[Khuynh Càn] Vân Thủy Nhược Giang Ly
Chương 9
Editor: Tuyết Lâm
Beta: Tuyết Lâm
Phương Quân Càn dìu Tiếu Khuynh Vũ chật vật trở lại tẩm thất, liếc mắt nhìn sang vẫn thấy y ngơ ngẩn không nói năng gì, từ lúc Liễu Trần cùng hai người kia rời đi thì y vẫn giữ nguyên một bộ dáng như thế, cứ lặng im, cứ lãnh đạm mà nhìn.
“Khuynh Vũ...”
Phương Quân Càn bước đến ôm chặt lấy Tiếu Khuynh Vũ...
Giờ phút này trông y thật yếu ớt mong manh, hệt như một đóa hoa sen mới nở bất chợt phải đương đầu với gió tuyết cuồn cuộn không ngừng gào thét, khiến hắn có cảm giác chỉ cần mình hơi mạnh tay thì đóa hoa ấy sẽ lập tức bị tan ra thành từng mảnh nhỏ.
Cảm thấy đôi vai y đang tựa vào hắn có chút run rẩy, Phương Quân Càn nởi lỏng tay, xoay người y lại rồi chầm chậm cởi ra lớp bạch y lạnh băng đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm.
“Khuynh Vũ, hãy để ta...” – hắn khẽ nói.
Tiếu Khuynh Vũ sắc mặt thẹn thùng, ra sức nắm chặt lấy cổ áo...
(úi chà >”<)
“Thôi được rồi...”
Phương Quân Càn không muốn làm khó y nên nhanh chóng buông tay, đồng thời đưa cho y một cái khăn lông mềm mại ấm áp.
“Khuynh Vũ tắm nước nóng đi rồi hảo hảo ngủ một giấc... Tỉnh lại thì sẽ lập tức quên ngay...”
Hắn vừa nói vừa ôn nhu vỗ nhẹ lên vai Tiếu Khuynh Vũ.
Tiếu Khuynh Vũ gật đầu, tiếp nhận khăn lông rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Nước ấm dần dần bao quanh lấy cơ thể lạnh băng của Tiếu Khuynh Vũ, hơi nước mờ ảo mông lung, y mệt mỏi tựa người vào tường rồi lặng lẽ thở dài...
“Tử kiếp của ngươi phải do hắn phá giải...” – đó là cấu nói đã đọng lại trên môi Vô Song trước khi y hoàn toàn biến mất.
Hơn nữa lúc nói xong những lời đó, Vô song dùng một loại phương pháp đặc thù làm cho một mình y thấy được tờ cuối cùng trong Khuynh Càn lục.
Trên hoàng lăng của Tiếu Khuynh Vũ có khắc:
.
云水若江离
Nếu mây nước rời sông
若江离 心世蘼
Nếu sông trôi xa nhân thế
落梵伊 般泊柒
Lạc bước cõi Phật trí tại bến Thất kia
花年箬 销戎墨
Năm tháng hoa niên tan theo giọt binh mực
干戈落 三生错
Giáo khiên lạc, ba kiếp xoay vần
朱砂点 君寞言
Dấu chu sa, lời người cô độc
楼红阑 烟水斩
Lầu hồng tàn, chém tan khói nước
碧桃乱 翠微阪
Đào xanh thời loạn, sườn núi ánh xanh nhạt màu
云水间 祭倾乾
Chốn mây nước, dốc cạn lời cầu
佰歆上人
Trăm kẻ kính ngưỡng
无声无息, 对他来说却犹如晴天霹雳...
Vô thanh vô tức, lời khước từ người tựa sét đánh giữa trời quang
(dịch: Băng Thiên Nguyệt)
.
Sáu chữ trong lòng y không ngừng xoay vòng, như một nỗi ám ảnh….. Tam sinh thác tế Khuynh Càn (ba kiếp đan xen tế Khuynh Càn)….
.
Phương Quân Càn, ngươi không cần phải gánh chịu những gì không thuộc về số mệnh của ngươi....
Nếu vì phá giải tử kiếp của ta mà làm tổn hại đến ngươi, Tiếu Khuynh Vũ này tình nguyện rời khỏi, vĩnh viễn cũng không bao giờ gặp lại…
Tiếu Khuynh Vũ kiên định đứng lên, trong mắt tràn đầy sự dứt khoát, nhưng sâu bên trong, lại là một sự đau đớn bi thương đến tan nát cõi lòng...
“Khuynh Vũ...”
Cánh cửa phòng tắm vừa mở ra thì Phương Quân Càn đã lập tức chạy đến, y ở bên trong tắm lâu như vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hay không?
Tiếu Khuynh Vũ không nói gì, lẳng lặng né tránh ánh mắt của hắn rồi đi đến bên giường, xoay lưng về phía hắn mà nằm xuống. Phương Quân Càn tiến đến, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy Tiếu Khuynh Vũ...
Y hơi thu người lại nhưng vẫn không hề có biểu hiện kháng cự, giống như y đã hoàn toàn khuất phục mọi thứ.
Một Tiếu Khuynh Vũ như thế càng làm Phương Quân Càn trở nên lo lắng không yên, Khuynh Vũ của hắn chưa bao giờ rơi vào tình trạng như thế, khiến cho hắn cũng không biết làm sao mà an ủi y...
Phương Quân Càn nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai thon gầy của Tiếu Khuynh Vũ, khẽ hỏi: “Khuynh Vũ, ngươi để tâm những lời Vô Song nói sao?”
Khuynh Vũ trầm mặc chán chường như thế làm hắn vô cùng đau lòng, hắn có cảm giác cho dù cánh tay hắn có ra sức ôm y thật chặt thì thì thứ hắn ôm cũng chỉ là một khoảng hư không mờ ảo, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến hoàn toàn, cảm giác đó thực sự khiến cho hắn vô cùng sợ hãi...
Một lúc lâu sau, Khuynh Vũ chầm chậm lắc đầu, lực độ nhẹ đến mức nếu không chú ý sẽ không có cách nào nhận ra được...
Vòm ngực ấm áp của Phương Quân Càn áp vào phần lưng lạnh lẽo của Tiếu Khuynh Vũ.
Hô hấp của hắn chậm rãi mà ôn nhu, mang theo mùi vị làm cho người ta cảm thấy thư thái …
Thế nhưng tiếng tim đang đập trong ngực hắn lại vô cùng gấp gáp, hắn… là đang vì mình mà lo lắng sao...
Tiếu Khuynh Vũ xoay người, đem mặt vùi thật sâu vào ngực Phương Quân Càn …
Phương Quân Càn nhắm hai mắt lại, càng ôm chặt lấy y...
Khuynh Vũ của hắn, dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không nói một lời, có bao nhiêu đau khổ lo lắng y đều giữ lại trong lòng... thế nhưng, cũng chỉ cần một vài động tác đơn giản thì cũng có thể khiến y an tâm thả lỏng …
Một lúc lâu, lâu đến mức Phương Quân Càn tưởng rằng chính mình đã ở trong giấc mộng. Hắn cảm giác được Khuynh Vũ tựa hồ ở trên môi hắn chậm rãi hôn lên một chút, Sau đó, đêm dần dần trở nên yên tĩnh, cảm giác hạnh phúc ấm áp điềm nhiên, hắn đã mơ một giấc mơ tuyệt đẹp…
Quân Càn…
Tiếu Khuynh Vũ ôm chặt lấy Phương Quân Càn đã ngủ say... Ta nghĩ… ta đã thực sự…không có cách nào có thể rời khỏi ngươi…
.
Beta: Tuyết Lâm
Phương Quân Càn dìu Tiếu Khuynh Vũ chật vật trở lại tẩm thất, liếc mắt nhìn sang vẫn thấy y ngơ ngẩn không nói năng gì, từ lúc Liễu Trần cùng hai người kia rời đi thì y vẫn giữ nguyên một bộ dáng như thế, cứ lặng im, cứ lãnh đạm mà nhìn.
“Khuynh Vũ...”
Phương Quân Càn bước đến ôm chặt lấy Tiếu Khuynh Vũ...
Giờ phút này trông y thật yếu ớt mong manh, hệt như một đóa hoa sen mới nở bất chợt phải đương đầu với gió tuyết cuồn cuộn không ngừng gào thét, khiến hắn có cảm giác chỉ cần mình hơi mạnh tay thì đóa hoa ấy sẽ lập tức bị tan ra thành từng mảnh nhỏ.
Cảm thấy đôi vai y đang tựa vào hắn có chút run rẩy, Phương Quân Càn nởi lỏng tay, xoay người y lại rồi chầm chậm cởi ra lớp bạch y lạnh băng đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm.
“Khuynh Vũ, hãy để ta...” – hắn khẽ nói.
Tiếu Khuynh Vũ sắc mặt thẹn thùng, ra sức nắm chặt lấy cổ áo...
(úi chà >”<)
“Thôi được rồi...”
Phương Quân Càn không muốn làm khó y nên nhanh chóng buông tay, đồng thời đưa cho y một cái khăn lông mềm mại ấm áp.
“Khuynh Vũ tắm nước nóng đi rồi hảo hảo ngủ một giấc... Tỉnh lại thì sẽ lập tức quên ngay...”
Hắn vừa nói vừa ôn nhu vỗ nhẹ lên vai Tiếu Khuynh Vũ.
Tiếu Khuynh Vũ gật đầu, tiếp nhận khăn lông rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Nước ấm dần dần bao quanh lấy cơ thể lạnh băng của Tiếu Khuynh Vũ, hơi nước mờ ảo mông lung, y mệt mỏi tựa người vào tường rồi lặng lẽ thở dài...
“Tử kiếp của ngươi phải do hắn phá giải...” – đó là cấu nói đã đọng lại trên môi Vô Song trước khi y hoàn toàn biến mất.
Hơn nữa lúc nói xong những lời đó, Vô song dùng một loại phương pháp đặc thù làm cho một mình y thấy được tờ cuối cùng trong Khuynh Càn lục.
Trên hoàng lăng của Tiếu Khuynh Vũ có khắc:
.
云水若江离
Nếu mây nước rời sông
若江离 心世蘼
Nếu sông trôi xa nhân thế
落梵伊 般泊柒
Lạc bước cõi Phật trí tại bến Thất kia
花年箬 销戎墨
Năm tháng hoa niên tan theo giọt binh mực
干戈落 三生错
Giáo khiên lạc, ba kiếp xoay vần
朱砂点 君寞言
Dấu chu sa, lời người cô độc
楼红阑 烟水斩
Lầu hồng tàn, chém tan khói nước
碧桃乱 翠微阪
Đào xanh thời loạn, sườn núi ánh xanh nhạt màu
云水间 祭倾乾
Chốn mây nước, dốc cạn lời cầu
佰歆上人
Trăm kẻ kính ngưỡng
无声无息, 对他来说却犹如晴天霹雳...
Vô thanh vô tức, lời khước từ người tựa sét đánh giữa trời quang
(dịch: Băng Thiên Nguyệt)
.
Sáu chữ trong lòng y không ngừng xoay vòng, như một nỗi ám ảnh….. Tam sinh thác tế Khuynh Càn (ba kiếp đan xen tế Khuynh Càn)….
.
Phương Quân Càn, ngươi không cần phải gánh chịu những gì không thuộc về số mệnh của ngươi....
Nếu vì phá giải tử kiếp của ta mà làm tổn hại đến ngươi, Tiếu Khuynh Vũ này tình nguyện rời khỏi, vĩnh viễn cũng không bao giờ gặp lại…
Tiếu Khuynh Vũ kiên định đứng lên, trong mắt tràn đầy sự dứt khoát, nhưng sâu bên trong, lại là một sự đau đớn bi thương đến tan nát cõi lòng...
“Khuynh Vũ...”
Cánh cửa phòng tắm vừa mở ra thì Phương Quân Càn đã lập tức chạy đến, y ở bên trong tắm lâu như vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hay không?
Tiếu Khuynh Vũ không nói gì, lẳng lặng né tránh ánh mắt của hắn rồi đi đến bên giường, xoay lưng về phía hắn mà nằm xuống. Phương Quân Càn tiến đến, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy Tiếu Khuynh Vũ...
Y hơi thu người lại nhưng vẫn không hề có biểu hiện kháng cự, giống như y đã hoàn toàn khuất phục mọi thứ.
Một Tiếu Khuynh Vũ như thế càng làm Phương Quân Càn trở nên lo lắng không yên, Khuynh Vũ của hắn chưa bao giờ rơi vào tình trạng như thế, khiến cho hắn cũng không biết làm sao mà an ủi y...
Phương Quân Càn nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai thon gầy của Tiếu Khuynh Vũ, khẽ hỏi: “Khuynh Vũ, ngươi để tâm những lời Vô Song nói sao?”
Khuynh Vũ trầm mặc chán chường như thế làm hắn vô cùng đau lòng, hắn có cảm giác cho dù cánh tay hắn có ra sức ôm y thật chặt thì thì thứ hắn ôm cũng chỉ là một khoảng hư không mờ ảo, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến hoàn toàn, cảm giác đó thực sự khiến cho hắn vô cùng sợ hãi...
Một lúc lâu sau, Khuynh Vũ chầm chậm lắc đầu, lực độ nhẹ đến mức nếu không chú ý sẽ không có cách nào nhận ra được...
Vòm ngực ấm áp của Phương Quân Càn áp vào phần lưng lạnh lẽo của Tiếu Khuynh Vũ.
Hô hấp của hắn chậm rãi mà ôn nhu, mang theo mùi vị làm cho người ta cảm thấy thư thái …
Thế nhưng tiếng tim đang đập trong ngực hắn lại vô cùng gấp gáp, hắn… là đang vì mình mà lo lắng sao...
Tiếu Khuynh Vũ xoay người, đem mặt vùi thật sâu vào ngực Phương Quân Càn …
Phương Quân Càn nhắm hai mắt lại, càng ôm chặt lấy y...
Khuynh Vũ của hắn, dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không nói một lời, có bao nhiêu đau khổ lo lắng y đều giữ lại trong lòng... thế nhưng, cũng chỉ cần một vài động tác đơn giản thì cũng có thể khiến y an tâm thả lỏng …
Một lúc lâu, lâu đến mức Phương Quân Càn tưởng rằng chính mình đã ở trong giấc mộng. Hắn cảm giác được Khuynh Vũ tựa hồ ở trên môi hắn chậm rãi hôn lên một chút, Sau đó, đêm dần dần trở nên yên tĩnh, cảm giác hạnh phúc ấm áp điềm nhiên, hắn đã mơ một giấc mơ tuyệt đẹp…
Quân Càn…
Tiếu Khuynh Vũ ôm chặt lấy Phương Quân Càn đã ngủ say... Ta nghĩ… ta đã thực sự…không có cách nào có thể rời khỏi ngươi…
.
Bình luận truyện