[Khuynh Càn] Vân Thủy Nhược Giang Ly
Chương 1-2
Edit: Tuyết Lâm
Tiếu Khuynh Vũ trong lúc ngủ mơ giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng… Vô thức nghiêng đầu ngắm nhìn Phương Quân Càn đang say mộng đẹp, xác định hắn vẫn như cũ bình yên vô sự, Tiếu Khuynh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm…
Nghĩ lại, chỉ trong tối nay, giấc mộng kia đã khiến y ba lần tỉnh giấc….
Người y thấy trong mộng là hai nam nhân xa lạ, không nhìn rõ mặt… Nhưng dựa theo thân ảnh vẫn có thể nhận ra được đây là hai nam nhân cực kỳ xuất sắc … Một người bạch y tố bào, luôn luôn an tĩnh ngồi ngay ngắn trên luân y hoa mỹ. Một người huyền sắc cẩm bào phần phật tung bay, trên cổ quàng tấm hồng cân rực rỡ phiêu động không ngừng trong gió…
Ngay sau đó cảnh tượng chuyển đổi, hình ảnh chiến trường… Huyết nhục hoành phi (máu thịt bay tung tóe >.<), lửa đạn nổ vang, trống trận liên hồi, hồng cân nam tử kia một thân nhung trang oai hùng, lẳng lặng quay đầu nhìn về phía thành lâu nơi có bóng dáng bạch y xuất trần mờ ảo…
Tuy rằng không nói được một lời, nhưng tâm tình Khuynh Vũ không hiểu vì sao lại vì nam nhân không nhìn rõ mặt ấy mà dao động kịch liệt…
Cung vàng điện ngọc lạnh lẽo, đêm khuya trong tiểu lâu, cảnh tượng trong mơ rất nhanh chuyển đổi, nhưng xuất hiện nhiều nhất vẫn là cảnh những gốc hoa đào trên Tụ Thủ Nhai… Bình minh rực rỡ, hoa rơi ngập trời, hai người một đứng một ngồi, yên tĩnh trông về phía chân trời xa xăm…Trong tâm Tiếu Khuynh Vũ đột nhiên dâng lên một loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc nhưng lại vô cùng ấm áp…
Cảnh kết của giấc mơ vẫn không thay đổi, dưới gốc đào này, khi đông sang, thụ khô hoa lạc(cây khô hoa rụng hết òi áh), người nam nhân huyền sắc cẩm bào kia gắt gao ôm lấy bạch y nhân đang hấp hối, siết chặt vào lòng, tuyết, phảng phất như chất chứa sinh mệnh, nhẹ nhàng rơi rơi bao lấy hai thân ảnh cô độc, đẹp đến tận cùng, nhưng bi thương không gì sánh nổi…
Tiếp theo quang ảnh tiếp tục luân chuyển, huyền y nam tử một mình cô độc dưới tàng cây, yên lặng vuốt ve thân cây đã khô héo, sau đó dứt khoát rút kiếm, cắt ngang một đường… Trong khoảnh khắc nam nhân ấy ngã xuống, Tiếu Khuynh Vũ nhìn thấy vô cùng rõ ràng, người đó chính là… Phương Quân Càn…
Tim đập thật nhanh trong một lúc lâu cũng chưa có khả năng điều hòa bình ổn, Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ đứng dậy, ngước mắt ngắm nhìn những tia nắng sớm len lỏi chen vào trong cửa sổ…
“Ưm…” Phương Quân Càn trở mình, tay theo quán tính tìm kiếm hai bên, đột nhiên hắn giật mình ngồi dậy, cơn buồn ngủ còn sót lại trong nháy mắt đã hoàn toàn tiêu tán.
“Khuynh Vũ?”
Tiếu Khuynh Vũ nghe tiếng xoay người “Ưm?”
Hơi lạnh theo gió thổi bay một góc rèm, Tiếu Khuynh Vũ đứng xoay lưng về phía ánh sáng tạo thành một hình ảnh mỹ lệ hư hư thực thực…Y nhìn hắn rồi nhẹ nhàng đem lọn tóc mai đen dài một màu tử dạ vén ra sau tai. Tiếu Khuynh Vũ nhìn hắn mỉm cười.
(tử dạ: nửa đêm, ý nói tóc đen như lúc nửa đêm)
Đẹp, nhưng mờ ảo, như bị phủ bởi một tầng sương mù mong manh, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể theo làn sương ấy mà tan biến…
A? Hắn đang nghĩ cái gì thế này? Khuynh Vũ của hắn có thể nào tan biến như thế chứ, nhất định là bản thân đã ngủ đến đầu óc mơ hồ, cái gì cũng không thể suy nghĩ kỹ.
