Không Thể Quay Đầu
Chương 45
Nhưng giờ rút ra đã quá trễ rồi, dục vọng mãnh liệt ập tới như thủy triều, hắn căn bản không rảnh cân nhắc nữa.
Không hề báo trước, Lôi Khiếu phủ lên hôn cậu. . . . . .
Lần này là tác cầu càng nhiệt tình hơn, hắn quấn lấy lưỡi cậu, mút vào, quấy đảo, mút hết thứ mềm mại kia, thân thể hắn cũng nhẹ nhàng cọ xát, bàn tay tiếp tục dạo chơi trên người cậu. . .
Hai người nằm trên giường không ngừng quay cuồng ôm hôn nồng nhiệt, tựa những cành cây dây dưa, bị cơn sóng tình bắt lấy, thái độ bình tĩnh sớm bay lên chín tầng mây.
“Anh sẽ rất cẩn thận, sẽ không làm em đau . . . Cho anh đi!”
Khi người đàn ông ấy xoay cậu lại, sờ soạng hậu đình cậu, Du Duy Thu rốt cuộc vô lực kháng cự, chỉ có thể mềm nhũn nằm sấp trên giường, đợi chờ cơn mê cuồng nhiệt ập đến.
Nỗi bất an bị chiếm đoạt, rung động được âu yếm, hưng phấn và kích thích bị chiếm lấy, đều làm cho cậu bất giác run rẩy.
Chua xót cùng ngọt ngào trong lòng dệt thành cơn sóng lớn, liên tục đập vào ***g ngực. . .
Thật sự quá chặt!
Lôi Khiếu thử dùng một ngón tay, từ từ đâm vào hậu huyệt khép chặt, lập tức cảm thấy bị bài xích.
“Đau. . .” Du Duy Thu khẽ rên rỉ.
“Đừng sợ, anh sẽ rất cẩn thận mà.”
Lôi Khiếu dỗ cậu, ngón tay xoay nhẹ, chen vào lối đi, cẩn thận không làm cậu bị thương, vừa hoạt động vừa nghiêng người, nằm sau lưng cậu, đầu lưỡi trượt xuống, hôn tấm lưng trần bóng loáng.
“A. . .”
Lưng như bị điện giật, từng cơn tê dại, Du Duy Thu nắm chặt cái gối, vô thức phát ra tiếng rên rỉ mê hồn.
Lúc hôn tới cột sống cậu, Lôi Khiếu cười xấu xa, cố sức mút vào một cái, lập tức cậu kêu ái, hậu huyệt lại xôn xao, kẹp chặt ngón tay hắn.
“Em mẫn cảm quá nha. . .”
Lôi Khiếu rất hài lòng, cắn vùng da thịt gần xương cùng, trước dùng răng nanh điêu luyện ngậm một miếng nhỏ, gặm cắn, lại dùng môi bao lấy, đầu lưỡi liếm mút vào, hoặc là như có như không, ma xát lớp da thịt mịn màng, khiến cậu không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mê người.
Biết eo cậu rất mẫn cảm, hắn hôn một đường tới eo, không ngừng khẽ liếm mút sâu, đùa giỡn khiêu khích. . .
Chẳng mấy chốc, Du Duy Thu hưng phấn đến mơ hồ, hai tay lung tung cầm lấy hết thảy thứ trong tay, gối đầu, chăn mền . . . Sau đó liều mạng túm, như nắm được cọng rơm duy nhất cứu mạng . . .
Dục vọng cậu lại cương lên, ma sát lớp drap giường, để lại vệt dịch trong suốt khiến drap giường bị thấm ướt.
“Có phải thoải mái lắm không?”
Du Duy Thu căn bản nói không ra lời, chỉ nức nở, thân thể còn không ngừng run lên.
Ngón tay dần dần gia tăng lên ba ngón, hậu huyệt căng chặt có dấu hiệu mềm đi, chẳng biết có phải hắn bịảo giác, Lôi Khiếu cảm thấy vách bên trong trơn hơn vừa rồi, nhưng nghe nói chỗ đó của đàn ông không thể phân bố chất nhầy như phụ nữ, phải dùng rất nhiều gel bôi trơn mới được.
Vấn đề là, hiện tại không có, mà hắn lại chẳng nỡ làm cậu đau.
Lôi Khiếu dứt khoát cúi xuống, cái mông chặt của cậu ra, xoa nắn “đóa cúc nhỏ” vì tay hắn rút khỏi mà lại khép vào, vươn đầu lưỡi mềm, chọc vào. . .
“A. . .”
Du Duy Thu la hoảng lên, cảm giác ướt át mềm mại phía sau cho cậu biết, thứ này tuyệt không phải ngón tay hắn, như vậy là. . .
Hắn lại đi dùng đầu lưỡi?!
Trời ạ, Du Duy Thu thấy đầu óc quay cuồng.
“A. . . .Nhột quá. . . Đừng liếm. . . “
Du Duy Thu giãy giụa muốn đào thoát khỏi cái lưỡi của hắn, lại bị đè chặt, đầu lưỡi như con rắn linh hoạt không buông tha cậu, chọc vào lỗ nhỏ khép chặt, không ngừng trêu đùa nội bích yếu ớt.
“Ưm . . . A. . . “
Du Duy Thu vô lực rên rỉ, quay đầu nhìn hắn, theo bản năng khẽ liếm môi, nước bọt thoa trên cánh môi, sáng trong lung linh, quả là vô cùng hấp dẫn.
Lôi Khiếu suýt phun máu mũi, vội vàng nâng người, vươn tay lấy bình nước trên đầu giường, uống một ngụm, lại tiếp tục phủ lên mông cậu. . .
“A. . .”
Du Duy Thu nắm chặt gối, chỉ cảm thấy hậu huyệt lành lạnh, kích thích thần kinh cậu, xem ra hắn thử đổ nước vào trong, nội bích hơi hơi co rút, trong đau đớn lại sinh ra vài phần khát vọng bị tiến vào.
“Cho anh đi!”
Lúc này đây, đã không phải hỏi, mà là tuyên bố tình thế bắt buộc.
Lôi Khiếu nâng cao thắt lưng cậu, nhấc cột trụ trời, nhắm ngay cửa động hơi hơi mở ra, thử đi vào.
“A. . . . nhẹ chút. . .”
Du Duy Thu nắm chặt drap giường, có thể cảm thấy thứ to lớn của hắn đang từ từ đâm vào cậu, bên tai đồng thời nghe được tiếng hít thở đầy áp lực.
“Đừng sợ, anh sẽ thật chậm, thật chậm thôi . . . Em cứ cố nhịn chút, thả lỏng người . . Đừng kẹp chặt như vậy . . .”
Lôi Khiếu thật sự rất ôn nhu, không ngừng dỗ cậu, tay đặt trên cái mông rắn chắc của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi.
“Đúng. . . Tốt lắm. . . Thả lỏng thêm chút nữa . . .”
Hắn đang thẳng tiến, chậm rãi, từ từ, đi vào bên trong cậu.
“Có đau không? Đau là phải nói với anh.”
Như sợ làm cậu đau, động tác của hắn thong thả đến mức người thường khó có thể nhẫn nại, mỗi khi tiến một tấc, liền dừng lại hỏi cậu cảm thấy thế nào.
Điểm này thật khiến Du Duy Thu rất bất ngờ.
Lôi Khiếu cá tính bộc trực thẳng thắn, không giỏi nhẫn nại, một khi dục vọng dâng lên, sẽ bất chấp tất cả, chỉ cần bản thân mình thích là được rồi. Nhưng lúc này đây, động tác của hắn lại dịu dàng đến ngay cả cậu cũng không nỡ, tiền diễn tiến hành dài lâu như thế, xem ra, cậu thật sự được quý trọng.
Du Duy Thu cố gắng thả lỏng mình, giúp thứ nóng bỏng to dài đó đi vào bên trong.
Nói không đau là nói dối, mình chưa từng có kinh nghiệm thế này, nơi chặt cứng như vậy, há có thể chứa được thứ quái vật to lớn của đàn ông? Nhưng một mặt cảm động với sự ôn nhu của hắn, mặt khác cậu vốn giỏi nhịn đau, dù trán đã rịn mồ hôi lạnh, Du Duy Thu vẫn không hừ một tiếng.
Qua rất lâu, Lôi Khiếu mới vùi hết vào trong cậu, thở ra một hơi thật dài, “Chặt quá. . . Có đau không?”
Lôi Khiếu không di chuyển ngay, vẫn dùng nghị lực nhẫn nại kinh người.
Cậu lộ vẻ trúc trắc như thế, rõ ràng là lần đầu tiên, trong lòng thương tiếc càng sâu, hắn không đành lòng cử động ngay, muốn để lại cho nhau ấn tưởng đầu tiên đẹp nhất.
Không hề báo trước, Lôi Khiếu phủ lên hôn cậu. . . . . .
Lần này là tác cầu càng nhiệt tình hơn, hắn quấn lấy lưỡi cậu, mút vào, quấy đảo, mút hết thứ mềm mại kia, thân thể hắn cũng nhẹ nhàng cọ xát, bàn tay tiếp tục dạo chơi trên người cậu. . .
Hai người nằm trên giường không ngừng quay cuồng ôm hôn nồng nhiệt, tựa những cành cây dây dưa, bị cơn sóng tình bắt lấy, thái độ bình tĩnh sớm bay lên chín tầng mây.
“Anh sẽ rất cẩn thận, sẽ không làm em đau . . . Cho anh đi!”
Khi người đàn ông ấy xoay cậu lại, sờ soạng hậu đình cậu, Du Duy Thu rốt cuộc vô lực kháng cự, chỉ có thể mềm nhũn nằm sấp trên giường, đợi chờ cơn mê cuồng nhiệt ập đến.
Nỗi bất an bị chiếm đoạt, rung động được âu yếm, hưng phấn và kích thích bị chiếm lấy, đều làm cho cậu bất giác run rẩy.
Chua xót cùng ngọt ngào trong lòng dệt thành cơn sóng lớn, liên tục đập vào ***g ngực. . .
Thật sự quá chặt!
Lôi Khiếu thử dùng một ngón tay, từ từ đâm vào hậu huyệt khép chặt, lập tức cảm thấy bị bài xích.
“Đau. . .” Du Duy Thu khẽ rên rỉ.
“Đừng sợ, anh sẽ rất cẩn thận mà.”
Lôi Khiếu dỗ cậu, ngón tay xoay nhẹ, chen vào lối đi, cẩn thận không làm cậu bị thương, vừa hoạt động vừa nghiêng người, nằm sau lưng cậu, đầu lưỡi trượt xuống, hôn tấm lưng trần bóng loáng.
“A. . .”
Lưng như bị điện giật, từng cơn tê dại, Du Duy Thu nắm chặt cái gối, vô thức phát ra tiếng rên rỉ mê hồn.
Lúc hôn tới cột sống cậu, Lôi Khiếu cười xấu xa, cố sức mút vào một cái, lập tức cậu kêu ái, hậu huyệt lại xôn xao, kẹp chặt ngón tay hắn.
“Em mẫn cảm quá nha. . .”
Lôi Khiếu rất hài lòng, cắn vùng da thịt gần xương cùng, trước dùng răng nanh điêu luyện ngậm một miếng nhỏ, gặm cắn, lại dùng môi bao lấy, đầu lưỡi liếm mút vào, hoặc là như có như không, ma xát lớp da thịt mịn màng, khiến cậu không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mê người.
Biết eo cậu rất mẫn cảm, hắn hôn một đường tới eo, không ngừng khẽ liếm mút sâu, đùa giỡn khiêu khích. . .
Chẳng mấy chốc, Du Duy Thu hưng phấn đến mơ hồ, hai tay lung tung cầm lấy hết thảy thứ trong tay, gối đầu, chăn mền . . . Sau đó liều mạng túm, như nắm được cọng rơm duy nhất cứu mạng . . .
Dục vọng cậu lại cương lên, ma sát lớp drap giường, để lại vệt dịch trong suốt khiến drap giường bị thấm ướt.
“Có phải thoải mái lắm không?”
Du Duy Thu căn bản nói không ra lời, chỉ nức nở, thân thể còn không ngừng run lên.
Ngón tay dần dần gia tăng lên ba ngón, hậu huyệt căng chặt có dấu hiệu mềm đi, chẳng biết có phải hắn bịảo giác, Lôi Khiếu cảm thấy vách bên trong trơn hơn vừa rồi, nhưng nghe nói chỗ đó của đàn ông không thể phân bố chất nhầy như phụ nữ, phải dùng rất nhiều gel bôi trơn mới được.
Vấn đề là, hiện tại không có, mà hắn lại chẳng nỡ làm cậu đau.
Lôi Khiếu dứt khoát cúi xuống, cái mông chặt của cậu ra, xoa nắn “đóa cúc nhỏ” vì tay hắn rút khỏi mà lại khép vào, vươn đầu lưỡi mềm, chọc vào. . .
“A. . .”
Du Duy Thu la hoảng lên, cảm giác ướt át mềm mại phía sau cho cậu biết, thứ này tuyệt không phải ngón tay hắn, như vậy là. . .
Hắn lại đi dùng đầu lưỡi?!
Trời ạ, Du Duy Thu thấy đầu óc quay cuồng.
“A. . . .Nhột quá. . . Đừng liếm. . . “
Du Duy Thu giãy giụa muốn đào thoát khỏi cái lưỡi của hắn, lại bị đè chặt, đầu lưỡi như con rắn linh hoạt không buông tha cậu, chọc vào lỗ nhỏ khép chặt, không ngừng trêu đùa nội bích yếu ớt.
“Ưm . . . A. . . “
Du Duy Thu vô lực rên rỉ, quay đầu nhìn hắn, theo bản năng khẽ liếm môi, nước bọt thoa trên cánh môi, sáng trong lung linh, quả là vô cùng hấp dẫn.
Lôi Khiếu suýt phun máu mũi, vội vàng nâng người, vươn tay lấy bình nước trên đầu giường, uống một ngụm, lại tiếp tục phủ lên mông cậu. . .
“A. . .”
Du Duy Thu nắm chặt gối, chỉ cảm thấy hậu huyệt lành lạnh, kích thích thần kinh cậu, xem ra hắn thử đổ nước vào trong, nội bích hơi hơi co rút, trong đau đớn lại sinh ra vài phần khát vọng bị tiến vào.
“Cho anh đi!”
Lúc này đây, đã không phải hỏi, mà là tuyên bố tình thế bắt buộc.
Lôi Khiếu nâng cao thắt lưng cậu, nhấc cột trụ trời, nhắm ngay cửa động hơi hơi mở ra, thử đi vào.
“A. . . . nhẹ chút. . .”
Du Duy Thu nắm chặt drap giường, có thể cảm thấy thứ to lớn của hắn đang từ từ đâm vào cậu, bên tai đồng thời nghe được tiếng hít thở đầy áp lực.
“Đừng sợ, anh sẽ thật chậm, thật chậm thôi . . . Em cứ cố nhịn chút, thả lỏng người . . Đừng kẹp chặt như vậy . . .”
Lôi Khiếu thật sự rất ôn nhu, không ngừng dỗ cậu, tay đặt trên cái mông rắn chắc của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi.
“Đúng. . . Tốt lắm. . . Thả lỏng thêm chút nữa . . .”
Hắn đang thẳng tiến, chậm rãi, từ từ, đi vào bên trong cậu.
“Có đau không? Đau là phải nói với anh.”
Như sợ làm cậu đau, động tác của hắn thong thả đến mức người thường khó có thể nhẫn nại, mỗi khi tiến một tấc, liền dừng lại hỏi cậu cảm thấy thế nào.
Điểm này thật khiến Du Duy Thu rất bất ngờ.
Lôi Khiếu cá tính bộc trực thẳng thắn, không giỏi nhẫn nại, một khi dục vọng dâng lên, sẽ bất chấp tất cả, chỉ cần bản thân mình thích là được rồi. Nhưng lúc này đây, động tác của hắn lại dịu dàng đến ngay cả cậu cũng không nỡ, tiền diễn tiến hành dài lâu như thế, xem ra, cậu thật sự được quý trọng.
Du Duy Thu cố gắng thả lỏng mình, giúp thứ nóng bỏng to dài đó đi vào bên trong.
Nói không đau là nói dối, mình chưa từng có kinh nghiệm thế này, nơi chặt cứng như vậy, há có thể chứa được thứ quái vật to lớn của đàn ông? Nhưng một mặt cảm động với sự ôn nhu của hắn, mặt khác cậu vốn giỏi nhịn đau, dù trán đã rịn mồ hôi lạnh, Du Duy Thu vẫn không hừ một tiếng.
Qua rất lâu, Lôi Khiếu mới vùi hết vào trong cậu, thở ra một hơi thật dài, “Chặt quá. . . Có đau không?”
Lôi Khiếu không di chuyển ngay, vẫn dùng nghị lực nhẫn nại kinh người.
Cậu lộ vẻ trúc trắc như thế, rõ ràng là lần đầu tiên, trong lòng thương tiếc càng sâu, hắn không đành lòng cử động ngay, muốn để lại cho nhau ấn tưởng đầu tiên đẹp nhất.
Bình luận truyện