Khương Hữu Cố Tả

Chương 4



Hôm nay là ngày tôi nhận được bằng tiến sĩ, và cũng là ngày tôi mất đi người con gái của mình.

__________

Thấy không. Vị trí của tôi chính là lấy một công nhân phân xưởng có nhà, có xe, bốn mươi mốt tuổi.

Nếu như tôi nói với bà ấy rằng tôi từng yêu đương với một bác sĩ khoa ngoại trẻ trung, hai mươi tám tuổi, học vị tiến sĩ, lái Benz G-Class sống trong biệt thự trong hai tháng thì bà ấy có bỏ nắm hạt dưa đang cầm trong tay xuống chạy lại sờ đầu tôi rồi sau đó ch.ửi tôi một câu “M.ày bị đi.ên à” không nhỉ?

15

Sau khi chia tay với Cố Tả, tôi bắt đầu lao đầu vào công việc để làm tê liệt bản thân.

Tôi để một chiếc giường xếp ở trong văn phòng, nghiên cứu kế hoạch thị trường, học cách phân tích dữ liệu lớn không quản ngày đêm, uống rượu với người ta tôi còn uống giỏi hơn cả trước kia nữa.

Giống như không cam lòng, mà cũng giống như đang trốn tránh.

Trong ba tháng thành tích của tôi từ nhân viên xuất sắc của công ty tiến thẳng tới nhân viên xuất sắc của khu vực.

Tôi hướng dẫn một thực tập sinh vừa mới ra trường là Tề Tư Sở.

Lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã kéo cái ghế đến ngồi bên cạnh tôi để cái balo xuống bàn rồi nói: “Chị ơi, sau này em sẽ đi theo chị ạ.”

Dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng, thêm chút bướng bỉnh ấy của cậu trông rất giống Cố Tả.

Tôi mỉm cười nhìn cậu: “Nhưng tôi cu.ồng công việc lắm đấy.”

Tề Tư Sở cười nói: “Trùng hợp thế? À không, em cũng cu.ồng công việc lắm.”

Kính trọng.

Tề Tư Sở đúng là cu.ồng công việc thật.

Sau này tôi mới biết, hóa ra Tề Tư Sở chính là con trai của chủ khu vực, cậu tới đây chỉ để tìm hiểu thị trường thôi.

Hai chúng tôi giống như một nhà tu hành kh.ổ hạnh vậy, ngày nào cũng tăng ca.

Cuối cùng bởi vì ăn thức ăn hết hạn sử dụng của cùng một nhà hàng mà nửa đêm phải nhập vi.ện vì ng.ộ đ.ộc thức ăn.

Nếu như được lựa chọn tôi sẽ không tới bệnh viện Tỉnh Lập đâu.

Thế nhưng nhờ phúc của chàng công tử này giám đốc nói nhất định phải đưa chúng tôi tới bệnh viện tốt nhất, mặt khác còn dựa vào quan hệ cho chúng tôi nằm ở trong phòng bệnh VIP nữa.

“Buổi tối chúng tôi ăn cùng một hộp cơm, bị n.gộ đ.ộc thức ăn.” Tề Tư Sở yếu ớt giơ tay lên đỡ đầu rồi giải thích tình trạng bệnh cho Cố Tả nhưng cậu lại không hề chú ý đến gương mặt càng lúc càng khó coi của anh: “Tôi chỉ ăn có một xíu trứng xào cà chua thôi, nhất định là gà Cung Bảo có vấn đề…”

Cố Tả không nghe cậu nói nữa, anh quay đầu lại đưa mẫu thức ăn cho y tá: “Kiểm tra kỹ trứng xào cà chua và gà Cung Bảo.”

“Bác sĩ ơi, tôi nói rồi tôi chỉ ăn có một xíu trứng xào cà chua thôi, nên phải kiểm tra kỹ gà Cung Bảo chứ.” Tề Tư Sở ôm đầu yếu ớt giải thích.

Cố Tả vừa bảo y tá đưa Tề Tư Sở đi khám bệnh vừa bước nhanh đến bên tôi dìu tôi về phòng.

Đi được một lát Cố Tả không kìm lòng được mà nói: “Bạn trai nhỏ này của em không biết em không ăn thịt gà à?”

16

Tôi nằm trên giường bệnh nhìn ra bên ngoài, vùng ngoại ô đã có những đốm pháo hoa.

Hóa ra đã sắp đến Tết rồi.

Đúng vào lúc này Cố Tả tới, phía sau lưng anh có mười mấy bác sĩ và thực tập sinh, chắc là bây giờ anh đã làm phó chủ nhiệm khoa ngoại rồi nhỉ.

Cố Tả đeo khẩu trang, anh nói: “Tôi là bác sĩ phụ trách của mọi người, Cố Tả. Có chuyện gì mọi người có thể tới tìm tôi.”

Tôi và Tề Tư Sở cần phải nằm viện ba ngày để theo dõi, sau đó chúng tôi ở trong phòng bệnh truyền dịch.

Lúc Cố Tả đi kiểm tra phòng bệnh anh sẽ hỏi tình trạng hồi phục sức khỏe của chúng tôi như thế nào rồi.

Có một lần y tá muốn rút ki.m truyền cho tôi, tôi ngoảnh đầu sang một bên mím môi lại, đúng lúc này Cố Tả đẩy cửa đi vào.

Bốn mắt chạm nhau, anh nhìn thấy dáng vẻ của tôi thì ngẩn người ra rồi sau đó anh nói với y tá: “Để tôi làm cho.”

Anh cầm tay tôi lên một cái tay khác cầm k.im, anh cụp mắt xuống sờ lên mạch máu trên mu bàn tay tôi rồi nói: “Sẽ không đau đâu.”

Hàng lông mi cong cong của anh dịu dàng chớp chớp dưới ánh đèn.

Lần nào cũng chạm vào tim tôi.

17

Nằm trong bệnh viện hai ngày, ngày nào Tề Tư Sở cũng call video với bạn gái, tình yêu của thanh niên như lửa, nghe thôi tôi đã thấy xấu hổ lắm rồi.

Sau khi Cố Tả biết được Tề Tư Sở không phải là bạn trai của tôi thì thái độ của anh cũng dịu hẳn đi.

“Chị Khương Hữu, chị không có người thích hả?” Tề Tư Sở vừa truyền dịch vừa hỏi tôi.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Có, nhưng mà tôi thấy mình không xứng với anh ấy.”

Tề Tư Sở cười nắc cười nẻ nói: “Thời đại này mà vẫn còn có người để ý đến chuyện xứng hay không xứng á? Cái gì mà em không xứng với anh, vì muốn tốt cho anh nên mới chia tay. Những câu như thế này đều là kiểu ép buộc mang danh đạo đức hết. Người khác bảo em ăn uống lành mạnh thì có thể sống thêm được năm mười năm nữa. Nhưng không cho em ăn lẩu, uống coca em sống thêm mười năm nữa cũng có gì thú vị đâu.”

Tôi nói: “Tôi luôn cho rằng mình không đủ tốt.”

Tề Tư Sở nghiêm túc nói: “Chị dùng năng lực của mình để có được danh hiệu nhân viên bán hàng xuất sắc nhất khu vực, nhưng chị đã thật sự yêu hết mình như thế chưa? Nếu như chưa thì sao chị có thể dễ dàng bàn luận chuyện tình yêu với em được chứ?”

Tôi bị một thực tập sinh nhỏ hơn mình năm tuổi nắm đầu dạy bảo nhưng những gì cậu nói đều rất có lý.

Thế nhưng, Cố Tả có nghĩ như thế không?

Tề Tư Sở ngừng lại một chút rồi hỏi dò tôi: “Chị Khương Hữu này, chắc là… tình cảm giữa chị và bác sĩ Cố kia sâu đậm lắm nhỉ?”

