dỗ cậu sao? Đầu tiên cậu phải biết cậu đã làm gì, sai ở đâu." Từ Kính Dư nâng cằm chỉ Ứng Trì, lại cười lạnh một tiếng: "Tính tình của cậu còn không bằng tiểu tổ tông, ai mẹ nó có thể tốt với người suốt ngày trưng bộ mặt thối ra với mình? Cũng không nghĩ chính mình lúc trước có thái độ gì với cô ấy, nói qua cái gì."
Ứng Trì: "...."
Cậu gãi gãi đầu, có chút không rõ Từ Kính Dư nói "cô ấy" là ai.
Không chỉ Ứng Trì, bọn Thạch Lỗi cũng có chút ngốc.
Trần Sâm Nhiên như bị người chọc thủng tâm tư, sắc mặt đỏ bừng: "Tôi không biết anh đang nói cái gì!"
Từ Kính Dư quay đầu nhìn cậu ta, cười nhạo nói: "Đừng phủ nhận, là đàn ông thì nên thẳng thắn một ít."
Toàn đội đại khái chỉ có Hàn Thấm nghe hiểu Từ Kính Dư nói, cô nhìn Từ Kính Dư, lại nhìn Trần Sâ Nhiên, gia hỏa này đúng là đánh chết cũng không chịu nhận tâm tư trong lòng.
Từ Kính Dư buông Trần Sâm Nhiên ra, trực tiếp dẫm lên cân, cân nặng của anh được bảo trì rất tốt, anh liếc nhìn cậu ta một cái, xoay người rời đi.
Trần Sâm Nhiên đứng tại chỗ, Ngô Khởi hơi híp mắt, "Trần Sâm Nhiên, cậu lại đây."
"Lại đây!"
Trần Sâm Nhiên nhìn anh ta, cuối cùng cũng bước đến.
Ngô Khởi hướng Ứng Trì, Thạch Lỗi vẫy tay: "Đi đi đi, nhìn cái gì? Mau đi huấn luyện đi!"
Cuối cùng, trận thi đấu thứ mười hai hạng cân 75 kg, Ứng Trì dự thi.
Đêm đó, Ứng Trì nói chuyện này cho Ứng Hoan, có thể lên thi đấu khiến cậu rất hưng phấn, "Đáng tiếc chị không thể tới xem em thi đấu, cũng không biết em có thể thi được mấy trận, quay đầu lại Trần Sâm Nhiên đã tốt rồi, huấn luyện viên Ngô lại để em làm thành viên dự bị không chừng."
Ứng Hoan nghĩ đến Trần Sâm Nhiên, hỏi: "Kia Trần Sâm Nhiên đâu? Không nổi bão sao?"
"Đã nổi, Từ Kính Dư mắng một trận, nói đây là thi đấy toàn đội, không phải do cậu ta tùy hứng, cho dù tùy hứng cũng không ai dỗ cậu ta." Ứng Trì nghĩ nghĩ lời Từ Kính Dư nói, có chút không rõ, khẽ hừ một tiếng, "Còn lấy em so sánh với Trần Sâm Nhiên, nói tính tình em tốt hơn cậu ta, này không phải vô nghĩa sao?"
Ứng Hoan không muốn Ứng Trì quá để tâm vào chuyện vụn vặt, ôn nhu dỗ cậu: "Nếu huấn luyện luyện cho em thi đấu, vậy em thi cho tốt, không cần nghĩ quá nhiều."
"Em biết, gần đây ba thế nào?"
Mấy tháng rồi Ứng Trì không về nhà, có chút lo lắng.
Ứng Hoan trầm mặc vài giây, cười nhẹ: "Ba rất khỏe, em đừng lo, thi đấu thật tốt, trận tứ kết chị sẽ đến xem mọi người thi đấu."
Ứng Trì cười vui vẻ: "Vâng, em nhất định sẽ thi đấu thật tốt."
Cắt đứt điện thoại, Ứng Hoan nhíu nhíu mày, cuối tuần trước cô về nhà, Ứng Hải Sinh vừa mới làm xong kiểm tra, bệnh án đặt trên bàn, cô nhìn một chút, phát hiện trước tết Nguyên Tiêu mấy ngày ba đã nhập viện, nhưng chuyện này không ai nói cho cô và Ứng Trì.
Lúc ấy Ứng Hoan hỏi qua Ứng Hải Sinh, Ứng Hải Sinh lấy lại bệnh án, nói ba phải kiểu thế nào cũng được, "Ai, lại không phải việc gì nghiêm trọng, chính là kiểm tra không tốt lắm, vẫn giống lần trước, không phải vấn đề gì lớn, nói cho các con làm gì?"
Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, ngày thường có chuyện gì cũng gạt cô và Ứng Trì.
Ứng Hoan không nói gì, liền chụp trộm bệnh án, tự mình đi hỏi.
"Ba cháu kiểm tra kết quả càng ngày càng không tốt, chức năng của thận cũng suy giảm, nhiều nhất có thể kiên trì hơn một năm, chờ khi kiểm tra ra kết quả kém nhất, nhất định phải giải phẫu."
Một năm....
Ứng Hoan nhẩm tính thời gian, mờ mịt thất thần.
Một năm, thế vận hội còn chưa tới, câu lạc bộ còn đang tranh đoạt vé vào cửa, Ứng Trì còn vui vẻ khi mãi mới có cơ hội được thi đấu.
Lần thi đấu với Ukraine, Ứng Trì lần đầu tiên lên quyền đài liền đánh thắng, cậu rất hưng phấn, Ngô Khởi cũng rất vui vẻ. Mấy tháng này Ứng Trì không có thi đấu, nhưng cũng không từ bỏ huấn luyện, chỉ cần cho cậu cơ hội, cậu nhất định sẽ mạnh hơn.
Trạng thái của Trần Sâm Nhiên cứ kéo dài như thế đến tận lúc thi đấu cũng không thay đổi, còn bị rớt xuống 71 kg.
Thi đấu trước mắt, Ngô Khởi cũng không còn tinh lực đi quản cậu ta, chỉ có thể để Hàn Thấm và dinh dưỡng sư chú ý thêm, mau chóng làm cậu ta khôi phục trạng thái.
Cuối cùng thi đấu kết thúc, đội đứng đầu tổ A và B trực tiếp vào bán kết là Cuba và Ca-dắc-xtan.
Đội xếp thứ hai, thứ ba của hai tổ tiến vào trận tứ kết.
Trận chung kết, hạng hai tổ A đánh với hạng ba tổ B và ngược lại, thắng hai lần sẽ được tiến vào bán kết.
Đội Trung Quốc xếp hạng hai trong tổ A, trận tứ kết đánh với đội Argentina, còn lại là đội Mỹ đánh với Ukraine.
Sau khi xác định trận tứ kết, Từ Kính Dư gọi điện thoại cho Ứng Hoan, không chút để ý mà nói: "Ứng Tiểu Hoan, giám đốc đã đặt vé máy bay cho em, nhớ rõ phải đến đây xem thi đấu."
Trần Sâm Nhiên ở trạng thái này liên tục đến tháng 4, cho dù dinh dưỡng sư nỗ lực điều dưỡng cho cậu ta cũng không thấy hiệu quả, tới giữa tháng 4, cân nặng của cậu ta đã từ 74 kg rớt xuống 71.3 kg, còn 0.1 kg nữa là cậu ta liền rớt khỏi hạng cân 75kg.
Ngô Khởi sốt ruột đến phát hỏa, trong miệng nổi lên một vòng vết bỏng rộp, 14 trận thi đấu mới đánh được 11, trạng thái trước mắt của Trần Sâm Nhiên không thích hợp làm vận động viên chủ lực, sau khi trận đấu thứ 11 kết thúc, anh ta liền kéo Trần Sâm Nhiên vào phòng nói chuyện, anh ta nói: "Trận tiếp theo để Ứng Trì lên đấu đi, cậu nghỉ ngơi điều chỉnh cho tốt."
Trần Sâm Nhiên vừa nghe, kích động nói: "Tôi còn có thể đánh, cân nặng vẫn còn trong phạm vi."
Ngô Khởi thở dài trong lòng, ngữ khí lạnh xuống: "Không được, nếu thật sự tiếp tục thì đấu sẽ không tốt cho cơ thể cậu, chúng tôi cũng là nghĩ cho cậu. Trận tiếp theo để Ứng Trì lên, cậu nghỉ ngơi một thời gian đi."
Trần Sâm Nhiên đã đánh 11 trận, lúc này bảo cậu ta rời khỏi vị trí chủ lực, làm sau cậu ta có thể cam tâm? Cậu ta gấp đến độ gân xanh nổi rõ trên trán: "Tôi không muốn nghỉ, cũng không cần nghỉ!"
Ngô Khởi sớm biết cậu ta sẽ như vậy, anh ta nhìn rồi nói: "Đây là huấn luyện viên sắp xếp, cậu không muốn cũng phải làm."
Trần Sâm Nhiên tức giận, hàm dưới banh ra.
Ngô Khởi cũng không quá yên tâm về Ứng Trì, đổi vận động viên chủ lực cũng không phải lựa chọn tốt, anh ta cho Trần Sâm Nhiên cơ hội cuối cùng: "Trước khi kiểm tra cân nặng cho trận đấu tiếp theo, nếu cân nặng của cậu được 71,8 kg thì có thể tiếp tục đánh, nếu không được, để Ứng Trì lên, chuyện này không có thương lượng."
Đối thủ trận thi đấu tiếp theo là Ukraine, tuy rằng khi thi đấu ở sân nhà bọn họ giành chiến thắng trước Ukraine, nhưng mấy trận tiếp theo đội Ukraine đều có thành tích không tồi, tổng điểm tích phân thấp hơn bọn họ một đội, không thể khinh thường.
Mặc kệ Trần Sâm Nhiên có nguyện ý hay không, vì toàn bộ đoàn đội thắng lợi, Ngô Khởi cũng phải thay cậu ta.
Ngày 10 tháng 4, câu lạc bộ quay lại Ukraine tham gia thi đấu.
Trên máy bay, Từ Kính Dư và Hàn Thấm ngồi cạnh nhau, Hàn Thấm mở album trong di động, tìm được một bức ảnh, đưa tới trước mặt Từ Kính Dư. Từ Kính Dư vốn đang đeo tai nghe xem thi đấu, liếc nhìn qua, thoáng chốc dừng lại.
Ảnh chụp cô gái đang cúi đầu chuyên chú vẽ tranh, tóc dài rơi xuống, đuôi tóc hơi cong nhẹ, ánh mặt trời chiếu vào chân cô khiến hình ảnh trở nên ôn nhu như được phủ một tầng kính.
Từ Kính Dư nháy mắt nhớ lại cảnh Ứng Hoan cho anh trái tim, trong lòng mềm nhũn, nhìn về phía Hàn Thấm, "Chụp tháng 10?"
Lúc trước Hàn Thấm cảm thấy hình ảnh này rất đẹp nên chụp lại, sau đều đã quên, cô cười cười: "Ừ, lúc ấy cô bé đang vẽ tranh."
Từ Kính Dư nhướng mày, nói: "Lát nữa gửi cho tôi?"
Hàn Thấm gật đầu: "Xuống máy bay sẽ gửi cho cậu." Cô hơi dừng, nhìn về phía hàng ghế bên kia, Trần Sâm Nhiên đã kéo mũ che khuất mặt mà ngủ rồi, "Kính Vương, nếu tôi nói Ứng Hoan cổ vũ cho Trần Sâm Nhiên, cậu có thể ghen không?"
"Có."
Từ Kính Dư nhàn nhạt nói, Trần Sâm Nhiên có tâm tư gì anh có thể đoán được đại khái, nếu cậu ta chỉ là thiếu một câu cổ vũ, cũng sẽ không khiến bản thân chật vật như vậy, có lẽ cả chính cậu ta cũng không rõ mình suy nghĩ gì, tại sao lại như vậy.
Từ Kính Dư cười lạnh trong lòng, Trần Sâm Nhiên đại khái không chỉ muốn Ứng Hoan nói cố lên với cậu ta mà còn muốn cô ấy cho trái tim đi.
Trước kia Trần Sâm Nhiên là thật sự chán ghét Ứng Hoan, ít nhất là lúc thi đấu thế vận hội, cậu ta chán ghét Ứng Hoan là thật. Đến nỗi thái độ của cậu ta đối với Ứng Hoan thay đổi khi nào, lại nhiều tâm tư khác thường, Từ Kính Dư không biết, dù sao anh cũng không thể lý giải cái gọi là "từ hận sinh yêu."
Anh thích Ứng Hoan, chỉ nghĩ lấy hết tâm can đối xử tốt với cô, cô chỉ cần cho anh một trái tim thôi cũng đủ khiến anh nhiệt huyết sôi trào.
Hàn Thấm có chút ngượng ngùng, thanh âm hạ thấp xuống: "Nhưng cũng không thể để cậu ta đi xuống như vậy chứ?"
Từ Kính Dư nhíu mày, không trả lời.
Hàn Thấm nhìn cô một cái, cũng không biết trong lòng anh nghĩ thế nào.
Đến Ukraine, nhóm vận động viên lại tiến vào huấn luyện, thời điểm cân nặng, Trần Sâm Nhiên đột nhiên có chút không dám đứng lên.
Từ Kính Dư đứng sau cậu ta, nhàn nhạt thúc giục: "Đến phiên cậu."
Ứng Trì cân xong, quay đầu lại nhìn về phía Trần Sâm Nhiên, Ngô Khởi không dấu mọi người, tất cả đều biết thể trọng Trần Sâm Nhiên bị rớt, lần này nếu không tăng lên, Ứng Trì sẽ thay cậu ta thi đấu.
Tất cả mọi người đều nhìn cậu ta, Trần Sâm Nhiên liếm môi, trầm mặc bước lên cân.
Từ Kính Dư liếc nhìn con số, 71.3 kg.
Trần Sâm Nhiên vô cảm bước xuống, xoay người rời đi.
Ngô Khởi giận: "Cậu đứng lại đấy cho tôi."
Trần Sâm Nhiên quay đầu lại, chỉ hướng Ứng Trì, cười tự giễu: "Thi đấu là cậu ta, tôi còn ở đây làm gì?"
Thằng nhóc láo toét này, thật là càng ngày càng khó dạy, Ngô Khởi trực tiếp mắng: "Không thi đấu thì không cần huấn luyện? Lúc trước Ứng Trì là người bổ sung thì vẫn huấn luyện như mọi người, không ai có đặc quyền, cậu quay lại cho tôi!"
Trần Sâm Nhiên không ngừng bước chân.
Ứng Trì không nhịn được trợn trắng mắt, hừ lạnh nói: "Cậu chỉ không đánh một hai trận, nếu cậu có thể bảo trì cân nặng thì tôi có thể thi đấu sao? Cậu đúng là cái đồ đầu đất, huấn luyện viên nói cũng không nghe, cậu cho rằng mình đặc biệt hơn người sao?"
Từ Kính Dư trực tiếp túm người lại, Trần Sâm Nhiên quay lại lạnh lùng nhìn anh: "Anh làm gì?"
"Tôi muốn hỏi cậu định làm gì?" Từ Kính Dư nhìn cậu ta, giọng nói lãnh đạm: "Đây là thi đấu toàn đội, không phải việc của mình cậu, không phải cậu có thể tùy hứng."
Trần Sâm Nhiên xanh mét mặt mày.
Từ Kính Dư chưa bao giờ là người có tính khí tốt, ngày thường dễ nói chuyện, nhưng chỉ cần chạm đến điểm mấu chốt, so với người khác càng không dễ chọc.
Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành hiểu Từ Kính Dư, hai người liếc nhau, yên lặng nhìn Trần Sâm Nhiên, thằng nhóc này dẫm phải mìn. Đừng nói Từ Kính Dư sẽ tức giận, bọn họ cũng khó chịu với thái độ này của Trần Sâm Nhiên.
Từ Kính Dư tiếp tục cười lạnh: "Nếu cậu khôi phục trạng thái, tiểu tổ tông sẽ không bằng cậu, chúng tôi sẽ tiếp tục để cậu ta làm dự bị, nhưng sự thật chính là trạng thái bây giờ của cậu rất kém, đừng nói không phục, thi đấu không phải ai tính tình lớn thì được lên quyền đài."
Trần Sâm Nhiên cắn chặt răng, đứng tại chỗ.
"Cậu cho rằng cậu tùy hứng thì sẽ có người đến dỗ cậu sao? Đầu tiên cậu phải biết cậu đã làm gì, sai ở đâu." Từ Kính Dư nâng cằm chỉ Ứng Trì, lại cười lạnh một tiếng: "Tính tình của cậu còn không bằng tiểu tổ tông, ai mẹ nó có thể tốt với người suốt ngày trưng bộ mặt thối ra với mình? Cũng không nghĩ chính mình lúc trước có thái độ gì với cô ấy, nói qua cái gì."
Ứng Trì: "...."
Cậu gãi gãi đầu, có chút không rõ Từ Kính Dư nói "cô ấy" là ai.
Không chỉ Ứng Trì, bọn Thạch Lỗi cũng có chút ngốc.
Trần Sâm Nhiên như bị người chọc thủng tâm tư, sắc mặt đỏ bừng: "Tôi không biết anh đang nói cái gì!"
Từ Kính Dư quay đầu nhìn cậu ta, cười nhạo nói: "Đừng phủ nhận, là đàn ông thì nên thẳng thắn một ít."
Toàn đội đại khái chỉ có Hàn Thấm nghe hiểu Từ Kính Dư nói, cô nhìn Từ Kính Dư, lại nhìn Trần Sâ Nhiên, gia hỏa này đúng là đánh chết cũng không chịu nhận tâm tư trong lòng.
Từ Kính Dư buông Trần Sâm Nhiên ra, trực tiếp dẫm lên cân, cân nặng của anh được bảo trì rất tốt, anh liếc nhìn cậu ta một cái, xoay người rời đi.
Trần Sâm Nhiên đứng tại chỗ, Ngô Khởi hơi híp mắt, "Trần Sâm Nhiên, cậu lại đây."
"Lại đây!"
Trần Sâm Nhiên nhìn anh ta, cuối cùng cũng bước đến.
Ngô Khởi hướng Ứng Trì, Thạch Lỗi vẫy tay: "Đi đi đi, nhìn cái gì? Mau đi huấn luyện đi!"
Cuối cùng, trận thi đấu thứ mười hai hạng cân 75 kg, Ứng Trì dự thi.
Đêm đó, Ứng Trì nói chuyện này cho Ứng Hoan, có thể lên thi đấu khiến cậu rất hưng phấn, "Đáng tiếc chị không thể tới xem em thi đấu, cũng không biết em có thể thi được mấy trận, quay đầu lại Trần Sâm Nhiên đã tốt rồi, huấn luyện viên Ngô lại để em làm thành viên dự bị không chừng."
Ứng Hoan nghĩ đến Trần Sâm Nhiên, hỏi: "Kia Trần Sâm Nhiên đâu? Không nổi bão sao?"
"Đã nổi, Từ Kính Dư mắng một trận, nói đây là thi đấy toàn đội, không phải do cậu ta tùy hứng, cho dù tùy hứng cũng không ai dỗ cậu ta." Ứng Trì nghĩ nghĩ lời Từ Kính Dư nói, có chút không rõ, khẽ hừ một tiếng, "Còn lấy em so sánh với Trần Sâm Nhiên, nói tính tình em tốt hơn cậu ta, này không phải vô nghĩa sao?"
Ứng Hoan không muốn Ứng Trì quá để tâm vào chuyện vụn vặt, ôn nhu dỗ cậu: "Nếu huấn luyện luyện cho em thi đấu, vậy em thi cho tốt, không cần nghĩ quá nhiều."
"Em biết, gần đây ba thế nào?"
Mấy tháng rồi Ứng Trì không về nhà, có chút lo lắng.
Ứng Hoan trầm mặc vài giây, cười nhẹ: "Ba rất khỏe, em đừng lo, thi đấu thật tốt, trận tứ kết chị sẽ đến xem mọi người thi đấu."
Ứng Trì cười vui vẻ: "Vâng, em nhất định sẽ thi đấu thật tốt."
Cắt đứt điện thoại, Ứng Hoan nhíu nhíu mày, cuối tuần trước cô về nhà, Ứng Hải Sinh vừa mới làm xong kiểm tra, bệnh án đặt trên bàn, cô nhìn một chút, phát hiện trước tết Nguyên Tiêu mấy ngày ba đã nhập viện, nhưng chuyện này không ai nói cho cô và Ứng Trì.
Lúc ấy Ứng Hoan hỏi qua Ứng Hải Sinh, Ứng Hải Sinh lấy lại bệnh án, nói ba phải kiểu thế nào cũng được, "Ai, lại không phải việc gì nghiêm trọng, chính là kiểm tra không tốt lắm, vẫn giống lần trước, không phải vấn đề gì lớn, nói cho các con làm gì?"
Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, ngày thường có chuyện gì cũng gạt cô và Ứng Trì.
Ứng Hoan không nói gì, liền chụp trộm bệnh án, tự mình đi hỏi.
"Ba cháu kiểm tra kết quả càng ngày càng không tốt, chức năng của thận cũng suy giảm, nhiều nhất có thể kiên trì hơn một năm, chờ khi kiểm tra ra kết quả kém nhất, nhất định phải giải phẫu."
Một năm....
Ứng Hoan nhẩm tính thời gian, mờ mịt thất thần.
Một năm, thế vận hội còn chưa tới, câu lạc bộ còn đang tranh đoạt vé vào cửa, Ứng Trì còn vui vẻ khi mãi mới có cơ hội được thi đấu.
Lần thi đấu với Ukraine, Ứng Trì lần đầu tiên lên quyền đài liền đánh thắng, cậu rất hưng phấn, Ngô Khởi cũng rất vui vẻ. Mấy tháng này Ứng Trì không có thi đấu, nhưng cũng không từ bỏ huấn luyện, chỉ cần cho cậu cơ hội, cậu nhất định sẽ mạnh hơn.
Trạng thái của Trần Sâm Nhiên cứ kéo dài như thế đến tận lúc thi đấu cũng không thay đổi, còn bị rớt xuống 71 kg.
Thi đấu trước mắt, Ngô Khởi cũng không còn tinh lực đi quản cậu ta, chỉ có thể để Hàn Thấm và dinh dưỡng sư chú ý thêm, mau chóng làm cậu ta khôi phục trạng thái.
Cuối cùng thi đấu kết thúc, đội đứng đầu tổ A và B trực tiếp vào bán kết là Cuba và Ca-dắc-xtan.
Đội xếp thứ hai, thứ ba của hai tổ tiến vào trận tứ kết.
Trận chung kết, hạng hai tổ A đánh với hạng ba tổ B và ngược lại, thắng hai lần sẽ được tiến vào bán kết.
Đội Trung Quốc xếp hạng hai trong tổ A, trận tứ kết đánh với đội Argentina, còn lại là đội Mỹ đánh với Ukraine.
Sau khi xác định trận tứ kết, Từ Kính Dư gọi điện thoại cho Ứng Hoan, không chút để ý mà nói: "Ứng Tiểu Hoan, giám đốc đã đặt vé máy bay cho em, nhớ rõ phải đến đây xem thi đấu."
Bình luận truyện