Phương Quân Càn nhíu mày thăm dò “Khuynh Vũ, ngươi mỗi ngày đều thức dậy sớm như vậy sao?” Gần đến hừng đông mình mới có thể bắt y hạ bút lên giường nghỉ ngơi, y lại trằn trọc thật lâu mới có thể đi vào giấc ngủ, tính tới tính lui, y ngủ cũng chẳng được bao nhiêu giờ… Cơ thể của y làm bằng sắt chắc?
“Quân vụ bận rộn, Tiếu mỗ nên cùng thiếu soái phân ưu…” Tiếu Khuynh Vũ chỉnh lại trường sam tố sắc rồi bước ra cửa, “Được rồi, thiếu soái nếu đã tỉnh dậy không bằng theo Tiếu mỗ đi xem xét đội binh phòng ngự đi…”
Phương Quân Càn toát mồ hôi, mới rạng sáng đã đi tuần tra đội binh phòng ngự… nói không chừng chỉ có tiểu Khuynh Vũ của hắn mới có loại nhã hứng đặc biệt thế này…
Phương Quân Càn tùy tiện mặc vào vài thứ quần áo rồi vội vã xuống giường, Tiếu Khuynh Vũ đứng ở cửa chắp tay chờ đợi, một lúc sau, Phương Quân Càn tiến đến vỗ vỗ lên vai Tiếu Khuynh Vũ “Được rồi, Khuynh Vũ, chúng ta đi thôi.”
Hai người diệc bộ diệc xu * song song bước đi trong làn nắng sáng sớm…
(diệc bộ diệc xu: nhắm mắt theo đuôi; rập khuôn theo kẻ khác. => công tử làm gì thì Hầu gia đều nịnh nọt lấy lòng làm theo cái đấy ^^)
Gió bình minh mang chút hơi lạnh thổi qua, Phương Quân Càn thấy thế vội đem chiếc áo khoác dày đang mặc trên người khoác lên vai Tiếu Khuynh Vũ, “Mặc vào đi, cẩn thận kẻo lạnh.”
Tiếu Khuynh Vũ sắc mặt đỏ lên, yên lặng nhận lấy, ánh mắt không được tự nhiên vội vã chuyển hướng đến ao sen đang được bao bọc bởi một tầng sương mỏng ở phía trước…
Hai người cùng bước lên thuyền, làn nước yên tĩnh bị mái chèo làm cho hỗn loạn, hương sen lãnh đạm thơm mát theo gió kéo tới làm say lòng người…
Bạch sen trong hồ chập chờn lay động, những chiếc lá non xanh biếc phủ đầy những giọt sương sớm long lanh thuần khiết, đàn cá tung tăng linh hoạt khẽ lướt trên mặt nước, tạo ra những đợt sóng nhẹ chập chờn chầm chậm lan ra xung quanh…
Lá sen tựa hồ không chịu nổi trọng lượng của những hạt sương đầy đặn mượt mà, khẽ nghiêng xuống, rót vào đáy hồ những hạt lệ thật sâu tinh thuần của trời đất… cảnh tượng yên tĩnh vắng lặng thanh bình như thế này làm bất cứ ai cũng không muốn phá vỡ.
Nhìn khuôn mặt ôn nhu hơi nghiêng của Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn bất giác mỉm cười thích ý, thầm nghĩ kỳ thật xuất môn vào lúc sáng sớm cũng không phải là điều xấu ~ nếu như sáng nào cũng có thể cùng mỹ nhân vừa dạo thuyền vừa ngắm hoa như thế, hắn cam tâm tình nguyện vứt luôn thời gian ngủ ít ỏi đến mức đáng thương của hắn để cùng y chơi đùa…
Mặt trời dần dần lên cao, ánh bình minh hồng sắc mỹ miều được thay thế bởi một màu lam thuần khiết, xuyên thấu cả làn mây.
Đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc kỳ dị đồng thời dấy lên trong lòng hai người. Có phải hay không, vào lúc nào đó, tại một nơi nào đó, chính mình đã từng cùng người bên cạnh kia sóng vai xem qua cảnh tượng vân chưng hà úy, mặt trời dần dần lên cao soi rọi cả nhân gian…
(vân chưng hà úy: trời quang mây tạnh; tươi sáng rực rỡ)
Tiếu Khuynh Vũ trong lúc ngủ mơ giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng… Vô thức nghiêng đầu ngắm nhìn Phương Quân Càn đang say mộng đẹp, xác định hắn vẫn như cũ bình yên vô sự, Tiếu Khuynh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm…
Nghĩ lại, chỉ trong tối nay, giấc mộng kia đã khiến y ba lần tỉnh giấc….
Người y thấy trong mộng là hai nam nhân xa lạ, không nhìn rõ mặt… Nhưng dựa theo thân ảnh vẫn có thể nhận ra được đây là hai nam nhân cực kỳ xuất sắc … Một người bạch y tố bào, luôn luôn an tĩnh ngồi ngay ngắn trên luân y hoa mỹ. Một người huyền sắc cẩm bào phần phật tung bay, trên cổ quàng tấm hồng cân rực rỡ phiêu động không ngừng trong gió…
Ngay sau đó cảnh tượng chuyển đổi, hình ảnh chiến trường… Huyết nhục hoành phi (máu thịt bay tung tóe >.<), lửa đạn nổ vang, trống trận liên hồi, hồng cân nam tử kia một thân nhung trang oai hùng, lẳng lặng quay đầu nhìn về phía thành lâu nơi có bóng dáng bạch y xuất trần mờ ảo…
Tuy rằng không nói được một lời, nhưng tâm tình Khuynh Vũ không hiểu vì sao lại vì nam nhân không nhìn rõ mặt ấy mà dao động kịch liệt…
Cung vàng điện ngọc lạnh lẽo, đêm khuya trong tiểu lâu, cảnh tượng trong mơ rất nhanh chuyển đổi, nhưng xuất hiện nhiều nhất vẫn là cảnh những gốc hoa đào trên Tụ Thủ Nhai… Bình minh rực rỡ, hoa rơi ngập trời, hai người một đứng một ngồi, yên tĩnh trông về phía chân trời xa xăm…Trong tâm Tiếu Khuynh Vũ đột nhiên dâng lên một loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc nhưng lại vô cùng ấm áp…
Cảnh kết của giấc mơ vẫn không thay đổi, dưới gốc đào này, khi đông sang, thụ khô hoa lạc(cây khô hoa rụng hết òi áh), người nam nhân huyền sắc cẩm bào kia gắt gao ôm lấy bạch y nhân đang hấp hối, siết chặt vào lòng, tuyết, phảng phất như chất chứa sinh mệnh, nhẹ nhàng rơi rơi bao lấy hai thân ảnh cô độc, đẹp đến tận cùng, nhưng bi thương không gì sánh nổi…
Tiếp theo quang ảnh tiếp tục luân chuyển, huyền y nam tử một mình cô độc dưới tàng cây, yên lặng vuốt ve thân cây đã khô héo, sau đó dứt khoát rút kiếm, cắt ngang một đường… Trong khoảnh khắc nam nhân ấy ngã xuống, Tiếu Khuynh Vũ nhìn thấy vô cùng rõ ràng, người đó chính là… Phương Quân Càn…
Tim đập thật nhanh trong một lúc lâu cũng chưa có khả năng điều hòa bình ổn, Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ đứng dậy, ngước mắt ngắm nhìn những tia nắng sớm len lỏi chen vào trong cửa sổ…
“Ưm…” Phương Quân Càn trở mình, tay theo quán tính tìm kiếm hai bên, đột nhiên hắn giật mình ngồi dậy, cơn buồn ngủ còn sót lại trong nháy mắt đã hoàn toàn tiêu tán.
“Khuynh Vũ?”
Tiếu Khuynh Vũ nghe tiếng xoay người “Ưm?”
Hơi lạnh theo gió thổi bay một góc rèm, Tiếu Khuynh Vũ đứng xoay lưng về phía ánh sáng tạo thành một hình ảnh mỹ lệ hư hư thực thực…Y nhìn hắn rồi nhẹ nhàng đem lọn tóc mai đen dài một màu tử dạ vén ra sau tai. Tiếu Khuynh Vũ nhìn hắn mỉm cười.
(tử dạ: nửa đêm, ý nói tóc đen như lúc nửa đêm)
Đẹp, nhưng mờ ảo, như bị phủ bởi một tầng sương mù mong manh, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể theo làn sương ấy mà tan biến…
A? Hắn đang nghĩ cái gì thế này? Khuynh Vũ của hắn có thể nào tan biến như thế chứ, nhất định là bản thân đã ngủ đến đầu óc mơ hồ, cái gì cũng không thể suy nghĩ kỹ.
Phương Quân Càn nhíu mày thăm dò “Khuynh Vũ, ngươi mỗi ngày đều thức dậy sớm như vậy sao?” Gần đến hừng đông mình mới có thể bắt y hạ bút lên giường nghỉ ngơi, y lại trằn trọc thật lâu mới có thể đi vào giấc ngủ, tính tới tính lui, y ngủ cũng chẳng được bao nhiêu giờ… Cơ thể của y làm bằng sắt chắc?
“Quân vụ bận rộn, Tiếu mỗ nên cùng thiếu soái phân ưu…” Tiếu Khuynh Vũ chỉnh lại trường sam tố sắc rồi bước ra cửa, “Được rồi, thiếu soái nếu đã tỉnh dậy không bằng theo Tiếu mỗ đi xem xét đội binh phòng ngự đi…”
Phương Quân Càn toát mồ hôi, mới rạng sáng đã đi tuần tra đội binh phòng ngự… nói không chừng chỉ có tiểu Khuynh Vũ của hắn mới có loại nhã hứng đặc biệt thế này…
Phương Quân Càn tùy tiện mặc vào vài thứ quần áo rồi vội vã xuống giường, Tiếu Khuynh Vũ đứng ở cửa chắp tay chờ đợi, một lúc sau, Phương Quân Càn tiến đến vỗ vỗ lên vai Tiếu Khuynh Vũ “Được rồi, Khuynh Vũ, chúng ta đi thôi.”
Hai người diệc bộ diệc xu * song song bước đi trong làn nắng sáng sớm…
(diệc bộ diệc xu: nhắm mắt theo đuôi; rập khuôn theo kẻ khác. => công tử làm gì thì Hầu gia đều nịnh nọt lấy lòng làm theo cái đấy ^^)
Gió bình minh mang chút hơi lạnh thổi qua, Phương Quân Càn thấy thế vội đem chiếc áo khoác dày đang mặc trên người khoác lên vai Tiếu Khuynh Vũ, “Mặc vào đi, cẩn thận kẻo lạnh.”
Tiếu Khuynh Vũ sắc mặt đỏ lên, yên lặng nhận lấy, ánh mắt không được tự nhiên vội vã chuyển hướng đến ao sen đang được bao bọc bởi một tầng sương mỏng ở phía trước…
Hai người cùng bước lên thuyền, làn nước yên tĩnh bị mái chèo làm cho hỗn loạn, hương sen lãnh đạm thơm mát theo gió kéo tới làm say lòng người…
Bạch sen trong hồ chập chờn lay động, những chiếc lá non xanh biếc phủ đầy những giọt sương sớm long lanh thuần khiết, đàn cá tung tăng linh hoạt khẽ lướt trên mặt nước, tạo ra những đợt sóng nhẹ chập chờn chầm chậm lan ra xung quanh…
Lá sen tựa hồ không chịu nổi trọng lượng của những hạt sương đầy đặn mượt mà, khẽ nghiêng xuống, rót vào đáy hồ những hạt lệ thật sâu tinh thuần của trời đất… cảnh tượng yên tĩnh vắng lặng thanh bình như thế này làm bất cứ ai cũng không muốn phá vỡ.
Nhìn khuôn mặt ôn nhu hơi nghiêng của Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn bất giác mỉm cười thích ý, thầm nghĩ kỳ thật xuất môn vào lúc sáng sớm cũng không phải là điều xấu ~ nếu như sáng nào cũng có thể cùng mỹ nhân vừa dạo thuyền vừa ngắm hoa như thế, hắn cam tâm tình nguyện vứt luôn thời gian ngủ ít ỏi đến mức đáng thương của hắn để cùng y chơi đùa…
Mặt trời dần dần lên cao, ánh bình minh hồng sắc mỹ miều được thay thế bởi một màu lam thuần khiết, xuyên thấu cả làn mây.
Đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc kỳ dị đồng thời dấy lên trong lòng hai người. Có phải hay không, vào lúc nào đó, tại một nơi nào đó, chính mình đã từng cùng người bên cạnh kia sóng vai xem qua cảnh tượng vân chưng hà úy, mặt trời dần dần lên cao soi rọi cả nhân gian…
(vân chưng hà úy: trời quang mây tạnh; tươi sáng rực rỡ)
Bình luận truyện