Tôi có hơi căng thẳng, chúng tôi cư xử với nhau không khác gì những bác sĩ và bệnh nhân bình thường khác, sao Tề Tư Sở lại nhìn ra được chứ.

Tề Tư Sở nhìn tôi bằng vẻ mặt vô cùng hưng phấn giống như thám tử sắp phá được án vậy, cậu ngồi dậy: “Em nhìn thấy hết rồi nhá.”

“Cậu nhìn thấy cái gì?” Tôi hỏi.

“Có một lần lúc chị đang ngủ ý, bác sĩ Cố đi vào thăm khám, anh ấy đã lén hôn lên ngón tay và tóc chị đấy.”

Tôi kích động giống như tia sét lóe lên trong đêm tối vậy.

Cố Tả…

“Khi bác sĩ Cố nhìn chị, em có thể cảm nhận được sự đau khổ trong đôi mắt của anh ấy. Em không biết lý do vì sao chị lại không chọn anh ấy nhưng mà một thằng đàn ông như em cũng sắp bị anh ấy bẻ cong rồi đây này.”

Tề Tư Sở không giấu được sự đắc ý khi “nhìn thấu hồng trần”, cậu vẫn luôn mồm nói không ngừng nghỉ.

“Chắc chị chưa từng nằm trong phòng bệnh VIP nhỉ? Bệnh viện công sẽ không bao giờ cho mấy cái đồ như hoa quả, trà và thực phẩm chức năng cao cấp như thế này đâu. Anh ấy vì muốn giả vờ như là chúng được bệnh viện cung cấp, tránh để chị thấy không được tự nhiên nên lần nào cũng mang thêm cho em một phần.”

Sau đó Tề Tư Sở có nói cái gì nữa thì tôi cũng không nghe lọt tai.

Trong đầu như có một sợi cao su, bị hiện thực và tưởng tượng nắm chặt lấy ở hai đầu kéo căng đến sắp đ.ứt phựt.

18

Ngày tôi xuất viện là sáng ba mươi Tết.

Cố Tả vội vàng chạy tới.

Tề Tư Sở rất thức thời tránh đi nhường lại không gian riêng cho hai chúng tôi.

Cố Tả vừa mới phẫ.u thu.ật xong, cúc áo blouse của anh còn chưa kịp cài nữa. Đôi mắt của anh đỏ au chứa đầy tơ m.áu nhưng điều đó cũng không mảy may ảnh hưởng tới sự đẹp trai của anh.

“Bác sĩ Cố, em phải xuất viện rồi.” Tôi mỉm cười, đôi mắt cong cong.

Cố Tả im lặng không nói gì, đôi mắt đen láy của anh hơi ngừng lại một chút.

Giống như có điều gì muốn nói nhưng lại thôi.

“...” Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị anh nhẹ nhàng ôm vào lòng rồi.

Trong nháy mắt mùi hương bạc hà xen lẫn mùi nước khử trùng thoang thoảng xộc thẳng vào trong khoang mũi, mùi hương dù có nằm mơ cũng khiến tôi say đắm.

“Hữu Hữu, hãy để anh ôm em thêm một chút nhé.” Anh tựa đầu vào cổ tôi, giọng nói trầm thấp.

Sau đó chúng tôi rất tự nhiên say goodbye, mỗi người một hướng.

Lúc đó tôi nghĩ tương lai còn dài, chúng tôi vẫn còn thời gian.

Nhưng nếu như khi đó tôi biết anh tới Vũ Hán tiếp viện thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.

19

Buổi tối hôm đó Hạ Quân nói cho tôi biết Cố Tả nhanh chóng làm đơn xin đi, trở thành nhóm nhân viên y tế đầu tiên của bệnh viện lên đường.

Tôi nhớ tới ngày mình xuất viện, tôi ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Cố Tả đang buông thõng hai tay đứng trong phòng bệnh. Anh mỉm cười nói với tôi.

“Hữu Hữu, mong rằng chúng ta còn có thể gặp lại nhau.”

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu được cái nhìn chăm chú đầy dịu dàng nhưng cũng đầy đau khổ ấy của anh rồi. Chỉ vì lúc đó Cố Tả biết anh mang trên người lời hẹn sinh tử. Nhưng tại sao khi đó anh lại không chịu nói cho tôi biết chứ? Nếu như anh nói thì chắc chắn khi đó đã khác.

Nhưng Cố Tả lại quyết không chịu nói, anh chỉ bình tĩnh nhìn tôi. Nhìn người phụ nữ từng nhận lấy tất cả sự dịu dàng, kiên nhẫn và ngọt ngào của anh, và mang đến đau khổ cho anh nữa.

Trong khoảnh khắc đó dường như tôi cảm thấy không khí mình hít phải giống như một ngọn lửa đang thi.êu đốt lồng ngực. Cảm giác đau đớn ấy khiến tôi không thể nào đứng vững được. Tôi không kìm lòng được nữa, nước mắt tuôn rơi, tôi nằm co quắp trên mặt đất, toàn thân đều đang run rẩy.

Ti vi trong phòng khách đang không ngừng thông báo về tình hình dịch bệnh mới nhất, giọng nói của biên tập viên rất nghiêm nghị, số ca bệnh và số ca tử vong đang không ngừng tăng lên.

Thành phố của chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng chờ “quân đ.ịch” tới, cả thành phố chìm trong bầu không khí nặng nề.

Còn người đàn ông tôi yêu đang ở một thành phố khác, anh mặc bộ đồ phòng hộ dày cộp trong trời đông giá rét chạy đua với thời gian, chống chọi với bệ.nh d.ịch và chiến đấu với t.ử th.ần.

Số.ng ch.ết còn chưa biết.

Tiếng chuông đếm ngược năm mới vang lên, tôi vùi đầu vào trong chăn khóc như một đứa n.gốc.

20

Mùa đông sao mà dài thế.

Bởi vì tình hình dịch bệnh nên tôi vẫn luôn ở nhà.

Lúc tìm đồ đạc tôi tìm thấy cái hộp tôi chuyển ra khỏi nhà Cố Tả lúc chia tay với anh.

Mỗi một thứ ở trong đó đều là những ký ức trong hai tháng ngắn ngủi khi chúng tôi ở bên nhau.

Có tranh màu nước chúng tôi cùng nhau vẽ, có thẻ tập gym ở dưới tòa nhà, mô hình lâu đài Hogwarts mới lắp được một nửa và cả dây chuyền, vòng tay, hoa tai Cố Tả tặng tôi nữa…

Ở trong góc thùng còn có một gói quà được gói ghém rất cẩn thận.

Chắc là do Cố Tả để vào trong đó.

Tôi hơi nghi ngờ, vào khoảnh khắc mở gói quà ra tôi bàng hoàng.

Đó là quyển vở tôi viết thư tình cho Cố Tả bị giáo viên dạy Toán lấy đi mười năm trước.

Tôi mở ra xem, từ ngày mùng một tháng tám năm hai nghìn không trăm linh tám, bắt đầu từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cố Tả ở buổi lễ khai giảng năm học mới, mỗi ngày tôi đều viết những mẩu chuyện nhỏ chia sẻ với anh.

Hôm nay đồ ăn trong căn tin hơi mặn cậu nhớ uống nhiều nước nhé.

Tớ bằng lòng biến thành một cái cây sống trên con đường cậu đi qua, hoa tung bay dưới ánh mặt trời.

Lần này tớ thi xếp thứ hai mươi hai còn cậu xếp thứ hai mươi ba, tớ mong rằng cậu có thể vượt qua tớ.

Cứ thế cho đến ngày 22/06/2009 thì dừng lại.

“Trong cơn mưa, anh nhìn tôi bằng đôi mắt sáng ngời rồi mỉm cười với tôi, đôi mắt ấy như chứa cả một dải ngân hà sáng lấp lánh. Ồ, hóa ra khi trời đổ mưa mà cũng có nhiều vì sao đến thế… Cố Tả…”

Tôi nhớ lúc đó chữ anh mới viết được một nửa thì đã bị giáo viên lấy đi rồi, cô đọc to trước mặt cả lớp nữa chứ.

Tôi lật tiếp, phần sau của cuốn vở là nét chữ mạnh mẽ rõ ràng của Cố Tả, anh viết rất nhiều.

Ngày 22/01/2010: “Lần này tôi thi đứng top mười lớp, giáo viên dạy toán đã trả lại quyển vở này cho tôi đúng như đã hứa. Khương Hữu, bao giờ cậu mới tới lấy nó.”

……...

Ngày 09/06/2011: “Khương Hữu, ba năm cấp ba kết thúc rồi, mọi người cũng đã rời khỏi đây, tại sao cậu vẫn chưa về?

Ngày 01/09/2011: “Tôi thi đỗ bác sĩ tám năm, ngày đầu tiên đi học tôi rất muốn được gặp lại cậu ở một ngã rẽ nào đó.”

……...

Ngày 05/03/2012: “Khương Hữu, hôm nay là sinh nhật cậu. Sinh nhật vui vẻ. Cậu đang ở đâu vậy?”

Ngày 28/08/2012: “Tôi tìm cậu suốt một kỳ nghỉ hè, không ai biết tin tức gì của cậu cả. Không thấy bóng dáng, không có tin tức. Có đôi lúc tôi tự hỏi, có phải cậu chỉ là một cô gái có trong tưởng tượng của tôi thôi không?”

……...

Ngày 12/01/2014: “Hôm nay tôi quay lại trường cấp ba của bọn mình đấy. Đứng trên sân vận động, lúc gió từ bốn phía thổi tới dường như tôi đã nghe thấy tiếng cậu cười. Năm năm rồi, Khương Hữu, rốt cuộc cậu đang ở đâu?”

……….

Ngày 03/09/2016: “Hữu Hữu, gió ở Los Angeles rất lạnh, hóa ra ở nơi cách cậu càng xa thì lại càng lạnh.”

Ngày 09/10/2016: “Hữu Hữu, trong lần gặp gỡ kia của chúng ta cậu đã làm hết tất cả những việc mình có thể làm, thế nên cho dù cuối cùng có ra sao thì cậu cũng sẽ không cảm thấy hối hận. Vậy còn tôi thì sao? Cậu bảo tôi phải đối mặt với mình như thế nào đây?”

………

Ngày 14/02/2017: “Hữu Hữu, tôi muốn tặng cho em rất nhiều món quà ngày lễ tình nhân, thảm maroc, nước hoa Byredo, tuyết trên đỉnh núi Jungfrau, và cả bộ váy màu trắng hôm nay tôi nhìn thấy trong tủ kính nữa, tôi chỉ muốn tặng cho em.”

Ngày 22/06/2017: Điều quan trọng nhất trong cuộc đời: “Tổ quốc, y học và em.”

………

Ngày 23/07/2018: “Hữu Hữu, cuối cùng tôi cũng có được tin tức của em rồi. Tôi đang chuẩn bị số liệu cuối cùng cho luận văn. Đợi tôi về. Đợi tôi. Nhất định phải đợi tôi đấy.”

……….

Nước mắt của tôi rơi xuống lã chã, rơi xuống một bức ảnh trên trang giấy.

Đó là bức ảnh được chụp ở chỗ dành cho khách mời.

Lúc đó dưới ánh đèn rực rỡ tôi nắm tay một người đàn ông mỉm cười dịu dàng. Và cô dâu là tôi.

Mà bên trên quyển vở, ở trang cuối cùng Cố Tả có viết.

Ngày 02/08/2018: Hôm nay là ngày tôi nhận được bằng tiến sĩ, và cũng là ngày tôi mất đi người con gái của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện