Không Xứng

Chương 10



Chương này rất dài, nhiều đoạn khó, Bella edit không nổi phải cầu cứu ss Thanh Thanh edit giùm, lại đúng lúc ss ấy bị ốm nên truyện mới ra trễ như vậy T.T cáo lỗi với độc giả rất nhiều!

Đạo diễn Triệu Vĩnh phim “Tuyệt đại phong trần” bệnh tim đột phát, tạm thời đổi đạo diễn. Phong ba nổi lên, chốc lát truyền thông đưa tin tứ phía, đạo diễn Trương Hiển Chính tạm thời thay thế không được người ngoài đánh giá cao, dù sao phong cách hai người này cũng kém nhau rất nhiều. Sau khi đạo diễn Triệu nhập viện, rất nhiều diễn viên trong giới giải trí đều đến thăm, bên ngoài bệnh viện thoáng chốc cũng nổi lên rất nhiều loại súng ngắn súng dài. Khi phóng viên nắm được tin phần lớn nhân viên của tổ phim “Tuyệt đại phong trần” đều tới thăm, duy chỉ không có diễn viên chính Trầm Khánh Khánh. Tức thời lại xôn xao nhiều ý kiến, còn có người ngầm mỉa mai nhân vật lớn Trầm Khánh Khánh, trên màn ảnh biểu hiện tao nhã dịu dàng như vậy, kỳ thật là người lạnh lùng vô tình. Cũng có người chụp được ảnh Trầm Khánh Khánh rời nhà hàng cùng Trương Hiển Chính, gay gắt chỉ trích Trầm Khánh Khánh muốn nịnh bợ, vừa nghe tin đã đi xu nịnh đạo diễn mới.

Người biết rõ tình tiết như Tiểu Ngọc, Văn Văn nhất thời chán nản. Rõ ràng đêm khuya người ta vội vã tới thăm bệnh, bây giờ lại bị người khác vu cáo bôi nhọ, không thể không nói giới giải trí này đầy bể thị phi. Nếu không phải người trong cuộc, mắt thấy tai nghe cũng bị những tin tức bóp méo làm xáo trộn, không bị bôi đen nhất mà chỉ có đen hơn.

Bất luận như thế nào, “Tuyệt đại phong trần” vẫn khởi quay đúng hạn.

Bộ phim nhựa này do Hoàn Nghệ và Thời Đại cùng đầu tư sản xuất, có hậu thuẫn vững chắc. Nữ diễn viên chính là Trầm Khánh Khánh đang rất nổi tiếng, nam diễn viên chính đứng đầu “tứ đại tiểu sinh*” của Thời Đại, diễn viên triển vọng Dương Phàm. Nữ phụ có hai người, một là tài năng mới của giải trí Hoàn Nghệ Liêu Khả Nhi, hai là nữ giáo chủ xinh đẹp tự nhiên Kelly của Thời Đại. Nam phụ là một người đồng tính đẹp trai, thấy việc nghĩa không nhường ai, nổi tiếng trong một đêm là Lam Tường của Kỳ Hạ. Hai công ty lớn cùng chia đều các nhân vật quan trọng, lại thêm phong ba mấy ngày trước, nghi thức khởi quay ngược lại thu hút rất nhiều phóng viên, hiện trường còn sôi động hơn so với dự tính ban đầu.

(Đoạn này vô cùng nhọc nhằn và rối rắm, bọn mình đã rất cố sức chuyển ngữ một cách sát nghĩa và dễ hiểu nhất, nếu có vấn đề gì mấy bạn thông cảm giúp mình nha)

*Tứ đại tiểu sinh: bốn nam diễn viên trẻ tuổi.

Vì để tạo ra tính thần bí, trong lễ khởi quay, các diễn viên không được hóa trang làm nổi bật tính cách nhân vật. Và đương nhiên các phóng viên cũng không hài lòng với việc chỉ được chụp các hình ảnh không có chút giá trị nào để chiên xào, bởi vậy bắt đầu tìm cơ hội để bới mốc thông tin. Mặc dù trước đó chủ sự Phương đã đánh phủ đầu đề nghị không hỏi những câu hỏi không liên quan đến bộ phim, nhưng các phóng viên luôn luôn có cách đánh cầu gần biên, mà những quả cầu này đều được tung về phía Trầm Khánh Khánh. Mấy diễn viên khác không tránh khỏi vài phần ảm đạm. Liêu Khả Nhi ngồi ở góc khuất nhất trong lòng hơi bất mãn nhưng cũng không có cách nào phát tiết, chỉ có thể làm bộ thân mật kề tai nói nhỏ với Kelly, hai diễn viên nam ngược lại có vẻ rộng lượng hơn nhiều.

“Không biết cô Trầm Khánh Khánh đã tới thăm đạo diễn Triệu Vĩnh chưa?”

Trầm Khánh Khánh nhìn lướt qua, là phóng viên tuần san “Ngôi sao giải trí”. Tạp chí nhà này không hoàn toàn đúng với tên của mình, lão ấy thích thổi phồng những chuyện cũ của cô. (nguyên văn: đem chuyện của cô ra xào nấu)

Trầm Khánh Khánh che đậy vẻ bất mãn, lộ ra khuôn mặt tươi cười không chê vào đâu được, nói không nhanh không chậm: “Đêm đạo diễn Triệu nhập viện tôi liền đến thăm. Lúc ấy bệnh tình ngài ấy đã ổn định, con người đạo diễn Triệu rất tốt, rất quan tâm diễn viên, ở hiền sẽ gặp lành. Sở dĩ tôi không giải thích với người ngoài, bởi vì cảm thấy loại chuyện này không có gì hay để nói. Đây chỉ là chút tấm lòng, không nên khoe khoang diễn trò. Điều quan trọng bây giờ là đạo diễn Triệu mau phục hồi sức khỏe.”

Phóng viên dưới đài có phần tin tưởng, cũng có phần nghi ngờ, Trầm Khánh Khánh không cần phải nhiều lời nữa.

Tên phóng viên kia lại hỏi: “Đạo diễn Trương cùng đạo diễn Triệu phong cách khác nhau. Lần này xem như là lần đầu tiên đạo diễn Trương quay phim cổ trang, như vậy cô cảm thấy thế nào với việc đạo diễn Trương đạo diễn “Tuyệt đại phong trần”?”

Trầm Khánh Khánh không cần suy nghĩ, nói: “Tất nhiên là tin tưởng, trước đó tôi đã nói chuyện với đạo diễn Trương. Tôi tin rằng đạo diễn Trương nhất định sẽ quay “Tuyệt đại phong trần” thật thành công.”

Nói xong cô ngước mặt sang phải mỉm cười với đạo diễn Trương, đạo diễn Trương cũng đúng lúc cầm micro trêu đùa: “Dám hỏi câu này trước mặt tôi, anh rất có can đảm, có điều nếu anh hỏi thẳng tôi thì tốt hơn. Vâng, tuy vậy nhưng câu trả lời của tôi cũng giống với Trầm Khánh Khánh, ha ha ha.”

Phóng viên này ngồi xuống, ngay sau đó lại có vô số bàn tay giơ lên chen lấn đặt câu hỏi. Một phóng viên báo chí giành được cơ hội, lập tức đứng lên quăng một quả bom lớm: “Tôi xin hỏi tiểu thư Trầm Khánh Khánh một chút, trước kia cô đã nói cô chỉ diễn những vai có giới hạn (nguyên văn là đương biên), thế thì cô nhận vai diễn có cảnh nóng trong “Tuyệt đại phong trần” phải chăng đã đạt tới giới hạn của cô, có thể tiết lộ một chút mức độ ra sao không?” (Đoạn này mình cũng rất rất cố gắng lắm rồi, thằng cha phóng viên này xài từ lóng quá, một câu hỏi mà mình xoay tới xoay lui cả nửa tiếng )

Lời này vừa nói ra, khán phòng như nổ tung lên. Mọi người đều biết Trầm Khánh Khánh đã sớm thông báo là chỉ nhận những vai diễn có giới hạn mức độ, không nhận đóng những vai có cảnh nóng, nếu kịch bản đòi hỏi yêu cầu thì nhất định phải có được sự thông qua của công ty và người nhà, sau đó mới định đoạt. “Tuyệt đại phong trần” cũng có những cảnh nóng sao!? Mọi người cũng mới nghe thấy*, đúng là giữ bí mật kín thật, các phóng viên đều kích động, ánh mắt phát ra vô số luồng tia laze chuyển sang người Trầm Khánh Khánh.

*nguyên văn: văn sở vị văn.

Trầm Khánh Khánh đứng ở vị trí trung tâm, sửng sốt hết một hồi, cô thực sự bị chấn động rồi, cái gì mà diễn cảnh nóng, cô nghe cũng chưa nghe qua. “Tuyệt đại phong trần” là một bộ phim hay, khắc họa một tình yêu đẹp thời nhà Tần. Mục tiêu của Triệu đạo diễn là đẹp mà không tục, tình mà không sến, muốn làm bộ phim nóng lúc nào hả? Trầm Khánh Khánh nhanh chóng quay sang nhìn Ted đang đứng ở bên trái hậu trường. Vẻ mặt Ted cũng vô cùng bất ngờ, hắn vội vàng quay sang nói nhỏ nhỏ với người chủ trì đề nghị chấm dứt câu hỏi này.

“Vai diễn có cảnh nóng này, có ai nói vậy sao? Nếu có cũng chỉ một chút thôi, nhưng trước mắt đây là một bí mật, chúng tôi vẫn còn đang bàn bạc lại. Vậy nên, nếu mọi người không ngại chờ đợi, khi bộ phim ra mắt tự nhiên sẽ biết.”

Câu nói này vừa ra khỏi miệng, Trương Hiển Chính giống như chúa trên mặt đất lên tiếng, trái một câu phải một câu, coi như xác nhận có chuyện như vậy, nhưng lại giữ nguyên độ thần bí, đưa lòng hiếu kỳ của các phóng viên tới cuống họng. Tên súc sinh Trương Hiển Chính này, Trầm Khánh Khánh ngoài mặt thì bình tĩnh, vẫn mang khuôn mặt mỉm cười, đáy lòng đã tràn ngập lửa giận, Ted rất biết rõ cá tính của Trầm Khánh Khánh, sợ đến mức tim gan cũng đều phát run.

Còn có một vài phóng viên không chịu từ bỏ ý định, cướp microphone nói thẳng: “Nếu trong phim có cảnh nóng, không biết bạn trai của cô Trầm Khánh Khánh có ghen không?”

Bạn trai? Quái thật, cô có bạn trai khi nào ngay cả cô cũng còn không biết, cô chỉ có chồng chứ không có bạn trai, nếu như chuyện này bị truyền thông lôi ra là có lỗi với bạn trai, thật xin lỗi cô không biết hắn ta đang nói ai.

Thị phi của nữ hoàng Trầm Khánh Khánh và quan hệ với truyền thông nhất định có cách thức của riêng cô. Cô sẽ không giống như những diễn viên loại 2,3 một mặt lấy lòng ngôi sao, cũng không tự cho mình là một minh tinh có tên tuổi lớn vắng vẻ truyền thông. Cô luôn cười một cách dịu dàng, không ai biết đằng sau nụ cười này cất giấu cảm xúc như thế nào. Nhưng theo tin đồn nói cô có Trữ Mạt Ly làm chỗ dựa, mặc dù không biết thật giả ra sao, nhưng giới truyền thông cũng rất thông minh, sau lưng điểm tô cho những tai tiếng của cô thêm vài phần văn vẻ, giáp mặt không dám làm bừa. Thế nhưng những câu hỏi hôm này từng câu từng câu càng lúc càng quá đáng, Trầm Khánh Khánh nghi ngờ có người đứng sau bày mưu đặt kế cho bọn họ làm vậy.

Câu hỏi này rõ ràng quá còn gì, không đợi Trầm Khánh Khánh trả lời, người chủ trì ở một bên liền chặt đứt đề tài này, thoái thác cho thời gian có hạn, giúp những nhân vật chủ chốt rời đi.

Vừa rời khỏi máy quay, khuôn mặt Trầm Khánh Khánh lập tức bị mây đen bao phủ, Ted đi bên cạnh cô không dám lên tiếng. Trương Hiển Chính sau lưng gọi cô lại, Trầm Khánh Khánh hít vào một hơi, lộ ra khuôn mặt tươi cười quay đầu lại: “Đạo diễn Trương, còn việc gì sao? Em phải nhanh chóng trở về mở cuộc họp.”

Trương Hiển Chính vẻ mặt thoải mái cười nói: “Khánh Khánh đừng tức giận, nổi nóng sẽ không xinh đẹp.”

“Đạo diễn Trương đùa rồi, em không nổi nóng.” Trầm Khánh Khánh che miệng, nghiến răng nghiến lợi.

Trương Hiển Chính tiến lại gần. nhỏ giọng nói: “Cái phần diễn kia chúng ta cần phải bàn bạc lại một chút, dù sao cũng đều là vì muốn chế tác nên một bộ phim xuất sắc thôi, đạo diễn Triệu quá mức bảo thủ, chút hình ảnh tình cảm ấy tất nhiên…”

“Đạo diễn Trương, em thật sự rất gấp, chờ ngày mai nói sau.”

Trầm Khánh Khánh không thèm quan tâm đến sắc mặt Trương Hiển Chính, quay đầu bước đi, Ted theo sát phía sau: “Bây giờ đi đâu?” Cô vốn không có việc gì cần phải gấp, cơ bản cần phải trực tiếp tiến vào tổ quay phim, nhưng y theo tình hình lúc nãy, Ted ngầm hiểu trong lòng thay cô viện lý do.

Trầm Khánh Khánh tức giận nói: “Tìm Trữ Mạt Ly.”

Ted nuốt nước miếng, trong lòng ngàn vạn lần thầm cầu nguyện cho Sao Hỏa đừng va vào Trái Đất.

Xe một đường phóng tới biệt thự của Trữ Mạt Ly ở Thiên Thành, bên trong xe yên lặng như tờ. Vừa đến nơi Trầm Khánh Khánh đã hùng hùng hổ hổ xông lên lầu, Ted tay chân luống cuống theo sát đi lên phía sau. Trầm Khánh Khánh trực tiếp mở cửa đi vào, đúng lúc Trữ Mạt Ly đang dỗ Liễu Liễu ăn cơm, không tránh khỏi sửng sốt.

Trữ Mạt Ly ít khi lộ vẻ dịu dàng cưng chiều, nhưng anh đối với Liễu Liễu không giống với người khác, dù sao cũng là phụ nữ, Liễu Liễu trong lòng anh tất nhiên là không ai sánh bằng. Trầm Khánh Khánh không phải lần đầu tiên thấy bộ dạng này của anh, dù vậy vẫn không nhịn được mà đứng đờ ra.

“Dì Khánh Khánh!” Liễu Liễu nhìn thấy Trầm Khánh Khánh hai mắt liền sáng rỡ lên, đôi chân nhỏ một bước trên mặt đất bay tới ôm lấy đùi Trầm Khánh Khánh, “Sao dì lại tới đây?”

Trữ Mạt Ly như không thấy có ai đến, ngồi xổm xuống bên cạnh Liễu Liễu, giơ thìa đưa tới bên miệng: “Liễu Liễu, ngoan, ăn hết muỗng cơm này đi, ngoan ăn hết đi.”

Liễu Liễu cũng không cam tâm tình nguyện mà ăn hết, lập tức cái miệng đầy cơm ôm đầu gối Trầm Khánh Khánh lắc lắc làm nũng: “Dì đến chơi với con sao?”

Trầm Khánh Khánh hơi chần chừ, trái lại Trữ Mạt Ly một tay ôm lấy Liễu Liễu, lừa nói: “Bảo bối ngoan, dì Khánh Khánh còn có việc phải bàn bạc với ba, con mau đi ngủ trưa đi, lát nữa ba đưa con đến trường.”

Liễu Liễu ghé sát người Trữ Mạt Ly, đôi mắt đen láy quyến luyến nhìn Trầm Khánh Khánh, Trầm Khánh Khánh quay sang vẫy tay cười với cô bé. Sau khi Trữ Mạt Ly thu xếp cho Liễu Liễu xong, đến trước mặt bọn họ, trên mặt sớm đã thay bằng vẻ bất mãn: “Có chuyện gì không thể đợi anh về công ty rồi nói được sao?”

Trầm Khánh Khánh cũng vứt đi khuôn mặt tươi cười, đè nén giọng nói xuống: “Anh biết rồi đúng không?”

Trữ Mạt Ly nhướng mày: “Nói thẳng với anh đi .”

Ted tiến lại muốn làm dịu lại bầu không khí: “Để tôi nói.”

“Anh lui ra chỗ khác cho tôi.”

Trữ Mạt Ly và Trầm Khánh Khánh đồng thời quay đầu lại trừng anh ta, đáng thương cho cái vẻ mặt đau khổ lặng lẽ lui về sau của Ted.

Trữ Mạt Ly ngồi xuống ghế sô pha, cánh tay dài giãn ra trên lưng ghế sô pha, anh nhìn nghiêng qua Trầm Khánh Khánh nói: “Thấy em nóng giận cũng không nhỏ, nói anh nghe xem.”

Trầm Khánh Khánh thở hắt ra, một tay chống nạnh: “”Tuyệt đại phong trần” có thêm những cảnh nóng lúc nào thế? Anh mau giải thích rõ ràng cho em, không phải trước kia em đã nói rõ rồi sao, những phim có cảnh nóng em tuyệt đối sẽ không nhận.”

Trữ Mạt Ly ánh mắt ngưng trệ chớp mắt một cái, tiếp theo thản nhiên nói: “Diễn cảnh nóng?”

Trầm Khánh Khánh cười khẽ: “Đừng nói với em là anh không biết, Trữ tổng.”

Trữ Mạt Ly chớp mắt một cái, không cho là đúng nói: “Anh tưởng chuyện gì, diễn cảnh nóng thì thế nào, làm một diễn viên xuất sắc, bất luận diễn thế nào cũng phải biết cách điều khiển.”

Trầm Khánh Khánh hoàn toàn giận tái mặt: “Em sẽ không nhận.”

“Nhận hay không không do em quyết định.” Trữ Mạt Ly Hàm khẽ nâng cằm dưới, mạnh giọng.

“Trữ Mạt Ly!”

Trữ Mạt Ly đứng dậy sải bước đến trước mặt Trầm Khánh Khánh, trên cao nhìn xuống, rồi tiến đến bên tai cô nhỏ tiếng nhắc nhở: “Nhỏ tiếng chút, Liễu Liễu đang ngủ.”

Trầm Khánh Khánh đẩy anh ra, thấp giọng nói: “Em muốn rút khỏi “Tuyệt đại phong trần”.”

Trữ Mạt Ly cười rộ lên, nụ cười này khiến cho khuôn mặt tuấn tú của anh càng thêm vài phần âm trầm khiến người ta sợ hãi: “Em nghĩ rằng muốn rời khỏi là chuyện đơn giản vậy sao? Phim sắp khởi quay, đạo diễn vừa mới đổi, còn muốn tạo thêm tiết mục náo loạn thay nữ diễn viên chính nữa hay sao, anh nghĩ cứ dứt khoát khỏi quay nữa là xong.”

“Giấy trắng mực đen, anh không cần chối.”

Thân thể cao to của Trữ Mạt Ly tao nhã dựa vào ghế sô pha, chậm rãi nói: “Hay lắm, tiền hủy hợp đồng em chịu, không chỉ như vậy, truyền thông tự em đối phó, Ted không được nhúng tay vào, ngoại trừ tiền bồi thường hủy hợp đồng “Tuyệt đại phong trần” còn phải bồi thường hợp đồng theo giao kèo trước kia của anh và em.

Trầm Khánh Khánh ngẩn ra: “Dựa vào cái gì?”

Trữ Mạt Ly khẽ cười nói: “Bởi vì giấy trắng mực đen trong hợp đồng ghi rõ, nếu có tình huống đột ngột phát sinh thì sẽ lấy quyết định của anh làm ưu tiên.”

Trầm Khánh Khánh suy nghĩ cẩn thận, đúng thật như thế, ngày trước ký hợp đồng, cô đang ở tình trạng khẩn cấp hơn, cơ bản Trữ Mạt Ly yêu cầu cái gì cô cũng chỉ có thể cho xong.

Trầm Khánh Khánh cười khẩy: “Không ngờ anh hèn hạ như vậy.”

Sắc mặt Trữ Mạt Ly cũng chưa đổi, chỉ vào cửa chính nói: “Biết vậy thì mau cút nhanh, sau đó tiếp tục quay phim!”

Ted cả kinh mặt trắng bệch, chỉ cầu mong Trầm Khánh Khánh mau chóng rời đi, đừng nên nói thêm những lời vô nghĩa, nếu không cũng chỉ rước lấy tức giận của Trữ Mạt Ly. Có điều Trầm Khánh Khánh vẫn không nhúc nhích, cô nhìn thẳng vào Trữ Mạt Ly, vẻ mặt quật cường: “Anh biết không, em không thể diễn cảnh nóng.”

Ted phủi trán, xong rồi, làm sao cô lại cứ nói những lời không nên nói.

Đôi mắt Trữ Mạt Ly quả nhiên nhíu lại, cười càng sáng lạn, đẹp đến nỗi khiến người ta hít thở không thông, mỗi một chữ anh nói ra dường như đều đông thành nước đá: “Không cần ở trước mặt tôi nói tới hôn nhân nực cười của cô như vậy, lập tức cút cho tôi.”

Đôi môi Trầm Khánh Khánh không ngừng run rẩy. Cô xoay người mạnh, vọt tới trước bàn ăn kéo miếng khăn trải bàn xuống, bình hoa, chén nước rơi lả tả, tạo nên âm thanh vang dội, nước trong ly không ngừng lan ra khe hở dưới sàn nhà, những mảnh thủy tinh nhỏ văng tung tóe khắp nơi.

Ted chết đứng người, Trữ Mạt Ly mặt không đổi sắc.

“Ba…chuyện gì vậy?”

Liễu Liễu xoa xoa mắt từ trong phòng đi ra.

Trữ Mạt Ly nhìn chằm chằm Trầm Khánh Khánh, nhẹ giọng ra lệnh cho Liễu Liễu: “Liễu Liễu, quay vào, đóng cửa lại.”

Liễu Liễu sợ hãi nhìn bọn họ, cảm giác được bầu không khí không bình thường, cố lấy dũng khí nói với Trữ Mạt Ly: “Ba không được cãi nhau với dì Khánh Khánh.”

Trữ Mạt Ly nói thêm lần nữa, khẩu khí hơi nặng: “Liễu Liễu, ngoan, trở về phòng đi.”

Liễu Liễu lần này nghe lời chạy về phòng.

Trầm Khánh Khánh nặng nề mà thở phào một cái, lại chú tâm vào mái tóc dài tán loạn, không nhìn Trữ Mạt Ly, giống như lầm bầm lầu bầu: “Trương Hiển Chính muốn mượn cơ hội này chỉnh tôi, không sao, mọi người cứ chờ xem.”

Nói xong, sau đó nổi giận đùng đùng rời khỏi.

Trữ Mạt Ly nhìn chằm chằm những mảnh vụn thủy tinh trên mặt đất ngây người thật lâu, đáy mắt tiếp xúc không chút độ ấm.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thực ra tôi vô cùng thích mạnh mẽ, có người nói “Thử hỏi đắng cay nông sâu thế nào” có chút nữ cường nam yếu, lần này không biết là cái gì cường đây ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện