Khúc Cầu Hồn

Chương 6



Johnny về đến con đường quen thuộc khi mặt trời vừa lặn và ánh sáng chuyển qua màu tím. Âm thanh của ban đêm bắt đầu vang lên từ khu rừng. Cậu cà nhắc trong đau đớn, nhưng trong lòng tràn đầy hy vọng. Hừng hực phấn khích.

Tôi tìm thấy cô bé.

Ông tìm thấy ai?

Cô bé bị bắt cóc.

Johnny lặp đi lặp lại những chữ đó trong đầu, tìm kiếm một lý do nào phủ nhận thứ cảm xúc đã giúp cậu vượt qua được sự đau đớn lan tỏa từ đôi chân. Tám dặm đường, phần lớn chạy bộ, và hoàn toàn không giầy dép. Đôi chân của cậu bị rách nát đầy vết cắt, chân phải nguy ngập hơn, bị mảnh ve chai cắt một vết sâu trong lúc chạy trốn gã khổng lồ với cái thùng trên vai toan tính vồ chụp cậu. Miệng Johnny vẫn vương mùi máu, đất cát bám trên da thịt cậu. Cậu cố gắng xua đi những ý nghĩ về gã đó. Thay vào đó, cậu nghĩ về em gái và mẹ của mình.

Johnny vượt lên đỉnh ngọn đồi sau cùng, gió ẩm thổi ép ngược mạnh vào người. Cậu thấy đèn đường vươn ra ngoài lề đường. Cửa sổ. Nhà cửa. Tất cả trông thật bé nhỏ dưới bầu trời màu tím, tất thảy cánh rừng đen thẫm như bị đẩy ép về phía đường quốc lộ màu đen. Thêm một dặm đường nữa, cậu tự nhắc nhở mình. Thêm một ngọn đồi nữa.

Mẹ cậu muốn nghe điều cậu đã được nghe.

Cậu lao xuống dốc, và không nghe thấy tiếng xe chạy trên lưng đồi đằng sau. Cậu mường tượng không biết tin này sẽ tác động như thế nào đến mẹ. Giúp bà ra khỏi giường. Giúp bà không còn lệ thuộc vào thuốc. Nó có thể là một bước khởi đầu hoàn toàn mới mẻ. Cả hai mẹ con, và em gái Alyssa. Bố của cậu sẽ trở về đoàn tụ.

Họ có thể trở về căn nhà cũ.

Bóng đèn pha xe ô tô chiếu vào Johnny và cậu dạt vào lề đường. Bóng của cậu đổ về hướng trái, rồi chao đảo khi chiếc xe lấy lại thăng bằng và dừng hẳn lại. Johnny dấy lên nỗi kinh sợ, sau đó nhận ra xe ô tô của gã Ken. Nó là chiếc Cadillac to lớn màu trắng, với những cạnh bén và chữ vàng ghi rõ chữ Escalade. Cửa kính bên phía người tài xế hạ xuống. Làn da nâu vàng đủ để che giấu bọc mỡ dưới hai bên mắt. “Chú mày biến đâu mất vậy?” Johnny lắc đầu, thở dốc. “Lên xe, Johnny. Ngay bây giờ.”

Johnny khum người xuống. “Tôi không...” Cậu thủ nắm đấm sẵn bên hông. Gã Ken kéo cần số xe vào vị trí đỗ, tống cánh cửa mở tung. “Đừng có cãi lời tôi, anh nhãi kia. Hãy lên xe ngay lập tức. Ở nhà mẹ cậu đang tan nát cõi lòng vì cậu đấy. Cả thị xã đang rúng động.” Gã Ken leo ra ngoài xe. Ông ta cao và nặng nề, bộ dạng không giống ai mà Johnny cho rằng chỉ có những người đàn ông trung niên mới như vậy. Ông ta đeo chiếc đồng hồ vàng, tóc thưa, và nét cười trên khuôn mặt đối với Johnny không mang một ý nghĩa gì.

Giọng nói Johnny trở nên khó khăn. “Tan nát cõi lòng vì chuyện gì?”

Gã Ken ra lệnh bằng bàn tay to béo. “Lên xe. Ngay bây giờ.”

Johnny leo vào xe và trườn người ngang qua chiếc ghế bọc da êm ái. Ken kéo cần số, và Johnny nghĩ đến người đàn ông bị giết.

Tôi đã tìm thấy cô bé.

***

Ngôi nhà đèn đuốc sáng choang như lễ Noel: đèn bên trong, đèn bên ngoài, xe cảnh sát đậu chéo góc trong sân và sân vườn như được quét sơn với ánh sáng đèn chớp xanh. Cảnh sát trong đồng phục đứng dưới bầu trời tối đen, Johnny thấy súng, máy điện đàm, và dùi cui láng cóng đeo tòng teng ở thắt lưng họ.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Gã Ken mở cửa xe, dùng tay chộp lấy cổ Johnny. Những ngón tay bám sâu vào bắp thịt mỏng và Johnny giãy giụa.

“Ông làm tôi đau.”

“Lẽ ra nó phải đau hơn nữa.” Gã Ken kéo cậu ngang qua ghế và ra hẳn khỏi xe. Tay ông ta buông ra và ông ta nhoẻn cười khi bắt gặp cái nhìn của những viên cảnh sát. “Tôi tìm được cậu nhóc rồi,” ông ta tuyên bố, và họ dừng lại ở đường vào nhà khi mẹ của Johnny bước ra sân trước. Bà mặc chiếc quần jeans và áo sơ mi màu nâu nhạt như màu sôcôla sữa. Steve bước ra đứng bên cạnh bà. Johnny bước thêm bước nữa, và mẹ cậu lao nhanh xuống khỏi bậc thềm, tóc tai bù xù, mắt ướt đẫm và điên loạn. Bà dang rộng cánh tay ôm chầm lấy cậu, giọng yếu ớt: “Chúa ơi. Con đã đi những nơi đâu vậy?”

Johnny không sao hiểu được. Nhiều lần cậu đã về nhà khi trời tối. Nhiều ngày bà cũng không hề biết cậu con trai mình có ở trên giường hay không. Nhìn qua bờ vai mẹ, Johnny thấy một viên cảnh sát đưa máy liên lạc lên. “Tổng đài. 20 - 7. Làm ơn báo cho thám tử Hunt chúng tôi tìm được Johnny Merrimon. Cậu ấy đang ở nhà.”

Giọng nói è è trong máy ghi nhận rõ những gì viên cảnh sát vừa báo cáo. Vài giây đồng hồ sau, tiếng rè rè của máy lại vang lên. “20-7, xin lưu ý. Thám tử Hunt đang trên đường đến vị trí của bạn.”

“10-4, tổng đài.”

Johnny cảm nhận vòng tay ôm của mẹ nới lỏng ra dần. Bà đẩy cậu lùi về phía sau, và bất thình lình bà lắc mạnh người cậu, gào thét lên: “Con không bao giờ được làm điều ấy nhớ không! Không bao giờ! Con có nghe mẹ nói không? Con có nghe không? Nói là con nghe mẹ! Nói đi!” Sau đó bà lại nắm lấy cậu một lần nữa. “Chúa ơi, Johnny. Mẹ lo cho con quá!.”

Johnny bị lắc và siết chặt, sự rung quá mạnh khiến cậu phải rất khó khăn mới thốt được lên lời. Cảnh sát di chuyển xuống khỏi bậc tam cấp, và Johnny gặp Steve. Ông ta van lơn bằng ánh mắt. Khi đó Johnny hiểu tại sao. “Trường học gọi điện thoại ạ?”

Mẹ cậu gục đầu vào cổ cậu. “Trường học họ đóng cổng ngay sau giờ ăn trưa. Họ gọi đến nhà và nói họ không tìm thấy con, do đó mẹ gọi chú Steve; nhưng chú ấy bảo đã thả con xuống trường. Chú ấy thề như vậy. Và con không trở về nhà, và mẹ nghĩ rằng...”

Johnny kéo mình thoát ra khỏi vòng tay mẹ. “Tại sao trường học lại khoá cổng?”

Mẹ cậu mơn trớn một bên má. “Ồ, Johnny.” Những ngón tay của bà run lẩy bẩy, nóng ấm. “Nó lại xảy ra nữa rồi đó.”

“Chuyện gì xảy ra?”q

Mẹ cậu suy sụp. “Thêm một cô bé khác bị bắt cóc. Ngay ở sân chơi trường học, họ nghĩ vậy. Một học sinh lớp bảy. Tiffany Shore.”

Johnny chớp mắt. Lời nói như phản xạ tự nhiên. “Con biết Tiffany.”

“Mẹ cũng biết nó.”

Giọng của bà lạc đi, Johnny biết mẹ mình suy nghĩ đến chuyện gì. Tiffany Shore đang học lớp bảy. Trạc tuổi như Alyssa khi cô bé bị bắt cóc. Johnny lắc đầu. Cậu nghĩ đến lời trăn trối của gã đàn ông. Khi ông ta nói ông ta tìm thấy cô bé, hẳn ý chỉ cô em gái của Johnny, cô bé Alyssa. Không phải Tiffany. Không phải cô bé nào khác. “Chuyện đó không thể đúng,” Johnny nói; nhưng mẹ cậu nức nở khóc, và Johnny cảm giác niềm hy vọng đang đóng băng. Cậu có cảm giác nó sụp đổ thành tro bụi. “Chuyện đó không thể đúng,” cậu nói một lần nữa. Mẹ cậu lấy lại thăng bằng trên đôi chân, tìm kiếm lời lẽ đúng; nhưng một viên cảnh sát bước tới trước khi bà tìm được lời. “Cậu trẻ,” ông ấy nói, và Johnny ngẩng lên, “Có phải trên áo sơ mi của cậu dính máu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện