Chương 2: Phần I
Ở một nơi khác…
Hiện trường có vẻ hỗn độn hơn. Một đám thanh niên mặt mày bặm trợn, tay lăm lăm mấy thanh tre đang bao quanh một cô gái và một chàng trai. Theo như lẽ thường, anh hùng phải dang tay che chở mỹ nhân, nhưng trong trường hợp này, người ta thấy cô gái đang hùng hổ chống nạnh, mặt đăm chiêu nhìn về lũ quân thù. Còn chàng trai thì khiêm tốn núp sau lưng cô gái, chốc chốc mạnh mồm chọt chọt vào vài câu khiêu khích:
-Em à! Chính tụi này đã đe dọa anh. Tui nó nói nếu anh mà dám méc với em là tụi nó cho anh một đi không trở lại. Em nhớ dạy cho mấy thằng du côn này một bài học nhé! Tụi nó làm anh không học hành gì được trong mấy ngày qua.
-Anh cứ bình tâm mà đứng sau lưng em! – cô gái dáng vẻ ngang tàng, phóng những ánh nhìn đầy tia lửa điện vào lũ ruồi nhặng đang bu quanh.
-Này cái thằng đàn bà kia! Mày có phải là con trai không thế? Ăn rồi chỉ biết núp trong váy bạn gái mà không thấy nhục à? – sự khinh bỉ của những tên du côn thể hiện rõ.
-Mày im đi! Dám nói người yêu tao thế à? Vậy thì đừng trách bà tay không thương tình nhá!
Vừa dứt lời, như một cơn cuồng phong đầy uy lực, cô gái chạy ào tới phía địch và đánh tới tấp. Tự bản thân mình nhận định, cô thấy rằng lũ giặc hôm nay khá ngon ăn. Với số lượng chỉ bốn tên thì đối với cô chỉ đáng bằng con loăng quăng chừ chưa nói gì tới con muỗi.
Và đúng là thế thật!
Sau gần 15 phút xung đột, trận chiến đã chính thức kết thúc…
Bốn chàng trai nằm la liệt trên bãi cỏ sau lưng sân vận động, mặt mày đã gần như biến dạng vì những cú đấm đầy uy lực. Nếu ai được tận mắt chứng kiến cuộc đấu sức vừa rồi ắt hẳn sẽ phải cúi đầu thán phục cô gái. Ai bảo nữ nhi là phái yếu? Họ chỉ yếu khi ở bên người mà họ yêu thôi.
-Đồ con gái mà ác ôn…
Dù đã bị trọng thương nhưng tên cầm đầu vẫn cố ngoi đầu lên để…c.h.ử.i!
-Cái gì cơ?
Câu “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng” có thể được áp dụng trong trường hợp này. Cô gái sau khi nghe lời thì thầm đã phóng vù tới kẻ vừa phát ngôn ra và tặng thêm vài cú đấm:
Bụp…bụp…bụp…
-Dám đánh chồng bà à! – bụp! bụp! bụp!
Có vẻ như lương tâm đã trỗi dậy, chàng trai lúc này mới tiến tới phía cô gái, nhẹ nhàng khuyên can:
-Thôi em! Đánh nhiều quá về nhà ba má nó nhận không ra thì cũng tội.
Dứt lời, cô gái dừng tay. Bên cạnh người cô yêu, cô luôn muốn làm một con mèo ngoan ngoãn. ( Còn với bất kỳ ai đụng vào chủ nhân của con mèo, thì sẽ được chứng kiến cảnh mèo ngoan hóa sư tử xổng chuồng! Một cặp đôi thật thú vị phải không? )
Dẹp loạn xong xuôi, cô gái bẽn lẽn theo chàng trai rời khỏi chiến trường. Dù chỉ là kẻ đứng ngoài khiêu khích, nhưng có vẻ chàng trai vui mừng và hãnh diện hơn cô gái rất nhiều, kèm theo một chút tự đắc vì hơn người ở chỗ có..vệ sĩ!
-Mà anh à, em quên mất. Hồi nãy tụi nó có nói vì anh dám tán tỉnh con người yêu của tên cầm đầu nên tụi nó mới muốn đánh hội đồng anh. Có thật thế không? – như vừa nhớ ra điều gì, cô gái nhỏ nhẹ hỏi.
-Anh bực rồi đó nhá! Sao mấy lần rồi mà em vẫn chưa có kinh nghiệm rút ra cho bản thân nhỉ? Em nghĩ người yêu tuyệt vời của em lại có thể đi làm những trò mèo đó sao? Anh là ai chứ!!! – như nắm bắt được điểm yếu của bạn gái là không bao giờ dám to tiếng và dùng vũ lực với mình, anh chàng ra vẻ hùng hồn quát tháo.
-Hix…Em biết lỗi rồi…Cho em xin lỗi mà… - cô gái nhanh chóng trở thành một con mèo ngoan hối lỗi, cuộn tròn vào vòng tay của chủ nhân sau khi đã gây ra tội.
-Uh! Lần sao còn dám hỏi anh như thế nữa là không xong đâu đấy. Yêu anh là phải tin tưởng anh chứ! Nếu em…
“Xòe bàn tay, đếm ngon tay, một anh béo trông thật đến hay…”
Tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc vang lên làm cắt đứt bài diễn văn của chàng trai. Mở máy nhìn số gọi đến, anh chàng làm vẻ nghiêm trọng nói với cô bạn gái lực sĩ:
-Điện thoại của trưởng khoa! Anh ra đó nghe cái đã! Em đứng yên đây nghe chưa!
-Dạ chồng! Em biết rồi! Khổ tâm. – cô gái cười tít mắt tuân theo.
Sau khi đã đứng yên vị sau bụi cây cách nơi bạn gái đứng chừng 7 mét, chàng trai mới nhấn nút nghe và áp điện thoại vào tai:
-Alo cưng à! Gọi anh có chuyện gì thế?
-Uh! Anh đang bận đưa bà ngoại đi trồng rang nên không kịp nhắn tin cho cưng. Thôi anh xin lỗi cưng nhé! Tối anh đền bù cho nhé!
-Hả? Sao em lại đi tin miệng lưỡi thiên hạ thế nhỉ? Anh đẹp trai phong nhã như vầy thì làm sao lại rước cái con nam không ra nam nữ không ra nữ đó về làm người yêu được. Chẳng qua là nó mê anh quá nên hay bám theo anh, với lại nhà nó cũng gần nhà anh nên mới có chuyện bị người ta hiểu lầm là bồ bịch. Em yêu anh thì phải tin tưởng anh chứ!
-Rồi cưng! Anh biết rồi mà! Lát chở ngoại về nhà xong anh tới liền với cưng. Thế nhé! Bye cưng! Yêu cưng!
Cuộc gọi kết thúc cũng là lúc chàng trai lấy tay lên lau những những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Đối với con người này, việc bị giang hồ xử lý không đáng sợ bằng việc bị những nàng mèo bên cạnh hỏi cung và nghi ngờ về thói trăng hoa của mình. Ngước nhìn về phía cô người yêu đầy sức mạnh đằng kia, chàng ta thở dài ngao ngán:
-Bỏ thì thương, vương thì tội. Không biết khi nào mới tống khứ được cái thứ đó ra khỏi cuộc đời mình nhỉ? Haizzz….
Trong tình cảm, thật là khó nhận ra sự giả dối. Nguyên nhân thì có rất nhiều, nhưng có thể tổng kết trong hai điều sau đây:
1.Ta quá yêu người ấy đến mức mù quáng và bị phụ thuộc. ( điều kiện cần)
2.Khi người ấy đã có ý định lừa dối thì kiểu gì người ấy cũng lừa dối được ta ( điều kiện đủ)
Vậy cô gái tuy có sức khỏe cường tráng nhưng tâm hồn lại yếu đuối này là ai?
@@@@@@@@
Tên khai sinh: Cao Thị Mỹ Nhân
Thường được gọi là: Đa ( tên đọc tắt của từ Honda)
Tính cách: quá ư đơn giản ( nhưng sự sâu sắc thì hay xuất hiện bộc phát, thường gọi là thông minh bất thình lình)
Câu nói cửa miệng: Khổ tâm!
==============================
Còn chàng trai đào hoa với vẻ ngoài quân tử kia thì sao nhỉ?
==============================
Nhãn vở đề tên: Nguyễn Khanh
Biệt danh: Bay – te ( thực ra biệt danh này chỉ có một người gọi mà thôi, đó là Đa thân yêu của chúng ta. Như bao tên gọi khác, đây cũng là một tên được đọc tắt, nguyên văn của tên này chính là Baby Cute )
Tính cách: cái tên nói lên tất cả ( nhưng vẫn là một con người khó đoán)
Câu nói cửa miệng: Em yêu anh thì phải tin tưởng anh chứ!
==============================
Bình luận truyện